Còn tưởng gặp được mèo sữa, ai ngờ anh gặp hẳn con mèo lớn.
Lại còn là loại mèo hoang.
Giang Túc sờ sờ cúc áo, nghĩ: Mang cảm*.
***
Mặc dù Giang Túc và Lâm Vy cùng sống chung một tầng, nhưng hai ngày nay, mỗi khi Lâm Vy ra khỏi cửa, đều chưa một lần gặp Giang Túc.
Lâm Vy nghĩ rằng tới tám mươi phần trăm do hôm thứ sáu ấy cô gặp phải Giang Túc quá nhiều lần, khiến ông trời phát hiện ra lỗi nên sửa ngay lập tức.
Tối chủ nhật là giờ tự học, cho dù là học sinh ngoại trú, sáu giờ chiều chủ nhật cũng buộc phải tới trường.
Vào các buổi tối này, giáo viên Tứ Trung luôn giảng bài hoặc cho học sinh làm bài thi.
Chuông giờ tự học còn chưa reo, giáo viên môn Toán đem theo bài thi làm trong buổi tuần trước vào lớp học.
Giáo viên môn Toán tên là Tăng Giảm, rất có thiện cảm với Lâm Vy, vì thế việc đầu tiên khi vào lớp là đặt bài thi lên bàn Lâm Vy: “Lâm Vy, phát bài.”
Vào mọi kì thi, Tăng Giảm đều sẽ chấm điểm và xếp bài theo số điểm từ cao đến thấp.
Lâm Vy theo thói quen lấy bài của mình đặt lên bàn trước, sau đó mới cầm bài của các bạn khác, “thuộc lòng ngõ ngách” bắt đầu phát bài thi.
Mười mấy bạn top đầu của lớp ban nhất không phải dạng vừa, chỉ cần không cẩn thận một chút là vị trí sẽ tụt xuống dưới vài bạn. Trí nhớ của Lâm Vy rất tốt, phát hiện lần thi này so với lần thi trước, ngoại trừ cô, thứ hạng của các bạn kia đều thay đổi.
Lớp ban nhất có 36 bạn, khi Lâm Vy thấy tên Trần Dương - người luôn đứng đầu từ dưới đếm lên của năm, cô cứ tưởng đã phát xong, kết quả lại phát hiện bên dưới vẫn còn một bài thi.
Cô sửng sốt hai giây, lúc nhìn thấy phía trên đề tên “Giang Túc”, mới phản ứng kịp, hiện tại lớp có 37 học sinh.
Cô vừa đi về chỗ ngồi, vừa xem bài của ai đó ngoạn mục chiếm ngôi Trần Dương, người luôn đứng chót.
Dù sao thì đây cũng là lớp nhất ban, Trần Dương có xếp cuối, điểm vẫn xem như đạt tiêu chuẩn.
Còn bài thi của tên kia thì đúng là đỉnh.
Thông thường giáo viên chỉ sửa sơ những lỗi sai, còn bài của anh ta, giáo viên khoanh luôn cả đáp án chính xác.
Vị Gia mới đến này khoanh bừa toàn bộ câu trắc nghiệm là D, chỗ cần giải thích thì hoàn toàn bỏ trắng.
Giang Túc vẫn chưa đến, Lâm Vy đặt bài thi hai điểm lên bàn anh ta.
Vừa hay chuông tự học vang lên, Tăng Giảm đứng trên bục giảng, đầu tiên là phê bình: “Tống Thiến Thiến, lần trước em thi được hạng năm, lần này trượt luôn xuống hạng mười bảy, điểm của em trượt y như tàu lượn siêu tốc, rất kích thích. Vương Vỹ, em bỏ sót lại câu ba là có ý gì? Chờ tôi đưa đáp án cho em à? Còn Lâm Dạ, em đang chơi vẽ bậy à? Vẩy một đống mực bút máy trên bài thi.”
Học sinh ban nhất quá quen với việc này rồi, ai cũng bình tĩnh ngồi nghe Tăng Giảm giáo huấn.
Mười phút sau, mọi người đều lấy vở bài tập ra, vừa làm bài của mình, vừa nghe Tăng Giảm giảng giải.
Một tờ bài thi cô đã làm xong, tiết đầu tiên của lớp tự học kết thúc, tên Giang Túc thi được 2 điểm vẫn không thấy mặt mũi đâu
Lâm Vy thở dài một hơi, vừa xoay bút nhìn câu hỏi bài thi môn Anh, vừa lấy từ trong túi ra sổ kỉ luật.
Cô khoanh một đáp án Tiếng Anh rồi mới lật sổ kỉ luật, ở trên viết ngày tháng, sau đó viết tên Giang Túc vào dãy để trống, ghi 5 điểm, lí do trốn học.
Tăng Giảm giảng xong, trước khi đi, lại phát thêm một tập bài để mọi người làm vào tiết thứ hai của giờ tự học.
Tối chủ nhật, giáo viên không cần đứng lớp hay trông lớp, rất nhiều lớp vào tiết thứ hai sẽ để học sinh tự quản, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có giáo viên trực đi loanh quanh.
Lâm Vy soát hết một trang bài thi môn Anh thì đã gần đến giờ lên lớp, cô đi vệ sinh, khi về lớp vừa vặn chuông reo.
Cô nhìn qua bài thi Tăng Giảm phát, đối với cô rất dễ, cô lười đem bài về nhà nên quyết định giải quyết nhanh gọn trong tiết này.
Sau lưng cô và Bạch Kiến thường không có ai ngồi, Lâm Vy muốn ngồi quay lưng lại phía bục giảng sẽ làm việc hiệu suất hơn.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, cầm giấy nháp, chuyển ghế quay ra phía sau, ôm bàn làm bài.
Giang Túc đến lớp ở phút thứ mười sau khi giờ tự học bắt đầu, chậm rãi bước vào từ cửa sau.
Anh nhìn thấy cô gái nhỏ ôm bàn của mình liền dừng bước.
Cả phòng học, ai lo việc của người đó, không ai chú ý cửa sau có một người bước vào.
Giang Túc không nói gì, vai trái hơi nghiêng xuống, tùy ý dựa vào bức tường, rũ mắt nhìn nhỏ nhà bên.
Nhỏ nhà bên lại mặc đồng phục, trông thật thuần khiết, khóa vẫn kéo lên cao, cô cầm theo cây bút, tầm mắt không rời khỏi giấy, ngẫu nhiên viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, rồi rất nhanh cô viết vào bài thi.
Trông cô thật ngoan ngoãn, y như học sinh tiểu học, ngay cả khi viết lên bài thi cô cũng viết từng nét rõ ràng ngay ngắn.
Có điều nhỏ nhà bên chăm chú chưa được bao lâu, vươn tay ra sau, đút vào cặp, ánh mắt không rời khỏi bài thi, tay thì lôi từ bên trong ra một túi bánh Oreo chưa mở.
Cô lấy một miếng Oreo, bỏ vào miệng, lại lấy tiếp một miếng, sau đó vừa ăn vừa viết kết quả vào bài thi, thuận tiện lật sang mặt sau.
Lúc cô chuẩn bị bỏ miếng bánh Oreo thứ hai vào miệng, thầy chủ nhiệm giáo vụ đi ngang qua, nhìn vào ô cửa sổ trong suốt để quan sát lớp nhất ban.
Bạch Kiến nhìn thấy giáo viên thì e hèm một tiếng.
Lâm Vy liếc ra ngoài cửa sổ, nhác thấy thầy chủ nhiệm giáo vụ đang nhìn chăm chú vào bánh Oreo trong tay mình, Lâm Vy bỏ bánh xuống bài thi, bình thản chà qua chà lại trên mặt giấy.
Thầy chủ nhiệm giáo vụ rất hài lòng với học sinh ban nhất. Ông đứng ngoài cửa sổ, cũng không nhìn rõ được tình hình trên bài thi, cứ tưởng Lâm Vy đang cầm cục tẩy trong tay nên dừng lại không quá lâu, nhìn các học sinh đang nghiêm túc học tập rồi rời đi.
Lúc thầy chủ nhiệm giáo vụ rời đi, ban nhất đang yên lặng lại bắt đầu có tiếng xôn xao.
Lâm Vy nhìn bánh Oreo đặt trên giấy nháp và bài thi, sau đó nhìn chăm chú vết chocolate bên trên mặt giấy, lòng lại nổi cơn phiền muộn.
Vừa nãy cô linh hoạt xử trí tình hình thật nhanh nhạy, giờ thì...
...Bài thi bị hủy rồi.
Lâm Vy cố cạo chocolate không thành công, cô đổi thành xoa, kết quả càng xoa càng bẩn.
Vào lúc cô đang không biết phải làm sao, bên cạnh vang lên một giọng nói lành lạnh: “Cậu có thể liếm thử.”
Chú thích:
1. Mang cảm: chỉ việc người đó mang lại cho bản thân nhiều cảm xúc, như nói rằng "Cô gái này thật thú vị."
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
P/s: Túc Idol không bao giờ làm chị em thất vọng.
Lại còn là loại mèo hoang.
Giang Túc sờ sờ cúc áo, nghĩ: Mang cảm*.
***
Mặc dù Giang Túc và Lâm Vy cùng sống chung một tầng, nhưng hai ngày nay, mỗi khi Lâm Vy ra khỏi cửa, đều chưa một lần gặp Giang Túc.
Lâm Vy nghĩ rằng tới tám mươi phần trăm do hôm thứ sáu ấy cô gặp phải Giang Túc quá nhiều lần, khiến ông trời phát hiện ra lỗi nên sửa ngay lập tức.
Tối chủ nhật là giờ tự học, cho dù là học sinh ngoại trú, sáu giờ chiều chủ nhật cũng buộc phải tới trường.
Vào các buổi tối này, giáo viên Tứ Trung luôn giảng bài hoặc cho học sinh làm bài thi.
Chuông giờ tự học còn chưa reo, giáo viên môn Toán đem theo bài thi làm trong buổi tuần trước vào lớp học.
Giáo viên môn Toán tên là Tăng Giảm, rất có thiện cảm với Lâm Vy, vì thế việc đầu tiên khi vào lớp là đặt bài thi lên bàn Lâm Vy: “Lâm Vy, phát bài.”
Vào mọi kì thi, Tăng Giảm đều sẽ chấm điểm và xếp bài theo số điểm từ cao đến thấp.
Lâm Vy theo thói quen lấy bài của mình đặt lên bàn trước, sau đó mới cầm bài của các bạn khác, “thuộc lòng ngõ ngách” bắt đầu phát bài thi.
Mười mấy bạn top đầu của lớp ban nhất không phải dạng vừa, chỉ cần không cẩn thận một chút là vị trí sẽ tụt xuống dưới vài bạn. Trí nhớ của Lâm Vy rất tốt, phát hiện lần thi này so với lần thi trước, ngoại trừ cô, thứ hạng của các bạn kia đều thay đổi.
Lớp ban nhất có 36 bạn, khi Lâm Vy thấy tên Trần Dương - người luôn đứng đầu từ dưới đếm lên của năm, cô cứ tưởng đã phát xong, kết quả lại phát hiện bên dưới vẫn còn một bài thi.
Cô sửng sốt hai giây, lúc nhìn thấy phía trên đề tên “Giang Túc”, mới phản ứng kịp, hiện tại lớp có 37 học sinh.
Cô vừa đi về chỗ ngồi, vừa xem bài của ai đó ngoạn mục chiếm ngôi Trần Dương, người luôn đứng chót.
Dù sao thì đây cũng là lớp nhất ban, Trần Dương có xếp cuối, điểm vẫn xem như đạt tiêu chuẩn.
Còn bài thi của tên kia thì đúng là đỉnh.
Thông thường giáo viên chỉ sửa sơ những lỗi sai, còn bài của anh ta, giáo viên khoanh luôn cả đáp án chính xác.
Vị Gia mới đến này khoanh bừa toàn bộ câu trắc nghiệm là D, chỗ cần giải thích thì hoàn toàn bỏ trắng.
Giang Túc vẫn chưa đến, Lâm Vy đặt bài thi hai điểm lên bàn anh ta.
Vừa hay chuông tự học vang lên, Tăng Giảm đứng trên bục giảng, đầu tiên là phê bình: “Tống Thiến Thiến, lần trước em thi được hạng năm, lần này trượt luôn xuống hạng mười bảy, điểm của em trượt y như tàu lượn siêu tốc, rất kích thích. Vương Vỹ, em bỏ sót lại câu ba là có ý gì? Chờ tôi đưa đáp án cho em à? Còn Lâm Dạ, em đang chơi vẽ bậy à? Vẩy một đống mực bút máy trên bài thi.”
Học sinh ban nhất quá quen với việc này rồi, ai cũng bình tĩnh ngồi nghe Tăng Giảm giáo huấn.
Mười phút sau, mọi người đều lấy vở bài tập ra, vừa làm bài của mình, vừa nghe Tăng Giảm giảng giải.
Một tờ bài thi cô đã làm xong, tiết đầu tiên của lớp tự học kết thúc, tên Giang Túc thi được 2 điểm vẫn không thấy mặt mũi đâu
Lâm Vy thở dài một hơi, vừa xoay bút nhìn câu hỏi bài thi môn Anh, vừa lấy từ trong túi ra sổ kỉ luật.
Cô khoanh một đáp án Tiếng Anh rồi mới lật sổ kỉ luật, ở trên viết ngày tháng, sau đó viết tên Giang Túc vào dãy để trống, ghi 5 điểm, lí do trốn học.
Tăng Giảm giảng xong, trước khi đi, lại phát thêm một tập bài để mọi người làm vào tiết thứ hai của giờ tự học.
Tối chủ nhật, giáo viên không cần đứng lớp hay trông lớp, rất nhiều lớp vào tiết thứ hai sẽ để học sinh tự quản, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có giáo viên trực đi loanh quanh.
Lâm Vy soát hết một trang bài thi môn Anh thì đã gần đến giờ lên lớp, cô đi vệ sinh, khi về lớp vừa vặn chuông reo.
Cô nhìn qua bài thi Tăng Giảm phát, đối với cô rất dễ, cô lười đem bài về nhà nên quyết định giải quyết nhanh gọn trong tiết này.
Sau lưng cô và Bạch Kiến thường không có ai ngồi, Lâm Vy muốn ngồi quay lưng lại phía bục giảng sẽ làm việc hiệu suất hơn.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, cầm giấy nháp, chuyển ghế quay ra phía sau, ôm bàn làm bài.
Giang Túc đến lớp ở phút thứ mười sau khi giờ tự học bắt đầu, chậm rãi bước vào từ cửa sau.
Anh nhìn thấy cô gái nhỏ ôm bàn của mình liền dừng bước.
Cả phòng học, ai lo việc của người đó, không ai chú ý cửa sau có một người bước vào.
Giang Túc không nói gì, vai trái hơi nghiêng xuống, tùy ý dựa vào bức tường, rũ mắt nhìn nhỏ nhà bên.
Nhỏ nhà bên lại mặc đồng phục, trông thật thuần khiết, khóa vẫn kéo lên cao, cô cầm theo cây bút, tầm mắt không rời khỏi giấy, ngẫu nhiên viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, rồi rất nhanh cô viết vào bài thi.
Trông cô thật ngoan ngoãn, y như học sinh tiểu học, ngay cả khi viết lên bài thi cô cũng viết từng nét rõ ràng ngay ngắn.
Có điều nhỏ nhà bên chăm chú chưa được bao lâu, vươn tay ra sau, đút vào cặp, ánh mắt không rời khỏi bài thi, tay thì lôi từ bên trong ra một túi bánh Oreo chưa mở.
Cô lấy một miếng Oreo, bỏ vào miệng, lại lấy tiếp một miếng, sau đó vừa ăn vừa viết kết quả vào bài thi, thuận tiện lật sang mặt sau.
Lúc cô chuẩn bị bỏ miếng bánh Oreo thứ hai vào miệng, thầy chủ nhiệm giáo vụ đi ngang qua, nhìn vào ô cửa sổ trong suốt để quan sát lớp nhất ban.
Bạch Kiến nhìn thấy giáo viên thì e hèm một tiếng.
Lâm Vy liếc ra ngoài cửa sổ, nhác thấy thầy chủ nhiệm giáo vụ đang nhìn chăm chú vào bánh Oreo trong tay mình, Lâm Vy bỏ bánh xuống bài thi, bình thản chà qua chà lại trên mặt giấy.
Thầy chủ nhiệm giáo vụ rất hài lòng với học sinh ban nhất. Ông đứng ngoài cửa sổ, cũng không nhìn rõ được tình hình trên bài thi, cứ tưởng Lâm Vy đang cầm cục tẩy trong tay nên dừng lại không quá lâu, nhìn các học sinh đang nghiêm túc học tập rồi rời đi.
Lúc thầy chủ nhiệm giáo vụ rời đi, ban nhất đang yên lặng lại bắt đầu có tiếng xôn xao.
Lâm Vy nhìn bánh Oreo đặt trên giấy nháp và bài thi, sau đó nhìn chăm chú vết chocolate bên trên mặt giấy, lòng lại nổi cơn phiền muộn.
Vừa nãy cô linh hoạt xử trí tình hình thật nhanh nhạy, giờ thì...
...Bài thi bị hủy rồi.
Lâm Vy cố cạo chocolate không thành công, cô đổi thành xoa, kết quả càng xoa càng bẩn.
Vào lúc cô đang không biết phải làm sao, bên cạnh vang lên một giọng nói lành lạnh: “Cậu có thể liếm thử.”
Chú thích:
1. Mang cảm: chỉ việc người đó mang lại cho bản thân nhiều cảm xúc, như nói rằng "Cô gái này thật thú vị."
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
P/s: Túc Idol không bao giờ làm chị em thất vọng.
/42
|