***[Dịch giả - dnp]***
Hàn khí chẳng biết từ đâu thổi tới làm tung bay vạt áo của những người đang đứng tại hiện trường khiến họ tự nhiên cảm thấy có chút lạnh người. Lúc này bỗng có hai bóng người từ xa đi tới, một già một trẻ là Nhan La và Dịch Hân
Các nàng đứng xa xa nhìn về phía nơi này một lát thì Nhan La nhíu nhíu mày, dặn dò Dịch Hân một câu, Dịch Hân gật gù, liền hướng bên này đi tới.
Mà lúc này ở trong đám người, người đang được mọi chú mục là Lục Trần thì chỉ đứng trầm tư không nói, Hạ Trường Sinh với vẻ mặt lo lắng đang ở một bên giục hắn:
“Lục Trần, ngươi nói đi, ngươi không phải trước kia hay đến trò chuyện với ta, vẫn luôn nhìn thấy ta chăm sóc cây Thạch Toán kia hay sao?”
Lúc này, Tô Thanh Quân bỗng hướng tới trước bước ra một bước, nhìn Lục Trần, nói: “Lục Trần, ngươi thật sự nhận thức người này?”
Lục Trần trầm mặc chốc lát, gật gật đầu nói:
“Đúng rồi sư tỷ, hắn tên là Hạ Trường Sinh, giống như ta, năm nay mới gia nhập vào tông môn để làm đệ tử tạp dịch, ta nhận ra hắn.”
Tô Thanh Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Mặc bên cạnh, Y đối với ánh mặt dò hỏi của tỷ tỷ thì cười gượng, nụ cười tựa hồ nhiều hơn một tia gượng ép.
Trong đôi mắt trong ngần của Tô Thanh Quân có chút quang mang lóe lên, tựa như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng tạo nên một chút gợn sóng.
Chỉ một lát sau, nàng quay đầu lại nhìn Lục Trần, bình tĩnh nói:
“Ngươi và ta quen biết không lâu, bất quá nhìn ở việc ngươi giúp ta chăm sóc Hồng Phách Tham, nên ta thấy ngươi cũng là một người đáng tin. Ngươi nói đi, nếu là quả thực có thể chứng minh là của hắn, ta tin ngươi.”
Ánh mắt Lục Trần hơi rủ xuống, khóe miệng hắn hơi co quắp cười khổ một cái, cũng không biết trong lòng hắn thời điểm này rốt cục là có tâm tình gì. Mà cùng lúc đó, đám người bên cạnh trong nháy mắt xôn xao cả lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần có chút khác lạ.
Hạ Trường Sinh thì vui mừng khôn xiết, vui vẻ ra mặt, nắm chặt tay Lục Trần, kêu lên đầy kích động: “Ngươi nói đi, ngươi nói mau a, cái cây kia là gốc Thạch Toán mà ta trồng!”
Ánh mắt Lục Trần hơi nhíu lại, chỉ một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, không để ý tới Hạ Trường Sinh, chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Thanh Quân, vừa nhìn về phía đám Tô Mặc bên cạnh nàng, còn có một đám người khác nữa là Lâm Khuông Nghĩa, rồi chậm rãi nói:
“Các ngươi cứ hỏi đi, nếu ta biết cái gì ta sẽ nói.”
Tô Thanh Quân trầm ngâm chốc lát, hỏi:
“Trong đám để tử tạp dịch ở Lưu Hương Phố Thảo Viên, người này có phải là người chăm sóc Thạch Toán tốt nhất không?”
“Đúng.” Lục Trần trực tiếp trả lời.
Hạ Trường Sinh cười ha ha, Tô Thanh Quân khẽ nhíu mày, lập tức gật gật đầu, còn đám người Tô, Lâm bên cạnh thì tỏ ra vẻ mặt quái dị. Thế nhưng chỉ chốc lát, bỗng một gã Tô gia trong ba người Tô Thiên đi về phía trước một bước, nói:
“Ta có thể hỏi các hạ mấy câu được không?”
Lục Trần nói: “Tất nhiên có thể, xin cứ hỏi.”
Tô Thiên liếc mắt nhìn Hạ Trường Sinh đang đứng cạnh Lục Trần, nói:
“Các hạ nếu cùng Hạ Trường Sinh quen biết, có thể nhận ra tên này không?”
Hắn chỉ vào đệ tử tạp dịch vẫn đang nằm sõng xoài dưới đất giả vờ ngất không chịu tỉnh rồi nói.
Lục Trần nói: “Ta nhận ra hắn, nhưng bình thường không trò chuyện nên cũng không tính là quen biết.”
Tô Thiên ánh mắt sáng lên, nói:
“Ngươi không quen Trương Chí?”
“Không quen.”
“Vậy thì có nghĩa là ngươi rất ít khi đi tới khu vực của Trương Chí?”
“Hầu như chưa từng tới.”
Tô Thiên vỗ tay một cái, nói: “Vậy ngươi có từng xem qua gốc Thạch Toán của Trương Chí?”
Lục Trần trầm mặc chốc lát, một lát sau sau, hắn khẽ nói:
“Không có chút ấn tượng, hẳn là chưa từng chú ý tới.”
Tô Thiên cười ha ha, nhìn trái nhìn phải, mang vẻ mặt đắc thắng hỏi tiếp:
“Vậy ta cuối cùng xin hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự có thể hoàn toàn khẳng định gốc Thạch Toán trước mặt này không phải Trương Chí chính mình trồng ra hay sao?”
Lục Trần lại một lần nữa trầm mặc, lần này xung quanh tất cả mọi người phảng phất đều như đang nín thở chờ đợi. Hạ Trường Sinh thì lại có chút sốt sắng lên, nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần thấp lông mày nhíu lại, dường như là đang cẩn thận hồi tưởng, lại giống như là đang tự so sánh ở trong lòng, quá tốt là một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, mắt nhìn phía trước tất cả mọi người, sau đó không chút biểu tình nói:
“Không được, ta không thể xác định.”
“Ầm!”
Đám người xung quanh nhất thời dường như bạo phát tất cả khí thế dồn nén nãy giờ, tiếng thảo luận với nhau rộ lên muôn hình muôn vẻ. Đám người Lâm Khuông Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, gượng cười, tựa hồ đối với kết quả này sớm có dự liệu. Mà Tam hùng Tô Gia thì sắc mặt lại tỏ vẻ vui mừng, chỉ có Tô Thanh Quân, lúc này lại tựa hồ lộ ra vẻ mặt khác thường, nàng liếc mắt nhìn thật sâu Lục Trần một cái.
“Ngươi ... Ngươi ...”
Từ bên người Lục Trần truyền đến một giọng khàn khàn, mang theo vẻ khó có thể tin xen lẫn kinh ngạc cùng phẫn nộ, rồi đột nhiên một đôi tay xông tới tàn nhẫn mà đẩy Lục Trần một cái, lập tức xô hắn lảo đảo ngã dúi dụi ra đất.
Đó là Hạ Trường Sinh.
Cơ mặt của hắn lúc này nhìn qua có chút vặn vẹo, trong mắt của hắn tràn đầy tơ máu, hắn tàn bạo nhìn Lục Trần, phảng phất hy vọng nhân sinh cuối cùng đều bị Lục Trần đánh nát.
“Ngươi không phải là người!” Hắn kêu lên một tiếng đầy giận dữ.
“Ngươi làm sao dám nói như vậy, trong lòng ngươi thừa biết rõ ràng gốc Thạch Toán kia là của ta, là của ta mà!”
Lục Trần chỉ yên lặng đứng dậy, nhìn về phía Hạ Trường Sinh, ánh mắt kia nhàn nhạt tựa sơn mạch vững chãi trước gió, tâm tình cơ hồ không có bất kỳ gợn sóng nào cả, không có sợ hãi, cũng không có đồng tình, sâu trong đáy mắt hắn là ánh mắt thâm trầm như biển rộng, trong đó chỉ có một mảnh hắc ám trầm mặc.
“Ta chỉ nói ra lời nói thật mà thôi.” Lục Trần khẽ nói.
“Lời nói thật cái gì, ngươi nói đều là lời thừa!” Hạ Trường Sinh vẫn cứ rống lên, phảng phất Y đã mất đi khống chế, tâm tình đang trên bờ vực tan vỡ, trên mặt thậm chí còn có nước mắt chảy xuống, chỉ vào Lục Trần, lại chỉ vào xung quanh tất cả mọi người, gầm rú,
“Các ngươi đều như nhau, các ngươi đều không tin ta, rõ ràng, rõ ràng ta là người tốt a!”
Hắn kêu thảm thiết, bỗng quay đầu chạy như điên, lao ra khỏi đoàn người, trong nháy mắt chẳng biết đi đâu.
Ở thời điểm hắn vừa lao ra, mấy huynh đệ Tô gia tựa hồ còn không muốn buông tha hắn, có ý tứ định động thủ ngăn cản, bất quá Tô Thanh Quân lại lạnh lùng đảo mắt qua một chút khiến bọn chúng có chút không dám vọng động, hơn nữa biểu hiện Hạ Trường Sinh giờ khắc này gần như là phát điên, so đo cùng người điên cũng không tốt cho lắm, vì lẽ đó nên bọn chúng vẫn quyết định là từ bỏ.
Bên cạnh đó, đám người Lâm Khuông Nghĩa sau khi thấp giọng thương nghị một hồi thì lập tức đi tới bên cạnh Tô Thanh Quân cười nói:
“Tô sư tỷ, ngày hôm nay việc này đúng là chúng ta sai rồi, đều trách chúng ta dễ tin tên kia, kết quả là cùng mấy vị Tô huynh có chút hiểu lầm. Sau này ta nhất định sẽ cố gắng bồi tội, vậy nên ...”
“Không cần.” Tô Thanh Quân bỗng nhiên ngắt lời hắn, nói:
“Chuyện này cứ thế mà chấm dứt ở đây thôi.”
Lâm Khuông Nghĩa hơi cảm bất ngờ, nhưng mặt lập tức lộ sự vui mừng, cười nói: “Như vậy quá tốt rồi, đa tạ Tô sư tỷ.”
Tô Thanh Quân liếc mắt nhìn hắn, khẽ nói:
“Lâm sư đệ, Tô gia cùng Lâm gia không phải là kẻ thù, ngược lại, hai chúng ta gia nhưng là mấy đời tương giao. Những việc như ngày hôm nay nếu như truyền về Côn Ngô Thành, không cần ta đi nói, chỉ sợ Lâm bá phụ cũng sẽ không cao hứng đâu”
Lâm Khuông Nghĩa sợ hết hồn, sắc mặt tái mấy phần, vội vàng nói:
“Đúng đúng đúng, Tô sư tỷ nói rất có lý, tiểu đệ sai rồi. Sau này Tô sư tỷ như có chuyện gì cần tiểu đệ hỗ trợ, chỉ cần nói một tiếng, tiểu đệ có thể giúp ngài làm việc, là vinh hạnh của tiểu đệ rồi!”
Tô Thanh Quân thở dài, nói: “Quên đi, ngươi đi đi.”
Đám người Lâm Khuông Nghĩa đồng thanh đáp ứng, cũng không dám ở lâu, vội vã cụp đuôi chạy mất.
Tô Thanh Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Trần vẫn còn đứng ở đó, tựa như muốn nói gì nhưng lại thôi, trong ánh mắt mơ hồ xẹt qua một tia áy náy, nhưng chung quy vẫn là không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu với hắn xem như chào hỏi rồi lập tức kêu đám người Tô Mặc một tiếng, sau đó cũng rời khỏi nơi này.
Trong vườn thảo mộc, mọi người vây xem cũng bắt đầu từ từ tản đi, thế nhưng dáng dấp giống như điên cuồng Hạ Trường Sinh vừa nãy vẫn khắc thật sâu ở trong lòng mọi người.
Rất nhanh, cả đám người đông đúc chỉ còn mỗi Lục Trần đứng trơ trọi một mình, hắn lặng lẽ đứng trong chốc lát, thời điểm vừa định rời đi thì bỗng thấy Dịch Hân đứng cách đó không xa.
Nàng nhìn trái phải không người, vội vã chạy tới, nhẹ nhàng lôi cánh tay Lục Trần một hồi, thấp giọng nói: “Lục đại ca, đừng nóng giận, ta vừa nãy đều nhìn thấy cả rồi, những người kia...”
“Ta không sao cả.” Lục Trần cắt ngang lời nàng, nở nụ cười.
Dịch Hân trừng mắt nhìn, nói: “Thật sự?”
Lục Trần mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mắt, nhìn vẻ mặt nhu thuận xinh đẹp của nàng, ẩn sâu trong ánh mắt ôn nhu còn ẩn hàm một tia thân thiết.
“Không thật mà.” Hắn ôn nhu nói.
“Được rồi.” Dịch Hân nhất thời cao hứng lên, sau đó chỉ về phía trước, “Nhan sư thúc còn chờ ta ở đằng kia, ta đi trước đây.”
Lục Trần cười gật gù, nói: “Tốt, ngươi đi đi.”
Dịch Hân cười xoay người rời đi, gió núi thổi bay góc áo nàng, dường như bông hoa đang dập dìu giữa gió trời.
********
Khoảng khắc, chuyện tình đó đến cũng nhanh mà đi qua cũng rất nhanh, cứ như sấm sét giữa trời quang vậy.
Từ ngày đó bắt đầu, Hạ Trường Sinh liền cùng Lục Trần trở mặt thành thù.
Thời điểm ngẫu nhiên có chạm mặt trên đường thì hắn luôn lấy vẻ mặt hết sức phẫn hận mà nhìn chòng chọc Lục Trần, phảng phất như muốn dùng ánh mắt để giết chết Lục Trần vậy.
Lục Trần đương nhiên rõ ràng cảm giác được sự thù hận rõ ràng đó, chỉ là hắn cảm thấy có chút tẻ nhạt cũng có chút buồn cười, đương nhiên, ở ngoài mặt hắn cũng không biểu lộ ra, đại đa số thời điểm, mặt hắn lạnh nhạt không hề cảm xúc mà chỉ đi qua Hạ Trường Sinh mà thôi.
Mấy ngày sau, chuyện này không biết vì sao mà đột nhiên bị cấp trên của Bách Thảo Đường biết được, có người nói là do vị đại nhân vật sau khi biết chuyện liền thấy không vừa mắt đối với Bách Thảo Đường.
Bách Thảo Đường nhất thời liền phát tác xuống, Tô gia Tam huynh đệ cùng Lâm Khuông Nghĩa năm người đều không có chuyện gì, chỉ có đệ tử tạp dịch nơi này chịu trách phạt, mấy người trong cuộc là Hạ Trường Sinh, Trương Chí, Lục Trần đều bị gọi vào nơi chủ quản tu sĩ, vừa tới là bị ăn ngay một trận chửi bới thậm tệ.
Kết quả cuối cùng cũng mặc kệ phải trái trắng đen như nào thì hai người Trương Chí, Hạ Trường Sinh là nguyên nhân gây sự, trực tiếp phạt hai mươi linh thạch, Lục Trần chỉ là bị bắt tới làm chứng, thực sự cũng không trách được trên đầu hắn, liền miễn đi phạt tiền, chỉ là mặng cho một trận rồi thả cho về.
Từ đó về sau, cả người Hạ Trường Sinh càng ngày càng có chút không bình thường, cả ngày bên trong phòng cứ gầm gầm gừ gừ, thậm chí có người nhìn thấy hắn lén lút cọ xát một cái lưỡi dao sắc mang ở trên người, dường như dự tính đi trả thủ hay làm chuyện gì đó điên rồ.
Mà nghe mấy người sống ở gần chỗ hắn nói, mấy ngày nay Hạ Trường Sinh nói nhiều nhất một câu chính là: “Ta giết ngươi, ta muốn giết ngươi, ...”
/139
|