Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Thiên Băng mặc lên mình một bộ áo choàng đen, che đi khuôn mặt diễm lệ của cô rồi bước ra khỏi phủ. Đường phố nhộn nhịp, tấp nập. Thiên Băng không chú ý đến gì, thản nhiên bước ra khỏi thành, thẳng tiến tới Vân Vân Cốc, nơi Bích Tinh Thần Hổ trú ẩn. Tới nơi, mọi thứ xung quanh thung lũng không có gì khác lạ, chỉ có những vết đào bới còn in lại vài vết máu. Cô phải gần như lục tung thung lũng này để tìm con linh thú độc nhất của Hoa Quốc này. Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó bên dòng sông, mặt nhăn nhó hơi đau đớn. Cô hỏi:-Bích Tinh Thần Hổ, ngươi bị sao vậy?
-Tiểu nữ oa, ngươi tới đây làm gì? -Bích Tinh Thần Hổ hơi giật mình hỏi lại.
-Ta tới đây để ký kết khế ước với ngươi! -Thiên Băng lãnh đạm trả lời.
-Ký kết khế ước với ta?!? Tiểu nữ oa, ngươi biết không ai trên Hoa Quốc này có thể ký kết khế ước với ta không? -Bích Tinh Thần Hổ đáp.
-Ta biết! -Thiên Băng gật đầu.
-Nhưng, trả lời câu hỏi của ta, ngươi bị sao mà mặt nhăn nhó vậy? -Thiên Băng nhíu mày nhìn Bích Tinh Thần Hổ.
-Ta bất cẩn bị một cái xương mắc vào chân và không tài nào gỡ nó ra đước. -Bích Tinh Thần Hổ trả lời.
-Để ta gỡ cho! -Thiên Băng nói rồi gỡ cái xương ra.
-Cảm ơn ngươi! Nhưng nếu ngươi muốn ký kết khế ước với ta, ngươi phải có được thực lực mạnh mẽ. -Bích Tinh Thần Hổ nói.
-Tất nhiên! -Thiên Băng lạnh nhạt nói.
Dứt lời, sau lưng Bích Tinh Thần Hổ, con sông đang chảy nhẹ nhàng bỗng nhiên bị chặt đứt làm đôi rồi liền lại. Bích Tinh Thần Hổ ngạc nhiên, rõ ràng Thiên Băng đang đứng trước mặt, làm sao lại chặt đôi dòng nước được. Với tốc độ như vậy thì đây là đại thần rồi.Bích Tinh Thần Hổ cúi người, nói:
-Chủ nhân, ta sẽ thần phục chủ nhân!
-Tốt lắm! Giờ thì ký kết khế ước đi. -Thiên Băng nhếch môi, vỗ vỗ trên lưng trắng của Bích Tinh Thần Hổ.
Lập tức, một luống ánh sáng màu xanh lục bao lấy Thiên Băng và Bích Tinh Thần Hổ (lần sau gọi Bích Tinh Thần Hổ là Thần Hổ cho đỡ dài dòng nhé!). Ký kết khế ước đã xong, Thiên Băng thu hổi Thần Hổ vào chiếc vòng Vô Đáy của mình, chỉ cần gọi là nó sẽ ra liền. Sau đó, Thiên Băng dùng khinh công nhảy đến Địa Đàng Sơn, nơi có nhiều thảo dược quý hiếm nhưng cũng là nơi có nhiều cạm bẫy nguy hiểm. Tới nơi, nàng thấy một đám bông hoa màu xanh lục, liền hái nhiều bông vào túi. Tiếp theo, nàng phải lấy viên đan dược trên đầu con Linh Xà, chúa tể của Địa Đàng Sơn. Nghe nói ai ăn được đan dược sẽ phát huy tối đa về tài năng bẩm sinh, linh thú cũng sẽ mạnh hơn gấp bội. Nhưng "xử" con Linh Xà này đâu phải dễ. Da nó cứng như sắt, hai, ba bốn người đánh tập thể đều chết vì nọc độc của nó. Con Linh Xà xuất hiện, nàng thủ thế, nó liền tấn công. Nàng tránh sang phải, sang trái như thể đang tránh lưỡi hái tử thần, Bất cẩn, nàng bị thương hơi nặng bên cánh tay. Kêu gọi Bích Tinh Thần Hổ, chiếc vòng Vô Đáy sáng lên, Thần Hổ xuất hiện. Thấy chủ nhân của mình bị thương, Thần Hổ giận dữ giết chết con Linh Xà ngông cuống trước mặt. Nàng hơi đau đớn, vỗ vỗ trên đầu Thần Hổ rồi thu hồi nó lại. Lấy viên đan dược trên đầu, nàng nuốt ngay. Vết thương trên cánh tay cũng dần dần biến mất. Xong xuôi mọi việc, nàng lần đường ra phố. Đứng trước mặt, một đứa bé tầm 5,6 tuổi đứng khóc, sau lưng một chiếc xe ngựa chạy tới. Nàng nhanh chóng bắt lấy đứa bé rồi tránh sang một bên.
-Hàn nhi, con không sao chứ? -Người mẹ của đứa bé chạy tới.
-Mẫu hậu! -Đứa bé òa khóc lên, chạy tới ôm mẫu hậu của mình.
-Bà có phải là Mai Phu Nhân không? -Thiên Băng nhận thấy người quen hỏi.
-Thiên Băng? Sau cháu lại ở đây? -Mai Phu Nhân, là bạn của mẫu thân Thiên Băng, rất thương nàng như con ruột.
-Cháu đi mua chút đồ! -Thiên Băng trả lời.
-Cảm ơn cháu đã cứu Hàn nhi! -Mai Phu Nhân nói, không cầm được nước mắt.
-Mai gia gia không cần khách sáo! -Thiên Băng nói.
-Đi theo gia gia, gia gia sẽ trả công cho Băng nhi! -Mai Phu Nhân nói rồi kéo Thiên Băng và Hàn nhi về phủ.
Tới phủ, Thiên Băng được Mai Phu Nhân tặng 100 lượng vàng. Nàng hơi ngạc nhiên, nhận vàng rồi về nhà. Về tới phủ, Đình Lam nghẹn ngào ôm Thiên Băng rồi nói:
-Hix hix, hôm nay tiểu thư đi đâu mà về muộn thế, Đình Lam lo quá!
-Bình tĩnh nào Đình Lam, ta về rồi nè! -Thiên Băng nói.
-Vâng! -Đình Lam nói rồi thả Thiên Băng ra.
-Ta đói rồi, em mang thức ăn cho ta! -Thiên Băng nói.
-Vâng! -Đình Lam gật đầu rồi chạy vào nhà bếp lấy đồ.
Ăn xong, nàng mệt mỏi bay lên giường ngủ rồi đánh một giấc ngủ ngon.
-Tiểu nữ oa, ngươi tới đây làm gì? -Bích Tinh Thần Hổ hơi giật mình hỏi lại.
-Ta tới đây để ký kết khế ước với ngươi! -Thiên Băng lãnh đạm trả lời.
-Ký kết khế ước với ta?!? Tiểu nữ oa, ngươi biết không ai trên Hoa Quốc này có thể ký kết khế ước với ta không? -Bích Tinh Thần Hổ đáp.
-Ta biết! -Thiên Băng gật đầu.
-Nhưng, trả lời câu hỏi của ta, ngươi bị sao mà mặt nhăn nhó vậy? -Thiên Băng nhíu mày nhìn Bích Tinh Thần Hổ.
-Ta bất cẩn bị một cái xương mắc vào chân và không tài nào gỡ nó ra đước. -Bích Tinh Thần Hổ trả lời.
-Để ta gỡ cho! -Thiên Băng nói rồi gỡ cái xương ra.
-Cảm ơn ngươi! Nhưng nếu ngươi muốn ký kết khế ước với ta, ngươi phải có được thực lực mạnh mẽ. -Bích Tinh Thần Hổ nói.
-Tất nhiên! -Thiên Băng lạnh nhạt nói.
Dứt lời, sau lưng Bích Tinh Thần Hổ, con sông đang chảy nhẹ nhàng bỗng nhiên bị chặt đứt làm đôi rồi liền lại. Bích Tinh Thần Hổ ngạc nhiên, rõ ràng Thiên Băng đang đứng trước mặt, làm sao lại chặt đôi dòng nước được. Với tốc độ như vậy thì đây là đại thần rồi.Bích Tinh Thần Hổ cúi người, nói:
-Chủ nhân, ta sẽ thần phục chủ nhân!
-Tốt lắm! Giờ thì ký kết khế ước đi. -Thiên Băng nhếch môi, vỗ vỗ trên lưng trắng của Bích Tinh Thần Hổ.
Lập tức, một luống ánh sáng màu xanh lục bao lấy Thiên Băng và Bích Tinh Thần Hổ (lần sau gọi Bích Tinh Thần Hổ là Thần Hổ cho đỡ dài dòng nhé!). Ký kết khế ước đã xong, Thiên Băng thu hổi Thần Hổ vào chiếc vòng Vô Đáy của mình, chỉ cần gọi là nó sẽ ra liền. Sau đó, Thiên Băng dùng khinh công nhảy đến Địa Đàng Sơn, nơi có nhiều thảo dược quý hiếm nhưng cũng là nơi có nhiều cạm bẫy nguy hiểm. Tới nơi, nàng thấy một đám bông hoa màu xanh lục, liền hái nhiều bông vào túi. Tiếp theo, nàng phải lấy viên đan dược trên đầu con Linh Xà, chúa tể của Địa Đàng Sơn. Nghe nói ai ăn được đan dược sẽ phát huy tối đa về tài năng bẩm sinh, linh thú cũng sẽ mạnh hơn gấp bội. Nhưng "xử" con Linh Xà này đâu phải dễ. Da nó cứng như sắt, hai, ba bốn người đánh tập thể đều chết vì nọc độc của nó. Con Linh Xà xuất hiện, nàng thủ thế, nó liền tấn công. Nàng tránh sang phải, sang trái như thể đang tránh lưỡi hái tử thần, Bất cẩn, nàng bị thương hơi nặng bên cánh tay. Kêu gọi Bích Tinh Thần Hổ, chiếc vòng Vô Đáy sáng lên, Thần Hổ xuất hiện. Thấy chủ nhân của mình bị thương, Thần Hổ giận dữ giết chết con Linh Xà ngông cuống trước mặt. Nàng hơi đau đớn, vỗ vỗ trên đầu Thần Hổ rồi thu hồi nó lại. Lấy viên đan dược trên đầu, nàng nuốt ngay. Vết thương trên cánh tay cũng dần dần biến mất. Xong xuôi mọi việc, nàng lần đường ra phố. Đứng trước mặt, một đứa bé tầm 5,6 tuổi đứng khóc, sau lưng một chiếc xe ngựa chạy tới. Nàng nhanh chóng bắt lấy đứa bé rồi tránh sang một bên.
-Hàn nhi, con không sao chứ? -Người mẹ của đứa bé chạy tới.
-Mẫu hậu! -Đứa bé òa khóc lên, chạy tới ôm mẫu hậu của mình.
-Bà có phải là Mai Phu Nhân không? -Thiên Băng nhận thấy người quen hỏi.
-Thiên Băng? Sau cháu lại ở đây? -Mai Phu Nhân, là bạn của mẫu thân Thiên Băng, rất thương nàng như con ruột.
-Cháu đi mua chút đồ! -Thiên Băng trả lời.
-Cảm ơn cháu đã cứu Hàn nhi! -Mai Phu Nhân nói, không cầm được nước mắt.
-Mai gia gia không cần khách sáo! -Thiên Băng nói.
-Đi theo gia gia, gia gia sẽ trả công cho Băng nhi! -Mai Phu Nhân nói rồi kéo Thiên Băng và Hàn nhi về phủ.
Tới phủ, Thiên Băng được Mai Phu Nhân tặng 100 lượng vàng. Nàng hơi ngạc nhiên, nhận vàng rồi về nhà. Về tới phủ, Đình Lam nghẹn ngào ôm Thiên Băng rồi nói:
-Hix hix, hôm nay tiểu thư đi đâu mà về muộn thế, Đình Lam lo quá!
-Bình tĩnh nào Đình Lam, ta về rồi nè! -Thiên Băng nói.
-Vâng! -Đình Lam nói rồi thả Thiên Băng ra.
-Ta đói rồi, em mang thức ăn cho ta! -Thiên Băng nói.
-Vâng! -Đình Lam gật đầu rồi chạy vào nhà bếp lấy đồ.
Ăn xong, nàng mệt mỏi bay lên giường ngủ rồi đánh một giấc ngủ ngon.
/9
|