Thiên Bằng Tung Hoành
Chương 2: Cửu trùng thiên tế nhiệm ngã tường ( Chín tầng trời mặc ý ta bay lượn )
/19
|
Nhạc Bằng hiện tại hết sức đắc ý, tiểu tử Trần Anh Hữu rất biết làm việc, cơ bản xử lý ổn thỏa vấn đề thân phận cho gã. Những việc Trần Anh Hữu không làm được, gã sẽ tự thân ra tay, dù gì gã cũng là thượng cấp yêu ma pháp lực vô biên, những trò như ẩn thân pháp, xuyên tường thuật với gã chỉ cất tay là xong, cửa các bộ ngành chính phủ nhân loại đều được gã “vinh dự viếng thăm”, được Trần Anh Hữu chỉ điểm, thân phận của gã được sắp xếp cực kỳ kín kẽ.
Theo Trần Anh Hữu khuyên, thân phận hiện tại của gã như sau:
Học sinh trung học năm nhất trong cấp học bốn năm ở thành phố Trường Xuân, cùng lớp, cùng khối với Trần Anh Hữu, giới tính vẫn là nam, tên Nhạc Bằng. Vốn gã được chuẩn bị sẵn họ là Hùng hoặc Công, cầm điểu đều dùng họ đó được, nhưng Trần Anh Hữu nói gì gã cũng không nghe.
Hiện gã mười sáu tuổi, cha mẹ đều qua đời, dù Trần Anh Hữu khuyên thế nào, gã cũng không chịu rước lấy phiền phức, quyết sống một mình. Trần Anh Hữu tìm cho gã một nhà đại gia, tẩy sạch ký ức của cả nhà họ, nhưng Nhạc Bằng không vừa ý, nói đẳng cấp văn hóa nhà họ quá thấp, vẻ ngoài đầy tục khí, vân vân… Hơn nữa gã hiềm con gái nhà đó, cũng sẽ là em gái gã, quá xấu, nên sau cùng bác bỏ đề nghị.
Sống ở số 4 đường Bình Tuyền, dù gì họ không thiếu cách kiếm tiền, yêu quái tu luyện hai trăm năm dù không cần phạm pháp cũng có thể ung dung kiếm được một nơi phú quý. Hà huống bọn Nhạc Bằng vừa đi tìm bảo vật về, có nhiều món vô dụng với họ nhưng ở nhân gian lại là đồ cổ quý hiếm cao giá, có thể mang bán. Để sinh sống thuận tiện, Nhạc Bằng mua đứt một tòa nhà năm tầng tại số 4 đường Bình Tuyền. Một tầng diện tích hơn hai trăm mét vuông, không hẳn quá lớn nhưng địa điểm phi thường thanh tĩnh, cách trung tâm không xa lắm, lại gần trạm xe điện ở phía nam.
Dựa vào di sản cha mẹ để lại, đó cũng là yêu cầu của Trần Anh Hữu, tuyệt không thể lộ ra sơ hở về thu nhập lai lịch bất minh cho người ta tìm ra. Trần Anh Hữu đề ra thêm yêu cầu nữa, không cho gã tùy tiện biến hóa ra tiền, nhất định phải lấy từ ngân hàng ra, hiện tại Nhạc Bằng được cha mẹ để lại một khoản “trong sạch” ở ngân hàng là hơn hai mươi triệu. Trần Anh Hữu nói rằng đó là tiền người ta hối lộ cha mẹ hắn, dù gì cũng là tiền bất nghĩa, cứ tiêu pha thoải mái. Hơn nữa mọi thứ về khoản tiền đều không có vấn đề gì, đã được dân rửa tiền chuyên nghiệp xử lý đâu vào đấy.
Quá khứ của Nhạc Bằng từ lúc sinh ra, đi học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở đều hoàn hảo, lại từ nơi khác đến, không quen ai ở địa phương, nên tất nhiên không sơ hở, đương nhiên phải trừ Trần Anh Hữu.
Nề từ bất cứ góc độ nào, Nhạc Bằng đều là một thiếu niên đô thị chính tông đang đi học, lai lịch hoàn toàn không có điểm nào khả nghi.
Trần Anh Hữu lúc trước đến Tây hồ chơi, hiện tại phải về học trung học, không cần phải dự khai giảng.
Nhạc Bằng đại khái vì bản năng nên chọn ở tầng cao nhất, phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp đều lập ở đó. Tầng nhà này vốn là một sảnh lớn, không chia thành từng phòng cụ thể, nhưng gã không để ý lắm đến.
Mấy hôm nay, Trần Anh Hữu đều đến đàm đúm, hai gã xử lý những thứ lấy được, có lúc cùng lên mạng, dẫu sau có câu rằng “trên mạng có ai biết chúng ta là ai.” Yêu quái càng thuận lợi. Trần Anh Hữu chỉ cho Nhạc Bằng biết phương pháp hữu hiệu nhất, quen thuộc nhất của xã hội hiện đại. Trên inte, mọi người đều là thật, đồng thời khiến Nhạc Bằng được tìm hiểu ngàn vạn khía cạnh cùng phong tục nhân tình của xã hội hiện đại.
Bất quá Trần Anh Hữu không thích lắm chuyện Nhạc Bằng quá ham mê inte. Hôm nay hắn không nhịn được nữa, chuẩn bị đề tỉnh Nhạc Bằng đừng quên việc quan trọng.
“Đại ca, ngày mai chúng ta phải đi học, chuẩn bị một chút đi chứ, mua một ít đồ dùng học tập và sinh hoạt, ví như cặp, sách bút, bút chì, bút máy, quần áo, mua cả một cái xe đạp được chăng?”
Nhạc Bằng đang cùng Trần Anh Hữu chơi Counter Strike đến lúc say mê, không buồn ngẩng lên, cũng không lấy đó làm điều, thuận miệng đáp: “Không cần mua, dùng pháp thuật là biện được hết, hơn nữa xe đạp lạc hậu rồi. Huynh đệ đưa thần thú Phong Lôi hống cho ta biến thành xe thể thao Ferrari là xong, hoặc lấy Độc giác kim tình thú biến ra một cái Rolls Royce nghe cũng không tệ. Những thần thú này đều có thể biến thân, trí óc của chúng cũng được, biến thành xe hơi rồi sẽ tự động lái, không cần xăng dầu gì hết.” Nhạc Bằng không tán đồng lời Trần Anh Hữu, trong xã hội thì thượng cấp yêu ma nên có khí phái riêng, không thể kém hơn đại ca xã hội đen được, đi xe đạp thì ra thể thống gì.
Trần Anh Hữu nghe thế, giận suýt xì khói, nhưng cũng đành nhân nhượng Nhạc Bằng: “Thứ nhất, Phong Lôi hống và Độc giác kim tình thú không phải do tiểu đệ cho đại ca, mà đại ca cướp trắng. Thứ hai, xã hội hiện tại chưa có học sinh trung học nào chơi nổi tới mức cưỡi mấy món đồ chơi như đại ca muốn đi ngoài phố, đừng nói là đi học. Đại ca phải chú ý hình tượng, đừng nghĩ rằng xã hội hiện đại giống trước kia.”
Để tăng thêm khí thế, hắn đến trước mặt Nhạc Bằng nói bằng ngữ khí cực độ trịnh trọng: “Đại- ca- tuyệt- không- thể- hơi- tí- lại - sử - dụng - pháp - thuật, nhất định phải làm một người bình thường.”
Nhạc Bằng không nhờ pháp lực hộ thể, chắc đã bị nước dãi phun đầy mặt, gã không dễ chịu tí nào, thầm nhủ: “Tiểu tử này càng lúc càng thiếu quy củ. Không, từ lâu hắn đã không coi mình ra gì, thế này không được, phải dạy cho hắn một bài học.”
“Tiểu tử biết điều chút đi, đừng tưởng ta cần nhờ ngươi mà lên giọng quát nạt.”
“Dừng lại ngay, yêu ma cấp cao không phải xuất sắc lắm sao, đại ca bị tiểu đệ chém xong đời rồi.”
“Vớ vẩn, dùng mỗi dao găm cũng hạ được ta là sao? Counter Strike chán chết, ta không chơi nữa.”
“Ha ha, thua tám mươi ván, thắng mỗi ba lần, đại ca kém quá.”
“Cái gì mà bỏ cuộc, ta không chơi nữa, phải lên tìm chút vui vẻ.” Nhạc Bằng chơi game đến mệt nhoài, lại nổi hứng tiếp tục chơi.
“Theo tiểu đệ đi mua đồ chứ? Tiểu đệ phục đại ca thật, hình như mấy ngày chưa từng đi ra ngoài? Sao lại còn say mê hơn cả học sinh bây giờ, nên đi đâu đó thôi.”
“Không thế thì level của ta đâu thể lên đến 30 trong có mấy ngày, ta phải luyện tiếp.” Nhạc Bằng căn bản không muốn động đậy.
Trần Anh Hữu nhìn cái máy tính rồi nói: “Đại ca xem chỗ này đi, có khác gì cái tổ chim, cả ngày ru rú trong này, không phải định ấp trứng chứ.”
“Đừng chọc ta nổi giận.”
Nhạc Bằng không phải loại yêu quái nhút nhát, vốn không vui sẵn, nên cơn giận càng cao, niệm lực hất bay Trần Anh Hữu, dính cứng trên tường thành hình chữ “đại”, dùng áp lực vô hình ép hắn bất động.
“Hê hê, đừng coi là thật chứ đại ca - - - - - - - “
Trần Anh Hữu thấy hai mắt Nhạc Bằng lấp lánh quang mang yêu dị, thân mình phát ra uy thế nhiếp nhân, theo bản năng hắn cảm nhận được thể nội Nhạc Bằng ẩn chứa sức mạnh vô tận, không kém gì thiên địa thần ma. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờ hắn thấy người sống hoặc yêu quái nào hùng mạnh đến vậy, đáng sợ thật. Chỉ là áp bách tinh thần thuần túy đã khiến hắn không chịu nổi.
Trần Anh Hữu vốn không sợ trời không sợ đất cũng phải ngoan ngoãn im miệng.
Chỉ một giây ngắn ngủi, Nhạc Bằng lại thu hồi sức mạnh, gã chỉ định dọa Trần Anh Hữu, không thật sự muốn đối phó. Gã không phải loại yêu quái thích giết chóc, hơn nữa cũng không muốn vì chút việc nhỏ xíu mà giết Trần Anh Hữu.
Gã thu lại sức mạnh tinh thần phát ra, tất cả liền khôi phục nguyên trạng như chưa hề có việc gì. Tu hành của gã đã đến cảnh giới thu phát tùy tâm, không cần phải hủy hoại ý chí Trần Anh Hữu, như thế hơi quá đà, chỉ cần dạy dỗ qua loa là xong.
Trần Anh Hữu rớt bịch xuống thở hồng hộc, tuy không bị thương nhưng tâm lý kinh hoàng, hiểu rằng Nhạc Bằng không phải dễ chạm vào.
Nhạc Bằng lạnh nhạt: “Ta không biết Long Môn đạo phái là cái gì mà thu một yêu ma nhược tiểu như ngươi nhập môn, bất quá nếu ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào chút xíu bản lĩnh đó mà được phép lớn lối với ta thì ngươi nhầm to. Đúng như ngươi nói, ta không muốn rước phiền hà ở nhân gian, ngươi cũng đừng gây sự với ta, bớt lên giọng đi.”
Câu này càng khiến Trần Anh Hữu chấn kinh
“Sao đại ca lại biết tiểu đệ thuộc Long Môn đạo phái? Tiểu đệ đã nói ra đâu.” Câu này tiết lộ tẩy của hắn, chính thị thừa nhận điều Nhạc Bằng nói là đúng.
Nhạc Bằng ngoẹo đầu: “Khi nào ngươi đạt mức đạo hạnh cao hơn mới lừa dối được ta. Hơn nữa đêm qua ngươi giao thủ với một con hổ tinh ở Nam giao, ngay cả số hiệu cũng báo ra, sao ta lại không biết?” Kỳ thật Nhạc Bằng nhờ tấu xảo mới biết lai lịch của Trần Anh Hữu, bây giờ thuận miệng nói ra.
“A? Đêm qua đại ca…”
“Cả đêm qua ta lên inte, không ra đó, nhưng với tu vi của ta, tùy tiện thi thố pháp thuật là đủ khiến bất kỳ cảnh vật nào trong phạm vi vạn dặm hiện rõ trước mắt.” Nhạc Bằng không hề thấy đỏ mặt vì nói dối, với tu vi của gã, nhiều loại năng lực không phải loại tiểu yêu quái như Trần Anh Hữu hiểu được.
Trần Anh Hữu cười hơn hở, nói với vẻ giảo hoạt: “À, tiểu đệ không định giấu đại ca, là do bọn đệ…”
“Dừng, Long Môn đạo phái có quy củ quái quỷ gì cũng không cần nói với ta, ta tuyệt không dính đến các ngươi, ta chưa từng qua lại với Long Môn đạo phái, hiện tại ta chỉ là người thường.” Nhạc Bằng biết bất kỳ lúc nào yêu ma và người tu đạo cũng luôn xung đột, ngầm tranh đấu, mấy ngày nay gã cảm nhận được trong thành phố xảy ra mấy vụ xung đột quy mô nhưng gã không lòng dạ nào chú ý đến.
Bất quá yêu quái cũng luôn nội loạn, tranh đấu vì địa bàn thế lực, vì sinh cường đấu đá, quyết không chịu sống yên ổn. Nhưng gã không muốn nhúng vào bất kỳ phe phái nào.
Trần Anh Hữu bị Nhạc Bằng bóc trần thân phận, liền nói thẳng tuột: “Chà, đại ca giúp hay không thì tùy, tiểu đệ không phải truyền nhân chính thức của Long Môn đạo phái, tổ tiên của tiểu đệ là con người, có quan hệ với một vị tiền bối của đạo phái nên đệ được gia nhập, biết một chút đạo pháp, chuyện đó…”
“Ta không nghe thấy, ngươi phiền phức thế làm gì, ban nãy ngươi còn chưa được giáo huấn đủ hả?” Nhạc Bằng bịt tai, tỏ vẻ chán ngán, gã vất vả năm ngàn năm chỉ vì muốn được sống ung dung ở nhân gian, giữ sức mạnh hùng hồn muốn sử dụng lúc nào cũng được, quyết không vì một người mới quen mấy ngày mà rũ bỏ đời sống như ý của mình.
“Được được, ngày mai đại ca nhớ đi học cùng tiểu đệ, hôm nay tiểu đệ về trước.”
Thấy tình hình không ổn, Trần Anh Hữu rất biến tiến thoái, để tránh Nhạc Bằng phát hỏa tiếp tục, giáo huấn mình giống ban nãy, hắn vội đứng dậy chạy ngay.
Trần Anh Hữu có cách nghĩ riêng.
Vừa sinh ra hắn đã không biết cha mẹ là ai, được một đạo sĩ Long Môn đạo phái nuôi lớn, nên có hảo cảm đặc thù với con người, sau đó gia nhập Long Môn đạo phái lại càng bảo vệ nhân loại. Vì thế khi phát hiện Nhạc Bằng là yêu quái, hắn vội lên tiếng cảnh cáo, biết Nhạc Bằng không phải loại cùng hung cực ác nên muốn lôi kéo gã bảo vệ bình an cho thế gian. Người tu hành vì kỳ thị mà không coi hắn là đồng loại, yêu quái lại hiếm khi kết hợp, có lúc hắn thật sự cô đơn, muốn tìm đồng bạn.
Đi trên đường phố, hắn không nghĩ ra cách gì. Nhạc Bằng tuy không thân thiết quá mức, nhưng hiện giờ vẫn miễn cưỡng xem hắn là bạn bè nên ban nãy mới chịu nhịn, chỉ dọa sơ sơ chứ không thực sự động nộ. Nhưng muốn khuyên giã gia nhập cùng hành động lại không hề đơn giản. Nhạc Bằng không chịu nghe hắn.
Trần Anh Hữu rời đi lúc lên đèn, cảm giác thoáng mệt mỏi, một người làm gì cũng không được, lại không muốn về nhà, bèn tùy tiện đi dạo cho khuây khỏa.
Nhạc Bằng một mình ở nhà, nhìn bản thân rồi thở dài, lẩm bẩm: “Mấy hôm nay ta làm gì cũng ủ rũ, bảy ngàn năm không ra ngoài đi dạo. Chả trách Trần Anh Hữu mắng ta. Giúp người ta thì không hứng thú nhưng đem tổ chức của tiểu yêu quái ở đây thành lập giáo phái cũng là ý hay.”
Đang tỉnh ngộ, gã đột nhiên cảm thấy không ổn, cỗ yêu khí đó không phải là Trần Anh Hữu? Việc gì nhỉ, có mấy làn khí cực mạnh vây hắn, tựa hồ đang giao đấu. Trần Anh Hữu gặp nguy hiểm, bằng không gã không cần chú ý.
“Chả lẽ mới rời khỏi ta đã bị gây phiền. Ta đi xem sao.”
Nhạc Bằng vận dụng nguyên thần thám sát, thoáng sau nhận ra yêu khí dao động ở điểm nào, “chả hiểu sao hắn lại tới đó, đến xem thử vậy.” Nhạc Bằng giữ tâm thái đi dạo bước ra khỏi nhà. Tu vi như gã không cần mở cửa cũng có thể trực tiếp xuyên tường ra ngoài, vừa tiếp xúc với không khí liền tan biến.
Dùng tốc độ người thường không thể nắm bắt, Nhạc Bằng cấp tốc lướt ngang không trung, cự ly mười mấy dặm này với gã có khác gì người thường đi từ trong nhà ra cửa. Ly Hỏa Trọng Đồng được sử dụng, vừa bay lên không trung, gã tìm ngay ra phương vị chính xác của Trần Anh Hữu.
Đại khái có hai ba chục người vây công hai người, song phương không ngừng di chuyển với tốc độ cao trên đỉnh các tòa nhà. Không cần nói cũng biết một trong hai người bị vây công là Trần Anh Hữu. Nhạc Bằng dừng lại trên tầng không khu vực chiến đấu, không vội hạ xuống giúp sức, bởi gã nhận ra một bên tuy có ưu thế đông người nhưng phe ít hơn ai nấy thực lực mạnh mẽ, nhất thời không thể phân thắng bại.
Sát cánh với Trần Anh Hữu là một mỹ nhân tóc vàng. Nàng ta thân hình cao ráo, chắc gọn, tiêu biểu cho huyết thống Âu Mỹ, gò ngực đầy đặn và cặp đùi dài thon tuyệt đẹp, tuổi chừng ba mươi nhưng da mặt vẫn láng mịn, nhưng thân thủ xem ra còn hơn cả Trần Anh Hữu có tham tu đạo gia bí thuật.
Hào quang thần thánh trên mình nàng ta khiến Nhạc Bằng cực kỳ khó chịu, hơn nữa nàng ta sử dụng đấu kĩ thuần túy, đường lối võ học khiến gã có cảm giác kì dị vừa quen vừa lạ.
Quyền cước ẩn chứa hào quang thần thánh của mỹ nhân tóc vàng luôn trọng thương địch nhân cận chiến, hiển nhiên loại sức mạnh đó có năng lực phá tà ma, vừa hay khắc chế yêu khí trên mình địch nhân.
Quan sát chiến cục từ trên không, Nhạc Bằng nhớ lại một việc từ rất xa xưa: “Đó không phải thánh lực của Tây phương thần tộc sao? Đẳng cấp rất thấp nhưng bản chất sức mạnh vẫn thế, không phải đường lối tu luyện của bất kỳ đạo phái nào của Trung Quốc hoặc Phật môn, mà là sức mạnh xuất phát từ Tây phương quốc độ xa xôi.”
Tây phương thần tộc và Đông phương thần tộc căn bản không phải cùng loại, thật ra thì thần tộc không cùng loại với bất kỳ sinh mệnh nào, cùng với ma tộc là những sinh vật siêu phàm, từ cổ đến nay luôn cao cao tại thượng, miệt thị các chủng tộc khác, nếu không phải vì trận thượng cổ thần ma đại chiến, song phương tử thương thảm trọng, hiện tại có lẽ họ vẫn thống trị thế giới.
Những sinh mệnh khác cũng như Nhạc Bằng, những yêu ma hoặc tiên linh tu luyện đến đỉnh cao mới có tư cách sánh vai với nhị tộc, thậm chí có thể mạnh hơn những thần ma hơi yếu kém. Nhạc Bằng không hiểu tình hình hiện tại lắm, đứng trên không thầm tính cách xử lý phù hợp.
Trần Anh Hữu lúc đó đang phải liều mạng, thầm kêu khổ không ngớt, vốn hắn chỉ định đi dạo, thấy có người truy sát một cô gái liền đến giúp, không ngờ toán truy sát này cực kỳ khó chơi, hắn không thể nào chiếm được ưu thế. Thanh Minh kiếm mất dưới đáy Tây hồ, Tụ Huỳnh tuy mạnh hơn hẳn nhưng không như Thanh Minh kiếm được tu luyện đến độ thân kiếm hợp nhất, thành ra hắn chỉ sử dụng được như binh khí thông thường, không thể ngự kiếm, uy lực kém hẳn.
Cũng may Tụ Huỳnh kiếm sắc bén cực độ, lại là tiên gia pháp khí, có uy lực hàn ma nên mới kéo dài đến tận giờ được.
Vốn rất ít khi yêu quái xuất hiện trong xã hội của con người, hoạt động gì cũng được chúng ẩn giấu, không để lộ trước mặt người khác, mấy ngày nay không hiểu sao lại có lắm yêu quái muốn hành động đến thế.
Trần Anh Hữu không phải lão bất tử hiểu rõ ngọn ngành kẻ cùng mình đối địch như Nhạc Bằng, mỹ nữ tóc vàng này là thánh kị sĩ do giáo đình châu Âu phái đến, tới Trung Quốc làm gì không biết. Còn những kẻ vây công hắn là thú nhân và hấp huyết quỷ do tập đoàn yêu quái quốc tế chế tạo, vốn cũng là con người nhưng bị tập đoàn yêu quái lợi dụng máy móc cải tạo thành công cụ gây ác. Toán yêu quái nhân tạo này rõ ràng nhằm vào vị mỹ nữ thánh kị sĩ.
Trần Anh Hữu một lòng vì chính nghĩa đương nhiên chọn cách vì nghĩa mà anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá giờ ốc không lo nổi mình ốc, bản thân còn khó giữ, hắn không khỏi hối hận, lẽ ra đừng giẫm chân vào vũng nước đục làm gì.
Nhạc Bằng lơ lửng trên không thấy bằng hữu chật vật, liền kịp thời xuất thủ, thân thể hóa thành hào quang lao xuống.
Một thú nhân cao lớn để lại trên mình Trần Anh Hữu năm vết máu, thấy địch nhân đang chật vật vẫn nở nụ cười an ủi, bất giác tự nhủ: “Có phải thằng nhóc này nhìn thấu sinh tử, chuẩn bị ung dung trở về thiên quốc.” Đang lúc nghĩ vẫn vơ, chợt thấy thân thể nhói lên, trước mặt xuất hiện thêm một cánh tay đang cầm…
Tâm tạng của chính hắn.
Dù thế nào, thú nhân này đến lúc chết cũng hiểu vì sao mình chết, không đến nỗi mất mạng hồ đồ.
Nhạc Bằng vừa nhúng tay, tình thế khác hẳn ngay, vì không muốn để ai nhận ra thân phận yêu ma, gã xuất thủ không dùng đến võ công, ma pháp của bản thân mà dùng tiên đạo võ thuật Tử Viêm Thất Diệt mới luyện thành, được ghi trong Thiên Phủ tử cập.
Tuy Nhạc Bằng mới luyện được mấy ngày, nhưng đối phó với mấy cái bao cỏ này vẫn ung dung có thừa.
Hỏa kình rừng rực che phủ, đẳng cấp của Nhạc Bằng không cho phép toán yêu ma nhân tạo xui xẻo này có cơ hội hoàn thủ, mấy chục đạo tử sắc hỏa kình chuẩn xác kích trúng hai ba chục yêu ma cấp thấp này, thoáng sau biến chúng thành tro tàn, hóa khí đương trường, ngay cả một chút tàn dư cũng tan biến. Gã giải quyết trận chiến cực kỳ gọn gàng, sạch sẽ.
Xem ra trước khi chiến đấu, song phương có ai đó thi triển chú thuật khiến người thường không cảm giác được. Nhạc Bằng xuất thủ lại quá gọn gàng, hơn nữa đã sắp hai giờ đêm, không ai chú ý đến trận chiến đấu này.
Trần Anh Hữu thoát chết, hưng phấn ngoái lại lớn tiếng: “Chà, đại ca, tiểu đệ biết đại ca sẽ ra tay vào lúc nguy cấp, thật lòng cảm kích bất tận, niềm ngưỡng mộ của tiểu đệ với đại ca mãi mãi không dứt như dòng sông chảy vô tận.”
“Bớt nói lăng nhăng đi, sau này đừng có ra tay lung tung vì sĩ diện, rồi ta lại phải làm việc thiện.” Nhạc Bằng cấm cảu đáp, không hề nể mặt Trần Anh Hữu.
Cùng lúc, giọng nói của cô gái dị quốc vang lên giải vây cho Trần Anh Hữu: “Đa tạ nhị vị tương trợ, tôi thay mặt cho giáo đỉnh cảm tạ các tu sĩ Trung Quốc.”
Hai yêu quái thiếu niên đang tranh chấp mồm mép vẫn không quên thể hiện phong thái anh hùng cứu mỹ nữ, trước khi Trần Anh Hữu lên tiếng, Nhạc Bằng cướp lời: “Chào tiểu thư, chúng tôi chính là truyền nhân thứ nhất và thứ hai của Long Môn đạo phái Hồng Liên nam tông. Tiểu thư bảo vệ hộ nhân gian chính nghĩa, cũng chính là đạo hữu của Long Môn đạo phái. Không hiểu vị tiểu thư này vì sao lại vị yêu ma vây công, chúng tôi giúp được gì chăng?” Ngữ khí thành khẩn đến mức Trần Anh Hữu cũng tin rằng vị bằng hữu này của mình là chính nghĩa sứ giả, hóa thân của thuần khiết.
Tây phương mỹ nữ nghe rõ câu đáp, hiển nhiên nàng ta không thạo tiếng Trung Quốc lắm, không lần ra huyền hư của Nhạc Bằng, thấy hai thiếu niên này đều có thực lực siêu cường, nhất là người xuất hiện sau, mạnh đến độ cả giáo hoàng cũng không so được, quả thật khó tin. Gia Phù Lợi quyết định lung lạc cả hai trợ lực, bằng không theo tình huống đêm nay tất không thể hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí khả năng sống sót trở về cũng không cao.
“Tôi tên Gia Phù Lợi, xuất thân lai lịch của tôi chắc nhị vị đã hiểu rõ, không cần nói nhiều nữa.” Gia Phù Lợi chưa dứt lời đã có người phản đối.
“Tôi không biết.” Nhạc Bằng không hiểu lai lịch của mỹ nữ này, nghe nói nàng ta muốn bỏ qua khâu giới thiệu liền không đồng ý.
“Đại ca không biết cả Cơ đốc giáo ư?” Trần Anh Hữu trào phúng.
Thấy Nhạc Bằng nghi hoặc gật đầu, cả Gia Phù Lợi cũng tỏ vẻ không tin.
Không thể trách Nhạc Bằng, gã bế quan năm ngàn năm ở Thủ Dương sơn, Cơ đốc giáo bất quá mới thành lập hơn hai ngàn năm, làm sao gã biết được.
Nghe Gia Phù Lợi giải thích, Nhạc Bằng đại khái hiểu được một vài điều cơ bản, biết nhiệm vụ của nàng ta là điều tra việc gần đây có người lợi dụng kỹ thuật gen chế tạo quái vật nhân tạo, như toán vừa rồi. Đuổi đến đây thì mục tiêu mất dấu, nàng ta đoán rằng địch nhân không cách đây quá xa, hy vọng Trần Anh Hữu và Nhạc Bằng hiệp trợ điều tra phá tan âm mưu xấu xa.
“Chúng tôi nhất định sẽ giúp, nhưng việc này xảy ra tại Trung Quốc, nên do chúng tôi xử lý.” Trần Anh Hữu không phải kẻ ngốc, tình huống này nên do Kháng Ma liên minh Trung Quốc ra mặt, không cần phiền đến giáo đình châu Âu.
Gia Phù Lợi tỏ vẻ ngượng ngập, nhưng thân là một trong hai mươi mốt thánh kị sĩ của đương kim giáo đình, chưa đến hai bảy tuổi mà đạt được vinh diệu này, nàng ta quyết không phải loại kém cỏi, bình thường luôn ngạo khí lăng nhân, không phục bất kỳ ai. Giờ khó xuống nước, liền lạnh lùng: “Nếu hai vị không giúp, tôi không cưỡng cầu, sẽ tự mình điều tra.”
Trần Anh Hữu không nói gì, dù sao hắn cũng không phải con người, nhiều lúc không thể nói cứng, trong mắt một vài người tu hành, hắn cũng là yêu vật đáng bị trừ khử. Thành viên Trung Quốc Kháng Ma liên minh đều là con người, hắn không có tư cách đó, bình thường diệt trừ yêu quái nguy hại xã hội chỉ là hành động cá nhân mà thôi. Có điều không thể lép vế lời lẽ trước mặt Gia Phù Lợi.
Không đành lòng thấy bằng hữu bị dồn vào thế bí, Nhạc Bằng tiếp lời: “Vậy chúng tôi không miễn cưỡng, nghe nói Âu châu kị sĩ thiện nghệ sử dụng trường thương, Thủy hỏa tân thiên kích này xin tặng tiểu thư, sẽ giúp được ít nhiều.” Đoạn phất tay, một cây trường kích đột nhiên xuất hiện, lật cổ tay cắm xuống đất, hai người kia không nhận ra gã lấy đâu ra cây kích nặng nề này.
Thủy hỏa tân thiên kích do Nhạc Bằng lấy được từ cung khuyết dưới lòng đất, dài gần ba thước, thân kích đúc từ thái ất tinh kim, nguyệt nha hai bên có hai đạo phù chú, Tịnh thủy chú đủ khả năng chữa lành vết thương, Liệt hỏa phù có công hiệu phá tà, về mặt pháp khí không đáng gì nhưng là thần binh nhất đẳng.
Gã nói tiếp: “Tặng tiểu thư.” Bầu không khí hòa hoãn hẳn.
Gia Phù Lợi biết nếu có kị sĩ trường thương quen dùng thì trong tình huống ban nãy sẽ dựa vào thương pháp ứng phó được hết, cây trường kích này khá hợp. Nhưng vật dài thế này khó lòng mang theo bên mình, người ta nhiệt tình như vậy, không hiểu cự tuyệt thế nào.
Trần Anh Hữu là nhân vật thông minh cỡ nào, lập tức biết ông bạn tìm cớ cho mình xuống nước, vội nói: “Thủy hỏa tân thiên kích này cũng coi là trấn phái chí bảo của Long Môn đạo phái, lớn hay nhỏ tùy theo ý nghĩ, chi bằng chúng ta sang bên kia, tôi sẽ dạy đại tỷ cách sử dụng.”
Thu Bảo quyết là môn hắn mới học, bước tới nắm lấy Thủy hỏa tân thiên kích vuốt nhẹ, biến thành một cây bút hình thù đặc biệt, đưa cho nàng ta.
Thủy hỏa tân thiên kích mà Nhạc Bằng cho Gia Phù Lợi không phải phàm vật, trong kho binh khí của giáo đình không mấy thanh so được, giờ thấy nó có thể thu lại to nhỏ, mang theo rất tiện, xem ra đúng là vật cực kỳ hiếm thấy. Nàng ta yêu thích, không khách khí nữa. Bất quá vẫn nói: “Làm phiền hai vị.”
Gia Phù Lợi đón lấy Thủy hỏa tân thiên kích thu nhỏ lại được, cũng không tiện nổi nóng, trò chuyện khá râm ran.
Bàn bạc một hồi, ba người đương nhiên rời khỏi hiện trường, lên xe về nhà Nhạc Bằng, lúc tâm bình khí hòa, việc gì thương lượng cũng dễ.
Theo tác phong nhất quán của giáo đình châu Âu, Gia Phù Lợi vốn không coi phân bộ đạo gia Trung Quốc thuộc Kháng Ma liên minh ra gì, cho rằng họ chỉ là mấy tên giang hồ thuật sĩ lừa gạt. Vốn tôn giáo nào cũng bài trừ đạo khác, cả những nhân sĩ có dị năng trừ linh hàng yêu cũng vậy.
Hôm nay coi như nàng ta được giáo huấn, thấy thực lực của Trần Anh Hữu, nhất là Nhạc Bằng, Gia Phù Lợi cảm thấy bình thường mình quả thật quá kiêu ngạo, trong mắt không người. Vì thế sau khi cùng Trần Anh Hữu thương lượng liền đồng ý thông tri cho các tổ chức đạo phái bản địa để tiện hiệp trợ.
Nàng ta không biết rằng hai thiếu niên này đều không phải con người, hơn nữa đều có mặt trên đời rất nhiều năm rồi. Nhạc Bằng tu vi cao thâm, Trần Anh Hữu có huyết thống nhân loại, dễ dàng che mắt được các cao thủ.
Về nhà, hai người an trí Gia Phù Lợi ở tại phòng ngủ của Nhạc Bằng ở tầng năm, hai gã xuống tầng bốn, Trần Anh Hữu không về nhà, cũng may lúc trước lấy được không ít đồ trong cung khuyết dưới lòng đất. Trần Anh Hữu lấy ra hai chiếc giường mây, Nhạc Bằng lấy ra hai cái gối ngọc thạch, đang lúc cuối hạ, khí hậu nóng nực, không cần chăn đệm.
Mới ba, bốn giờ sáng, trời đã tờ mờ, hai gã trò chuyện đợi đến giờ đi học, không ngủ được nữa.
“Ngày mai là buổi học đầu tiên, chúng ta nhất định phải đi.”
“Biết rồi, biết rồi.”
“Đại ca bảo mai phải làm sao? Đến đâu tìm người tu hành pháp thuật giúp sức?”
“Ta không biết, đừng hỏi ta, dù gì ta cũng tin vào thực lực của mình, mấy con yêu quái cấp thấp, không đáng gì hết.” Nhạc Bằng bực mình đáp.
“À, Long Môn đạo phái, Hồng Liên nam tông, lấy đâu ra tông phái đó, Long Môn đạo phái không có phân chia.”
“Vậy thì tự sáng lập cũng được.”
“Hay lắm, chúng ta cùng sáng lập, sẽ là tổ sư sáng lập. Đại ca có thể “
Thấy đồng bạn càng nói càng hưng phấn, Nhạc Bằng biết rằng mình không còn được thanh tĩnh nữa.
“Hiện giờ học luôn đi nhỉ?”
“Đại ca có thể…”
Thấy Trần Anh Hữu ngần ngừ, Nhạc Bằng đâm ra kinh ngạc: “Có gì nói ra đi? Ta không ăn thịt ngươi, ta không còn ăn thịt người, hơn nữa cũng chưa từng ăn thị yêu quái, không cần lo lắng.”
“Tiểu đệ có thể để bằng hữu đến học cùng chăng?” Hạ quyết tâm rồi, Trần Anh Hữu mới nêu ra câu hỏi canh cánh nhất.
“Con người hả? Ta không dạy?”
“Cũng là bán yêu quái, có huyết thống nhân loại như đệ, xưa nay đều sống trong xã hội bình thường, thậm chí cha mẹ cũng là con người luôn, chẳng qua huyết thống tổ tiên bất thuần thức tỉnh, họ mới biến thành yêu quái, nhưng vẻ ngoài không khác gì con người, chỉ là có thêm một ít năng lực.”
Trần Anh Hữu đứng dậy, tỏ vẻ khổ não: “Hôm đó đệ đến Tây hồ không phải để du lịch mà để tránh họa, nếu không quen đại ca chắc không dám về luôn. Những thế lực yêu quái đang làm phiền bọn đệ, vì thế bọn đệ phải chạy khắp nói trốn tránh.”
“Lúc đó ngươi lại không biết sống chết gì định giáo huấn ta.” Nhạc Bằng không bỏ qua cơ hội chế giễu.
“Đa phần bằng hữu của đệ là con người, đệ muốn bảo vệ họ.”
“Ngươi lấy đâu ra thực lực đó.” Nhạc Bằng ngồi dậy chuẩn bị trào phúng Trần Anh Hữu, dạy dỗ đến nơi đến chốn vị bằng hữu mới kết giao này.
“Vậy đệ gọi hết các huynh đệ quay về.”
“Tùy tiện, bất quá ngươi biết họ đi đâu ư, làm gì có chuyện tìm được dễ dàng như vậy. Tu vi như ta cũng không thể tìm được mấy cá nhân giữa biển người mênh mông.”
“Ha ha ha…”
Chủ đề vốn cực kỳ nghiêm túc bị Trần Anh Hữu đột nhiên phá ngang, cười lăn từ trên giường xuống, móc một vật trong mình đưa cho Nhạc Bằng.
“Di động, ta lại quên mất, bây giờ có của nợ này.” Nhạc Bằng gõ đầu, nhớ ra một việc: “Không phải ngươi uống Thiên Nhất chân thủy ư? Phải thấy hiệu lực rồi chứ, thực lực phải tăng lên sao lại tệ hơn thế nhỉ?”
“He he, đệ không uống, kỳ thật đã giấu đi, hôm đó vì sợ đại ca cướp nên giả bộ uống. Hơn nữa sẽ không lập tức thấy hiệu quả, thoát thai hoán cốt cần người hộ pháp, bằng không đệ sẽ tự tìm cái chết. Lúc đó đệ không còn cả năng lực chống cự.”
Nhạc Bằng gật đầu, đột nhiên nhớ ra một việc, kinh ngạc hỏi: “Đợi chút, có phải sau đó ngươi thổ ra, làm việc dối gạt trước mặt ta là không thể nào, ngươi sao mà gạt được ta.”
He he…
oOo
Ngày khai trường bậc trung học phổ thông luôn theo công thức: thu học phí, phát thời khóa biểu, các giáo viên tự giới thiệu. Buổi trưa là hết chuyện, chiều được nghỉ, hôm sau mới chính thức vào học.
Tan học buổi trưa, Nhạc Bằng không thấy Trần Anh Hữu, hình như vừa tan là cùng một cô bé đi đâu đó. Tự nhiên gã không đi tìm, bất quá gã không ngờ mình bị chặn đường.
Mấy người đó thoạt nhìn đều hiền lành, chào hỏi xong liền đàn đúm kéo Nhạc Bằng ra ngoài, bốn người đó gồm ba nam một nữ, vừa tiến lên, gã liền biết ngay là đối tượng nào.
Người bên trái là một cậu bé cao gầy hơi thanh tú, hình như là một học sinh văn nhược đầy chất thư sinh, tay cầm một tờ giấy vàng không hiểu là phù chú gì mà linh khí bức nhân. Người bên phải học cùng lớp với gã, có điều gã không chú ý xem tên tuổi người đó là gì, món trang sức đeo trên chìa khóa tuy nhỏ nhưng chính xác là đào mộc kiếm chế tạo từ thiên niên đào mộc. Cô bé sau lưng chắp tay ra phía sau nhưng đang vận đạo môn huyền công chính tông. Còn thiếu niên đẹp trai đứng trước mặt tuy thủ thế kì quái, Nhạc Bằng không nhận ra nhưng cùng với nụ cười hòa ái đó là bàn tay kết phật gia hàng ma pháp ấn.
Tuy bực bội nhưng đột nhiên trong lòng gã cũng muốn biết họ định làm gì, nên không phản kháng.
Sau vài lần rẽ, bốn người đưa gã đến một ngôi nhà yên tĩnh, không hiểu nhà ai. Hai phòng chái, một phòng khách, bố trí cũng bình thường, lộ rõ phong phạm của gia đình bình dị.
Thiếu niên đẹp trai lên tiếng đầu tiên, nở nụ cười bình dị dễ gần: “Chúng tôi không hy vọng xảy ra xung đột không cần thiết với bạn, hy vọng tất cả sống hòa bình với nhau. Để tớ giới thiệu, tớ là Hà Động Lượng, bạn cùng lớp với bạn là Phương Tịch Tà, người còn lại là Diêu Kính, tớ và Diêu Kính đều học năm thứ ba. Cô bé sau lưng cậu là bà chị học trước cậu một năm, tên Mạc Nghiên Tuyết.”
Trước khi nói, y rũ sạch kiềm chế với Nhạc Bằng, gã được tự do không hề khách khí, không đáp mà đảo mắt nhìn quanh, tìm tủ lạnh, bước tới lấy một *** Coca, ngồi lên sô pha bật nắp làm một ngụm, tỏ ra cực kỳ thoải mái.
Mạc Nghiên Tuyết bực mình: “Mi? Mi tưởng đây là nhà ai?”
“Nhà cô hả? Còn phải hỏi ư?” Nhạc Bằng ung dung, bốn người này không thể uy hiếp được gã nên không để tâm. Theo phản ứng thì nhà này chắc của Mạc Nghiên Tuyết.
Uống thêm một ngụm Coca rồi ngoẹo đầu, Nhạc Bằng hạ giọng: “Có phải các vị định hỏi ‘mi là yêu quái phương nào’ chăng?”
“Đúng, câu hỏi đầu tiên là thế.” Phương Tịch Tà mỉm cười, biểu hiện của Nhạc Bằng thoải mái như vậy khiến thái độ của họ hòa hoãn hẳn, Phương Tịch Tà cũng cười theo gã.
“Sao các vị lại biết?” Nhạc Bằng tự tin không ai dựa vào biểu hiện mà nhìn ra nguyên hình của gã, cả nữ nhân thánh kị sĩ kia cũng không nhận ra.
Mạc Nghiên Tuyết đắc ý mỉm cười, móc ra một tấm gương nhỏ làm từ đồng xanh, dáng vẻ vô cùng cổ kính, bốn cạnh khắc hoa văn kì dị, mặt gương ẩn hiện hào quang mông lung, hiển nhiên không phải phàm vật.
“Chiếu yêu kính.”
Nhạc Bằng hiểu vì sao họ nhận ra, thiên hạ vạn yêu đều không thoát được Chiếu yêu kính.
“Ngươi đáp lời chúng ta trước đi.” Diêu Kính vẫn im lặng chợt tỏ ra nóng nảy.
“Vớ vẩn, các ngươi tưởng mình là ai? Được phép lớn lối vậy ư?” Nhạc Bằng là nhân vật cỡ nào, hơn nữa gã không có hảo cảm với những trò tu đạo tróc yêu, tất nhiên nói năng không khách khí.
“Ngươi…”
Diêu Kính vung tay, tả thủ, hữu thủ kẹp bốn đạo phù chú, Mạc Nghiên Tuyết ngăn lại, lớn tiếng: “Đây là nhà tớ, cậu định làm gì?”
“Tớ không chịu được loại yêu quái này, cứ giết tuốt là xong, còn bàn gì nữa?” Diêu Kính lầm bầm thu tay lại.
Nhạc Bằng nhíu mày, trong lòng không vui: “Trần Anh Hữu có phải được một người trong nhóm các ngươi đưa đi? Tốt nhất các ngươi để hắn yên lành…”
“Bằng không thì sao?” Người nói không phải trong nhà mà từ bên ngoài lên tiếng. Giọng nói trong veo như của một cô bé, hàm chứa đôi phần ngạo khí.
“Nếu thấy không phục thì tìm một nơi tỷ thí.” Cô bé đang nói bước vào, nếu không nghe giọng trước, chỉ nhìn thân thể hấp dẫn đó, Nhạc Bằng tất cho rằng trên đời hóa ra thật sự có loại thanh niên đẹp trai đến độ khiến người ta đố kị: cao chừng mét bảy, còn hơn gã một chút, cắt tóc tém rủ sát vai, mặc áo bó, quần bò, chân đi giày đế nhẹ, động tác hết sức phiêu dật, khiến Nhạc Bằng trố mắt. Gã vốn sinh ra đã có trí tuệ, trời sinh biết cách tu hành, mấy ngàn năm chưa từng phá nguyên dương, cũng chưa từng có cơ hội qua lại với người khác giới. Giờ thấy một cô bé cá tính như vậy liền lấy làm hứng trí.
Trần Anh Hữu đi theo cô bé khiến bầu không khí hòa hoãn hẳn: “Mọi người hiểu lầm thôi. Lão Nhạc, đệ không sao, chỉ là đi dạo với Diêu Tranh. Đại ca đừng nóng.”
“Hừ, tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn có bản lĩnh thì đi ra ngoài kia thử so tài.” Tiểu mỹ nữ Diêu Tranh vừa vào nhà tỏ ra rất bất mãn, tên yêu quái khẩu xuất cuồng ngôn cứ nhìn chằm chằm khiến cô nổi giận.
Nghe rõ lời khiêu chiến, Nhạc Bằng thu hồi mục quang, tỏ vẻ thản nhiên: “Mỹ nữ có hẹn, sao dám không tuân.”
Trần Anh Hữu vội can: “Để làm gì thế? Lão Nhạc thật sự muốn chấp nhất con gái ư? Đừng nóng mà.”
Mạc Nghiên Tuyết cũng kéo Diêu Tranh lại: “Tranh nhi, đừng nổi giận với tên xú yêu quái này, chúng ta kệ hắn.”
Nhạc Bằng cũng không phải loại người thù dai, chỉ là vừa thấy Diêu Tranh chợt nổi xung động vô cớ, nhưng cũng không muốn dây dưa với người ta, liền chào: “Anh Hữu, không sao thì ta về trước.”
“Đợi một chút, chúng ta còn việc phải thương lượng.”
“Việc gì?”
“Đại ca quên vị đại tỷ chúng ta gặp đêm qua ư, đây là tông phái duy nhất trong thành phố này có thể giúp chúng ta, Hải Thiên minh nguyệt lưu. Là tổ chức ngoại vi của Kháng Ma liên minh.”
“Chính là năm người này?”
Diêu Kính trầm giọng: “Ngươi thật ra có ý gì?”
Nhạc Bằng lạnh nhạt: “Không có ý gì, chỉ là lần trước thấy hai ba chục sát thủ, lần sau sẽ đến thêm năm, sáu chục tên, e rằng nhân số các vị chưa đủ đối phó.”
“Năm người bọn ta quyết không kém hơn hai người các ngươi, lo cái gì.” Giọng nói trong vắt, ngạo khí bức nhân, lại là Diêu Tranh.
“Các vị đi tìm đại tỷ đó thương lượng, không liên quan đến ta.” Nhạc Bằng không có lòng dạ nào tranh chấp nữa.
Diêu Kính hoang mang: “Muội muội, thật ra là việc gì, xảy ra đại sự gì?”
Diêu Tranh ngoái lại nói với bốn người trong nhà: “Ban nãy Trần Anh Hữu nói với muội có vị Âu châu thánh kị sĩ cần giúp điều tra hoạt động phạm tội liên quan đến tập đoàn yêu quái. Các vị thấy thế nào? Giúp hay không?”
Trần Anh Hữu tiếp lời: “Chi bằng đến gặp vị đại tỷ đó trước? Có việc gì cũng dễ thương lượng.”
Nhạc Bằng uể oải, không muốn can thiệp vào việc này, bèn nói: “Ta đi trước một bước, các vị đi sau là xong.”
Đoạn thân hình lắc khẽ rồi biến mất
Ngũ Hành đại na di.
Vô thượng chí phẩm về độn pháp.
Chỉ có cao thủ đẳng cấp như gã mới tùy tiện sử dụng được.
Trừ Trần Anh Hữu biết bản lính của Nhạc Bằng, năm người còn lại đều hít một hơi khí lạnh, trong lòng mỗi người ngầm thận trọng, thực lực Nhạc Bằng vừa biểu hiện có đủ tư cách lên mặt.
Về nhà, Nhạc Bằng không lên tầng năm, Ngũ Hành đại na di trực tiếp đưa gã đến tầng bốn. Gã căn bản không quan tâm đến việc toán yêu quái sẽ làm gì, dù sao gã cũng là thượng cấp yêu ma, không cần quá chăm chỉ tu luyện, chưa biết chừng sau này sẽ lập ra bang phái tổ hợp nào đó, hoặc lập tập đoàn yêu quái. Thành ra gã không can dự vào hành động của Trần Anh Hữu, cũng không nhiệt tình tham gia.
Thứ gã quan tâm là làm cách nào đừng để người khác nhận ra thân phận yêu quái, nếu không cứ hơi động đậy trong xã hội hiện đại lại bị người ta gọi là yêu quái thì còn làm ăn gì nữa?
Có những người tu luyện đặc biệt thống hận yêu ma không bao giờ bỏ qua cho những loài khác, Nhạc Bằng tuy không sợ nhưng cũng không thích mua phiền. Để sau này sống được thoải mái, cần phải dàn xếp ổn thỏa, dự phòng vạn nhất, chẳng phải có câu “không biết lo xa, tất gặp phiền nhiễu ngay” ư?
Sở học của gã không có môn nào giải quyết được, đành lục lọi trong đóng tư liệu mới thó về, gã thầm nhủ: “Ta có ba bộ đạo gia điển tịch Ngọc Khuyết kim chương, Thiên Phủ tử cập, Giáp Tử thần thư, chắc phải tìm được phương pháp che giấu thân phận yêu ma.”
Mấy hôm nay, lần đầu tiên Nhạc Bằng đọc kĩ ba bộ điển tịch, trước đó gã chỉ tùy tiện xem qua phần nào thấy thích.
Giáp Tử thần thư tổng cộng gồm sáu chục quyển, ghi lại hệ thống đạo môn pháp thuật và bí quyết tiên gia luyện chế pháp bảo, đạo pháp của ‘người đó’ vốn thượng thừa, Nhạc Bằng đánh giá rất cao quyển sách này. Những thứ ghi trong sách ngang ngửa với sở học bản thân gã, chia thành thiên can địa chi, tách làm mười phần giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý, mỗi phần lại chia thành mười hai cấp gồm tử, sửu, dần, mão, thần, tị, ngọ, vị, thân, dậu, tuất, hợi và mười bộ phận kiếm quyết, phù chú, luyện khí, thuật pháp, kì môn, cấm trận, chế khí, đan đạo, quái tướng, phong ma. Hết sức đầy đủ, phong phú.
Ngọc Khuyết kim chương, Thiên Phủ tử cập, hai bộ kỳ thư lấy trong Kim Đình Ngọc Trụ không phong phú như Giáp Tử thần thư, mà ghi lại pháp quyết đạo môn tối cao, toàn thứ tinh yếu, nghịch phản tiên thiên, chỉ là đường lối khác nhau. Ngọc Khuyết kim chương thiên về thoát thể phi thăng, nguyên thần vĩnh hằng bất diệt, rũ bỏ tất cả nhu cầu về vật chất đạt tới thiên tiên đại đạo. Thiên Phủ tử cập ngược lại thiên về hợp nhất thiên địa nguyên khí và nhục thể, luyện thân thể thành tiên thể vạn kiếp bất hoại, có được vô cùng uy lực. Lối tu hành này chưa bao giờ Nhạc Bằng được nghe, nhưng đạo pháp của nó không hề kém diệu dụng hơn Ngọc Khuyết kim chương.
Nhưng cả Ngọc Khuyết kim chương, Thiên Phủ tử cập đều giản lược, chỉ có mấy môn xiển thuật uy lực cực lớn có thể sử dụng hộ thân ngự kiếp, còn những môn khác không ghi chép tường tận. Không như Giáp Tử thần thư, từ lúc nhập môn cả hai quyển đã bắt đầu với toàn cấp bậc cực cao.
Từ kết quả nghiên cứu, Nhạc Bằng tìm được mấy phương pháp khả dĩ giải quyết vấn đề. Bất quá gã quyết định bỏ dễ cầu khó, trực tiếp tu luyện căn bản mà không luyện pháp thuật, đề cao thực lực không hề tệ chút nào.
Tầng tu luyện của Ngọc Khuyết kim chương tuy cao nhưng hoàn toàn không giống với lộ số của gã, rất dễ xung đột, chỉ đành bỏ qua. Thiên Phủ tử cập có những điểm bổ khuyết, tổng cộng bảy chương, mỗi chương ghi một môn pháp quyết tu luyện, tu luyện một loại thần thông, chương bảy là Tử Viêm Thất Diệt mà gã mới tu thành đôi phần, có thể khống chế Thiên giới tử thanh đâu suất hỏa, đốt được thế gian vạn vật, và vô thượng diệu dụng hàng yêu phục ma. Những môn khác không hề kém hơn.
Nhạc Bằng định tu luyện trọng điểm vào chương thứ ba Ngọc Cơ tiên thể, môn tiên đạo này có thể giải quyết mục tiêu trước mắt của gã. Ngọc Cơ tiên thể là yếu quyết tối cao của tiên đạo võ học có thể luyện thể phách người tu đạo đến mức độ cực kỳ kinh nhân. Có những diệu dụng khiến Nhạc Bằng cũng hâm mộ.
Kỳ thật vô luận tiên đạo võ học hay tà môn ma công đều có công hiệu cường hóa nhục thể, khiến tu luyện giả đạt đến nhục thể vượt hẳn người thường, phát huy cơ năng thân thể gấp trăm ngàn lần, lực đủ để nhấc núi cử đỉnh, ngày đi ngàn dặm, đao phủ khó lòng tạo thành thương tổn, thủy hỏa không đốt được. Những người cao minh còn tu luyện đến mức biến hóa được. Ngọc Cơ tiên thể là cực phẩm tiên đạo võ học, một khi thành tựu thì ngay cả tiên đạo pháp khí, ma môn kì binh đều khó tổn thương mảy may, mọi thần công, dị pháp không thể tác động tới.
Nhạc Bằng bản thân đã là cao thủ, những việc như nhấc Thái Sơn, nghiêng Bắc Hải, miễn cưỡng có thể làm được, còn tốc độ phi hành thì máy bay chiến đấu hiện đại nhất cũng vị tất nhanh hơn. Thiên Bằng Tung Hoành pháp là pháp môn thượng thừa trong ma đạo võ học, không kém hơn Ngọc Cơ tiên thể. Nhưng mỗi môn có điểm chuyên biệt riêng, về công dụng hộ thân, Thiên Bằng Tung Hoành pháp không thể sánh với Ngọc Cơ tiên thể. Ít nhất Nhạc Bằng cũng tính được rằng nếu chạm phải pháp khí như Tuyền Quang xích, Ngọc Cơ tiên thể có thể ung dung thoát thân, không đến nỗi bị người ta đánh cho trụi hết lông như gã lúc trước.
Trọng yếu nhất là sau khi luyện thành Ngọc Cơ tiên thể có thể đem hóa luyện tiên khí, che giấu ma khí của bản thân. Nhạc Bằng tự tin Chiếu yêu kính cũng không hoàn toàn nhận ra nguyên hình của gã, nhưng khí tức đặc thù của yêu ma khác hẳn con người, không thể thay đổi được, tối đa gã cũng chỉ ẩn giấu đi, không có cách nào chuyển hóa thành linh khí nhân loại, Ngọc Cơ tiên thể luyện thành rồi ắt không phải lo lắng vấn đề này, tiên khí hộ thể, không ai nhận ra được gã là yêu hay tiên.
Đang lúc Nhạc Bằng toàn tâm nghiên cứu đạo pháp, cảm giác có người lên lầu, nhưng không thèm để ý, nhất là khi gã thu hoạch nhiều lợi ích từ điển tịch thượng hạng lấy được, lòng không phải nổi giận. Không tính tới Giáp Tử thần thư, theo như hai bộ Ngọc Khuyết kim chương, Thiên Phủ tử cập, chỉ cần tu luyện năm ba trăm năm là đạt đến trình độ của gã hiện thời, thậm chí còn hơn một mức. Tất nhiên gã phải nổi giận.
Gã lẩm bẩm, ai oán than thở: “Mẹ nó chứ, phí mất bao nhiêu năm, không ngờ được truyền thụ và không được lại cách biệt xa đến thế, ta mà đầu thân vào một môn phái tu tiên làm đồ tử đồ tôn có phải xong rồi không? Đỡ được bao nhiêu công sức.”
Bất quá Nhạc Bằng cũng biết sự tình không hẳn hoàn toàn tồi tệ, nếu như gã không bế quan biết đâu chẳng gặp kiếp số rồi tiêu vong từ đời nào, bao nhiêu tu sĩ cao cường hơn gã cũng thoạt được số phận khí gặp đại họa. Kẻ đó là ví dụ, tuy có vô thượng pháp lực mà nào thoát được bị người xấu ám hại đến mức hủy diệt.
Tâm tùy ý chuyển, tay gã có thêm một vật, bày bố thập nhị kỳ môn độn giáp.
Trong vòng mấy chục mét quanh người, gã bố trí Lưỡng Nghi vi trần trận hộ thể, bắt đầu tu luyện. Gã quyết không bao giờ quan tâm đến việc của người khác hơn của mình.
Sau khi thi triển pháp thuật Thệ Như Lưu Thủy, gã bắt đầu tu luyện Ngọc Cơ tiên thể, bất luận đạo hạnh hiện tại của gã cao đến đâu, muốn tu thành Ngọc Cơ tiên thể cũng phải mất hai, ba trăm năm, dùng pháp thuật đó mới mong nhanh chóng thành tựu. Nhạc Bằng bình thường sẽ không bao giờ sử dụng, tuy nói rằng yêu ma sống lâu nhưng có cần thiết phải giảm thọ bản thân không?
Thệ Như Lưu Thủy có thể khiến gia tốc thời gian trong phạm vi ảnh hưởng, gã xác định thời gian một trăm năm bằng một tiếng, thầm nhủ mấy tiếng sau là luyện thành, trước khi ăn tối sẽ xuất quan.
Nhạc Bằng soát lại nội thể, việc đầu tiên là ngưng tụ yêu khí, ma lực, đem đạo hạnh thiên ma xá lợi vất vả suốt hơn bảy ngàn năm mới tu luyện đến đại thành làm căn bản, ba viên thiên ma xá lợi mới lấy được đã bước đầu cùng nguyên thần dung hợp, hóa thành tu vi bản thân. Dung hợp nguyên thần với thiên ma xá lợi và yêu khí, ma lực là cách tu luyện sâu xa nhất.
Tuy gã không dễ dàng động dụng đến công lực vốn có nhưng lợi ích thu được càng lớn hơn, thu ma khí lại sẽ khiến tu luyện tiên đạo không bị tu vi ma đạo quấy nhiễu, công lực càng thuần, khi tu luyện hoàn thành thì sức mạnh tiên đạo của gã cũng đạt đến đỉnh cao, sánh vai với mọi ma giới cường nhân, thần thánh tiên linh, thực lực vượt cấp ngang ngửa với tu vi ma đạo.
Hoàn thành bước này, thể nội Nhạc Bằng trống không, cụm năng lượng đen nhánh lớn cỡ nắm tay trong đó chính là tu vi cả đời gã ngưng tụ lại, bị đem phong ấn. Đó là khoảnh khắc gã hư nhược nhất trong bảy ngàn tám trăm sáu mươi chín năm, dù một người bình thường nhất cũng có thể đánh gục gã.
Khẽ niệm khẩu quyết Ngọc Cơ tiên thể ghi trong Thiên Phủ tử cập, gã bắt đầu cải tạo thân thể.
Bất kỳ người tu hành nào, bước đầu tiên nhất định vô cùng gian nan, hơn nữa người tu luyện thì nhiều nhưng người có nhiệt tâm nghị lực và phúc duyên tư chất để tu luyện đến tầng cao thâm thật sự rất hiếm. Hà huống Ngọc Cơ tiên thể mà Nhạc Bằng luyện lại là pháp môn thâm ảo nhất của đạo gia, tất phải có đạo hành cực cao mới nên bắt đầu, tu luyện giả tầm thường không bao giờ luyện được đến mức đó. Nhạc Bằng nhờ vào kinh nghiệm tu hành nhiều năm, thân thể cũng được tôi luyện, tinh thần niệm lực vượt xa những người mới nhập môn, thành ra bước khởi đầu khá dễ dàng, tiến bộ thần tốc.
Tu luyện Ngọc Cơ tiên thể cần phải hợp nhất nhục thể và thiên địa nguyên khí, mục đích sau cùng nhằm luyện thành nhục thân vạn kiếp bất hoại, lúc đó nhục thể bản thân sẽ có uy lực vô cùng. Bước này luôn hao phí thời gian, có điều không làm khó được Nhạc Bằng.
Hít thở đủ thiên địa nguyên khí, rồi cải tạo thân thể, cải tạo thân thể xong lại càng hút thêm được nhiều thiên địa nguyên khí, cứ thế lặp đi lặp lại đến lúc cuối cùng.
Mục đích tu đạo là thành tiên, tâm pháp tầng thứ mười hai của Ngọc Cơ tiên thể phải phá xong cửa ải cuối cùng này mới hoàn thành tu luyện chung cực, đạt thành thần khu tiên thể vạn kiếp bất hoại. Thành ra Nhạc Bằng cũng gặp phải kiếp số lúc thành tiên, chỉ cần không cẩn thận, không chỉ bao nhiêu công lao trước đó thành công cốc mà sa vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, đạo hạnh vốn có cũng trôi theo nước về đông.
Cửa ải này cũng tương tự ma kiếp Nhạc Bằng gặp phải lúc tu luyện ma đạo, nhưng gã đã chuẩn bị trước, cộng thêm qua lần tôi luyện lúc trước, vừa tu thành ma đạo mười mấy ngày, nên ứng phó gian khổ dị thường.
Đầu tiên là các loại ảo ảnh, vô cùng biến hóa, cực tận dụ hoặc, tiếp đó đến lượt thủy hỏa phong lôi, biết rõ ảo ảnh do tâm sinh nhưng Nhạc Bằng vẫn mấy lần không nén được, nếu không phải bỏ cuộc lúc này sẽ tự tìm đến cái chết, gã tất khó lòng kiên trì, hiện tại chỉ biết nghiến răng chịu đựng.
Cũng may gã đã kinh qua kiếp số, dù lộ số khác nhau, nhưng tâm trí đã luyện đến độ vô cùng kiên định, nên qua được cửa ải vất vả nhất.
Bước cuối cùng của Ngọc Cơ tiên thể là Thiên hỏa thoái luyện. Thiên giới tịnh hỏa một khi nhập thể sẽ như nam châm hút sắt, đốt cháy dải khí do ma lực ngưng tụ. Nhạc Bằng gầm vang, kiệt lực chống cự, lúc đó mới nhớ ra Thiên giới tịnh hỏa thiên tính tương khắc với ma lực trong thân thể mình, Thiên giới tịnh hỏa uy lực vô tận, nếu không có biện pháp hóa giải chỉ sợ tám ngàn năm khổ tu sẽ hóa thành tro tàn.
Gã không dám nghĩ nhiều nữa, pháp quyết thu lại, thập nhị kỳ môn độn giáp chuyển hóa, dùng Lưỡng Nghi vi trần trận thu hồi chân nguyên bản thân; được một trong bảy loại trận pháp đạo môn tiên gia huyền ảo nhất tiến hành phòng ngự, Thiên giới tịnh hỏa mất đi mục tiêu liền chuyển sang tôi luyện thân thể gã.
“Nguy hiểm quá.” Nhạc Bằng thở phào, gã vừa tự đi tìm cái chết, tu luyện loại tiên đạo cao thâm đến thế, thụ khổ đã đành nhưng không ngờ lại tương khắc với tu vi bản thân, nếu không nhờ thập nhị kỳ môn độn, ít nhất gã cũng giảm mất mấy trăm năm đạo hành.
Thiên giới tịnh hỏa luyện thể tuy thống khổ, bất quá cửa ải này không nguy hiểm như vừa nãy, thất sắc Thiên hỏa rừng rực đốt cháy thân thể gã. Nhạc Bằng chịu đựng được, vượt qua cửa ải này liền nhẹ nhõm hẳn.
Thiên giới tịnh hỏa tự đỉnh đầu liên miên trút xuống luyện hóa toàn thân, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, huyết mạch cơ nhục đều được thoái luyện.
Vốn Thiên giới tịnh hỏa thoái luyện xong sẽ tự tắt nhưng lúc thoái luyện, trong thân thể gã còn tàn lưu một tia Tử Viêm kình không hiểu sao lại bùng lên, dung hợp cùng Thiên giới tịnh hỏa, hấp thu lẫn nhau. Vốn Tử Viêm kình luyện đến giới tối cao Tử thanh đâu suất hỏa sẽ tương đương với Thiên giới tịnh hỏa đương nhiên hấp dẫn nhau.
Tình huống bất ngờ này khiến Nhạc Bằng rúng động, nếu Thiên hỏa lưu tại thể nội, trừ phi không sử dụng ma đạo pháp lực, bằng không Thiên giới tịnh hỏa lúc nào cũng có thể phản lại. Hơn nữa gã không nhiên mất đi mấy món hộ thân pháp bảo, Lưỡng Nghi vi trần trận do thập nhị kỳ môn độn sinh ra không thể thu hồi được, bởi phải dùng để bảo vệ nguyên thần. Ma đạo pháp lực tạm thời không được động dụng, tránh để Thiên hỏa phát động.
Nhạc Bằng trải qua Thiên hỏa thoái luyện rồi liền trầm tư, Thiên giới tịnh hỏa có thể đốt hết thế gian vạn vật, nhưng vật được Thiên hỏa thoái luyện rồi sẽ không bị bất cứ sức mạnh nào trên trần thế phá hủy, gã có thể thu dụng Thiên giới tịnh hỏa, sau này tất thu được nhiều lợi ích, Tử Viêm Thất Diệt có thể luyện đến tầng tối cao. Điểm bất lợi với gã ở chỗ nó không phải tiên đạo gã chân chính tu luyện thành.
Nhạc Bằng không nghĩ ra cách giải quyết, đành bỏ qua vấn đề.
Không lâu sau, thoái luyện hoàn thành, Thiên giới tịnh hỏa co lại trong thân thể gã ngưng thành một dải thất sắc hỏa diễm, nhưng trong mắt gã đó là một loại nguy hiểm mỹ lệ. Gã không làm gì được thất sắc Thiên hỏa, chỉ đành để mặc nó tung hoành.
Thu hồi Thệ Như Lưu Thủy, Nhạc Bằng nhíu mày, tầng bốn vốn trống không lúc này đứng đầy chừng hai ba chục nhân vật, trừ năm người thuộc Hải Thiên minh nguyệt lưu vừa gặp lúc trưa, còn cả vị thánh kị sĩ đại tỷ Gia Phù Lợi, còn lại gã không nhận ra ai.
Nhạc Bằng tỏ vẻ bực mình hỏi: “Trần Anh Hữu đi đâu rồi, các người là ai?”
“Lão Nhạc, tiểu đệ ở đây. Toàn là tiểu đệ của đệ được gọi đến đây.” Người nói là một lão nhân quá ngũ thập.
Nhạc Bằng nhìn thật kỳ, lạnh nhạt nói: “Ban nãy ngươi đến gần ta nên bị pháp thuật ảnh hưởng, không có gì to tát cả.”
Trần Anh Hữu cười khổ: “Ban nãy đệ tưởng đại ca gặp chuyện gì mà toàn thân phát hỏa, đệ cứ ngỡ đại ca tự thiêu. Đệ không sao, bất quá có thể phục nguyên chăng?”
Nhạc Bằng lắc đầu, ban nãy gã thu hồi Lưỡng Nghi vi trần trận diễn hóa từ thập nhị kỳ môn độn, bên mình không còn gì che chở, Trần Anh Hữu đến gần phạm vi ảnh hưởng của Thệ Như Lưu Thủy nên mới gặp kết quả này, cũng may hắn chưa chạm vào thân thể Nhạc Bằng, bằng không quyết không chịu nổi Thiên giới tịnh hỏa, chỉ e hiện tại thứ Nhạc Bằng thấy là không khí. Nhạc Bằng nói: “Ta bó tay, coi như ngươi xui xẻo.”
“Ngươi có nhân tính hay không, người ta quan tâm đến ngươi mà ngươi lại bảo người ta xui xẻo, hơn nữa tu luyện pháp thuật gì không luyện lại đi luyện cái thứ tổn nhân bất lợi kỷ, thế mà lại nỡ lòng mắng mỏ là sao?” Cô bé Diêu Tranh nổi giận vì bất bình, tỏ ra bất mãn phi thường trước thái độ ơ hờ của Nhạc Bằng.
Nhạc Bằng hiếm khi chịu im lặng thế này, Trần Anh Hữu dù sao cũng quan tâm đến gã, theo mức độ lão hóa chắc hắn ở cạnh gã khá lâu, bằng không đâu đến nỗi già đi mấy chục tuổi. Bất giác gã cũng cảm động, xưa nay gã độc lai độc vãng, có mấy đồng đạo nhưng không thâm giao, Trần Anh Hữu tạm coi là một bằng hữu khó gặp.
Ngoài mặt gã thản nhiên nhưng trong lòng dậy sóng, có điều không để lộ mà vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Thấy Nhạc Bằng không đáp, Diêu Tranh càng giận, định mắng tiếp thì có người đứng cạnh đưa tay giữ vai cô ngăn lại. Chủ nhân bàn tay là mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi đến từ châu Âu.
Nàng ta ngăn Diêu Tranh rồi dịu giọng: “Nhạc tiểu đệ, ta không biết ban nãy đệ xảy ra chuyện gì nhưng giáo đình châu Âu ra nghiêm lệ cấm chỉ với loại pháp luật lấy đi sinh mệnh lực của người ta, hy vọng tiểu đệ giải thích hợp lý.”
/19
|