Thiên Bằng Tung Hoành
Chương 5: Phong hỏa chiếu dạ thi tung hoành ( Lửa chiếu sáng đêm, thi ma tung hoành )
/19
|
“Vì sao lão Nhạc cưa gái mà chúng ta phải đi theo cho lộ liễu?” Người nói là Phương Tịch Tà, Trần Anh Hữu bị Nhạc Bằng kéo tay lao đi tỏ ra ngoan ngoãn hơn, không dám lên tiếng chất vấn cách hành sự vô lý của gã.
Nhạc Bằng đang trong trạng thái ẩn thân di động với tốc độ cao trên đường, tỏ ra kiên nhẫn trả lời nghi vấn của Phương Tịch Tà: “Có hai ngươi sẽ tạo thành không khí đàm thoại.”
Ngữ khí lạnh nhạt, gã không kịp để ý đến cảm thụ của đối tượng nghe. Từ lúc rời khỏi cổng nhà Diêu Tranh, gã vội vàng quay lại đưa Phương Tịch Tà và Trần Anh Hữu bị gã thi triển pháp thuật giữ lại trường học. Mục đích là đi “nói chuyện” với bốn tiểu mỹ nữ mới.
Cảnh tượng hoang đường “chướng tai gai mắt, dân chỉ dám giận mà không dám nói ra” từ thời Tây Chu thượng cổ lại xuất hiện ở thời hiện đại. Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà không thích cách hành sự của Nhạc Bằng nhưng không sao dám phản kháng.
Chỉ tốn một chút thời gian đưa Diêu Tranh về nhà, dù trên tay Nhạc Bằng đang kéo hai người nặng cả trăm cân cũng không thành vấn đề, vẫn dễ dàng đuổi kịp Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi – bốn người đang đi xe về nhà.
Đúng như gã nghĩ, cả bốn ở cùng nhau, nên theo chân rất dễ, cứ bám sát là được.
Ngoại thành, quả nhiên họ ở ngoại thành Trường Xuân, Nhạc Bằng đuổi kịp đối tượng, thấy Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi ngoành xe đường về, gã càng khẳng định suy đoán lúc trước.
Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi cũng giống nhưng nữ sinh đang về nhà sau giờ học, liên tục trò chuyện, cười đùa.
“Nam nhi, Nhạc Bằng hình như có ý với em? Em thấy người ta thế nào?” Vương Lịch Lịch cười trêu Lục Nam Nhi.
“Đừng nói lung tung nữa, em thấy chị mới lòng xuân lai láng.” Lục Nam Nhi trò chuyện với các chị em liền linh hoạt hẳn, không còn là “tiểu thư đầu đất”.
“Xin lỗi, các bạn nói đều đúng, tớ có ý với cả bốn bạn.” Ngữ khí Nhạc Bằng xưa nay vẫn bình thản, nói ra lại thẳng thắn kinh người.
Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi kinh ngạc nhận ra cảnh tượng náo nhiệt trên đường nháy mắt đã chuyển thành lặng lẽ, không thấy bóng ai.
Lục Nam Nhi nhìn quanh, tỏ ra kinh hãi: “Sao không thấy ai nữa nhỉ?”
Là người đứng đầu “Cực tường điểu”, Khổng Vi Vi có định lực hơn hết, dịu giọng nói: “Sai rồi Nam nhi, không phải người khác không thấy, mà là chúng ta không thấy.”
Xác thật, Nhạc Bằng bày ra pháp trận Hỗn độn hư không giới, có thể từ vô sinh hữu, sáng tạo ra một không gian căn bản không tồn tại, kéo Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi vào. Đó là pháp thuật cao cấp, chỉ những tu đạo giả cấp tiên nhân mới nắm vững.
“Động thiên” mà người thường vẫn gọi là từ một không gian nhỏ sáng tạo thành rộng vô hạn. Nhạc Bằng có thể dễ dàng sáng tạo được bất kỳ pháp đạo nào thành đại thiên thế giới cho gã tự do sử dụng.
Trong Hỗn độn hư không giới, gã không thay đổi bất cứ điều gì, trừ “người” trong giới chân thật, mọi thứ còn lại giống hệt với nơi Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi đứng.
Đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, trừ Nhạc Bằng đương nhiên còn Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà được đưa đến để “tăng phần vui nhộn”.
“Lão Nhạc, không phải tôi nói với ông rồi sao. Tôi quả có nói đến ‘tam đại bí quyết theo đuổi con gái, thứ nhất phải đẹp trai, đến độ đánh gục được bạch mã vương tử, tranh thủ quyến rũ đối phương. Thứ hai phải biết khóc, đến mức con gái phải theo đuổi lại mình, sẽ dễ dàng đắc thủ. Thứ ba phải đeo chặt, đeo đến lúc con nhà người ta nói rằng em muốn cưa anh. Đấy là lúc người ta không dám phản kháng nữa.’ Nói thế nhưng còn phải xem ông chọn đối tượng và thời cơ nữa, có thế thôi.” Để làm bầu không khí vui nhộn hơn, vẫn là kiểu lắm mồm nghiệp dư đó, như sợ người ta không biết. Nhưng Trần Anh Hữu dùng cách “hoành tráng” này giới thiệu Nhạc Bằng, quả thật khiến Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi tan biến phần nào nghi kỵ.
Cũng không cần giải thích nhiều, Nhạc Bằng phất tay, không hiểu từ đâu xuất hiện mấy chiếc ghế xô pha da cao cấp, từ trên trời đậu xuống chính giữa đường phố. Gã xòe tay theo kiểu mời khách, rồi bản thân tự ngồi xuống.
Khổng Vi Vi kéo ba chị em trong nhóm ngồi xuống theo.
Cũng may Nhạc Bằng bày ra Hỗn độn hư không giới, bằng không trực tiếp đặt ghế ở giữa đường, rồi mấy người theo nhau ngồi xuống thật sự là việc vô cùng cổ quái.
Khổng Vi Vi là chị cả, tự nhiên phải nén bất an trong lòng xuống, đứng lên ứng phó Nhạc Bằng, cười tươi bảo: “Không biết vị đại ca này sao lớn lối thế, muốn nhắm vào cả bốn chúng tôi ư?”
Nụ cười mỹ lệ ôn nhu của con gái luôn có lực sát thương tuyệt đối với con trai, Phương Tịch Tà say mê, nhưng Trần Anh Hữu có vẻ ngoài không hợp tuổi tác thật lại phần nào đoán ra vì sao Nhạc Bằng tìm đến bốn cô gái xinh đẹp này.
“Các vị không thấy kì quái trước năng lực của chúng tôi, chứng tỏ các vị cũng không phải người thường. Cứ nói thẳng với nhau là hơn.” Trần Anh Hữu tỏ ra nghiêm túc.
“A, đúng rồi, các cô thật không đơn giản.” Phương Tịch Tà chợt tỉnh ngộ, có phản ứng ngay.
Khổng Vi Vi vẫn giữ nguyên nụ cười, không đáp.
Có thể nói từ lúc đầu Nhạc Bằng đến nói chuyện với Lục Nam Nhi, Khổng Vi Vi đã biết không thể giấu thân phận với thiếu niên trông có vẻ lắm lời vô hại đó, dù cô không biết nhân vật thực lực bất minh này có ý đồ gì.
Vương Lịch Lịch và Hách Dao không trấn tĩnh được như thế, nghe nói thân phận không còn bí mật nữa, đối phương lại lai ý bất minh, cả hai ngầm chuẩn bị chiến đấu.
Lục Nam Nhi chuyển chín cái chuông trang sức nhỏ xuống ngón tay, cũng là Cửu Âm tinh linh khiến Nhạc Bằng chú ý.
Kỳ thật Khổng Vi Vi tỏ vẻ ơ hờ cũng đang toan lực giới bị, bốn người vì bất đắc dĩ mới đến thành phố này, không ngờ mới ngày đầu đã bị người ta chính diện tìm tới, khiến họ buộc phải cảnh giác.
Nhạc Bằng không có cảm giác gì trước tình cảnh trong trường, tay miết pháp quyết, giơ ngón tay về phía Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, từ mặt đất thong thả trồi lên một kỷ trà, bày đủ đồ uống và hoa quả và mấy món ăn nhẹ. Từ lúc quen Diêu Tranh, gã hiểu hơn về con gái, cũng biết cách lấy lòng.
“Tôi không có ác ý, hứng thú với các bạn là theo nghĩa khác.” Gã khẽ lắc đầu, không quan tâm đến mấy tiểu nha đầu này. Luận về chiến đấu lực, khó có ai khiến gã coi trọng.
Gã nói vậy, cả Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi nhẹ nhõm hẳn, dù gì thì những kẻ tham sắc đẹp cũng là một khả năng nguy hiểm. Dung mạo họ đều xuất đắc, vì nguyên nhân này, cả bốn phải chịu không ít phiền não.
Tuy cảm thấy Nhạc Bằng tựa hồ không có ác ý, Khổng Vi Vi vẫn không an tâm thật sự, hoàn cảnh gã hiện thân quá kinh nhân.
Nhân vật sáng tạo được Hỗn độn hư không giới rất hiếm xuất hiện trên thế gian.
Nhạc Bằng cong ngón tay, lại xuất hiện một chai nước khoáng, nắp chai tự động mở ra, gã nhấp một ngụm, rồi trở lại vẻ lãnh đạm vốn có.
Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà tự nhiên không biết nên nói gì. Bốn cô gái cũng có tính toán riêng.
Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, vốn đạt đến cảnh giới không cần phương thức bên ngoài cũng tâm linh tương thông, thầm nhủ: “Tin người khác không bằng tin chính mình.”
Công phu của Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà tuy không kém nhưng không thể cấu thành uy hiếp, ngược lại Nhạc Bằng hiện tại rõ ràng đang khinh thị bốn chị em, ý nghĩ đặc biệt chợt nảy ra trong khoảnh khắc.
Không cần thương lượng bằng lời, không cần nhìn nhau, cùng một động tác phối hợp hoàn hảo như chuẩn bị trước, bốn người đồng thời phát động công kích Nhạc Bằng.
Tay Khổng Vi Vi sáng chói thất sắc quang hoa, hào quang không nhừng biến ảo hình thành mấy chục dải sáng xạ vào Nhạc Bằng. Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi cũng rung lên âm thanh tuyệt mỹ, bằng quỹ tích ưu mỹ phong tỏa đường lui của gã. Vương Lịch Lịch và Hách Dao đồng thời xuất thủ ngăn cản Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà viện trợ Nhạc Bằng.
Mọi bố trí gần như hoàn mỹ, tiếc rằng thực lực của đối thủ hơn cả tưởng tượng. Nhạc Bằng không hề tỏ ra kinh hãi trước việc Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch xuất thủ công kích, nhưng cũng không bó tay đợi chết. Lối tấn công lén này, cũng giống tác phong thường thấy của gã.
Chai nước khoáng mới uống được một nửa chợt nổ tung, dòng nước lấp lánh chảy ra, hóa thành tấm màn nước trước mặt gã, khoảnh khắc sau tạo ra một tầng phòng hộ thủy giới.
Chát chát, keng keng. Cả Thất sắc thái hồng đái của Khổng Vi Vi và Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi đều va vào tấm màn nước, văng ngược lại.
Nhạc Bằng ung dung đối phó với địch nhân, không có nghĩa Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà có thể. Trần Anh Hữu dù gì cũng có pháp bảo hộ thân, lại được Nhạc Bằng chỉ điểm, thân thủ không tên nên kịp thời xuất ra Tụ Huỳnh tiên kiếm đón đỡ đòn công kích của Hách Dao. Tuy hơi chật vật nhưng cũng toàn thân thoái lui.
Phương Tịch Tà kém hơn nhiều, thực lực kém nhất lại không đề phòng, chỉ một chiêu đã bị Vương Lịch Lịch bắt sống.
Nhạc Bằng tự nhiên nhìn rõ tình cảnh, hất văng Thất sắc thái hồng đái của Khổng Vi Vi và Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi rồi, màn nước thu lại, ngưng kết thành thủy đao, đao khí kinh hồn cắt vào Vương Lịch Lịch.
Tuy là nước khoáng thông thường nhưng được pháp lực của gã dồn vào, thủy đao lấp lánh không kém hơn bất kỳ thần binh lợi khí nào, có thể dễ dàng cắt tan thân thể Vương Lịch Lịch thành vô số mảnh.
Vương Lịch Lịch buộc phải đưa ra quyết định giữ mạng hay bắt sống địch, đành nghiến răng, quăng Phương Tịch Tà hòng ngăn cản Nhạc Bằng trong khoảnh khắc, đồng thời cấp tốc cải biến phương vị, không để gã tiếp tục công kích.
Nhạc Bằng thân kinh bách chiến, từng sống vô số tuế nguyệt, xử lý việc này vô cùng dễ dàng, thủy đao cuốn tới, lưỡi đao tan đi, ảo hóa thành thủy đái quấn lấy eo Phương Tịch Tà kéo khỏi vòng nguy hiểm, sau đó còn dư lực biến trở lại là nhược thủy nhu đao sắc lẹm, hất bay đợt công kích thứ hai của Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi.
Lấy nước là binh khí để cự địch là thủ đoạn mạnh nhất của Long tộc, Nhạc Bằng không thiện nghệ khống chế nước, chẳng qua đạt đến cảnh giới của gã, thiên địa vạn vật đều có thể sử dụng dễ dàng, có điều phát huy năng lực hữu hạn mà thôi.
Bất quá ứng phó bốn thiếu nữ này thì thế là đủ.
Nhạc Bằng cười nhạt, cùng lúc ứng phó với Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi, thủy đao hóa thành bốn, không chỉ ngăn Vương Lịch Lịch lại, thậm chí đối thủ của Trần Anh Hữu là Hách Dao cũng bị hất văng, bốn người đều phải tự lo lấy thân mình.
Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao càng đấu càng kinh hãi, đánh lén không thành đã đành, cả con tin khó khăn lắm mới bắt được cũng bị Nhạc Bằng dễ dàng đoạt về. Dòng nước trên tay gã chợt phân chợt hợp, tùy ý biến ảo, hết sức tiêu sái. Chỉ là nước thường cũng phát huy được uy lực cỡ này, đương nhiên chưa dốc toàn lực, công lực của đối thủ chỉ biết dùng bốn chữ để miêu tả: thâm bất khả trắc
Bốn người ứng phó rất chật vật, nếu không nhờ Nhạc Bằng nới tay, không đầy mười chiêu là hoàn toàn chế phục được họ.
Thấy đối thủ không thể phản kích được, gã mỉm cười, hai tay chấn mạnh, dòng nước chợt tan đi hóa thành vô vàn giọt nước rơi xuống.
Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Vương Lịch Lịch và Hách Dao chợt thấy áp lực giảm hẳn, không hiểu vì sao Nhạc Bằng tự hủy binh khí.
Gã muốn dừng tay, đối thủ của gã tự nhiên không thể công kích tiếp, thực lực chênh lệch quá xa, ai cũng hiểu nên làm thế nào.
Nụ cười nhạt từ đầu đến giờ vẫn treo trên khóe môi gã, thấy bốn cô gái tỏ vẻ đồng ý cho mình nói chuyện, gã tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Trước đây tôi có quen một người, vũ khí sử dụng là Cửu Âm tinh linh, nên chỉ muốn biết người đó hiện giờ thế nào. Đối với các cô, tôi không hề...”
Gã dừng lại một chốc rồi mới nói nốt hai chữ: “…hứng thú”
Lục Nam Nhi nghe xong không tỏ vẻ gì nhưng tư thế kì quái của Nhạc Bằng trong lúc nói mới khiến cô phản ứng, ngón tay gã liên tục biến hóa, Cửu Âm tinh linh theo đó phát ra tiếng ngân trong veo.
Vốn coi Cửu Âm tinh linh là hộ thân pháp bảo tối trọng yếu nhưng cô không khống chế nổi pháp khí tùy thân, thoáng sau Cửu Âm tinh linh thep pháp ấn trên tay Nhạc Bằng kết mà phát ra tiếng ngân trong vắt. Chín chiếc chuông đồng thời vẽ lên những quỹ tích kì dị, tựa hồ đang bày trận pháp gì đó, phát ra ngân sắc quang mang xưa nay chưa từng.
Là chị em tốt của nhau nhiều năm, Khổng Vi Vi và Vương Lịch Lịch, Hách Dao cũng hiểu biết sơ qua tùy thân pháp khí Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi, luận về uy lực tuy không mạnh nhất nhưng ưu điểm là có thể công thủ kiêm toàn, cộng thêm hiệu lực âm ba thôi hồn, được coi là pháp bảo cao cấp. Hơn nữa Lục Nam Nhi luyện được Cửu Âm tinh linh và nguyên linh bản thân thành một thể, tùy tâm sở dục cho người khác cũng không ai sử dụng được.
Nếu tùy thân pháp bảo dễ dàng bị địch nhân khống chế, phản kháng chủ nhân thì pháp bảo có tốt đến mấy cũng vô dụng. Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao kinh ngạc đã đành, cả Lục Nam Nhi lúc thấy pháp khí tâm ái bị địch nhân khống chế, cũng muốn bật khóc. Từ lúc có được pháo bảo, cô đã tu luyện không biết bao nhiêu lâu mới đạt đến cảnh giới hiện thời. Thế này không phải tâm huyết sẽ lãng phí ư?
Thấy dáng vẻ sắp khóc của cô đáng thương, cả Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà đều khó chịu. Trần Anh Hữu lớn mật khuyên Nhạc Bằng: “Trả đồ cho người ta đi, dù gì đại ca cũng không sử dụng. Chúng ta còn thiếu pháp bảo ư?”
Nhạc Bằng dừng động tác, không thèm để ý đến Trần Anh Hữu, hòa hoãn nói với Lục Nam Nhi: “Cô sợ gì? Muốn khống chế Cửu Âm tinh linh phải dùng Cửu Âm tinh lặc lệnh. Công lực của tôi có mạnh hơn mười lần cũng không thể cưỡng đoạt pháp bảo của cô.”
“Cửu Âm tinh lặc lệnh và Cửu Âm tinh linh có liên quan?” Lục Nam Nhi biết gã không đoạt pháp bảo của mình liền trở lại nét ôn nhu như cũ, bất giác hiếu kì trước việc chưa từng nghe nói tới.
“Cô tưởng Cửu Âm tinh lặc lệnh là để làm gì?” Nhạc Bằng mỉm cười hỏi.
“Tôi không biết, mẹ chưa cho tôi biết bao giờ.” Lục Nam Nhi ngoan ngoãn đáp, ngữ khí vô cùng khả ái.
Kỳ thật hậu quả Nhạc Bằng trêu chọc bốn cô bé ở trường bắt đầu bộc lộ, đồng thời dẹp tan hết mọi nghi ngại. Lục Nam Nhi khi không còn địch ý, trở lại là “tiểu thư đầu đất” như gã nói.
“Cô không phải là người của Lĩnh Nam bát đại thế gia ư?” Gã bình thản hỏi.
“Hả, sao bạn lại biết?” Lục Nam Nhi kinh ngạc hỏi.
Nhạc Bằng đột nhiên bật cười: “Tôi còn biết cha cô là Lục Trung Nguyên, mẹ là Hạc Vô Song.”
“Bạn sai rồi, đó là ông bà cố tổ của Nam nhi.” Hách Dao đứng cạnh chen lời.
Nhạc Bằng ngẩn ra một chốc rồi bật cười. Bất tất phải nói nữa, gã quay người định đi.
“Đợi, bạn có thể đợi một chút không?”
Người gọi là Lục Nam Nhi bị gã trêu là “tiểu thư đầu đất”, cô e thẹn nói: “Xin hỏi bạn có thể cho tôi biết cách sử dụng Cửu Âm tinh lặc lệnh chăng, tôi thật sự không biết pháp bảo này có tác dụng gì.”
Nhạc Bằng dừng lời chú phá giải Hỗn độn hư không giới, lấy làm kỳ quái: “Cửu Âm tinh lặc lệnh có khắc văn tự, chính là pháp quyết, lẽ nào cô không biết đọc?”
“Tôi không đọc được chữ khắc trên đó.” Lục Nam Nhi ngượng ngùng.
“Đưa Cửu Âm tinh lặc lệnh cho tôi.”
“Từ từ đã, pháp bảo này rất trọng yếu với Nam nhi, không thể để lọt vào tay gã.” Thấy Nhạc Bằng và Lục Nam Nhi, Khổng Vi Vi sợ Lục Nam Nhi bị lừa, vội ngăn lại.
Nhạc Bằng lặng thinh, Lục Nam Nhi móc ra một tấm linh bài giống với Cửu Âm tinh lặc lệnh, gã lập tức chuyển đổi pháp quyết, đột ngột phá giải Hỗn độn hư không giới. Thoáng sau, Nhạc Bằng, Trần Anh Hữu, Phương Tịch biến mất, còn Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi lại xuất hiện ở thế giới hiện thực, không hiểu gã dùng pháp thuật gì mà bốn người còn sống hẳn hoi đột nhiên hiện ra cũng không khiến khách qua đường nào kinh ngạc.
Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi nhìn nhau, Lục Nam Nhi chú ý đến Cửu Âm tinh lặc lệnh liền tỏ vẻ kinh ngạc không nói thành lời.
Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch và Hách Dao chưa kịp phản ứng trước biến đổi của cô, Lục Nam Nhi đã đưa Cửu Âm tinh lặc lệnh tới: “Đại tỷ, Lịch nhi, Dao nhi xem nay, vốn pháp quyết không hiểu ghi bằng thứ chữ từ triều đại nào giờ đã biến thành Trung văn giản thể.”
Bốn người càng kinh ngạc hơn, lại đưa mắt nhìn nhau.
Nhạc Bằng chặn đường bốn cô gái trôi qua, gã nghiêm khắc cảnh báo hai tòng phạm không được cho Diêu Tranh biết, rồi bỏ lại Trần Anh Hữu bị uy hiếp cùng Phương Tịch Tà xui xẻo, một mình gã rời đi, chuẩn bị tối nay thâu hương thiết ngọc.
Thấy gã nhẫn tâm bỏ cả hai lại, Trần Anh Hữu hỏi Phương Tịch Tà: “Huynh đệ thấy việc này thế nào?”
Phương Tịch Tà cả kinh: “Tôi sao dám có ý kiến gì với Nhạc Bằng, tiểu tử này dám giẫm châm lên thần minh để đi cơ mà. Không sợ chết thì huynh đệ cứ việc ý kiến ý cò. Gã quyết tâm đoạt được Diêu Tranh, cách hành xử xưa nay là thần ngăn thì giết thần, phật cản thì diệt phật, tôi thấy Diêu Tranh nguy hiểm mất.”
“Tôi không hỏi chuyện đó, huynh đệ thấy bốn cô bé kia thế nào?” Trần Anh Hữu chỉnh đốn lại ý nghĩ sai lầm của Phương Tịch Tà.
“Không nhẽ huynh đệ định cưa gái, nhìn trúng ai?” Phương Tịch Tà ngạc nhiên.
“Vớ vẩn.” Trần Anh Hữu tỏ vẻ nghiêm chỉnh hiếm thấy: “Cả bốn cô đều không phải người, có lẽ là yêu quái thành tinh tu hành từ trên một ngàn năm đến dưới năm ngàn năm. Huynh đệ không sợ bị thái dương bổ âm thì cứ việc thử xem.”
“Chà, thật ư?” Phương Tịch Tà chấn kinh hết mức, hảo cảm với bốn mỹ nữ chợt biến hẳn.
“Tôi không hỏi huynh đệ chuyện đó, chỉ định hỏi huynh đệ là vừa rồi mới một chiêu đã bị bắt thì huynh đệ cảm giác thế nào về thực lực của họ?” Trần Anh Hữu dần lái chủ đề sang hướng khác.
Phương Tịch Tà ủ rũ: “Kém quá nhiều, tôi còn nói gì được? Tư chất của tôi kém, lại không chịu nổ lực, nếu có linh đan diệu dược, võ công bí tịch thì tốt quá.”
“Tôi có, không chỉ nhanh chóng đề thăng công lực, còn vô số pháp bảo để tặng, bất quá phải gia nhập Hồng Liên tông mới được.” Sau cùng Trần Anh Hữu mới để lộ mục đích, âm hiểm theo kiểu con sói xám định ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ.
Tuy không ngờ sau cùng chủ đề lại thay đổi, nhưng đề nghị của Trần Anh Hữu không phải vô lý. Hiện tại môn quy của các môn phái tu đạo không nghiêm, không cấm đệ tử đầu thân vào mấy môn phái, coi như để giao lưu. Có điều Hồng Liên tông lai lịch bất minh, tuy không phải tà môn giáo hội nhưng cũng không phải chính phái gì.
Phương Tịch Tà trầm ngâm một lúc, thật sự cân nhắc rồi hỏi: “Tôi sẽ được lợi ích gì?”
Nghe câu này, Trần Anh Hữu hớn hở: “Không vấn đề gì, ở đây tôi có vô số thứ rất hay, nếu huynh đệ gia nhập, tôi sẽ tặng một thanh phi kiếm, thêm một pháp quyết tu luyện và một viên thoát thai hoán cốt đan, đảm bảo tăng được hơn một giáp tử công lực. Cả một con triệu hoán thú rất biết nghe lời, một bản bí tịch hàm chứa mười loại huyền công mật pháp. Đãi ngộ thế được chưa, nếu không vừa ý, sau này sẽ tăng nữa.”
“Quả nhiên như vậy thì tôi gia nhập.” Phương Tịch Tà đời nào chịu bỏ qua cơ hội tốt thế. Đương nhiên sự thật lời hứa này thế nào thì sau này mới biết nhưng cân nhắc thấy trên tay mình cầm hai pháp khí của người ta, y tin rằng rất nên tin.
Hơn nữa y không còn tin vào thực lực của mình, cần phải nhanh chóng gia tăng sức mạnh. Hơn nữa Trần Anh Hữu đáng tin hơn nhiều, Hải Thiên minh nguyệt lưu đâu phải mới tiếp xúc với hắn ngày một ngày hai.
Bỏ qua giao dịch ngầm giữa Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà, những người khác cũng bắt đầu hành động riêng.
Nhạc Bằng chỉ đợi trời tối, hiện giờ gã đợi ở nhà tại đường Bình Tuyền, đang lúc nhàn rỗi, trên tay liên tục sáng bừng ngũ sắc quang quyển, lúc sáng lúc tắt. Theo ngón tay gã biến hóa, ngũ sắc quang quyển liên tục thăng hoa, vô cùng đẹp đẽ.
Tuyền Quang đao là pháp thuật cao cấp ghi trong Giáp Tử thần thư, tinh tủy cơ bản không khác gì Tuyền Quang xích, chẳng qua một cái là pháp bảo tế luyện theo pháp môn, một là pháp thuật cùng gốc, hút lấy Lưỡng cực từ quang thoái và Thiên cương địa sát chi khí tôi luyện thành hình, uy lực cực lớn, có thể chấn nát bất kỳ vật gì lọt vào vòng đao, lại có thể hút lấy pháp bảo, chân khí của địch nhân. Nhạc Bằng từng nếm mùi đau thương dưới môn pháp lực này, thành ra đánh giá rất cao.
Gã không đủ kiên nhẫn đợi chờ mới tu luyện pháp thuật để giết thời gian, không ngờ luyện là thành ngay. Gã muốn tu luyện thêm một môn nhưng sợ thời gian không đủ, ngẩn ra một lúc.
Mười giờ là thời gian gã dự định sẽ lên đường, sợ để lỡ nên ngay cả trò chơi game lên level, gã cũng bỏ qua, tránh ham chơi quá mà quên mất nhiệm vụ trọng yếu.
Hiện tại bất quá mới hơn tám giờ một chút, sau khi ảo hóa ra mấy ngũ sắc quang quyển, gã đột nhiên cảm giác không ổn, theo lẽ thường mọi tình huống trong phạm vi năm trăm dặm khó lòng thoát khỏi linh giác của gã. Lúc này gã cảm giác được có dao động năng lượng đặc thù trong phạm vi này.
“Chuyện gì nhỉ?” Gãn nhíu mày, tỏ vẻ trịnh trọng hiếm thấy.
“Có sinh khí mà không thấy sinh cơ, tử khí ẩn chứa dương khí, có điều âm khí không đủ. Không phải cương thi, cũng không giống Tây phương hấp huyết quỷ, hấp huyết quỷ là một dạng sinh vật sống, không thể có tử khí. Lẽ nào…” Nghĩ đến khả năng này, gã không giận mà bật cười.
“Bách cốt nhân ma, nhất định là vậy. Tuy có thể còn sai lầm nhưng hiện tại pháp thuật đã được thay đổi, tất có biến hóa riêng.”
Nhạc Bằng có kiến thức về các môn pháp thuật tích lũy bảy, tám ngàn năm, gần như không gì không biết. “Bách cốt nhân ma là một loại quái vật được tạo thành từ việc chất chồng vô số xương khô, dùng phản hồn bí thuật tác động, chủ yếu dùng để hút lấy sinh hồn của người sống, là một môn ngoại đạo pháp lực cực tà ác.”
Nhạc Bằng để toán nhân mã kia tiến vào phạm vi linh giác, chắc phải hơn ngàn, hơn nữa đều… Gã phẫn hận: “Toán yêu nhân này là dùng người sống tế luyện thành, kẻ chủ sử độc ác thật.”
Xã hội hiện đại thì việc hỏa táng đã thành việc phổ cập, tự nhiên bất lợi cho pháp thuật tà ác liên quan đến thi cốt của của tả đạo bàng môn. Thời đại tìm đâu cũng thấy chỗ chôn người đã qua, những kẻ táng tâm bệnh cuồng liền chuyển sang lấy người sống tế luyện, tất nhiên tài liệu sẽ nhiều hơn.
Vốn không thích mua phiền, Nhạc Bằng không mảy may có ý định phù thiện trừ ác, nhưng theo đường đi của đội thi ma này lại là hướng đến nơi ở của Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao.
Lẽ nào sắp đến thời khắc trọng yếu của đời người lại phải đến đó?
Nhạc Bằng tư lự một lúc, chắc mấy tên quỷ vặt vãnh này không làm vướng chân lâu lắm, thuận tay diệt luôn là xong. Hơn nữa năm trước từng hứa hẹn, lo lắng cho hậu bối của người đó là việc nên làm. Ngần ấy thi ma cùng với cao thủ mà gã cũng chỉ có thể ẩn ước cảm giác được, bốn nha đầu nhất định xong đời.
Làm cho nhanh, cuộc đời tươi đẹp sẽ vẫy gọi trước mắt.
Quyết định xong xuôi, Nhạc Bằng không do dự nữa, lướt nhanh về phía thi ma chiến đội.
Thiên Bằng Tung Hoành pháp nhanh nhẹn cực độ, thoáng sau gã đã tới hiện trường, còn cách ngoại thành khá xa, cơ bản không có dấu chân người nên không cần lo lắng. Gã không nói gì, vận kình phất tay, Tử sắc viêm lưu cuốn xuống phái trái, lao thẳng vào đại đội nhân mã đang đi với tư thế không phải của người sống.
Bùng.
Gã không ngờ Tử Viêm kình chạm vào kết giới trên đầu thi ma đội liền bị văng lại, tuy không đến nỗi khiến gã bối rối nhưng muốn kết thúc chiến đấu nhanh chóng chắc khó lòng.
Gã dẹp ý niệm khinh địch, vận Tử Viêm đao quyết mới tu luyện thành, một đòn nghiêng trời lệch đất, mang theo nộ ý vô vàn lại oanh kích thi ma chiến đội.
Thi ma vốn không thể có pháp lực gì hình thành phòng hộ kết giới, tất nhiên kết giới vừa rồi là do người khác ẩn mình ngầm xuất thủ.
Thay vì tìm ra kẻ ẩn thân, Nhạc Bằng theo thói quen, định diệt sạch địch nhân trước mắt đã. Hơn nữa kẻ ra tay trước không phải gã, phòng ngự kết giới này với gã chẳng là gì hết.
Chính thức xuất thủ tự nhiên uy lực hơn hẳn tùy ý ra tay, lần này phòng ngự kết giới không chống nổi trong khoảnh khắc, lập tức tan vỡ, Tử Viêm đao quyết khiến mấy chục thi ma trong vòng uy lực tan biến.
Tử Viêm kình khắc chế hiệu quả tà khí, gã dự định trong vòng mười chiêu giải quyết xong thi ma chiến đội, tự nhiên cũng là hợp lý.
Nhưng muốn thực hiện thì lại có người không cho phép. Bất quá không cho phép thì không cho phép, muốn ngăn cản gã quả thật còn hơi chậm. Gã xuất thủ quá nhanh, hủy diệt hơn nửa thi ma chiến đội rồi kẻ định đánh lén sau lưng gã mới kịp đến gần.
Thi ma cao cấp hơn này chỉ thấy trước mặt hoa lên, Tử viêm lưu động, cả cơ hội chính thức xuất thủ cũng bị hành động bá đạo của Nhạc Bằng bác đoạt, bị Tử Viêm kình đánh trúng ở cự ly gần, lập tức nổ tung.
Bất quá Nhạc Bằng không hạ thủ tiếp với thi ma chiến đội, vai chính sắp đến, gã xuất Tử Viêm đao quyết đón tiếp hợp lực của mấy thi ma đột nhiên thò ra. Mấy thi ma lùi lại, gã đứng trên không trung, phản lực khiến thân thể lắc lư.
Thấy gã hoành hành bá đạo, mấy “thi ma” đều tỏ vẻ bất mãn, kêu la nhảy choi choi định khai chiến với gã. Cùng lúc một giọng nói trầm thấp, hàm chứa uy lực vang lên: “Để cho ta, các ngươi cứ tiếp tục lên đường.”
Nhạc Bằng ẩn nhẫn như vậy là để ngầm tìm kiếm, quả thật gã không thể lập tức tìm ra địch nhân ở đâu, nhưng đối thủ vừa lên tiếng, gã nhận ra ngay.
Người lên tiếng còn ở rất xa, ban nãy chỉ là cách không truyền âm.
Gã mỉm cười, ngữ khí lộ ra sát ý băng lãnh: “Ngươi tưởng ta chịu nghe lời sao? Sẽ dễ dàng bỏ qua cho mớ phế vật này?”
Hành động vĩnh viễn là chú thích tốt nhất cho lời nói, không chỉ trực tiếp mà phải biểu hiện đủ độ. Nhạc Bằng dứt lời, Tử Viêm đao quyết ngưng kết thành đao khí tím sẫm, lập tức bổ xuống, đâm ngang chém dọc, căn bản không coi gã tiểu nhân ẩn náu kia vào đâu.
Thi ma chiến đội trừ gầm rú, không làm gì được gã, mấy thi ma xuất hiện sau tuy khiến gã chú ý hơn nhưng còn chưa đủ đẳng cấp động thủ với gã.
Dưới Tử Viêm đao quyết, không gì chống nổi.
Nên trước khi đối thủ chân chính cuồng nộ lao tới, gã phải giấu bớt bản lĩnh, quét sạch chiến trường, giết sạch những kẻ không quan trọng hay không cũng chả có gì trọng yếu.
“Được lắm.” Lúc đối thủ của gã lên tiếng lần đầu còn cách hơn ngàn dặm, chỉ thoáng sau đã cách không đầy năm dặm, tốc độ kinh nhân đó ắt phải của một nhân vật xuất chúng.
Mặc cho thi ma gào hét dưới đất, gã không muốn lãng phí thể lực nữa, cứ dĩ dật đãi lao đợi địch nhân đến. Chân đứng trên hư không tựa đứng dưới đất, gió lùa qua mái tóc gã, tạo thêm nét phiêu dật.
Cuồng phong gào rú, mang theo yêu khí ngút trời, tu vi như gã cũng rúng động, “nội tức mạnh lắm, chiến ý rất được. Phản ứng yêu khí này tuy ta chưa gặp, nhưng hình như đã nghe qua.” Gã thầm đoán thân phận đối thủ, hít sâu một hơi.
Trước khi đối thủ xuất hiện, suy đoán của gã lại tiến thêm một bước. Trên đời có không ít chủng loại yêu ma nhưng đại khái chia thành hai loại:
Yêu ma trời sinh là loại mạnh mẽ nhất, bao gốm cả thượng vị ma tộc của ma giới cũng những đẳng cấp thấp hơn ở nhân giới như hấp huyết quỷ, lang nhân.
Loại sinh vật tu luyện, vốn không có sức mạnh hùng hậu nhưng nhờ khắc khổ mà hình thái sinh mệnh phát sinh biến hóa, thành yêu ma.
Những loại phi sinh mệnh không thể tu luyện, nhưng có ngoại lệ, như “cương thi” trí tuệ rất thấp nhưng lệ khí trời sinh khiến chúng không tu hành lên đẳng cấp cao thâm được.
Nhạc Bằng chỉ biết một kẻ có thể đột phá hạn chế bản thân đạt đến thông linh chỉ cảnh, hiệu xưng “thiên hạ quần thi chi hoàng”.
“Kẻ đến là Địa Hoàng.”
Giọng Nhạc Bằng thong thả vang lên, đúng lúc địch nhân đến nơi.
Cũng may đây là ngoại thành Trường Xuân, thưa người cư trú, đúng ra không có ai sống ở đây. Bằng không với khí thế hung hãn như của Địa Hoàng, tất sẽ mang lại không ít phiền hà.
“Vì sao lại giết thủ hạ của ta?” Kẻ đến phẫn nộ gầm vang, coi như mắt mù tai điếc trước câu nói của Nhạc Bằng mà quay sang chất vấn gã.
“Ha ha, mỗ không vui, lấy chúng ra tiêu khiển không được sao?” Khẩu khí hồi đáp của gã càng khiến đối phương bực mình.
Thân thể kẻ đó cao lớn, mặc Âu phục đen tuyền, dáng vẻ tuy thô bạo nhưng vẫn nằm trong phạm vi khả dĩ tiếp thụ của con người, hình tượng tổng thể giống hệt đại ca xã hội đen. Vừa xuất hiện liền khiến buổi đêm yên tĩnh hoàn toàn thay đổi, bầu không khí trở nên khẩn trương như lúc sắp mưa gió, phong lôi đầy trời.
Thấy thi ma chiến đội cả ngàn thành viên giờ nghiêng ngả, kẻ đến vốn đã nổi giận, cộng thêm ngữ khí của Nhạc Bằng khiến lửa giận trong lòng dấy lên, nên những lời khách sáo kiểu ngưỡng mộ đã lâu không hề có cơ hội được nói ra, trình tự tiên lễ hậu binh bị gạt đi, trực tiếp bước luôn sang giai đoạn hai.
Nam tử cuồng bại này dù nhìn từ góc độ nào cũng không phải loại lương thiện gì, kỳ thật không cô phụ ngoại hình.
Vừa chạm mặt, hắn lặng thinh, song thủ bốc lên hai làn kình khí, bên tay trái màu tím sẫm tựa hồ hỏa diễm bừng bừng, quỷ bí khôn tả, kình khí bên tay phải xanh nhạt như quỷ linh liễu nhiễu, phát ra từng trận gào rú kinh hồn. Toàn thân hắn rừng rực tử vong khí tức, cuốn khắp thiên địa.
Nhạc Bằng đã biết lai lịch của đối phương, tất nhiên phải biết cả võ công lộ số, pháp môn tu hành. Tử diễm bên tay trái chắc là “Xích Thi thần diễm”, còn quỷ khí xanh nhạt bên tay phải là “Hàn Thi minh khí”, cả hai chính thị lưỡng đại thần công giúp hắn hoành hành lâu này, uy lực không xa lạ gì với Nhạc Bằng.
Địa Hoàng là thượng cấp yêu ma, tuy khí thế hung hãn nhưng không xuất thủ trước, giữ nguyên thế đối trì. Nhạc Bằng đương nhiên biết đối phương nghĩ rằng ‘thi ma chiến đội còn lại mấy chục thành niên, do Nhạc Bằng diệt sạch phần lớn chiến đội, còn lại toàn là thi ma hùng mạnh, Địa Hoàng không hy vọng lập tức động thủ bởi lo rằng sẽ khiến số thủ hạ này gặp tai ương. Hắn lo lắng cho thủ hạ nên bầu không khí trong trường an tĩnh hẳn.
Nhạc Bằng có cố kị riêng, cao thủ đẳng cấp Địa Hoàng khiến gã có mạnh hơn nữa cũng không thể dễ dàng thắng như lúc đối phó hắc ám thiên sứ Tạp Tư. Thắng bại khó dự liệu, còn phụ thuộc vào thành quả tu hành mấy ngàn năm nay của gã huy hoàng hay tu vi của Địa Hoàng tiến bộ thần tốc.
Hơn nữa dạo này gã hiểu được những thế lực cát cứ trên đời, sau lưng Địa Hoàng là thế lực cực mạnh, một mình khiêu chiến với toàn thể thành viên của tập đoàn yêu quái tất nhiên phải cân nhắc.
Gã không hiểu là bốn cô bé kia vì sao lại chọc giận đến Địa Hoàng, đẳng cấp cách biệt căn bản không thể dẫn tới khả năng đối địch.
Thi ma triệt thoái rất nhanh, chiến trường lập tức trống không, chỉ còn lại Nhạc Bằng và Địa Hoàng, chiến đấu đột ngột diễn ra.
Do không hiểu lắm về địch nhân, lần đầu giao thủ, cả hai đều tung ra đòn thăm dò.
Địa Hoàng vận đủ lưỡng đại thần công, “Xích Thi thần diễm” và “Hàn Thi minh khí”, hai cỗ nội kình một nóng một lạnh giao nhau bổ vào Nhạc Bằng đứng trên không.
So với kẻ thích phiêu đãng trên không như gã, Địa Hoàng thích đứng dưới đất hơn, với sức mạnh của hắn, lúc chiến đấu không cần phải tiếp xúc với mặt đất cũng có thể hút được cửu địa âm khí bổ sung cho chân nguyên tiêu hao, nhưng thói quen là thế, khó lòng thay đổi.
Nhạc Bằng thấy công phu bá đạo này liền dấy lên hùng tâm, song thủ vận Tử Viêm kình đẩy tới ngạnh tiếp lưỡng đại thần công của Địa Hoàng hợp kích.
Bùng. Ầm, ầm, ầm.
Hai cổ sức mạnh tuyệt thế va nhau, đất đá trong phạm vi mấy dặm đều bị ảnh hưởng, nơi Địa Hoàng đứng lún thành một miệng hố sâu, chất đất có dấu hiệu tan biến.
Nhạc Bằng cũng bị nội lực Địa Hoàng chấn bay lên không, mang theo một dải tử diễm hỏa quang.
Một đòn này không ai chiếm tiện nghi, song phương bình thủ.
Sắc mặt Địa Hoàng vốn xanh lét giờ càng khó coi, Nhạc Bằng vừa nhìn liền biết ngay lai lịch của hắn, ngược lại hắn không phát giác thân phận của gã.
Không phải hắn cô lậu quả văn hay danh tiếng của Nhạc Bằng quá thấp. Lần xuất thế này, gã chưa có cơ hội thể hiện ma công, mà quay sang tu luyện tiên đạo pháp lực, cộng thêm có trong tay chính tông bí truyền nên tu luyện của gã cực kỳ tinh thuần, kẻ khác khó lòng khám phá ra sơ hở.
Tiên đạo cao thủ không thể đột nhiên xuất hiện, thực lực như Nhạc Bằng khiến Địa Hoàng lục tung số tiên đạo cao thủ đã biết, nghĩ nát óc cũng không biết tay cao thủ kia mọc đâu ra.
Nghỉ một chốc, hai người lại giao thủ.
Nhạc Bằng tự nhiên không ngạnh tiếp nữa, dựa vào tuyệt thế thân pháp bay lượn giữa làn kình khí của Địa Hoàng. Nhất thời Địa Hoàng không làm gì được gã.
Tử Viêm đao quyết của gã nhanh như điện, phối hợp với thân pháp nên chỉ sau vài chục chiêu đã dồn Địa Hoàng vào thế hạ phong, nhưng muốn thu thập được đối thủ, gã phải phí không ít công phu, quyết không thể lập tức giải quyết xong.
Địa Hoàng kiệt lực thu hẹp vòng phòng ngự, đấu xong mấy chục chiêu liền hối hận, lẽ ra nên hỏi han trước để còn xác định tiến thoái. Hắn không sợ thực lực đối phương nhưng theo võ công lộ số, Nhạc Bằng thiên về bay lượn biến hóa, nếu hắn đánh không lại mà định bỏ chạy tất lãnh đủ. Về phương diện này, hắn không thiện nghệ cho lắm.
Kỳ thật, Địa Hoàng vốn là vạn niên cương thi thành tinh, theo Nhạc Bằng biết, đạo hạnh của hắn vượt hơn một vạn hai ngàn năm, luận công lực thâm hậu và thời gian tu luyện còn trên gã. Nhưng tu luyện không hẳn là tích lũy thời gian, nhân loại tu đạo chỉ cần trăm năm là nhập được vào tiên đạo. Nhạc Bằng trời sinh thông linh, thiên tư ưu việt, lại khắc khổ tu luyện, lúc trẻ giao du rất rộng, thu được không ít lợi ích. So sánh hiện thời, thực lực của gã còn hơn cả tiền bối như Địa Hoàng.
Xoạt.
Tìm được cơ hội, tay trái gã bùng lên vô số ngũ sắc quang quyển, lợi dụng Tuyền Quang đao mới tu luyện thành để hóa giải Hàn Thi minh khí và Xích Thi thần diễm, tay phải phản ngược một đao, Tử Viêm đao kình vươn dài vạch qua ngực Địa Hoàng.
Tử diễm ngùn ngụt, ngực áo Địa Hoàng liền hóa thành tro bụi, lộ ra lồng ngực tráng kiện. Bất quá Nhạc Bằng tuy một đòn đắc thủ, nhưng Địa Hoàng có thân thể vạn niên tu luyện, trúng một đao vẫn không hề hấn gì, trừ cảm giác hơi đau.
Nhạc Bằng thông qua một đao này thử xem thực lực của Địa Hoàng, lập tức không muốn tiếp tục chiến đấu. Luận công phu chân thật, gã biết nếu toàn lực xuất thủ sẽ kích bại đối thủ trong vòng trăm chiêu nhưng muốn triệt để giải quyết quái vật này tất phải phí công sức vô cùng.
Thiên Bằng Tung Hoành pháp tùy tâm biến ảo, nháy mắt sau gã thoát khỏi vòng chiến, giữ cự ly với Địa Hoàng.
Thấy gã dừng tay, Địa Hoàng tự nhiên không muốn dây dưa, hai tay vỗ vào nhau, thanh quang tử diễm cùng tan đi, uy nghi của Địa Hoàng lại xuất hiện.
“Vì sao lại giết thủ hạ của ta?” Hỏi lại câu này, hắn chỉ biết cười khổ, nếu cứ thế này mà đi, sau này hắn đừng mong ngẩng mặt nhìn ai, thể diện vạn năm coi như mất hết.
Nhạc Bằng tỏ ra nghiêm túc hẳn, vẫn đứng trên không, nhìn về phía nơi ở của Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, thả nhiên đáp: “Không thể đi về phía đó.”
Không cần giải thích nhiều, Địa Hoàng cũng hiểu.
“Không hiểu bốn con nhóc đó có quan hệ gì với các hạ?” Địa Hoàng đương nhiên muốn thử phản ứng của Nhạc Bằng, tung ra câu hỏi thăm dò.
Nhạc Bằng vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Không có quan hệ gì, nhưng mỗ và Lĩnh Nam bát đại thế gia là chỗ quen biết cũ, cũng nên chăm lo cho hậu bối.”
Địa Hoàng hơi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lĩnh Nam bát đại thế gia tiêu tan từ lâu rồi, hơn nữa năm xưa ở đó tụ tập mấy ngàn yêu quái, không hiểu các hạ quen ai?”
Nhạc Bằng cũng hơi kinh ngạc, sao bốn nha đầu đó không ai nói rằng Lĩnh Nam bát đại thế gia đã tan biến? Lòng gã hoang mang, nhưng không để lộ ra ngoài.
Địa Hoàng không tìm được gì qua nét mặt gã, nếu gã cứ nhất định nhúng tay, sự tình khó lòng giải quyết.
Hồi lâu sau, gã từ tốn nói: “Hạc Vô Song là bạn cũ năm xưa của mỗ, mấy nha đầu đó là đời sau của cố nhân, mỗ không đến nỗi rỗi hơi đấy chứ?”
Địa Hoàng ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên Hạc Vô Song, Lĩnh Nam bát đại thế gia năm xưa có tới mấy ngàn yêu quái, hắn tự nhiên không thể biết hết, nhưng quen hầu hết những yêu quái nổi danh. Tịnh không có tên Hạc Vô Song.
“Lẽ nào năm đó Lĩnh Nam bát đại thế gia còn có cao thủ ẩn mình?” Thấy Nhạc Bằng bất phàm như vậy, Địa Hoàng đương nhiên không dám chắc chắn, kỳ thật Hạc Vô Song khi ấy chỉ là một tiểu yêu quái vô danh.
“Vật có đẳng cấp tụ lại với nhau, người cũng phân chia thành tầng lớp”, bằng hữu của cao thủ nhất định cũng là cao thủ. Địa Hoàng sau đó tra cứu lại tư liệu về Lĩnh Nam bát đại thế gia, hiểu được thân phận Hạc Vô Song mới nhận ra mình đã lầm.
Hiện tại song phương có tính toán riêng, đang so kè tâm trí.
“Không hiểu có thể bỏ qua chăng?” Địa Hoàng hạ giọng, hòng tìm cách giải quyết trong hòa bình.
Nhạc Bằng tự nhiên không phải loại không biết tiến thoái, nhưng thấy lão thành tinh Địa Hoàng tỏ ra hòa hoãn như vậy, biết ngay có ẩn ý, nên vẫn thản nhiên đáp: “Có việc gì xin cứ nói thẳng. Co đầu rụt đuôi thì mỗ sao biết được có nên buông tay hay không.”
“Ha ha, vậy càng hay, tại hạ có mấy đứa cháu chắt đều là bậc hiền tài tuấn tú, cùng thích mấy nha đầu đó. Việc này coi như việc lành, túc hạ có quan hệ với trưởng bối của chúng, chi bằng giúp một tay, chẳng phải ai cũng vui vẻ sao?”
Nhạc Bằng nhíu mày, ngữ khí lập tức trầm hẳn: “Nếu các hạ không xuất hiện, định dùng lực phục người ta, thì mỗ tất nhiên không quản đến việc này.”
“Đúng, đúng. Bất quá mấy nha đầu đó thấy vãn bối của tại hạ liền đánh đánh giết giết, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau, không hiểu các hạ có thể giúp một tay khiến chúng thân cận nhau hơn chăng?”
Địa Hoàng cười ha hả, nói ra “tâm sự”, Nhạc Bằng liền thấy không vừa lòng. Bất kỳ ai cũng không ưa lối hành xử vô sỉ cưỡng đoạt nam nữ đó, muốn gã giúp thì quyết không thể, chuyện không còn cửa thương lượng nữa. Địa Hoàng phải hiểu rõ mới hợp tình hợp lẽ.
Nhạc Bằng không đáp, linh giác triển khai hết cỡ, phạm vi tìm kiếm liền mở rộng, gã xác định Địa Hoàng đang kéo dài thời gian, sau đó tất có biến hóa.
Địa Hoàng cũng tinh minh có thừa, biết gã nắm được tẩy của mình nhưng hắn không nói gì, đằng nào cũng nắm chắc phần thắng trong tay, không cần tranh hơi lời lẽ.
“Lắm trò thật.” Nhạc Bằng vừa thi triển linh giác, trong vòng mấy ngàn dặm liền lọt hết vào tầm tri giác. Linh giác thám đưa gã đến phát hiện rằng bản thân đang ở trong một trận pháp rộng cả ngàn dặm. Bày được trận pháp lớn thế này, gã tự biết nếu mình không nhờ pháp bảo tất khó lòng thực hiện.
Từ đây mà đoán ắt phía sau Địa Hoàng còn có viện thủ, hơn nữa không ít chút nào.
Linh giác của gã cũng nhận ra có người ngầm mai phục đợi thời cơ xuất thủ.
Trong lòng gã càng phiền muộn, đối phó với mấy nữ sinh nhỏ nhoi làm gì phải hưng sư động chúng thế này. Còn bảo là định đối phó với khác thật càng nực cười. Trận pháp này còn lâu mới đủ. Trừ mười tám tấm thiên la địa võng trấn tộc của Đông phương Thiên giới thần tộc, không có trận pháp nào vây khốn được Thiên Bằng Tung Hoành pháp.
Gã im lặng không có nghĩa là đồng ý với Địa Hoàng. Thấy ba ba đã vào rọ, Địa Hoàng cười vang, cùng lúc tứ phía quanh Nhạc Bằng cũng vang lên tiếng cười hòa nhịp.
Bốn cao thủ đều áp sát, với nhãn quang của Nhạc Bằng tất nhiên nhận ra nông sâu của địch thủ, luận niên kỉ đều chưa ai vượt qua năm ngàn năm nhưng thực lực đều tiếp cận Địa Hoàng, dù kém hơn một chút nhưng không đáng kể. Năm người hợp lực đối phó, ắt tạo thành uy hiếp không nhỏ.
“Thật ra từ đâu mọc ra cao thủ cỡ này, mới ngần ấy tuổi lại đạt mức tu vi như thế?” Trong lòng gã không khỏi rúng động.
Trừ Địa Hoàng, bốn người kia hình như có luyện qua một loại công phu thiên về âm ba công kích, bốn người hợp lực cuồng tiếu, tạo thành một trận pháp khác. Loại công kích này tuy kì diệu nhưng muốn đối phó Nhạc Bằng, trận pháp đó chưa đủ khả năng.
Liếc nhìn Địa Hoàng, gã nhấn mạnh từng chữ: “Địa Hoàng cũng coi là bậc lão làng, sao lại cùng một toán hậu sinh cười đùa như thế. Lẽ nào mấy tên ngốc này là cháu chắt của các hạ.” Ngữ âm của gã sắc bén, chui thẳng vào màng nhĩ địch nhân khiến người nghe trong lòng phiền muộn, tiếng cuồng tiếu tự nhiên không thể tiếp tục.
Bốn người đến sau vốn là những cao thủ hàng đầu trong lớp yêu ma sau này, thói quen là trước khi xuất thủ phải hạ uy phong địch. Không ngờ Nhạc Bằng phản kích thành công, ung dung cười nói phá tan âm ba nhiếp hồn thuật của bốn người, đồng thời đồn địch nhân vào thế bí về lý lẽ.
Cùng lúc giọng nói lọt tai vang lên, giọng nói ưu nhã của bậc vương công quý tộc đáp lời Địa Hoàng: “Bọn vãn bối đã bày xong Tứ Tuyệt phong yêu trận, bốn con nhóc đó mọc cánh cũng khó thoát, bọn vãn bối mới đến đây xem Địa Hoàng tiền bối có gì sai khiến?”
“Ha ha, quả nhiên tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước. Bốn người tay chân nhanh nhẹn lắm, lão phu không thể so bì.” Địa Hoàng và bốn yêu ma cười nói như không, không ai đáp lại câu hỏi của Nhạc Bằng, rõ ràng không coi gã ra gì.
Gã mỉm cười, tự định chủ trương, thích đùa ư? Bản lĩnh của ta còn chưa cho các ngươi thấy.
Bất quá hiện tại là mấy giờ? Thời gian đến chưa? Ta còn việc trọng yếu khác, không thể cùng các người dây dưa, giải quyết sớm cho xong. Đời sống đẹp đẽ trong tương lai của ta không thể chần chừ ở đây.
Nhạc Bằng đang trong trạng thái ẩn thân di động với tốc độ cao trên đường, tỏ ra kiên nhẫn trả lời nghi vấn của Phương Tịch Tà: “Có hai ngươi sẽ tạo thành không khí đàm thoại.”
Ngữ khí lạnh nhạt, gã không kịp để ý đến cảm thụ của đối tượng nghe. Từ lúc rời khỏi cổng nhà Diêu Tranh, gã vội vàng quay lại đưa Phương Tịch Tà và Trần Anh Hữu bị gã thi triển pháp thuật giữ lại trường học. Mục đích là đi “nói chuyện” với bốn tiểu mỹ nữ mới.
Cảnh tượng hoang đường “chướng tai gai mắt, dân chỉ dám giận mà không dám nói ra” từ thời Tây Chu thượng cổ lại xuất hiện ở thời hiện đại. Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà không thích cách hành sự của Nhạc Bằng nhưng không sao dám phản kháng.
Chỉ tốn một chút thời gian đưa Diêu Tranh về nhà, dù trên tay Nhạc Bằng đang kéo hai người nặng cả trăm cân cũng không thành vấn đề, vẫn dễ dàng đuổi kịp Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi – bốn người đang đi xe về nhà.
Đúng như gã nghĩ, cả bốn ở cùng nhau, nên theo chân rất dễ, cứ bám sát là được.
Ngoại thành, quả nhiên họ ở ngoại thành Trường Xuân, Nhạc Bằng đuổi kịp đối tượng, thấy Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi ngoành xe đường về, gã càng khẳng định suy đoán lúc trước.
Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi cũng giống nhưng nữ sinh đang về nhà sau giờ học, liên tục trò chuyện, cười đùa.
“Nam nhi, Nhạc Bằng hình như có ý với em? Em thấy người ta thế nào?” Vương Lịch Lịch cười trêu Lục Nam Nhi.
“Đừng nói lung tung nữa, em thấy chị mới lòng xuân lai láng.” Lục Nam Nhi trò chuyện với các chị em liền linh hoạt hẳn, không còn là “tiểu thư đầu đất”.
“Xin lỗi, các bạn nói đều đúng, tớ có ý với cả bốn bạn.” Ngữ khí Nhạc Bằng xưa nay vẫn bình thản, nói ra lại thẳng thắn kinh người.
Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi kinh ngạc nhận ra cảnh tượng náo nhiệt trên đường nháy mắt đã chuyển thành lặng lẽ, không thấy bóng ai.
Lục Nam Nhi nhìn quanh, tỏ ra kinh hãi: “Sao không thấy ai nữa nhỉ?”
Là người đứng đầu “Cực tường điểu”, Khổng Vi Vi có định lực hơn hết, dịu giọng nói: “Sai rồi Nam nhi, không phải người khác không thấy, mà là chúng ta không thấy.”
Xác thật, Nhạc Bằng bày ra pháp trận Hỗn độn hư không giới, có thể từ vô sinh hữu, sáng tạo ra một không gian căn bản không tồn tại, kéo Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi vào. Đó là pháp thuật cao cấp, chỉ những tu đạo giả cấp tiên nhân mới nắm vững.
“Động thiên” mà người thường vẫn gọi là từ một không gian nhỏ sáng tạo thành rộng vô hạn. Nhạc Bằng có thể dễ dàng sáng tạo được bất kỳ pháp đạo nào thành đại thiên thế giới cho gã tự do sử dụng.
Trong Hỗn độn hư không giới, gã không thay đổi bất cứ điều gì, trừ “người” trong giới chân thật, mọi thứ còn lại giống hệt với nơi Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi đứng.
Đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, trừ Nhạc Bằng đương nhiên còn Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà được đưa đến để “tăng phần vui nhộn”.
“Lão Nhạc, không phải tôi nói với ông rồi sao. Tôi quả có nói đến ‘tam đại bí quyết theo đuổi con gái, thứ nhất phải đẹp trai, đến độ đánh gục được bạch mã vương tử, tranh thủ quyến rũ đối phương. Thứ hai phải biết khóc, đến mức con gái phải theo đuổi lại mình, sẽ dễ dàng đắc thủ. Thứ ba phải đeo chặt, đeo đến lúc con nhà người ta nói rằng em muốn cưa anh. Đấy là lúc người ta không dám phản kháng nữa.’ Nói thế nhưng còn phải xem ông chọn đối tượng và thời cơ nữa, có thế thôi.” Để làm bầu không khí vui nhộn hơn, vẫn là kiểu lắm mồm nghiệp dư đó, như sợ người ta không biết. Nhưng Trần Anh Hữu dùng cách “hoành tráng” này giới thiệu Nhạc Bằng, quả thật khiến Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi tan biến phần nào nghi kỵ.
Cũng không cần giải thích nhiều, Nhạc Bằng phất tay, không hiểu từ đâu xuất hiện mấy chiếc ghế xô pha da cao cấp, từ trên trời đậu xuống chính giữa đường phố. Gã xòe tay theo kiểu mời khách, rồi bản thân tự ngồi xuống.
Khổng Vi Vi kéo ba chị em trong nhóm ngồi xuống theo.
Cũng may Nhạc Bằng bày ra Hỗn độn hư không giới, bằng không trực tiếp đặt ghế ở giữa đường, rồi mấy người theo nhau ngồi xuống thật sự là việc vô cùng cổ quái.
Khổng Vi Vi là chị cả, tự nhiên phải nén bất an trong lòng xuống, đứng lên ứng phó Nhạc Bằng, cười tươi bảo: “Không biết vị đại ca này sao lớn lối thế, muốn nhắm vào cả bốn chúng tôi ư?”
Nụ cười mỹ lệ ôn nhu của con gái luôn có lực sát thương tuyệt đối với con trai, Phương Tịch Tà say mê, nhưng Trần Anh Hữu có vẻ ngoài không hợp tuổi tác thật lại phần nào đoán ra vì sao Nhạc Bằng tìm đến bốn cô gái xinh đẹp này.
“Các vị không thấy kì quái trước năng lực của chúng tôi, chứng tỏ các vị cũng không phải người thường. Cứ nói thẳng với nhau là hơn.” Trần Anh Hữu tỏ ra nghiêm túc.
“A, đúng rồi, các cô thật không đơn giản.” Phương Tịch Tà chợt tỉnh ngộ, có phản ứng ngay.
Khổng Vi Vi vẫn giữ nguyên nụ cười, không đáp.
Có thể nói từ lúc đầu Nhạc Bằng đến nói chuyện với Lục Nam Nhi, Khổng Vi Vi đã biết không thể giấu thân phận với thiếu niên trông có vẻ lắm lời vô hại đó, dù cô không biết nhân vật thực lực bất minh này có ý đồ gì.
Vương Lịch Lịch và Hách Dao không trấn tĩnh được như thế, nghe nói thân phận không còn bí mật nữa, đối phương lại lai ý bất minh, cả hai ngầm chuẩn bị chiến đấu.
Lục Nam Nhi chuyển chín cái chuông trang sức nhỏ xuống ngón tay, cũng là Cửu Âm tinh linh khiến Nhạc Bằng chú ý.
Kỳ thật Khổng Vi Vi tỏ vẻ ơ hờ cũng đang toan lực giới bị, bốn người vì bất đắc dĩ mới đến thành phố này, không ngờ mới ngày đầu đã bị người ta chính diện tìm tới, khiến họ buộc phải cảnh giác.
Nhạc Bằng không có cảm giác gì trước tình cảnh trong trường, tay miết pháp quyết, giơ ngón tay về phía Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, từ mặt đất thong thả trồi lên một kỷ trà, bày đủ đồ uống và hoa quả và mấy món ăn nhẹ. Từ lúc quen Diêu Tranh, gã hiểu hơn về con gái, cũng biết cách lấy lòng.
“Tôi không có ác ý, hứng thú với các bạn là theo nghĩa khác.” Gã khẽ lắc đầu, không quan tâm đến mấy tiểu nha đầu này. Luận về chiến đấu lực, khó có ai khiến gã coi trọng.
Gã nói vậy, cả Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi nhẹ nhõm hẳn, dù gì thì những kẻ tham sắc đẹp cũng là một khả năng nguy hiểm. Dung mạo họ đều xuất đắc, vì nguyên nhân này, cả bốn phải chịu không ít phiền não.
Tuy cảm thấy Nhạc Bằng tựa hồ không có ác ý, Khổng Vi Vi vẫn không an tâm thật sự, hoàn cảnh gã hiện thân quá kinh nhân.
Nhân vật sáng tạo được Hỗn độn hư không giới rất hiếm xuất hiện trên thế gian.
Nhạc Bằng cong ngón tay, lại xuất hiện một chai nước khoáng, nắp chai tự động mở ra, gã nhấp một ngụm, rồi trở lại vẻ lãnh đạm vốn có.
Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà tự nhiên không biết nên nói gì. Bốn cô gái cũng có tính toán riêng.
Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, vốn đạt đến cảnh giới không cần phương thức bên ngoài cũng tâm linh tương thông, thầm nhủ: “Tin người khác không bằng tin chính mình.”
Công phu của Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà tuy không kém nhưng không thể cấu thành uy hiếp, ngược lại Nhạc Bằng hiện tại rõ ràng đang khinh thị bốn chị em, ý nghĩ đặc biệt chợt nảy ra trong khoảnh khắc.
Không cần thương lượng bằng lời, không cần nhìn nhau, cùng một động tác phối hợp hoàn hảo như chuẩn bị trước, bốn người đồng thời phát động công kích Nhạc Bằng.
Tay Khổng Vi Vi sáng chói thất sắc quang hoa, hào quang không nhừng biến ảo hình thành mấy chục dải sáng xạ vào Nhạc Bằng. Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi cũng rung lên âm thanh tuyệt mỹ, bằng quỹ tích ưu mỹ phong tỏa đường lui của gã. Vương Lịch Lịch và Hách Dao đồng thời xuất thủ ngăn cản Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà viện trợ Nhạc Bằng.
Mọi bố trí gần như hoàn mỹ, tiếc rằng thực lực của đối thủ hơn cả tưởng tượng. Nhạc Bằng không hề tỏ ra kinh hãi trước việc Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch xuất thủ công kích, nhưng cũng không bó tay đợi chết. Lối tấn công lén này, cũng giống tác phong thường thấy của gã.
Chai nước khoáng mới uống được một nửa chợt nổ tung, dòng nước lấp lánh chảy ra, hóa thành tấm màn nước trước mặt gã, khoảnh khắc sau tạo ra một tầng phòng hộ thủy giới.
Chát chát, keng keng. Cả Thất sắc thái hồng đái của Khổng Vi Vi và Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi đều va vào tấm màn nước, văng ngược lại.
Nhạc Bằng ung dung đối phó với địch nhân, không có nghĩa Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà có thể. Trần Anh Hữu dù gì cũng có pháp bảo hộ thân, lại được Nhạc Bằng chỉ điểm, thân thủ không tên nên kịp thời xuất ra Tụ Huỳnh tiên kiếm đón đỡ đòn công kích của Hách Dao. Tuy hơi chật vật nhưng cũng toàn thân thoái lui.
Phương Tịch Tà kém hơn nhiều, thực lực kém nhất lại không đề phòng, chỉ một chiêu đã bị Vương Lịch Lịch bắt sống.
Nhạc Bằng tự nhiên nhìn rõ tình cảnh, hất văng Thất sắc thái hồng đái của Khổng Vi Vi và Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi rồi, màn nước thu lại, ngưng kết thành thủy đao, đao khí kinh hồn cắt vào Vương Lịch Lịch.
Tuy là nước khoáng thông thường nhưng được pháp lực của gã dồn vào, thủy đao lấp lánh không kém hơn bất kỳ thần binh lợi khí nào, có thể dễ dàng cắt tan thân thể Vương Lịch Lịch thành vô số mảnh.
Vương Lịch Lịch buộc phải đưa ra quyết định giữ mạng hay bắt sống địch, đành nghiến răng, quăng Phương Tịch Tà hòng ngăn cản Nhạc Bằng trong khoảnh khắc, đồng thời cấp tốc cải biến phương vị, không để gã tiếp tục công kích.
Nhạc Bằng thân kinh bách chiến, từng sống vô số tuế nguyệt, xử lý việc này vô cùng dễ dàng, thủy đao cuốn tới, lưỡi đao tan đi, ảo hóa thành thủy đái quấn lấy eo Phương Tịch Tà kéo khỏi vòng nguy hiểm, sau đó còn dư lực biến trở lại là nhược thủy nhu đao sắc lẹm, hất bay đợt công kích thứ hai của Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi.
Lấy nước là binh khí để cự địch là thủ đoạn mạnh nhất của Long tộc, Nhạc Bằng không thiện nghệ khống chế nước, chẳng qua đạt đến cảnh giới của gã, thiên địa vạn vật đều có thể sử dụng dễ dàng, có điều phát huy năng lực hữu hạn mà thôi.
Bất quá ứng phó bốn thiếu nữ này thì thế là đủ.
Nhạc Bằng cười nhạt, cùng lúc ứng phó với Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi, thủy đao hóa thành bốn, không chỉ ngăn Vương Lịch Lịch lại, thậm chí đối thủ của Trần Anh Hữu là Hách Dao cũng bị hất văng, bốn người đều phải tự lo lấy thân mình.
Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao càng đấu càng kinh hãi, đánh lén không thành đã đành, cả con tin khó khăn lắm mới bắt được cũng bị Nhạc Bằng dễ dàng đoạt về. Dòng nước trên tay gã chợt phân chợt hợp, tùy ý biến ảo, hết sức tiêu sái. Chỉ là nước thường cũng phát huy được uy lực cỡ này, đương nhiên chưa dốc toàn lực, công lực của đối thủ chỉ biết dùng bốn chữ để miêu tả: thâm bất khả trắc
Bốn người ứng phó rất chật vật, nếu không nhờ Nhạc Bằng nới tay, không đầy mười chiêu là hoàn toàn chế phục được họ.
Thấy đối thủ không thể phản kích được, gã mỉm cười, hai tay chấn mạnh, dòng nước chợt tan đi hóa thành vô vàn giọt nước rơi xuống.
Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Vương Lịch Lịch và Hách Dao chợt thấy áp lực giảm hẳn, không hiểu vì sao Nhạc Bằng tự hủy binh khí.
Gã muốn dừng tay, đối thủ của gã tự nhiên không thể công kích tiếp, thực lực chênh lệch quá xa, ai cũng hiểu nên làm thế nào.
Nụ cười nhạt từ đầu đến giờ vẫn treo trên khóe môi gã, thấy bốn cô gái tỏ vẻ đồng ý cho mình nói chuyện, gã tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Trước đây tôi có quen một người, vũ khí sử dụng là Cửu Âm tinh linh, nên chỉ muốn biết người đó hiện giờ thế nào. Đối với các cô, tôi không hề...”
Gã dừng lại một chốc rồi mới nói nốt hai chữ: “…hứng thú”
Lục Nam Nhi nghe xong không tỏ vẻ gì nhưng tư thế kì quái của Nhạc Bằng trong lúc nói mới khiến cô phản ứng, ngón tay gã liên tục biến hóa, Cửu Âm tinh linh theo đó phát ra tiếng ngân trong veo.
Vốn coi Cửu Âm tinh linh là hộ thân pháp bảo tối trọng yếu nhưng cô không khống chế nổi pháp khí tùy thân, thoáng sau Cửu Âm tinh linh thep pháp ấn trên tay Nhạc Bằng kết mà phát ra tiếng ngân trong vắt. Chín chiếc chuông đồng thời vẽ lên những quỹ tích kì dị, tựa hồ đang bày trận pháp gì đó, phát ra ngân sắc quang mang xưa nay chưa từng.
Là chị em tốt của nhau nhiều năm, Khổng Vi Vi và Vương Lịch Lịch, Hách Dao cũng hiểu biết sơ qua tùy thân pháp khí Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi, luận về uy lực tuy không mạnh nhất nhưng ưu điểm là có thể công thủ kiêm toàn, cộng thêm hiệu lực âm ba thôi hồn, được coi là pháp bảo cao cấp. Hơn nữa Lục Nam Nhi luyện được Cửu Âm tinh linh và nguyên linh bản thân thành một thể, tùy tâm sở dục cho người khác cũng không ai sử dụng được.
Nếu tùy thân pháp bảo dễ dàng bị địch nhân khống chế, phản kháng chủ nhân thì pháp bảo có tốt đến mấy cũng vô dụng. Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao kinh ngạc đã đành, cả Lục Nam Nhi lúc thấy pháp khí tâm ái bị địch nhân khống chế, cũng muốn bật khóc. Từ lúc có được pháo bảo, cô đã tu luyện không biết bao nhiêu lâu mới đạt đến cảnh giới hiện thời. Thế này không phải tâm huyết sẽ lãng phí ư?
Thấy dáng vẻ sắp khóc của cô đáng thương, cả Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà đều khó chịu. Trần Anh Hữu lớn mật khuyên Nhạc Bằng: “Trả đồ cho người ta đi, dù gì đại ca cũng không sử dụng. Chúng ta còn thiếu pháp bảo ư?”
Nhạc Bằng dừng động tác, không thèm để ý đến Trần Anh Hữu, hòa hoãn nói với Lục Nam Nhi: “Cô sợ gì? Muốn khống chế Cửu Âm tinh linh phải dùng Cửu Âm tinh lặc lệnh. Công lực của tôi có mạnh hơn mười lần cũng không thể cưỡng đoạt pháp bảo của cô.”
“Cửu Âm tinh lặc lệnh và Cửu Âm tinh linh có liên quan?” Lục Nam Nhi biết gã không đoạt pháp bảo của mình liền trở lại nét ôn nhu như cũ, bất giác hiếu kì trước việc chưa từng nghe nói tới.
“Cô tưởng Cửu Âm tinh lặc lệnh là để làm gì?” Nhạc Bằng mỉm cười hỏi.
“Tôi không biết, mẹ chưa cho tôi biết bao giờ.” Lục Nam Nhi ngoan ngoãn đáp, ngữ khí vô cùng khả ái.
Kỳ thật hậu quả Nhạc Bằng trêu chọc bốn cô bé ở trường bắt đầu bộc lộ, đồng thời dẹp tan hết mọi nghi ngại. Lục Nam Nhi khi không còn địch ý, trở lại là “tiểu thư đầu đất” như gã nói.
“Cô không phải là người của Lĩnh Nam bát đại thế gia ư?” Gã bình thản hỏi.
“Hả, sao bạn lại biết?” Lục Nam Nhi kinh ngạc hỏi.
Nhạc Bằng đột nhiên bật cười: “Tôi còn biết cha cô là Lục Trung Nguyên, mẹ là Hạc Vô Song.”
“Bạn sai rồi, đó là ông bà cố tổ của Nam nhi.” Hách Dao đứng cạnh chen lời.
Nhạc Bằng ngẩn ra một chốc rồi bật cười. Bất tất phải nói nữa, gã quay người định đi.
“Đợi, bạn có thể đợi một chút không?”
Người gọi là Lục Nam Nhi bị gã trêu là “tiểu thư đầu đất”, cô e thẹn nói: “Xin hỏi bạn có thể cho tôi biết cách sử dụng Cửu Âm tinh lặc lệnh chăng, tôi thật sự không biết pháp bảo này có tác dụng gì.”
Nhạc Bằng dừng lời chú phá giải Hỗn độn hư không giới, lấy làm kỳ quái: “Cửu Âm tinh lặc lệnh có khắc văn tự, chính là pháp quyết, lẽ nào cô không biết đọc?”
“Tôi không đọc được chữ khắc trên đó.” Lục Nam Nhi ngượng ngùng.
“Đưa Cửu Âm tinh lặc lệnh cho tôi.”
“Từ từ đã, pháp bảo này rất trọng yếu với Nam nhi, không thể để lọt vào tay gã.” Thấy Nhạc Bằng và Lục Nam Nhi, Khổng Vi Vi sợ Lục Nam Nhi bị lừa, vội ngăn lại.
Nhạc Bằng lặng thinh, Lục Nam Nhi móc ra một tấm linh bài giống với Cửu Âm tinh lặc lệnh, gã lập tức chuyển đổi pháp quyết, đột ngột phá giải Hỗn độn hư không giới. Thoáng sau, Nhạc Bằng, Trần Anh Hữu, Phương Tịch biến mất, còn Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi lại xuất hiện ở thế giới hiện thực, không hiểu gã dùng pháp thuật gì mà bốn người còn sống hẳn hoi đột nhiên hiện ra cũng không khiến khách qua đường nào kinh ngạc.
Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi nhìn nhau, Lục Nam Nhi chú ý đến Cửu Âm tinh lặc lệnh liền tỏ vẻ kinh ngạc không nói thành lời.
Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch và Hách Dao chưa kịp phản ứng trước biến đổi của cô, Lục Nam Nhi đã đưa Cửu Âm tinh lặc lệnh tới: “Đại tỷ, Lịch nhi, Dao nhi xem nay, vốn pháp quyết không hiểu ghi bằng thứ chữ từ triều đại nào giờ đã biến thành Trung văn giản thể.”
Bốn người càng kinh ngạc hơn, lại đưa mắt nhìn nhau.
Nhạc Bằng chặn đường bốn cô gái trôi qua, gã nghiêm khắc cảnh báo hai tòng phạm không được cho Diêu Tranh biết, rồi bỏ lại Trần Anh Hữu bị uy hiếp cùng Phương Tịch Tà xui xẻo, một mình gã rời đi, chuẩn bị tối nay thâu hương thiết ngọc.
Thấy gã nhẫn tâm bỏ cả hai lại, Trần Anh Hữu hỏi Phương Tịch Tà: “Huynh đệ thấy việc này thế nào?”
Phương Tịch Tà cả kinh: “Tôi sao dám có ý kiến gì với Nhạc Bằng, tiểu tử này dám giẫm châm lên thần minh để đi cơ mà. Không sợ chết thì huynh đệ cứ việc ý kiến ý cò. Gã quyết tâm đoạt được Diêu Tranh, cách hành xử xưa nay là thần ngăn thì giết thần, phật cản thì diệt phật, tôi thấy Diêu Tranh nguy hiểm mất.”
“Tôi không hỏi chuyện đó, huynh đệ thấy bốn cô bé kia thế nào?” Trần Anh Hữu chỉnh đốn lại ý nghĩ sai lầm của Phương Tịch Tà.
“Không nhẽ huynh đệ định cưa gái, nhìn trúng ai?” Phương Tịch Tà ngạc nhiên.
“Vớ vẩn.” Trần Anh Hữu tỏ vẻ nghiêm chỉnh hiếm thấy: “Cả bốn cô đều không phải người, có lẽ là yêu quái thành tinh tu hành từ trên một ngàn năm đến dưới năm ngàn năm. Huynh đệ không sợ bị thái dương bổ âm thì cứ việc thử xem.”
“Chà, thật ư?” Phương Tịch Tà chấn kinh hết mức, hảo cảm với bốn mỹ nữ chợt biến hẳn.
“Tôi không hỏi huynh đệ chuyện đó, chỉ định hỏi huynh đệ là vừa rồi mới một chiêu đã bị bắt thì huynh đệ cảm giác thế nào về thực lực của họ?” Trần Anh Hữu dần lái chủ đề sang hướng khác.
Phương Tịch Tà ủ rũ: “Kém quá nhiều, tôi còn nói gì được? Tư chất của tôi kém, lại không chịu nổ lực, nếu có linh đan diệu dược, võ công bí tịch thì tốt quá.”
“Tôi có, không chỉ nhanh chóng đề thăng công lực, còn vô số pháp bảo để tặng, bất quá phải gia nhập Hồng Liên tông mới được.” Sau cùng Trần Anh Hữu mới để lộ mục đích, âm hiểm theo kiểu con sói xám định ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ.
Tuy không ngờ sau cùng chủ đề lại thay đổi, nhưng đề nghị của Trần Anh Hữu không phải vô lý. Hiện tại môn quy của các môn phái tu đạo không nghiêm, không cấm đệ tử đầu thân vào mấy môn phái, coi như để giao lưu. Có điều Hồng Liên tông lai lịch bất minh, tuy không phải tà môn giáo hội nhưng cũng không phải chính phái gì.
Phương Tịch Tà trầm ngâm một lúc, thật sự cân nhắc rồi hỏi: “Tôi sẽ được lợi ích gì?”
Nghe câu này, Trần Anh Hữu hớn hở: “Không vấn đề gì, ở đây tôi có vô số thứ rất hay, nếu huynh đệ gia nhập, tôi sẽ tặng một thanh phi kiếm, thêm một pháp quyết tu luyện và một viên thoát thai hoán cốt đan, đảm bảo tăng được hơn một giáp tử công lực. Cả một con triệu hoán thú rất biết nghe lời, một bản bí tịch hàm chứa mười loại huyền công mật pháp. Đãi ngộ thế được chưa, nếu không vừa ý, sau này sẽ tăng nữa.”
“Quả nhiên như vậy thì tôi gia nhập.” Phương Tịch Tà đời nào chịu bỏ qua cơ hội tốt thế. Đương nhiên sự thật lời hứa này thế nào thì sau này mới biết nhưng cân nhắc thấy trên tay mình cầm hai pháp khí của người ta, y tin rằng rất nên tin.
Hơn nữa y không còn tin vào thực lực của mình, cần phải nhanh chóng gia tăng sức mạnh. Hơn nữa Trần Anh Hữu đáng tin hơn nhiều, Hải Thiên minh nguyệt lưu đâu phải mới tiếp xúc với hắn ngày một ngày hai.
Bỏ qua giao dịch ngầm giữa Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà, những người khác cũng bắt đầu hành động riêng.
Nhạc Bằng chỉ đợi trời tối, hiện giờ gã đợi ở nhà tại đường Bình Tuyền, đang lúc nhàn rỗi, trên tay liên tục sáng bừng ngũ sắc quang quyển, lúc sáng lúc tắt. Theo ngón tay gã biến hóa, ngũ sắc quang quyển liên tục thăng hoa, vô cùng đẹp đẽ.
Tuyền Quang đao là pháp thuật cao cấp ghi trong Giáp Tử thần thư, tinh tủy cơ bản không khác gì Tuyền Quang xích, chẳng qua một cái là pháp bảo tế luyện theo pháp môn, một là pháp thuật cùng gốc, hút lấy Lưỡng cực từ quang thoái và Thiên cương địa sát chi khí tôi luyện thành hình, uy lực cực lớn, có thể chấn nát bất kỳ vật gì lọt vào vòng đao, lại có thể hút lấy pháp bảo, chân khí của địch nhân. Nhạc Bằng từng nếm mùi đau thương dưới môn pháp lực này, thành ra đánh giá rất cao.
Gã không đủ kiên nhẫn đợi chờ mới tu luyện pháp thuật để giết thời gian, không ngờ luyện là thành ngay. Gã muốn tu luyện thêm một môn nhưng sợ thời gian không đủ, ngẩn ra một lúc.
Mười giờ là thời gian gã dự định sẽ lên đường, sợ để lỡ nên ngay cả trò chơi game lên level, gã cũng bỏ qua, tránh ham chơi quá mà quên mất nhiệm vụ trọng yếu.
Hiện tại bất quá mới hơn tám giờ một chút, sau khi ảo hóa ra mấy ngũ sắc quang quyển, gã đột nhiên cảm giác không ổn, theo lẽ thường mọi tình huống trong phạm vi năm trăm dặm khó lòng thoát khỏi linh giác của gã. Lúc này gã cảm giác được có dao động năng lượng đặc thù trong phạm vi này.
“Chuyện gì nhỉ?” Gãn nhíu mày, tỏ vẻ trịnh trọng hiếm thấy.
“Có sinh khí mà không thấy sinh cơ, tử khí ẩn chứa dương khí, có điều âm khí không đủ. Không phải cương thi, cũng không giống Tây phương hấp huyết quỷ, hấp huyết quỷ là một dạng sinh vật sống, không thể có tử khí. Lẽ nào…” Nghĩ đến khả năng này, gã không giận mà bật cười.
“Bách cốt nhân ma, nhất định là vậy. Tuy có thể còn sai lầm nhưng hiện tại pháp thuật đã được thay đổi, tất có biến hóa riêng.”
Nhạc Bằng có kiến thức về các môn pháp thuật tích lũy bảy, tám ngàn năm, gần như không gì không biết. “Bách cốt nhân ma là một loại quái vật được tạo thành từ việc chất chồng vô số xương khô, dùng phản hồn bí thuật tác động, chủ yếu dùng để hút lấy sinh hồn của người sống, là một môn ngoại đạo pháp lực cực tà ác.”
Nhạc Bằng để toán nhân mã kia tiến vào phạm vi linh giác, chắc phải hơn ngàn, hơn nữa đều… Gã phẫn hận: “Toán yêu nhân này là dùng người sống tế luyện thành, kẻ chủ sử độc ác thật.”
Xã hội hiện đại thì việc hỏa táng đã thành việc phổ cập, tự nhiên bất lợi cho pháp thuật tà ác liên quan đến thi cốt của của tả đạo bàng môn. Thời đại tìm đâu cũng thấy chỗ chôn người đã qua, những kẻ táng tâm bệnh cuồng liền chuyển sang lấy người sống tế luyện, tất nhiên tài liệu sẽ nhiều hơn.
Vốn không thích mua phiền, Nhạc Bằng không mảy may có ý định phù thiện trừ ác, nhưng theo đường đi của đội thi ma này lại là hướng đến nơi ở của Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao.
Lẽ nào sắp đến thời khắc trọng yếu của đời người lại phải đến đó?
Nhạc Bằng tư lự một lúc, chắc mấy tên quỷ vặt vãnh này không làm vướng chân lâu lắm, thuận tay diệt luôn là xong. Hơn nữa năm trước từng hứa hẹn, lo lắng cho hậu bối của người đó là việc nên làm. Ngần ấy thi ma cùng với cao thủ mà gã cũng chỉ có thể ẩn ước cảm giác được, bốn nha đầu nhất định xong đời.
Làm cho nhanh, cuộc đời tươi đẹp sẽ vẫy gọi trước mắt.
Quyết định xong xuôi, Nhạc Bằng không do dự nữa, lướt nhanh về phía thi ma chiến đội.
Thiên Bằng Tung Hoành pháp nhanh nhẹn cực độ, thoáng sau gã đã tới hiện trường, còn cách ngoại thành khá xa, cơ bản không có dấu chân người nên không cần lo lắng. Gã không nói gì, vận kình phất tay, Tử sắc viêm lưu cuốn xuống phái trái, lao thẳng vào đại đội nhân mã đang đi với tư thế không phải của người sống.
Bùng.
Gã không ngờ Tử Viêm kình chạm vào kết giới trên đầu thi ma đội liền bị văng lại, tuy không đến nỗi khiến gã bối rối nhưng muốn kết thúc chiến đấu nhanh chóng chắc khó lòng.
Gã dẹp ý niệm khinh địch, vận Tử Viêm đao quyết mới tu luyện thành, một đòn nghiêng trời lệch đất, mang theo nộ ý vô vàn lại oanh kích thi ma chiến đội.
Thi ma vốn không thể có pháp lực gì hình thành phòng hộ kết giới, tất nhiên kết giới vừa rồi là do người khác ẩn mình ngầm xuất thủ.
Thay vì tìm ra kẻ ẩn thân, Nhạc Bằng theo thói quen, định diệt sạch địch nhân trước mắt đã. Hơn nữa kẻ ra tay trước không phải gã, phòng ngự kết giới này với gã chẳng là gì hết.
Chính thức xuất thủ tự nhiên uy lực hơn hẳn tùy ý ra tay, lần này phòng ngự kết giới không chống nổi trong khoảnh khắc, lập tức tan vỡ, Tử Viêm đao quyết khiến mấy chục thi ma trong vòng uy lực tan biến.
Tử Viêm kình khắc chế hiệu quả tà khí, gã dự định trong vòng mười chiêu giải quyết xong thi ma chiến đội, tự nhiên cũng là hợp lý.
Nhưng muốn thực hiện thì lại có người không cho phép. Bất quá không cho phép thì không cho phép, muốn ngăn cản gã quả thật còn hơi chậm. Gã xuất thủ quá nhanh, hủy diệt hơn nửa thi ma chiến đội rồi kẻ định đánh lén sau lưng gã mới kịp đến gần.
Thi ma cao cấp hơn này chỉ thấy trước mặt hoa lên, Tử viêm lưu động, cả cơ hội chính thức xuất thủ cũng bị hành động bá đạo của Nhạc Bằng bác đoạt, bị Tử Viêm kình đánh trúng ở cự ly gần, lập tức nổ tung.
Bất quá Nhạc Bằng không hạ thủ tiếp với thi ma chiến đội, vai chính sắp đến, gã xuất Tử Viêm đao quyết đón tiếp hợp lực của mấy thi ma đột nhiên thò ra. Mấy thi ma lùi lại, gã đứng trên không trung, phản lực khiến thân thể lắc lư.
Thấy gã hoành hành bá đạo, mấy “thi ma” đều tỏ vẻ bất mãn, kêu la nhảy choi choi định khai chiến với gã. Cùng lúc một giọng nói trầm thấp, hàm chứa uy lực vang lên: “Để cho ta, các ngươi cứ tiếp tục lên đường.”
Nhạc Bằng ẩn nhẫn như vậy là để ngầm tìm kiếm, quả thật gã không thể lập tức tìm ra địch nhân ở đâu, nhưng đối thủ vừa lên tiếng, gã nhận ra ngay.
Người lên tiếng còn ở rất xa, ban nãy chỉ là cách không truyền âm.
Gã mỉm cười, ngữ khí lộ ra sát ý băng lãnh: “Ngươi tưởng ta chịu nghe lời sao? Sẽ dễ dàng bỏ qua cho mớ phế vật này?”
Hành động vĩnh viễn là chú thích tốt nhất cho lời nói, không chỉ trực tiếp mà phải biểu hiện đủ độ. Nhạc Bằng dứt lời, Tử Viêm đao quyết ngưng kết thành đao khí tím sẫm, lập tức bổ xuống, đâm ngang chém dọc, căn bản không coi gã tiểu nhân ẩn náu kia vào đâu.
Thi ma chiến đội trừ gầm rú, không làm gì được gã, mấy thi ma xuất hiện sau tuy khiến gã chú ý hơn nhưng còn chưa đủ đẳng cấp động thủ với gã.
Dưới Tử Viêm đao quyết, không gì chống nổi.
Nên trước khi đối thủ chân chính cuồng nộ lao tới, gã phải giấu bớt bản lĩnh, quét sạch chiến trường, giết sạch những kẻ không quan trọng hay không cũng chả có gì trọng yếu.
“Được lắm.” Lúc đối thủ của gã lên tiếng lần đầu còn cách hơn ngàn dặm, chỉ thoáng sau đã cách không đầy năm dặm, tốc độ kinh nhân đó ắt phải của một nhân vật xuất chúng.
Mặc cho thi ma gào hét dưới đất, gã không muốn lãng phí thể lực nữa, cứ dĩ dật đãi lao đợi địch nhân đến. Chân đứng trên hư không tựa đứng dưới đất, gió lùa qua mái tóc gã, tạo thêm nét phiêu dật.
Cuồng phong gào rú, mang theo yêu khí ngút trời, tu vi như gã cũng rúng động, “nội tức mạnh lắm, chiến ý rất được. Phản ứng yêu khí này tuy ta chưa gặp, nhưng hình như đã nghe qua.” Gã thầm đoán thân phận đối thủ, hít sâu một hơi.
Trước khi đối thủ xuất hiện, suy đoán của gã lại tiến thêm một bước. Trên đời có không ít chủng loại yêu ma nhưng đại khái chia thành hai loại:
Yêu ma trời sinh là loại mạnh mẽ nhất, bao gốm cả thượng vị ma tộc của ma giới cũng những đẳng cấp thấp hơn ở nhân giới như hấp huyết quỷ, lang nhân.
Loại sinh vật tu luyện, vốn không có sức mạnh hùng hậu nhưng nhờ khắc khổ mà hình thái sinh mệnh phát sinh biến hóa, thành yêu ma.
Những loại phi sinh mệnh không thể tu luyện, nhưng có ngoại lệ, như “cương thi” trí tuệ rất thấp nhưng lệ khí trời sinh khiến chúng không tu hành lên đẳng cấp cao thâm được.
Nhạc Bằng chỉ biết một kẻ có thể đột phá hạn chế bản thân đạt đến thông linh chỉ cảnh, hiệu xưng “thiên hạ quần thi chi hoàng”.
“Kẻ đến là Địa Hoàng.”
Giọng Nhạc Bằng thong thả vang lên, đúng lúc địch nhân đến nơi.
Cũng may đây là ngoại thành Trường Xuân, thưa người cư trú, đúng ra không có ai sống ở đây. Bằng không với khí thế hung hãn như của Địa Hoàng, tất sẽ mang lại không ít phiền hà.
“Vì sao lại giết thủ hạ của ta?” Kẻ đến phẫn nộ gầm vang, coi như mắt mù tai điếc trước câu nói của Nhạc Bằng mà quay sang chất vấn gã.
“Ha ha, mỗ không vui, lấy chúng ra tiêu khiển không được sao?” Khẩu khí hồi đáp của gã càng khiến đối phương bực mình.
Thân thể kẻ đó cao lớn, mặc Âu phục đen tuyền, dáng vẻ tuy thô bạo nhưng vẫn nằm trong phạm vi khả dĩ tiếp thụ của con người, hình tượng tổng thể giống hệt đại ca xã hội đen. Vừa xuất hiện liền khiến buổi đêm yên tĩnh hoàn toàn thay đổi, bầu không khí trở nên khẩn trương như lúc sắp mưa gió, phong lôi đầy trời.
Thấy thi ma chiến đội cả ngàn thành viên giờ nghiêng ngả, kẻ đến vốn đã nổi giận, cộng thêm ngữ khí của Nhạc Bằng khiến lửa giận trong lòng dấy lên, nên những lời khách sáo kiểu ngưỡng mộ đã lâu không hề có cơ hội được nói ra, trình tự tiên lễ hậu binh bị gạt đi, trực tiếp bước luôn sang giai đoạn hai.
Nam tử cuồng bại này dù nhìn từ góc độ nào cũng không phải loại lương thiện gì, kỳ thật không cô phụ ngoại hình.
Vừa chạm mặt, hắn lặng thinh, song thủ bốc lên hai làn kình khí, bên tay trái màu tím sẫm tựa hồ hỏa diễm bừng bừng, quỷ bí khôn tả, kình khí bên tay phải xanh nhạt như quỷ linh liễu nhiễu, phát ra từng trận gào rú kinh hồn. Toàn thân hắn rừng rực tử vong khí tức, cuốn khắp thiên địa.
Nhạc Bằng đã biết lai lịch của đối phương, tất nhiên phải biết cả võ công lộ số, pháp môn tu hành. Tử diễm bên tay trái chắc là “Xích Thi thần diễm”, còn quỷ khí xanh nhạt bên tay phải là “Hàn Thi minh khí”, cả hai chính thị lưỡng đại thần công giúp hắn hoành hành lâu này, uy lực không xa lạ gì với Nhạc Bằng.
Địa Hoàng là thượng cấp yêu ma, tuy khí thế hung hãn nhưng không xuất thủ trước, giữ nguyên thế đối trì. Nhạc Bằng đương nhiên biết đối phương nghĩ rằng ‘thi ma chiến đội còn lại mấy chục thành niên, do Nhạc Bằng diệt sạch phần lớn chiến đội, còn lại toàn là thi ma hùng mạnh, Địa Hoàng không hy vọng lập tức động thủ bởi lo rằng sẽ khiến số thủ hạ này gặp tai ương. Hắn lo lắng cho thủ hạ nên bầu không khí trong trường an tĩnh hẳn.
Nhạc Bằng có cố kị riêng, cao thủ đẳng cấp Địa Hoàng khiến gã có mạnh hơn nữa cũng không thể dễ dàng thắng như lúc đối phó hắc ám thiên sứ Tạp Tư. Thắng bại khó dự liệu, còn phụ thuộc vào thành quả tu hành mấy ngàn năm nay của gã huy hoàng hay tu vi của Địa Hoàng tiến bộ thần tốc.
Hơn nữa dạo này gã hiểu được những thế lực cát cứ trên đời, sau lưng Địa Hoàng là thế lực cực mạnh, một mình khiêu chiến với toàn thể thành viên của tập đoàn yêu quái tất nhiên phải cân nhắc.
Gã không hiểu là bốn cô bé kia vì sao lại chọc giận đến Địa Hoàng, đẳng cấp cách biệt căn bản không thể dẫn tới khả năng đối địch.
Thi ma triệt thoái rất nhanh, chiến trường lập tức trống không, chỉ còn lại Nhạc Bằng và Địa Hoàng, chiến đấu đột ngột diễn ra.
Do không hiểu lắm về địch nhân, lần đầu giao thủ, cả hai đều tung ra đòn thăm dò.
Địa Hoàng vận đủ lưỡng đại thần công, “Xích Thi thần diễm” và “Hàn Thi minh khí”, hai cỗ nội kình một nóng một lạnh giao nhau bổ vào Nhạc Bằng đứng trên không.
So với kẻ thích phiêu đãng trên không như gã, Địa Hoàng thích đứng dưới đất hơn, với sức mạnh của hắn, lúc chiến đấu không cần phải tiếp xúc với mặt đất cũng có thể hút được cửu địa âm khí bổ sung cho chân nguyên tiêu hao, nhưng thói quen là thế, khó lòng thay đổi.
Nhạc Bằng thấy công phu bá đạo này liền dấy lên hùng tâm, song thủ vận Tử Viêm kình đẩy tới ngạnh tiếp lưỡng đại thần công của Địa Hoàng hợp kích.
Bùng. Ầm, ầm, ầm.
Hai cổ sức mạnh tuyệt thế va nhau, đất đá trong phạm vi mấy dặm đều bị ảnh hưởng, nơi Địa Hoàng đứng lún thành một miệng hố sâu, chất đất có dấu hiệu tan biến.
Nhạc Bằng cũng bị nội lực Địa Hoàng chấn bay lên không, mang theo một dải tử diễm hỏa quang.
Một đòn này không ai chiếm tiện nghi, song phương bình thủ.
Sắc mặt Địa Hoàng vốn xanh lét giờ càng khó coi, Nhạc Bằng vừa nhìn liền biết ngay lai lịch của hắn, ngược lại hắn không phát giác thân phận của gã.
Không phải hắn cô lậu quả văn hay danh tiếng của Nhạc Bằng quá thấp. Lần xuất thế này, gã chưa có cơ hội thể hiện ma công, mà quay sang tu luyện tiên đạo pháp lực, cộng thêm có trong tay chính tông bí truyền nên tu luyện của gã cực kỳ tinh thuần, kẻ khác khó lòng khám phá ra sơ hở.
Tiên đạo cao thủ không thể đột nhiên xuất hiện, thực lực như Nhạc Bằng khiến Địa Hoàng lục tung số tiên đạo cao thủ đã biết, nghĩ nát óc cũng không biết tay cao thủ kia mọc đâu ra.
Nghỉ một chốc, hai người lại giao thủ.
Nhạc Bằng tự nhiên không ngạnh tiếp nữa, dựa vào tuyệt thế thân pháp bay lượn giữa làn kình khí của Địa Hoàng. Nhất thời Địa Hoàng không làm gì được gã.
Tử Viêm đao quyết của gã nhanh như điện, phối hợp với thân pháp nên chỉ sau vài chục chiêu đã dồn Địa Hoàng vào thế hạ phong, nhưng muốn thu thập được đối thủ, gã phải phí không ít công phu, quyết không thể lập tức giải quyết xong.
Địa Hoàng kiệt lực thu hẹp vòng phòng ngự, đấu xong mấy chục chiêu liền hối hận, lẽ ra nên hỏi han trước để còn xác định tiến thoái. Hắn không sợ thực lực đối phương nhưng theo võ công lộ số, Nhạc Bằng thiên về bay lượn biến hóa, nếu hắn đánh không lại mà định bỏ chạy tất lãnh đủ. Về phương diện này, hắn không thiện nghệ cho lắm.
Kỳ thật, Địa Hoàng vốn là vạn niên cương thi thành tinh, theo Nhạc Bằng biết, đạo hạnh của hắn vượt hơn một vạn hai ngàn năm, luận công lực thâm hậu và thời gian tu luyện còn trên gã. Nhưng tu luyện không hẳn là tích lũy thời gian, nhân loại tu đạo chỉ cần trăm năm là nhập được vào tiên đạo. Nhạc Bằng trời sinh thông linh, thiên tư ưu việt, lại khắc khổ tu luyện, lúc trẻ giao du rất rộng, thu được không ít lợi ích. So sánh hiện thời, thực lực của gã còn hơn cả tiền bối như Địa Hoàng.
Xoạt.
Tìm được cơ hội, tay trái gã bùng lên vô số ngũ sắc quang quyển, lợi dụng Tuyền Quang đao mới tu luyện thành để hóa giải Hàn Thi minh khí và Xích Thi thần diễm, tay phải phản ngược một đao, Tử Viêm đao kình vươn dài vạch qua ngực Địa Hoàng.
Tử diễm ngùn ngụt, ngực áo Địa Hoàng liền hóa thành tro bụi, lộ ra lồng ngực tráng kiện. Bất quá Nhạc Bằng tuy một đòn đắc thủ, nhưng Địa Hoàng có thân thể vạn niên tu luyện, trúng một đao vẫn không hề hấn gì, trừ cảm giác hơi đau.
Nhạc Bằng thông qua một đao này thử xem thực lực của Địa Hoàng, lập tức không muốn tiếp tục chiến đấu. Luận công phu chân thật, gã biết nếu toàn lực xuất thủ sẽ kích bại đối thủ trong vòng trăm chiêu nhưng muốn triệt để giải quyết quái vật này tất phải phí công sức vô cùng.
Thiên Bằng Tung Hoành pháp tùy tâm biến ảo, nháy mắt sau gã thoát khỏi vòng chiến, giữ cự ly với Địa Hoàng.
Thấy gã dừng tay, Địa Hoàng tự nhiên không muốn dây dưa, hai tay vỗ vào nhau, thanh quang tử diễm cùng tan đi, uy nghi của Địa Hoàng lại xuất hiện.
“Vì sao lại giết thủ hạ của ta?” Hỏi lại câu này, hắn chỉ biết cười khổ, nếu cứ thế này mà đi, sau này hắn đừng mong ngẩng mặt nhìn ai, thể diện vạn năm coi như mất hết.
Nhạc Bằng tỏ ra nghiêm túc hẳn, vẫn đứng trên không, nhìn về phía nơi ở của Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, thả nhiên đáp: “Không thể đi về phía đó.”
Không cần giải thích nhiều, Địa Hoàng cũng hiểu.
“Không hiểu bốn con nhóc đó có quan hệ gì với các hạ?” Địa Hoàng đương nhiên muốn thử phản ứng của Nhạc Bằng, tung ra câu hỏi thăm dò.
Nhạc Bằng vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Không có quan hệ gì, nhưng mỗ và Lĩnh Nam bát đại thế gia là chỗ quen biết cũ, cũng nên chăm lo cho hậu bối.”
Địa Hoàng hơi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lĩnh Nam bát đại thế gia tiêu tan từ lâu rồi, hơn nữa năm xưa ở đó tụ tập mấy ngàn yêu quái, không hiểu các hạ quen ai?”
Nhạc Bằng cũng hơi kinh ngạc, sao bốn nha đầu đó không ai nói rằng Lĩnh Nam bát đại thế gia đã tan biến? Lòng gã hoang mang, nhưng không để lộ ra ngoài.
Địa Hoàng không tìm được gì qua nét mặt gã, nếu gã cứ nhất định nhúng tay, sự tình khó lòng giải quyết.
Hồi lâu sau, gã từ tốn nói: “Hạc Vô Song là bạn cũ năm xưa của mỗ, mấy nha đầu đó là đời sau của cố nhân, mỗ không đến nỗi rỗi hơi đấy chứ?”
Địa Hoàng ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên Hạc Vô Song, Lĩnh Nam bát đại thế gia năm xưa có tới mấy ngàn yêu quái, hắn tự nhiên không thể biết hết, nhưng quen hầu hết những yêu quái nổi danh. Tịnh không có tên Hạc Vô Song.
“Lẽ nào năm đó Lĩnh Nam bát đại thế gia còn có cao thủ ẩn mình?” Thấy Nhạc Bằng bất phàm như vậy, Địa Hoàng đương nhiên không dám chắc chắn, kỳ thật Hạc Vô Song khi ấy chỉ là một tiểu yêu quái vô danh.
“Vật có đẳng cấp tụ lại với nhau, người cũng phân chia thành tầng lớp”, bằng hữu của cao thủ nhất định cũng là cao thủ. Địa Hoàng sau đó tra cứu lại tư liệu về Lĩnh Nam bát đại thế gia, hiểu được thân phận Hạc Vô Song mới nhận ra mình đã lầm.
Hiện tại song phương có tính toán riêng, đang so kè tâm trí.
“Không hiểu có thể bỏ qua chăng?” Địa Hoàng hạ giọng, hòng tìm cách giải quyết trong hòa bình.
Nhạc Bằng tự nhiên không phải loại không biết tiến thoái, nhưng thấy lão thành tinh Địa Hoàng tỏ ra hòa hoãn như vậy, biết ngay có ẩn ý, nên vẫn thản nhiên đáp: “Có việc gì xin cứ nói thẳng. Co đầu rụt đuôi thì mỗ sao biết được có nên buông tay hay không.”
“Ha ha, vậy càng hay, tại hạ có mấy đứa cháu chắt đều là bậc hiền tài tuấn tú, cùng thích mấy nha đầu đó. Việc này coi như việc lành, túc hạ có quan hệ với trưởng bối của chúng, chi bằng giúp một tay, chẳng phải ai cũng vui vẻ sao?”
Nhạc Bằng nhíu mày, ngữ khí lập tức trầm hẳn: “Nếu các hạ không xuất hiện, định dùng lực phục người ta, thì mỗ tất nhiên không quản đến việc này.”
“Đúng, đúng. Bất quá mấy nha đầu đó thấy vãn bối của tại hạ liền đánh đánh giết giết, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau, không hiểu các hạ có thể giúp một tay khiến chúng thân cận nhau hơn chăng?”
Địa Hoàng cười ha hả, nói ra “tâm sự”, Nhạc Bằng liền thấy không vừa lòng. Bất kỳ ai cũng không ưa lối hành xử vô sỉ cưỡng đoạt nam nữ đó, muốn gã giúp thì quyết không thể, chuyện không còn cửa thương lượng nữa. Địa Hoàng phải hiểu rõ mới hợp tình hợp lẽ.
Nhạc Bằng không đáp, linh giác triển khai hết cỡ, phạm vi tìm kiếm liền mở rộng, gã xác định Địa Hoàng đang kéo dài thời gian, sau đó tất có biến hóa.
Địa Hoàng cũng tinh minh có thừa, biết gã nắm được tẩy của mình nhưng hắn không nói gì, đằng nào cũng nắm chắc phần thắng trong tay, không cần tranh hơi lời lẽ.
“Lắm trò thật.” Nhạc Bằng vừa thi triển linh giác, trong vòng mấy ngàn dặm liền lọt hết vào tầm tri giác. Linh giác thám đưa gã đến phát hiện rằng bản thân đang ở trong một trận pháp rộng cả ngàn dặm. Bày được trận pháp lớn thế này, gã tự biết nếu mình không nhờ pháp bảo tất khó lòng thực hiện.
Từ đây mà đoán ắt phía sau Địa Hoàng còn có viện thủ, hơn nữa không ít chút nào.
Linh giác của gã cũng nhận ra có người ngầm mai phục đợi thời cơ xuất thủ.
Trong lòng gã càng phiền muộn, đối phó với mấy nữ sinh nhỏ nhoi làm gì phải hưng sư động chúng thế này. Còn bảo là định đối phó với khác thật càng nực cười. Trận pháp này còn lâu mới đủ. Trừ mười tám tấm thiên la địa võng trấn tộc của Đông phương Thiên giới thần tộc, không có trận pháp nào vây khốn được Thiên Bằng Tung Hoành pháp.
Gã im lặng không có nghĩa là đồng ý với Địa Hoàng. Thấy ba ba đã vào rọ, Địa Hoàng cười vang, cùng lúc tứ phía quanh Nhạc Bằng cũng vang lên tiếng cười hòa nhịp.
Bốn cao thủ đều áp sát, với nhãn quang của Nhạc Bằng tất nhiên nhận ra nông sâu của địch thủ, luận niên kỉ đều chưa ai vượt qua năm ngàn năm nhưng thực lực đều tiếp cận Địa Hoàng, dù kém hơn một chút nhưng không đáng kể. Năm người hợp lực đối phó, ắt tạo thành uy hiếp không nhỏ.
“Thật ra từ đâu mọc ra cao thủ cỡ này, mới ngần ấy tuổi lại đạt mức tu vi như thế?” Trong lòng gã không khỏi rúng động.
Trừ Địa Hoàng, bốn người kia hình như có luyện qua một loại công phu thiên về âm ba công kích, bốn người hợp lực cuồng tiếu, tạo thành một trận pháp khác. Loại công kích này tuy kì diệu nhưng muốn đối phó Nhạc Bằng, trận pháp đó chưa đủ khả năng.
Liếc nhìn Địa Hoàng, gã nhấn mạnh từng chữ: “Địa Hoàng cũng coi là bậc lão làng, sao lại cùng một toán hậu sinh cười đùa như thế. Lẽ nào mấy tên ngốc này là cháu chắt của các hạ.” Ngữ âm của gã sắc bén, chui thẳng vào màng nhĩ địch nhân khiến người nghe trong lòng phiền muộn, tiếng cuồng tiếu tự nhiên không thể tiếp tục.
Bốn người đến sau vốn là những cao thủ hàng đầu trong lớp yêu ma sau này, thói quen là trước khi xuất thủ phải hạ uy phong địch. Không ngờ Nhạc Bằng phản kích thành công, ung dung cười nói phá tan âm ba nhiếp hồn thuật của bốn người, đồng thời đồn địch nhân vào thế bí về lý lẽ.
Cùng lúc giọng nói lọt tai vang lên, giọng nói ưu nhã của bậc vương công quý tộc đáp lời Địa Hoàng: “Bọn vãn bối đã bày xong Tứ Tuyệt phong yêu trận, bốn con nhóc đó mọc cánh cũng khó thoát, bọn vãn bối mới đến đây xem Địa Hoàng tiền bối có gì sai khiến?”
“Ha ha, quả nhiên tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước. Bốn người tay chân nhanh nhẹn lắm, lão phu không thể so bì.” Địa Hoàng và bốn yêu ma cười nói như không, không ai đáp lại câu hỏi của Nhạc Bằng, rõ ràng không coi gã ra gì.
Gã mỉm cười, tự định chủ trương, thích đùa ư? Bản lĩnh của ta còn chưa cho các ngươi thấy.
Bất quá hiện tại là mấy giờ? Thời gian đến chưa? Ta còn việc trọng yếu khác, không thể cùng các người dây dưa, giải quyết sớm cho xong. Đời sống đẹp đẽ trong tương lai của ta không thể chần chừ ở đây.
/19
|