Trong phế tích gạch đá, Lý Cảnh Lung miệng mũi đều chảy máu, cánh tay bị bẻ gẫy, pháp trận vì mặt đất bị phá hủy mà cũng vỡ vụn theo.
Hắn leo lên phía trên, bò đến chỗ Trí Tuệ kiếm, Trí Tuệ kiếm lại bị An Lộc sơn dẫm lên.
“Bắt hắn lại.” An Lộc Sơn nói.
Đám yêu quái tiến đến, nhấc Lý Cảnh Lung lên, Lý Cảnh Lung như cái xác bị kéo lê lên bậc thang, kéo qua chính điện Minh Đường, để lại vệt máu dài,
Bên cầu Thiên Tân, mọi người tề tụ, ai cũng bị thương.
A Thái dù có cuồng phông đỡ nhưng ngã rất đau, Mạc Nhật Căn và A Sử Na Quỳnh khá hơn một chút, trên mặt, trên người đều là vết máu. Cá chép yêu đã ra khỏi phạm vi pháp trận trước đó, trên đùi chỉ hơi xây xướt.
Hồng Tuấn vội vàng băng bó cho mọi người, A Thái hỏi: “Tẩu tử ngươi đâu? Không đến sao?”
“Lúc trước ta thấy nàng đuổi theo con gấu đen, không biết chạy đến đâu rồi.” A Sử Na Quỳnh tiếp lời.
Vừa nói thì Đặc Lan Đóa đã tới, roi da kéo theo một con gấu đen, kéo đến tận cầu Thiên Tân, nàng vừa thở hổn hển vừa nói: “Mệt chết… mệt chết!”
“Nàng bắt nó lại làm gì?” A Thái đành chịu thua.
“Nó chết rồi!” Đặc Lan Đóa xù lông, đáp, “Có thể bán lấy tiền! Ăn cơm không cần tiền sao! Ai suốt ngày kêu thiếu tiền!”
Mọi người không biết nên khóc hay cười, hóa ra Đặc Lan Đóa đuổi theo gấu đen, đến tận Đông Nam Minh ĐƯờng, gấu đen đầu óc mê muội chỉ muốn tránh đòn, đúng lúc ấy rơi vào một hố sâu bên ngoài Minh Đường, vốn là chiến hào Tất Tư Sâm sai binh lính đào, định tử thủ nơi đây nếu thành bị phá, bên dưới chôn rất nhiều đao nhọn, gấu đen rơi vào bị vạn kiếm xuyên tim, càng giãy dụa cà không bò ra được.
Đặc Lan Đoán đứng bên cạnh, dùng roi xoắn cổ gấu đen, nó đoạn khí tắt thở chết, Đặc Lan Đóa thấy thế kéo nó lên.
“Làm việc trước.” A Thái nói, “Để nó ở phòng ngoài, xong việc sẽ xử lý.”
“Cảnh Lung thế nào rồi?” Hồng Tuấn lo lắng hỏi.
“Không chết được. Mạc Nhật Căn nói, “Yên tâm đi.”
Mọi người thoát đi trước, Mạc Nhật Căn còn từ xa nhìn lại, Lý Cảnh Lung dù cả người đầy thương tích, lại gãy xương nhiều chỗ, nhưng tính mạng không làm sao. Nhưng khi kể lại Mạc Nhật Căn vẫn có chút áy náy, Hồng Tuấn nhìn ra, biết Lý Cảnh Lung nhất định phải chịu đựng khổ sở rồi.
Hắn không hỏi nữa, im lặng một hồi, giúp mọi người băng bó xong. Mạc Nhật Căn nói: “Hành động thôi, mọi chuyện sắp bắt đầu rồi.”
Nhóm Khu ma sư tâm tình nặng trĩu gật đầu, tự mình rời đi.
Hồng Tuấn được phân đến Thông Thiên Phù Đồ trước Khu ma ti Lạc Dương, A Sử Na Quỳnh còn dẫn Hồng Tuấn đến trước tháp, đưa hắn đến tận địa mạch mới rời đi, trước khi rời đi còn im lặng một lát rồi nói: “Hồng Tuấn, mọi chuyện sẽ ổn thôi, trưởng sử cũng sẽ trở về.”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, hắn rất tôn trọng mọi người, còn biết rõ, ai cũng muốn thay thế Lý Cảnh Lung đảm nhiệm vụ này. Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ Lý Cảnh Lung đi mới được, hắn cũng tôn trọng quyết định hi sinh của Lý Cảnh Lung.
Trong chính điện Minh ĐƯờng, toàn thân Lý Cảnh Lung đau đớn, trên đầu, trên mặt, trên thân đều là máu.
Bùa chú vẫn còn trong ngực, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
“Này.” Một giọng nói vang bên tai Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung mở hai mắt, thấy một người cao gầy, tóc cạo ngắn, nhìn giống hòa thượng, hắn mặc giáp lân[1] ngồi xổm bên ngoài lồng sắt.
“Ngươi là Lý Cảnh Lung có phải không?” Nam nhân kia nói.
Lý Cảnh Lung nhớ lại, đây là một trong ba yêu tướng bên cạnh An Lộc Sơn, tên là Triều Vân, theo Cá chép yêu kể lại, hắn là kẻ tương đối bình thường trong đám yêu quái buồn nôn dưới trướng An Lộc Sơn.
Hai mắt Triều Vân sáng rực màu vàng, tyt là Hóa Xà nhưng hắn không mặt nhọn dữ tợn như đồng tộc, có lẽ tu luyện đã lâu, nhìn qua thì giống thiếu niên anh tuấn của nhân tộc.
“Ngươi biết Khổng Hồng Tuấn không?” Triều Vân ngồi xổm, buông thõng hai tay, lại hỏi.
“Làm sao?” Lý Cảnh Lung mệt mỏi nói.
“Hắn là tiểu vương tử của Diệu Kim cung sao?” Triều Vân lại hỏi, “Ngày đó ta gặp trên kênh đào là hắn?”
Lý Cảnh Lung hữu khí vô lực nói: “Có chuyện gì cứ nói.”
Triều Vân nhỏ giọng, “Ngươi bị thương, uống thuốc đi.”
Nói xong Triều Vân đưa một miếng vỏ cây.
“Ta không ăn cái này…” Lý Cảnh Lung nói.
Kể cả là đan dược, hắn cũng không thể ăn đồ của yêu quái dưới trướng An Lộc Sơn, lỡ như trúng độc thì đúng là phí công.
“Ăn đi.” Triều Vân nói, “Có thể giúp ngươi chữa thương, rất tốt.”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu An Lộc Sơn biết ngươi nói chuyện với ta thì ngươi tiêu rồi.”
Triều Vân nhìn hai bên, thấp giọng nói: “Muốn thương lượng, ta cứu ngươi ra, ngươi giúp ta một việc.”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, chăm chú nhìn kỹ Triều Vân.
“Ta có mấy huynh đệ.” Triều Vân cảnh giác, quay đầu, thấp giọng giải thích, “Mọi người theo An Lộc Sơn lâu như vậy, cảm giác không tiếp tục như thế được, muốn nương nhờ Trọng Minh và Thanh Hùng đại nhân, ngài quen biết bọn họ, nói giúp huynh đệ chúng ta ta vài câu được không?”
Lý Cảnh Lung: “…”
Triều Vân còn nói: “Khổng Hồng Tuấn là tiểu vương tử Thiên tộc, đúng không? Ta nghe Triệu Tử Long nói hắn là hài nhi của Khổng Tước Đại Minh Vương, Trọng Minh đại nhân Niết Bàn, Thiên tộc ngoại trừ Kim Sí Đại Bằng thì là do hắn quyết định, hắn đồng ý thu nhận chúng ta thì mọi người không ngại đối đầu An Lộc Sơn.”
Lý Cảnh Lung vạn lần không ngờ tới lại có màn này, hỏi; “Vì sao?”
Triều Vân sờ đầu, nghĩ nghĩ nói, “Mọi người chỉ muốn tu hành, ngày sau hóa rồng, không muốn làm mấy chuyện thế này, ta nhìn An Lộc Sơn như thế, đến khi mọi người gặp thiên kiếp, không có lời.”
Lý Cảnh Lung lần này lại không có cách nào, Triều Vân muốn cứu hắn ra ngoài, nếu cự tuyệt thì sẽ lộ tẩy? Nhưng để hắn cứu thì kế hoạch đã đặt ra lại thành bát nước đổ đi.
“Không biết bọn họ đi đâu.” Lý Cảnh Lung vô lực nói, giờ ra ngoài cũng không tìm được người, chạy cũng khỗng xa…”
“Không sao.” Triều Vân chân thành nói, “Ta mang ngươi bay ra ngoài, bọn chúng không bắt được, còn các huynh đệ tìm bằng hữu cho ngươi…”
Lý Cảnh Lung: “Không cần…”
Triều Vân: “?”
“Ta sợ liên lụy các ngươi.” Lý Cảnh Lung còn nói.
Triều Vân: “Ngươi ngốc à! Cứu được ngươi rồi chúng ta cũng bỏ đi mà! Ai ở lại làm gì!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung đồng ý không được mà cự tuyệt không xong, Triều Vân nói: “Ta có cánh, biết bay, từ nhỏ đã thích chim chóc, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nói đỡ chúng ta vài câu, ta sẽ cho điện hạ thấy được thành ý…”
Lý Cảnh Lung muốn gầm lên, cuối cùng là muốn làm g ì!
Đúng lúc này, giọng Lương Đan Hoắc lạnh lùng vang lên: “Triều Vân ngươi đang làm gì?”
Triều Vân lập tức quay đầu, “Xì” một tiếng, lộ ra gương mặt dữ tợn. Lương Đan Hoắc hoài nghi nhìn Triều Vân, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Triều Vân đáp: “Không có gì, ta đang hỏi hắn tung tích của đám còn lại.”
Lý Cảnh Lung thầm nghĩ không ngờ cũng có yêu quái thông minh như vậy.
Lương Đan Hoắc nói: “Không thấy A Tráng, ngươi đi tìm xem.”
“Cái này không tìm được không?” Triều Vân lạnh lùng nói.
Lương Đan Hoắc cả giận nói: “Ra ngoài tìm!”
Triều Vân đành đứng dậy, đi ngang qua Lương Đan Hoắc, Lương Đan Hoắc lại nói: “Triệu Tử Long nói gì với ngươi?”
Triều Vân bày ra vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhíu mày nhìn Lương Đan Hoắc, Lương Đan Hoắc cả giận nói: “Nó là kẻ phản bội!”
“Không phải ngươi đưa vào sao.” Triều Vân giễu cợt nói.
Lương Đan Hoắc giận sôi lên, hung hăng trừng Triều Vân một cái, lại liếc Lý Cảnh Lung.
“Ngươi không còn sống lâu đâu.” Lương Đan Hoắc cười lạnh.
Lý Cảnh Lung cũng cười, tựa vào lồng sắt, nhìn bầu trời ảm đạm ngoài điện.
Trong ngày này, thành Lạc Dương có tuyết lớn, toàn thành chẳng có người sống, chỉ còn mấy Khu ma sư và An Lộc Sơn cầm đầu yêu tộc.
Hồng Tuấn ngồi ở cửa sổ tầng một Thông Thiên Phù Đồ nhìn ra bên ngoài, tuyết bay, tuyết lớn dịu dàng bao bọc phế tích còn lại, tử thi, vệt máu. Trùm cả tòa thành cổ ba ngàn năm trong màu trắng bạc, tội nghiệt, chết chóc, đều che dấu dưới lớp tuyết, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì, còn có chút tinh khiết và trang nghiêm.
“Hắn không sao.” Cá chép yêu sưởi ấm bên cạnh, an ủi.
Phía trên lò lửa là hai bàn chân của tượng phật bị hủy, đôm đốp kêu.
Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng.
Cá chép yêu còn nói: “Yêu quái bên cạnh An Lộc Sơn ít đi nhiều, ta nghe nói cũng không lợi hại như trước.”
Cá chép yêu ở Vệ phủ Phạm Dương hơn một năm, cũng nghe qua không ít tin đồn, trước kia khi Tâm Ma còn cường thịnh, Tửu Sắc Tài Vận là bốn đại yêu quái, có Họa Bì Lương Đan Hoắc, Hóa Xà Triều Vân, ngay cả Giải Ngục ở Trường An, Hồ yêu Ô Khởi Vũ, Ôn Thần, Tuyết Nữ đều thần phục hắn.
Nhưng khi Khu ma ti xuất hiện, Lý Cảnh Lung phân tách, tiêu diệt yêu quái dưới trướng An Lộc SƠn, lại ly gián hai người, khiến chúng bạn xa lánh An Lộc Sơn chỉ còn có Lương Đan Hoắc và Triều Vân.
“Triều Vân là Hóa Xà đưa ta vào bờ?” Hồng Tuấn chuyển mạch suy nghĩ.
“Ta dặn hắn không được gây tổn thương cho ngươi! Là ta nói!” Cá chép yêu vội nhảy dựng lên, “Ta bảo với hắn ngươi là vương tử của Diệu Kim cung, là người kế thừa của Trọng Minh đại nhân, sau khi diệt trừ được Thiên Ma và Giải Ngục, ngươi chính là Yêu Vương!”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, Cá chép yêu mất mát nói: “Thật xin lỗi, Hồng Tuấn.”
“Ta tha thứ cho ngươi.” Hồng Tuấn thuận miệng nói, “Về sau đừng nói xin lỗi nữa.”
Cá chép yêu “A” một tiếng, ngơ ngác nhìn Hồng Tuấn, sau một hồi nói: “Cá không có nước mắt, thật không hợp lý.”
Hồng Tuấn cười, đột nhiên nhớ đến một chuyện, lấy ra mảnh vảy rồng Lý Cảnh Lung cho hắn, nói: “Cho ngươi.”
“Đây là cái gì?” Cá chép yêu như nhặt được bảo vật, nói: “Đây là vảy của rồng sao?”
“Đúng rồi.” Hồng Tuấn nhìn Cá chép yêu, nói: “Cảnh Lung cho ta để đưa ngươi.”
Cá chép yêu kinh ngạc: “Ngươi gặp long tộc rồi? Như thế nào? Có giống trong sách không?”
Hồng Tuấn mỉm cười, kể qua chuyện trong Trấn Long tháp cho nó nghe, Cá chép yêu nghe đến há hốc miệng, nhìn mảnh vảy trong tay, nói: “Cái này cái này cái này… Cái này không được, quá trân quý, triệu hoán nó là cứu được mạng! Ngươi giữ đi lỡ như…”
“Cảnh Lung bảo cho ngươi.” Hồng Tuấn nói, “Coi như chúng ta tặng ngươi.”
Lý Cảnh Lung đúng là nói câu này, nhưng nguyên bản: “Vảy rồng này đưa cho Triệu Tử Long cũng được, để cho nhạc phụ đỡ lải nhải, suốt ngày chỉ trích ta, dù sao cũng chăm sóc cho em lâu như vậy, cầm cái này cũng không tính là gì.” Còn khiến hắn và Hồng Tuấn cãi nhau mấy câu.
Đương nhiên Hồng Tuấn sẽ không cho Cá chep syêu biết, nói: “Không, dù có triệu hoán được cũng không giúp được gì nhiều.”
Đám Long Vương kẻ câm người mù, Hồng Tuấn không trông mong bọn họ có thể giải quyết được Thiên Ma, như lúc trước bị ma khí xâm nhiễm, không bị Thiên Ma đánh cho đàu hàng đã là không tệ. Cùng lắm khi đại quân yêu tộc xuất hiện thì triệu hồi..
“Vậy, ta có thể tìm bọn họ hỗ trợ, giúp ta hóa rồng sao?” Cá chép yêu hỏi.
Hồng Tuấn gãi đầu, nói: “Có lẽ bọn họ trả lời ngươi được.”
Cá chép yêu vui mừng điên cuồng, cầm vảy rồng trịnh trọng đặt vào trong túi dắt bên eo.
Hồng Tuấn nghĩ đến các Long Vương lại nhớ ra, Thiên Ma có thể khống chế yêu tộc. Phàm là yêu tộc kể cả Long tộc cũng không chống cự được ma khí – dù sao khi tu luyện được linh trí, tính dã đã không thuần, thiên tính cho phép, khát máu thích giết chóc, Thiên Ma khống chế yêu tộc còn dễ hơn nhân tộc nhiều.
Nhân tộc có tình yêu, tình thân… rất nhiều hy vọng, sức mạnh này đối mặt với Thiên Ma, có thể khắc chế được.
Nhưng thân thể nhân tộc yếu ớt, không có cách nào phản kháng dễ dàng thành đồ ăn cho yêu tộc.
Ta là cái gì? Hồng Tuấn tự hỏi.
Trong cơ thể có ma chủng, vốn vì ma mà sinh, nhưng thân thể lại nửa yêu nửa người. Ma, Yêu, Người, Tam tộc của Thần Châu đại địa dường như có mối liên hệ sâu sắc với hắn từ trong số mệnh.
“Hồng Tuấn.” Cá chép yêu cắt đứt mạch suy nghĩ của Hồng Tuấn, nói: “Ngươi đừng lo, lão nhị sẽ không sao.”
Hồng Tuấn thở dài: “Không biết tại sao ta vẫn không an tâm.”
Cá chép yêu cố gắng an ủi, nó từng coi thường Lý Cảnh Lung, lúc này lại được tâng bốc thành thần, dường như không có thực. Tâm tình Hồng Tuấn thả lỏng một chút, nhìn ra ngoài thấy Hương Ngọc cầm ô đứng ngoài cửa Thông Thiên Phù Đồ.
“Điện hạ!” Hương ngọc hô.
Hương Ngọc muốn hành lễ, Hồng Tuấn lại vội ngăn nafg lại, bình thường có thành viên Khu ma ti, Hương Ngọc và Văn Tân cũng ít chủ động đến chào hỏi, hiện giờ không có ai, Hương Ngọc quen miệng gọi “Điện hạ” khiến Hồng Tuấn cảm thấy gần gũi hơn.
“Người nhìn ta mặc có đẹp không?” Hương Ngọc cười nói.
Hương Ngọc mặc một bộ váy áo đỏ thẫm, trên người bọc áo lông, nàng xoay một vòng để Hồng Tuấn nhìn, Hồng Tuấn cười nói: “Đẹp lắm, ngươi rất đẹp.”
Hương Ngọc nói: “Bọn họ đều đồng ý cho ta đến bồi người.”
Hồng Tuấn biết mọi người lo lắng cho hắn, Hương Ngọc lại kể những chuyện hàng ngày của mình với Văn Tân, chủ yếu là Văn Tân ngốc nghếch, cái gì cũng không làm được, ngày thường như con mọt sách ngớ ngẩn. Hồng Tuấn nói: “Cảnh Lung thông minh hơn ta nhiều, trong mắt huynh ấy, ta làm gì cũng không xong.”
“Ta muốn còn không được.” Hương Ngọc tự giễu, nói: “Nhưng ai cũng có số mệnh, gặp ai thì phải chịu thôi, ai bảo ta lại thích hắn chứ?”
“Đúng vậy.” Hồng Tuấn cười nói, “Gặp ai thì chịu, thích là được rồi.”
Nói đến đây, Hồng Tuấn nghĩ thoáng hơn nhiều.
__________________________
Hoành sinh chi tiết: có việc cắt ngang
Thương Cảnh Lung quá huhu (╥ω╥) Mặc dù tui thuộc đảng thích nhìn công bị ngược cơ mà… (╥ω╥)
Hắn leo lên phía trên, bò đến chỗ Trí Tuệ kiếm, Trí Tuệ kiếm lại bị An Lộc sơn dẫm lên.
“Bắt hắn lại.” An Lộc Sơn nói.
Đám yêu quái tiến đến, nhấc Lý Cảnh Lung lên, Lý Cảnh Lung như cái xác bị kéo lê lên bậc thang, kéo qua chính điện Minh Đường, để lại vệt máu dài,
Bên cầu Thiên Tân, mọi người tề tụ, ai cũng bị thương.
A Thái dù có cuồng phông đỡ nhưng ngã rất đau, Mạc Nhật Căn và A Sử Na Quỳnh khá hơn một chút, trên mặt, trên người đều là vết máu. Cá chép yêu đã ra khỏi phạm vi pháp trận trước đó, trên đùi chỉ hơi xây xướt.
Hồng Tuấn vội vàng băng bó cho mọi người, A Thái hỏi: “Tẩu tử ngươi đâu? Không đến sao?”
“Lúc trước ta thấy nàng đuổi theo con gấu đen, không biết chạy đến đâu rồi.” A Sử Na Quỳnh tiếp lời.
Vừa nói thì Đặc Lan Đóa đã tới, roi da kéo theo một con gấu đen, kéo đến tận cầu Thiên Tân, nàng vừa thở hổn hển vừa nói: “Mệt chết… mệt chết!”
“Nàng bắt nó lại làm gì?” A Thái đành chịu thua.
“Nó chết rồi!” Đặc Lan Đóa xù lông, đáp, “Có thể bán lấy tiền! Ăn cơm không cần tiền sao! Ai suốt ngày kêu thiếu tiền!”
Mọi người không biết nên khóc hay cười, hóa ra Đặc Lan Đóa đuổi theo gấu đen, đến tận Đông Nam Minh ĐƯờng, gấu đen đầu óc mê muội chỉ muốn tránh đòn, đúng lúc ấy rơi vào một hố sâu bên ngoài Minh Đường, vốn là chiến hào Tất Tư Sâm sai binh lính đào, định tử thủ nơi đây nếu thành bị phá, bên dưới chôn rất nhiều đao nhọn, gấu đen rơi vào bị vạn kiếm xuyên tim, càng giãy dụa cà không bò ra được.
Đặc Lan Đoán đứng bên cạnh, dùng roi xoắn cổ gấu đen, nó đoạn khí tắt thở chết, Đặc Lan Đóa thấy thế kéo nó lên.
“Làm việc trước.” A Thái nói, “Để nó ở phòng ngoài, xong việc sẽ xử lý.”
“Cảnh Lung thế nào rồi?” Hồng Tuấn lo lắng hỏi.
“Không chết được. Mạc Nhật Căn nói, “Yên tâm đi.”
Mọi người thoát đi trước, Mạc Nhật Căn còn từ xa nhìn lại, Lý Cảnh Lung dù cả người đầy thương tích, lại gãy xương nhiều chỗ, nhưng tính mạng không làm sao. Nhưng khi kể lại Mạc Nhật Căn vẫn có chút áy náy, Hồng Tuấn nhìn ra, biết Lý Cảnh Lung nhất định phải chịu đựng khổ sở rồi.
Hắn không hỏi nữa, im lặng một hồi, giúp mọi người băng bó xong. Mạc Nhật Căn nói: “Hành động thôi, mọi chuyện sắp bắt đầu rồi.”
Nhóm Khu ma sư tâm tình nặng trĩu gật đầu, tự mình rời đi.
Hồng Tuấn được phân đến Thông Thiên Phù Đồ trước Khu ma ti Lạc Dương, A Sử Na Quỳnh còn dẫn Hồng Tuấn đến trước tháp, đưa hắn đến tận địa mạch mới rời đi, trước khi rời đi còn im lặng một lát rồi nói: “Hồng Tuấn, mọi chuyện sẽ ổn thôi, trưởng sử cũng sẽ trở về.”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, hắn rất tôn trọng mọi người, còn biết rõ, ai cũng muốn thay thế Lý Cảnh Lung đảm nhiệm vụ này. Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ Lý Cảnh Lung đi mới được, hắn cũng tôn trọng quyết định hi sinh của Lý Cảnh Lung.
Trong chính điện Minh ĐƯờng, toàn thân Lý Cảnh Lung đau đớn, trên đầu, trên mặt, trên thân đều là máu.
Bùa chú vẫn còn trong ngực, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
“Này.” Một giọng nói vang bên tai Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung mở hai mắt, thấy một người cao gầy, tóc cạo ngắn, nhìn giống hòa thượng, hắn mặc giáp lân[1] ngồi xổm bên ngoài lồng sắt.
“Ngươi là Lý Cảnh Lung có phải không?” Nam nhân kia nói.
Lý Cảnh Lung nhớ lại, đây là một trong ba yêu tướng bên cạnh An Lộc Sơn, tên là Triều Vân, theo Cá chép yêu kể lại, hắn là kẻ tương đối bình thường trong đám yêu quái buồn nôn dưới trướng An Lộc Sơn.
Hai mắt Triều Vân sáng rực màu vàng, tyt là Hóa Xà nhưng hắn không mặt nhọn dữ tợn như đồng tộc, có lẽ tu luyện đã lâu, nhìn qua thì giống thiếu niên anh tuấn của nhân tộc.
“Ngươi biết Khổng Hồng Tuấn không?” Triều Vân ngồi xổm, buông thõng hai tay, lại hỏi.
“Làm sao?” Lý Cảnh Lung mệt mỏi nói.
“Hắn là tiểu vương tử của Diệu Kim cung sao?” Triều Vân lại hỏi, “Ngày đó ta gặp trên kênh đào là hắn?”
Lý Cảnh Lung hữu khí vô lực nói: “Có chuyện gì cứ nói.”
Triều Vân nhỏ giọng, “Ngươi bị thương, uống thuốc đi.”
Nói xong Triều Vân đưa một miếng vỏ cây.
“Ta không ăn cái này…” Lý Cảnh Lung nói.
Kể cả là đan dược, hắn cũng không thể ăn đồ của yêu quái dưới trướng An Lộc Sơn, lỡ như trúng độc thì đúng là phí công.
“Ăn đi.” Triều Vân nói, “Có thể giúp ngươi chữa thương, rất tốt.”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu An Lộc Sơn biết ngươi nói chuyện với ta thì ngươi tiêu rồi.”
Triều Vân nhìn hai bên, thấp giọng nói: “Muốn thương lượng, ta cứu ngươi ra, ngươi giúp ta một việc.”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, chăm chú nhìn kỹ Triều Vân.
“Ta có mấy huynh đệ.” Triều Vân cảnh giác, quay đầu, thấp giọng giải thích, “Mọi người theo An Lộc Sơn lâu như vậy, cảm giác không tiếp tục như thế được, muốn nương nhờ Trọng Minh và Thanh Hùng đại nhân, ngài quen biết bọn họ, nói giúp huynh đệ chúng ta ta vài câu được không?”
Lý Cảnh Lung: “…”
Triều Vân còn nói: “Khổng Hồng Tuấn là tiểu vương tử Thiên tộc, đúng không? Ta nghe Triệu Tử Long nói hắn là hài nhi của Khổng Tước Đại Minh Vương, Trọng Minh đại nhân Niết Bàn, Thiên tộc ngoại trừ Kim Sí Đại Bằng thì là do hắn quyết định, hắn đồng ý thu nhận chúng ta thì mọi người không ngại đối đầu An Lộc Sơn.”
Lý Cảnh Lung vạn lần không ngờ tới lại có màn này, hỏi; “Vì sao?”
Triều Vân sờ đầu, nghĩ nghĩ nói, “Mọi người chỉ muốn tu hành, ngày sau hóa rồng, không muốn làm mấy chuyện thế này, ta nhìn An Lộc Sơn như thế, đến khi mọi người gặp thiên kiếp, không có lời.”
Lý Cảnh Lung lần này lại không có cách nào, Triều Vân muốn cứu hắn ra ngoài, nếu cự tuyệt thì sẽ lộ tẩy? Nhưng để hắn cứu thì kế hoạch đã đặt ra lại thành bát nước đổ đi.
“Không biết bọn họ đi đâu.” Lý Cảnh Lung vô lực nói, giờ ra ngoài cũng không tìm được người, chạy cũng khỗng xa…”
“Không sao.” Triều Vân chân thành nói, “Ta mang ngươi bay ra ngoài, bọn chúng không bắt được, còn các huynh đệ tìm bằng hữu cho ngươi…”
Lý Cảnh Lung: “Không cần…”
Triều Vân: “?”
“Ta sợ liên lụy các ngươi.” Lý Cảnh Lung còn nói.
Triều Vân: “Ngươi ngốc à! Cứu được ngươi rồi chúng ta cũng bỏ đi mà! Ai ở lại làm gì!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung đồng ý không được mà cự tuyệt không xong, Triều Vân nói: “Ta có cánh, biết bay, từ nhỏ đã thích chim chóc, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nói đỡ chúng ta vài câu, ta sẽ cho điện hạ thấy được thành ý…”
Lý Cảnh Lung muốn gầm lên, cuối cùng là muốn làm g ì!
Đúng lúc này, giọng Lương Đan Hoắc lạnh lùng vang lên: “Triều Vân ngươi đang làm gì?”
Triều Vân lập tức quay đầu, “Xì” một tiếng, lộ ra gương mặt dữ tợn. Lương Đan Hoắc hoài nghi nhìn Triều Vân, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Triều Vân đáp: “Không có gì, ta đang hỏi hắn tung tích của đám còn lại.”
Lý Cảnh Lung thầm nghĩ không ngờ cũng có yêu quái thông minh như vậy.
Lương Đan Hoắc nói: “Không thấy A Tráng, ngươi đi tìm xem.”
“Cái này không tìm được không?” Triều Vân lạnh lùng nói.
Lương Đan Hoắc cả giận nói: “Ra ngoài tìm!”
Triều Vân đành đứng dậy, đi ngang qua Lương Đan Hoắc, Lương Đan Hoắc lại nói: “Triệu Tử Long nói gì với ngươi?”
Triều Vân bày ra vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhíu mày nhìn Lương Đan Hoắc, Lương Đan Hoắc cả giận nói: “Nó là kẻ phản bội!”
“Không phải ngươi đưa vào sao.” Triều Vân giễu cợt nói.
Lương Đan Hoắc giận sôi lên, hung hăng trừng Triều Vân một cái, lại liếc Lý Cảnh Lung.
“Ngươi không còn sống lâu đâu.” Lương Đan Hoắc cười lạnh.
Lý Cảnh Lung cũng cười, tựa vào lồng sắt, nhìn bầu trời ảm đạm ngoài điện.
Trong ngày này, thành Lạc Dương có tuyết lớn, toàn thành chẳng có người sống, chỉ còn mấy Khu ma sư và An Lộc Sơn cầm đầu yêu tộc.
Hồng Tuấn ngồi ở cửa sổ tầng một Thông Thiên Phù Đồ nhìn ra bên ngoài, tuyết bay, tuyết lớn dịu dàng bao bọc phế tích còn lại, tử thi, vệt máu. Trùm cả tòa thành cổ ba ngàn năm trong màu trắng bạc, tội nghiệt, chết chóc, đều che dấu dưới lớp tuyết, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì, còn có chút tinh khiết và trang nghiêm.
“Hắn không sao.” Cá chép yêu sưởi ấm bên cạnh, an ủi.
Phía trên lò lửa là hai bàn chân của tượng phật bị hủy, đôm đốp kêu.
Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng.
Cá chép yêu còn nói: “Yêu quái bên cạnh An Lộc Sơn ít đi nhiều, ta nghe nói cũng không lợi hại như trước.”
Cá chép yêu ở Vệ phủ Phạm Dương hơn một năm, cũng nghe qua không ít tin đồn, trước kia khi Tâm Ma còn cường thịnh, Tửu Sắc Tài Vận là bốn đại yêu quái, có Họa Bì Lương Đan Hoắc, Hóa Xà Triều Vân, ngay cả Giải Ngục ở Trường An, Hồ yêu Ô Khởi Vũ, Ôn Thần, Tuyết Nữ đều thần phục hắn.
Nhưng khi Khu ma ti xuất hiện, Lý Cảnh Lung phân tách, tiêu diệt yêu quái dưới trướng An Lộc SƠn, lại ly gián hai người, khiến chúng bạn xa lánh An Lộc Sơn chỉ còn có Lương Đan Hoắc và Triều Vân.
“Triều Vân là Hóa Xà đưa ta vào bờ?” Hồng Tuấn chuyển mạch suy nghĩ.
“Ta dặn hắn không được gây tổn thương cho ngươi! Là ta nói!” Cá chép yêu vội nhảy dựng lên, “Ta bảo với hắn ngươi là vương tử của Diệu Kim cung, là người kế thừa của Trọng Minh đại nhân, sau khi diệt trừ được Thiên Ma và Giải Ngục, ngươi chính là Yêu Vương!”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, Cá chép yêu mất mát nói: “Thật xin lỗi, Hồng Tuấn.”
“Ta tha thứ cho ngươi.” Hồng Tuấn thuận miệng nói, “Về sau đừng nói xin lỗi nữa.”
Cá chép yêu “A” một tiếng, ngơ ngác nhìn Hồng Tuấn, sau một hồi nói: “Cá không có nước mắt, thật không hợp lý.”
Hồng Tuấn cười, đột nhiên nhớ đến một chuyện, lấy ra mảnh vảy rồng Lý Cảnh Lung cho hắn, nói: “Cho ngươi.”
“Đây là cái gì?” Cá chép yêu như nhặt được bảo vật, nói: “Đây là vảy của rồng sao?”
“Đúng rồi.” Hồng Tuấn nhìn Cá chép yêu, nói: “Cảnh Lung cho ta để đưa ngươi.”
Cá chép yêu kinh ngạc: “Ngươi gặp long tộc rồi? Như thế nào? Có giống trong sách không?”
Hồng Tuấn mỉm cười, kể qua chuyện trong Trấn Long tháp cho nó nghe, Cá chép yêu nghe đến há hốc miệng, nhìn mảnh vảy trong tay, nói: “Cái này cái này cái này… Cái này không được, quá trân quý, triệu hoán nó là cứu được mạng! Ngươi giữ đi lỡ như…”
“Cảnh Lung bảo cho ngươi.” Hồng Tuấn nói, “Coi như chúng ta tặng ngươi.”
Lý Cảnh Lung đúng là nói câu này, nhưng nguyên bản: “Vảy rồng này đưa cho Triệu Tử Long cũng được, để cho nhạc phụ đỡ lải nhải, suốt ngày chỉ trích ta, dù sao cũng chăm sóc cho em lâu như vậy, cầm cái này cũng không tính là gì.” Còn khiến hắn và Hồng Tuấn cãi nhau mấy câu.
Đương nhiên Hồng Tuấn sẽ không cho Cá chep syêu biết, nói: “Không, dù có triệu hoán được cũng không giúp được gì nhiều.”
Đám Long Vương kẻ câm người mù, Hồng Tuấn không trông mong bọn họ có thể giải quyết được Thiên Ma, như lúc trước bị ma khí xâm nhiễm, không bị Thiên Ma đánh cho đàu hàng đã là không tệ. Cùng lắm khi đại quân yêu tộc xuất hiện thì triệu hồi..
“Vậy, ta có thể tìm bọn họ hỗ trợ, giúp ta hóa rồng sao?” Cá chép yêu hỏi.
Hồng Tuấn gãi đầu, nói: “Có lẽ bọn họ trả lời ngươi được.”
Cá chép yêu vui mừng điên cuồng, cầm vảy rồng trịnh trọng đặt vào trong túi dắt bên eo.
Hồng Tuấn nghĩ đến các Long Vương lại nhớ ra, Thiên Ma có thể khống chế yêu tộc. Phàm là yêu tộc kể cả Long tộc cũng không chống cự được ma khí – dù sao khi tu luyện được linh trí, tính dã đã không thuần, thiên tính cho phép, khát máu thích giết chóc, Thiên Ma khống chế yêu tộc còn dễ hơn nhân tộc nhiều.
Nhân tộc có tình yêu, tình thân… rất nhiều hy vọng, sức mạnh này đối mặt với Thiên Ma, có thể khắc chế được.
Nhưng thân thể nhân tộc yếu ớt, không có cách nào phản kháng dễ dàng thành đồ ăn cho yêu tộc.
Ta là cái gì? Hồng Tuấn tự hỏi.
Trong cơ thể có ma chủng, vốn vì ma mà sinh, nhưng thân thể lại nửa yêu nửa người. Ma, Yêu, Người, Tam tộc của Thần Châu đại địa dường như có mối liên hệ sâu sắc với hắn từ trong số mệnh.
“Hồng Tuấn.” Cá chép yêu cắt đứt mạch suy nghĩ của Hồng Tuấn, nói: “Ngươi đừng lo, lão nhị sẽ không sao.”
Hồng Tuấn thở dài: “Không biết tại sao ta vẫn không an tâm.”
Cá chép yêu cố gắng an ủi, nó từng coi thường Lý Cảnh Lung, lúc này lại được tâng bốc thành thần, dường như không có thực. Tâm tình Hồng Tuấn thả lỏng một chút, nhìn ra ngoài thấy Hương Ngọc cầm ô đứng ngoài cửa Thông Thiên Phù Đồ.
“Điện hạ!” Hương ngọc hô.
Hương Ngọc muốn hành lễ, Hồng Tuấn lại vội ngăn nafg lại, bình thường có thành viên Khu ma ti, Hương Ngọc và Văn Tân cũng ít chủ động đến chào hỏi, hiện giờ không có ai, Hương Ngọc quen miệng gọi “Điện hạ” khiến Hồng Tuấn cảm thấy gần gũi hơn.
“Người nhìn ta mặc có đẹp không?” Hương Ngọc cười nói.
Hương Ngọc mặc một bộ váy áo đỏ thẫm, trên người bọc áo lông, nàng xoay một vòng để Hồng Tuấn nhìn, Hồng Tuấn cười nói: “Đẹp lắm, ngươi rất đẹp.”
Hương Ngọc nói: “Bọn họ đều đồng ý cho ta đến bồi người.”
Hồng Tuấn biết mọi người lo lắng cho hắn, Hương Ngọc lại kể những chuyện hàng ngày của mình với Văn Tân, chủ yếu là Văn Tân ngốc nghếch, cái gì cũng không làm được, ngày thường như con mọt sách ngớ ngẩn. Hồng Tuấn nói: “Cảnh Lung thông minh hơn ta nhiều, trong mắt huynh ấy, ta làm gì cũng không xong.”
“Ta muốn còn không được.” Hương Ngọc tự giễu, nói: “Nhưng ai cũng có số mệnh, gặp ai thì phải chịu thôi, ai bảo ta lại thích hắn chứ?”
“Đúng vậy.” Hồng Tuấn cười nói, “Gặp ai thì chịu, thích là được rồi.”
Nói đến đây, Hồng Tuấn nghĩ thoáng hơn nhiều.
__________________________
Hoành sinh chi tiết: có việc cắt ngang
Thương Cảnh Lung quá huhu (╥ω╥) Mặc dù tui thuộc đảng thích nhìn công bị ngược cơ mà… (╥ω╥)
/225
|