Hoàng hôn buông xuống, Lý Cảnh Lung đi đến cầu ngọc ngoài cấm cung, Lý Hanh đang cho cá chép ở sông ăn.
Trong đàn cá chép đông đúc, lộ ra một cái đầu cá màu vàng đất, nhân dịp Lý Hanh không để ý, nó ngửa đầu đớp một ít thức ăn cá, rồi lại lặn xuống, lúc bơi xuống còn lộ ra cái chân đầy lông, chính là Cá chép yêu nhà mình.
Lý Cảnh Lung: “…”
Cá chép yêu du tẩu, Lý Cảnh Lung thầm nghĩ tại sao nó lại bơi tới chỗ này.
“Yêu cầu của hắn là gì?” Lý Hanh hỏi.
Lý Cảnh Lung cũng không đoán được dụng ý của Thái tử, nói: “Hy vọng Khu ma ti làm cầu nối, khiến hai tộc nhân, yêu chung sống hòa bình, nhân gian không có chiến loạn.”
Lý Hanh nói: “Ta không chấp nhận được, việc này xét đến cùng vì yêu ma mà ra, An Lộc Sơn không phải ma, Giải Ngục không phải yêu thì làm sao hôm nay có mối họa này?”
“Điện hạ.” Lý Cảnh Lung nói, “Nói là hoạn nạn bởi Thiên Ma, là yêu tộc quấy phám nhưng xét cho cùng việc này vốn từ nhân tộc mà ra.”
Lý Cảnh Lung nói về yêu tộc, lại nói về oán khí giữa thiên địa, nhắc tới chuyện các đại chiến giữa các triều địa, Lý Hanh nghe xong cũng không tin, cuối cùng Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói: “Nói yêu tộc tàn nhẫn vô tình nhưng yêu tộc đấu tranh đều vì tồn vong của bản thân, chưa từng như nhân tộc, đổ máu vì quyền lực, dục vọng?”
Cuối cùng, Lý Cảnh Lung nói: “Yêu tộc chỉ hi vọng kiếm một mảnh đất ở Thục trung, không cần lớn, một ngọn núi cũng được, sau Loạn An Sử sẽ triệu tập yêu tộc đến một chỗ, an cư lạc nghiệp, Khu ma ti sẽ giám thị. Để yêu tộc không bị Thiên Ma lợi dụng.”
“Ta nghĩ lại một chút.” Lý Hanh từ đầu đến giờ không thể đáp ứng Lý Cảnh Lung ngay được, việc này mà lộ ra khiến hắn không dám trưng cầu ý kiến từ nhóm quân sư, liên quan đến yêu ma quỷ quái, quân sư cũng chẳng cho được hắn ý kiến nào có ích, Lý Cảnh Lung lại là người duy nhất làm được.
Thứ hai, để yêu tộc ‘lập quốc’ trong lãnh thổ Đại Đường không thể coi thường được, lỡ như bị truyền ra, sách sử ngàn vạn năm sau tội này đều tính lên đầu hắn.
“Không cần suy nghĩ.” Lý Cảnh Lung tiến tới một bước, nói: “Điện hạ!”
“Ngươi muốn ta phải giải thích thế nào với bách tính thiên hạ đây?”
“Nếu yêu tộc không có chỗ ở.” Lý Cảnh Lung hạ giọng nói: “Bọn họ sẽ không tồn tại sao? Giải Ngục là vết xe đổ, hoạn nạn của Đại Đường hôm nay cũng bởi vì năm đó hắc giao kia gây loạn Trường An mà ra! Như thế còn chưa rõ ràng sao?”
Lý Hanh nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Lý Cảnh Lung bình tĩnh nhìn Lý Hanh, đáp: “Hôm nay Nhân vương, Yêu vương gặp mặt, ta đoán điện hạ đã hiểu rồi.”
Ý tứ rất rõ ràng, yêu tộc như Hồng Tuấn, vốn không sợ ngươi, ngươi không đồng ý bọn họ cũng tự tìm cách kiếm một nơi ở, quốc lực Đại Đường trống rỗng, lại gặp loạn An Sử, đây như một đòn cảnh cáo, thịnh Đường phồn hoa cuối cùng cũng như mây khói, người duy nhất có khả năng chiến với yêu tộc một trận là Lý Cảnh Lung, nhưng Khu ma sư cũng chỉ có lác đác vài người, muốn đánh cũng không phải đối thủ của yêu tộc.
“Điện hạ.” Lý Cảnh Lung còn nói, “Hồng Tuấn là người của chúng ta.”
“Là người của ngươi.” Lý Hanh trầm ngâm nói.
Lý Cảnh Lung bày ra vẻ mặt “ngươi biết là tốt rồi”, Lý Hanh lúc này vừa yêu vừa hận, mềm không được cứng không xong, quá khó chơi, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói: “Có ba điều kiện!”
Lý Cảnh Lung gật đầu, nói: “Dù điện hạ không đề cập, ta cũng đã nghĩ tới, nhân tộc và yêu tộc về sau phải sống chung thế nào.”
Lý Hanh khẽ động, nhìn chăm chú Lý Cảnh Lung: “Ngươi nói thử xem.”
“Quy củ đầu tiên,” Lý Cảnh Lung nói, “Dù thời gian có thay đổi thế nào, thiên thu vạn thế về sau, Khu ma ti sẽ vẫn còn, từng đời kế thừa, không được thay đổi, không thuộc Tam tỉnh Lục bộ, chỉ nghe lệnh Thiên tử và thái tử.”
“Đúng là như vậy.” Lý Hanh đáp, “Nhưng đảm bảo thế nào?”
“Tâm Đăng.” Lý Cảnh Lung nói, “Quy củ thứ hai, mỗi đời chấp chưởng Khu ma ti phải là truyền nhân của Tâm Đăng.”
Thực tế, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn bàn luận xong, trên đường vào Thục đều tự hỏi chuyện này, từ lúc thành lập Khu ma ti đến giờ, mọi người đều gặp một vấn đề – một thanh kiếm sắc, làm sao mà quốc gia không sử dụng? Làm thế nào không khiến bản thân gặp nguy hiểm?
Nếu là lúc trước, Lý Cảnh Lung có lẽ sẽ không tinh, nhiều năm sau chết đi rồi, Khu ma ti liệu sẽ giống như bây giờ không, tuyệt đối trung thành, bảo vệ Thần Châu đại địa. Hắn thậm chí còn nghi ngờ, có khi chưa chết nhưng khi nào đó lẩm cẩm, làm điều ngang ngược cũng không ai cản nổi.
Nhân tính vốn thiện hay nhân tính vốn ác, là tranh luận của Chư Tử Bách biết bao đời nay mà vẫn không kết luận được, Nho gia bắt đầu tranh luận từ thời Chiến Quốc cho tới tận bây giờ. Nói cách khác, nếu không có thủ đoạn bắt ép Khu ma ti nghe lệnh, mười năm trăm năm, thậm chí ngàn vạn năm trôi qua, cuối cùng có một ngày Khu ma sư khiến cả thế gian rơi vào vực sâu. Dù là Lý Long Cơ hay Lý Hanh, đều đã nói đến việc này ít nhất một lần, trước hôm nay, Lý Cảnh Lung vẫn không thuyết phục được chính mình.
Nhưng trong loạn An Sử, Tâm Đăng mất đi có lại, Lý Cảnh Lung nhìn thấy khả năng thứ ba, nhưng việc này vẫn cần xác minh: Người thừa kế Tâm Đăng có thể không quyết chí bảo vệ nhân gian sao?
“Vì sao?” Lý Hanh lạnh lùng nói.
“Thần tính.” Lý Cảnh Lung đáp, “Thiên nhân hợp nhất, vật còn ta còn, vật mất ta mất.”
Chuyện này động chạm đến Đạo gia huyễn hoặc khó hiểu, nhưng Lý Đường thờ phụng Lão tử, Lý Hanh cũng hiểu qua loa. Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát rồi nhìn Lý Hanh: “Tâm Đăng là nhận từ Thần minh, có thần tính, ai thừa kế sẽ phải coi phổ độ chúng sinh là chức trách của mình.”
“Dù là người có ác niệm, sau khi nhận được Tâm Đăng sẽ giác ngộ, lập địa thành Phật?” Lý Hanh nói, “Đơn giản quá sức tưởng tượng.”
“Tâm Đăng có thể áp chế tư dục.” Lý Cảnh Lung nói. “Nhưng lúc chọn chủ cũng không thể không thay đổi truyền nhân, nếu không vì sao nhiều năm trước biến mất khỏi huyết mạch Trần gia?”
Lý Hanh xem xét kỹ càng lời nói của Lý Cảnh Lung, biết Tăm Đăng vốn là truyền thừa của Trần gia, cha truyền con nói, nhưng bỗng nhiên biến mất trong một đời nào đó, không còn dấu vết.
“Thứ ba là gì?” Lý Hanh lại hỏi.
“Quy tắc thứ ba.” Lý Cảnh Lung nói. “Trung Nguyên Cửu Châu, chỉ cần thành lập phân bộ Khu ma ti, khiến Khu ma ti thực sự tồn tại, xác lập rõ ràng, Khu ma sư ẩn vào dân gian, không được lộ diện.”
“Khu ma ti trưởng sử chỉ cần chọn người phù hợp, cố gắng đào tạo, trong tương lai có thể là tạp dịch, thợ hoa, tiểu thương.” Lý Cảnh Lung nói, “Ẩn vào dân gian để giám sát những mối họa từ yêu tà, tránh nạn như loạn An Sử tái diễn. Trừ việc đó ra không được tham gia chính sự.”
Lý Hanh nói: “Không lừa gạt được, dân gian nói mỗi người một kiểu, một khi Khu ma sư hành động sẽ có người biết được.”
“Có một thứ gọi là ‘Ly hồn phấn’.” Lý Cảnh Lung nói, “Sau khi sử dụng có thể khiến người ta quên đi chuyện vừa xảy ra, cấp cho Khu ma ti dùng là được.”
“Lỡ như người nắm giữ Tâm Đăng bị mưu hại, không khống chế được Khu ma ti thì thế nào?” Lý Hanh trầm giọng.
“Có Bất Động Minh Vương giám sát.” Lý Cảnh Lung nói. “Người nắm giữ Trí Tuệ kiếm, kế thừa chân lực Bất Động Minh Vương, giám sát cả Khu ma ti và yêu tộc, đề phòng tất cả khả năng có thể xảy ra.”
Dù Lý Cảnh Lung dù dẫn đầu đám bộ hạ, mỗi lần kết án đều không có lỗ hổng, Tâm Đăng, chân lực Bất Động Minh Vương là chuyện cơ mật, giờ Lý Hanh đã biết, hắn tự hiểu rõ mọi chuyện.
Nói xong, Lý Cảnh Lung im lặng không nói, hắn cho Lý Hanh thời gian, vì hắn biết để Lý Hanh tiếp nhận phải làm như vậy chứ không có lựa chọn khác. Trời thu xanh thẳm, mây bay trắng tuyết, Lý Hanh ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, suy tư rất lâu, tới khi mặt trờ ngả về tây, mới thở dài đáp một tiếng: “Còn có một điều kiện.”
Lý Cảnh Lung gật đầu, Lý Hanh nói: “Đất phong sẽ thuộc danh nghĩa của ngươi.”
Lý Cảnh Lung hớn hở nói: “Tam Hạp là được.”
“Vậy phong ngươi làm Thục hầu.” Lý Hanh nói, “Ban thưởng công trạng chiến đấu với An Lộc Sơn.”
Lý Cảnh Lung khom người cảm tạ, Lý Hanh nói: “Nhưng đây là phụ hoàng phong, là chỉ dụ cuối cùng của phụ hoàng trước khi ta kế vị.”
Lý Cảnh Lung biết Lý Hanh dù thế nào cũng không muốn cõng nồi, liền nói: “Thần tuân chỉ.”
Hoàng hôn xuống, Lý Cảnh Lung rời khỏi cấm cung, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cuối cùng không phụ kỳ vọng của Hồng Tuấn. Về chỗ nghỉ chân, Lý Cảnh Lung thấy Hồng Tuấn đang mân mê ban chỉ kia, ngầng đầu cười nói: “Huynh về rồi.”
“Về rồi.” Lý Cảnh Lung cười cười, ngồi xuống, ôm Hồng Tuấn vào lòng, ngày hôm nay như bao ngày khác, Lý Cảnh Lung chôn một hạt giống giữa lòng đất Thần Châu, có lẽ cả đời sau, cũng chưa moc rễ nảy mầm nhưng thời gian trôi qua, Khu ma ti khai chi tán diệp, sẽ trở thành đại thụ bảo hộ cả thế gian này.
Trong đêm, mọi người đều quay về, A Thái kể lại tin tức liên quan đến Đại Nhật Kim Luân, Lý Cảnh Lung chấn động, A Thái nói: “Ta đoán năm đó vẫn còn trong tay phụ vương.”
Y Tư Ngải chết bởi quân áo đen của Đại Thực, Đại Nhật Kim Luân lưu lạc nhân gian, làm thế nào mà tìm? Đặc Lan Đóa mở bản đồ Đại Thực, A Thái giải thích cho mọi người: “Quách Tử Nghi nói cho ta tung tích Đại Nhật Kim Luân, ta thương lượng với A Quỳnh, pháp khí này có thể là ở phương Tây hoặc được đưa về Ba Cách Đạt. Lúc phụ vương sắp chết có hỏa táng theo giáo huấn của Hỏa giáo, di vật bị Đại Thực lấy mất.”
“Quá nguy hiểm.” Lý Cảnh Lung cau mày, “Ba người muốn đơn độc quay về cố quốc bị quân địch chiếm đóng sao?”
A Sử Na Quỳnh đáp: “Ta từ nơi đó đi ra, nói đơn giản thì, tìm được Đại Nhật Kim Luân sẽ chạy luôn.”
A Thái để lộ Thần Hỏa Giới nói: “Bản giáo ở Ba Cách Đạt vẫn còn tín đồ, giờ có Thần Hỏa Giới, triệu tập giáo chúng không đến mức quá nguy hiểm.”
Mạc Nhật Căn trưng cầu nhìn Lý Cảnh Lung nói: “Không thể để bọn họ tiến về như vậy.”
Mạc Nhật Căn có ý để mọi người cùng đi, nhưng Lý Cảnh Lung vẫn cau mày, Lục Hứa nói: “Một đám ngoại bang xuất hiện ở Ba Cách Đạt, chưa quen thủy thổ có khi còn liên lụy bọn họ.”
Lý Cảnh Lung đang lo chuyện ấy, Khu ma ti muốn hành động cùng nhau, nhưng mục tiêu rất rõ ràng, A Thái và A Sử Na Quỳnh còn phải tự chăm sóc bản thân. A Thái nói: “Hôm nay hai người bọn ta sẽ xuất phát, không đưa theo Đặc Lan Đóa.”
Cuối cùng Lý Cảnh Lung có một phương án điều hòa: “Chờ các ngươi ba tháng, lúc đó nếu không quay về, sẽ coi như các ngươi gặp nguy hiểm, toàn bộ Khu ma ti sẽ tìm cách cứu viện.”
A Thái còn đang định từ chối, nhưng dưới ánh mắt Đặc Lan Đoán đành phải gật đầu đồng ý. Mọi người nâng chén, tiễn biệt A Thái và A Sử Na Quỳnh, Đặc Lan Đóa ở lại Thành Đô, không nên phí mạng. Lý Cảnh Lung đề cập đến cuộc trò chuyện với Lý Hanh, việc kiến quốc của yêu tộc cũng được xác định, Hồng Tuấn không ngờ đã giải quyết nhanh như vậy, không nói được lời nào.
“Ta còn chưa chuẩn bị kỹ!” Hồng Tuấn nói, “Chuyện này… nhanh quá.”
Cừu Vĩnh Tư không ngừng khen hay, vì sao mà Lý Cảnh Lung đưa ra ba điều liên quan đến Khu ma ti, nói: “Chỉ cần kéo dài như vậy, sẽ là sự nghiệp thiên thu vạn đại.”
Mạc Nhật Căn, A Thái đều biến sắc, ánh mắt Lý Cảnh Lung nhìn xa như vậy vượt quá dự kiến mọi người, ý nghĩa việc nghị định với Lý Hanh hôm nay mà được chấp hành, Lý Cảnh Lung sẽ lưu danh ngàn đời. Đây là chuyện mà năm đó Địch công cũng không làm nổi.
“Nghĩ lại người đời sau đúc tượng cho ngươi.” Lục Hứa không khỏi buồn cười, nói, “Coi ngươi như tổ nghiệp thực xấu hổ.”
Lý Cảnh Lung nghiêm mặt nói: “Không đúc tượng, không ghi chép, Khu ma ti lớn mạnh được không thể bỏ người chèo chống, người sống một đời sao không tham luyến hư danh? Ta tình nguyên từ nay về sau không cần coi ai là thủy tổ sáng lập, trưng cầu kỹ nghệ, cùng nhau rèn giũa, càng vui sướng hơn.”
“Nhưng trong Cửu Châu, muốn lập phân bộ cũng là việc lớn.” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Sau khi kết thúc việc này, chúng ta sẽ chia ra hành động.” Lý Cảnh Lung nói, “Vừa du sơn ngoạn thủy vừa thành lập phân bộ.”
Hồng Tuấn rất thích ra ngoài chơi, lúc này cất tiếng đồng ý. Mọi người lại uống rượu, chỉ tiếc không có Lý Quy Niên ở đây, sau khi Lý Long Cơ nhập Thục liền đi thuyền đến Giang Nam. Khu ma ti uống say đến nửa đêm chẳng biết gì, trời thu đất Thục mát mẻ, toàn thành ngập hoa bay, rơi khắp sân vườn, sau một đêm trời lại sáng. Cao Lực Sĩ đích thân đến, mang theo đạo thánh chỉ cuối cùng của Lý Long Cơ, lần này không có tơ lụa cũng chảng có bạc vàng, càng không có điểm tâm. Chỉ là hạ lệnh phong làm Thục hầu, phong cho Lý Cảnh Lung một khu cả Phong Đô, Phụng Tiết giữa Trường Giang Tam Hạp. Khoảng bảy mươi dặm đất đai, không phải bình nguyên xanh tốt còn là nơi chưa ai đặt chân đến, toàn là vùng núi. Võ tướng Đại Đường nào bị Lý Hanh phong như vậy chắc đều trở mặt, dẫn quân đến đòi công bằng, nhưng Lý Cảnh Lung lại rất hài lòng.
Sau khi tiễn biệt A Thái, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn bàn luận một lát, mấy ngày tới nghỉ ngơi, việc đóng đô của Yêu tộc dù sao Khu ma ti cũng không nên can dự nhiều, nên Lý Cảnh Lung hỗ trợ Hồng Tuấn giải quyết, Mạc Nhật Căn dẫn Lục Hứa ra ngoài chơi, không cần hành động. Cừu Vĩnh Tư đi dạo quanh đất Thục thăm hỏi văn nhân thi sĩ. Đặc Lan Đóa thì đến thương hội người Hồ, thay Hàn Quốc Lan quản lý.
________________________________
Tam nghị hậu thế: Ba điều kiện tồn tại đến đời sau
Trong đàn cá chép đông đúc, lộ ra một cái đầu cá màu vàng đất, nhân dịp Lý Hanh không để ý, nó ngửa đầu đớp một ít thức ăn cá, rồi lại lặn xuống, lúc bơi xuống còn lộ ra cái chân đầy lông, chính là Cá chép yêu nhà mình.
Lý Cảnh Lung: “…”
Cá chép yêu du tẩu, Lý Cảnh Lung thầm nghĩ tại sao nó lại bơi tới chỗ này.
“Yêu cầu của hắn là gì?” Lý Hanh hỏi.
Lý Cảnh Lung cũng không đoán được dụng ý của Thái tử, nói: “Hy vọng Khu ma ti làm cầu nối, khiến hai tộc nhân, yêu chung sống hòa bình, nhân gian không có chiến loạn.”
Lý Hanh nói: “Ta không chấp nhận được, việc này xét đến cùng vì yêu ma mà ra, An Lộc Sơn không phải ma, Giải Ngục không phải yêu thì làm sao hôm nay có mối họa này?”
“Điện hạ.” Lý Cảnh Lung nói, “Nói là hoạn nạn bởi Thiên Ma, là yêu tộc quấy phám nhưng xét cho cùng việc này vốn từ nhân tộc mà ra.”
Lý Cảnh Lung nói về yêu tộc, lại nói về oán khí giữa thiên địa, nhắc tới chuyện các đại chiến giữa các triều địa, Lý Hanh nghe xong cũng không tin, cuối cùng Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói: “Nói yêu tộc tàn nhẫn vô tình nhưng yêu tộc đấu tranh đều vì tồn vong của bản thân, chưa từng như nhân tộc, đổ máu vì quyền lực, dục vọng?”
Cuối cùng, Lý Cảnh Lung nói: “Yêu tộc chỉ hi vọng kiếm một mảnh đất ở Thục trung, không cần lớn, một ngọn núi cũng được, sau Loạn An Sử sẽ triệu tập yêu tộc đến một chỗ, an cư lạc nghiệp, Khu ma ti sẽ giám thị. Để yêu tộc không bị Thiên Ma lợi dụng.”
“Ta nghĩ lại một chút.” Lý Hanh từ đầu đến giờ không thể đáp ứng Lý Cảnh Lung ngay được, việc này mà lộ ra khiến hắn không dám trưng cầu ý kiến từ nhóm quân sư, liên quan đến yêu ma quỷ quái, quân sư cũng chẳng cho được hắn ý kiến nào có ích, Lý Cảnh Lung lại là người duy nhất làm được.
Thứ hai, để yêu tộc ‘lập quốc’ trong lãnh thổ Đại Đường không thể coi thường được, lỡ như bị truyền ra, sách sử ngàn vạn năm sau tội này đều tính lên đầu hắn.
“Không cần suy nghĩ.” Lý Cảnh Lung tiến tới một bước, nói: “Điện hạ!”
“Ngươi muốn ta phải giải thích thế nào với bách tính thiên hạ đây?”
“Nếu yêu tộc không có chỗ ở.” Lý Cảnh Lung hạ giọng nói: “Bọn họ sẽ không tồn tại sao? Giải Ngục là vết xe đổ, hoạn nạn của Đại Đường hôm nay cũng bởi vì năm đó hắc giao kia gây loạn Trường An mà ra! Như thế còn chưa rõ ràng sao?”
Lý Hanh nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Lý Cảnh Lung bình tĩnh nhìn Lý Hanh, đáp: “Hôm nay Nhân vương, Yêu vương gặp mặt, ta đoán điện hạ đã hiểu rồi.”
Ý tứ rất rõ ràng, yêu tộc như Hồng Tuấn, vốn không sợ ngươi, ngươi không đồng ý bọn họ cũng tự tìm cách kiếm một nơi ở, quốc lực Đại Đường trống rỗng, lại gặp loạn An Sử, đây như một đòn cảnh cáo, thịnh Đường phồn hoa cuối cùng cũng như mây khói, người duy nhất có khả năng chiến với yêu tộc một trận là Lý Cảnh Lung, nhưng Khu ma sư cũng chỉ có lác đác vài người, muốn đánh cũng không phải đối thủ của yêu tộc.
“Điện hạ.” Lý Cảnh Lung còn nói, “Hồng Tuấn là người của chúng ta.”
“Là người của ngươi.” Lý Hanh trầm ngâm nói.
Lý Cảnh Lung bày ra vẻ mặt “ngươi biết là tốt rồi”, Lý Hanh lúc này vừa yêu vừa hận, mềm không được cứng không xong, quá khó chơi, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói: “Có ba điều kiện!”
Lý Cảnh Lung gật đầu, nói: “Dù điện hạ không đề cập, ta cũng đã nghĩ tới, nhân tộc và yêu tộc về sau phải sống chung thế nào.”
Lý Hanh khẽ động, nhìn chăm chú Lý Cảnh Lung: “Ngươi nói thử xem.”
“Quy củ đầu tiên,” Lý Cảnh Lung nói, “Dù thời gian có thay đổi thế nào, thiên thu vạn thế về sau, Khu ma ti sẽ vẫn còn, từng đời kế thừa, không được thay đổi, không thuộc Tam tỉnh Lục bộ, chỉ nghe lệnh Thiên tử và thái tử.”
“Đúng là như vậy.” Lý Hanh đáp, “Nhưng đảm bảo thế nào?”
“Tâm Đăng.” Lý Cảnh Lung nói, “Quy củ thứ hai, mỗi đời chấp chưởng Khu ma ti phải là truyền nhân của Tâm Đăng.”
Thực tế, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn bàn luận xong, trên đường vào Thục đều tự hỏi chuyện này, từ lúc thành lập Khu ma ti đến giờ, mọi người đều gặp một vấn đề – một thanh kiếm sắc, làm sao mà quốc gia không sử dụng? Làm thế nào không khiến bản thân gặp nguy hiểm?
Nếu là lúc trước, Lý Cảnh Lung có lẽ sẽ không tinh, nhiều năm sau chết đi rồi, Khu ma ti liệu sẽ giống như bây giờ không, tuyệt đối trung thành, bảo vệ Thần Châu đại địa. Hắn thậm chí còn nghi ngờ, có khi chưa chết nhưng khi nào đó lẩm cẩm, làm điều ngang ngược cũng không ai cản nổi.
Nhân tính vốn thiện hay nhân tính vốn ác, là tranh luận của Chư Tử Bách biết bao đời nay mà vẫn không kết luận được, Nho gia bắt đầu tranh luận từ thời Chiến Quốc cho tới tận bây giờ. Nói cách khác, nếu không có thủ đoạn bắt ép Khu ma ti nghe lệnh, mười năm trăm năm, thậm chí ngàn vạn năm trôi qua, cuối cùng có một ngày Khu ma sư khiến cả thế gian rơi vào vực sâu. Dù là Lý Long Cơ hay Lý Hanh, đều đã nói đến việc này ít nhất một lần, trước hôm nay, Lý Cảnh Lung vẫn không thuyết phục được chính mình.
Nhưng trong loạn An Sử, Tâm Đăng mất đi có lại, Lý Cảnh Lung nhìn thấy khả năng thứ ba, nhưng việc này vẫn cần xác minh: Người thừa kế Tâm Đăng có thể không quyết chí bảo vệ nhân gian sao?
“Vì sao?” Lý Hanh lạnh lùng nói.
“Thần tính.” Lý Cảnh Lung đáp, “Thiên nhân hợp nhất, vật còn ta còn, vật mất ta mất.”
Chuyện này động chạm đến Đạo gia huyễn hoặc khó hiểu, nhưng Lý Đường thờ phụng Lão tử, Lý Hanh cũng hiểu qua loa. Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát rồi nhìn Lý Hanh: “Tâm Đăng là nhận từ Thần minh, có thần tính, ai thừa kế sẽ phải coi phổ độ chúng sinh là chức trách của mình.”
“Dù là người có ác niệm, sau khi nhận được Tâm Đăng sẽ giác ngộ, lập địa thành Phật?” Lý Hanh nói, “Đơn giản quá sức tưởng tượng.”
“Tâm Đăng có thể áp chế tư dục.” Lý Cảnh Lung nói. “Nhưng lúc chọn chủ cũng không thể không thay đổi truyền nhân, nếu không vì sao nhiều năm trước biến mất khỏi huyết mạch Trần gia?”
Lý Hanh xem xét kỹ càng lời nói của Lý Cảnh Lung, biết Tăm Đăng vốn là truyền thừa của Trần gia, cha truyền con nói, nhưng bỗng nhiên biến mất trong một đời nào đó, không còn dấu vết.
“Thứ ba là gì?” Lý Hanh lại hỏi.
“Quy tắc thứ ba.” Lý Cảnh Lung nói. “Trung Nguyên Cửu Châu, chỉ cần thành lập phân bộ Khu ma ti, khiến Khu ma ti thực sự tồn tại, xác lập rõ ràng, Khu ma sư ẩn vào dân gian, không được lộ diện.”
“Khu ma ti trưởng sử chỉ cần chọn người phù hợp, cố gắng đào tạo, trong tương lai có thể là tạp dịch, thợ hoa, tiểu thương.” Lý Cảnh Lung nói, “Ẩn vào dân gian để giám sát những mối họa từ yêu tà, tránh nạn như loạn An Sử tái diễn. Trừ việc đó ra không được tham gia chính sự.”
Lý Hanh nói: “Không lừa gạt được, dân gian nói mỗi người một kiểu, một khi Khu ma sư hành động sẽ có người biết được.”
“Có một thứ gọi là ‘Ly hồn phấn’.” Lý Cảnh Lung nói, “Sau khi sử dụng có thể khiến người ta quên đi chuyện vừa xảy ra, cấp cho Khu ma ti dùng là được.”
“Lỡ như người nắm giữ Tâm Đăng bị mưu hại, không khống chế được Khu ma ti thì thế nào?” Lý Hanh trầm giọng.
“Có Bất Động Minh Vương giám sát.” Lý Cảnh Lung nói. “Người nắm giữ Trí Tuệ kiếm, kế thừa chân lực Bất Động Minh Vương, giám sát cả Khu ma ti và yêu tộc, đề phòng tất cả khả năng có thể xảy ra.”
Dù Lý Cảnh Lung dù dẫn đầu đám bộ hạ, mỗi lần kết án đều không có lỗ hổng, Tâm Đăng, chân lực Bất Động Minh Vương là chuyện cơ mật, giờ Lý Hanh đã biết, hắn tự hiểu rõ mọi chuyện.
Nói xong, Lý Cảnh Lung im lặng không nói, hắn cho Lý Hanh thời gian, vì hắn biết để Lý Hanh tiếp nhận phải làm như vậy chứ không có lựa chọn khác. Trời thu xanh thẳm, mây bay trắng tuyết, Lý Hanh ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, suy tư rất lâu, tới khi mặt trờ ngả về tây, mới thở dài đáp một tiếng: “Còn có một điều kiện.”
Lý Cảnh Lung gật đầu, Lý Hanh nói: “Đất phong sẽ thuộc danh nghĩa của ngươi.”
Lý Cảnh Lung hớn hở nói: “Tam Hạp là được.”
“Vậy phong ngươi làm Thục hầu.” Lý Hanh nói, “Ban thưởng công trạng chiến đấu với An Lộc Sơn.”
Lý Cảnh Lung khom người cảm tạ, Lý Hanh nói: “Nhưng đây là phụ hoàng phong, là chỉ dụ cuối cùng của phụ hoàng trước khi ta kế vị.”
Lý Cảnh Lung biết Lý Hanh dù thế nào cũng không muốn cõng nồi, liền nói: “Thần tuân chỉ.”
Hoàng hôn xuống, Lý Cảnh Lung rời khỏi cấm cung, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cuối cùng không phụ kỳ vọng của Hồng Tuấn. Về chỗ nghỉ chân, Lý Cảnh Lung thấy Hồng Tuấn đang mân mê ban chỉ kia, ngầng đầu cười nói: “Huynh về rồi.”
“Về rồi.” Lý Cảnh Lung cười cười, ngồi xuống, ôm Hồng Tuấn vào lòng, ngày hôm nay như bao ngày khác, Lý Cảnh Lung chôn một hạt giống giữa lòng đất Thần Châu, có lẽ cả đời sau, cũng chưa moc rễ nảy mầm nhưng thời gian trôi qua, Khu ma ti khai chi tán diệp, sẽ trở thành đại thụ bảo hộ cả thế gian này.
Trong đêm, mọi người đều quay về, A Thái kể lại tin tức liên quan đến Đại Nhật Kim Luân, Lý Cảnh Lung chấn động, A Thái nói: “Ta đoán năm đó vẫn còn trong tay phụ vương.”
Y Tư Ngải chết bởi quân áo đen của Đại Thực, Đại Nhật Kim Luân lưu lạc nhân gian, làm thế nào mà tìm? Đặc Lan Đóa mở bản đồ Đại Thực, A Thái giải thích cho mọi người: “Quách Tử Nghi nói cho ta tung tích Đại Nhật Kim Luân, ta thương lượng với A Quỳnh, pháp khí này có thể là ở phương Tây hoặc được đưa về Ba Cách Đạt. Lúc phụ vương sắp chết có hỏa táng theo giáo huấn của Hỏa giáo, di vật bị Đại Thực lấy mất.”
“Quá nguy hiểm.” Lý Cảnh Lung cau mày, “Ba người muốn đơn độc quay về cố quốc bị quân địch chiếm đóng sao?”
A Sử Na Quỳnh đáp: “Ta từ nơi đó đi ra, nói đơn giản thì, tìm được Đại Nhật Kim Luân sẽ chạy luôn.”
A Thái để lộ Thần Hỏa Giới nói: “Bản giáo ở Ba Cách Đạt vẫn còn tín đồ, giờ có Thần Hỏa Giới, triệu tập giáo chúng không đến mức quá nguy hiểm.”
Mạc Nhật Căn trưng cầu nhìn Lý Cảnh Lung nói: “Không thể để bọn họ tiến về như vậy.”
Mạc Nhật Căn có ý để mọi người cùng đi, nhưng Lý Cảnh Lung vẫn cau mày, Lục Hứa nói: “Một đám ngoại bang xuất hiện ở Ba Cách Đạt, chưa quen thủy thổ có khi còn liên lụy bọn họ.”
Lý Cảnh Lung đang lo chuyện ấy, Khu ma ti muốn hành động cùng nhau, nhưng mục tiêu rất rõ ràng, A Thái và A Sử Na Quỳnh còn phải tự chăm sóc bản thân. A Thái nói: “Hôm nay hai người bọn ta sẽ xuất phát, không đưa theo Đặc Lan Đóa.”
Cuối cùng Lý Cảnh Lung có một phương án điều hòa: “Chờ các ngươi ba tháng, lúc đó nếu không quay về, sẽ coi như các ngươi gặp nguy hiểm, toàn bộ Khu ma ti sẽ tìm cách cứu viện.”
A Thái còn đang định từ chối, nhưng dưới ánh mắt Đặc Lan Đoán đành phải gật đầu đồng ý. Mọi người nâng chén, tiễn biệt A Thái và A Sử Na Quỳnh, Đặc Lan Đóa ở lại Thành Đô, không nên phí mạng. Lý Cảnh Lung đề cập đến cuộc trò chuyện với Lý Hanh, việc kiến quốc của yêu tộc cũng được xác định, Hồng Tuấn không ngờ đã giải quyết nhanh như vậy, không nói được lời nào.
“Ta còn chưa chuẩn bị kỹ!” Hồng Tuấn nói, “Chuyện này… nhanh quá.”
Cừu Vĩnh Tư không ngừng khen hay, vì sao mà Lý Cảnh Lung đưa ra ba điều liên quan đến Khu ma ti, nói: “Chỉ cần kéo dài như vậy, sẽ là sự nghiệp thiên thu vạn đại.”
Mạc Nhật Căn, A Thái đều biến sắc, ánh mắt Lý Cảnh Lung nhìn xa như vậy vượt quá dự kiến mọi người, ý nghĩa việc nghị định với Lý Hanh hôm nay mà được chấp hành, Lý Cảnh Lung sẽ lưu danh ngàn đời. Đây là chuyện mà năm đó Địch công cũng không làm nổi.
“Nghĩ lại người đời sau đúc tượng cho ngươi.” Lục Hứa không khỏi buồn cười, nói, “Coi ngươi như tổ nghiệp thực xấu hổ.”
Lý Cảnh Lung nghiêm mặt nói: “Không đúc tượng, không ghi chép, Khu ma ti lớn mạnh được không thể bỏ người chèo chống, người sống một đời sao không tham luyến hư danh? Ta tình nguyên từ nay về sau không cần coi ai là thủy tổ sáng lập, trưng cầu kỹ nghệ, cùng nhau rèn giũa, càng vui sướng hơn.”
“Nhưng trong Cửu Châu, muốn lập phân bộ cũng là việc lớn.” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Sau khi kết thúc việc này, chúng ta sẽ chia ra hành động.” Lý Cảnh Lung nói, “Vừa du sơn ngoạn thủy vừa thành lập phân bộ.”
Hồng Tuấn rất thích ra ngoài chơi, lúc này cất tiếng đồng ý. Mọi người lại uống rượu, chỉ tiếc không có Lý Quy Niên ở đây, sau khi Lý Long Cơ nhập Thục liền đi thuyền đến Giang Nam. Khu ma ti uống say đến nửa đêm chẳng biết gì, trời thu đất Thục mát mẻ, toàn thành ngập hoa bay, rơi khắp sân vườn, sau một đêm trời lại sáng. Cao Lực Sĩ đích thân đến, mang theo đạo thánh chỉ cuối cùng của Lý Long Cơ, lần này không có tơ lụa cũng chảng có bạc vàng, càng không có điểm tâm. Chỉ là hạ lệnh phong làm Thục hầu, phong cho Lý Cảnh Lung một khu cả Phong Đô, Phụng Tiết giữa Trường Giang Tam Hạp. Khoảng bảy mươi dặm đất đai, không phải bình nguyên xanh tốt còn là nơi chưa ai đặt chân đến, toàn là vùng núi. Võ tướng Đại Đường nào bị Lý Hanh phong như vậy chắc đều trở mặt, dẫn quân đến đòi công bằng, nhưng Lý Cảnh Lung lại rất hài lòng.
Sau khi tiễn biệt A Thái, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn bàn luận một lát, mấy ngày tới nghỉ ngơi, việc đóng đô của Yêu tộc dù sao Khu ma ti cũng không nên can dự nhiều, nên Lý Cảnh Lung hỗ trợ Hồng Tuấn giải quyết, Mạc Nhật Căn dẫn Lục Hứa ra ngoài chơi, không cần hành động. Cừu Vĩnh Tư đi dạo quanh đất Thục thăm hỏi văn nhân thi sĩ. Đặc Lan Đóa thì đến thương hội người Hồ, thay Hàn Quốc Lan quản lý.
________________________________
Tam nghị hậu thế: Ba điều kiện tồn tại đến đời sau
/225
|