Lúc đó, Dương Quan canh phòng vắng vẻ, Hồng Tuấn hỏi thăm tướng thủ thành mới biết Giả Châu đã dẫn quân rời đi, hội hợp với Quách Tử Nghi, phối hợp với quân Hồi Hột tiến công ba đường tới Trường An, áp chế đội ngũ Sử Tư Minh.
Hồng Tuấn đổi ngựa, cùng Vũ Châu đi dọc Lương Châu xuôi nam, chuẩn bị vượt qua Kỳ Liên sơn đi vào bên trong Thanh Hải, ven đường không có người, bắt đầu vào đông, khí lạnh kéo về, tuyết mạnh gió lớn, Hồng Tuấn ỷ có Phượng Hoàng chân hỏa, cùng Vũ Châu chống chọi giữa làn gió tuyết không ngừng tiến lên. Nơi đây từng là quản hạt của Thổ Phiên, năm đó Thổ Phiên và Đại Đường chinh chiến liên miên, sau đó Đường quân nhận thua đành phải gả công chúa Văn Thành đi hòa thân, chiến sự mới ít dần.
Sau khi qua Kỳ Liên sơn gió tuyết càng mạnh, thành quách từng thuộc về Đại Đường đã trống trơn, trạm canh phòng đã bỏ trống, Hồng Tuấn còn nhớ hôm ở thảo đường Thành Đô, Đỗ Phù mời hắn và Lý Bạch thưởng thơ, có một câu: “Quân bất kiến Thanh Hải đầu, cổ lai bạch cốt vô nhân thu.”
(Người có nhìn thấy đất Thanh Hải, xương trắng từ xưa chẳng ai nhặt – Binh xa hành, Đỗ Phủ)
Ban đêm, lúc cùng Vũ Châu xuống núi, Hồng Tuấn thấy một căn cứ mà phía sau đều là những nấm mồ, bên trong là những binh sĩ vùi xác phương xa không được trở lại quê hương.
Đêm cuối cùng năm Thiên Bảo thứ mười lăm, cuồng phong gào khóc, bão tuyết tung bay, Hồng Tuấn và Vũ Châu tìm được một trạm canh không người, nhóm lửa xong Vũ Châu tìm được rượu mà Đường quân giấu trong hầm ngầm, bọn họ vừa uống vừa nói chuyện cũ ngày trước ở Diệu Kim cung, Hồng Tuấn cảm giác thời gian trôi qua rất lâu mà sau khi tiến vào Thanh Hải, tâm tình hắn cũng tốt dần lên.
“Nếu như ngươi biết trước sẽ có những chuyện này thì có còn xuống núi nữa không?” Vũ Châu hỏi.
Hồng Tuấn cười, gương mặt chuếnh choáng đỏ ửng, tâm tình hắn lúc này cực kỳ phức tạp.
“Vẫn.” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.
Vũ Châu lại nói: “Ta còn nhớ ngươi đáp ứng ta, sau khi đánh bại Thiên Ma, sẽ tìm một nơi giúp ta tu luyện, nhìn ta vượt Long môn.”
Hồng Tuấn đã quên, liến nhìn Vũ Châu: “Có nhớ sao?”
Vũ Châu nói: “Ta tu luyện sắp được rồi.”
Nói xong hắn biến thành hình cá, trên mặt đất bò qua bò lại, Hồng Tuấn nhìn bộ dáng kia lại phì cười, Cá chép yêu bị kéo dài cũng cười ha ha.
“Hồng Tuấn.” Vũ Châu nói, “Chờ ta hóa rồng sẽ đưa ngươi đi khắp nơi có được không?”
Hồng Tuấn tựa lưng vào tường, nghe như vậy, hắn lại nhớ tới Lý Cảnh Lung.
“Đúng vậy.” Hồng Tuấn thản nhiên nói. “Chúng ta đã ước hẹn, sẽ ở bên nhau rất lâu…”
Men say như bông tuyết trong đêm, sột soạt phủ lên mặt đất, Lý Cảnh Lung dường như còn ở bên cạnh, chờ mọi chuyện kết thúc, sẽ dẫn hắn đi khắp Thần Châu đại địa, ngắm cảnh đẹp, tìm đồ ăn ngon.
“Ngươi còn nhớ?” Lòng Vũ Châu nở hoa tưng bừng, gương mặt anh tuấn, cổ và ngực đều đỏ bừng lên.
Hồng Tuấn lại không nghe thấy Vũ Châu, lẩm bẩm nói: “Cho nên ta sẽ không thua đâu.”
Vũ Châu nói: “Ngươi sẽ không, Hồng Tuấn, ta…”
Vũ Châu còn định nói tiếp, đột nhiên Hồng Tuấn tỉnh lại nhíu mày, nói: “Tiếng gì vậy?”
Có tiếng ngựa hí truyền đến, Hồng Tuấn quay đầu nhìn ra bên ngoài trạm canh, thấy một con ngựa không ai cưỡi ở bên ngoài, lạnh run rẩy, trên yên ngựa, đầu ngựa còn phủ áo bông, bên hông buộc một túi nước đã đóng băng, trên bàn đạp còn có một chiếc ủng da.
“Là ai?” Hồng Tuấn vội đứng dậy ra ngoài.
Trong gió tuyết, một đường dấu chân của chiến mã hướng về phía xa, Hồng Tuấn đuổi tới, Vũ Châu nói: “Là thủ vệ ở đây sao?”
Hồng Tuấn nói: “Ngươi dắt ngựa vào đi, ta đi cứu người!”
Hồng Tuấn theo vết chân đuổi theo, hiển nhiên trên lưng ngựa có người, chắc hắn không chịu được gió tuyết, mới ngã xuống chân núi Kỳ Liên, bị ngựa kéo đi, cuối cùng giày tuột ra, ngã vào trong đống tuyết. Nếu không nhanh lên, trong trời đông giá rét sẽ chết lạnh mất.
Quả nhiên cửa ải dưới núi, chỗ vừa rời khỏi hẻm núi có một nam nhân nằm úp sấp, hắn chưa mất ý thức, chậm rãi từ đống tuyết leo lên, người mặc áo bào đen, nửa người bị băng tuyết vùi lấp. Hồng Tuấn tăng tốc, thấy người kia lộ ra bàn chân trần, bị đông cứng đỏ bừng.
“Này!” Hồng Tuấn hô: “Có nghe thấy không? Mau tỉnh lại!”
Người kia nghe thấy tiếng biết cứu viện tới, cuối cùng không giãy dụa nữa, nằm im.
Hồng Tuấn lật hắn lại, đột nhiên cả thế giới yên tĩnh.
Dưới trời mờ tối từng đợt tuyết rơi lả tả, gió ngừng thổi. Lý Cảnh Lung nhắm chặt hai mắt, chẳng biết từ lúc nào đã cởi một nửa áo bào, lồng ngực, bả vai lạnh cóng, đỏ bừng, bờ môi tím xanh, cứ như vậy nằm lặng im trong đống tuyết.
Tuyết nhiều dần, rơi lên người Hồng Tuấn, dường như qua một thời gian rất lâu, năm tháng ngưng đọng tại giây phút này, nước mắt hắn rơi xuống, nhỏ lên đống tuyết, rơi lên mặt, cổ Lý Cảnh Lung.
Hắn cúi người, ôm thật chặt Lý Cảnh Lung, dùng toàn bộ sức lực, như muốn vùi hắn vào thân thể mình. Thiên trường địa cửu, đêm tuyết năm ấy, đêm tuyết năm nay, bãi bể nương dâu, mọi chuyện dường như rất xa mà cũng rất gần, như chưa hề thay đổi.
Lý Cảnh Lung mất ý thức, chỉ còn đúng một cảm giác là – nóng.
Hắn ở giữa gió tuyết không ngừng cởi bỏ y phục, đây là chịu rét lạnh cực điểm, thân thể sinh ra ảo giác, trong vô thức hắn như ôm lấy một cơ thể rất quen thuộc, không nhịn được mà lôi kéo, cho đến khi chạm vòa bờ môi ấm áp kia.
Một ngọn lửa bao trùm thân thể hắn, khiến ý thức của hắn dần dần quay về, hắn mở hai mắt, mờ mịt nhìn Hồng Tuấn lõa thể, da thịt trắng trẻo nằm trong lòng mình.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hai mắt Hồng Tuấn gần sát, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt rưng rưng,
“Khóc gì mà khóc…” Lý Cảnh Lung chỉ nói một câu kia đã ôm chặt Hồng Tuấn, hai người quấn quýt một chỗ.
Sau trạm canh, Vũ Châu nhìn cánh cửa, trước mặt là ngựa mà Lý Cảnh Lung cưỡi đến.
Vũ Châu: “…”
Vũ Châu uống một ngụm rượu rồi đút cho chiến mã một ít cỏ khô.
“Ăn tết vui vẻ.” Vũ Châu nói với chiến mã, ngửa cổ nuốt mấy ngụm rượu, thở dài một tiếng “Ai!” rồi bỗng nhiên rưng rức khóc.
“Làm sao ta lại khổ như vậy?” Vũ Châu đưa tay, lau nước mắt, nức nở nói.
Ánh sáng từ đống lửa chiếu cả trạm canh, Hồng Tuấn ôm chặt Lý Cảnh Lung vào lòng, dùng Phượng Hoàng chân hỏa, truyền cho hắn. Lý Cảnh Lung tỉnh lại, lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn. Cả hai đều không nói gì.
Cuối cùng, Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú hai mắt Hồng Tuấn, nói: “Ta đến đưa em về nhà.”
Hồng Tuấn giơ tay, chà xát mặt hắn, nói: “Ta không thể…”
Lý Cảnh Lung cắt lời, “Ta hứa với em, Hồng Tuấn, ta sẽ không nhúng tay vào việc của yêu tộc, chỉ cần em đồng ý cho ta ở bên cạnh em thôi.”
Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung nói: “Ta hứa với huynh, đánh bại Thanh Hùng và Thiên Ma xong, sẽ theo huynh về nhà.”
“Một lười đã định.” Lý Cảnh Lung xòe tay, Hồng Tuấn lại không hiểu ý, nắm tay đặt vào tay hắn, Lý Cảnh Lung nắm chặt, kéo Hồng Tuấn về phía mình, ôm chặt hắn.
“Đừng đi…” Giọng nói Lý Cảnh Lung run rẩy, nói, “Ta sai rồi, em đừng đối xử với ta như vậy… Ta sẽ phát điên mất…”
Hồng Tuấn kinh ngạc mở to mắt, cảm nhận được nhịp tim Lý Cảnh Lung, nhịp đập trái tim hắn vẫn y như cũ, kiên định, nồng nhiệt.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung rúc vào nhau, Vũ Châu ở ngoài gõ cửa một cái, nói: “Hồng Tuấn, dậy đi.”
Hồng Tuấn tựa trên ngực Lý Cảnh Lung, còn buồn ngủ ngồi dậy, Lý Cảnh Lung qua một đêm đã hồi phục, trong cơ thể có Tâm Đăng và Phượng Hoàng chân lực, vốn cũng không chật vật đến mức suýt chết rét dưới chân Kỳ Liên sơn. Nhưng hắn đuổi theo liên tục, mấy ngày đêm chưa hề chợp mắt, lúc tới chân núi đã là đèn cạn dầu.
“Cám ơn, Triệu Tử Long.” Trong giọng Lý Cảnh Lung có hai tầng ý, nói với Vũ Châu.
Vũ Châu buồn bực đáp: “Không khách khí.”
“Ngươi thử tìm xem, nếu tìm được Kim Cương tiễn, món pháp khí cuối cùng đều nhờ ngươi.” Lý Cảnh Lung thu dọn hành trang, Hồng Tuấn ngáp dài từ trong trạm canh đi ra, thấy Lý Cảnh Lung vỗ vai Vũ Châu, cả cười.
Biểu tình Vũ Châu hết sức phức tạp, dường như bị đả kích rất mạnh, đành coi như thôi, hắn quay người lên ngựa. Ba con ngựa rời khỏi chân Kỳ Liên sơn, tiến vào vùng Thanh Hải.
Hồng Tuấn muốn cưỡi một con nhưng Lý Cảnh Lung kiên quyết muốn đi chung, để hắn ngồi phía trước. Nửa tháng này, Hồng Tuấn tách khỏi Lý Cảnh Lung, trong lòng lúc nào cũng trống vắng. Hắn biết người ta trưởng thành sẽ phải tự gánh trách nhiệm của mình, có một số việc phải tự mình đối mặt.
Nhưng khi hắn gặp lại Lý Cảnh Lung, cả người mất không chết, tình cảm lấn át, đối mặt đồng tuyết mênh mông, nương tựa vào Lý Cảnh Lung, hắn có cảm giác muốn từ bỏ hết thảy phiền não và trách nhiệm. Giống như Lý Bạch từng nói “nguyện đồng trần dữ hôi”.
(Cảnh gian khổ cũng nguyện bên nhau – Trường Can hành, Lý Bạch)
Hồng Tuấn không kìm được thở dài.
“Chuyện này không được, vậy cũng không vui.” Lý Cảnh Lung mang theo tiếu ý, ở sau lưng hắn nói: “Em rốt cuộc muốn lang quân làm thế nào đây? Để thống khoái.”
“Đừng nói nữa!” Hồng Tuấn buồn bực, Lý Cảnh Lung lại cười, hai tay vòng qua eo Hồng Tuấn điều khiển dây cương, siết chặt một cái, quát: “Giá!”
Chiến mã phi như bay trong màn tuyết trắng xóa.
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn vội quay đầu nhìn, Lý Cảnh Lung từ bên vai hôn lên môi hắn, nói: “Mặc kệ hắn đi.”
Hồng Tuấn: “…”
Lúc rời môi, Lý Cảnh Lung nói: “Hồng Tuấn, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, chúng ta sẽ ổn thôi.:
Thanh Hùng khiến Hồng Tuấn phiền muộn, bi thương cuối cùng khi Lý Cảnh Lung xuất hiện đã quét sạch sành sanh, trong giây lát hắn ôm lấy Lý Cảnh Lung, đã không còn e ngại gì.
“Mỗi khi ở cạnh huynh, ta cảm thấy bị đánh về nguyên hình.” Hồng Tuấn xuất thần nói.
Lý Cảnh Lung cười nói: “Cho nên ta mới làm Khu ma ti trưởng sử, vận mệnh an bài thu phục tiểu Yêu Vương này.”
Hồng Tuấn vốn nên nổi giận, lại nhịn không được cười vang. Lý Cảnh Lung giật cương ngựa, mang theo hắn chạy rất nhanh đến tận nơi cuối cùng trời đất.
Thành Lạc Dương, Thập Lý Hà Hán, nước đóng băng, hoàn toàn tĩnh mịch.
“Suýt nữa quên mất rắn các ngươi phải ngủ đông.” Giọng Viên Côn lạnh lùng vang lên.
Giải Ngục nhắm chặt hai mắt, thân thể vô cùng yếu ớt, giọng nói loáng thoáng:
“Hôm nay là bại tướng dưới tay ngươi.” Giải Ngục chậm rãi nói, “Nực cười yêu tộc các ngươi đã toàn thắng, thừa thế xông lên thì một chút ma khí này cũng tiêu diệt được… Bây giờ lại như nhân tộc, lâm vào cảnh đồng bào chém giết lẫn nhau, chẳng phải nực cười lắm sao?”
Viên Côn tiến lên một bước, không trả lời Giải Ngục, chỉ cởi khăn che mắt, Giải Ngục mở mắt nhìn Viên Côn.
Hai mắt Viên Côn như hai đáy động đen thẳm không có vật gì.
“Cho ta oán hận, bất cam…” Giải Ngục khàn giọng nói: “Ta sắp chết… dưới lòng đất này….”
“Còn chưa tới lúc.” Viên Côn lẩm bẩm, “Để ta nhìn xem.”
Hắn đến trước mặt Giải Ngục, Giải Ngục vô cùng sợ hãi không ngừng run rẩy, Viên Côn nâng một tay, ấn lên đầu Giải Ngục, trong khoảnh khắc Giải Ngục đau đớn gào thét, ma khí bạo tán. Viên Côn thu tay, quay người rời đi, lúc gần ra ngoài, hắn lạnh lùng nói: “Chờ đợi đi.”
Viên Côn rời đi, Thập Lý Hà Hán lại chìm vào bóng tối, một cặp mắt cáo lập lòe sáng lên.
Bầu trời Lạc Dương lờ mờ, tròn một năm, toàn thành vẫn còn mùi hôi thối, Thanh Hùng ngồi phía trên vương tọa sụp đổ trong chính điệp, một chân đạp lên tay vịn, một tay thì chống cằm.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Thanh Hùng hỏi Viên Côn.
“Ngươi trông thấy cái gì?” Viên Côn trầm giọng nói.
Thanh Hùng nhắm mắt lại, nói: “Ta thấy đám sâu kiến đanh định phản khán, Hà Gian, Thiểm Quân, Đường quân và Sử Tư Minh đang giao chiến kịch liệt, bọn chúng lấy được Trường An, là bọc đánh hai đường, chuẩn bị tiến về Lạc Dương.”
Viên Côn trầm giọng nói: “Chủ nhân chân chính còn chưa tới.”
Thanh Hùng hơi ngầng đầu, từ trên cao nhìn Viên Côn, Viên Côn nói: “Từ trên cơ thể không còn ma khí của Giải Ngục, đã nhìn thấy tương lai.”
“Tương lai thế nào?” Thanh Hùng nói.
“Lần chuyển sinh tiếp theo.” Viên Côn nói. “Thiên Ma sẽ sinh ra trong Thánh địa.”
“Khi nào?” Thanh Hùng trầm giọng nói.
“Hai trăm bốn mươi bảy năm sau.” Viên Côn nói.
“Thời gian này là đủ.” Thanh Hùng chậm rãi nói.
Viên Côn lại nói: “Ma chủng sẽ ngưng tụ trên thân thể Ba Xà, truyền vào Thần nữ Vu Sơn, sinh hạ ma thai.”
“Ba Xà đã chết.” Thanh Hùng chậm rãi nói, lại nhìn sang một bên vương tọa, Triều Vân bị ném xuống đất.
“Khi nào Hồng Tuấn trở về?” Thanh Hùng trầm giọng nói.
“Sớm thôi.” Viên Côn đáp, “Chậm nhất không đến một tháng.”
“Bắt nó trở lại.” Thanh Hùng nói, “Không thể để nó ở bên ngoài.”
Viên Côn nói: “Kiểu gì cũng sẽ chui đầu vào lưới, cần gì nóng vội?”
“Ngươi nói cho ta biết, Hạn Bạt sẽ đưa nó về.” Thanh Hùng hạ giọng, “Hiện giờ thì sao!””
Viên Côn không tranh luận, quay người rời khỏi đại điện.
___________________________________________________
Binh tắc trừ tịch: Đêm cuối năm ở trạm canh
Anh Gà lấp xong hố ‘Thiên địa bạch câu’ rồi, mà hình như có người làm hay sao í, nhưng mà không biết có đăng lên đâu không nữa. Nhìn Thiên Bảo với Định Hải xong quay sang nhìn Bạch Câu có 400k chữ, thấy có vẻ nhẹ nhõm phết.
Mình sẽ ngồi chờ ‘Sơn hữu mộc hề’ vậy.
Chương sau gay cấn đó:>
Hồng Tuấn đổi ngựa, cùng Vũ Châu đi dọc Lương Châu xuôi nam, chuẩn bị vượt qua Kỳ Liên sơn đi vào bên trong Thanh Hải, ven đường không có người, bắt đầu vào đông, khí lạnh kéo về, tuyết mạnh gió lớn, Hồng Tuấn ỷ có Phượng Hoàng chân hỏa, cùng Vũ Châu chống chọi giữa làn gió tuyết không ngừng tiến lên. Nơi đây từng là quản hạt của Thổ Phiên, năm đó Thổ Phiên và Đại Đường chinh chiến liên miên, sau đó Đường quân nhận thua đành phải gả công chúa Văn Thành đi hòa thân, chiến sự mới ít dần.
Sau khi qua Kỳ Liên sơn gió tuyết càng mạnh, thành quách từng thuộc về Đại Đường đã trống trơn, trạm canh phòng đã bỏ trống, Hồng Tuấn còn nhớ hôm ở thảo đường Thành Đô, Đỗ Phù mời hắn và Lý Bạch thưởng thơ, có một câu: “Quân bất kiến Thanh Hải đầu, cổ lai bạch cốt vô nhân thu.”
(Người có nhìn thấy đất Thanh Hải, xương trắng từ xưa chẳng ai nhặt – Binh xa hành, Đỗ Phủ)
Ban đêm, lúc cùng Vũ Châu xuống núi, Hồng Tuấn thấy một căn cứ mà phía sau đều là những nấm mồ, bên trong là những binh sĩ vùi xác phương xa không được trở lại quê hương.
Đêm cuối cùng năm Thiên Bảo thứ mười lăm, cuồng phong gào khóc, bão tuyết tung bay, Hồng Tuấn và Vũ Châu tìm được một trạm canh không người, nhóm lửa xong Vũ Châu tìm được rượu mà Đường quân giấu trong hầm ngầm, bọn họ vừa uống vừa nói chuyện cũ ngày trước ở Diệu Kim cung, Hồng Tuấn cảm giác thời gian trôi qua rất lâu mà sau khi tiến vào Thanh Hải, tâm tình hắn cũng tốt dần lên.
“Nếu như ngươi biết trước sẽ có những chuyện này thì có còn xuống núi nữa không?” Vũ Châu hỏi.
Hồng Tuấn cười, gương mặt chuếnh choáng đỏ ửng, tâm tình hắn lúc này cực kỳ phức tạp.
“Vẫn.” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.
Vũ Châu lại nói: “Ta còn nhớ ngươi đáp ứng ta, sau khi đánh bại Thiên Ma, sẽ tìm một nơi giúp ta tu luyện, nhìn ta vượt Long môn.”
Hồng Tuấn đã quên, liến nhìn Vũ Châu: “Có nhớ sao?”
Vũ Châu nói: “Ta tu luyện sắp được rồi.”
Nói xong hắn biến thành hình cá, trên mặt đất bò qua bò lại, Hồng Tuấn nhìn bộ dáng kia lại phì cười, Cá chép yêu bị kéo dài cũng cười ha ha.
“Hồng Tuấn.” Vũ Châu nói, “Chờ ta hóa rồng sẽ đưa ngươi đi khắp nơi có được không?”
Hồng Tuấn tựa lưng vào tường, nghe như vậy, hắn lại nhớ tới Lý Cảnh Lung.
“Đúng vậy.” Hồng Tuấn thản nhiên nói. “Chúng ta đã ước hẹn, sẽ ở bên nhau rất lâu…”
Men say như bông tuyết trong đêm, sột soạt phủ lên mặt đất, Lý Cảnh Lung dường như còn ở bên cạnh, chờ mọi chuyện kết thúc, sẽ dẫn hắn đi khắp Thần Châu đại địa, ngắm cảnh đẹp, tìm đồ ăn ngon.
“Ngươi còn nhớ?” Lòng Vũ Châu nở hoa tưng bừng, gương mặt anh tuấn, cổ và ngực đều đỏ bừng lên.
Hồng Tuấn lại không nghe thấy Vũ Châu, lẩm bẩm nói: “Cho nên ta sẽ không thua đâu.”
Vũ Châu nói: “Ngươi sẽ không, Hồng Tuấn, ta…”
Vũ Châu còn định nói tiếp, đột nhiên Hồng Tuấn tỉnh lại nhíu mày, nói: “Tiếng gì vậy?”
Có tiếng ngựa hí truyền đến, Hồng Tuấn quay đầu nhìn ra bên ngoài trạm canh, thấy một con ngựa không ai cưỡi ở bên ngoài, lạnh run rẩy, trên yên ngựa, đầu ngựa còn phủ áo bông, bên hông buộc một túi nước đã đóng băng, trên bàn đạp còn có một chiếc ủng da.
“Là ai?” Hồng Tuấn vội đứng dậy ra ngoài.
Trong gió tuyết, một đường dấu chân của chiến mã hướng về phía xa, Hồng Tuấn đuổi tới, Vũ Châu nói: “Là thủ vệ ở đây sao?”
Hồng Tuấn nói: “Ngươi dắt ngựa vào đi, ta đi cứu người!”
Hồng Tuấn theo vết chân đuổi theo, hiển nhiên trên lưng ngựa có người, chắc hắn không chịu được gió tuyết, mới ngã xuống chân núi Kỳ Liên, bị ngựa kéo đi, cuối cùng giày tuột ra, ngã vào trong đống tuyết. Nếu không nhanh lên, trong trời đông giá rét sẽ chết lạnh mất.
Quả nhiên cửa ải dưới núi, chỗ vừa rời khỏi hẻm núi có một nam nhân nằm úp sấp, hắn chưa mất ý thức, chậm rãi từ đống tuyết leo lên, người mặc áo bào đen, nửa người bị băng tuyết vùi lấp. Hồng Tuấn tăng tốc, thấy người kia lộ ra bàn chân trần, bị đông cứng đỏ bừng.
“Này!” Hồng Tuấn hô: “Có nghe thấy không? Mau tỉnh lại!”
Người kia nghe thấy tiếng biết cứu viện tới, cuối cùng không giãy dụa nữa, nằm im.
Hồng Tuấn lật hắn lại, đột nhiên cả thế giới yên tĩnh.
Dưới trời mờ tối từng đợt tuyết rơi lả tả, gió ngừng thổi. Lý Cảnh Lung nhắm chặt hai mắt, chẳng biết từ lúc nào đã cởi một nửa áo bào, lồng ngực, bả vai lạnh cóng, đỏ bừng, bờ môi tím xanh, cứ như vậy nằm lặng im trong đống tuyết.
Tuyết nhiều dần, rơi lên người Hồng Tuấn, dường như qua một thời gian rất lâu, năm tháng ngưng đọng tại giây phút này, nước mắt hắn rơi xuống, nhỏ lên đống tuyết, rơi lên mặt, cổ Lý Cảnh Lung.
Hắn cúi người, ôm thật chặt Lý Cảnh Lung, dùng toàn bộ sức lực, như muốn vùi hắn vào thân thể mình. Thiên trường địa cửu, đêm tuyết năm ấy, đêm tuyết năm nay, bãi bể nương dâu, mọi chuyện dường như rất xa mà cũng rất gần, như chưa hề thay đổi.
Lý Cảnh Lung mất ý thức, chỉ còn đúng một cảm giác là – nóng.
Hắn ở giữa gió tuyết không ngừng cởi bỏ y phục, đây là chịu rét lạnh cực điểm, thân thể sinh ra ảo giác, trong vô thức hắn như ôm lấy một cơ thể rất quen thuộc, không nhịn được mà lôi kéo, cho đến khi chạm vòa bờ môi ấm áp kia.
Một ngọn lửa bao trùm thân thể hắn, khiến ý thức của hắn dần dần quay về, hắn mở hai mắt, mờ mịt nhìn Hồng Tuấn lõa thể, da thịt trắng trẻo nằm trong lòng mình.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hai mắt Hồng Tuấn gần sát, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt rưng rưng,
“Khóc gì mà khóc…” Lý Cảnh Lung chỉ nói một câu kia đã ôm chặt Hồng Tuấn, hai người quấn quýt một chỗ.
Sau trạm canh, Vũ Châu nhìn cánh cửa, trước mặt là ngựa mà Lý Cảnh Lung cưỡi đến.
Vũ Châu: “…”
Vũ Châu uống một ngụm rượu rồi đút cho chiến mã một ít cỏ khô.
“Ăn tết vui vẻ.” Vũ Châu nói với chiến mã, ngửa cổ nuốt mấy ngụm rượu, thở dài một tiếng “Ai!” rồi bỗng nhiên rưng rức khóc.
“Làm sao ta lại khổ như vậy?” Vũ Châu đưa tay, lau nước mắt, nức nở nói.
Ánh sáng từ đống lửa chiếu cả trạm canh, Hồng Tuấn ôm chặt Lý Cảnh Lung vào lòng, dùng Phượng Hoàng chân hỏa, truyền cho hắn. Lý Cảnh Lung tỉnh lại, lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn. Cả hai đều không nói gì.
Cuối cùng, Lý Cảnh Lung nhìn chăm chú hai mắt Hồng Tuấn, nói: “Ta đến đưa em về nhà.”
Hồng Tuấn giơ tay, chà xát mặt hắn, nói: “Ta không thể…”
Lý Cảnh Lung cắt lời, “Ta hứa với em, Hồng Tuấn, ta sẽ không nhúng tay vào việc của yêu tộc, chỉ cần em đồng ý cho ta ở bên cạnh em thôi.”
Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung nói: “Ta hứa với huynh, đánh bại Thanh Hùng và Thiên Ma xong, sẽ theo huynh về nhà.”
“Một lười đã định.” Lý Cảnh Lung xòe tay, Hồng Tuấn lại không hiểu ý, nắm tay đặt vào tay hắn, Lý Cảnh Lung nắm chặt, kéo Hồng Tuấn về phía mình, ôm chặt hắn.
“Đừng đi…” Giọng nói Lý Cảnh Lung run rẩy, nói, “Ta sai rồi, em đừng đối xử với ta như vậy… Ta sẽ phát điên mất…”
Hồng Tuấn kinh ngạc mở to mắt, cảm nhận được nhịp tim Lý Cảnh Lung, nhịp đập trái tim hắn vẫn y như cũ, kiên định, nồng nhiệt.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung rúc vào nhau, Vũ Châu ở ngoài gõ cửa một cái, nói: “Hồng Tuấn, dậy đi.”
Hồng Tuấn tựa trên ngực Lý Cảnh Lung, còn buồn ngủ ngồi dậy, Lý Cảnh Lung qua một đêm đã hồi phục, trong cơ thể có Tâm Đăng và Phượng Hoàng chân lực, vốn cũng không chật vật đến mức suýt chết rét dưới chân Kỳ Liên sơn. Nhưng hắn đuổi theo liên tục, mấy ngày đêm chưa hề chợp mắt, lúc tới chân núi đã là đèn cạn dầu.
“Cám ơn, Triệu Tử Long.” Trong giọng Lý Cảnh Lung có hai tầng ý, nói với Vũ Châu.
Vũ Châu buồn bực đáp: “Không khách khí.”
“Ngươi thử tìm xem, nếu tìm được Kim Cương tiễn, món pháp khí cuối cùng đều nhờ ngươi.” Lý Cảnh Lung thu dọn hành trang, Hồng Tuấn ngáp dài từ trong trạm canh đi ra, thấy Lý Cảnh Lung vỗ vai Vũ Châu, cả cười.
Biểu tình Vũ Châu hết sức phức tạp, dường như bị đả kích rất mạnh, đành coi như thôi, hắn quay người lên ngựa. Ba con ngựa rời khỏi chân Kỳ Liên sơn, tiến vào vùng Thanh Hải.
Hồng Tuấn muốn cưỡi một con nhưng Lý Cảnh Lung kiên quyết muốn đi chung, để hắn ngồi phía trước. Nửa tháng này, Hồng Tuấn tách khỏi Lý Cảnh Lung, trong lòng lúc nào cũng trống vắng. Hắn biết người ta trưởng thành sẽ phải tự gánh trách nhiệm của mình, có một số việc phải tự mình đối mặt.
Nhưng khi hắn gặp lại Lý Cảnh Lung, cả người mất không chết, tình cảm lấn át, đối mặt đồng tuyết mênh mông, nương tựa vào Lý Cảnh Lung, hắn có cảm giác muốn từ bỏ hết thảy phiền não và trách nhiệm. Giống như Lý Bạch từng nói “nguyện đồng trần dữ hôi”.
(Cảnh gian khổ cũng nguyện bên nhau – Trường Can hành, Lý Bạch)
Hồng Tuấn không kìm được thở dài.
“Chuyện này không được, vậy cũng không vui.” Lý Cảnh Lung mang theo tiếu ý, ở sau lưng hắn nói: “Em rốt cuộc muốn lang quân làm thế nào đây? Để thống khoái.”
“Đừng nói nữa!” Hồng Tuấn buồn bực, Lý Cảnh Lung lại cười, hai tay vòng qua eo Hồng Tuấn điều khiển dây cương, siết chặt một cái, quát: “Giá!”
Chiến mã phi như bay trong màn tuyết trắng xóa.
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn vội quay đầu nhìn, Lý Cảnh Lung từ bên vai hôn lên môi hắn, nói: “Mặc kệ hắn đi.”
Hồng Tuấn: “…”
Lúc rời môi, Lý Cảnh Lung nói: “Hồng Tuấn, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, chúng ta sẽ ổn thôi.:
Thanh Hùng khiến Hồng Tuấn phiền muộn, bi thương cuối cùng khi Lý Cảnh Lung xuất hiện đã quét sạch sành sanh, trong giây lát hắn ôm lấy Lý Cảnh Lung, đã không còn e ngại gì.
“Mỗi khi ở cạnh huynh, ta cảm thấy bị đánh về nguyên hình.” Hồng Tuấn xuất thần nói.
Lý Cảnh Lung cười nói: “Cho nên ta mới làm Khu ma ti trưởng sử, vận mệnh an bài thu phục tiểu Yêu Vương này.”
Hồng Tuấn vốn nên nổi giận, lại nhịn không được cười vang. Lý Cảnh Lung giật cương ngựa, mang theo hắn chạy rất nhanh đến tận nơi cuối cùng trời đất.
Thành Lạc Dương, Thập Lý Hà Hán, nước đóng băng, hoàn toàn tĩnh mịch.
“Suýt nữa quên mất rắn các ngươi phải ngủ đông.” Giọng Viên Côn lạnh lùng vang lên.
Giải Ngục nhắm chặt hai mắt, thân thể vô cùng yếu ớt, giọng nói loáng thoáng:
“Hôm nay là bại tướng dưới tay ngươi.” Giải Ngục chậm rãi nói, “Nực cười yêu tộc các ngươi đã toàn thắng, thừa thế xông lên thì một chút ma khí này cũng tiêu diệt được… Bây giờ lại như nhân tộc, lâm vào cảnh đồng bào chém giết lẫn nhau, chẳng phải nực cười lắm sao?”
Viên Côn tiến lên một bước, không trả lời Giải Ngục, chỉ cởi khăn che mắt, Giải Ngục mở mắt nhìn Viên Côn.
Hai mắt Viên Côn như hai đáy động đen thẳm không có vật gì.
“Cho ta oán hận, bất cam…” Giải Ngục khàn giọng nói: “Ta sắp chết… dưới lòng đất này….”
“Còn chưa tới lúc.” Viên Côn lẩm bẩm, “Để ta nhìn xem.”
Hắn đến trước mặt Giải Ngục, Giải Ngục vô cùng sợ hãi không ngừng run rẩy, Viên Côn nâng một tay, ấn lên đầu Giải Ngục, trong khoảnh khắc Giải Ngục đau đớn gào thét, ma khí bạo tán. Viên Côn thu tay, quay người rời đi, lúc gần ra ngoài, hắn lạnh lùng nói: “Chờ đợi đi.”
Viên Côn rời đi, Thập Lý Hà Hán lại chìm vào bóng tối, một cặp mắt cáo lập lòe sáng lên.
Bầu trời Lạc Dương lờ mờ, tròn một năm, toàn thành vẫn còn mùi hôi thối, Thanh Hùng ngồi phía trên vương tọa sụp đổ trong chính điệp, một chân đạp lên tay vịn, một tay thì chống cằm.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Thanh Hùng hỏi Viên Côn.
“Ngươi trông thấy cái gì?” Viên Côn trầm giọng nói.
Thanh Hùng nhắm mắt lại, nói: “Ta thấy đám sâu kiến đanh định phản khán, Hà Gian, Thiểm Quân, Đường quân và Sử Tư Minh đang giao chiến kịch liệt, bọn chúng lấy được Trường An, là bọc đánh hai đường, chuẩn bị tiến về Lạc Dương.”
Viên Côn trầm giọng nói: “Chủ nhân chân chính còn chưa tới.”
Thanh Hùng hơi ngầng đầu, từ trên cao nhìn Viên Côn, Viên Côn nói: “Từ trên cơ thể không còn ma khí của Giải Ngục, đã nhìn thấy tương lai.”
“Tương lai thế nào?” Thanh Hùng nói.
“Lần chuyển sinh tiếp theo.” Viên Côn nói. “Thiên Ma sẽ sinh ra trong Thánh địa.”
“Khi nào?” Thanh Hùng trầm giọng nói.
“Hai trăm bốn mươi bảy năm sau.” Viên Côn nói.
“Thời gian này là đủ.” Thanh Hùng chậm rãi nói.
Viên Côn lại nói: “Ma chủng sẽ ngưng tụ trên thân thể Ba Xà, truyền vào Thần nữ Vu Sơn, sinh hạ ma thai.”
“Ba Xà đã chết.” Thanh Hùng chậm rãi nói, lại nhìn sang một bên vương tọa, Triều Vân bị ném xuống đất.
“Khi nào Hồng Tuấn trở về?” Thanh Hùng trầm giọng nói.
“Sớm thôi.” Viên Côn đáp, “Chậm nhất không đến một tháng.”
“Bắt nó trở lại.” Thanh Hùng nói, “Không thể để nó ở bên ngoài.”
Viên Côn nói: “Kiểu gì cũng sẽ chui đầu vào lưới, cần gì nóng vội?”
“Ngươi nói cho ta biết, Hạn Bạt sẽ đưa nó về.” Thanh Hùng hạ giọng, “Hiện giờ thì sao!””
Viên Côn không tranh luận, quay người rời khỏi đại điện.
___________________________________________________
Binh tắc trừ tịch: Đêm cuối năm ở trạm canh
Anh Gà lấp xong hố ‘Thiên địa bạch câu’ rồi, mà hình như có người làm hay sao í, nhưng mà không biết có đăng lên đâu không nữa. Nhìn Thiên Bảo với Định Hải xong quay sang nhìn Bạch Câu có 400k chữ, thấy có vẻ nhẹ nhõm phết.
Mình sẽ ngồi chờ ‘Sơn hữu mộc hề’ vậy.
Chương sau gay cấn đó:>
/225
|