Một ngày sau, trong tẩm điện cung Hưng Khánh.
Dương Ngọc Hoàn ngủ say cả một đêm, từ từ tỉnh lại.
“Người thấy khá hơn chưa?” Giọng nói của Hồng Tuấn vang lên.
Hồng Tuấn đã đổi một thân võ bào màu xanh, ngồi bên giường, đẹp như ngọc, lộ rõ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, lúc này ngón trỏ và ngón giữa lành lạnh của hắn ấn lên cổ Dương Ngọc Hoàn.
Khổng Tước Linh ngọc bích phát ra ánh sáng, Ngũ Sắc Thần Quang rót vào cơ thể Dương Ngọc Hoàn. Khu ma ti sợ Quắc Quốc phu nhân giở trò mờ ám gì đó, lúc cuối cùng trong trận hỗn chiến kia, hồ yêu chỉ nói qua loa mấy sự việc, để lại một mớ bí ẩn không ai giải đáp nổi.
Hồng Tuấn hướng mấy người Lý Cảnh Lung nói: “Không cảm nhận được yêu khí.”
Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Long Cơ nói, “Quốc Trung đang ở Hà Bắc, việc này cần viết thư báo cho hắn, cũng coi như bàn giao.”
Dương Ngọc Hoàn nhớ lại, hai hàng lệ chảy dài, nói “Đại… đại tỷ của ta đâu?”
“Ngươi còn nhớ được gì sao?” Hồng Tuấn đưa một cái bát lưu ly đưa cho thái giám, nói, “Lấy thuốc vào bát này.”
Dương Ngọc Hoàn suy nghĩ đứt đoạn, mông lung nhớ đến chính mình gặp một con hồ yêu, mơ một cơn mơ rất dài, nhưng ký ức không liền mạch khiến nàng không cách nào khớp được các sự kiện với nhau.
“Chắc là tác dụng của Ly Hồn Phấn.” Lý Cảnh Lung hướng Lý Long Cơ giải thích.
“Ta nhớ, có một con cá chép đã cứu tính mạng ta.” Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nói, “Con cá kia ở đâu?”
Mọi người: “…”
Lý Long Cơ có nói, ai cứu được Dương Ngọc Hoàn, liền phong quan tấn tước, không nghĩ rằng Dương Ngọc Hoàn lại nhận định một cá chép chân đầy lông chính là ân yêu cứu mạng mình, có hơi lúng túng.
“Nó là bằng hữu của ta, Triệu Tử Long.” Hồng Tuấn cười nói, “Hôm nào sẽ giới thiệu cho mấy người, đây uống thuốc đi. Uống xong mọi việc sẽ ổn cả.”
Hồng Tuấn cầm bát lưu ly trong tay, Lý Long Cơ tiến đến, đỡ Dương Ngọc Hoàn ngồi dậy. Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn: “?”
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy Hồng Tuấn phong thần tuấn lãng, môi hồng răng trắng, lông mày đậm nét, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, da trắng nõn, ngón tay thon dài, trong mắt phảng phất ý cười như có như không.
“Ngươi… Ngươi họ Khổng?” Dương Ngọc Hoàn nghi ngờ hỏi, “Khổng Tuyên là gì của ngươi?”
Nháy mắt cả điện yên lặng, tay Hồng Tuấn không ngừng run rẩy, thuốc trong bát sánh ra một chút, hắn cố gắng trấn định, hỏi lại: “Người biết phụ thân ta?”
“Ngươi là nhi tử của Không Tuyên!” Dương Ngọc Hoàn nắm lấy cổ tay Hồng Tuấn, “Phụ mẫu ngươi đâu?”
“Ái phi.” Lý Long Cơ vội nói, “Nàng nghỉ ngơi trước đã, việc này nói sau cũng được.”
Hồng Tuấn trong mắt còn lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Dương Ngọc Hoàn, lại nhìn Lý Long Cơ. Duong Ngọc Hoàn nhìn Lý Long Cơ nói, “Khổng đại phu! Bệ hạ! Ngài còn nhớ rõ không? Mười sáu năm trước, thần thiếp nhiễm bệnh, người cứu ta chính là Khổng đại phu!”
Lý Cảnh Lung liếc Hồng Tuấn, nhất thời trong điện lặng ngắt như tờ, Lý Long Cơ đáp: “Hình như có người đó, năm ấy ta có nghe Mạo nhi nhắc qua…”
Lý Long Cơ chần chừ nửa ngày, Dương Ngọc Hoàn lại cười nói, “Mẫu thân ngươi là Giả Dục Trạch, phụ mẫu ngươi hiện còn khỏe cả chứ?”
“Đều đã qua đời.” Hồng Tuấn ưu sầu đáp.
Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nửa ngày không nói một tiếng, Lý Cảnh Lung đứng sau lung Hồng Tuấn lên tiếng: “Thiên hạ bách tính, đều là con dân của bệ hạ, vì thiên tử, quý phi phân ưu chính là bổn phận. Hồng Tuấn, quý phi đang mệt mỏi, để người nghỉ ngơi đã.”
Lý Cảnh Lung biết Lý Long Cơ không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao Dương Ngọc Hoàn cũng từng là con dâu hắn, ít nhiều gì cũng là chuyện trái đạo lý, liền gọi Hồng Tuấn về. Hồng Tuấn còn nói: “Chờ người khỏe lên chúng ta lại nói.”
Lý Long Cơ liền gật đầu, phân phó mọi người lui xuống.
Trong gian phụ điện, tất cả mọi người thở ra, hôm qua trừ yêu, may mà không có làm hỏng cung Hưng Khánh. Thành viên Khu ma ti đều chưa trở về, ở trong cung liền lăn ra ngủ, ngủ dậy thì ăn, tắm rửa, thay quần áo khác. Nắng chiều buông xuống, Lý Long Cơ đặc cách cho mọi người nghỉ ngơi ở phòng trà, hoàng thượng thì vào triều giải quyết hậu quả mấy việc gần đây.
Lúc trước, Lý Cảnh Lung bị Lý Long Cơ dẫn đi cùng, cùng tiến cung nói chuyện với đám quan viên, đầu tiên là Đại Lý tự, sau đó là Hình bộ, rồi thống lĩnh Lục quân, mãi đến lúc này mới có thời gian để thở.
“May mắn đêm qua không ảnh hưởng quá nhiều.” Lý Cảnh Lung nói, “Trước mặt tạm thời đều thu xếp được. Bách tính Trường An chưa biết chuyện gì xảy ra.”
“Không nên biết quá nhiều, đều để họ ngửi Ly Hồn Phấn là được.” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
“Kim Sí Đại Bàng không biết từ đâu mà tới.” Mạc Nhật Căn nói, “Thực giống thiên thần.”
Cá chép yêu đang ngủ bên chân Hồng Tuấn, nghe thấy liền cảnh giác giương mắt, nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn ấp úng, may mà mọi người không chú ý tới sự khác thường của hắn, chỉ chăm chú thảo luận sự kiện hôm qua.
Kim Sí Đại Bằng chính là thần điểu trong truyền thuyết, trong dân gian có danh tiếng rất tốt, cuối cùng mọi người đều nhất trí, chim kia có lẽ là từng là thủ hộ thần của Đại Đường, khi hồ yêu chiếm lĩnh Trường An nó bỏ đi, sau khi thấy Khu ma ti một phen nỗ lực, nó lại quay về thủ hộ Đại Đường.
Thật sao? Chính Hồng Tuấn cũng không biết Thanh Hùng có địa vị như thế, dường như yêu cũng chia ra thanh danh tốt, xấu.
Chạng vạng tối, Lý Long Cơ còn chưa để mọi người về, đến giờ cơm tối, thiên tử ban thiện, sau đó thái giám thông truyền, bệ hạ trong điện Kim Hoa Lạc triệu kiến, thế là thái giám đốt đèn, dẫn mọi người đến thiên điện.
Đầu mùa đông, trong điện Kim Hoa Lạc, gốc ngân hạnh bốn trăm tuổi kia đã rụng lá, trơ trụi mà đứng bên hồ nước. Bên trong điện, bình phong to lớn phía trên vẫn rộng mở, chỉ là cảnh tượng đổi thành tuyết bay đầy trời, sau tấm bình phong có bóng người, nhẹ nhàng gảy một hai tiếng đàn, phảng phất như tiếng suối, làm lòng người vui vẻ dễ chịu.
Năm người vẫn như lần trước ngồi xuống, Cừu Vĩnh Tư vẫn còn tranh luận với Mạc Nhật Căn xem Kim Sí Đại Bằng đánh nhau với Giao Long thì bên nào thắng. Lát sau bên ngoài có tiếng hô: “Thái tử đến.”
Lý Cảnh Lung không nghĩ Thái tử sẽ đến, vội vàng đứng dậy nghênh đón. Một nam tử trung niên dáng vẻ cao cao, gầy gò, làn da hơi xám, bước nhanh đến vỗ vai Lý Cảnh Lung, cười nói: “Cảnh Lung”
“Điện hạ!” Lý Cảnh Lung thực vừa sợ vừa vui.
Người kia chính là Thái tử Đại Đường Lý Hanh, lúc Lý Lâm Phủ còn tại vị, Lý Hanh phòng bị việc bị lật đổ, lãnh binh ra ngoài. Năm ngoái Lý Lâm Phủ bị thanh trừng, Lý Hanh rốt cuộc trừ được đại họa trên đầu, bớt đi một địch nhân rốt cuộc nở mày nở mặt, được Lý Long Cơ phong làm thái tử, triệu về Trường An.
“Lệ vương đến. “
“Thọ vương đến.”
Năm đó Lý Hanh trước khi rời kinh từng gặp qua Lý Cảnh Lung vài lần. Lý Cảnh Lung ở trong Long vũ quân, từng cùng đi săn ở Ly sơn, khi đó Lý Cảnh Lung với Lý Hanh có cảm giác rất hợp nhau. Lý Hanh cũng ấn tượng với thiếu niên dám táng gia bại sản chỉ để mua một thanh kiếm này. Lý Cảnh Lung còn từng nghĩ sẽ theo Lý Hanh đi chinh chiến Tây Bắc.
Nhưng Lý Hanh vì bảo toàn bản thân, không kịp quen thân với Lý Cảnh Lung đã vội vàng rời khỏi Trường An.
“Ồ, vị này là ai?” Lý Hanh nhìn thấy Hồng Tuấn sau lưng Lý Cảnh Lung, quay đầu cười nói, “Khiến nhà ta so ra không bằng!”
Lệ Vương Lý diễm, Thọ vương Lý Mạo cùng nhau đến, Khu ma ti vội vàng chào hỏi. Lý Mạo lớn lên giống Vũ Huệ Phi, dung mạo tuấn tú, lại thiếu mấy phần dương cương chí khí. Lý Diễm thì có khí chất quân nhân, nhưng giữa lông mày lại có chút bất đắc.
“Phụ hoàng gọi chúng ta đến, cùng Cảnh Lung thân cận một chút.” Lý Diễm cười nói, “Không biết không sợ, đêm qua phát sinh sự tình long trời lở đất như vậy, thế mà còn ngủ say như vậy.”
“Các vị điện hạ đều có uy thế chân long hộ thể.” Lý Cảnh Lung nói, “Yêu ma bình thường, không làm gì được.”
Hai bên nói chuyện rồi theo thứ tự ngồi xuống, Hồng Tuấn quan sát thái tử, thấy trên tay có một chuỗi điền ngọc, như từng hạt mỡ dê lớn nhỏ, láng bóng như bôi dầu, ánh sáng bắn ra bốn phía, liền cảm thấy rất thân thiết nói, “Hạt châu này, khi ta còn nhỏ…”
Lý Hanh nhìn thần sắc Hồng Tuấn, cười nói: “Thích không? Cho ngươi.”
Nói xong Lý Hanh cởi vòng ngọc xuống, để cung nhân đưa đến cho Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung kinh động, Hồng Tuấn đang muốn từ chối, Lý Cảnh Lung nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, đành bảo Hồng Tuấn: “Mau tạ ơn điện hạ!”
Vòng ngọc của Lý Hanh có tên là “Thiên Sơn Thần Lệ”, mười năm trước cùng Cao Tiên Chi thân chinh qua mấy lưu vực sông, Cát La Lộc xưng thần dâng lên chí bảo của tộc mình. Mấy năm nay Lý Hanh yêu thích không rời tay.
Câu nói: “Giống hạt châu khi còn bé ta hay dùng chơi bắn bi.” chưa kịp ra khỏi miệng Hồng Tuấn đành phải nuốt ngược vào, hai tay nhận lấy, vội nói: “Tạ ơn.”
Các hoàng tử hàn huyên vài câu, đều có phong độ, nghe ý tại ngôn ngoại, cũng là đã lâu không gặp. Đều để Lý Hanh dẫn đầu, Lý Hanh mở miệng, mọi người liền lặng im lắng nghe. Hồng Tuấn thấy vậy không khỏi nghĩ tới lời nói của Quắc Quốc phu nhân trước khi chết, nếu Dương Ngọc Hoàn cũng sinh hài tử, nói không chừng so với bọn họ cũng chỉ nhỏ hơn một chút, hiện cũng sẽ ngồi đây sao?
Sau khi đánh bại hồ yêu, Cừu Vĩnh Tư cũng có nói qua, dù không biết hồ yêu dùng pháp thuật gì, nhưng chắc là tà thuật cực kì độc ác, khiến Dương Ngọc Hoàn hoài thai ba lần đều không thể nào sinh được. Lý Cảnh Lung phỏng đoán: chắc là Quắc Quốc phu nhân không muốn Dương Ngọc Hoàn sinh nhi tử cho Lý Long Cơ, chỉ sợ có biến cố.
Chỉ là giờ hồ yêu đã chết, chuyện này mãi mãi không được giải đáp, nhưng địa vị thái tử của Lý Hanh cũng vì thế mà không bị uy hiếp.
“Phụ hoàng còn đang nghị sự.” Lý Hanh cười nói, “Cảnh Lung nói một chút, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Cảnh Lung kể lại tỉ mỉ từng chuyện, từ vụ án khoa cử các hoàng tử chưa biết rõ, kỹ càng thuật lại tất cả sự kiện. Khi nói được một nửa, Lý Long Cơ đến, lại ra hiệu không cần hành lễ, ngồi xuống nghe Lý Cảnh Lung kể hết, các hoàng tử đều kinh động.
“Cái này…” Lý Hanh hướng Lý Long Cơ hơi hơi xúc động nói, “Không biết hung hiểm như vậy!”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Tuy nói yêu tà hoành hành gây loạn, nhưng cuối cùng trời phù hộ Đại Đường ta. Lúc cuối, từ trên trời Kim Sí Đại Bằng xuất hiện, chính là điềm lành hiện ra.”
“Đúng là.” Lý Long Cơ thở dài, nói, “Đại Bằng là chính trẫm tận mắt nhìn thấy.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ, may lúc đó Trọng Minh không đến, nếu không phải dập lửa mấy ngày trời mới tắt.
Mấy người Lý Hanh liên tiếp gật đầu, trong mắt mê man, hình như không tin tưởng lắm, biểu tình “đây là cái quỷ gì?”, sao Lý Long Cơ lại tin vào chuyện này, cũng đành nghe theo.
Lý Long Cơ sau chuyện này, thần sắc có chút uể oải, nghe xong miễn cưỡng vui mừng, còn nói, “Cuối cùng là một con cá chép, cứu được mẫu phi các ngươi.”
“Cá chép!” Lý Diễm cùng Lý Mạo còn chưa hồi phục từ ý nghĩ “Ngươi lừa ta sao?”, liền vô thức gật đâu, Lý Mạo nói: “Cá chép quả không tệ.”
“Là một con cá tốt.” Lý Hanh nghe chuyện trước đó, đã hồ yêu rồi lại ngao ngư, một đống các loại quái vật, hiện không biết bình luận thế nào, đành gật đầu phụ họa.
Lý Long Cơ lại hỏi: “Cá đâu?”
“Triệu Tử Long.” Hồng Tuấn nghiêng đầu nói, “Gọi ngươi đấy.”
Cá chép yêu liền từ sau án ló đầu ra, miệng giật giật, mắt nhìn chuỗi Điền ngọc Hồng Tuấn để ở trên bàn lại nhìn các hoàng tử, nháy mắt trong Kim Hoa Lạc điện im lặng đến nghe được tiếng kim rơi.
Cá chép yêu nói: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, không nên khách khí.”
“Oa a!”
Ba vị hoàng tử vị dọa sợ đến mức đụng đổ cả bát trà, suýt nữa gọi thị vệ. Lý Long Cơ cười ha hả, nói “Bây giờ, các ngươi tin chưa?”
Lý Hanh dù còn sợ hãi, cúi đầu nhìn cá chép, nhanh chóng trấn định, gật đầu một cái: “Lần này thực sự tin.”
“Trẫm trước cổng Tuyên Đức đã hứa, ai cứu được quý phi sẽ có phong thưởng.” Lý Long Cơ hỏi, “Ngươi muốn cái gì? Cứ nói.”
Cá chép yêu đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói: “Phong quan tấn tước thì thần không cần. Để cá chép làm quan thì rất kỳ quái. Chỉ là có một chuyện, bệ hạ, ta từng có một vị ân nhân, hiện nay đã qua đời, nghe nói ở chùa Hưng Giáo còn giữ xá lợi của người đó, có thể cho ta một viên coi như kỷ vật không?”
“Chuyện này đơn giản.” Lý Long Cơ nói với Lý Hanh, “Mấy ngày nữa, ngươi xử lý việc này đi.”
“Được được.” Lý Hanh lấy tay áo lau mồ hôi, vội vã gật đầu. Lý Diễm cùng Lý Mạo vẫn sợ hãi không ngừng dò xét Cá chép yêu. Cá chép yêu thò đầu vào cốc của Hồng Tuấn, uống mấy ngụm trà, vốn đã quen với ánh mắt này của phàm nhân, nó lùi về dưới bàn, nằm xuống bên chân Hồng Tuấn.
Lý Long Cơ lại nói, “Đương nhiên, Cảnh Lung có công trừ yêu, không thể bỏ qua. Từ mai, Khu ma ti đều có phong thưởng. Trẫm phong ngươi một mảnh đất, đến lúc đó chính ngươi chọn.”
Lý Cảnh Lung vội vã khom người tạ ơn, Lý Long Cơ hướng Lý Hanh nói: “Khu ma ti trước là thủ hạ của Quốc Trung, từ đêm nay, do ngươi chỉ huy.”
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Lý Long Cơ biết Khu ma ti bản lĩnh thông thiên, nếu để trong tay ngoại nhân liền không yên lòng. Để cho người Lý thị quản lý, phục vụ hoàng tộc là tốt nhất. Hiện nay trực tiếp trao quyền cho thái tử, để thái tử phân phó, hoàng đế mới ngủ yên được.
“Ta có chuyện muốn hỏi.” Lý Hanh nói, “Cảnh Lung, Trường An hiện giờ, còn có yêu quái hay không, có bao nhiêu?”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm rồi đáp: “Có vẻ là không còn. Nhưng nếu nói không còn một mống thì không hẳn.”
Mọi người nhìn lẫn nhau, thực tế hôm qua thành viên Khu ma ti đã phân nhau đến từng nơi quan sát. Đêm qua trên Quan Tinh đài lại thảo luận, thành Trường An không giống như trước, có mây mù bao phủ, Yêu Vương vừa chết, đám yêu quái đã tan đàn xẻ nghé, rút lui sạch sẽ.
Mạc Nhật Căn nói: “Kim Sí Đại Bằng trở về, chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Mặc dù không biết nó đang ở đâu, nhưng chắc hẳn trong thời gian ngắn sẽ không có dị trạng nào.”
“Ừm…” Lý Long Cơ gật đầu, “Trong Đại Từ Ân có vẽ Già Lâu La, chính là thần điểu trấn yêu trừ tà hộ quốc, đã trở về thực sự không cần lo lắng. Tốt, cứ như vậy đi.”
Lý Long Cơ hôm nay không định ở lâu hơn, muốn quay lại nhìn Dương Ngọc Hoàn thế nào, mọi người đứng dậy tiễn hoàng đế. Hoàng đế rời đi, Lý Cảnh Lung cùng các hoàng tử hàn huyên mấy chuyện trên trời dưới đất, thấy mọi người không quá quan tâm, Lý Hanh dẫn đầu rời Kim Hoa Lạc điện, tự mình tiễn đám người Lý Cảnh Lung đến chính điện ngoài cung Hưng Khánh.
Đêm qua trời mưa, lúc này bầu trời đầy sao sáng, ngân hà trải dài, sao trời chiếu rọi đại địa, từ lúc hồ yêu đền tội, khí tượng Trường An thay đổi rõ ràng.
“Điện hạ.” Lý Cảnh Lung xoay người nói, “Khu ma ti tuy rằng thần thông, nhưng không rành cách đối nhân xử thế, xin điện hạ khoan dung.”
“Hiển nhiên rồi.” Lý Hanh cười nói, “Phụ hoàng hôm nay còn đặc biệt dặn dò. Không được để các ngươi đi làm mấy chuyện phàm tục như ám sát. Ta hy vọng Khu ma ti như thanh kiếm sắc này, không cần ra khỏi vỏ.”
Lý Cảnh Lung nhàn nhạt đáp: “Chỉ hi vọng như thế.”
Nói xong, Lý Cảnh Lung cùng Lý Hanh thi lễ, ngầm hiểu lẫn nhau. Lý Cảnh Lung dẫn đầu Khu ma ti trung thành với hoàng đế Đại Đường tương lai, mà thái tử thì cảm tạ Khu ma ti đã cứu nhân thân của hắn. Hai người rời khỏi võ đài của chính mình.
“Cảm giác không có yêu khí, thật khác lạ.” Hồng Tuấn cười nói.
Mạc Nhật Căn đáp: “Nói cũng kỳ quái, bầu trời ban đêm giờ như ngắm nhìn từ thảo nguyên vậy.”
Cá chép yêu phía sau Hồng Tuấn nói, “Yêu khí bao phủ Trường An, chúng tinh ảm đạm, khách tinh phạm chủ, có sát khí. Yêu Vương vừa chết, linh lực các ngôi sao tự nhiên tăng cường.”
Mọi người đi trên đường, đang muốn rời khỏi Ngọ môn, Mạc Nhật Căn hít sâu mấy hơi, nói, “Chỉ không biết Hắc Giao đã đi đâu.”
Cừu Vĩnh Tư dùng mắt ra hiệu cho Mạc Nhật Căn, nhưng động tác ấy lại không thoát được ánh mắt Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung hỏi, “Làm sao vậy?”
“Mấy ngày nữa sẽ nói.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Có vài việc, cần bàn bạc kỹ hơn.”
Lý Cảnh Lung cũng không hỏi thêm, gật đầu. Chợt thấy một chiếc xe ngựa chạy đến, dừng trước Ngọ môn, một người bước xuống, là Lý Long Cơ.
“Bệ hạ?!” Lý Cảnh Lung kinh ngạc.
“Ngươi bồi trẫm đi dạo một lát.” Lý Long Cơ nói, “Khổng Hồng Tuấn, quý phi có mấy chuyện muốn hỏi ngươi.”
Mọi người đều thức thời rời khỏi hoàng cung. Lý Long Cơ cùng Lý Cảnh Lung đi đến võ đài bên ngoài Ngọ môn. Hồng Tuấn để Cá chép yêu trở về cùng Mạc Nhật Căn, một mình lên xe ngựa, thấy trong xe có một chậu than, thấy Dương Ngọc Hoàn quấn áo choàng, đang xuất thần, thấy Hồng Tuấn liền khẽ cười.
“Bệ hạ không thích ta ôn chuyện cũ.” Dương Ngọc Hoàn dịu dàng nói, “Ngươi nghe liền nghe, chứ đừng nhắc lại.”
Hồng Tuấn hỏi: “Tại sao? Ta đang có chuyện muốn hỏi…”
Dương Ngọc Hoàn nở nụ cười, “Từ bé ở trong nhà không trải qua sự đời sao?” Nói xong sờ tai Hồng Tuấn, “Đây là bị làm sao? Sao lại bị thương?”
Hồng Tuấn nghiêng đầu, gãi nhẹ bên tai bị thương, đáp: “Không việc gì, khi còn bé ta lúc nào cũng nghịch ngợm xây xát tay chân, vết thương này nhẹ thôi.”
Dương Ngọc Hoàn thở dài, hỏi thăm gia sự Hồng Tuấn, Hồng Tuấn liền đại khái kể lại. Dương Ngọc Hoàn nói, “Vậy là sau khi Dục Trạch cùng Khổng đại phu qua đời, ngươi lên núi ở mười hai năm.”
“Phụ mẫu ta là người như thế nào?” Hồng Tuấn vốn đã không còn nhớ gì về cha mẹ mình nữa.
“Châu liên bích hợp.” Dương Ngọc Hoàn ôn nhu nói, “Kim Đồng Ngọc Nữ, quả là một đôi giai nhân. Mẹ ngươi vốn là nữ nhi của Giả gia ở Hóa Âm, từng cùng ta kết bạn trên đường đến Trường An, đến tham gia hôn lễ của Hàm Nghi công chúa… Sau đó không lâu, Lạc Dương, Hoằng Nông, Ti Lệ các vùng phát sinh ôn dịch, cha ngươi hành y tế thế, cứu được không ít tính mạng bách tính.”
Dương Ngọc Hoàn nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, nhớ tới lời Quắc Quốc phu nhân nói trước khi chết, vẫn cảm thấy không yên lòng, đem ngón tay đặt lên mạch Dương Ngọc Hoàn.
“Chuyện của tỷ tỷ, bệ hạ đã nói cho ta biết.” Dương Ngọc Hoàn thấp giọng, “Rốt cuộc nàng ở cạnh ta từ bao giờ, ngươi biết không, Hồng Tuấn?”
Hồng Tuấn cau mày, dùng Ngũ Sắc Thần Quang dò xét kinh mạch Dương Ngọc Hoàn một lần nữa. Dương Ngọc Hoàn không giống như Lý Cảnh Lung có tập luyện võ nghê, trong kinh mạch hoàn toàn trống rỗng, không hề bài xích Ngũ Sắc Thần Quang.
“Người có nhớ, đã từng gặp qua vật kỳ quái nào chưa?” Hồng Tuấn ôm tay, một chân gác lên tấm ngăn bên trên xe ngựa, nghiêng đầu hỏi.
“Khi còn bé gặp qua một con bạch hồ.” Dương Ngọc Hoàn trầm ngâm nói, “Ngay lúc mười bốn tuổi.”
“Bạch hồ?” Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy không ổn, “Không phải màu xám sao?”
Dương Ngọc Hoàn khẽ gật đầu, nói: “Về sau… gả cho Lý Mạo, bị một trận ốm nặng, trong mộng bị dày vò, sốt cao không lui. Ngay lúc đó, phụ mẫu ngươi đến phủ, nói ta sẽ gặp kiếp mệnh, chỉ có một cách cứu tính mạng ta.”
“Cách gì?” Hồng Tuấn hỏi.
Dương Ngọc Hoàn cau mày nói: “Hắn dùng dược vật vẽ lên lưng ta một cái ấn ký, nói là để ngăn cản yêu ma…”
Trong đầu Hồng Tuấn như có dòng điện chạy qua, hắn suy đoán sự việc năm xưa.
__________________________
Già Lâu La: hay Garuda, là một con Kim sí điểu, linh thú trong phật giáo, cứ hỏi gu gồ đại ca sẽ biết.
Dương Ngọc Hoàn ngủ say cả một đêm, từ từ tỉnh lại.
“Người thấy khá hơn chưa?” Giọng nói của Hồng Tuấn vang lên.
Hồng Tuấn đã đổi một thân võ bào màu xanh, ngồi bên giường, đẹp như ngọc, lộ rõ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, lúc này ngón trỏ và ngón giữa lành lạnh của hắn ấn lên cổ Dương Ngọc Hoàn.
Khổng Tước Linh ngọc bích phát ra ánh sáng, Ngũ Sắc Thần Quang rót vào cơ thể Dương Ngọc Hoàn. Khu ma ti sợ Quắc Quốc phu nhân giở trò mờ ám gì đó, lúc cuối cùng trong trận hỗn chiến kia, hồ yêu chỉ nói qua loa mấy sự việc, để lại một mớ bí ẩn không ai giải đáp nổi.
Hồng Tuấn hướng mấy người Lý Cảnh Lung nói: “Không cảm nhận được yêu khí.”
Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Long Cơ nói, “Quốc Trung đang ở Hà Bắc, việc này cần viết thư báo cho hắn, cũng coi như bàn giao.”
Dương Ngọc Hoàn nhớ lại, hai hàng lệ chảy dài, nói “Đại… đại tỷ của ta đâu?”
“Ngươi còn nhớ được gì sao?” Hồng Tuấn đưa một cái bát lưu ly đưa cho thái giám, nói, “Lấy thuốc vào bát này.”
Dương Ngọc Hoàn suy nghĩ đứt đoạn, mông lung nhớ đến chính mình gặp một con hồ yêu, mơ một cơn mơ rất dài, nhưng ký ức không liền mạch khiến nàng không cách nào khớp được các sự kiện với nhau.
“Chắc là tác dụng của Ly Hồn Phấn.” Lý Cảnh Lung hướng Lý Long Cơ giải thích.
“Ta nhớ, có một con cá chép đã cứu tính mạng ta.” Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nói, “Con cá kia ở đâu?”
Mọi người: “…”
Lý Long Cơ có nói, ai cứu được Dương Ngọc Hoàn, liền phong quan tấn tước, không nghĩ rằng Dương Ngọc Hoàn lại nhận định một cá chép chân đầy lông chính là ân yêu cứu mạng mình, có hơi lúng túng.
“Nó là bằng hữu của ta, Triệu Tử Long.” Hồng Tuấn cười nói, “Hôm nào sẽ giới thiệu cho mấy người, đây uống thuốc đi. Uống xong mọi việc sẽ ổn cả.”
Hồng Tuấn cầm bát lưu ly trong tay, Lý Long Cơ tiến đến, đỡ Dương Ngọc Hoàn ngồi dậy. Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn: “?”
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy Hồng Tuấn phong thần tuấn lãng, môi hồng răng trắng, lông mày đậm nét, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, da trắng nõn, ngón tay thon dài, trong mắt phảng phất ý cười như có như không.
“Ngươi… Ngươi họ Khổng?” Dương Ngọc Hoàn nghi ngờ hỏi, “Khổng Tuyên là gì của ngươi?”
Nháy mắt cả điện yên lặng, tay Hồng Tuấn không ngừng run rẩy, thuốc trong bát sánh ra một chút, hắn cố gắng trấn định, hỏi lại: “Người biết phụ thân ta?”
“Ngươi là nhi tử của Không Tuyên!” Dương Ngọc Hoàn nắm lấy cổ tay Hồng Tuấn, “Phụ mẫu ngươi đâu?”
“Ái phi.” Lý Long Cơ vội nói, “Nàng nghỉ ngơi trước đã, việc này nói sau cũng được.”
Hồng Tuấn trong mắt còn lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Dương Ngọc Hoàn, lại nhìn Lý Long Cơ. Duong Ngọc Hoàn nhìn Lý Long Cơ nói, “Khổng đại phu! Bệ hạ! Ngài còn nhớ rõ không? Mười sáu năm trước, thần thiếp nhiễm bệnh, người cứu ta chính là Khổng đại phu!”
Lý Cảnh Lung liếc Hồng Tuấn, nhất thời trong điện lặng ngắt như tờ, Lý Long Cơ đáp: “Hình như có người đó, năm ấy ta có nghe Mạo nhi nhắc qua…”
Lý Long Cơ chần chừ nửa ngày, Dương Ngọc Hoàn lại cười nói, “Mẫu thân ngươi là Giả Dục Trạch, phụ mẫu ngươi hiện còn khỏe cả chứ?”
“Đều đã qua đời.” Hồng Tuấn ưu sầu đáp.
Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nửa ngày không nói một tiếng, Lý Cảnh Lung đứng sau lung Hồng Tuấn lên tiếng: “Thiên hạ bách tính, đều là con dân của bệ hạ, vì thiên tử, quý phi phân ưu chính là bổn phận. Hồng Tuấn, quý phi đang mệt mỏi, để người nghỉ ngơi đã.”
Lý Cảnh Lung biết Lý Long Cơ không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao Dương Ngọc Hoàn cũng từng là con dâu hắn, ít nhiều gì cũng là chuyện trái đạo lý, liền gọi Hồng Tuấn về. Hồng Tuấn còn nói: “Chờ người khỏe lên chúng ta lại nói.”
Lý Long Cơ liền gật đầu, phân phó mọi người lui xuống.
Trong gian phụ điện, tất cả mọi người thở ra, hôm qua trừ yêu, may mà không có làm hỏng cung Hưng Khánh. Thành viên Khu ma ti đều chưa trở về, ở trong cung liền lăn ra ngủ, ngủ dậy thì ăn, tắm rửa, thay quần áo khác. Nắng chiều buông xuống, Lý Long Cơ đặc cách cho mọi người nghỉ ngơi ở phòng trà, hoàng thượng thì vào triều giải quyết hậu quả mấy việc gần đây.
Lúc trước, Lý Cảnh Lung bị Lý Long Cơ dẫn đi cùng, cùng tiến cung nói chuyện với đám quan viên, đầu tiên là Đại Lý tự, sau đó là Hình bộ, rồi thống lĩnh Lục quân, mãi đến lúc này mới có thời gian để thở.
“May mắn đêm qua không ảnh hưởng quá nhiều.” Lý Cảnh Lung nói, “Trước mặt tạm thời đều thu xếp được. Bách tính Trường An chưa biết chuyện gì xảy ra.”
“Không nên biết quá nhiều, đều để họ ngửi Ly Hồn Phấn là được.” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
“Kim Sí Đại Bàng không biết từ đâu mà tới.” Mạc Nhật Căn nói, “Thực giống thiên thần.”
Cá chép yêu đang ngủ bên chân Hồng Tuấn, nghe thấy liền cảnh giác giương mắt, nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn ấp úng, may mà mọi người không chú ý tới sự khác thường của hắn, chỉ chăm chú thảo luận sự kiện hôm qua.
Kim Sí Đại Bằng chính là thần điểu trong truyền thuyết, trong dân gian có danh tiếng rất tốt, cuối cùng mọi người đều nhất trí, chim kia có lẽ là từng là thủ hộ thần của Đại Đường, khi hồ yêu chiếm lĩnh Trường An nó bỏ đi, sau khi thấy Khu ma ti một phen nỗ lực, nó lại quay về thủ hộ Đại Đường.
Thật sao? Chính Hồng Tuấn cũng không biết Thanh Hùng có địa vị như thế, dường như yêu cũng chia ra thanh danh tốt, xấu.
Chạng vạng tối, Lý Long Cơ còn chưa để mọi người về, đến giờ cơm tối, thiên tử ban thiện, sau đó thái giám thông truyền, bệ hạ trong điện Kim Hoa Lạc triệu kiến, thế là thái giám đốt đèn, dẫn mọi người đến thiên điện.
Đầu mùa đông, trong điện Kim Hoa Lạc, gốc ngân hạnh bốn trăm tuổi kia đã rụng lá, trơ trụi mà đứng bên hồ nước. Bên trong điện, bình phong to lớn phía trên vẫn rộng mở, chỉ là cảnh tượng đổi thành tuyết bay đầy trời, sau tấm bình phong có bóng người, nhẹ nhàng gảy một hai tiếng đàn, phảng phất như tiếng suối, làm lòng người vui vẻ dễ chịu.
Năm người vẫn như lần trước ngồi xuống, Cừu Vĩnh Tư vẫn còn tranh luận với Mạc Nhật Căn xem Kim Sí Đại Bằng đánh nhau với Giao Long thì bên nào thắng. Lát sau bên ngoài có tiếng hô: “Thái tử đến.”
Lý Cảnh Lung không nghĩ Thái tử sẽ đến, vội vàng đứng dậy nghênh đón. Một nam tử trung niên dáng vẻ cao cao, gầy gò, làn da hơi xám, bước nhanh đến vỗ vai Lý Cảnh Lung, cười nói: “Cảnh Lung”
“Điện hạ!” Lý Cảnh Lung thực vừa sợ vừa vui.
Người kia chính là Thái tử Đại Đường Lý Hanh, lúc Lý Lâm Phủ còn tại vị, Lý Hanh phòng bị việc bị lật đổ, lãnh binh ra ngoài. Năm ngoái Lý Lâm Phủ bị thanh trừng, Lý Hanh rốt cuộc trừ được đại họa trên đầu, bớt đi một địch nhân rốt cuộc nở mày nở mặt, được Lý Long Cơ phong làm thái tử, triệu về Trường An.
“Lệ vương đến. “
“Thọ vương đến.”
Năm đó Lý Hanh trước khi rời kinh từng gặp qua Lý Cảnh Lung vài lần. Lý Cảnh Lung ở trong Long vũ quân, từng cùng đi săn ở Ly sơn, khi đó Lý Cảnh Lung với Lý Hanh có cảm giác rất hợp nhau. Lý Hanh cũng ấn tượng với thiếu niên dám táng gia bại sản chỉ để mua một thanh kiếm này. Lý Cảnh Lung còn từng nghĩ sẽ theo Lý Hanh đi chinh chiến Tây Bắc.
Nhưng Lý Hanh vì bảo toàn bản thân, không kịp quen thân với Lý Cảnh Lung đã vội vàng rời khỏi Trường An.
“Ồ, vị này là ai?” Lý Hanh nhìn thấy Hồng Tuấn sau lưng Lý Cảnh Lung, quay đầu cười nói, “Khiến nhà ta so ra không bằng!”
Lệ Vương Lý diễm, Thọ vương Lý Mạo cùng nhau đến, Khu ma ti vội vàng chào hỏi. Lý Mạo lớn lên giống Vũ Huệ Phi, dung mạo tuấn tú, lại thiếu mấy phần dương cương chí khí. Lý Diễm thì có khí chất quân nhân, nhưng giữa lông mày lại có chút bất đắc.
“Phụ hoàng gọi chúng ta đến, cùng Cảnh Lung thân cận một chút.” Lý Diễm cười nói, “Không biết không sợ, đêm qua phát sinh sự tình long trời lở đất như vậy, thế mà còn ngủ say như vậy.”
“Các vị điện hạ đều có uy thế chân long hộ thể.” Lý Cảnh Lung nói, “Yêu ma bình thường, không làm gì được.”
Hai bên nói chuyện rồi theo thứ tự ngồi xuống, Hồng Tuấn quan sát thái tử, thấy trên tay có một chuỗi điền ngọc, như từng hạt mỡ dê lớn nhỏ, láng bóng như bôi dầu, ánh sáng bắn ra bốn phía, liền cảm thấy rất thân thiết nói, “Hạt châu này, khi ta còn nhỏ…”
Lý Hanh nhìn thần sắc Hồng Tuấn, cười nói: “Thích không? Cho ngươi.”
Nói xong Lý Hanh cởi vòng ngọc xuống, để cung nhân đưa đến cho Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung kinh động, Hồng Tuấn đang muốn từ chối, Lý Cảnh Lung nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, đành bảo Hồng Tuấn: “Mau tạ ơn điện hạ!”
Vòng ngọc của Lý Hanh có tên là “Thiên Sơn Thần Lệ”, mười năm trước cùng Cao Tiên Chi thân chinh qua mấy lưu vực sông, Cát La Lộc xưng thần dâng lên chí bảo của tộc mình. Mấy năm nay Lý Hanh yêu thích không rời tay.
Câu nói: “Giống hạt châu khi còn bé ta hay dùng chơi bắn bi.” chưa kịp ra khỏi miệng Hồng Tuấn đành phải nuốt ngược vào, hai tay nhận lấy, vội nói: “Tạ ơn.”
Các hoàng tử hàn huyên vài câu, đều có phong độ, nghe ý tại ngôn ngoại, cũng là đã lâu không gặp. Đều để Lý Hanh dẫn đầu, Lý Hanh mở miệng, mọi người liền lặng im lắng nghe. Hồng Tuấn thấy vậy không khỏi nghĩ tới lời nói của Quắc Quốc phu nhân trước khi chết, nếu Dương Ngọc Hoàn cũng sinh hài tử, nói không chừng so với bọn họ cũng chỉ nhỏ hơn một chút, hiện cũng sẽ ngồi đây sao?
Sau khi đánh bại hồ yêu, Cừu Vĩnh Tư cũng có nói qua, dù không biết hồ yêu dùng pháp thuật gì, nhưng chắc là tà thuật cực kì độc ác, khiến Dương Ngọc Hoàn hoài thai ba lần đều không thể nào sinh được. Lý Cảnh Lung phỏng đoán: chắc là Quắc Quốc phu nhân không muốn Dương Ngọc Hoàn sinh nhi tử cho Lý Long Cơ, chỉ sợ có biến cố.
Chỉ là giờ hồ yêu đã chết, chuyện này mãi mãi không được giải đáp, nhưng địa vị thái tử của Lý Hanh cũng vì thế mà không bị uy hiếp.
“Phụ hoàng còn đang nghị sự.” Lý Hanh cười nói, “Cảnh Lung nói một chút, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Cảnh Lung kể lại tỉ mỉ từng chuyện, từ vụ án khoa cử các hoàng tử chưa biết rõ, kỹ càng thuật lại tất cả sự kiện. Khi nói được một nửa, Lý Long Cơ đến, lại ra hiệu không cần hành lễ, ngồi xuống nghe Lý Cảnh Lung kể hết, các hoàng tử đều kinh động.
“Cái này…” Lý Hanh hướng Lý Long Cơ hơi hơi xúc động nói, “Không biết hung hiểm như vậy!”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Tuy nói yêu tà hoành hành gây loạn, nhưng cuối cùng trời phù hộ Đại Đường ta. Lúc cuối, từ trên trời Kim Sí Đại Bằng xuất hiện, chính là điềm lành hiện ra.”
“Đúng là.” Lý Long Cơ thở dài, nói, “Đại Bằng là chính trẫm tận mắt nhìn thấy.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ, may lúc đó Trọng Minh không đến, nếu không phải dập lửa mấy ngày trời mới tắt.
Mấy người Lý Hanh liên tiếp gật đầu, trong mắt mê man, hình như không tin tưởng lắm, biểu tình “đây là cái quỷ gì?”, sao Lý Long Cơ lại tin vào chuyện này, cũng đành nghe theo.
Lý Long Cơ sau chuyện này, thần sắc có chút uể oải, nghe xong miễn cưỡng vui mừng, còn nói, “Cuối cùng là một con cá chép, cứu được mẫu phi các ngươi.”
“Cá chép!” Lý Diễm cùng Lý Mạo còn chưa hồi phục từ ý nghĩ “Ngươi lừa ta sao?”, liền vô thức gật đâu, Lý Mạo nói: “Cá chép quả không tệ.”
“Là một con cá tốt.” Lý Hanh nghe chuyện trước đó, đã hồ yêu rồi lại ngao ngư, một đống các loại quái vật, hiện không biết bình luận thế nào, đành gật đầu phụ họa.
Lý Long Cơ lại hỏi: “Cá đâu?”
“Triệu Tử Long.” Hồng Tuấn nghiêng đầu nói, “Gọi ngươi đấy.”
Cá chép yêu liền từ sau án ló đầu ra, miệng giật giật, mắt nhìn chuỗi Điền ngọc Hồng Tuấn để ở trên bàn lại nhìn các hoàng tử, nháy mắt trong Kim Hoa Lạc điện im lặng đến nghe được tiếng kim rơi.
Cá chép yêu nói: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, không nên khách khí.”
“Oa a!”
Ba vị hoàng tử vị dọa sợ đến mức đụng đổ cả bát trà, suýt nữa gọi thị vệ. Lý Long Cơ cười ha hả, nói “Bây giờ, các ngươi tin chưa?”
Lý Hanh dù còn sợ hãi, cúi đầu nhìn cá chép, nhanh chóng trấn định, gật đầu một cái: “Lần này thực sự tin.”
“Trẫm trước cổng Tuyên Đức đã hứa, ai cứu được quý phi sẽ có phong thưởng.” Lý Long Cơ hỏi, “Ngươi muốn cái gì? Cứ nói.”
Cá chép yêu đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói: “Phong quan tấn tước thì thần không cần. Để cá chép làm quan thì rất kỳ quái. Chỉ là có một chuyện, bệ hạ, ta từng có một vị ân nhân, hiện nay đã qua đời, nghe nói ở chùa Hưng Giáo còn giữ xá lợi của người đó, có thể cho ta một viên coi như kỷ vật không?”
“Chuyện này đơn giản.” Lý Long Cơ nói với Lý Hanh, “Mấy ngày nữa, ngươi xử lý việc này đi.”
“Được được.” Lý Hanh lấy tay áo lau mồ hôi, vội vã gật đầu. Lý Diễm cùng Lý Mạo vẫn sợ hãi không ngừng dò xét Cá chép yêu. Cá chép yêu thò đầu vào cốc của Hồng Tuấn, uống mấy ngụm trà, vốn đã quen với ánh mắt này của phàm nhân, nó lùi về dưới bàn, nằm xuống bên chân Hồng Tuấn.
Lý Long Cơ lại nói, “Đương nhiên, Cảnh Lung có công trừ yêu, không thể bỏ qua. Từ mai, Khu ma ti đều có phong thưởng. Trẫm phong ngươi một mảnh đất, đến lúc đó chính ngươi chọn.”
Lý Cảnh Lung vội vã khom người tạ ơn, Lý Long Cơ hướng Lý Hanh nói: “Khu ma ti trước là thủ hạ của Quốc Trung, từ đêm nay, do ngươi chỉ huy.”
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Lý Long Cơ biết Khu ma ti bản lĩnh thông thiên, nếu để trong tay ngoại nhân liền không yên lòng. Để cho người Lý thị quản lý, phục vụ hoàng tộc là tốt nhất. Hiện nay trực tiếp trao quyền cho thái tử, để thái tử phân phó, hoàng đế mới ngủ yên được.
“Ta có chuyện muốn hỏi.” Lý Hanh nói, “Cảnh Lung, Trường An hiện giờ, còn có yêu quái hay không, có bao nhiêu?”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm rồi đáp: “Có vẻ là không còn. Nhưng nếu nói không còn một mống thì không hẳn.”
Mọi người nhìn lẫn nhau, thực tế hôm qua thành viên Khu ma ti đã phân nhau đến từng nơi quan sát. Đêm qua trên Quan Tinh đài lại thảo luận, thành Trường An không giống như trước, có mây mù bao phủ, Yêu Vương vừa chết, đám yêu quái đã tan đàn xẻ nghé, rút lui sạch sẽ.
Mạc Nhật Căn nói: “Kim Sí Đại Bằng trở về, chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Mặc dù không biết nó đang ở đâu, nhưng chắc hẳn trong thời gian ngắn sẽ không có dị trạng nào.”
“Ừm…” Lý Long Cơ gật đầu, “Trong Đại Từ Ân có vẽ Già Lâu La, chính là thần điểu trấn yêu trừ tà hộ quốc, đã trở về thực sự không cần lo lắng. Tốt, cứ như vậy đi.”
Lý Long Cơ hôm nay không định ở lâu hơn, muốn quay lại nhìn Dương Ngọc Hoàn thế nào, mọi người đứng dậy tiễn hoàng đế. Hoàng đế rời đi, Lý Cảnh Lung cùng các hoàng tử hàn huyên mấy chuyện trên trời dưới đất, thấy mọi người không quá quan tâm, Lý Hanh dẫn đầu rời Kim Hoa Lạc điện, tự mình tiễn đám người Lý Cảnh Lung đến chính điện ngoài cung Hưng Khánh.
Đêm qua trời mưa, lúc này bầu trời đầy sao sáng, ngân hà trải dài, sao trời chiếu rọi đại địa, từ lúc hồ yêu đền tội, khí tượng Trường An thay đổi rõ ràng.
“Điện hạ.” Lý Cảnh Lung xoay người nói, “Khu ma ti tuy rằng thần thông, nhưng không rành cách đối nhân xử thế, xin điện hạ khoan dung.”
“Hiển nhiên rồi.” Lý Hanh cười nói, “Phụ hoàng hôm nay còn đặc biệt dặn dò. Không được để các ngươi đi làm mấy chuyện phàm tục như ám sát. Ta hy vọng Khu ma ti như thanh kiếm sắc này, không cần ra khỏi vỏ.”
Lý Cảnh Lung nhàn nhạt đáp: “Chỉ hi vọng như thế.”
Nói xong, Lý Cảnh Lung cùng Lý Hanh thi lễ, ngầm hiểu lẫn nhau. Lý Cảnh Lung dẫn đầu Khu ma ti trung thành với hoàng đế Đại Đường tương lai, mà thái tử thì cảm tạ Khu ma ti đã cứu nhân thân của hắn. Hai người rời khỏi võ đài của chính mình.
“Cảm giác không có yêu khí, thật khác lạ.” Hồng Tuấn cười nói.
Mạc Nhật Căn đáp: “Nói cũng kỳ quái, bầu trời ban đêm giờ như ngắm nhìn từ thảo nguyên vậy.”
Cá chép yêu phía sau Hồng Tuấn nói, “Yêu khí bao phủ Trường An, chúng tinh ảm đạm, khách tinh phạm chủ, có sát khí. Yêu Vương vừa chết, linh lực các ngôi sao tự nhiên tăng cường.”
Mọi người đi trên đường, đang muốn rời khỏi Ngọ môn, Mạc Nhật Căn hít sâu mấy hơi, nói, “Chỉ không biết Hắc Giao đã đi đâu.”
Cừu Vĩnh Tư dùng mắt ra hiệu cho Mạc Nhật Căn, nhưng động tác ấy lại không thoát được ánh mắt Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung hỏi, “Làm sao vậy?”
“Mấy ngày nữa sẽ nói.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Có vài việc, cần bàn bạc kỹ hơn.”
Lý Cảnh Lung cũng không hỏi thêm, gật đầu. Chợt thấy một chiếc xe ngựa chạy đến, dừng trước Ngọ môn, một người bước xuống, là Lý Long Cơ.
“Bệ hạ?!” Lý Cảnh Lung kinh ngạc.
“Ngươi bồi trẫm đi dạo một lát.” Lý Long Cơ nói, “Khổng Hồng Tuấn, quý phi có mấy chuyện muốn hỏi ngươi.”
Mọi người đều thức thời rời khỏi hoàng cung. Lý Long Cơ cùng Lý Cảnh Lung đi đến võ đài bên ngoài Ngọ môn. Hồng Tuấn để Cá chép yêu trở về cùng Mạc Nhật Căn, một mình lên xe ngựa, thấy trong xe có một chậu than, thấy Dương Ngọc Hoàn quấn áo choàng, đang xuất thần, thấy Hồng Tuấn liền khẽ cười.
“Bệ hạ không thích ta ôn chuyện cũ.” Dương Ngọc Hoàn dịu dàng nói, “Ngươi nghe liền nghe, chứ đừng nhắc lại.”
Hồng Tuấn hỏi: “Tại sao? Ta đang có chuyện muốn hỏi…”
Dương Ngọc Hoàn nở nụ cười, “Từ bé ở trong nhà không trải qua sự đời sao?” Nói xong sờ tai Hồng Tuấn, “Đây là bị làm sao? Sao lại bị thương?”
Hồng Tuấn nghiêng đầu, gãi nhẹ bên tai bị thương, đáp: “Không việc gì, khi còn bé ta lúc nào cũng nghịch ngợm xây xát tay chân, vết thương này nhẹ thôi.”
Dương Ngọc Hoàn thở dài, hỏi thăm gia sự Hồng Tuấn, Hồng Tuấn liền đại khái kể lại. Dương Ngọc Hoàn nói, “Vậy là sau khi Dục Trạch cùng Khổng đại phu qua đời, ngươi lên núi ở mười hai năm.”
“Phụ mẫu ta là người như thế nào?” Hồng Tuấn vốn đã không còn nhớ gì về cha mẹ mình nữa.
“Châu liên bích hợp.” Dương Ngọc Hoàn ôn nhu nói, “Kim Đồng Ngọc Nữ, quả là một đôi giai nhân. Mẹ ngươi vốn là nữ nhi của Giả gia ở Hóa Âm, từng cùng ta kết bạn trên đường đến Trường An, đến tham gia hôn lễ của Hàm Nghi công chúa… Sau đó không lâu, Lạc Dương, Hoằng Nông, Ti Lệ các vùng phát sinh ôn dịch, cha ngươi hành y tế thế, cứu được không ít tính mạng bách tính.”
Dương Ngọc Hoàn nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, nhớ tới lời Quắc Quốc phu nhân nói trước khi chết, vẫn cảm thấy không yên lòng, đem ngón tay đặt lên mạch Dương Ngọc Hoàn.
“Chuyện của tỷ tỷ, bệ hạ đã nói cho ta biết.” Dương Ngọc Hoàn thấp giọng, “Rốt cuộc nàng ở cạnh ta từ bao giờ, ngươi biết không, Hồng Tuấn?”
Hồng Tuấn cau mày, dùng Ngũ Sắc Thần Quang dò xét kinh mạch Dương Ngọc Hoàn một lần nữa. Dương Ngọc Hoàn không giống như Lý Cảnh Lung có tập luyện võ nghê, trong kinh mạch hoàn toàn trống rỗng, không hề bài xích Ngũ Sắc Thần Quang.
“Người có nhớ, đã từng gặp qua vật kỳ quái nào chưa?” Hồng Tuấn ôm tay, một chân gác lên tấm ngăn bên trên xe ngựa, nghiêng đầu hỏi.
“Khi còn bé gặp qua một con bạch hồ.” Dương Ngọc Hoàn trầm ngâm nói, “Ngay lúc mười bốn tuổi.”
“Bạch hồ?” Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy không ổn, “Không phải màu xám sao?”
Dương Ngọc Hoàn khẽ gật đầu, nói: “Về sau… gả cho Lý Mạo, bị một trận ốm nặng, trong mộng bị dày vò, sốt cao không lui. Ngay lúc đó, phụ mẫu ngươi đến phủ, nói ta sẽ gặp kiếp mệnh, chỉ có một cách cứu tính mạng ta.”
“Cách gì?” Hồng Tuấn hỏi.
Dương Ngọc Hoàn cau mày nói: “Hắn dùng dược vật vẽ lên lưng ta một cái ấn ký, nói là để ngăn cản yêu ma…”
Trong đầu Hồng Tuấn như có dòng điện chạy qua, hắn suy đoán sự việc năm xưa.
__________________________
Già Lâu La: hay Garuda, là một con Kim sí điểu, linh thú trong phật giáo, cứ hỏi gu gồ đại ca sẽ biết.
/225
|