Cùng ngày hôm ấy, Lý Cảnh Lung đề nghị về Trường An, bồi Hồng Tuấn tìm đồ ăn ngon cũng thuận tiện chờ Thanh Hùng. Hồng Tuấn liền bỏ phiền não đêm qua xuống, mang Cá chép yêu rời Ly sơn. Tuy nói ở đâu chờ đều như nhau, Kim Sí Đại Bàng muốn đến tìm, tự nhiên sẽ đến, nhưng không hiểu tại sao thấy ở Khu ma ti thì an tâm hơn một chút.
Đêm qua Trường An cũng có một trận tuyết rơi, giữa trưa trên đường một mảnh bùn lầy, trên mái hiên đọng nước, Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn đến Ngư Dược Long Môn chọn một bàn. Dù sao hiện tại trưởng sử có tiền, không cần gọi mỗi nước trắng. Hồng Tuấn thầm nghĩ, bọn A Thái đi thật đáng tiếc, đáng lẽ nên ăn một bữa tiễn biệt đã. Hai người lúc ăn cơm còn thuận miệng hàn huyên về việc ăn tết.
Hồng Tuấn cảm thấy qua một đêm, mà quan hệ giữa mình và Lý Cảnh Lung, dường như có biến hóa kỳ diệu nào đó.
Nếu lúc trước mọi người nghịch loạn, Lý Cảnh Lung lúc nào cũng bày ra một bộ dáng cấp trên, nhưng khi bọn họ rời đi, lại như đại ca, cảm giác thân thiết như người trong nhà lại càng rõ ràng.
“Nếu Thanh Hùng không đến.” Lý Cảnh Lung nói, “Như vậy không ở lại Trường An ăn tết sao?”
Hồng Tuấn cười nói: “Trong Diệu Kim cung, mọi người không ăn tết, ngươi muốn về nhà sao?”
Lý Cảnh Lung trả lời: “Lúc trước ở nhà biểu ca, vốn là ăn nhờ ở đậu, giờ ta tình nguyện ở lại Khu ma ti.”
Hồng Tuấn biết Lý Cảnh Lung coi Khu ma ti như nhà mình, hắn cũng dần dần minh bạch. Nơi nào có người thân thì đó mới là nhà, đêm qua Trọng Minh không đưa hắn đi, là để cho Lý Cảnh Lung không phải cô độc. Nếu không hắn một mình ở Khu ma ti, bốn phía trống trải, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai người rời khỏi Ngư Dược Long Môn, đang muốn đi qua chợ Tây, thấy trước tiệm sách, có một cửa hàng, một hàng người đang đứng chờ đợi.
“Bán đồ ăn gì ngon sao?” Hồng Tuấn thấy xếp hàng liền nghĩ đến đồ ăn.
Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười nói: “Không phải vừa ăn no rồi sao?”
“Mới no được bảy phần.” Hồng Tuấn sờ sờ bụng, đáp.
Lý Cảnh Lung đành đi mua, cũng không biết ai là thuộc hạ ai là cấp trên nữa. Sao mình là trưởng sử mà còn phải hầu hạ Hồng Tuấn? Nhưng lúc xếp hàng, mới phát hiện ra đây là sạp coi bói. Cổng treo hai cái cờ, trái viết “Tiêu dao nhật nguyệt”, phải viết “Ngao du càn khôn.”
“Đây là quầy đoán số?” Lý Cảnh Lung thập phần ngạc nhiên.
“Bói chuẩn lắm đấy!” Mấy người dân nói với Lý Cảnh Lung, “Hôm qua mới đến Trường An! Chỉ ở đây ba ngày thôi.”
Hồng Tuấn rướn cổ lên, nhìn một cái, không thấy đồ ăn, liền bảo: “Đi thôi.”
“Lý trưởng sử, xem thử nhân duyên còn vận làm quan không?” Có người trêu ghẹo nói.
Lý Cảnh Lung hơi do dự, vốn định đi, lại cảm thấy bỏ qua thì hơi tiếc, nhanh trí nói, “Tính xem tung tích người ngươi muốn tìm thì sao?”
Hồng Tuấn không coi bói toán, cái này có hiệu quả thật sao? Hắn đối với tương lai vốn cũng không hiếu kỳ, nhưng vẫn tham gia náo nhiệt.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Hồng Tuấn đứng xếp hàng, hỏi Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung cũng chưa nghĩ ra, Hồng Tuấn nói: “Muốn hỏi chuyện nhân duyên sao?”
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên nói: “Tính xem hai ta, duyên phận có thể tới đâu đi.”
Hồng Tuấn im lặng, Lý Cảnh Lung choàng vai hắn, nhìn rất giống hai huynh đệ, còn nói, “Lần đầu gặp mặt trong Khu ma ti, ta cảm giác được ngày nào đó bọn Mạc Nhật Căn sẽ rời đi. Nhưng không biết tại sao, ta cảm giác ngươi sẽ không đi.”
Hồng Tuấn cười: “Ta về nhà sẽ đưa ngươi đi cùng, ngươi về Trường An thì cùng nhau đi.”
Nói cũng kỳ quái, khi hai người vừa xếp hàng, thì tốc độ xem bói nhanh hơn hẳn, chưa nói được mấy câu đã đến lượt bọn hắn. Ngay lúc hai người do dự không biết ai vào trước, Lý Cảnh Lung muốn Hồng Tuấn tiến vào thì bên trong vọng ra: “Trước mời Lý trưởng sử.”
“Hắn biết tên ngươi!” Hồng Tuấn kinh ngạc nói.
“Tai mắt nhanh nhẹn.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Mới nghe thấy bách tính nói chuyện bên ngoài.”
Nói xong liền đi vào, đi vào liền thấy một bức bình phong, vòng ra sau bình phong lại có một màn che, trước mặt có một cánh cửa.
“Mời ngồi ở chỗ này.” Giọng nói một nam nhân cất lên.
Lý Cảnh Lung vén rèm đi vào, bốn phía nháy mắt yên tĩnh hẳn, dường như bước vào một pháp trận, nháy mắt tất cả thanh âm đều lùi xa, yên lặng đến kỳ lạ.
“Cách âm chi hải.” Nam nhân trả lời, “Bên ngoài không nghe được bên trong, bên trong cũng không nghe thấy bên ngoài.”
Một nam tử trắng trẻo yếu đuối ngồi đối diện bàn trà, mắt còn phủ băng vải đen, một thân trường bào đen nhánh, bờ môi ôn nhuận như ngọc.
Lý Cảnh Lung lập tức cảnh giác, người trước mặt này biết pháp thuật? Là yêu quái sao?
“Trường An Khu ma ti Lý Cảnh Lung.” Nam tử thấp giọng, “Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là Viên Côn.”
Lý Cảnh Lung không nghĩ đến đây là đồng đạo, trầm giọng nói: “Các hạ là thần thánh phương nào?”
“Hậu viện còn người chờ, tự nhiên sẽ trả lời ngươi.” Viên Côn thấp giọng, “Muốn hỏi gì?”
Lý Cảnh Lung liền không nói được lời nào, hoài nghi dò xét Viên Côn, Viên Côn chậm rãi nói: “Không phải muốn hỏi duyên phận sao?”
Lý Cảnh Lung: “Ngươi biết Hồng Tuấn? Là yêu quái?”
“Duyên phận ở ý niệm của ngươi.” Viên Côn nghiêng đầu, suy nghĩ thật lâu, nói: “Năm Thiên Bảo thứ mười bốn, cũng là một năm sau, phải cẩn thận làm việc.”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, Viên Côn giơ tay, khuỷu tay đặt trên án, ngón tay trắng nõn tách ra, ấn lên lồng ngực Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung lui về phía sau, Viên Côn thản nhiên nói: “Mau cởi áo, nhanh, đằng sau có người chờ.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Cảnh Lung cảnh giác nói.
Viên Côn đáp: “Giải thích cũng không hiểu được, cũng chỉ là trong một ý nghĩ.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung vô ý thức giơ tay lên, cởi áo.
“Đúng rồi.” Viên Côn thuận miệng nói, “Thế gian vạn vật, nhất niệm mà sinh, nhất niệm mà diệt.”
Lý Cảnh Lung cởi áo, để ngực trần nói, “Ngươi muốn nhìn Tâm Đăng sao?”
Viên Côn không trả lời, lại nói: “Duyên phận, sinh tử, thành bại, long trời lở đất, bãi bể nương dâu, đều do nhất niệm bên trong.”
Nói xong, Viên Côn dùng kiếm chỉ, vẽ một phù văn đẩy về phía trước, in một dấu ấn trên ngực trái Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung cảm thấy bỏng rát, nói: “Đây là cái gì?”
Viên Côn đáp: “Về sau ngươi sẽ biết.”
“Ngươi…”
“Hỏi xong rồi.” Viên Côn đặt hai tay trên bàn, hai mắt bị băng hướng Lý Cảnh Lung, nói, “Mau trả tiền.”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, hỏi: “Bao nhiêu?”
“Viết thế chấp.” Viên Côn nói, “Thiếu ta một cỗ thi thể, khi nào tới hạn, ta sẽ tự đến lấy, viết đi.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Thi thể của ai?!”
Viên Côn nhướn mày, nói: “Cứ viết đi. Ta sẽ không để ngươi đi giết người, lúc đó chỉ xin một cái xác chết. Tin hay không đều tại ý niệm của ngươi.”
Hai người giằng co một lúc, Lý Cảnh Lung thở gấp, cùng gã mù kia nhìn chằm chằm lẫn nhau. Viên Côn đưa bút, trải giấy, Lý Cảnh Lung viết xuống “Thiếu Viên Côn một cỗ thi thể.”, Viên Côn đem chu sa đến, Lý Cảnh Lung cũng không biết tại sao, như ma xui quỷ khiến mà điểm chỉ.
Ta đang làm gì? Điểm chỉ xong, Lý Cảnh Lung mới tỉnh táo lại.
“Đến hậu viện đi.” Viên Côn nói, “Ngươi là một đứa trẻ tốt, đường đi còn dài.”
Lý Cảnh Lung lui ra phía sau, nghĩ thầm nếu Viên Côn là yêu quái, nhất định phải nhanh chóng trở về bàn bạc đối sách, phiếu nợ bị lưu lại, chỉ cần bản thân vững vàng, không động thủ giết người thì yêu quái cũng không làm gì được hắn.
Hắn đứng dậy ra khỏi màn trướng, bốn phía lại ồn ào náo động, chỉ nghe Viên Côn cất giọng: “Người tiếp theo.”
Lý Cảnh Lung quay đầu, không thấy Hồng Tuấn, Viên Côn bên trong nói vọng ra: “Còn chưa đi? Nhất định phải giờ giờ phút phút ở cạnh nhau mới an tâm sao?”
Lý Cảnh Lung tiến vào hậu viện, trong sân có một nam tử, thấy hắn tiến đến liền chậm rãi gật đầu.
“Người khác đến coi số mệnh, đều đi từ cửa hông.” Nam tử khách khí nói, “Ta chờ ngươi đã lâu, Lý Cảnh Lung.”
Nam tử kia dáng người cao ngất, gần chín thước, cao bằng Lý Cảnh Lung, ngũ quan âm trầm, hai mắt đen nhánh ánh lên sắc vàng.
Lúc này hắn cởi trần, cơ bụng rõ ràng, da thịt màu tiểu mạch, thắt lưng quấn một cái váy màu đen thêu hoa văn bằng chỉ vàng, hai chân vững vàng đứng đấy, thần thái tùy tiện nhưng lại tỏa ra khí thế quân lâm thiên hạ.
Lý Cảnh Lung nháy mắt lo lắng an nguy của Hồng Tuấn, lui ra sau một bước, thầm nghĩ đây là Hắc Giao sao? Bên ngoài kia là ai?
“Ừm, ta không phải Hắc Giao.” Nam tử kia nói, “Không cần lo lắng.”
Lý Cảnh Lung chấn kinh, hắn có thể xem thấy nội tâm sao? Là yêu quái gì?
“Đúng rồi.” Nam tử lại gật đầu, “Vị bên ngoài kia có thể nhìn thấy tương lai của ngươi, ta có thể xem thấu nội tâm ngươi. Chúng ta không thể coi là yêu quái, mặc dù… Ta ngẫu nhiên cũng có thể ăn người. Chẳng qua hiện tại thì không ăn.”
“Ngươi là ai?” Lý Cảnh Lung rốt cuộc mở miệng, dò xét nam tử kia. Hắn nghĩ đến nam nhân trên Ly sơn đêm qua, kiểu trang phục có mấy phần giống nhau, hẳn là…
“Đoán đúng rồi.” Thanh Hùng ôn hòa nói, “Thời gian không có nhiều, luận bàn vài chiêu đi, để tránh tiểu chất nhi của chúng ta lại bị cắt tai.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn đi qua bình phong, nhìn xung quanh, hỏi: “Có ai không?”
“Chỗ này.” Viên Côn sau rèm lên tiếng, “ Ngươi nhìn đi đâu vậy? Đừng có chỉ lên giếng trời, làm lộ thì đừng trách ta.”
Hồng Tuấn: “???”
“Ngươi là người coi bói kia sao?”Hồng Tuấn ngồi xuống sau rèm
Viên Côn nói: “Ngươi thật thông minh.”
Hồng Tuấn cười, cúi đầu trông thấy chữ viết của Lý Cảnh Lung, hỏi: “Đây là cái gì?”
Viên Côn bất động thanh sắc thu hồi tờ giấy, nói: “Nói đi, muốn hỏi gì?”
Hồng Tuấn gãi gãi đầu, nói: “Sinh thời, ta còn có thể gặp lại cha ta không?”
Viên Côn: “Cha ngươi tính tình không được tốt.”
Hồng Tuấn “Ầy” một tiếng, nói: “Là ta chọc người, khiến người không vui.”
Viên Côn đáp, “Mọi loại phiền não, đều ở tâm, không cần lo lắng không đâu, cha ngươi vẫn yêu thương ngươi.”
“Quỷ lừa gạt.” Hốc mắt Hồng Tuấn đỏ lên, “Buổi tối hôm qua còn rống ta.”
Viên Côn nói: “Còn muốn hỏi gì?”
“Cái kia, ” Hồng Tuấn hơi mất tự nhiên, “Ta có thể về nhà không? Về nhà mà nói, sẽ phải tách khỏi trưởng sử sao?”
“Đây là muốn ngươi coi ở đâu là nhà.” Viên Côn đáp.
Hồng Tuấn nghe không hiểu, Viên Côn lại nói: “Còn hỏi gì nữa?”
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Không có.”
“Cá chép sau lưng ngươi, mau đi tu luyện tích công đức đi.” Viên Côn nhịn không được lại nói.
“Triệu Tử Long, nói ngươi đấy.” Hồng Tuấn ôm Cá chép yêu, Cá chép yêu còn đang ngủ trưa, tròng mắt đảo loạn, tỉnh lại, miệng há ra lệch đầu nhìn Viên Côn.
Viên Côn: “Tu luyện thế nào ra cái loại đạo hạnh này, thật không có thẩm mỹ!”
Cá chép yêu: “…”
Cá chép yêu lập tức kêu thảm một tiếng: “Côn thần! Côn thần! Ngài là Côn thần sao?!”
Viên Côn cau mày nói: “Không chỉ có không có thẩm mỹ, lại còn lắm mồm”
“Côn… Ngươi là Côn thần?” Hồng Tuấn kinh ngạc, nói: “Sao ngươi đến Trường An? Thanh Hùng đâu?”
Hồng Tuấn biết Thanh Hùng là bằng hữu, chính là Bắc Hải Côn thần, rất ít khi đến Trung Nguyên, lại không ngờ gặp ở đây!
“Côn thần vạn phúc!” Cá chép yêu cuống quít quỳ xuống, nói, “Tiểu nhân van cầu Côn thần, chỉ điểm cho tiểu nhân một con đường sáng…”
Hồng Tuấn: “Ngươi thật là Côn thần sao? Thanh Hùng ở đâu? Mau nói cho ta biết! Ngươi có thấy cha ta không?”
“Tất cả câm miệng!” Viên Côn mất sạch kiên nhẫn.
Cá chép yêu móc một bọc trong túi Hồng Tuấn, là một gói thức ăn cho cá của Ly sơn, hai tay dâng lên, ánh mắt mong chờ, nói: “Côn thần, tiểu nhân tiến cống ngày… Ta muốn hóa rồng, không thì cũng thành người, van cầu ngài!”
“Không ăn cái này.” Viên Côn bị Cá chép yêu đùa cợt mười phần bực bội, còn nói, “Cứu tám mươi mốt người, cứu xong thì tìm ta, phải tự mình cứu không được nhờ người khác giúp đỡ.”
“Về phần ngươi…” Viên Côn cầm trong tay một cái bàn tính, gảy gảy mấy cái, suy nghĩ một lát, nói: “Hai năm sau ngươi có thể quay về Diệu Kim cung.”
“Thật sao?” Hồng Tuấn nói.
“Ngươi đang nghi ngờ bản lĩnh của ta sao?” Viên Côn suýt nữa tức điên.
Hồng Tuấn vội vàng khoát tay, nói không có không có, “ Cá chép yêu đưa tiền, rồi cút mau, để thức ăn cho cá lại, về phần ngươi…”
Hồng Tuấn nói: “Ta có tiền.”
Viên Côn nói: “Ngươi viết một phiếu nợ, thiếu ta một hồn phách.”
Hồng Tuấn: “A?”
Viên Côn nói: “Viết.”
Hồng Tuấn không hiểu gì, viết lên giấy, rồi thuận tiện điểm chỉ. Viên Côn nói: “Cuối cùng cũng đủ.”
“Hồn phách của ai?” Hồng Tuấn hỏi.
“Dù sao không phải là ngươi.” Viên Côn nói, “Cũng không phải Lý Cảnh Lung, hậu viện có người chờ ngươi, đi đi.”
Hồng Tuấn cũng vẫn không hiểu ra sao, đến hậu viện, thấy Thanh Hùng, lập tức quát to một tiếng, tiến tới. Thanh Hùng đang làm mẫu, dạy Lý Cảnh Lung một bộ quyền, nghe tiếng Hồng Tuấn, quay người giơ tay, đẩy trán hắn, giữ khoảng cách.
“Cha ta đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
“Không biết.” Thanh hùng đánh xong hai chiêu cuối cùng, hỏi Lý Cảnh Lung: “Nhớ kỹ chưa?”
“Đã nhớ.” Lý Cảnh Lung ôm quyền nói.
Thanh Hùng nói với Hồng Tuấn: “Ngày trước con quấn lấy ta, bảo ta không dạy công phu. Bây giờ dạy con, chú ý mà nhìn. Lý Cảnh Lung, rảnh rỗi đốc thúc nó tập luyện.”
Lý Cảnh Lung đáp ứng, đứng một bên quan sát.
Hồng Tuấn tập trung, theo sau lưng Thanh Hùng. Thanh Hùng lúc trước thi triển bộ Bằng Phi Vạn Lý dạy cho Lý Cảnh Lung. Giờ đổi tư thế, dùng chưởng pháp, nói: “Bộ chưởng pháp này là phụ thân con khi còn sống sử dụng, phối hợp với Ngũ Sắc Thần Quang, mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất.”
Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng, không dám tập sai, Thanh Hùng lại giải thích, “Cả bộ chưởng pháp chỉ có hai chiêu, một “Phóng” một “Thu”. Ngũ Sắc Thần Quang là pháp bảo mạnh nhất thế gian, mặc dù vẫn có vật khắc chế được, nhưng bao hàm sức mạnh thần ma nhật thể…”
Nói xong Thanh Hùng mở hai tay, nói, “Lúc Phóng, bao la vạn trượng, như Huyền Môn muôn thuở, sinh sôi không ngừng. Lúc Thu, như Tu Di sơn tiếp nhận Vu Giới Tử, cai quản núi non biển cả, vạn vật thu lại chầm chậm hóa thành hư vô.”
Hồng Tuấn làm theo Thanh Hùng, song chưởng sai lệch, đành ngừng lại nhìn kỹ bàn tay, thấy trong lòng bàn tay Ngũ Sắc Thần Quang lưu chuyển.
“Thiên biến vạn hóa, đều ở trong hai thức này.” Thanh Hùng nói, “Thu đúng, có thể gây sóng gió động trời, vặn đứt núi non; Phóng đúng có thể ngăn cản cả băng thiên cuồng lôi, Thái sơn áp đỉnh.”
Hồng Tuấn bước sai, quay người, Thanh Hùng như Kim Bằng giương cánh, Hồng Tuấn như Khổng Tước nhẹ nhàng, lúc luyện võ thần thái tự nhiên, quả là cảnh đẹp ý vui.
“Học được chưa?” Thanh Hùng hỏi.
“Nhớ một chút.” Hồng Tuấn nói, “Mới vừa rồi Côn thần nói…”
“Cứ từ từ luyện.” Thanh Hùng đáp, “Chất nhi ngoan, sau này còn gặp lại.” Sau đấy xoay người, ầm vang bắn ra kim quang vạn trượng, từ dưới đất vọt lên, từ tiền sảnh cũng vang một tiếng thật lớn, một đạo hắc quang vọt đến chân trời. Hai đại yêu quái cùng biến mất, để lại Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn sững sờ nhìn nhau.
Buổi chiều, Hồng Tuấn vẫn còn kinh ngạc, dường như đang nằm mơ, cùng Lý Cảnh Lung trở về Khu ma ti.
Cá chép yêu thì thất tha thất thểu, ngay cả đi lại cũng đờ đẫn.
“Hắn bảo ngươi làm gì?” Hồng Tuấn hỏi.
Lý Cảnh Lung đáp: “Lưu lại một lạc ấn chỗ Tâm Đăng.”
Hồng Tuấn nói: “Ta xem được chứ?”
Hồng Tuấn thấy trên ngực Lý Cảnh Lung có một hình vẽ như ngọn lửa, như vết máu bầm.
“Có lẽ là pháp thuật bảo vệ tâm mạch cho ngươi.” Hồng Tuấn nói, “Thanh Hùng dạy ngươi cái gì?”
Lý Cảnh Lung mỉm cười, đáp: “Mấy chiêu chưởng pháp, mấy chiêu kiếm pháp.”
“Triệu Tử Long ngươi không sao chứ?” Hồng Tuấn gọi Cá chép yêu
Cá chép yêu bị Côn thần chê bai, liền chán nản, ôm xá lợi, nói: “Ta muốn đi cứu người.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô: “Lý trưởng sử! Khu ma ti Lý trưởng sử!” Giọng nói là của Đại Lý tự Thiếu khanh Hoàng Dung. Lý Cảnh Lung mở cửa, để người đi vào.
Hoàng Dung bọc trong lớp áo lông dày, tiến đến thở mệt nhọc nói: “Biên cương Tây bắc có đại sự, chim ưng mang thư bay một ngày một đêm. Ngươi cùng ta đến Binh bộ một chuyến, cả ngươi nữa… đi đi đi, cùng đi!”
Lý Cảnh Lung cau mày.
Hoàng hôn, trên đỉnh điện Đại Minh cung.
Trọng Minh, Thanh Hùng cùng Viên Côn ba người đứng trên đỉnh, trời chiều buông xuống, ngói lưu ly tỏa sáng.
“Nhìn hắn tự lo đi.” Viên Côn nói, “Sợ là thời điểm Thiên Ma phục sinh, mọi thứ người tính không bằng trời tính.”
Giọng nói Trọng Minh còn mang theo nộ khí: “Ta chỉ muốn đưa nó về Diệu Kim cung, cả đời vĩnh viễn không xuống núi. Ma chủng mạnh hơn, thì làm gì được nó? Năm đó Khổng Tuyên chịu nghe ta, ở lại Diệu Kim cung không gặp gỡ nữ nhân kia, liệu có ngày hôm nay không?”
Thanh Hùng thản nhiên: “Trọng Minh, chim non rời tổ, là đạo lý trời đất. Ngày ngươi về Niết Bàn, còn ai có thể bảo vệ hắn?”
“Tâm Đăng dù nhận nhầm người.” Vải che mắt Viên Côn tung bay trong gió, thấp giọng nói. “Nhưng Lý Cảnh Lung xuất hiện, cũng có thể là một chuyển biến tốt, chỉ cần hắn vững vàng…”
“Ta không đem hy vọng gửi gắm vào một phàm nhân!” Trọng Minh cả giận nói.
Thanh Hùng nói: “Cho nên ngươi bắt Hồng Tuấn chọn, tóm lại chỉ cần ngươi không dễ chịu liền muốn tất cả mọi người không dễ chịu.”
“Ngươi…” Trọng Minh trừng mắt với Thanh Hùng, bất an bực bội mà thở dài.
Thanh Hùng đáp: “Hôm nay ngươi cũng nghe thấy lời nói của Hồng Tuấn, như thế vẫn chưa đủ sao?”
Viên Côn xoắn lông mày, trầm giọng nói: “Đám chim chóc các ngươi đôi khi thật phiền. Suốt ngày ríu ra ríu rít, lề mề chậm chạp. Việc cấp bách bây giờ là tìm Hắc Giao kia, rốt cuộc nó đang trốn ở đâu?”
_Quyển 1: Hồ mỹ nhân – Hoàn_
Đêm qua Trường An cũng có một trận tuyết rơi, giữa trưa trên đường một mảnh bùn lầy, trên mái hiên đọng nước, Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn đến Ngư Dược Long Môn chọn một bàn. Dù sao hiện tại trưởng sử có tiền, không cần gọi mỗi nước trắng. Hồng Tuấn thầm nghĩ, bọn A Thái đi thật đáng tiếc, đáng lẽ nên ăn một bữa tiễn biệt đã. Hai người lúc ăn cơm còn thuận miệng hàn huyên về việc ăn tết.
Hồng Tuấn cảm thấy qua một đêm, mà quan hệ giữa mình và Lý Cảnh Lung, dường như có biến hóa kỳ diệu nào đó.
Nếu lúc trước mọi người nghịch loạn, Lý Cảnh Lung lúc nào cũng bày ra một bộ dáng cấp trên, nhưng khi bọn họ rời đi, lại như đại ca, cảm giác thân thiết như người trong nhà lại càng rõ ràng.
“Nếu Thanh Hùng không đến.” Lý Cảnh Lung nói, “Như vậy không ở lại Trường An ăn tết sao?”
Hồng Tuấn cười nói: “Trong Diệu Kim cung, mọi người không ăn tết, ngươi muốn về nhà sao?”
Lý Cảnh Lung trả lời: “Lúc trước ở nhà biểu ca, vốn là ăn nhờ ở đậu, giờ ta tình nguyện ở lại Khu ma ti.”
Hồng Tuấn biết Lý Cảnh Lung coi Khu ma ti như nhà mình, hắn cũng dần dần minh bạch. Nơi nào có người thân thì đó mới là nhà, đêm qua Trọng Minh không đưa hắn đi, là để cho Lý Cảnh Lung không phải cô độc. Nếu không hắn một mình ở Khu ma ti, bốn phía trống trải, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hai người rời khỏi Ngư Dược Long Môn, đang muốn đi qua chợ Tây, thấy trước tiệm sách, có một cửa hàng, một hàng người đang đứng chờ đợi.
“Bán đồ ăn gì ngon sao?” Hồng Tuấn thấy xếp hàng liền nghĩ đến đồ ăn.
Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười nói: “Không phải vừa ăn no rồi sao?”
“Mới no được bảy phần.” Hồng Tuấn sờ sờ bụng, đáp.
Lý Cảnh Lung đành đi mua, cũng không biết ai là thuộc hạ ai là cấp trên nữa. Sao mình là trưởng sử mà còn phải hầu hạ Hồng Tuấn? Nhưng lúc xếp hàng, mới phát hiện ra đây là sạp coi bói. Cổng treo hai cái cờ, trái viết “Tiêu dao nhật nguyệt”, phải viết “Ngao du càn khôn.”
“Đây là quầy đoán số?” Lý Cảnh Lung thập phần ngạc nhiên.
“Bói chuẩn lắm đấy!” Mấy người dân nói với Lý Cảnh Lung, “Hôm qua mới đến Trường An! Chỉ ở đây ba ngày thôi.”
Hồng Tuấn rướn cổ lên, nhìn một cái, không thấy đồ ăn, liền bảo: “Đi thôi.”
“Lý trưởng sử, xem thử nhân duyên còn vận làm quan không?” Có người trêu ghẹo nói.
Lý Cảnh Lung hơi do dự, vốn định đi, lại cảm thấy bỏ qua thì hơi tiếc, nhanh trí nói, “Tính xem tung tích người ngươi muốn tìm thì sao?”
Hồng Tuấn không coi bói toán, cái này có hiệu quả thật sao? Hắn đối với tương lai vốn cũng không hiếu kỳ, nhưng vẫn tham gia náo nhiệt.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Hồng Tuấn đứng xếp hàng, hỏi Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung cũng chưa nghĩ ra, Hồng Tuấn nói: “Muốn hỏi chuyện nhân duyên sao?”
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên nói: “Tính xem hai ta, duyên phận có thể tới đâu đi.”
Hồng Tuấn im lặng, Lý Cảnh Lung choàng vai hắn, nhìn rất giống hai huynh đệ, còn nói, “Lần đầu gặp mặt trong Khu ma ti, ta cảm giác được ngày nào đó bọn Mạc Nhật Căn sẽ rời đi. Nhưng không biết tại sao, ta cảm giác ngươi sẽ không đi.”
Hồng Tuấn cười: “Ta về nhà sẽ đưa ngươi đi cùng, ngươi về Trường An thì cùng nhau đi.”
Nói cũng kỳ quái, khi hai người vừa xếp hàng, thì tốc độ xem bói nhanh hơn hẳn, chưa nói được mấy câu đã đến lượt bọn hắn. Ngay lúc hai người do dự không biết ai vào trước, Lý Cảnh Lung muốn Hồng Tuấn tiến vào thì bên trong vọng ra: “Trước mời Lý trưởng sử.”
“Hắn biết tên ngươi!” Hồng Tuấn kinh ngạc nói.
“Tai mắt nhanh nhẹn.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Mới nghe thấy bách tính nói chuyện bên ngoài.”
Nói xong liền đi vào, đi vào liền thấy một bức bình phong, vòng ra sau bình phong lại có một màn che, trước mặt có một cánh cửa.
“Mời ngồi ở chỗ này.” Giọng nói một nam nhân cất lên.
Lý Cảnh Lung vén rèm đi vào, bốn phía nháy mắt yên tĩnh hẳn, dường như bước vào một pháp trận, nháy mắt tất cả thanh âm đều lùi xa, yên lặng đến kỳ lạ.
“Cách âm chi hải.” Nam nhân trả lời, “Bên ngoài không nghe được bên trong, bên trong cũng không nghe thấy bên ngoài.”
Một nam tử trắng trẻo yếu đuối ngồi đối diện bàn trà, mắt còn phủ băng vải đen, một thân trường bào đen nhánh, bờ môi ôn nhuận như ngọc.
Lý Cảnh Lung lập tức cảnh giác, người trước mặt này biết pháp thuật? Là yêu quái sao?
“Trường An Khu ma ti Lý Cảnh Lung.” Nam tử thấp giọng, “Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là Viên Côn.”
Lý Cảnh Lung không nghĩ đến đây là đồng đạo, trầm giọng nói: “Các hạ là thần thánh phương nào?”
“Hậu viện còn người chờ, tự nhiên sẽ trả lời ngươi.” Viên Côn thấp giọng, “Muốn hỏi gì?”
Lý Cảnh Lung liền không nói được lời nào, hoài nghi dò xét Viên Côn, Viên Côn chậm rãi nói: “Không phải muốn hỏi duyên phận sao?”
Lý Cảnh Lung: “Ngươi biết Hồng Tuấn? Là yêu quái?”
“Duyên phận ở ý niệm của ngươi.” Viên Côn nghiêng đầu, suy nghĩ thật lâu, nói: “Năm Thiên Bảo thứ mười bốn, cũng là một năm sau, phải cẩn thận làm việc.”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, Viên Côn giơ tay, khuỷu tay đặt trên án, ngón tay trắng nõn tách ra, ấn lên lồng ngực Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung lui về phía sau, Viên Côn thản nhiên nói: “Mau cởi áo, nhanh, đằng sau có người chờ.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lý Cảnh Lung cảnh giác nói.
Viên Côn đáp: “Giải thích cũng không hiểu được, cũng chỉ là trong một ý nghĩ.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung vô ý thức giơ tay lên, cởi áo.
“Đúng rồi.” Viên Côn thuận miệng nói, “Thế gian vạn vật, nhất niệm mà sinh, nhất niệm mà diệt.”
Lý Cảnh Lung cởi áo, để ngực trần nói, “Ngươi muốn nhìn Tâm Đăng sao?”
Viên Côn không trả lời, lại nói: “Duyên phận, sinh tử, thành bại, long trời lở đất, bãi bể nương dâu, đều do nhất niệm bên trong.”
Nói xong, Viên Côn dùng kiếm chỉ, vẽ một phù văn đẩy về phía trước, in một dấu ấn trên ngực trái Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung cảm thấy bỏng rát, nói: “Đây là cái gì?”
Viên Côn đáp: “Về sau ngươi sẽ biết.”
“Ngươi…”
“Hỏi xong rồi.” Viên Côn đặt hai tay trên bàn, hai mắt bị băng hướng Lý Cảnh Lung, nói, “Mau trả tiền.”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, hỏi: “Bao nhiêu?”
“Viết thế chấp.” Viên Côn nói, “Thiếu ta một cỗ thi thể, khi nào tới hạn, ta sẽ tự đến lấy, viết đi.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Thi thể của ai?!”
Viên Côn nhướn mày, nói: “Cứ viết đi. Ta sẽ không để ngươi đi giết người, lúc đó chỉ xin một cái xác chết. Tin hay không đều tại ý niệm của ngươi.”
Hai người giằng co một lúc, Lý Cảnh Lung thở gấp, cùng gã mù kia nhìn chằm chằm lẫn nhau. Viên Côn đưa bút, trải giấy, Lý Cảnh Lung viết xuống “Thiếu Viên Côn một cỗ thi thể.”, Viên Côn đem chu sa đến, Lý Cảnh Lung cũng không biết tại sao, như ma xui quỷ khiến mà điểm chỉ.
Ta đang làm gì? Điểm chỉ xong, Lý Cảnh Lung mới tỉnh táo lại.
“Đến hậu viện đi.” Viên Côn nói, “Ngươi là một đứa trẻ tốt, đường đi còn dài.”
Lý Cảnh Lung lui ra phía sau, nghĩ thầm nếu Viên Côn là yêu quái, nhất định phải nhanh chóng trở về bàn bạc đối sách, phiếu nợ bị lưu lại, chỉ cần bản thân vững vàng, không động thủ giết người thì yêu quái cũng không làm gì được hắn.
Hắn đứng dậy ra khỏi màn trướng, bốn phía lại ồn ào náo động, chỉ nghe Viên Côn cất giọng: “Người tiếp theo.”
Lý Cảnh Lung quay đầu, không thấy Hồng Tuấn, Viên Côn bên trong nói vọng ra: “Còn chưa đi? Nhất định phải giờ giờ phút phút ở cạnh nhau mới an tâm sao?”
Lý Cảnh Lung tiến vào hậu viện, trong sân có một nam tử, thấy hắn tiến đến liền chậm rãi gật đầu.
“Người khác đến coi số mệnh, đều đi từ cửa hông.” Nam tử khách khí nói, “Ta chờ ngươi đã lâu, Lý Cảnh Lung.”
Nam tử kia dáng người cao ngất, gần chín thước, cao bằng Lý Cảnh Lung, ngũ quan âm trầm, hai mắt đen nhánh ánh lên sắc vàng.
Lúc này hắn cởi trần, cơ bụng rõ ràng, da thịt màu tiểu mạch, thắt lưng quấn một cái váy màu đen thêu hoa văn bằng chỉ vàng, hai chân vững vàng đứng đấy, thần thái tùy tiện nhưng lại tỏa ra khí thế quân lâm thiên hạ.
Lý Cảnh Lung nháy mắt lo lắng an nguy của Hồng Tuấn, lui ra sau một bước, thầm nghĩ đây là Hắc Giao sao? Bên ngoài kia là ai?
“Ừm, ta không phải Hắc Giao.” Nam tử kia nói, “Không cần lo lắng.”
Lý Cảnh Lung chấn kinh, hắn có thể xem thấy nội tâm sao? Là yêu quái gì?
“Đúng rồi.” Nam tử lại gật đầu, “Vị bên ngoài kia có thể nhìn thấy tương lai của ngươi, ta có thể xem thấu nội tâm ngươi. Chúng ta không thể coi là yêu quái, mặc dù… Ta ngẫu nhiên cũng có thể ăn người. Chẳng qua hiện tại thì không ăn.”
“Ngươi là ai?” Lý Cảnh Lung rốt cuộc mở miệng, dò xét nam tử kia. Hắn nghĩ đến nam nhân trên Ly sơn đêm qua, kiểu trang phục có mấy phần giống nhau, hẳn là…
“Đoán đúng rồi.” Thanh Hùng ôn hòa nói, “Thời gian không có nhiều, luận bàn vài chiêu đi, để tránh tiểu chất nhi của chúng ta lại bị cắt tai.”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn đi qua bình phong, nhìn xung quanh, hỏi: “Có ai không?”
“Chỗ này.” Viên Côn sau rèm lên tiếng, “ Ngươi nhìn đi đâu vậy? Đừng có chỉ lên giếng trời, làm lộ thì đừng trách ta.”
Hồng Tuấn: “???”
“Ngươi là người coi bói kia sao?”Hồng Tuấn ngồi xuống sau rèm
Viên Côn nói: “Ngươi thật thông minh.”
Hồng Tuấn cười, cúi đầu trông thấy chữ viết của Lý Cảnh Lung, hỏi: “Đây là cái gì?”
Viên Côn bất động thanh sắc thu hồi tờ giấy, nói: “Nói đi, muốn hỏi gì?”
Hồng Tuấn gãi gãi đầu, nói: “Sinh thời, ta còn có thể gặp lại cha ta không?”
Viên Côn: “Cha ngươi tính tình không được tốt.”
Hồng Tuấn “Ầy” một tiếng, nói: “Là ta chọc người, khiến người không vui.”
Viên Côn đáp, “Mọi loại phiền não, đều ở tâm, không cần lo lắng không đâu, cha ngươi vẫn yêu thương ngươi.”
“Quỷ lừa gạt.” Hốc mắt Hồng Tuấn đỏ lên, “Buổi tối hôm qua còn rống ta.”
Viên Côn nói: “Còn muốn hỏi gì?”
“Cái kia, ” Hồng Tuấn hơi mất tự nhiên, “Ta có thể về nhà không? Về nhà mà nói, sẽ phải tách khỏi trưởng sử sao?”
“Đây là muốn ngươi coi ở đâu là nhà.” Viên Côn đáp.
Hồng Tuấn nghe không hiểu, Viên Côn lại nói: “Còn hỏi gì nữa?”
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, nói: “Không có.”
“Cá chép sau lưng ngươi, mau đi tu luyện tích công đức đi.” Viên Côn nhịn không được lại nói.
“Triệu Tử Long, nói ngươi đấy.” Hồng Tuấn ôm Cá chép yêu, Cá chép yêu còn đang ngủ trưa, tròng mắt đảo loạn, tỉnh lại, miệng há ra lệch đầu nhìn Viên Côn.
Viên Côn: “Tu luyện thế nào ra cái loại đạo hạnh này, thật không có thẩm mỹ!”
Cá chép yêu: “…”
Cá chép yêu lập tức kêu thảm một tiếng: “Côn thần! Côn thần! Ngài là Côn thần sao?!”
Viên Côn cau mày nói: “Không chỉ có không có thẩm mỹ, lại còn lắm mồm”
“Côn… Ngươi là Côn thần?” Hồng Tuấn kinh ngạc, nói: “Sao ngươi đến Trường An? Thanh Hùng đâu?”
Hồng Tuấn biết Thanh Hùng là bằng hữu, chính là Bắc Hải Côn thần, rất ít khi đến Trung Nguyên, lại không ngờ gặp ở đây!
“Côn thần vạn phúc!” Cá chép yêu cuống quít quỳ xuống, nói, “Tiểu nhân van cầu Côn thần, chỉ điểm cho tiểu nhân một con đường sáng…”
Hồng Tuấn: “Ngươi thật là Côn thần sao? Thanh Hùng ở đâu? Mau nói cho ta biết! Ngươi có thấy cha ta không?”
“Tất cả câm miệng!” Viên Côn mất sạch kiên nhẫn.
Cá chép yêu móc một bọc trong túi Hồng Tuấn, là một gói thức ăn cho cá của Ly sơn, hai tay dâng lên, ánh mắt mong chờ, nói: “Côn thần, tiểu nhân tiến cống ngày… Ta muốn hóa rồng, không thì cũng thành người, van cầu ngài!”
“Không ăn cái này.” Viên Côn bị Cá chép yêu đùa cợt mười phần bực bội, còn nói, “Cứu tám mươi mốt người, cứu xong thì tìm ta, phải tự mình cứu không được nhờ người khác giúp đỡ.”
“Về phần ngươi…” Viên Côn cầm trong tay một cái bàn tính, gảy gảy mấy cái, suy nghĩ một lát, nói: “Hai năm sau ngươi có thể quay về Diệu Kim cung.”
“Thật sao?” Hồng Tuấn nói.
“Ngươi đang nghi ngờ bản lĩnh của ta sao?” Viên Côn suýt nữa tức điên.
Hồng Tuấn vội vàng khoát tay, nói không có không có, “ Cá chép yêu đưa tiền, rồi cút mau, để thức ăn cho cá lại, về phần ngươi…”
Hồng Tuấn nói: “Ta có tiền.”
Viên Côn nói: “Ngươi viết một phiếu nợ, thiếu ta một hồn phách.”
Hồng Tuấn: “A?”
Viên Côn nói: “Viết.”
Hồng Tuấn không hiểu gì, viết lên giấy, rồi thuận tiện điểm chỉ. Viên Côn nói: “Cuối cùng cũng đủ.”
“Hồn phách của ai?” Hồng Tuấn hỏi.
“Dù sao không phải là ngươi.” Viên Côn nói, “Cũng không phải Lý Cảnh Lung, hậu viện có người chờ ngươi, đi đi.”
Hồng Tuấn cũng vẫn không hiểu ra sao, đến hậu viện, thấy Thanh Hùng, lập tức quát to một tiếng, tiến tới. Thanh Hùng đang làm mẫu, dạy Lý Cảnh Lung một bộ quyền, nghe tiếng Hồng Tuấn, quay người giơ tay, đẩy trán hắn, giữ khoảng cách.
“Cha ta đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
“Không biết.” Thanh hùng đánh xong hai chiêu cuối cùng, hỏi Lý Cảnh Lung: “Nhớ kỹ chưa?”
“Đã nhớ.” Lý Cảnh Lung ôm quyền nói.
Thanh Hùng nói với Hồng Tuấn: “Ngày trước con quấn lấy ta, bảo ta không dạy công phu. Bây giờ dạy con, chú ý mà nhìn. Lý Cảnh Lung, rảnh rỗi đốc thúc nó tập luyện.”
Lý Cảnh Lung đáp ứng, đứng một bên quan sát.
Hồng Tuấn tập trung, theo sau lưng Thanh Hùng. Thanh Hùng lúc trước thi triển bộ Bằng Phi Vạn Lý dạy cho Lý Cảnh Lung. Giờ đổi tư thế, dùng chưởng pháp, nói: “Bộ chưởng pháp này là phụ thân con khi còn sống sử dụng, phối hợp với Ngũ Sắc Thần Quang, mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất.”
Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng, không dám tập sai, Thanh Hùng lại giải thích, “Cả bộ chưởng pháp chỉ có hai chiêu, một “Phóng” một “Thu”. Ngũ Sắc Thần Quang là pháp bảo mạnh nhất thế gian, mặc dù vẫn có vật khắc chế được, nhưng bao hàm sức mạnh thần ma nhật thể…”
Nói xong Thanh Hùng mở hai tay, nói, “Lúc Phóng, bao la vạn trượng, như Huyền Môn muôn thuở, sinh sôi không ngừng. Lúc Thu, như Tu Di sơn tiếp nhận Vu Giới Tử, cai quản núi non biển cả, vạn vật thu lại chầm chậm hóa thành hư vô.”
Hồng Tuấn làm theo Thanh Hùng, song chưởng sai lệch, đành ngừng lại nhìn kỹ bàn tay, thấy trong lòng bàn tay Ngũ Sắc Thần Quang lưu chuyển.
“Thiên biến vạn hóa, đều ở trong hai thức này.” Thanh Hùng nói, “Thu đúng, có thể gây sóng gió động trời, vặn đứt núi non; Phóng đúng có thể ngăn cản cả băng thiên cuồng lôi, Thái sơn áp đỉnh.”
Hồng Tuấn bước sai, quay người, Thanh Hùng như Kim Bằng giương cánh, Hồng Tuấn như Khổng Tước nhẹ nhàng, lúc luyện võ thần thái tự nhiên, quả là cảnh đẹp ý vui.
“Học được chưa?” Thanh Hùng hỏi.
“Nhớ một chút.” Hồng Tuấn nói, “Mới vừa rồi Côn thần nói…”
“Cứ từ từ luyện.” Thanh Hùng đáp, “Chất nhi ngoan, sau này còn gặp lại.” Sau đấy xoay người, ầm vang bắn ra kim quang vạn trượng, từ dưới đất vọt lên, từ tiền sảnh cũng vang một tiếng thật lớn, một đạo hắc quang vọt đến chân trời. Hai đại yêu quái cùng biến mất, để lại Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn sững sờ nhìn nhau.
Buổi chiều, Hồng Tuấn vẫn còn kinh ngạc, dường như đang nằm mơ, cùng Lý Cảnh Lung trở về Khu ma ti.
Cá chép yêu thì thất tha thất thểu, ngay cả đi lại cũng đờ đẫn.
“Hắn bảo ngươi làm gì?” Hồng Tuấn hỏi.
Lý Cảnh Lung đáp: “Lưu lại một lạc ấn chỗ Tâm Đăng.”
Hồng Tuấn nói: “Ta xem được chứ?”
Hồng Tuấn thấy trên ngực Lý Cảnh Lung có một hình vẽ như ngọn lửa, như vết máu bầm.
“Có lẽ là pháp thuật bảo vệ tâm mạch cho ngươi.” Hồng Tuấn nói, “Thanh Hùng dạy ngươi cái gì?”
Lý Cảnh Lung mỉm cười, đáp: “Mấy chiêu chưởng pháp, mấy chiêu kiếm pháp.”
“Triệu Tử Long ngươi không sao chứ?” Hồng Tuấn gọi Cá chép yêu
Cá chép yêu bị Côn thần chê bai, liền chán nản, ôm xá lợi, nói: “Ta muốn đi cứu người.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô: “Lý trưởng sử! Khu ma ti Lý trưởng sử!” Giọng nói là của Đại Lý tự Thiếu khanh Hoàng Dung. Lý Cảnh Lung mở cửa, để người đi vào.
Hoàng Dung bọc trong lớp áo lông dày, tiến đến thở mệt nhọc nói: “Biên cương Tây bắc có đại sự, chim ưng mang thư bay một ngày một đêm. Ngươi cùng ta đến Binh bộ một chuyến, cả ngươi nữa… đi đi đi, cùng đi!”
Lý Cảnh Lung cau mày.
Hoàng hôn, trên đỉnh điện Đại Minh cung.
Trọng Minh, Thanh Hùng cùng Viên Côn ba người đứng trên đỉnh, trời chiều buông xuống, ngói lưu ly tỏa sáng.
“Nhìn hắn tự lo đi.” Viên Côn nói, “Sợ là thời điểm Thiên Ma phục sinh, mọi thứ người tính không bằng trời tính.”
Giọng nói Trọng Minh còn mang theo nộ khí: “Ta chỉ muốn đưa nó về Diệu Kim cung, cả đời vĩnh viễn không xuống núi. Ma chủng mạnh hơn, thì làm gì được nó? Năm đó Khổng Tuyên chịu nghe ta, ở lại Diệu Kim cung không gặp gỡ nữ nhân kia, liệu có ngày hôm nay không?”
Thanh Hùng thản nhiên: “Trọng Minh, chim non rời tổ, là đạo lý trời đất. Ngày ngươi về Niết Bàn, còn ai có thể bảo vệ hắn?”
“Tâm Đăng dù nhận nhầm người.” Vải che mắt Viên Côn tung bay trong gió, thấp giọng nói. “Nhưng Lý Cảnh Lung xuất hiện, cũng có thể là một chuyển biến tốt, chỉ cần hắn vững vàng…”
“Ta không đem hy vọng gửi gắm vào một phàm nhân!” Trọng Minh cả giận nói.
Thanh Hùng nói: “Cho nên ngươi bắt Hồng Tuấn chọn, tóm lại chỉ cần ngươi không dễ chịu liền muốn tất cả mọi người không dễ chịu.”
“Ngươi…” Trọng Minh trừng mắt với Thanh Hùng, bất an bực bội mà thở dài.
Thanh Hùng đáp: “Hôm nay ngươi cũng nghe thấy lời nói của Hồng Tuấn, như thế vẫn chưa đủ sao?”
Viên Côn xoắn lông mày, trầm giọng nói: “Đám chim chóc các ngươi đôi khi thật phiền. Suốt ngày ríu ra ríu rít, lề mề chậm chạp. Việc cấp bách bây giờ là tìm Hắc Giao kia, rốt cuộc nó đang trốn ở đâu?”
_Quyển 1: Hồ mỹ nhân – Hoàn_
/225
|