Hồng Tuấn thở dốc, hai mắt mở to, Cá chép yêu nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, Hồng Tuấn. Bọn họ nói đó không phải Lục Hứa.”
Sau đó, Lý Cảnh Lung khổ chiến một phen, cuối cùng cũng gọi Hồng Tuấn tỉnh lại, Thương Lang chở mọi người về phía tây bắc. Cá chép yêu cùng Mạc Nhật Căn vốn định đi tìm đại phu, nhưng Lý Cảnh Lung nhớ Hồng Tuấn từng kể ở Qua Châu còn thân nhân.
“Vì sao?”
Cá chép yêu nói: “Mạc Nhật Căn nói, ở bên cạnh thân nhân, ái nhân thì ác mộng sẽ không quấy nhiễu. Quả nhiên đến Ngọc Môn, ngày thứ hai ngươi đã tỉnh.”
Hồng Tuấn nhớ lại lần đầu sau khi tỉnh lại, hắn ngủ tiếp nhưng không mơ thấy ác mộng nữa.
“Có chuyện gì xảy ra với Lục Hứa?”
Cá chép yêu chần chừ nửa ngày, cuối cùng cũng nói: “Trưởng sử đoán rằng, hắn bị bắt đi biến thành bộ dáng hiện tại.”
Hồng Tuấn: “!!!”
Cá chép yêu nói: “Lúc gặp lại, có phải hắn mặc một thân hắc y không?”
Hồng Tuấn nhớ lại, vệ binh ở cổng thành nói, lúc Lục Hứa rời đi mặc y phục trinh sát màu trắng, nhưng hắn vốn có hai bộ quần áo, điều này không chứng tỏ được gì.
“Cho nên, Lưu Phi trở về là vì vậy…” Hồng Tuấn từ tin tức chắp vá đoán được điểm mấu chốt.
“Đây không phải là ta nói nha!” Cá chép yêu vội khoát tay, “Ta chưa nói gì cả!”
Lưu Phi chở theo Lục Hứa, không biết bị tập kích ở đâu, thế là Lục Hứa bị bắt đi! Sau đó Huyền Nữ khống chế được Lục Hứa, dùng Lục Hứa điều khiển Hồng Tuấn.
“Hắn chính là Bạch Lộc?” Hồng Tuấn gần như hô lên,.
Cá chép yêu không trả lời, chui vào chậu, Hồng Tuấn trong lòng rối như tơ vò, Lục Hứa chính là Bạch Lộc mà Mạc Nhật Căn vẫn luôn tìm kiếm… Nhưng làm sao đám yêu quái khống chế được hắn, hắc hóa hắn?
“Hồng Tuấn?” Lý Cảnh Lung ở ngoài cửa hỏi, “Khá hơn chưa?”
Hồng Tuấn nghe thấy tiếng Lý Cảnh Lung, nháy mắt nhớ lại cơn ác mộng đau khổ kia.
Lý Cảnh Lung đi vào trong phòng, quỳ gối trước mặt Hồng Tuấn, lo lắng quan sát hắn.
“Ngươi ở nghĩa địa đã mơ thấy gì vậy?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Ngay cả chính Hồng Tuấn cũng không thể xác nhận, trong một có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Ngộ nhỡ Lục Hứa bị hắc hóa, thao túng mộng cảnh của hắn thì sao, Hồng Tuấn thực sự rối trí.
Cá chép yêu không vui nói: “Không phải đã bảo ngươi đừng làm phiền Hồng Tuấn nhà chúng ta sao?”
Lý Cảnh Lung cau mày: “Ta lo lắng cho hắn!”
Toàn thân Lý Cảnh Lung đau đớn, lúc trước bị phi đao của Hồng Tuấn tổn thương quá nặng, dù các vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng nhưng từng cơn đau cứ âm ỉ phía dưới, khiến tính tình hắn trở nên nóng nảy, lúc nói chuyện cũng không tự giác mà nghiêm khắc hơn vài phần.
Hồng Tuấn đột nhiên hỏi: “Cảnh Lung, khi còn bé, có phải nhà ngươi ở… Phụ Hưng phường?”
Lý Cảnh Lung khẽ giật mình, nói: “Ta đã kể qua sao? Đúng là cách Sùng Phúc tự không xa.”
Hồng Tuấn nhìn vào mắt Lú Cảnh Lung hỏi dò: “Trong sân nhà ngươi, có trồng một cây lựu?”
Lý Cảnh Lung cười, “Sao ngươi biết được? Mơ thấy ta khi còn bé sao?”
Hồng Tuấn nghe thấy như vậy, trong lòng trầm xuống.
“Năm ngươi chín tuổi, có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Lý Cảnh Lung nhíu mày, nói “Hồng Tuấn, rốt cục ngươi đã mơ thấy gì?”
“Trả lời ta đi, Cảnh Lung.” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung không hiểu gì, nhìn Hồng Tuấn. Từ hôm đó bị Lục Hứa thao túng, Hồng Tuấn dường như không như trước nữa. Dường như có rất nhiều tâm sự, phiền muộn, bộ dạng vô lo vô nghĩ cũng biến mất.
“Ta cùng Mạc Nhật Căn suy đoán.” Lý Cảnh Lung đáp, “Lục Hứa là Bạch Lộc, có thần lực nhập mộng, nhưng bị yêu tộc bắt đi đã không còn là Lục Hứa chúng ta biết khi trước.”
Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, tránh ánh mắt Lý Cảnh Lung, suy nghĩ nói: “Chúng ta có đi cứu hắn không?”
“Đợi ngươi khỏi bệnh đã.” Ánh mắt Lý Cảnh Lung vẫn không rời Hồng Tuấn, tiếp tục truy hỏi, “Bạch Lộc bị yêu tộc khống chế, tản ra hắc khí khiến người ta lâm vào ác mộng. Ác mộng không phải sự thât, nói cho ta biết, Hồng Tuấn ngươi mơ thấy gì?”
“Cảnh Lung.” Hồng Tuấn nói, “Trong thân thể ta có yêu quái.”
Lý Cảnh Lung: “…”
“Ngươi biết rồi sao?” Lý Cảnh Lung kinh ngạc.
“Không phải ta nói!” Cá chép yêu phủ nhận sạch sẽ.
“Ở đây.” Hồng Tuấn chỉ vào tim mình, “Không liên quan đến Triệu Tử Long, là tự ta cảm nhận được.”
“Chỉ là mộng thôi.” Lý Cảnh Lung nói, “Một giấc mộng thôi, Hồng Tuấn!”
Lồng ngực Hồng Tuấn run rẩy kịch liệt, Lý Cảnh Lung lại nói: “Tin ta, trong cơ thể ngươi không có yêu quái gì cả! Hồng Tuấn!”
Hắn vươn tay, nắm chặt cổ tay Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vô thức định tránh né, nhưng một luồng sức mạnh sáng rực mà ấm áp đã đi vào kinh mạch, rót vào toàn thân hắn.
Lòng bàn tay Lý Cảnh Lung phát ra ánh sáng, dần dần lưu chuyển vào người Hồng Tuấn, khiến hắn nhớ lại những kí ức hạnh phúc vui vẻ, Khu ma tư lúc đầu thu, dưới ánh nắng lá cây ngô đồng xào xạc rung động; suối nước nóng giữa trời tuyết, bông tuyết vừa chạm xuống mặt nước liền tan biến.
Hồng Tuấn bình tĩnh lại, nghe thấy Lý Cảnh Lung chân thành nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, được không?”
Hồng Tuấn gật đầu, Lý Cảnh Lung buông tay, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Năm ta chín tuổi, cha ta bệnh nặng qua đời, năm ấy xảy ra nhiều chuyện. Ký ức mơ hồ không rõ ràng lắm, chuyện lúc còn bé ta không nhớ rõ. Ngươi đã hỏi, ta sẽ trở về cố gắng nhớ lại một chút.”
“Bây giờ, Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói, “Cho ta biết, ngươi đã mộng thấy gì? Có phải mơ thấy phụ mẫu bị sát hại?”
Tim Hồng Tuấn thắt lại, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, không nói gì.
Trong mắt Lý Cảnh Lung hiện lên bất an và lo nghĩ, nói: “Tin ta, Hồng Tuấn.”
Nháy mắt, Hồng Tuấn nhớ tới giấc mộng kia, Lý Cảnh Lung cầm Trí Tuệ kiếm, kim giáp võ sĩ kia nhập vào, khi đó ánh mắt hắn cũng như bây giờ, đau đớn, áy náy, khổ sở lại vô cùng bất an.
Hồng Tuấn do dự mãi, lúc này Giả Châu lại gõ cửa phòng, nói: “Quấy rầy hai người. Trù Tinh, cùng dùng bữa chứ?”
Thê tử Giả Châu mười hai năm trước vì khó sinh mà qua đời, hai mẫu tử đều không giữ được, nhiều năm qua không tục huyền, cũng không trở lại Trung Nguyên. Dưới gối không có nhi tử, gặp lại ngoại sanh liền không giấu nổi tâm trạng kích động muốn thân cận. Nhất thời có nhiều điều muốn nói, mà lo lắng Hồng Tuấn vừa tỉnh lại, bệnh tình chưa ổn định, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được.
“Nhiều năm trôi qua thật rồi.”
Lúc dùng cơm, Giả Châu cười nói với Hồng Tuấn.
Trên đời này, sẽ không có người nhàm chán đến mức tự đi nhận bừa thân thích, Hồng Tuấn nhìn thấy Giả Châu lúc này, trong lòng cực kỳ khổ sở. Chỉ là quá nhiều sự tình không phân biệt nổi, xáo trộn cả niềm vui trùng phùng.
“Con vất vả đến Hà Tây còn mang theo quà cho cữu cữu.” Giả Châu vừa cười vừa nói.
Quà? Hồng Tuấn giật mình, Lý Cảnh Lung nhắc nhở: “Mua ở Trường An, ngươi quên rồi sao?”
Hồng Tuấn bị nhắc liền nhớ ra Lý Cảnh Lung trước khi đi có mua trà bánh, son phấn, tơ tằm, cùng cây trâm ngọc. Lúc ấy Cá chép yêu còn chế nhạo hắn muốn cải trang làm nữ tử.
“Đáng tiếc cữu nương đã mất nhiều năm rồi.” Giả Châu nói, “Mấy hôm nữa, ta dẫn con đi thăm mộ, đốt cho nàng.”
Hồng Tuấn gật đầu: “Sinh lão bệnh tử, tuần hoàn thay đổi, vốn là thiên ý, sẽ có ngày nào đó hai người trùng phùng.”
Khi còn nhỏ nghe Trọng Minh nói lời này, hắn chưa hiểu, nhưng giờ đã hiểu.
Giả Châu cười nói, “Nhìn thấy con, ta lại nhớ đến cha con. Năm đó cha con vốn là một danh y, không nghĩ rằng con lớn lên lại làm Khu ma sư, chẳng lẽ khi còn bé bị cha con cho uống nhiều thuốc quá nên có thiên phú dị bẩm sao?”
Hồng Tuấn đáp: “Là huynh đệ cha con, về sau thu dưỡng dạy cho một chút pháp thuật trừ tà.”
Giả Châu khẽ gật đầu, “Năm đó Khổng Tuyên đến Tây Lương, đã từng giúp ta thu phục yêu ma…”
Lý Cảnh Lung không để ý tới lời nói của Giả Châu chỉ chăm chăm quan sát sắc mặt của Hồng Tuấn, lúc này Mạc Nhật Căn đột nhiên hỏi: “Yêu quái gì?”
Giả Châu nghĩ nghĩ, đáp: “Là một đội binh sĩ, ở Nhã Đan tự sát hại lẫn nhau. Khổng Tuyên cho rằng có yêu quái quấy phá, đến trừ yêu, từ năm ấy không còn sự việc tương tự xảy ra nữa. Năm nay yêu ma làm loạn, không có Khổng Tuyên nhưng mấy người lại đến.”
Giả Châu thần sắc khốn khổ, nhiều năm trấn thủ biên quan không được đề bạt, bởi vì phụ thân, chính là ngoại công Hồng Tuấn trước đó là phó Tiết độ sứ. Bây giờ Ca Thư Hàn cầm quyền, bộ hạ cũ không về quê cũng thì điều nhiệm làm quan ở kinh thành, chỉ có Giả Châu trấn giữ Ngọc Môn quan. Ca Thư Hàn dù kính trọng tài năng điều binh đánh trận của hắn nhưng không đề bạt, Giả Châu cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ mong ở đây giữ gìn kỉ niệm về thê tử hết quãng đời còn lại.
Hồng Tuấn đáp: “Cữu cữu, trưởng sử sẽ giải quyết việc này, người đừng lo lắng.”
Giả Châu lại nói, “Trù Tinh, nói thật với ta một câu, con muốn làm Khu ma sư sao? Sống tạm với chức quan bé nhỏ này?”
Hồng Tuấn đột nhiên bị hỏi, không biết trả lời thế nào, lông mày Lý Cảnh Lung xoắn lại.
Giả Châu nói với Lý Cảnh Lung: “Lý Cảnh Lung, Khổng gia ta không biết thế nào, nhưng Giả gia, qua nhiều năm như vậy chỉ còn một mình Trù Tinh.”
Lý Cảnh Lung với Giả Châu chức tước vốn ngang hàng, đều là võ quan, nhưng theo lệ cũ Đại Đường, võ quan thủ vệ biên cương so với võ quan ở kinh thành cấp bậc nhỉnh hơn một chút. Giả Châu dù hết mực khách khí, nhưng khi nhắc tới Hồng Tuấn thái độ đều rất rõ ràng.
“Ta thấy các ngươi bôn ba bắt yêu, đánh trận.” Giả Châu nói, “Ta cũng chỉ có mỗi một đứa ngoại sanh này, đến đây bệnh nặng như vậy, trên đường suýt nữa hồn phách cũng bị bắt mất, không biết các ngươi đụng độ yêu quái gì… Chi bằng ta viết một lá thư, thượng trình Thái tử, bán cho hắn cái mặt mo này để Tinh nhi ở lại Ngọc Môn quan, thế nào?”
Lý Cảnh Lung nhướn mày, nếu là người khác, chắc hắn đã nói nhà ngươi ba đời độc đinh, cùng với huynh đệ ta thì thành đông người được sao? Nhưng hắn với Hồng Tuấn như huynh đệ, không thể thất lễ với trưởng bối.
“Xem ý Hồng Tuấn thế nào đã.” Lý Cảnh Lung nghĩ một lát rồi nói.
“Không được.” Hồng Tuấn đáp, “Ta còn phải đi cứu Lục Hứa.”
“Nói một chút nữa.” Giả Châu tiếp lời, “Ngẫm lại phụ mẫu con, năm đó mẹ con chỉ mong cuộc sống an ổn, nhưng con bôn ba như vậy, tức phụ sau này cũng cùng con bôn ba đúng không? Nếu như nương con năm đó nghe lời ta, con cũng không phải chịu cảnh không nơi nương tựa, chẳng lẽ con muốn hài nhi mình sau này cũng…”
Giả Châu dù không kính ngưỡng Khổng Tuyên, nhưng Hồng Tuấn cảm nhận được, Giả Châu vẫn luôn oán trách phụ thân về cái chết của mẫu thân.
Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Cữu cữu, kỳ thực sự tình không liên quan đến cha con, cha đối xử với nương rất tốt, cũng rất thương con. Xét đến cùng hai người đều là do con hại chết.”
Mọi người nghe vậy đồng loạt biến sắc, Mạc Nhật Căn kinh hãi, Lý Cảnh Lung cả giận: “Hồng Tuấn! Ngươi nói gì vậy!”
Giả Châu nghe thấy lời này, mới ý thức được trên vai Hồng Tuấn có bao nhiêu gánh nặng, nội tâm sớm đã bị vây hãm trong đau khổ dằn vặt, chỉ mong được cứu rỗi.
“Sao con nghĩ như vậy được chứ?” Giả Châu đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh Hồng Tuấn, nắm tay hắn, an ủi, “Mẫu thân con nói, trên đời này niềm vui lớn nhất của nàng là có được con. Ta không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng con nhớ kỹ, như lời con nói, sống chết có số, duyên đến duyên đi, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi. Việc đó không liên quan đến con, cũng không phải lỗi của con.”
Hồng Tuấn nghe thế, ngũ vị tạp trần, suýt nữa bật khóc, đành im lặng dùng tay áo lau nước mắt, cắn răng không phát ra tiếng. Giả Châu nhìn Lý Cảnh Lung, ánh mắt đầy trách móc. Còn trong mắt Lý Cảnh Lung toàn lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Màn đêm buông xuống, Lý Cảnh Lung đứng ở hành lang quan sát tiết trời, âm âm trầm trầm, dường như sắp có bão tuyết.
“Huyền Nữ không phát động yêu lực, thì trời tuyết vốn bình thường thế này.” Lý Cảnh Lung nói, “Xem ra ngươi đả thương nàng ta không nhẹ.”
“Giờ ta chỉ lo lắng cho Lục Hứa.” Mạc Nhật Căn nói, “Đứa nhỏ kia bị bắt đi, không biết bây giờ ra sao rồi.
Lý Cảnh Lung an ủi: “Rơi vào tay Huyền Nữ cùng Ôn Thần, bọn chúng chắc hẳn sẽ lợi dụng hắn, không đến mức nguy hiểm, ta lo lắng không biết bọn chúng dùng cách gì khống chế được Lục Hứa. Mà Lục Hứa mặc hắc y Triệu Tử Long nhắc đến không biết là ai.”
“Có thể giống như suy đoán của chúng ta lúc trước.” Mạc Nhật Căn nói, “Thời điểm Bạch Lộc chuyển sinh, yêu tộc quấy nhiễu, chỉ một phần thần lực chuyển thế, nhập vào thân thể Lục Hứa. Một phần, chính là…”
Lý Cảnh Lung tiếp lời: “Hắc y Lục Hứa.”
Thần sắc Mạc Nhật Căn ngưng lại, Lý Cảnh Lung cười khổ: “Mẹ nó, thật quá sức, ngươi cần tìm ai đây? Chưa tính chuyện không phải nữ hài, giờ còn có đến hai người?”
Mạc Nhật Căn nói: “Trước hết nghĩ cách cứu được Lục Hứa đã. Chuyện khác nói sau… Ta đi xem Hồng Tuấn thế nào.”
Mạc Nhật Căn lướt qua Lý Cảnh Lung, rời khỏi hành lang.
Hồng Tuấn nằm trên giường nghĩ lại mọi chuyện, Cá chép yêu nói: “Hồng Tuấn, hôm nay ngươi nói như vậy ta thấy thật khó chịu.”
Hồng Tuấn không trả lời, lại nhẹ giọng hỏi: “Triệu Tử Long, ngươi có cảm thấy… Trọng Minh hận mẫu thân ta không?”
Cá chép yêu giật mình, nói: “Hồng Tuấn! Ngươi nghĩ gì vậy?”
“Người chắc hận nương ta lắm.” Hồng Tuấn tự nhủ, “Cũng hận cả ta nữa. Nếu như không vì ta, nương, cha ta đã trở về Diệu Kim cung. Ta biết người bị phụ thân ta chọc tức, nhưng phụ thân đã chết, không thể trở về, người mới nhận nuôi ta.”
“Ngươi điên rồi!” Cá chép yêu ra khỏi chậu gỗ, chạy về phía Hồng Tuấn, cái đuôi vung vẩy, nói: “Hồng Tuấn, Trọng Minh thương ngươi như vậy đâu phải là giả! Ý ngươi là sao?”
Hồng Tuấn đáp: “Nếu không, sao bọn họ không xin Diệu Kim cung trợ giúp? Vì Trọng Minh không nguyện ý…”
Cá chép yêu kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn.
Sau khi gặp giấc mộng kia, Hồng Tuấn thông suốt rất nhiều chuyện, thấy được khi xưa vô ưu vô lo nên mới không nhận ra những điểm này,
“Là hắc y Lục Hứa, cưỡng ép ta nằm mộng sao?” Hồng Tuấn lẩm bẩm, lắc đầu, “Không phải, trước đây ta cũng từng nằm mộng như vậy…”
Lần đầu tiên nhớ lại, là lúc ngửi phải Ly Hồn Phấn trong viện Khu ma tư, hắn không hiểu tại sao lại nhìn thấy cảnh phụ mẫu trước khi chết. Một màn kia, và trong mộng cảnh hoàn toàn trùng khớp. Chỉ có Lý Cảnh Lung không xuất hiện như vậy.
Nếu nói tất cả đều là hư ảo, thì làm sao hắn biết trước đây Lý Cảnh Lung ở Phụ Hưng phường, trong nhà còn có một gốc lựu? Hắn nói ký ức năm chín tuổi đã không rõ ràng, mà những chuyện bản thân Hồng Tuấn không nhớ cũng liên quan đến tất cả ký ức này.
Khoảng thời gian đó, đã xảy ra chuyện gì? Trong giây lát, Hồng Tuấn cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ. Trọng Minh rời đi, hắn còn có Lý Cảnh Lung. Nhưng trong mộng, Lý Cảnh Lung là kẻ thù giết cha, hung thủ hại chết phụ mẫu hắn, hắn phải làm thế nào đây?
“Ngươi biết không?” Hồng Tuấn nói với Cá chép yêu, “Hôm nay cữu cữu nói không để ta làm Khu ma sư, ở lại đây với cữu cữu. Ta đã cảm giác có lẽ đây mới là nơi ta phải trở về.”
Cá chép yêu không nghĩ cả ngày Hồng Tuấn cứ ngẩn người như vậy mà lại suy nghĩ quá nhiều sự tình! Đang định an ủi vài câu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới.
Mạc Nhật Căn bưng một bát thuốc đến, Hồng Tuấn xoay người ngồi dậy, nghĩ nghĩ, nói: “Có phải đi tìm Lục Hứa không? Bao giờ xuất phát?”
“Uống thuốc.” Mạc Nhật Căn nói.
Mạc Nhật Căn đưa chén thuốc qua, Hồng Tuấn giữ cổ tay hắn.
Mạc Nhật Căn nhíu mày, nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại nói: “Ngày hôm đó, ngươi nhìn thấy gì?”
Hô hấp Hồng Tuấn trở nên dồn dập, nói: “Trong cơ thể ta, có hắc khí đúng không?”
Mạc Nhật Căn tường tận quan sát Hồng Tuấn, trầm ngâm một lát, đặt bát thuốc xuống, nói với hắn: “Hồng Tuấn, ngươi mơ thấy cái gì? Nếu không muốn nói cho trưởng sử, có thể nói cho ta? Các ca ca chưa bao giờ để ý….”
Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn xòe tay, giơ trước mặt Hồng Tuấn.
“Nắm vào.” Mạc Nhật Căn đột nhiên nói.
Hồng Tuấn ý thức được đây là lễ tiết chó với người nắm tay, mỗi lần thấy Mạc Nhật căn hóa thành Thương Lang cao lớn uy vũ, hắn không nhịn được nghĩ đến việc nắm tay như thế này, liền cười.
Nắm tay hắn đặt trong tay Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn liền nhẹ nhàng khom ngón tay vào.
“Nói cho ta.” Mạc Nhật Căn nhìn vào mắt Hồng Tuấn.
“Ta mơ thấy.” Hồng Tuấn thấp giọng, “Trong cơ thể ta, có Thiên Ma chủng.”
Mạc Nhật Căn đáp: “Vì thế?”
Hồng Tuấn run giọng: “Nó hại chết cha mẹ ta, Thiên Ma chủng là cái gì?”
“Suỵt!” Mạc Nhật Căn ôm gáy Hồng Tuấn, kéo hắn lại gần nhỏ giọng nói, “Đây không phải sự thật, chỉ là ác mộng do Lục Hứa bị Thiên Ma khống chế gieo vào lòng ngươi.”
Hồng Tuấn nghe thế, như được đại xá, kinh ngạc nhìn Mạc Nhật Căn.
“Nghe này, Hồng Tuấn, ta hỏi ngươi một việc. Cả trưởng sử cũng không biết, ta cũng chưa từng nói… Nếu trong người ngươi có ma chủng.” Mạc Nhật Căn nghiêng đầu nhìn bên ngoài, đảm bảo không có ai nghe lén, nhỏ giọng nói: “Ngươi sẽ thành ký thể cho Thiên Ma phục sinh, đúng không?”
“Thiên Ma là gì?” Hồng Tuấn cau mày.
“Ngàn năm luân hồi một lần, Thiên Ma phục sinh.” Mạc Nhật Căn giải thích, “Ma khí chính là lệ khí mà thiên mạch, địa mạch không tinh hóa được, tụ tập ở nhân gian hóa thành ‘Thiên Ma’.”
Hồng Tuấn nhớ tới trong mơ xem qua cuốn sách kia, ở trang cuối chính là “Thiên Ma”, mọi chuyện lập tức rõ ràng.
“Đúng.” Hồng Tuấn đáp.
Mạc Nhật Căn nói tiếp: “Thương Lang Bạch Lộc cũng tốt, Vĩnh Tư là thừa kế Hàng Long Tiên Tôn cũng được, A Thái là Thổ Hỏa La Thánh tử cũng vậy, mà Địch Nhân Kiệt cầm Trí Tuệ kiếm thay Bất Động Minh Vương giám sát ma khí thế gian cũng xong, mục đích cuối cùng đều là bảo vệ nhân gian, tịnh hóa ma khí, đúng không?”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Ta có thể khẳng định.” Mạc Nhật Căn nói, “Trong cơ thể ngươi không có ma chủng, Lưu Phi cũng có thể xác nhận, Thiên Ma đã xuất hiện, ngươi nghĩ xem hành động của hắc y Lục Hứa xem.”
Hồng Tuấn bỗng nhiên tỉnh táo lại, cỗ hắc khí kia, ở ngoài cung Hưng Khánh, chỗ hồ yêu bị thiêu cháy đều xuất hiện. Lệ khí, thống khổ theo sương mù đen bay về phía chân trời.
Cửu Vĩ Thiên Hồ hai mắt phun hắc hỏa, đám Long tử, Lưu Phi khi được Mạc Nhật Căn đánh thức, đều có khói đen bay ra.
“Đó chính là ‘Ma’?” Hồng Tuấn cau mày.
Mạc Nhật Căn nghiêm túc, gật đầu, nói: “Thiên Ma đã xuất hiện, không biết trốn ở đâu, vì thế ngươi không có ma chủng, cũng không phải Thiên Ma, đúng không?” Nói xong chỉ vào vị trí trái tim trên ngực Hồng Tuấn một cái.
Như vậy rất hợp lý, Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
“Nhưng giấc mộng của ta, phải giải thích thế nào?” Hồng Tuấn cau mày nói.
Mạc Nhật Căn lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn, nói: “Bạch Lộc có sức mạnh xâm nhập vào mộng cảnh, không chỉ nhìn thấy mộng cảnh của ngươi mà còn nhìn được mộng cảnh của người khác, của yêu tộc, toàn thể sinh linh. Lục Hứa bị khống chế nên trở thành ngọn nguồn ác mộng.”
Đúng là có thể giải thích như vậy, Hồng Tuấn liên tục gật đầu.
“Là như vậy đúng không… ừm.” Hồng Tuấn trầm ngâm.
Cá chép yêu nhẹ nhàng thở ra, “Hồng Tuấn, ngươi đừng nghĩ lung tung.”
“Việc cấp bách bây giờ.” Mạc Nhật Căn nói, “Là tim được hắn, cứu ra khỏi khống chế của yêu tộc.”
Hồng Tuấn nói: “Chúng ta nhanh chóng lên đường.”
“Ngươi phải khỏe lên đã.” Mạc Nhật Căn bưng thuốc, đưa cho Hồng Tuấn, lắc đầu nói, “Dù lo lắng cho Lục Hứa, nhưng ta sẽ không khởi hành.”
Hồng Tuấn nghe vậy, cảm thấy Mạc Nhật Căn rất hiền hòa, nhận lấy thuốc uống cạn.
“Ngủ đi.” Mạc Nhật Căn nói, “Ngươi sẽ từ từ khỏi, nhớ kỹ, đừng nghĩ đông nghĩ tây.”
Hồng Tuấn gật đầu, Mạc Nhật Căn đặt tay lên trán hắn, để hắn nằm xuống, trong miệng niệm vài câu chú văn. Hồng Tuấn dần bình tĩnh, dược lực có tác dụng, mí mắt nặng trĩu liền ngủ thiếp đi.
Mạc Nhật Căn cầm bát thuốc trở về phòng Lý Cảnh Lung.
“Thế nào rồi?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Hắn tin.” Mạc Nhật Căn mỏi mệt, áy náy đáp.
Lông mày Lý Cảnh Lung xoắn lại, Mạc Nhật Căn còn nói: “Chính hắn thừa nhận, nói mơ thấy trong cơ thể, có ma chủng.”
Lý Cảnh Lung nghe thấy, kinh hãi, hai người nhìn nhau thật lâu.
Lý Cảnh Lung nói: “Hắn sẽ ra sao?”
Mạc Nhật Căn mê man, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi nhất định phải tìm đến chỗ dưỡng phụ của hắn. Trưởng sử, ta không tin bọn họ không biết trên người Hồng Tuấn có thứ này. Nó vượt quá phạm vi năng lực của chúng ta rồi.”
Lý Cảnh Lung hô hấp nặng nề, thấy trời đất như quay cuồng, hắn chống tay lên vách tường, cố gắng đứng vững: “Lần trước hắn nói, trong thời gian ngắn sẽ không đến đâu.”
“Việc này cũng khó nói.” Mạc Nhật Căn đáp, “Rõ ràng, hắc hóa Bạch Lộc, đã dụ phát hạt giống trong cơ thể Hồng Tuấn, mới khiến hắn làm ra một màn kia. Yêu tộc chắc đã biết chuyện này… Ta không dám chắc liệu Bạch Lộc có dụ phát ma chủng lần nữa không.”
Lý Cảnh Lung bực bội bất an: “Vậy ngươi nói cho ta, trong người Hồng Tuấn có ma chủng, hắn là cái gì Thiên Ma, hắc hóa Bạch Lộc là ai?”
“Làm sao ta biết được?” Mạc Nhật Căn cũng bực bội bất an y hệt, “Chúng ta có quá ít tin tức! Ma chủng có đến hai cái? Ba cái? Hoặc có thể, trong người Hồng Tuấn không phải thứ chúng ta vẫn nghĩ…”
Lý Cảnh Lung xoay người ra ngoài, Mạc Nhật Căn gọi theo: “Ngươi đi đâu vậy? Hắn vừa mới ngủ!”
“Hóng gió!” Lý Cảnh Lung nói, “Cho tỉnh táo!”
Hắn đứng trong sân một lúc lâu mới đẩy cửa phòng Hồng Tuấn, toàn thân trung y màu trắng, đi chân trần. Lý Cảnh Lung ngồi bên giường nhìn Hồng Tuấn đang nằm ngủ say.
Hồng Tuấn ngủ như một tiểu hài vô ưu vô lo, một chân còn đạp ra ngoài chăn, ống quần co lên hiện ra cổ chân trắng nõn.
Lý Cảnh Lung thấp giọng gọi: “Hồng Tuấn.”
Hồng Tuấn không nghe thấy, Lý Cảnh Lung nằm xuống bên cạnh, hai tay đặt trên bụng, nhắm mắt lại, giữa mi tâm ngập tràn lo âu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
__________________________________
Nghi đậu tùng sinh: Ngờ vực bộc phát
Sau đó, Lý Cảnh Lung khổ chiến một phen, cuối cùng cũng gọi Hồng Tuấn tỉnh lại, Thương Lang chở mọi người về phía tây bắc. Cá chép yêu cùng Mạc Nhật Căn vốn định đi tìm đại phu, nhưng Lý Cảnh Lung nhớ Hồng Tuấn từng kể ở Qua Châu còn thân nhân.
“Vì sao?”
Cá chép yêu nói: “Mạc Nhật Căn nói, ở bên cạnh thân nhân, ái nhân thì ác mộng sẽ không quấy nhiễu. Quả nhiên đến Ngọc Môn, ngày thứ hai ngươi đã tỉnh.”
Hồng Tuấn nhớ lại lần đầu sau khi tỉnh lại, hắn ngủ tiếp nhưng không mơ thấy ác mộng nữa.
“Có chuyện gì xảy ra với Lục Hứa?”
Cá chép yêu chần chừ nửa ngày, cuối cùng cũng nói: “Trưởng sử đoán rằng, hắn bị bắt đi biến thành bộ dáng hiện tại.”
Hồng Tuấn: “!!!”
Cá chép yêu nói: “Lúc gặp lại, có phải hắn mặc một thân hắc y không?”
Hồng Tuấn nhớ lại, vệ binh ở cổng thành nói, lúc Lục Hứa rời đi mặc y phục trinh sát màu trắng, nhưng hắn vốn có hai bộ quần áo, điều này không chứng tỏ được gì.
“Cho nên, Lưu Phi trở về là vì vậy…” Hồng Tuấn từ tin tức chắp vá đoán được điểm mấu chốt.
“Đây không phải là ta nói nha!” Cá chép yêu vội khoát tay, “Ta chưa nói gì cả!”
Lưu Phi chở theo Lục Hứa, không biết bị tập kích ở đâu, thế là Lục Hứa bị bắt đi! Sau đó Huyền Nữ khống chế được Lục Hứa, dùng Lục Hứa điều khiển Hồng Tuấn.
“Hắn chính là Bạch Lộc?” Hồng Tuấn gần như hô lên,.
Cá chép yêu không trả lời, chui vào chậu, Hồng Tuấn trong lòng rối như tơ vò, Lục Hứa chính là Bạch Lộc mà Mạc Nhật Căn vẫn luôn tìm kiếm… Nhưng làm sao đám yêu quái khống chế được hắn, hắc hóa hắn?
“Hồng Tuấn?” Lý Cảnh Lung ở ngoài cửa hỏi, “Khá hơn chưa?”
Hồng Tuấn nghe thấy tiếng Lý Cảnh Lung, nháy mắt nhớ lại cơn ác mộng đau khổ kia.
Lý Cảnh Lung đi vào trong phòng, quỳ gối trước mặt Hồng Tuấn, lo lắng quan sát hắn.
“Ngươi ở nghĩa địa đã mơ thấy gì vậy?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Ngay cả chính Hồng Tuấn cũng không thể xác nhận, trong một có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Ngộ nhỡ Lục Hứa bị hắc hóa, thao túng mộng cảnh của hắn thì sao, Hồng Tuấn thực sự rối trí.
Cá chép yêu không vui nói: “Không phải đã bảo ngươi đừng làm phiền Hồng Tuấn nhà chúng ta sao?”
Lý Cảnh Lung cau mày: “Ta lo lắng cho hắn!”
Toàn thân Lý Cảnh Lung đau đớn, lúc trước bị phi đao của Hồng Tuấn tổn thương quá nặng, dù các vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng nhưng từng cơn đau cứ âm ỉ phía dưới, khiến tính tình hắn trở nên nóng nảy, lúc nói chuyện cũng không tự giác mà nghiêm khắc hơn vài phần.
Hồng Tuấn đột nhiên hỏi: “Cảnh Lung, khi còn bé, có phải nhà ngươi ở… Phụ Hưng phường?”
Lý Cảnh Lung khẽ giật mình, nói: “Ta đã kể qua sao? Đúng là cách Sùng Phúc tự không xa.”
Hồng Tuấn nhìn vào mắt Lú Cảnh Lung hỏi dò: “Trong sân nhà ngươi, có trồng một cây lựu?”
Lý Cảnh Lung cười, “Sao ngươi biết được? Mơ thấy ta khi còn bé sao?”
Hồng Tuấn nghe thấy như vậy, trong lòng trầm xuống.
“Năm ngươi chín tuổi, có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Lý Cảnh Lung nhíu mày, nói “Hồng Tuấn, rốt cục ngươi đã mơ thấy gì?”
“Trả lời ta đi, Cảnh Lung.” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung không hiểu gì, nhìn Hồng Tuấn. Từ hôm đó bị Lục Hứa thao túng, Hồng Tuấn dường như không như trước nữa. Dường như có rất nhiều tâm sự, phiền muộn, bộ dạng vô lo vô nghĩ cũng biến mất.
“Ta cùng Mạc Nhật Căn suy đoán.” Lý Cảnh Lung đáp, “Lục Hứa là Bạch Lộc, có thần lực nhập mộng, nhưng bị yêu tộc bắt đi đã không còn là Lục Hứa chúng ta biết khi trước.”
Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, tránh ánh mắt Lý Cảnh Lung, suy nghĩ nói: “Chúng ta có đi cứu hắn không?”
“Đợi ngươi khỏi bệnh đã.” Ánh mắt Lý Cảnh Lung vẫn không rời Hồng Tuấn, tiếp tục truy hỏi, “Bạch Lộc bị yêu tộc khống chế, tản ra hắc khí khiến người ta lâm vào ác mộng. Ác mộng không phải sự thât, nói cho ta biết, Hồng Tuấn ngươi mơ thấy gì?”
“Cảnh Lung.” Hồng Tuấn nói, “Trong thân thể ta có yêu quái.”
Lý Cảnh Lung: “…”
“Ngươi biết rồi sao?” Lý Cảnh Lung kinh ngạc.
“Không phải ta nói!” Cá chép yêu phủ nhận sạch sẽ.
“Ở đây.” Hồng Tuấn chỉ vào tim mình, “Không liên quan đến Triệu Tử Long, là tự ta cảm nhận được.”
“Chỉ là mộng thôi.” Lý Cảnh Lung nói, “Một giấc mộng thôi, Hồng Tuấn!”
Lồng ngực Hồng Tuấn run rẩy kịch liệt, Lý Cảnh Lung lại nói: “Tin ta, trong cơ thể ngươi không có yêu quái gì cả! Hồng Tuấn!”
Hắn vươn tay, nắm chặt cổ tay Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vô thức định tránh né, nhưng một luồng sức mạnh sáng rực mà ấm áp đã đi vào kinh mạch, rót vào toàn thân hắn.
Lòng bàn tay Lý Cảnh Lung phát ra ánh sáng, dần dần lưu chuyển vào người Hồng Tuấn, khiến hắn nhớ lại những kí ức hạnh phúc vui vẻ, Khu ma tư lúc đầu thu, dưới ánh nắng lá cây ngô đồng xào xạc rung động; suối nước nóng giữa trời tuyết, bông tuyết vừa chạm xuống mặt nước liền tan biến.
Hồng Tuấn bình tĩnh lại, nghe thấy Lý Cảnh Lung chân thành nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, được không?”
Hồng Tuấn gật đầu, Lý Cảnh Lung buông tay, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Năm ta chín tuổi, cha ta bệnh nặng qua đời, năm ấy xảy ra nhiều chuyện. Ký ức mơ hồ không rõ ràng lắm, chuyện lúc còn bé ta không nhớ rõ. Ngươi đã hỏi, ta sẽ trở về cố gắng nhớ lại một chút.”
“Bây giờ, Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nói, “Cho ta biết, ngươi đã mộng thấy gì? Có phải mơ thấy phụ mẫu bị sát hại?”
Tim Hồng Tuấn thắt lại, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, không nói gì.
Trong mắt Lý Cảnh Lung hiện lên bất an và lo nghĩ, nói: “Tin ta, Hồng Tuấn.”
Nháy mắt, Hồng Tuấn nhớ tới giấc mộng kia, Lý Cảnh Lung cầm Trí Tuệ kiếm, kim giáp võ sĩ kia nhập vào, khi đó ánh mắt hắn cũng như bây giờ, đau đớn, áy náy, khổ sở lại vô cùng bất an.
Hồng Tuấn do dự mãi, lúc này Giả Châu lại gõ cửa phòng, nói: “Quấy rầy hai người. Trù Tinh, cùng dùng bữa chứ?”
Thê tử Giả Châu mười hai năm trước vì khó sinh mà qua đời, hai mẫu tử đều không giữ được, nhiều năm qua không tục huyền, cũng không trở lại Trung Nguyên. Dưới gối không có nhi tử, gặp lại ngoại sanh liền không giấu nổi tâm trạng kích động muốn thân cận. Nhất thời có nhiều điều muốn nói, mà lo lắng Hồng Tuấn vừa tỉnh lại, bệnh tình chưa ổn định, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được.
“Nhiều năm trôi qua thật rồi.”
Lúc dùng cơm, Giả Châu cười nói với Hồng Tuấn.
Trên đời này, sẽ không có người nhàm chán đến mức tự đi nhận bừa thân thích, Hồng Tuấn nhìn thấy Giả Châu lúc này, trong lòng cực kỳ khổ sở. Chỉ là quá nhiều sự tình không phân biệt nổi, xáo trộn cả niềm vui trùng phùng.
“Con vất vả đến Hà Tây còn mang theo quà cho cữu cữu.” Giả Châu vừa cười vừa nói.
Quà? Hồng Tuấn giật mình, Lý Cảnh Lung nhắc nhở: “Mua ở Trường An, ngươi quên rồi sao?”
Hồng Tuấn bị nhắc liền nhớ ra Lý Cảnh Lung trước khi đi có mua trà bánh, son phấn, tơ tằm, cùng cây trâm ngọc. Lúc ấy Cá chép yêu còn chế nhạo hắn muốn cải trang làm nữ tử.
“Đáng tiếc cữu nương đã mất nhiều năm rồi.” Giả Châu nói, “Mấy hôm nữa, ta dẫn con đi thăm mộ, đốt cho nàng.”
Hồng Tuấn gật đầu: “Sinh lão bệnh tử, tuần hoàn thay đổi, vốn là thiên ý, sẽ có ngày nào đó hai người trùng phùng.”
Khi còn nhỏ nghe Trọng Minh nói lời này, hắn chưa hiểu, nhưng giờ đã hiểu.
Giả Châu cười nói, “Nhìn thấy con, ta lại nhớ đến cha con. Năm đó cha con vốn là một danh y, không nghĩ rằng con lớn lên lại làm Khu ma sư, chẳng lẽ khi còn bé bị cha con cho uống nhiều thuốc quá nên có thiên phú dị bẩm sao?”
Hồng Tuấn đáp: “Là huynh đệ cha con, về sau thu dưỡng dạy cho một chút pháp thuật trừ tà.”
Giả Châu khẽ gật đầu, “Năm đó Khổng Tuyên đến Tây Lương, đã từng giúp ta thu phục yêu ma…”
Lý Cảnh Lung không để ý tới lời nói của Giả Châu chỉ chăm chăm quan sát sắc mặt của Hồng Tuấn, lúc này Mạc Nhật Căn đột nhiên hỏi: “Yêu quái gì?”
Giả Châu nghĩ nghĩ, đáp: “Là một đội binh sĩ, ở Nhã Đan tự sát hại lẫn nhau. Khổng Tuyên cho rằng có yêu quái quấy phá, đến trừ yêu, từ năm ấy không còn sự việc tương tự xảy ra nữa. Năm nay yêu ma làm loạn, không có Khổng Tuyên nhưng mấy người lại đến.”
Giả Châu thần sắc khốn khổ, nhiều năm trấn thủ biên quan không được đề bạt, bởi vì phụ thân, chính là ngoại công Hồng Tuấn trước đó là phó Tiết độ sứ. Bây giờ Ca Thư Hàn cầm quyền, bộ hạ cũ không về quê cũng thì điều nhiệm làm quan ở kinh thành, chỉ có Giả Châu trấn giữ Ngọc Môn quan. Ca Thư Hàn dù kính trọng tài năng điều binh đánh trận của hắn nhưng không đề bạt, Giả Châu cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ mong ở đây giữ gìn kỉ niệm về thê tử hết quãng đời còn lại.
Hồng Tuấn đáp: “Cữu cữu, trưởng sử sẽ giải quyết việc này, người đừng lo lắng.”
Giả Châu lại nói, “Trù Tinh, nói thật với ta một câu, con muốn làm Khu ma sư sao? Sống tạm với chức quan bé nhỏ này?”
Hồng Tuấn đột nhiên bị hỏi, không biết trả lời thế nào, lông mày Lý Cảnh Lung xoắn lại.
Giả Châu nói với Lý Cảnh Lung: “Lý Cảnh Lung, Khổng gia ta không biết thế nào, nhưng Giả gia, qua nhiều năm như vậy chỉ còn một mình Trù Tinh.”
Lý Cảnh Lung với Giả Châu chức tước vốn ngang hàng, đều là võ quan, nhưng theo lệ cũ Đại Đường, võ quan thủ vệ biên cương so với võ quan ở kinh thành cấp bậc nhỉnh hơn một chút. Giả Châu dù hết mực khách khí, nhưng khi nhắc tới Hồng Tuấn thái độ đều rất rõ ràng.
“Ta thấy các ngươi bôn ba bắt yêu, đánh trận.” Giả Châu nói, “Ta cũng chỉ có mỗi một đứa ngoại sanh này, đến đây bệnh nặng như vậy, trên đường suýt nữa hồn phách cũng bị bắt mất, không biết các ngươi đụng độ yêu quái gì… Chi bằng ta viết một lá thư, thượng trình Thái tử, bán cho hắn cái mặt mo này để Tinh nhi ở lại Ngọc Môn quan, thế nào?”
Lý Cảnh Lung nhướn mày, nếu là người khác, chắc hắn đã nói nhà ngươi ba đời độc đinh, cùng với huynh đệ ta thì thành đông người được sao? Nhưng hắn với Hồng Tuấn như huynh đệ, không thể thất lễ với trưởng bối.
“Xem ý Hồng Tuấn thế nào đã.” Lý Cảnh Lung nghĩ một lát rồi nói.
“Không được.” Hồng Tuấn đáp, “Ta còn phải đi cứu Lục Hứa.”
“Nói một chút nữa.” Giả Châu tiếp lời, “Ngẫm lại phụ mẫu con, năm đó mẹ con chỉ mong cuộc sống an ổn, nhưng con bôn ba như vậy, tức phụ sau này cũng cùng con bôn ba đúng không? Nếu như nương con năm đó nghe lời ta, con cũng không phải chịu cảnh không nơi nương tựa, chẳng lẽ con muốn hài nhi mình sau này cũng…”
Giả Châu dù không kính ngưỡng Khổng Tuyên, nhưng Hồng Tuấn cảm nhận được, Giả Châu vẫn luôn oán trách phụ thân về cái chết của mẫu thân.
Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Cữu cữu, kỳ thực sự tình không liên quan đến cha con, cha đối xử với nương rất tốt, cũng rất thương con. Xét đến cùng hai người đều là do con hại chết.”
Mọi người nghe vậy đồng loạt biến sắc, Mạc Nhật Căn kinh hãi, Lý Cảnh Lung cả giận: “Hồng Tuấn! Ngươi nói gì vậy!”
Giả Châu nghe thấy lời này, mới ý thức được trên vai Hồng Tuấn có bao nhiêu gánh nặng, nội tâm sớm đã bị vây hãm trong đau khổ dằn vặt, chỉ mong được cứu rỗi.
“Sao con nghĩ như vậy được chứ?” Giả Châu đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh Hồng Tuấn, nắm tay hắn, an ủi, “Mẫu thân con nói, trên đời này niềm vui lớn nhất của nàng là có được con. Ta không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng con nhớ kỹ, như lời con nói, sống chết có số, duyên đến duyên đi, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi. Việc đó không liên quan đến con, cũng không phải lỗi của con.”
Hồng Tuấn nghe thế, ngũ vị tạp trần, suýt nữa bật khóc, đành im lặng dùng tay áo lau nước mắt, cắn răng không phát ra tiếng. Giả Châu nhìn Lý Cảnh Lung, ánh mắt đầy trách móc. Còn trong mắt Lý Cảnh Lung toàn lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Màn đêm buông xuống, Lý Cảnh Lung đứng ở hành lang quan sát tiết trời, âm âm trầm trầm, dường như sắp có bão tuyết.
“Huyền Nữ không phát động yêu lực, thì trời tuyết vốn bình thường thế này.” Lý Cảnh Lung nói, “Xem ra ngươi đả thương nàng ta không nhẹ.”
“Giờ ta chỉ lo lắng cho Lục Hứa.” Mạc Nhật Căn nói, “Đứa nhỏ kia bị bắt đi, không biết bây giờ ra sao rồi.
Lý Cảnh Lung an ủi: “Rơi vào tay Huyền Nữ cùng Ôn Thần, bọn chúng chắc hẳn sẽ lợi dụng hắn, không đến mức nguy hiểm, ta lo lắng không biết bọn chúng dùng cách gì khống chế được Lục Hứa. Mà Lục Hứa mặc hắc y Triệu Tử Long nhắc đến không biết là ai.”
“Có thể giống như suy đoán của chúng ta lúc trước.” Mạc Nhật Căn nói, “Thời điểm Bạch Lộc chuyển sinh, yêu tộc quấy nhiễu, chỉ một phần thần lực chuyển thế, nhập vào thân thể Lục Hứa. Một phần, chính là…”
Lý Cảnh Lung tiếp lời: “Hắc y Lục Hứa.”
Thần sắc Mạc Nhật Căn ngưng lại, Lý Cảnh Lung cười khổ: “Mẹ nó, thật quá sức, ngươi cần tìm ai đây? Chưa tính chuyện không phải nữ hài, giờ còn có đến hai người?”
Mạc Nhật Căn nói: “Trước hết nghĩ cách cứu được Lục Hứa đã. Chuyện khác nói sau… Ta đi xem Hồng Tuấn thế nào.”
Mạc Nhật Căn lướt qua Lý Cảnh Lung, rời khỏi hành lang.
Hồng Tuấn nằm trên giường nghĩ lại mọi chuyện, Cá chép yêu nói: “Hồng Tuấn, hôm nay ngươi nói như vậy ta thấy thật khó chịu.”
Hồng Tuấn không trả lời, lại nhẹ giọng hỏi: “Triệu Tử Long, ngươi có cảm thấy… Trọng Minh hận mẫu thân ta không?”
Cá chép yêu giật mình, nói: “Hồng Tuấn! Ngươi nghĩ gì vậy?”
“Người chắc hận nương ta lắm.” Hồng Tuấn tự nhủ, “Cũng hận cả ta nữa. Nếu như không vì ta, nương, cha ta đã trở về Diệu Kim cung. Ta biết người bị phụ thân ta chọc tức, nhưng phụ thân đã chết, không thể trở về, người mới nhận nuôi ta.”
“Ngươi điên rồi!” Cá chép yêu ra khỏi chậu gỗ, chạy về phía Hồng Tuấn, cái đuôi vung vẩy, nói: “Hồng Tuấn, Trọng Minh thương ngươi như vậy đâu phải là giả! Ý ngươi là sao?”
Hồng Tuấn đáp: “Nếu không, sao bọn họ không xin Diệu Kim cung trợ giúp? Vì Trọng Minh không nguyện ý…”
Cá chép yêu kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn.
Sau khi gặp giấc mộng kia, Hồng Tuấn thông suốt rất nhiều chuyện, thấy được khi xưa vô ưu vô lo nên mới không nhận ra những điểm này,
“Là hắc y Lục Hứa, cưỡng ép ta nằm mộng sao?” Hồng Tuấn lẩm bẩm, lắc đầu, “Không phải, trước đây ta cũng từng nằm mộng như vậy…”
Lần đầu tiên nhớ lại, là lúc ngửi phải Ly Hồn Phấn trong viện Khu ma tư, hắn không hiểu tại sao lại nhìn thấy cảnh phụ mẫu trước khi chết. Một màn kia, và trong mộng cảnh hoàn toàn trùng khớp. Chỉ có Lý Cảnh Lung không xuất hiện như vậy.
Nếu nói tất cả đều là hư ảo, thì làm sao hắn biết trước đây Lý Cảnh Lung ở Phụ Hưng phường, trong nhà còn có một gốc lựu? Hắn nói ký ức năm chín tuổi đã không rõ ràng, mà những chuyện bản thân Hồng Tuấn không nhớ cũng liên quan đến tất cả ký ức này.
Khoảng thời gian đó, đã xảy ra chuyện gì? Trong giây lát, Hồng Tuấn cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ. Trọng Minh rời đi, hắn còn có Lý Cảnh Lung. Nhưng trong mộng, Lý Cảnh Lung là kẻ thù giết cha, hung thủ hại chết phụ mẫu hắn, hắn phải làm thế nào đây?
“Ngươi biết không?” Hồng Tuấn nói với Cá chép yêu, “Hôm nay cữu cữu nói không để ta làm Khu ma sư, ở lại đây với cữu cữu. Ta đã cảm giác có lẽ đây mới là nơi ta phải trở về.”
Cá chép yêu không nghĩ cả ngày Hồng Tuấn cứ ngẩn người như vậy mà lại suy nghĩ quá nhiều sự tình! Đang định an ủi vài câu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới.
Mạc Nhật Căn bưng một bát thuốc đến, Hồng Tuấn xoay người ngồi dậy, nghĩ nghĩ, nói: “Có phải đi tìm Lục Hứa không? Bao giờ xuất phát?”
“Uống thuốc.” Mạc Nhật Căn nói.
Mạc Nhật Căn đưa chén thuốc qua, Hồng Tuấn giữ cổ tay hắn.
Mạc Nhật Căn nhíu mày, nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại nói: “Ngày hôm đó, ngươi nhìn thấy gì?”
Hô hấp Hồng Tuấn trở nên dồn dập, nói: “Trong cơ thể ta, có hắc khí đúng không?”
Mạc Nhật Căn tường tận quan sát Hồng Tuấn, trầm ngâm một lát, đặt bát thuốc xuống, nói với hắn: “Hồng Tuấn, ngươi mơ thấy cái gì? Nếu không muốn nói cho trưởng sử, có thể nói cho ta? Các ca ca chưa bao giờ để ý….”
Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn xòe tay, giơ trước mặt Hồng Tuấn.
“Nắm vào.” Mạc Nhật Căn đột nhiên nói.
Hồng Tuấn ý thức được đây là lễ tiết chó với người nắm tay, mỗi lần thấy Mạc Nhật căn hóa thành Thương Lang cao lớn uy vũ, hắn không nhịn được nghĩ đến việc nắm tay như thế này, liền cười.
Nắm tay hắn đặt trong tay Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn liền nhẹ nhàng khom ngón tay vào.
“Nói cho ta.” Mạc Nhật Căn nhìn vào mắt Hồng Tuấn.
“Ta mơ thấy.” Hồng Tuấn thấp giọng, “Trong cơ thể ta, có Thiên Ma chủng.”
Mạc Nhật Căn đáp: “Vì thế?”
Hồng Tuấn run giọng: “Nó hại chết cha mẹ ta, Thiên Ma chủng là cái gì?”
“Suỵt!” Mạc Nhật Căn ôm gáy Hồng Tuấn, kéo hắn lại gần nhỏ giọng nói, “Đây không phải sự thật, chỉ là ác mộng do Lục Hứa bị Thiên Ma khống chế gieo vào lòng ngươi.”
Hồng Tuấn nghe thế, như được đại xá, kinh ngạc nhìn Mạc Nhật Căn.
“Nghe này, Hồng Tuấn, ta hỏi ngươi một việc. Cả trưởng sử cũng không biết, ta cũng chưa từng nói… Nếu trong người ngươi có ma chủng.” Mạc Nhật Căn nghiêng đầu nhìn bên ngoài, đảm bảo không có ai nghe lén, nhỏ giọng nói: “Ngươi sẽ thành ký thể cho Thiên Ma phục sinh, đúng không?”
“Thiên Ma là gì?” Hồng Tuấn cau mày.
“Ngàn năm luân hồi một lần, Thiên Ma phục sinh.” Mạc Nhật Căn giải thích, “Ma khí chính là lệ khí mà thiên mạch, địa mạch không tinh hóa được, tụ tập ở nhân gian hóa thành ‘Thiên Ma’.”
Hồng Tuấn nhớ tới trong mơ xem qua cuốn sách kia, ở trang cuối chính là “Thiên Ma”, mọi chuyện lập tức rõ ràng.
“Đúng.” Hồng Tuấn đáp.
Mạc Nhật Căn nói tiếp: “Thương Lang Bạch Lộc cũng tốt, Vĩnh Tư là thừa kế Hàng Long Tiên Tôn cũng được, A Thái là Thổ Hỏa La Thánh tử cũng vậy, mà Địch Nhân Kiệt cầm Trí Tuệ kiếm thay Bất Động Minh Vương giám sát ma khí thế gian cũng xong, mục đích cuối cùng đều là bảo vệ nhân gian, tịnh hóa ma khí, đúng không?”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Ta có thể khẳng định.” Mạc Nhật Căn nói, “Trong cơ thể ngươi không có ma chủng, Lưu Phi cũng có thể xác nhận, Thiên Ma đã xuất hiện, ngươi nghĩ xem hành động của hắc y Lục Hứa xem.”
Hồng Tuấn bỗng nhiên tỉnh táo lại, cỗ hắc khí kia, ở ngoài cung Hưng Khánh, chỗ hồ yêu bị thiêu cháy đều xuất hiện. Lệ khí, thống khổ theo sương mù đen bay về phía chân trời.
Cửu Vĩ Thiên Hồ hai mắt phun hắc hỏa, đám Long tử, Lưu Phi khi được Mạc Nhật Căn đánh thức, đều có khói đen bay ra.
“Đó chính là ‘Ma’?” Hồng Tuấn cau mày.
Mạc Nhật Căn nghiêm túc, gật đầu, nói: “Thiên Ma đã xuất hiện, không biết trốn ở đâu, vì thế ngươi không có ma chủng, cũng không phải Thiên Ma, đúng không?” Nói xong chỉ vào vị trí trái tim trên ngực Hồng Tuấn một cái.
Như vậy rất hợp lý, Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
“Nhưng giấc mộng của ta, phải giải thích thế nào?” Hồng Tuấn cau mày nói.
Mạc Nhật Căn lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn, nói: “Bạch Lộc có sức mạnh xâm nhập vào mộng cảnh, không chỉ nhìn thấy mộng cảnh của ngươi mà còn nhìn được mộng cảnh của người khác, của yêu tộc, toàn thể sinh linh. Lục Hứa bị khống chế nên trở thành ngọn nguồn ác mộng.”
Đúng là có thể giải thích như vậy, Hồng Tuấn liên tục gật đầu.
“Là như vậy đúng không… ừm.” Hồng Tuấn trầm ngâm.
Cá chép yêu nhẹ nhàng thở ra, “Hồng Tuấn, ngươi đừng nghĩ lung tung.”
“Việc cấp bách bây giờ.” Mạc Nhật Căn nói, “Là tim được hắn, cứu ra khỏi khống chế của yêu tộc.”
Hồng Tuấn nói: “Chúng ta nhanh chóng lên đường.”
“Ngươi phải khỏe lên đã.” Mạc Nhật Căn bưng thuốc, đưa cho Hồng Tuấn, lắc đầu nói, “Dù lo lắng cho Lục Hứa, nhưng ta sẽ không khởi hành.”
Hồng Tuấn nghe vậy, cảm thấy Mạc Nhật Căn rất hiền hòa, nhận lấy thuốc uống cạn.
“Ngủ đi.” Mạc Nhật Căn nói, “Ngươi sẽ từ từ khỏi, nhớ kỹ, đừng nghĩ đông nghĩ tây.”
Hồng Tuấn gật đầu, Mạc Nhật Căn đặt tay lên trán hắn, để hắn nằm xuống, trong miệng niệm vài câu chú văn. Hồng Tuấn dần bình tĩnh, dược lực có tác dụng, mí mắt nặng trĩu liền ngủ thiếp đi.
Mạc Nhật Căn cầm bát thuốc trở về phòng Lý Cảnh Lung.
“Thế nào rồi?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Hắn tin.” Mạc Nhật Căn mỏi mệt, áy náy đáp.
Lông mày Lý Cảnh Lung xoắn lại, Mạc Nhật Căn còn nói: “Chính hắn thừa nhận, nói mơ thấy trong cơ thể, có ma chủng.”
Lý Cảnh Lung nghe thấy, kinh hãi, hai người nhìn nhau thật lâu.
Lý Cảnh Lung nói: “Hắn sẽ ra sao?”
Mạc Nhật Căn mê man, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi nhất định phải tìm đến chỗ dưỡng phụ của hắn. Trưởng sử, ta không tin bọn họ không biết trên người Hồng Tuấn có thứ này. Nó vượt quá phạm vi năng lực của chúng ta rồi.”
Lý Cảnh Lung hô hấp nặng nề, thấy trời đất như quay cuồng, hắn chống tay lên vách tường, cố gắng đứng vững: “Lần trước hắn nói, trong thời gian ngắn sẽ không đến đâu.”
“Việc này cũng khó nói.” Mạc Nhật Căn đáp, “Rõ ràng, hắc hóa Bạch Lộc, đã dụ phát hạt giống trong cơ thể Hồng Tuấn, mới khiến hắn làm ra một màn kia. Yêu tộc chắc đã biết chuyện này… Ta không dám chắc liệu Bạch Lộc có dụ phát ma chủng lần nữa không.”
Lý Cảnh Lung bực bội bất an: “Vậy ngươi nói cho ta, trong người Hồng Tuấn có ma chủng, hắn là cái gì Thiên Ma, hắc hóa Bạch Lộc là ai?”
“Làm sao ta biết được?” Mạc Nhật Căn cũng bực bội bất an y hệt, “Chúng ta có quá ít tin tức! Ma chủng có đến hai cái? Ba cái? Hoặc có thể, trong người Hồng Tuấn không phải thứ chúng ta vẫn nghĩ…”
Lý Cảnh Lung xoay người ra ngoài, Mạc Nhật Căn gọi theo: “Ngươi đi đâu vậy? Hắn vừa mới ngủ!”
“Hóng gió!” Lý Cảnh Lung nói, “Cho tỉnh táo!”
Hắn đứng trong sân một lúc lâu mới đẩy cửa phòng Hồng Tuấn, toàn thân trung y màu trắng, đi chân trần. Lý Cảnh Lung ngồi bên giường nhìn Hồng Tuấn đang nằm ngủ say.
Hồng Tuấn ngủ như một tiểu hài vô ưu vô lo, một chân còn đạp ra ngoài chăn, ống quần co lên hiện ra cổ chân trắng nõn.
Lý Cảnh Lung thấp giọng gọi: “Hồng Tuấn.”
Hồng Tuấn không nghe thấy, Lý Cảnh Lung nằm xuống bên cạnh, hai tay đặt trên bụng, nhắm mắt lại, giữa mi tâm ngập tràn lo âu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
__________________________________
Nghi đậu tùng sinh: Ngờ vực bộc phát
/225
|