Tất cả mọi người vẻ mặt đều ngây ngốc.
“Xong rồi nha!” Cá chép yêu nói, “Trong kia chính là thủ trưởng của các ngươi! Khu ma ti trưởng sử!
“Làm thế nào bây giờ?” mọi người hai mặt nhìn nhau, Hồng Tuấn nói: “Họa do ta gây ra, ta đi đánh thức hắn, để nói chuyện với hắn xem.”
Hồng Tuấn kiên trì đi về phía trước, ba người còn lại nhìn theo, chung quy không thể để một mình Hồng Tuấn gánh hết trách nhiệm, liền theo vào. Hồng Tuấn nhẹ tay vỗ mặt Lý Cảnh Lung: “Này! Dậy đi!”
Cá chép yêu nói: “Thế này sao gọi hắn tỉnh được? Trực tiếp tát hắn đi.”
Hồng Tuấn phát điên nói: “Là thủ trưởng đó! Ngươi thử tát cho ta xem xem!!”
Cá chép yêu không nói hai lời, tiến lên, tay năm tay mười mà tát lên hai bên sườn mặt Lý Cảnh Lung. Hai tiếng “ba! ba!” vang lên, đám người bị dọa sợ sắp tè dầm đến nơi, vội ngăn lại: “Mau ngừng tay!”
Lý Cảnh Lung giật mình, chớp mắt tỉnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, A Thái nhanh nhẹ giơ cây đàn, bốp một cái vào sau ót Lý Cảnh Lung, không một tiếng động, Lý Cảnh Lung lại bị đánh ngất xỉu.
“Triệu Tử Long xin ngươi đừng quấy rối nữa!” Hồng Tuấn sắp khóc đến nơi.
Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nhanh trí nói: “Không bằng chúng ta đem hắn đặt lên tháp, tháo dây trói. Đợi bọn hắn tự động tỉnh thì mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mặc cho hắn hỏi gì đều thống nhất là bọn họ cảm nắng té xỉu thôi.”
“Ý kiến hay!” Mọi người sôi nổi.
Vì thế A Thái thu hồi dây thừng, mở trới cho Phong Thường Thanh và Lý Cảnh Lung, nhẹ nhàng đặt hai người lên tháp, xếp cho sóng vai nằm cạnh nhau.
“Xong!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Các huynh đệ đến tiền viện đã, trước làm cái gì cứ làm y như vậy. Đợi bọn hắn đi ra, tỏ vẻ vui sướng hỏi một tiếng ‘Trưởng sử, ngài tỉnh rồi?’ Mọi việc khác liều chết không nhận, hai người bọn họ không có đối chứng, đạo lý này có được không?”
Vì thế mọi người đều gật đầu đồng ý, xoay người đi ra ngoài. Vừa mới đi chưa được một bước, Lý Cảnh Lung ở sau lưng lạnh lùng lên tiếng: “Ta nghe thấy cả rồi.”
Mọi người: “……”
Sau một nén nhang nữa, Lý Cảnh Lung trên đầu quấn băng vải, Phong Thường Thanh vô sự ngồi ở giữa chính sảnh. Bốn người còn lại ngồi trên tháp, vẻ mặt thần tình xấu hổ mà nặn ra một nụ cười.
“Trưởng sử.” Mạc Nhật Căn nghiêm túc nói, “Hôm nay đều là hiểu lầm, xét đến cùng, ngươi ngàn lần vạn lần không nên chưa hỏi rõ mọi chuyện đã động thủ, làm bị thương tiểu đệ của chúng ta…”
“Làm sao ta biết!” Lý Cảnh Lung đột nhiên giận dữ hét lên, “Tên nhóc này hại ta bị giáng chức quan, còn bị dân chúng cả thành Trường An cười nhạo. Hiện giờ làm gì có ai dám vì ta mà rửa sạch oan khuất này chứ?”
“Vì sao vậy?” Hồng Tuấn núp đằng sau Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư, thăm dò.
Mạc Nhật Căn lập tức đẩy hắn ra sau lưng, chắn trước mặt. A Thái nói: “Mọi người đều là vì hòa bình của Trường An, làm tròn bổn phận của mình, rõ ràng một tấm lòng son. Tại sao lại vì một hồi hiểu lầm liền trút giận lên đầu người khác? Vị mỹ thiếu niên huynh đệ này quả thực thiên chân vô tà…”
“Đủ rồi!” Lý Cảnh Lung suýt nữa tức giận đến ngất đi.
“Trường sử đại nhân, ta xin đàn một khúc cho ngài nghe.” A Thái cười nói, “Nguyện dùng tiếng hát hóa giải lệ khí, nguyện thế gian sở hữu…
“Mau cất đàn của ngươi đi!” Lý Cảnh Lung lại giận dữ hét lên.
Mọi người lại ngậm miệng không dám lên tiếng. A Thái lại đông kéo tây xả một phen, khiến không khí trở nên quỷ dị. Lý Cảnh Lung vừa tức vừa buồn, tức khắc hóa thành hư ảo, trong lúc này không biết phải làm thế nào cho phải.
Phong Thường Thanh đột nhiên nói: “Nói như vậy, Trường An quả thật có yêu quái. Ngươi ngươi ngươi… ngươi là cái thứ gì?”
Một ngón tay Phong Thường Thanh run ru chỉ vào Cá chép yêu. Cá chép yêu đáp lại: “Ngươi thật là! Cá chép cũng không biết…” Một câu còn chưa kịp nói xong đã bị Hồng Tuấn lấy tay chặn miệng.
“Ngươi ra đây.” Lý Cảnh Lung chỉ Hồng Tuấn, nói: “Đừng có trốn sau lưng bọn họ nữa. Ta hỏi ngươi ba câu, mọi việc liền xóa bỏ.”
Hồng Tuấn liền khom người từ sau lưng Mạc Nhật Căn bước ra, đến trước mặt Lý Cảnh Lung khoanh chân ngồi xuống.
“Đem đó là ngươi giao thủ cùng ta trong ngõ nhỏ kia ở Bình Khang đúng không?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Đúng.” Hồng Tuấn đáp.
Lý Cảnh Lung nhìn phía Phong Thường Thanh, Phong Thường Thanh không nói lời nào.
“Sau khi đánh ta bất tỉnh, ngươi mang ta đi đâu?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, đem tình huống đêm đó miêu tả ngắn gọn một phen, nói: “Nhưng ta ăn ngay nói thật, ta không đánh ngươi bất tỉnh, là ngươi…”
Lý Cảnh Lung giơ tay, ngưng Hồng Tuấn nói tiếp, lại quay đầu nhìn Phong Thường Thanh. Phong Thường Thanh liền im lặng không lên tiếng, gật gật đầu.
“Ta có làm gì Tang Nhi không?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.
“Không có.” Hồng Tuấn quan sát sắc mặt Lý Cảnh Lung hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu này.
Lần này Lý Cảnh Lung chuyển hướng Phong Thường Thanh, còn nói: “Bên ngoài đều nói, ta là…”
Phong Thường Thanh lập tức nói: “Bốn người các ngươi đi ra ngoài đi.”
Bốn người liền ra ngoài, Mạc Nhật Căn còn xoay người đóng cửa lại. Lý Cảnh Lung giận run cả người nói tiếp: “Đều nói ta là Lý gia bại gia tử. Ta tiêu tán hết gia tài chỉ vì muốn hoàn thành nguyện vọng của Địch công. Ta vì Đại Đường! Vì triều đình! Bị oan ức thế này! Không có một người nào nguyện ý tin tưởng! Hiện tại yêu quái ngay trước mặt ngươi! Đã thấy chưa!”
Nói xong Lý Cảnh Lung chỉ vào Cá chép yêu trong phòng. Cá chép yêu miệng ngáp ngáp, hai cái chân nửa đứng nửa ngồi trên mặt đất, trừng mắt nhìn Lý Cảnh Lung và Phong Thường Thanh.
Cá chép yêu: “…”
Phong Thường Thanh: “Sao ngươi còn ở đây! Ngươi cũng đi ra ngoài!”
Cá chép yêu cũng bị đuổi ra, bốn người ngồi tại tiền sảnh chờ, Hồng Tuấn trong lòng lo sợ. Mọi người bắt đầu nghị luận, Cá chép yêu chạy tới nói: “Hai người bọn họ lại cãi nhau đấy!”
Hồng Tuấn hỏi: “Cãi nhau cái gì?”
“Chắc là vì chuyện thanh lâu kia đi.” Mạc Nhật Căn nói.
A Thái rón ra rón rén đi qua, ba người còn lại cũng liền đi theo nghe lén. Chỉ nghe thấy tiếng Lý Cảnh Lung tức giận trong phòng, Phong Thường Thanh lại trầm mặc không nói.
“Hôm nay trong Long Võ quân mọi người đều cười nhạo ta! Dương Quốc Trung càng lấy ta ra chế giễu! Không ai thay ta biện bạch, ta có thể nói gì? Ta nhịn! Thế nhân làm nhục ta, ta theo con đường này từ sớm đã không để ý, bất quá đám người nhạo báng này cũng chỉ là phàm phu tục tử, là hạng người ngu dốt không dạy được! Ngươi thì sao! Bây giờ biết trách lầm ta rồi! Có phải hay không cứ im lặng như thế!”
“Là ta sai.” Phong Thường Thanh thở dài một tiếng, nói, “Ngươi muốn như thế nào? Mang hài tử kia đưa trình diện Dương tướng, làm sáng tỏ thị phi kia sao?”
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
Ba người bên ngoài cùng nhìn Hồng Tuấn. Từ đối thoại của hai người, Hồng Tuấn đoán ra rằng mình đã hại người ta đến cực thảm… Cảm giác chính mình không gặp rắc rối mà trên đường đi gặp rắc rối, không biết làm thế nào cho phải.
“Thôi.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Một ngày nào đó, các ngươi đều sẽ thấy cả.”
Lúc này tiếng trống vang lên, Lý Cảnh Lung lại lạnh lùng mà nói: “Ngươi về đi.”
Phong Thường Thanh nghiêm túc nói: “Đại nam nhi, sợ gì đồn đại thế gian? Cảnh Lung, hôm qua là ta trách lầm ngươi, ta chính là…”
Lý Cảnh Lung đẩy cửa ra, ngoài cửa bốn người lập tức tách nhau ra. A Thái ngồi ở vườn hoa cạnh cây ngô đồng sờ sờ dây đàn, Cừu Vĩnh Tư chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn nước sơn màu đỏ đã phai trên cột, Mạc Nhật Căn bê tấm cửa sổ bị đánh vỡ lên, Hồng Tuấn ngồi xổm cạnh miệng giếng dùng một nhánh cây chọc cái miệng của Cá chép yêu.
Tiếng trống vang lên không dứt, Lý Cảnh Lung đứng giữa sân, nghiêng người nhìn Phong Thường Thanh.
Phong Thường Thanh chống trượng đi ra, đi qua mọi người vẫn còn quay đầu lại nhìn.
“Vạn nhất Dương tướng đến đây, ngươi phải giấu kỹ con cá chép này.” Phong Thường Thanh dặn dò, “Nếu không sẽ bị đem đến cho bệ hạ cùng quý phi xem đó.”
“Hắn sẽ không tới đâu.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Cho dù là yêu quái, ta cũng không giao cho hắn để làm đồ chơi.”
Hồng Tuấn kinh ngạc há mồm, cùng Cá chép yêu nhìn nhau, Cá chép yêu không ngừng đánh giá Lý Cảnh Lung. Lại một tiếng trống vang lên, Phong Thường Thanh rời đi.
“Tất cả vào đây!” Lý Cảnh Lung lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút uy nghiêm.
Mấy người vào chính sảnh, Lý Cảnh Lung mang nước đến, để bọn họ rửa tay, rồi xem ngăn kéo, tìm được một ít thẻ hương.
“Ai có lửa không.” Lý Cảnh Lung bình tĩnh hướng mọi người hỏi.
Ngón tay A Thái run lên, từ trên chiếc nhẫn hồng ngọc tỏa ra một làn khói rồi một ngọn lửa nhỏ cháy lên.
Trong mắt Lý Cảnh Lung có một chút kinh ngạc, A Thái mỉm cười, lông mày giương lên, giống như vừa phát hiện ra bí mật gì.
Lý Cảnh Lung không nói gì, đem hương nhang thắp một phen, chia cho bốn người, rồi chính mình nâng ba nén hương, đi đến trước bức bích họa. Hướng bức vẽ Địch Nhân Kiệt kia lạy ba lạy.
“Địch công, hôm nay Khu ma ti khôi phục. Người trên trời có linh thiêng phù hộ cho chúng ta, phù hộ cho Đại Đường.”
Lý Cảnh Lung lạy xong, ý bảo mọi người cũng đến quỳ lạy, đem nhang cắm vào lư hương. Hắn ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn bức bích họa loang lổ, một lúc sau xoay người đến chính sảnh, nói:
“Đi được rồi.”
Một tiếng trống từ xa xa truyền đến, mọi người tự tách nhau ra.
Mạc Nhật Căn ngồi xổm trong viện, ba người còn lại bắt đầu nói chuyện phiếm, thi thoảng nhìn về phía đông sương. Không biết Hồng Tuấn chọc phải Lý Cảnh Lung thế nào, suy đoán là dẫn hắn đi thanh lâu làm cho bại hoại thanh danh. Nhưng Hồng Tuấn thanh lâu cũng không biết là gì, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người tổng kết là Lý Cảnh Lung gặp mặt không cần hỏi nguyên do liền động thủ, tính cách bốc đồng.
Nhưng quan trọng nhất là vẫn không biết ai đắc tội với ai, hoặc tính nết Lý Cảnh Lung thế nào, mà là… Mọi người chán nản bởi vì Lý Cảnh Lung chỉ là một người phàm.
Theo lý thuyết đến báo danh Khu ma sư, nhiều ít gì cũng sẽ biết chút phép thuật thu yêu, thân có dị năng, tự nhiên Lý Cảnh Lung lại chỉ là người phàm!
“Kiếm của hắn rất lợi hại.” Hồng Tuấn nói “Có thể phá Ngũ Sắc Thần Quang của ta”
“Kiếm kia lợi hại, cũng chẳng qua là pháp bảo mà thôi.” A Thái nói, “Trên người không nửa điểm bản lĩnh, sao có thể? Ai…”
Hồng Tuấn không nói tới việc Lý Cảnh Lung hút mất Tâm Đăng, vả lại Tâm Đăng có trên người hắn không còn chưa kiểm chứng. Nghĩ tới nghĩ lui mọi người đều cảm thấy nản chí. Mạc Nhật Căn còn nghĩ quản lý Khu ma ti chắc hẳn là một cao thủ; A Thái thấy Lý Cảnh Lung chẳng có chút thú vị nào; Cừu Vĩnh Tư nghĩ Khu ma cục trưởng sử, tốt xấu gì cũng phải biết bảo hộ cấp dưới chứ.
Nhưng thấy thân thủ Lý Cảnh Lung, trừ võ công cũng khá, trong tay có thần binh thì chẳng có sở trường gì, hứng thú quả thực chẳng còn bao nhiêu.
Nói được một nửa, Lý Cảnh Lung từ đông sương đi ra, coi như không thấy người đi đến viện lấy đồ đạc. Mấy người không cần nói, rõ ràng là không phục trưởng sử này.
“Đó… Chúng ta sau này nên làm gì?” Hồng Tuấn lại hỏi.
“Chờ hắn phân phó đi.” A Thái cười nói, “Hắn bảo làm như thế nào thì làm cái đó, ta trở về.”
A Thái đi rồi, Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta cũng không muốn cùng hắn đi bắt yêu, còn phải tốn khí lực bảo hộ hắn, chỉ sợ hắn chết.”
Cừu Vĩnh Tư đi rồi, Mạc Nhật Căn nhún vai, đang muốn hỏi Hồng Tuấn định nghỉ ở gian phòng nào. Hồng Tuấn lại nói muốn đi xem Lý Cảnh Lung, vì thế tay chân nhẹ nhàng đi qua.
Trăng treo giữa trời, không khí mát mẻ, Hồng Tuấn đứng ở ngoài đông sương phòng nhìn xung quanh, thấy Lý Cảnh Lung ôm chăn gối đi vào, thân ảnh cao lớn dưới ánh đèn đang trải giường chiếu.
“Cần phải giúp đỡ trưởng sử sao?” Hồng Tuấn hỏi
“Không biết nói chuyện gì thì đừng nói.” Cá chép yêu một bên nói, “Ngươi thành tâm hỗ trợ thì nên đi vào đi.”
Hồng Tuấn: “Ngươi câm miệng cho ta!”
________________________
Sơ lai xạ đáo: Mới đến lần đầu.
Chồng người ta mà mày cũng dám tát hả con cá chép kia!!
“Xong rồi nha!” Cá chép yêu nói, “Trong kia chính là thủ trưởng của các ngươi! Khu ma ti trưởng sử!
“Làm thế nào bây giờ?” mọi người hai mặt nhìn nhau, Hồng Tuấn nói: “Họa do ta gây ra, ta đi đánh thức hắn, để nói chuyện với hắn xem.”
Hồng Tuấn kiên trì đi về phía trước, ba người còn lại nhìn theo, chung quy không thể để một mình Hồng Tuấn gánh hết trách nhiệm, liền theo vào. Hồng Tuấn nhẹ tay vỗ mặt Lý Cảnh Lung: “Này! Dậy đi!”
Cá chép yêu nói: “Thế này sao gọi hắn tỉnh được? Trực tiếp tát hắn đi.”
Hồng Tuấn phát điên nói: “Là thủ trưởng đó! Ngươi thử tát cho ta xem xem!!”
Cá chép yêu không nói hai lời, tiến lên, tay năm tay mười mà tát lên hai bên sườn mặt Lý Cảnh Lung. Hai tiếng “ba! ba!” vang lên, đám người bị dọa sợ sắp tè dầm đến nơi, vội ngăn lại: “Mau ngừng tay!”
Lý Cảnh Lung giật mình, chớp mắt tỉnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, A Thái nhanh nhẹ giơ cây đàn, bốp một cái vào sau ót Lý Cảnh Lung, không một tiếng động, Lý Cảnh Lung lại bị đánh ngất xỉu.
“Triệu Tử Long xin ngươi đừng quấy rối nữa!” Hồng Tuấn sắp khóc đến nơi.
Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nhanh trí nói: “Không bằng chúng ta đem hắn đặt lên tháp, tháo dây trói. Đợi bọn hắn tự động tỉnh thì mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mặc cho hắn hỏi gì đều thống nhất là bọn họ cảm nắng té xỉu thôi.”
“Ý kiến hay!” Mọi người sôi nổi.
Vì thế A Thái thu hồi dây thừng, mở trới cho Phong Thường Thanh và Lý Cảnh Lung, nhẹ nhàng đặt hai người lên tháp, xếp cho sóng vai nằm cạnh nhau.
“Xong!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Các huynh đệ đến tiền viện đã, trước làm cái gì cứ làm y như vậy. Đợi bọn hắn đi ra, tỏ vẻ vui sướng hỏi một tiếng ‘Trưởng sử, ngài tỉnh rồi?’ Mọi việc khác liều chết không nhận, hai người bọn họ không có đối chứng, đạo lý này có được không?”
Vì thế mọi người đều gật đầu đồng ý, xoay người đi ra ngoài. Vừa mới đi chưa được một bước, Lý Cảnh Lung ở sau lưng lạnh lùng lên tiếng: “Ta nghe thấy cả rồi.”
Mọi người: “……”
Sau một nén nhang nữa, Lý Cảnh Lung trên đầu quấn băng vải, Phong Thường Thanh vô sự ngồi ở giữa chính sảnh. Bốn người còn lại ngồi trên tháp, vẻ mặt thần tình xấu hổ mà nặn ra một nụ cười.
“Trưởng sử.” Mạc Nhật Căn nghiêm túc nói, “Hôm nay đều là hiểu lầm, xét đến cùng, ngươi ngàn lần vạn lần không nên chưa hỏi rõ mọi chuyện đã động thủ, làm bị thương tiểu đệ của chúng ta…”
“Làm sao ta biết!” Lý Cảnh Lung đột nhiên giận dữ hét lên, “Tên nhóc này hại ta bị giáng chức quan, còn bị dân chúng cả thành Trường An cười nhạo. Hiện giờ làm gì có ai dám vì ta mà rửa sạch oan khuất này chứ?”
“Vì sao vậy?” Hồng Tuấn núp đằng sau Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư, thăm dò.
Mạc Nhật Căn lập tức đẩy hắn ra sau lưng, chắn trước mặt. A Thái nói: “Mọi người đều là vì hòa bình của Trường An, làm tròn bổn phận của mình, rõ ràng một tấm lòng son. Tại sao lại vì một hồi hiểu lầm liền trút giận lên đầu người khác? Vị mỹ thiếu niên huynh đệ này quả thực thiên chân vô tà…”
“Đủ rồi!” Lý Cảnh Lung suýt nữa tức giận đến ngất đi.
“Trường sử đại nhân, ta xin đàn một khúc cho ngài nghe.” A Thái cười nói, “Nguyện dùng tiếng hát hóa giải lệ khí, nguyện thế gian sở hữu…
“Mau cất đàn của ngươi đi!” Lý Cảnh Lung lại giận dữ hét lên.
Mọi người lại ngậm miệng không dám lên tiếng. A Thái lại đông kéo tây xả một phen, khiến không khí trở nên quỷ dị. Lý Cảnh Lung vừa tức vừa buồn, tức khắc hóa thành hư ảo, trong lúc này không biết phải làm thế nào cho phải.
Phong Thường Thanh đột nhiên nói: “Nói như vậy, Trường An quả thật có yêu quái. Ngươi ngươi ngươi… ngươi là cái thứ gì?”
Một ngón tay Phong Thường Thanh run ru chỉ vào Cá chép yêu. Cá chép yêu đáp lại: “Ngươi thật là! Cá chép cũng không biết…” Một câu còn chưa kịp nói xong đã bị Hồng Tuấn lấy tay chặn miệng.
“Ngươi ra đây.” Lý Cảnh Lung chỉ Hồng Tuấn, nói: “Đừng có trốn sau lưng bọn họ nữa. Ta hỏi ngươi ba câu, mọi việc liền xóa bỏ.”
Hồng Tuấn liền khom người từ sau lưng Mạc Nhật Căn bước ra, đến trước mặt Lý Cảnh Lung khoanh chân ngồi xuống.
“Đem đó là ngươi giao thủ cùng ta trong ngõ nhỏ kia ở Bình Khang đúng không?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Đúng.” Hồng Tuấn đáp.
Lý Cảnh Lung nhìn phía Phong Thường Thanh, Phong Thường Thanh không nói lời nào.
“Sau khi đánh ta bất tỉnh, ngươi mang ta đi đâu?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, đem tình huống đêm đó miêu tả ngắn gọn một phen, nói: “Nhưng ta ăn ngay nói thật, ta không đánh ngươi bất tỉnh, là ngươi…”
Lý Cảnh Lung giơ tay, ngưng Hồng Tuấn nói tiếp, lại quay đầu nhìn Phong Thường Thanh. Phong Thường Thanh liền im lặng không lên tiếng, gật gật đầu.
“Ta có làm gì Tang Nhi không?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.
“Không có.” Hồng Tuấn quan sát sắc mặt Lý Cảnh Lung hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu này.
Lần này Lý Cảnh Lung chuyển hướng Phong Thường Thanh, còn nói: “Bên ngoài đều nói, ta là…”
Phong Thường Thanh lập tức nói: “Bốn người các ngươi đi ra ngoài đi.”
Bốn người liền ra ngoài, Mạc Nhật Căn còn xoay người đóng cửa lại. Lý Cảnh Lung giận run cả người nói tiếp: “Đều nói ta là Lý gia bại gia tử. Ta tiêu tán hết gia tài chỉ vì muốn hoàn thành nguyện vọng của Địch công. Ta vì Đại Đường! Vì triều đình! Bị oan ức thế này! Không có một người nào nguyện ý tin tưởng! Hiện tại yêu quái ngay trước mặt ngươi! Đã thấy chưa!”
Nói xong Lý Cảnh Lung chỉ vào Cá chép yêu trong phòng. Cá chép yêu miệng ngáp ngáp, hai cái chân nửa đứng nửa ngồi trên mặt đất, trừng mắt nhìn Lý Cảnh Lung và Phong Thường Thanh.
Cá chép yêu: “…”
Phong Thường Thanh: “Sao ngươi còn ở đây! Ngươi cũng đi ra ngoài!”
Cá chép yêu cũng bị đuổi ra, bốn người ngồi tại tiền sảnh chờ, Hồng Tuấn trong lòng lo sợ. Mọi người bắt đầu nghị luận, Cá chép yêu chạy tới nói: “Hai người bọn họ lại cãi nhau đấy!”
Hồng Tuấn hỏi: “Cãi nhau cái gì?”
“Chắc là vì chuyện thanh lâu kia đi.” Mạc Nhật Căn nói.
A Thái rón ra rón rén đi qua, ba người còn lại cũng liền đi theo nghe lén. Chỉ nghe thấy tiếng Lý Cảnh Lung tức giận trong phòng, Phong Thường Thanh lại trầm mặc không nói.
“Hôm nay trong Long Võ quân mọi người đều cười nhạo ta! Dương Quốc Trung càng lấy ta ra chế giễu! Không ai thay ta biện bạch, ta có thể nói gì? Ta nhịn! Thế nhân làm nhục ta, ta theo con đường này từ sớm đã không để ý, bất quá đám người nhạo báng này cũng chỉ là phàm phu tục tử, là hạng người ngu dốt không dạy được! Ngươi thì sao! Bây giờ biết trách lầm ta rồi! Có phải hay không cứ im lặng như thế!”
“Là ta sai.” Phong Thường Thanh thở dài một tiếng, nói, “Ngươi muốn như thế nào? Mang hài tử kia đưa trình diện Dương tướng, làm sáng tỏ thị phi kia sao?”
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
Ba người bên ngoài cùng nhìn Hồng Tuấn. Từ đối thoại của hai người, Hồng Tuấn đoán ra rằng mình đã hại người ta đến cực thảm… Cảm giác chính mình không gặp rắc rối mà trên đường đi gặp rắc rối, không biết làm thế nào cho phải.
“Thôi.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Một ngày nào đó, các ngươi đều sẽ thấy cả.”
Lúc này tiếng trống vang lên, Lý Cảnh Lung lại lạnh lùng mà nói: “Ngươi về đi.”
Phong Thường Thanh nghiêm túc nói: “Đại nam nhi, sợ gì đồn đại thế gian? Cảnh Lung, hôm qua là ta trách lầm ngươi, ta chính là…”
Lý Cảnh Lung đẩy cửa ra, ngoài cửa bốn người lập tức tách nhau ra. A Thái ngồi ở vườn hoa cạnh cây ngô đồng sờ sờ dây đàn, Cừu Vĩnh Tư chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn nước sơn màu đỏ đã phai trên cột, Mạc Nhật Căn bê tấm cửa sổ bị đánh vỡ lên, Hồng Tuấn ngồi xổm cạnh miệng giếng dùng một nhánh cây chọc cái miệng của Cá chép yêu.
Tiếng trống vang lên không dứt, Lý Cảnh Lung đứng giữa sân, nghiêng người nhìn Phong Thường Thanh.
Phong Thường Thanh chống trượng đi ra, đi qua mọi người vẫn còn quay đầu lại nhìn.
“Vạn nhất Dương tướng đến đây, ngươi phải giấu kỹ con cá chép này.” Phong Thường Thanh dặn dò, “Nếu không sẽ bị đem đến cho bệ hạ cùng quý phi xem đó.”
“Hắn sẽ không tới đâu.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Cho dù là yêu quái, ta cũng không giao cho hắn để làm đồ chơi.”
Hồng Tuấn kinh ngạc há mồm, cùng Cá chép yêu nhìn nhau, Cá chép yêu không ngừng đánh giá Lý Cảnh Lung. Lại một tiếng trống vang lên, Phong Thường Thanh rời đi.
“Tất cả vào đây!” Lý Cảnh Lung lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút uy nghiêm.
Mấy người vào chính sảnh, Lý Cảnh Lung mang nước đến, để bọn họ rửa tay, rồi xem ngăn kéo, tìm được một ít thẻ hương.
“Ai có lửa không.” Lý Cảnh Lung bình tĩnh hướng mọi người hỏi.
Ngón tay A Thái run lên, từ trên chiếc nhẫn hồng ngọc tỏa ra một làn khói rồi một ngọn lửa nhỏ cháy lên.
Trong mắt Lý Cảnh Lung có một chút kinh ngạc, A Thái mỉm cười, lông mày giương lên, giống như vừa phát hiện ra bí mật gì.
Lý Cảnh Lung không nói gì, đem hương nhang thắp một phen, chia cho bốn người, rồi chính mình nâng ba nén hương, đi đến trước bức bích họa. Hướng bức vẽ Địch Nhân Kiệt kia lạy ba lạy.
“Địch công, hôm nay Khu ma ti khôi phục. Người trên trời có linh thiêng phù hộ cho chúng ta, phù hộ cho Đại Đường.”
Lý Cảnh Lung lạy xong, ý bảo mọi người cũng đến quỳ lạy, đem nhang cắm vào lư hương. Hắn ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn bức bích họa loang lổ, một lúc sau xoay người đến chính sảnh, nói:
“Đi được rồi.”
Một tiếng trống từ xa xa truyền đến, mọi người tự tách nhau ra.
Mạc Nhật Căn ngồi xổm trong viện, ba người còn lại bắt đầu nói chuyện phiếm, thi thoảng nhìn về phía đông sương. Không biết Hồng Tuấn chọc phải Lý Cảnh Lung thế nào, suy đoán là dẫn hắn đi thanh lâu làm cho bại hoại thanh danh. Nhưng Hồng Tuấn thanh lâu cũng không biết là gì, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người tổng kết là Lý Cảnh Lung gặp mặt không cần hỏi nguyên do liền động thủ, tính cách bốc đồng.
Nhưng quan trọng nhất là vẫn không biết ai đắc tội với ai, hoặc tính nết Lý Cảnh Lung thế nào, mà là… Mọi người chán nản bởi vì Lý Cảnh Lung chỉ là một người phàm.
Theo lý thuyết đến báo danh Khu ma sư, nhiều ít gì cũng sẽ biết chút phép thuật thu yêu, thân có dị năng, tự nhiên Lý Cảnh Lung lại chỉ là người phàm!
“Kiếm của hắn rất lợi hại.” Hồng Tuấn nói “Có thể phá Ngũ Sắc Thần Quang của ta”
“Kiếm kia lợi hại, cũng chẳng qua là pháp bảo mà thôi.” A Thái nói, “Trên người không nửa điểm bản lĩnh, sao có thể? Ai…”
Hồng Tuấn không nói tới việc Lý Cảnh Lung hút mất Tâm Đăng, vả lại Tâm Đăng có trên người hắn không còn chưa kiểm chứng. Nghĩ tới nghĩ lui mọi người đều cảm thấy nản chí. Mạc Nhật Căn còn nghĩ quản lý Khu ma ti chắc hẳn là một cao thủ; A Thái thấy Lý Cảnh Lung chẳng có chút thú vị nào; Cừu Vĩnh Tư nghĩ Khu ma cục trưởng sử, tốt xấu gì cũng phải biết bảo hộ cấp dưới chứ.
Nhưng thấy thân thủ Lý Cảnh Lung, trừ võ công cũng khá, trong tay có thần binh thì chẳng có sở trường gì, hứng thú quả thực chẳng còn bao nhiêu.
Nói được một nửa, Lý Cảnh Lung từ đông sương đi ra, coi như không thấy người đi đến viện lấy đồ đạc. Mấy người không cần nói, rõ ràng là không phục trưởng sử này.
“Đó… Chúng ta sau này nên làm gì?” Hồng Tuấn lại hỏi.
“Chờ hắn phân phó đi.” A Thái cười nói, “Hắn bảo làm như thế nào thì làm cái đó, ta trở về.”
A Thái đi rồi, Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta cũng không muốn cùng hắn đi bắt yêu, còn phải tốn khí lực bảo hộ hắn, chỉ sợ hắn chết.”
Cừu Vĩnh Tư đi rồi, Mạc Nhật Căn nhún vai, đang muốn hỏi Hồng Tuấn định nghỉ ở gian phòng nào. Hồng Tuấn lại nói muốn đi xem Lý Cảnh Lung, vì thế tay chân nhẹ nhàng đi qua.
Trăng treo giữa trời, không khí mát mẻ, Hồng Tuấn đứng ở ngoài đông sương phòng nhìn xung quanh, thấy Lý Cảnh Lung ôm chăn gối đi vào, thân ảnh cao lớn dưới ánh đèn đang trải giường chiếu.
“Cần phải giúp đỡ trưởng sử sao?” Hồng Tuấn hỏi
“Không biết nói chuyện gì thì đừng nói.” Cá chép yêu một bên nói, “Ngươi thành tâm hỗ trợ thì nên đi vào đi.”
Hồng Tuấn: “Ngươi câm miệng cho ta!”
________________________
Sơ lai xạ đáo: Mới đến lần đầu.
Chồng người ta mà mày cũng dám tát hả con cá chép kia!!
/225
|