Hai người nhìn nhau một lát, tiểu Lý Cảnh Lung dường như muốn nói gì đó, tiểu Hồng Tuấn lại ấn tay lên ngực hắn, tay phải bưng bát thuốc, uống vào một ngụm, nằm rạp người, ghé môi mớm thuốc cho Lý Cảnh Lung.
Cứ một ngụm lại một ngụm.
Hồng Tuấn trợn mắt, trông thấy bản thân hồi bé nhích lại gần Lý Cảnh Lung, mớm thuốc.
“Ấm hơn rồi.”
Tiểu Hồng Tuấn nói một mình, nằm bên cạnh Lý Cảnh Lung ngủ say, nghiêng người ôm lấy eo hắn, kéo tay hắn gối dưới đầu, cùng hắn ngủ. Cái cảnh này không khác gì Hồng Tuấn lúc bây giờ ôm Lý Cảnh Lung đi ngủ vậy.
Tiểu Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy, thuốc bắt đầu có tác dụng, bệnh tình chuyển tốt lên một chút, hắn xoay người, ôm lấy tiểu Hồng Tuấn.
“Ô ô ô…”
Tiểu Hồng Tuấn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tiểu Lý Cảnh Lung. Tiểu Lý Cảnh Lung khóc một hồi, hẳn là rất khó chịu rồi ngủ thiếp đi.
“Sao đứa nhỏ này luôn ở nhà một mình vậy?”
“Trù Tinh không phải cũng bị nhốt ở nhà sao?”
“Giống nhau được sao? Điều nhiệm tới Lạc Dương cũng không đưa hài nhi đi cùng, nếu không phải có Tinh nhi, suýt chút nữa nó bị phong hàn mà chết rồi. Đàn ông mấy người bình thường cứ nghĩ sinh con ra ném xuống đất là tự lớn được sao?”
“Sao lại động chạm đến ta? Nàng thấy nó ở nhà một mình thì gọi qua xem, Tinh nhi ở một mình cũng buồn chán, có người làm bạn không phải tốt hơn sao?”
“Được rồi, nói sau đi… Khổng Tuyên, làm sao ta luôn cảm thấy rất kỳ quái, đứa nhỏ Lý gia này, nghe nói không ai quản thúc, lúc trước thường chơi bời lêu lổng bên ngoài, cũng không đến trường.”
“Ừm, có việc gì sao?”
“Từ khi nhà chúng ta chuyển đến, sao ngày nào đứa nhỏ cũng ở nhà?”
“Thích ở chung với Tinh nhi thôi, nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, làm gì nhiều tai mắt như vậy được? Dục Trạch, nàng nhốt nó được một thời gian cũng không thể nhốt nó cả đời được, rồi nó cũng sẽ lớn lên, cũng gặp gỡ người khác…”
“Lý Cảnh Lung!”
Tiểu Lý Cảnh Lung đã khỏi bệnh nhưng vẫn mệt mỏi như cũ, ngồi trông hoa viên vẻ mặt đờ đẫn, tay cầm một cái hộp nhỏ, là đồ ngọt cho Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn trèo qua tường rào, Khổng Tuyên nói có thể phá bức tường này đi, để hai tiểu hài cùng nhau chơi đùa, nhưng thường ngày bận bịu, nên chưa làm được. Tiểu Hồng Tuấn nghe phụ mẫu nói chuyện về Lý gia, liền hỏi: “Ngươi không ra ngoài chơi sao?”
Tiểu Lý Cảnh Lung khoát tay, tiểu Hồng Tuấn không biết tại sao còn nói: “Ngươi đi chơi cùng người khác đi.”
“Ta không đi.” Tiểu Lý Cảnh Lung nói, “Chơi cùng ngươi vui hơn.”
Tiểu Hồng Tuấn nghe không hiểu, liền sóng vai ngồi cùng với tiểu Lý Cảnh Lung trong viện, tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi muốn ra ngoài chơi một chút không?”
Tiểu Hồng Tuấn đương nhiên muốn, nhưng phụ mẫu mãi mới đồng ý cho hắn chơi cùng với Lý Cảnh Lung, phụ thân rất thích Lý Cảnh Lung nhưng mẫu thân luôn có gì đó bất an, càng dặn dò kỹ Hồng Tuấn muốn chơi cùng thì không được rời khỏi nhà.
“Ta dẫn ngươi đi.” Tiểu Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Đi, về trước mẹ ngươi là được.”
Tiểu Hồng Tuấn từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ nói chuyện với người ngoài.
“Mẹ ta nói rằng, ra ngoài sẽ bị yêu quái bắt đi.”
”Ta bảo vệ ngươi.” Tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ta sẽ dùng kiếm.”
“Kiếm pháp bình thường không phải đối thủ với yêu quái…”
“Ta dùng pháp thuật! Yên tâm!” Tiểu Lý Cảnh Lung dắt tiểu Hồng Tuấn, muốn dẫn hắn đi, tiểu Hồng Tuấn xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng bị tiểu Lý Cảnh Lung nửa ôm nửa kéo, đưa ra cửa.
Hồng trần ồn ào náo nhiệt, ngựa xe như ước, thiên gia vạn hộ yên ổn sinh sống, giang sơn thái bình, tiểu Hồng Tuấn vừa ra khỏi ngõ nhỏ liền ngây người.
Hôm đó trên xe đến Trường An hắn chỉ ngủ, sắc trời lờ mờ, bây giờ thấy Trường An phồn hoa, không nỡ chớp mắt, tiểu Lý Cảnh Lung dắt hắn đi dạo quanh bốn phía, đi khắp ngóc ngách, mua đồ ăn vặt, nhưng không ăn mà cho hết tiểu Hồng Tuấn, đứng ở phía xa chợ Tây nhìn Giả Dục Trạch đang bán hà bao, bị người ta trêu chọc, mặc cả, đỏ bừng mặt.
Hắn lại thấy phụ thân ngồi xem bệnh trong dược đường ở Trường An, cùng tiểu Lý Cảnh Lung nhìn quanh, người đến khám bệnh đều là người nghèo khổ cơ hàn, không nơi nương tựa, Khổng Tuyên đột nhiên phát hiện nhi tử đã trốn ra ngoài, tiểu Hồng Tuấn thầm than hỏng bét muốn trốn, phụ thân lại cười với hắn, ra hiệu mau trở về nhà.
Mặt trời lặn về tây, tiểu Lý Cảnh Lung trong tay vung vẩy một cái súng bắn nước, cùng tiểu Hồng Tuấn về nhà, tiểu Hồng Tuấn thì ôm một chồng giấy bút, một tay bị hắn nắm chặt.
“Bắt đầu từ ngày mai ta phải đến học đường.” Tiểu Lý Cảnh Lung nói với tiểu Hồng Tuấn, “Ban ngày không ở nhà nhưng học xong sẽ lập tức về ngay.” Trong lời nói, ý tứ rõ ràng là không nỡ rời xa Hồng Tuấn.
Khi đó Hồng Tuấn cũng không biết ‘Học đường’ là cái gì, đến khi tiểu Lý Cảnh Lung thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đi học, hắn liền buồn bực ngồi trong viện chờ tiểu Lý Cảnh Lung trở về. Lá vàng bay bay, mùa đông dần tới, hắn nói với phụ mẫu cũng nên đi đến ‘Học đường’. Mà đêm đó, yêu cầu của hắn khiến Khổng Tuyên cùng Giả Dục Trạch lại tranh cãi.
Tiểu Hồng Tuấn rất sợ phụ mẫu cãi nhau, mỗi lần hai người ầm ĩ, hắn luôn cảm thấy lỗi là do hắn, ầm ĩ xong, mẫu thân hao tổn tinh thần ủ rũ hẳn, khóc không ngừng được, phụ thân thì áy náy, nhìn hắn rất lâu, cũng không nói câu gì.
Mà càng ngày hắn lại càng dễ sinh bệnh, mỗi lần bị bệnh trái tim nóng như lửa đốt, muốn thiêu cháy cả người, lúc ấy phụ mẫu ầm ĩ cãi nhau, một thời gian sau, Giải Ngục có qua mấy lần, bệnh tình của hắn chậm rãi thuyên giảm. Giả Dục Trạch vẫn rất sợ hãi, chỉ sợ nhi tử gặp bất trắc gì.
“Nó cũng nên làm mấy việc này!”
“Khổng Tuyên! Nó còn nhỏ, không hiểu việc gì cả!”
Từ sau lần cãi nhau này, hai vợ chồng cùng tìm biện pháp, Giả Dục Trạch dạy Hồng Tuấn đọc chữ, mà Khổng Tuyên dạy hắn viết chữ. Nhưng tiểu Hồng Tuấn không muốn cái này, hắn chỉ muốn đi tìm tiểu Lý Cảnh Lung, lúc nào cũng mong chờ tiểu Lý Cảnh Lung đi học về, trời tối liền chạy đến sờ sờ mặt tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ta cứ nghĩ ngươi chết rồi.” Rồi cả hai ngồi nói chuyện một lúc, ai lại về nhà nấy.
Mùng tám tháng chạp, tiểu Hồng Tuấn lại thần kỳ tìm được chỗ học của Lý Cảnh Lung, bò trên bệ cửa sổ nhìn quanh. Quá nhiều hài tử, tiếng đọc sách sang sảng, hắn tìm một hồi, cuối cùng tìm được Lý Cảnh Lung đang ngồi bên cạnh chiếc bàn trà nho nhỏ.
Tiểu Lý Cảnh Lung đang tuổi lớn, trong nửa năm nay đã lộ rõ dáng dấp thiếu niên, có người quay đầu nhìn thấy tiểu Hồng Tuấn, liền kinh ngạc hỏi: “Ai vậy?”
Tiểu Lý Cảnh Lung quay đầu nhìn lại, nhân dịp sư phụ đang ngủ gật thì cúi người đi tới, để Hồng Tuấn núp sau lưng mình.
Tiểu Hồng Tuấn cứ nghĩ sẽ bị bảo trở về, nhưng không nghĩ tiểu Lý Cảnh Lung để hắn ngồi bên cạnh, sư phụ cũng không để ý, mở mắt lắc đầu một cái, lại tiếp tục giảng bài.
“Lý Cảnh Lung, đây là ai?” Có người hỏi, “Đệ đệ ngươi sao?”
“Tức phụ của ta.” Tiểu Lý Cảnh Lung nhéo mặt tiểu Hồng Tuấn, tiểu Hồng Tuấn mới đến nhìn cái gì cũng thấy mới lại, tiện tay đẩy hắn ra, lật xem đồ vật trên bàn Lý Cảnh Lung.
“Nhớ ta sao?” Tiểu Lý Cảnh Lung tiến đến, cười nói bên tai tiểu Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn không để ý, chỉ chăm chú xem xét đồ đạc, mỗi thứ đề lật ra xem, xem xong sẽ để vào chỗ cũ, thiếu niên Lý Cảnh Lung đã lớn hơn, lộ ra khí chất rất đáng tin cậy.
“Ở nhà có nhớ ta không?” Tiểu Lý Cảnh Lung nghe giảng một lát lại hỏi bên tai Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn lật sách, cúi đầu nhìn cuốn ‘Thiên tự văn’, còn ghi chú thích của Lý Cảnh Lung, ‘ừ’ một tiếng. Tiểu Lý Cảnh Lung liền nắm tay hắn, giữ chặt trong ngực không buông, sờ tới sờ lui tay tiểu Hồng Tuấn. Tiểu Hồng Tuấn đành một tay lật sách, xem một chút, tiểu Hồng Tuấn buồn ngủ, tiểu Lý Cảnh Lung ngồi xếp bằng để hắn gối lên đùi mình ngủ trưa.
Từ nay về sau, thiếu niên Lý Cảnh Lung rất chăm chỉ học hành, thỉnh thoảng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trước giờ đọc sách vẫn rất nhàm chán, có người đến nói: “Lý Cảnh Lung! Tiểu tức phụ nhà ngươi đến rồi!” Mọi người cười vang, tiểu Hồng Tuấn kéo vạt áo, khom người từ cửa sau đi vào, trốn ánh mắt của sư phụ, cẩn thận đi vào ngồi bên cạnh tiểu Lý Cảnh Lung.
Mọi người đều thích Hồng Tuấn, muốn nói chuyện với hắn, tiểu Lý Cảnh Lung lại không cho tiểu Hồng Tuấn kết giao với bọn họ, tiểu Hồng Tuấn có tiểu Lý Cảnh Lung rồi, cũng không cần kết bạn với ai nữa.
Đến một hôm, đồng môn của Lý Cảnh Lung đưa cho tiểu Hồng Tuấn một hộp son phấn, tiểu Hồng Tuấn không biết là gì, mờ mịt lắc đầu từ chối, đồng môn nói: “Son phấn cũng không biết sao…”
“Không phải… ngươi là nam mà!”
Mọi người: “...”
Đám thiếu niên đều cứ nghĩ tiểu Hồng Tuấn là thiên kim nhà quan lại nào đó, giả nam trang đến, là hôn thê của Lý Cảnh Lung, không nghĩ đúng là nam hài thật! Lập tức mọi người đếu choáng váng.
“Đây không phải nhi tử của Khổng đại phu sao?” Có người phát hiện, “Giống y như cha hắn.”
“Đừng nói ra bên ngoài!” Tiểu Lý Cảnh Lung luống cuống, vội vàng dặn dò đồng môn giữ bí mật, tiểu Hồng Tuấn thì trốn sau lưng tiểu Lý Cảnh Lung, có hơi sợ, dù sao trong thế giới của hắn, ngoài phụ mẫu cũng chỉ có tiểu Lý Cảnh Lung, mà giao thiệp với một đám người như vậy, quả là vượt qua cực hạn của hắn rồi.
“Ngươi là gì của hắn?” Đám đồng môn ăn uống no say, liền lôi kéo tiểu Lý Cảnh Lung, hỏi tiểu Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn cảnh giác nhìn mọi người, hắn không thích ở chung với mọi người, liền bảo tiểu Lý Cảnh Lung, “Chúng ta về nhà đi.”
“Đi, về nhà về nhà.” Tiểu Lý Cảnh Lung cười nói.
“Này… nói gì thế!” Đám người lại ồn ào, tiểu Lý Cảnh Lung biết tiểu Hồng Tuấn sợ người lạ, liền đưa hắn về.
May mà tiểu Lý Cảnh Lung bảo mọi người giữ bí mật, nhưng đổi lại là một tháng tiền tiêu vặt để cho đám bạn đồng môn uống rượu.
“Mấy thứ trên người con từ đâu ra?”
“Lý Cảnh Lung cho ạ.”
“Tinh nhi, không được lấy đồ người ta cho nữa, có nghe không,”
“Vâng.”
Lúc trước cả hai chỉ chơi trong nhà, không ra ngoài gặp người, hai tiểu hài nhi lôi tha lôi thôi, người lúc nào cũng bẩn thỉu. Nhưng Lý Cảnh Lung dần đến tuổi thiếu niên, lại còn là sĩ tộc, ngày thường cũng có để ý trang phục, mà lại… rất chú ý trang phục của tiểu Hồng Tuấn.
Thế là trên người tiểu Hồng Tuấn thường có thêm một vài món đồ mà Lý Cảnh Lung cho, có lúc là hạt trầm hương hoặc thạch châu, phỉ thúy đeo thắt lưng, trâm mã não, ban chỉ, khăn quàng màu trắng không biết từ đâu ra. Trước khi ra ngoài, Lý Cảnh Lung còn cho Hồng Tuấn mặc mấy bộ quần áo khi còn nhỏ của hắn, để trên người không dính mực tránh cho Giả Dục Trạch sinh nghi.
Thế là Khổng gia ngày càng có lắm thứ đồ chơi linh tinh từ Lý gia đưa sang, dường như chuyển cả nửa thư phòng của Lý Cảnh Lung sang rồi.
Nhưng mà nửa tháng sau, Lý Cảnh Lung vì chuyện nhỏ mà cãi nhau với đồng môn. Vốn là đồng môn đùa giỡn hai người bọn họ, vây quanh Hồng Tuấn đùa cợt, khiến hắn sợ, Lý Cảnh Lung bị nói đến phiền, bắt người ta ngậm miệng, cứ thế qua lại đánh nhau một trận.
Lúc đầu chỉ là đấm đá mấy cái, không nghĩ tới đồng môn bị mất mặt, hẹn đánh một trận, kết quả Lý Cảnh Lung xử lý gọn gàng đám người kia. Lần này còn mất mặt nữa, đồng môn liền gọi mấy tên lưu manh, chặn Lý Cảnh Lung cùng tiểu Hồng Tuấn, muốn giáo huấn hai người.
Trong hoàng hôn mùa đông, rét lạnh thấu xương, sáu thanh niên cầm gậy gỗ, thiếu niên Lý Cảnh Lung bị đánh đến nằm nghiêng trên đất, máu từ mũi chảy từ từ xuống.
Tiểu Hồng Tuấn đứng trong ngõ, không ngừng run rẩy, nhìn cảnh này.
“Buông hắn ra!” Tiểu Hồng Tuấn khàn giọng hô lớn.
Lý Cảnh Lung lau máu mũi, muốn bò dậy, lại bị đánh một cú rất nặng, ngã quỵ đầu gối xuống.
Đúng lúc này một tiếng ầm ầm nổ vang, ma khí bộc phát che phủ khắp nơi, quét sạch ngõ nhỏ.
Lý Cảnh Lung trợn mắt, nhìn tiểu Hồng Tuấn.
Sau lưng hắn hiện ra lông đuôi Khổng Tước, hai mắt phun hắc hỏa, toàn thân tỏa ra một làn sóng màu đỏ rực như máu, không ngừng khuếch tán.
“Trù Tinh…” Lý Cảnh Lung chật vật đứng dậy, cảm giác như rơi vào mộng cảnh.
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa nắm tay, đứng lơ lửng giữa không trung, con ngươi Hồng Tuấn đột nhiên co lại, cánh tay không ngừng run rẩy.
Hắc khí ngập trời cuồn cuộn cuồn cuộn, càng ngày càng lan rộng, toàn bộ Trường An bỗng nhiên tối sầm lại, phố xá nứt toác, nhà cửa đổ sụp, như bão tuyết Thiên Sơn, thủy triều dâng lên! Đúng lúc này, Đại Nhạn tháp, Khu ma ti, Từ Ân tự, Bảo Luân tháp, Tứ Thủy đài, Quan Tinh đài, cùng nở rộ kim quang, hiện ra pháp trận khổng lồ bảo hộ cho Trường An, chống đỡ với hắc khí!
“Không thể nào!” Hồng Tuấn gần như hô lên, “Làm sao mà ta không nhớ rõ?”
“Bình tĩnh!” Lục Hứa cảm thấy đây chính là mấu chốt mọi việc, nói với Hồng Tuấn: “Trấn định tinh thần của ngươi.”
___________________________________
Lưỡng tiểu vô sai: Hai đứa trẻ vô tư.
Chuẩn bị tinh thần vài chương nữa có H văn =)))
Cứ một ngụm lại một ngụm.
Hồng Tuấn trợn mắt, trông thấy bản thân hồi bé nhích lại gần Lý Cảnh Lung, mớm thuốc.
“Ấm hơn rồi.”
Tiểu Hồng Tuấn nói một mình, nằm bên cạnh Lý Cảnh Lung ngủ say, nghiêng người ôm lấy eo hắn, kéo tay hắn gối dưới đầu, cùng hắn ngủ. Cái cảnh này không khác gì Hồng Tuấn lúc bây giờ ôm Lý Cảnh Lung đi ngủ vậy.
Tiểu Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy, thuốc bắt đầu có tác dụng, bệnh tình chuyển tốt lên một chút, hắn xoay người, ôm lấy tiểu Hồng Tuấn.
“Ô ô ô…”
Tiểu Hồng Tuấn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tiểu Lý Cảnh Lung. Tiểu Lý Cảnh Lung khóc một hồi, hẳn là rất khó chịu rồi ngủ thiếp đi.
“Sao đứa nhỏ này luôn ở nhà một mình vậy?”
“Trù Tinh không phải cũng bị nhốt ở nhà sao?”
“Giống nhau được sao? Điều nhiệm tới Lạc Dương cũng không đưa hài nhi đi cùng, nếu không phải có Tinh nhi, suýt chút nữa nó bị phong hàn mà chết rồi. Đàn ông mấy người bình thường cứ nghĩ sinh con ra ném xuống đất là tự lớn được sao?”
“Sao lại động chạm đến ta? Nàng thấy nó ở nhà một mình thì gọi qua xem, Tinh nhi ở một mình cũng buồn chán, có người làm bạn không phải tốt hơn sao?”
“Được rồi, nói sau đi… Khổng Tuyên, làm sao ta luôn cảm thấy rất kỳ quái, đứa nhỏ Lý gia này, nghe nói không ai quản thúc, lúc trước thường chơi bời lêu lổng bên ngoài, cũng không đến trường.”
“Ừm, có việc gì sao?”
“Từ khi nhà chúng ta chuyển đến, sao ngày nào đứa nhỏ cũng ở nhà?”
“Thích ở chung với Tinh nhi thôi, nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, làm gì nhiều tai mắt như vậy được? Dục Trạch, nàng nhốt nó được một thời gian cũng không thể nhốt nó cả đời được, rồi nó cũng sẽ lớn lên, cũng gặp gỡ người khác…”
“Lý Cảnh Lung!”
Tiểu Lý Cảnh Lung đã khỏi bệnh nhưng vẫn mệt mỏi như cũ, ngồi trông hoa viên vẻ mặt đờ đẫn, tay cầm một cái hộp nhỏ, là đồ ngọt cho Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn trèo qua tường rào, Khổng Tuyên nói có thể phá bức tường này đi, để hai tiểu hài cùng nhau chơi đùa, nhưng thường ngày bận bịu, nên chưa làm được. Tiểu Hồng Tuấn nghe phụ mẫu nói chuyện về Lý gia, liền hỏi: “Ngươi không ra ngoài chơi sao?”
Tiểu Lý Cảnh Lung khoát tay, tiểu Hồng Tuấn không biết tại sao còn nói: “Ngươi đi chơi cùng người khác đi.”
“Ta không đi.” Tiểu Lý Cảnh Lung nói, “Chơi cùng ngươi vui hơn.”
Tiểu Hồng Tuấn nghe không hiểu, liền sóng vai ngồi cùng với tiểu Lý Cảnh Lung trong viện, tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi muốn ra ngoài chơi một chút không?”
Tiểu Hồng Tuấn đương nhiên muốn, nhưng phụ mẫu mãi mới đồng ý cho hắn chơi cùng với Lý Cảnh Lung, phụ thân rất thích Lý Cảnh Lung nhưng mẫu thân luôn có gì đó bất an, càng dặn dò kỹ Hồng Tuấn muốn chơi cùng thì không được rời khỏi nhà.
“Ta dẫn ngươi đi.” Tiểu Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Đi, về trước mẹ ngươi là được.”
Tiểu Hồng Tuấn từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ nói chuyện với người ngoài.
“Mẹ ta nói rằng, ra ngoài sẽ bị yêu quái bắt đi.”
”Ta bảo vệ ngươi.” Tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ta sẽ dùng kiếm.”
“Kiếm pháp bình thường không phải đối thủ với yêu quái…”
“Ta dùng pháp thuật! Yên tâm!” Tiểu Lý Cảnh Lung dắt tiểu Hồng Tuấn, muốn dẫn hắn đi, tiểu Hồng Tuấn xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng bị tiểu Lý Cảnh Lung nửa ôm nửa kéo, đưa ra cửa.
Hồng trần ồn ào náo nhiệt, ngựa xe như ước, thiên gia vạn hộ yên ổn sinh sống, giang sơn thái bình, tiểu Hồng Tuấn vừa ra khỏi ngõ nhỏ liền ngây người.
Hôm đó trên xe đến Trường An hắn chỉ ngủ, sắc trời lờ mờ, bây giờ thấy Trường An phồn hoa, không nỡ chớp mắt, tiểu Lý Cảnh Lung dắt hắn đi dạo quanh bốn phía, đi khắp ngóc ngách, mua đồ ăn vặt, nhưng không ăn mà cho hết tiểu Hồng Tuấn, đứng ở phía xa chợ Tây nhìn Giả Dục Trạch đang bán hà bao, bị người ta trêu chọc, mặc cả, đỏ bừng mặt.
Hắn lại thấy phụ thân ngồi xem bệnh trong dược đường ở Trường An, cùng tiểu Lý Cảnh Lung nhìn quanh, người đến khám bệnh đều là người nghèo khổ cơ hàn, không nơi nương tựa, Khổng Tuyên đột nhiên phát hiện nhi tử đã trốn ra ngoài, tiểu Hồng Tuấn thầm than hỏng bét muốn trốn, phụ thân lại cười với hắn, ra hiệu mau trở về nhà.
Mặt trời lặn về tây, tiểu Lý Cảnh Lung trong tay vung vẩy một cái súng bắn nước, cùng tiểu Hồng Tuấn về nhà, tiểu Hồng Tuấn thì ôm một chồng giấy bút, một tay bị hắn nắm chặt.
“Bắt đầu từ ngày mai ta phải đến học đường.” Tiểu Lý Cảnh Lung nói với tiểu Hồng Tuấn, “Ban ngày không ở nhà nhưng học xong sẽ lập tức về ngay.” Trong lời nói, ý tứ rõ ràng là không nỡ rời xa Hồng Tuấn.
Khi đó Hồng Tuấn cũng không biết ‘Học đường’ là cái gì, đến khi tiểu Lý Cảnh Lung thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đi học, hắn liền buồn bực ngồi trong viện chờ tiểu Lý Cảnh Lung trở về. Lá vàng bay bay, mùa đông dần tới, hắn nói với phụ mẫu cũng nên đi đến ‘Học đường’. Mà đêm đó, yêu cầu của hắn khiến Khổng Tuyên cùng Giả Dục Trạch lại tranh cãi.
Tiểu Hồng Tuấn rất sợ phụ mẫu cãi nhau, mỗi lần hai người ầm ĩ, hắn luôn cảm thấy lỗi là do hắn, ầm ĩ xong, mẫu thân hao tổn tinh thần ủ rũ hẳn, khóc không ngừng được, phụ thân thì áy náy, nhìn hắn rất lâu, cũng không nói câu gì.
Mà càng ngày hắn lại càng dễ sinh bệnh, mỗi lần bị bệnh trái tim nóng như lửa đốt, muốn thiêu cháy cả người, lúc ấy phụ mẫu ầm ĩ cãi nhau, một thời gian sau, Giải Ngục có qua mấy lần, bệnh tình của hắn chậm rãi thuyên giảm. Giả Dục Trạch vẫn rất sợ hãi, chỉ sợ nhi tử gặp bất trắc gì.
“Nó cũng nên làm mấy việc này!”
“Khổng Tuyên! Nó còn nhỏ, không hiểu việc gì cả!”
Từ sau lần cãi nhau này, hai vợ chồng cùng tìm biện pháp, Giả Dục Trạch dạy Hồng Tuấn đọc chữ, mà Khổng Tuyên dạy hắn viết chữ. Nhưng tiểu Hồng Tuấn không muốn cái này, hắn chỉ muốn đi tìm tiểu Lý Cảnh Lung, lúc nào cũng mong chờ tiểu Lý Cảnh Lung đi học về, trời tối liền chạy đến sờ sờ mặt tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ta cứ nghĩ ngươi chết rồi.” Rồi cả hai ngồi nói chuyện một lúc, ai lại về nhà nấy.
Mùng tám tháng chạp, tiểu Hồng Tuấn lại thần kỳ tìm được chỗ học của Lý Cảnh Lung, bò trên bệ cửa sổ nhìn quanh. Quá nhiều hài tử, tiếng đọc sách sang sảng, hắn tìm một hồi, cuối cùng tìm được Lý Cảnh Lung đang ngồi bên cạnh chiếc bàn trà nho nhỏ.
Tiểu Lý Cảnh Lung đang tuổi lớn, trong nửa năm nay đã lộ rõ dáng dấp thiếu niên, có người quay đầu nhìn thấy tiểu Hồng Tuấn, liền kinh ngạc hỏi: “Ai vậy?”
Tiểu Lý Cảnh Lung quay đầu nhìn lại, nhân dịp sư phụ đang ngủ gật thì cúi người đi tới, để Hồng Tuấn núp sau lưng mình.
Tiểu Hồng Tuấn cứ nghĩ sẽ bị bảo trở về, nhưng không nghĩ tiểu Lý Cảnh Lung để hắn ngồi bên cạnh, sư phụ cũng không để ý, mở mắt lắc đầu một cái, lại tiếp tục giảng bài.
“Lý Cảnh Lung, đây là ai?” Có người hỏi, “Đệ đệ ngươi sao?”
“Tức phụ của ta.” Tiểu Lý Cảnh Lung nhéo mặt tiểu Hồng Tuấn, tiểu Hồng Tuấn mới đến nhìn cái gì cũng thấy mới lại, tiện tay đẩy hắn ra, lật xem đồ vật trên bàn Lý Cảnh Lung.
“Nhớ ta sao?” Tiểu Lý Cảnh Lung tiến đến, cười nói bên tai tiểu Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn không để ý, chỉ chăm chú xem xét đồ đạc, mỗi thứ đề lật ra xem, xem xong sẽ để vào chỗ cũ, thiếu niên Lý Cảnh Lung đã lớn hơn, lộ ra khí chất rất đáng tin cậy.
“Ở nhà có nhớ ta không?” Tiểu Lý Cảnh Lung nghe giảng một lát lại hỏi bên tai Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn lật sách, cúi đầu nhìn cuốn ‘Thiên tự văn’, còn ghi chú thích của Lý Cảnh Lung, ‘ừ’ một tiếng. Tiểu Lý Cảnh Lung liền nắm tay hắn, giữ chặt trong ngực không buông, sờ tới sờ lui tay tiểu Hồng Tuấn. Tiểu Hồng Tuấn đành một tay lật sách, xem một chút, tiểu Hồng Tuấn buồn ngủ, tiểu Lý Cảnh Lung ngồi xếp bằng để hắn gối lên đùi mình ngủ trưa.
Từ nay về sau, thiếu niên Lý Cảnh Lung rất chăm chỉ học hành, thỉnh thoảng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trước giờ đọc sách vẫn rất nhàm chán, có người đến nói: “Lý Cảnh Lung! Tiểu tức phụ nhà ngươi đến rồi!” Mọi người cười vang, tiểu Hồng Tuấn kéo vạt áo, khom người từ cửa sau đi vào, trốn ánh mắt của sư phụ, cẩn thận đi vào ngồi bên cạnh tiểu Lý Cảnh Lung.
Mọi người đều thích Hồng Tuấn, muốn nói chuyện với hắn, tiểu Lý Cảnh Lung lại không cho tiểu Hồng Tuấn kết giao với bọn họ, tiểu Hồng Tuấn có tiểu Lý Cảnh Lung rồi, cũng không cần kết bạn với ai nữa.
Đến một hôm, đồng môn của Lý Cảnh Lung đưa cho tiểu Hồng Tuấn một hộp son phấn, tiểu Hồng Tuấn không biết là gì, mờ mịt lắc đầu từ chối, đồng môn nói: “Son phấn cũng không biết sao…”
“Không phải… ngươi là nam mà!”
Mọi người: “...”
Đám thiếu niên đều cứ nghĩ tiểu Hồng Tuấn là thiên kim nhà quan lại nào đó, giả nam trang đến, là hôn thê của Lý Cảnh Lung, không nghĩ đúng là nam hài thật! Lập tức mọi người đếu choáng váng.
“Đây không phải nhi tử của Khổng đại phu sao?” Có người phát hiện, “Giống y như cha hắn.”
“Đừng nói ra bên ngoài!” Tiểu Lý Cảnh Lung luống cuống, vội vàng dặn dò đồng môn giữ bí mật, tiểu Hồng Tuấn thì trốn sau lưng tiểu Lý Cảnh Lung, có hơi sợ, dù sao trong thế giới của hắn, ngoài phụ mẫu cũng chỉ có tiểu Lý Cảnh Lung, mà giao thiệp với một đám người như vậy, quả là vượt qua cực hạn của hắn rồi.
“Ngươi là gì của hắn?” Đám đồng môn ăn uống no say, liền lôi kéo tiểu Lý Cảnh Lung, hỏi tiểu Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn cảnh giác nhìn mọi người, hắn không thích ở chung với mọi người, liền bảo tiểu Lý Cảnh Lung, “Chúng ta về nhà đi.”
“Đi, về nhà về nhà.” Tiểu Lý Cảnh Lung cười nói.
“Này… nói gì thế!” Đám người lại ồn ào, tiểu Lý Cảnh Lung biết tiểu Hồng Tuấn sợ người lạ, liền đưa hắn về.
May mà tiểu Lý Cảnh Lung bảo mọi người giữ bí mật, nhưng đổi lại là một tháng tiền tiêu vặt để cho đám bạn đồng môn uống rượu.
“Mấy thứ trên người con từ đâu ra?”
“Lý Cảnh Lung cho ạ.”
“Tinh nhi, không được lấy đồ người ta cho nữa, có nghe không,”
“Vâng.”
Lúc trước cả hai chỉ chơi trong nhà, không ra ngoài gặp người, hai tiểu hài nhi lôi tha lôi thôi, người lúc nào cũng bẩn thỉu. Nhưng Lý Cảnh Lung dần đến tuổi thiếu niên, lại còn là sĩ tộc, ngày thường cũng có để ý trang phục, mà lại… rất chú ý trang phục của tiểu Hồng Tuấn.
Thế là trên người tiểu Hồng Tuấn thường có thêm một vài món đồ mà Lý Cảnh Lung cho, có lúc là hạt trầm hương hoặc thạch châu, phỉ thúy đeo thắt lưng, trâm mã não, ban chỉ, khăn quàng màu trắng không biết từ đâu ra. Trước khi ra ngoài, Lý Cảnh Lung còn cho Hồng Tuấn mặc mấy bộ quần áo khi còn nhỏ của hắn, để trên người không dính mực tránh cho Giả Dục Trạch sinh nghi.
Thế là Khổng gia ngày càng có lắm thứ đồ chơi linh tinh từ Lý gia đưa sang, dường như chuyển cả nửa thư phòng của Lý Cảnh Lung sang rồi.
Nhưng mà nửa tháng sau, Lý Cảnh Lung vì chuyện nhỏ mà cãi nhau với đồng môn. Vốn là đồng môn đùa giỡn hai người bọn họ, vây quanh Hồng Tuấn đùa cợt, khiến hắn sợ, Lý Cảnh Lung bị nói đến phiền, bắt người ta ngậm miệng, cứ thế qua lại đánh nhau một trận.
Lúc đầu chỉ là đấm đá mấy cái, không nghĩ tới đồng môn bị mất mặt, hẹn đánh một trận, kết quả Lý Cảnh Lung xử lý gọn gàng đám người kia. Lần này còn mất mặt nữa, đồng môn liền gọi mấy tên lưu manh, chặn Lý Cảnh Lung cùng tiểu Hồng Tuấn, muốn giáo huấn hai người.
Trong hoàng hôn mùa đông, rét lạnh thấu xương, sáu thanh niên cầm gậy gỗ, thiếu niên Lý Cảnh Lung bị đánh đến nằm nghiêng trên đất, máu từ mũi chảy từ từ xuống.
Tiểu Hồng Tuấn đứng trong ngõ, không ngừng run rẩy, nhìn cảnh này.
“Buông hắn ra!” Tiểu Hồng Tuấn khàn giọng hô lớn.
Lý Cảnh Lung lau máu mũi, muốn bò dậy, lại bị đánh một cú rất nặng, ngã quỵ đầu gối xuống.
Đúng lúc này một tiếng ầm ầm nổ vang, ma khí bộc phát che phủ khắp nơi, quét sạch ngõ nhỏ.
Lý Cảnh Lung trợn mắt, nhìn tiểu Hồng Tuấn.
Sau lưng hắn hiện ra lông đuôi Khổng Tước, hai mắt phun hắc hỏa, toàn thân tỏa ra một làn sóng màu đỏ rực như máu, không ngừng khuếch tán.
“Trù Tinh…” Lý Cảnh Lung chật vật đứng dậy, cảm giác như rơi vào mộng cảnh.
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa nắm tay, đứng lơ lửng giữa không trung, con ngươi Hồng Tuấn đột nhiên co lại, cánh tay không ngừng run rẩy.
Hắc khí ngập trời cuồn cuộn cuồn cuộn, càng ngày càng lan rộng, toàn bộ Trường An bỗng nhiên tối sầm lại, phố xá nứt toác, nhà cửa đổ sụp, như bão tuyết Thiên Sơn, thủy triều dâng lên! Đúng lúc này, Đại Nhạn tháp, Khu ma ti, Từ Ân tự, Bảo Luân tháp, Tứ Thủy đài, Quan Tinh đài, cùng nở rộ kim quang, hiện ra pháp trận khổng lồ bảo hộ cho Trường An, chống đỡ với hắc khí!
“Không thể nào!” Hồng Tuấn gần như hô lên, “Làm sao mà ta không nhớ rõ?”
“Bình tĩnh!” Lục Hứa cảm thấy đây chính là mấu chốt mọi việc, nói với Hồng Tuấn: “Trấn định tinh thần của ngươi.”
___________________________________
Lưỡng tiểu vô sai: Hai đứa trẻ vô tư.
Chuẩn bị tinh thần vài chương nữa có H văn =)))
/225
|