Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 36

/86


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liên Ngữ Tương không biết Đồng An huyện chủ, nhưng nhận ra đám quý nữ vây quanh nàng ta. Được một đám quý nữ mắt cao hơn đỉnh đầu vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, có thể tưởng tượng thân phận của cô bé này tôn quý đến mức nào.

Ngay lập tức, tuy nàng cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể cố nén lệ ý, che hai gò má đang in hằn 2 dấu tay rõ ràng, nén giận: “Ta không biết ngươi là ai… A!”

Lời chưa nói hết, nàng bị Quách Bội tung chân đá lên bụng, cả người bị đẩy về sau vài bước. Tuy rằng Quách Bội mới mười bốn tuổi, lại là đại gia thiên kim được nuông chiều từ bé, nhưng từ nhỏ nàng ta đã hiếu động, thân thể tốt hơn những khuê tú không mấy khi ra cửa kia không biết bao nhiêu lần. Nàng ta vừa thấy Liên Ngữ Tương bị đánh còn đứng yên tại chỗ giả vờ giả vịt liền khó chịu, một cước này dùng mười thành lực đạo, tuy không đá ngã Liên Ngữ Tương, những vẫn làm cho nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh to cỡ hạt đậu đọng nơi thái dương.

Quách Bội hừ lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Liên Ngữ Tương sắc mặt trắng bệch: “Cái gì mà ‘Kinh đô song xu’, tài mạo song tuyệt! Ngươi xứng chắc? !” Quay đầu hướng một quý nữ áo trắng váy xanh nói: “Ngươi còn cho là nàng xứng đáng cùng nổi danh với ngươi hả, nữ tử dối trá làm ra vẻ như vậy, bị so sánh với mình ngươi không thấy tự thấp bản thân à?”

Thiếu nữ áo trắng váy xanh là tiểu tôn nữ nhà Lưu Thái Phó, Lưu Dao Tranh, cùng với Liên Ngữ Tương được tôn là “Kinh đô song xu” (Hai người đẹp ở kinh đô). Nàng là người tính tình dịu dàng, nghe thấy Quách Bội nói không khách khí như vậy, tuy có chút xấu hổ, cũng không nhiều lời bỏ đá xuống giếng, đáp lại bằng sự im lặng.

Quách Bội tuy là Đồng An huyện chủ, nhưng Lưu Thái Phó là đế sư (thầy của vua), từng chỉ bảo Thừa Bình đế nhiều năm, đức cao vọng trọng, hắn thương yêu nhất là tiểu tôn nữ, nàng còn là tiểu thư khuê các có hiền danh nổi tiếng trong kinh thành, dù là Quách Bội cũng không dám chọc nàng quá mức.

Quách Bội thấy Lưu Dao Tranh không nói, càng cảm thấy tức giận, ánh mắt ngoan lệ chuyển qua hướng mái tóc ướt mồ hôi của Liên Ngữ Tương, tất cả nộ khí nhắm hết vào nàng ta, nhấc chân muốn qua giáo huấn nàng. Mà hai nha hoàn của Liên Ngữ Tương sớm bị người của Đồng An huyện chủ chế trụ, đành trơ mắt nhìn huyện chủ điêu ngoa kia bắt nạt chủ tử nhà mình.

“Đồng An, cháu muốn làm gì?” Giọng nam trong sáng ôn nhuận như cơn gió nhẹ, dễ dàng xua tan không khí giương cung bạt kiếm bên hồ. Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy Sở vương Lưu Trạch một thân lam sắc cẩm y chậm rãi đi tới, ánh mắt trong trẻo sáng ngời.

Bước chân Quách Bội ngừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt có chút ảo não, không cam nguyện kêu một tiếng: “Biểu cữu cữu.”

Lưu Trạch không nhìn nàng, mà chuyển hướng nhìn Liên Ngữ Tương đang đứng cách đó không xa hạ eo cúi đầu, hai tay đặt lên bụng. Vừa nhìn bộ dáng này của nàng ta là biết ngay tiền căn hậu quả  của việc này—— Quách Bội luôn ương ngạnh, bắt nạt những nữ tử dung mạo đẹp, tài khí cao nhưng xuất thân không tốt là chuyện thường, thân là thân thích, hắn cũng biết một vài điểm.

Chỉ là lần này hình như người kia không phải xuất thân tiểu môn tiểu hộ, chỉ sợ sau khi Quách Bội xuống tay độc ác khó có thể giải quyết.

Lưu Trạch cũng có chút ấn tượng đối với Liên Ngữ Tương, về sau hắn từng tra xét chuyện năm năm trước, biết được là Nhị cô nương An quốc phủ làm, từ lần đó cảm thấy thêm mấy phần hảo cảm với nàng, không đối đãi nàng như những “danh viện” có tiếng mà không có miếng kia.

Bây giờ gặp lại, tiểu nữ hài nhi thiện tâm năm đó nay đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, lại bị Quách Bội kiêu hoành bạt hỗ* khi dễ tới hoàn cảnh này, hắn cảm thấy rất thương tiếc, giọng điệu nói với ngoại sinh nữ Quách Bội cũng hàm chứa ý tức giận: “Thường ngày ta nghe nói cháu ương ngạnh, nghĩ tính tình cháu vẫn còn trẻ con, không ngờ cháu lại khinh người đến mức này!”

(Kiêu hoành bạt hỗ: Kiêu ngạo làm càn, không coi ai ra gì)

Quách Bội cứng người, sau đó lại nghe Lưu Trạch tiếp tục nói: “Xem ra hai ngày tới ta nên tới cửa chào hỏi dượng và cô một phen.”

Nghe những lời này của hắn, ngược lại Quách Bội không sợ, đại trưởng công chúa Dương Hạ thương nàng nhất, chỉ cần nàng không gây tai nạn chết người, ở bên ngoài làm gì cũng là việc nhỏ. Nàng cười hì hì đảo mắt: “Biểu cữu cữu hiểu lầm, cháu chỉ là…”

Hôm nay, ở Kính Hồ vô cùng náo nhiệt, Quách Bội đang nghĩ biện pháp đối phó qua loa với Lưu Trạch thì Liên Ngữ Hàm đang chậm rãi đi đến bên hồ.

Hôm nay thực khéo, nàng cũng mặc một thân lam sắc xiêm y, tai đeo khuyên Minh Nguyệt, chân mang giày Phi Vân, eo mang thắt lưng Nguyệt Ảnh, tóc đen như mực búi thành Nguyên Bảo kế, viên ruby lớn chừng ngón cái rủ xuống từ đầu phượng trên châm cài, khiến nàng như thiên tiên hạ phàm, đẹp không sao tả xiết.

(Nguyên Bảo kế: 


/86

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status