Miêu Phương Hương vội nói :
- Công tử, cô ta đi đến!
Hầu Ngọc Côn nói :
- Ta sở dĩ cho ngừng xe, chính là đợi cô ta đến!
Bóng người áo trắng kia tuy nói là đi chậm rãi, nhưng thực ra tốc độ so với người thường nhanh gấp bội, khoảng cách bốn năm mươi trượng chỉ trong nháy mắt đã đến gần ngoài mười trượng.
Hầu Ngọc Côn hất mạnh tay một cái khiến cả tấm bạt phía sau xe vén hẳn lên, cất tiếng nói lớn :
- Lãnh cô nương đấy sao?
Bóng người áo trắng chậm lại nói :
- Là ta, Hầu Ngọc Côn, người làm gì?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt nói :
- Tôi đoán là cô nương, quả nhiên chính là cô nương...
Nói chuyện vài câu thì Lãnh Ngưng Hương đã đến sau xe, Hầu Ngọc Côn nhảy xuống khỏi xe ôm quyền thi lễ nói :
- Cô nương đi đêm đến tận đây, hẳn cùng đường, có muốn chúng tôi đưa một quãng không?
Lãnh Ngưng Hương chẳng đáp lời hắn, ánh mắt nhìn nhanh vào trong xe hỏi lại :
- Ngươi đi đến đâu?
Hầu Ngọc Côn đáp :
- Tôi có chuyện đi Giang Nam.
Lãnh Ngưng Hương hỏi :
- Nó là ai?
Hầu Ngọc Côn hàm hồ nói một câu :
- Chẳng phải vừa rồi cô nương đã gặp, Lý Tồn Hiếu...
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn thẳng vào Miêu Phương Hương nói :
- Ta muốn hỏi là vị cô nương kia?
Hầu Ngọc Côn “a” lên một tiếng nói :
- Thì ra người cô nương muốn hỏi là cô ta, Miêu Phương Hương một trong Bạch Cốt tam sát.
Lãnh Ngưng Hương mày liễu chau lại nói :
- Bạch Cốt tam sát!
Hầu Ngọc Côn cười nói :
- Bạch Cốt tam sát thật vinh hạnh, đến cô nương cũng biết tới!
Miêu Phương Hương trong xe hơi nghiêng mình thi lễ nói :
- Miêu Phương Hương bái kiến Lãnh cô nương.
Lãnh Ngưng Hương chẳng để ý đến cô ta, nhìn Hầu Ngọc Côn lại hỏi :
- Còn người đánh xe kia?
Hầu Ngọc Côn đáp :
- Lão nhị trong Bạch Cốt Tam Sát, Sầm Đông Dương.
Lãnh Ngưng Hương ánh mắt hồ nghi hỏi :
- Bọn họ là bằng hữu của ngươi?
Hầu Ngọc Côn gật đầu đáp :
- Có thể nói như vậy.
Lãnh Ngưng Hương chau mày nói :
- Có thể nói như vậy? Nghĩa là sao?
- Họ hai người xem tại hạ như chủ nhân, nhưng tại hạ chỉ xem họ như bằng hữu.
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói :
- Vậy có loại biết, thật chẳng tệ!
Miêu Phương Hương tuy trong lòng không vui vì câu nói mỉa mai này, nhưng chẳng dám lên tiếng, đến một chút biểu hiện trên mặt cũng không.
Hầu Ngọc Côn thì làm như không nghe thấy, cười “hi hi” nói :
- Cô nương có muốn tôi đưa một quãng không?
Lãnh Ngưng Hương lạnh nhạt nói :
- Không cần, đa tạ hảo ý!
Rồi quay người phóng chân vọt đi, lần này thì chẳng đi theo đường lớn.
Hầu Ngọc Côn cười ha hả nói lớn :
- Cô nương đi mạnh khỏe, thứ cho tôi không tiễn chân được!
Chẳng nghe Lãnh Ngưng Hương đáp thêm tiếng nào, chỉ trong chớp mắt bóng trắng đã vọt xa cả trăm trượng, Hầu Ngọc Côn quay người bước lên ngồi trên xe quát lớn :
- Đi, không cần nhanh quá!
Sầm Đông Dương phía trước ứng thanh đáp, rồi vung roi cho ngựa chạy đi.
Hầu Ngọc Côn nhìn Lý Tồn Hiếu cười vui nói :
- Giờ thì đảm bảo cô ta chẳng còn quay lại.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Các hạ thật cao minh.
Miêu Phương Hương chen vào nói :
- Lãnh Ngưng Hương sẽ chẳng bao giờ bày trò thần oai nữa!
- Nói đúng lắm.
Sầm Đông Dương ở phía trước cũng góp lời nói :
- Tốt nhất đừng bao giờ rơi vào tay Sầm mỗ, nếu như vào tay Sầm mỗ nhất định cho cô ta biết mùi mèo vỡn chuột như thế nào! Hắc hắc...
Miêu Phương Hương nói :
- Ngươi thì cũng chỉ dựa vào chút sức lâm trận của mình để ra oai.
Hầu Ngọc Côn cười hô hố nói :
- Ta cũng muốn học theo cách của hắn xem thế nào?
Miêu Phương Hương liếc xéo hắn một cái, trong ánh mắt hàm lộ chút tà khí, một nụ cười bí hiểm trên môi.
Lý Tồn Hiếu vờ làm như không nghe thấy mấy lời cợt nhã của bọn họ, nhắm hờ mắt tựa người vào thành xe chẳng lên tiếng.
- Đúng rồi!
Hầu Ngọc Côn bỗng nhìn Lý Tồn Hiếu cười nói lớn :
- Cứ học theo Lý huynh là hay nhất, đường đi Giang Nam xa xôi khó nhọc, ngựa mệt mỏi thì còn thay được, nhưng con người chẳng phải bằng đồng bằng thép, tốt nhất nhắm mắt dưỡng thần tĩnh khí là hơn hết!
Miêu Phương Hương ném một ánh mắt thâm sâu nhìn Lý Tồn Hiếu rồi cũng nhắm hờ mắt chẳng nói gì thêm.
Cỗ xe ngựa cứ rong ruỗi ngày này qua ngày khác, thay ngựa có đến ba lần, đồng thời còn thay thêm một cỗ xe khác, chạy một hơi đến tận bờ Giang Nam, chung quy không còn thấy bóng Lãnh Ngưng Hương bám theo.
Đến đây thì xe chạy chầm chậm, rèm thùng xe vén cao, Hầu Ngọc Côn phóng mắt ngắm cảnh chung quanh hít sâu một hơi cao hứng nói :
- Chưa qua sông mà đã nghe hương vị Giang Nam. Nhìn xem, chỉ một vùng này đã thấy khác hẳn Trung nguyên, Lý huynh thấy đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu thành thật đáp :
- Đúng thế.
Liền nghe Sầm Đông Dương phía trước hỏi vọng lại :
- Công tử, chúng ta qua sông ở đâu?
Hầu Ngọc Côn nói :
- Vùng này ta không quen, ngươi thấy nơi nào thuận tiện thì qua sông.
“Vâng” Sầm Đông Dương đáp một tiếng, chẳng nói gì thêm.
Miêu Phương Hương nói :
- Công tử, qua sông rồi, chúng ta đi đâu?
Hầu Ngọc Côn nghe hỏi liều quay nhìn Lý Tồn Hiếu cười nói :
- Điều này thì nên hỏi Lý huynh.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tại hạ chỉ nghe Giả tiền bối nói là đi Giang Nam, nhưng đi nơi nào ở Giang Nam thì tại hạ không rõ.
Hầu Ngọc Côn tỏ ra chẳng để ý, cười nói :
- Vậy thì hơi phiền, một vùng Giang Nam rộng lớn thế này mà tìm người thì khác nào mò kim đáy biển!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Đúng là như thế, nhưng tại hạ chẳng còn giúp gì được.
Hầu Ngọc Côn cười vui vẻ nói :
- Lý huynh chớ nên quên, chẳng phải một mình tiểu đệ muốn tìm Trương Viễn Đình.
Lý Tồn Hiếu lại gật đầu thừa nhận :
- Tại hạ biết, chính tại hạ cũng đang muốn tìm lão ta.
Hầu Ngọc Côn cười nói :
- Lý huynh hiểu được thế thì tốt, ban đầu Lý huynh chẳng như tiểu đệ nôn nóng tìm lão ta, nhưng tìm ra sớm ngày nào thì tốt ngày ấy. Phải biết muốn tìm lão ấy chẳng riêng gì hai chúng ta, tránh phải đêm dài lắm mộng!
Hầu Ngọc Côn nói :
- Tại hạ chỉ hận một điều là không tìm được lão ta ngay bây giờ.
Hầu Ngọc Côn vẻ hơi bất người “A” lên một tiếng nói :
- Tiểu đệ không ngờ Lý huynh cũng nôn nóng như thế!
- Chỉ e còn nôn nóng hơn cả các hạ.
Bỗng xe ngừng lại, giọng Sầm Đông Dương phía trước nói lớn :
- Công tử, chúng ta qua sông ở đây, xin mời xuống xe.
Hầu Ngọc Côn nhìn ra ngoài thấy xe ngừng lại bên một bến tàu, sông Trường Giang nằm ngang trước mặt, sóng nước mênh mông cuồn cuộn chảy về Đông, nhìn sang bờ bên kia chỉ thấy một rặng màu xanh xanh, đủ biết mặt sông rộng có đến năm sáu mươi trượng.
Bên bến tàu thuyền lớn thuyền nhỏ đổ san sát bên nhau, người đứng thành đoàn, kẻ qua người lại, tiếng rao bán hàng nhộn nhịp thực không khác gì một chợ trấn ven sông.
Ba người theo nhau xuống xe, Hầu Ngọc Côn nhìn Sầm Đông Dương hỏi :
- Đây là nơi nào?
Miêu Phương Hương nhanh nhảu đáp :
- Bến sông này đã thuộc về địa vực Giang Nam.
Hầu Ngọc Côn đưa mắt nhìn quanh tàu thuyền trên bến hỏi :
- Có dễ mượn thuyền không?
Sầm Đông Dương gật đầu nói :
- Thuyền mướn chẳng khó, có điều... công tử, xe ngựa này...
Hầu Ngọc Côn nói ngay :
- Vốn chẳng phải của ta, bỏ nó đi cũng chẳng sao.
Sầm Đông Dương nói :
- Thế thì dễ, công tử xin chờ ở đây, tôi đi mướn thuyền.
Nói rồi thả bộ đi dọc theo bờ sông.
Hầu Ngọc Côn nhìn xuống bến thuyền nói :
- Người đông thế này mà đều đợi qua sông, nếu chúng ta đợi thì đợi cả nửa ngày đây!
Miêu Phương Hương nói :
- Có cách mà chúng ta chẳng phải chờ lâu...
Vừa nói với nhau mấy câu đã thấy Sầm Đông Dương chen từ trong đám người đứng bên bến thuyền, mặt mày hớt hải chạy nhanh trở lại.
Hầu Ngọc Côn chau mày hỏi ngay :
- Chuyện gì?
Sầm Đông Dương thử gấp nói :
- Công tử, nguy rồi, tôi chạm phải...
Hắn nói chưa hết câu thì nghe giọng Miêu Phương Hương thất thanh la lên :
- A, Ôn Phi Khanh!
Cả Hầu Ngọc Côn và Lý Tồn Hiếu nghe ba tiếng “Ôn Phi Khanh” thì đều ngớ người, mắt nhìn theo ánh mắt Miêu Phương Hương liền nhận ra trên một mô đất cao ngay bên bến sông một bóng nữ nhân áo đen đang đứng. Từ đầu đến chân phục trang một màu đen, đến ngay tấm mạn che mặt bằng lụa cũng mày đen, chẳng phải Ôn Phi Khanh thì là ai?
Hầu Ngọc Côn trên mặt biến sắc nói :
- Cô ta làm sao lại đến đây...
Miêu Phương Hương nói :
- Công tử, cô ta đã nhìn thấy chúng ta.
- Ta biết, nhưng nơi đông người thế này thách cô ta dám làm gì. Chúng ta đi, tìm một nơi khác qua sông!
Nói rồi quay người bước lên xe.
Sầm Đông Dương vội nói :
- Công tử, không đi được.
Hầu Ngọc Côn nghe nói ngừng chân lại hỏi :
- Vì sao lại đi không được?
Sầm Đông Dương cười khổ nói :
- Tôi đang định bẩm công tử, cô ta muốn tôi chuyển lời cho công tử, nói nơi này đông người nên không muốn làm kinh động người khác, mời công tử ra cánh rừng ngoài xa trăm trượng kia chờ, cô ta đến nói chuyện. Cô ta chỉ ngại điều này, giờ công tử bỏ đi chẳng phải vừa hợp tâm ý cô ta sao?
Hầu Ngọc Côn nhìn nhanh về phía bến sông bỗng la lên :
- Ài, cô ta có lẽ thay đổi chủ ý, đến rồi kia!
Sầm Đông Dương quay nhìn thì quả nhiên thấy Ôn Phi Khanh đã rời khỏi gò đất đang đi đến gần.
Miêu Phương Hương cười nhạt nói :
- Cứ để ả đến đây, hừ... chỉ cần ả dám manh động thì ta sẽ nói toạt chuyện của ả đêm ấy ra!
Hầu Ngọc Côn vừa nghe thì trong ánh mắt lóe lên một nét tà khí, nhìn Sầm Đông Dương hỏi :
- Chuyện ngươi kể ta nghe là thực đấy chứ?
Sầm Đông Dương xoa tay cười cười nói :
- Cứ một chuyện Sở Ngọc Hiên nhất định giết bằng được Miêu Phương Hương, công tử chẳng lẽ không hiểu ra sao?
- Đúng!
Hầu Ngọc Côn vỗ tay vui mừng nói :
- Nếu là ta thì ta sẽ phục đầu lạy hai ngươi ba lạy. Nghe đây, hai ngươi nhanh ra ngoài khu rừng kia chờ ta, ta ở đây nói chuyện với cô ta, đi nhanh!
Sầm Đông Dương ngớ người nói :
- Ý công tử là...
- Ta có chủ ý của ta, nếu chờ cô ta đến thì muốn đi cũng không kịp, đi nhanh đi!
Sầm Đông Dương nghe thế chẳng hỏi gì thêm, liền cùng Miêu Phương Hương phóng chân chạy đi ngay.
Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương vừa đi xong thì Ôn Phi Khanh cũng vừa đến gần, Hầu Ngọc Côn ôm quyền thi lễ nói :
- Nhị cô nương vẫn an khang! Từ lần gặp ở tiểu trấn kia, chẳng ngờ giờ lại gặp nhau trên bến Trường Giang này, đúng là quả đất quay tròn!
Ôn Phi Khanh chẳng để ý đến thái độ cung cung kính kính giả tạo của Hầu Ngọc Côn, chỉ nhìn theo bóng bọn Sầm Đông Dương hai người hỏi :
- Bọn chúng vì sao lại đi?
Hầu Ngọc Côn cười hi hi nói :
- Cô nương muốn tìm tôi, có tôi đây chẳng đủ sao?
Ôn Phi Khanh lại nhìn Lý Tồn Hiếu, bất giác trong lòng có chút xao động nói :
- Không ngờ gặp huynh ở đây, tôi tìm huynh đã lâu, làm sao lại gặp huynh ở đây chứ?
Hầu Ngọc Côn chen vào nói :
- Cô nương, Lý huynh hiện tại đã là bằng hữu của tại hạ.
Ôn Phi Khanh liếc xéo hắn một cái nói;
- Ta biết, ta cũng chính đang tìm ngươi.
Hầu Ngọc Côn cười cười nói :
- Nhị cô nương tìm tôi làm gì?
Ôn Phi Khanh lạnh giọng nói :
- Tự ngươi hiểu!
Hầu Ngọc Côn vờ lắc đầu nói :
- Tại hạ không biết, theo tại hạ biết thì lẽ ra Nhị cô nương nên cảm tạ tôi mới phải. Bởi vì trong cảnh nghìn cân treo mành thì tôi xuất hiện hù chạy Liễu Ngọc Lân, cô nương có hiểu bốn chữ “nghìn cân treo mành” kia là chỉ điều gì không?
Ôn Phi Khanh vừa nghe một câu này thì mặt trắng ra, trong ánh mắt lộ thu ba giờ sắc lạnh hằn sát khí, nói :
- Vậy thì ta phải cảm tạ ngươi!
Nói rồi cánh tay ngọc từ từ giơ lên...
Hầu Ngọc Côn không chút hốt hoảng, nói ngay :
- Xem ra Nhị cô nương hiểu nhầm rồi. Tôi tuy đuổi Liễu Ngọc Lân chạy, thế nhưng tôi chẳng phải là người đục nước béo cò, mà người nhân nhà cháy ăn cướp kia chính là Sở Ngọc Hiên!
Ôn Phi Khanh ngơ người, cánh tay ngọc đặt trên hông, lạnh giọng nói :
- Ngươi nói sao, Sở Ngọc Hiên?
Hầu Ngọc Côn cười cườinói :
- Tôi chẳng ngại gì cứ nói thẳng ra cho Nhị cô nương biết, trong khi tôi ở bên ngoài giữ chân Liễu Ngọc Lân, thì Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương ở bên trong cứu cô nương chạy. Bọn Sầm Đông Dương hai người mang cô nương đến một ngôi miếu hoang, chẳng ngờ ở đó chúng gặp phải Sở Ngọc Hiên, chính Sở Ngọc Hiên đánh đuổi bọn họ...
Nói đến đó hắn nheo mắt cười cợt nói tiếp :
- Sau đó chuyện thế nào thì bất tất nói ra!
Ôn Phi Khanh trên mặt không còn chút sắc huyết, sau hồi lặng người hỏi :
- Thật Sở Ngọc Hiên chứ?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói :
- Cô nương biết tại hạ rồi, nếu như là tại hạ thì có chết cũng chẳng bao giờ thừa nhận chuyện này.
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói :
- Thảo nào mà vừa nhìn thấy ta, bọn chúng liền bỏ chạy. Giờ chúng đã chạy thì ta đành tìm ngươi.
Hầu Ngọc Côn ngẩn người nói :
- Nhị cô nương vì sao lại tìm tại hạ, chẳng phải vừa rồi tại hạ đã nói...
Ôn Phi Khanh buông rõ từng tiếng :
- Liễu Ngọc Lân, Sở Ngọc Hiên và ngươi, ta chẳng bỏ qua tên nào!
Hầu Ngọc Côn la lên :
- Cô nương định sát nhân diệt khẩu?
Ôn Phi Khanh giọng lạnh như băng nói :
- Có thể nói như thế, còn có một nguyên nhân khác, chính ngươi đã để cho bọn Sầm Đông Dương bắt ta đi, rõ ràng ngươi cũng manh tâm làm chuyện bất lương!
Dứt lời, tay đặt trên hông từ từ giơ lên.
Hầu Ngọc Côn vội nói lớn :
- Nhị cô nương, nên biết đây là bến thuyền qua sông!
- Hừ! Ta vốn lo làm kinh động quần chúng, nhưng giờ thì ta chẳng còn phải lo quá nhiều như thế.
Nói đến đó, cánh tay đã giơ cao chuẩn bị đẩy chưởng tới...
Hầu Ngọc Côn miệng la bai bải :
- Nhị cô nương, nếu có giết được một mình Hầu Ngọc Côn thì cũng chẳng bị miệng được thiên hạ.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay hơi khựng lại.
Hầu Ngọc Côn nhân cơ hội tấn công ngay :
- Chuyện này thì Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương còn rõ ràng hơn tôi nhiều, Nhị cô nương nhìn kia, bọn họ hia người đứng ngoài khu rừng kia chẳng xa chút nào!
Ôn Phi Khanh trong lòng không khỏi chấn động nói :
- Ta hiểu rồi, nếu ta giết ngươi thì chúng sẽ hủy thanh danh của ta, đúng chứ?
Hầu Ngọc Côn xoa tay vào nhau cười ma mảnh nói :
- Không sai, cô nương là người thông minh, tại hạ cũng phải tính trước một chiêu này, chỉ cần cô nương hạ thủ với tại hạ thì bọn họ hai người theo y như lời tại hạ đã dặn đem chuyện này tuyên bố cho cả thiên hạ đều biết. Thực tình mà nói đây cũng là rơi vào tình thế bất đắc dĩ nên tại hạ mới dùng hạ sách này!
Ôn Phi Khanh ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Hầu Ngọc Côn gằn giọng :
- Hầu Ngọc Côn, con người ngươi thật là hiểm độc!
Hầu Ngọc Côn nhún vai cười nhạt nói :
- Bất độc bất trượng phu, ai cũng không nghĩ cho mình, huống gì chuyện liên quan đến cả tính mạng!
Ôn Phi Khanh nghiến răng nói :
- Hầu Ngọc Côn, ngươi nên biết thanh danh của ta đã bị hủy, ta chẳng còn phải sợ có thêm nhiều người biết về ta!
Hầu Ngọc Côn giữ bình tĩnh nói :
- Nếu đã thế thì Nhị cô nương xin cứ hạ thủ!
Ôn Phi Khanh cất tiếng cười lạnh lùng nói :
- Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi chăng?
Nói rồi trở tay xuất chiêu nhằm vào ngực Hầu Ngọc Côn.
Từ đầu đến giờ Lý Tồn Hiếu vẫn đứng một bên thờ ơ bàng quan, lúc này bỗng nhiên lên tiếng chen vào :
- Cô nương xin chậm tay.
Vừa nói chàng vừa lướt người tới giơ tay cản tay Ôn Phi Khanh lại.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay chùng xuống, nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên lẫn u oán nói :
- Huynh giúp hắn ư?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương xin chớ hiểu nhầm.
Rồi nhìn Hầu Ngọc Côn nói tiếp :
- Các hạ, tại hạ xin hỏi một câu, nếu như hôm nay Nhị cô nương không giết ngươi, thì ngươi có đảm bảo Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương sẽ không...
Hầu Ngọc Côn chẳng đợi chàn ghỏi hết câu, gật đầu nói ngay :
- Đương nhiên, ta có thể đảm bảo, nếu như bọn Sầm, Miêu hai người đem chuyện này nói ra cho ai nghe, thì mọi tội ta xin gánh...
“Hừ”
Hắn nói chưa hết câu thì đột nhiên Lý Tồn Hiếu trơ tay điểm nhanh vào ngực hắn.
Hầu Ngọc Côn chẳng kịp đề phòng hơn nữa hắn nằm mộng cũng không ngờ Lý Tồn Hiếu ra tay với mình, huyệt Cự Khuyết trúng một chỉ khiến người hắn giật lên một cái rồi khựng lại như pho tượng đá.
Lý Tồn Hiếu xuất thủ nhanh như chớp, trầm giọng nói :
- Được, ta thay mặt Nhị cô nương giải quyết chuyện này, người đi đi!
Hầu Ngọc Côn sau phút thất thần giờ chừng như mới hồi tỉnh, hắn hiểu ra tâm mạch bị trúng chỉ lực có thể nguy bất cứ lúc nào, lạt giọng hỏi :
- Lý huynh làm vậy nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Đây là độc môn điểm huyệt của ta, trong nửa năm khí huyết vẫn thông sướng như thường, nhưng sau nửa năm ấy nếu như không được ta tự tay giải huyệt, thì các hạ chết là điều chắc chắn. Cũng có nghĩa là nói, ta thay thế Ôn nhị cô nương nắm ngươi nửa năm, ngươi hiểu rồi chứ.
Hầu Ngọc Côn mặt thất sắc, một lúc mới gượng cười nói :
- Ta chẳng ngời Lý huynh lại giở trò này, lại càng không ngờ Lý huynh giúp cho người nhà Hàn Tinh môn!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Lúc này trong mắt ta chẳng có một vị “Ôn nhị cô nương” mà chỉ là một cô gái yếu nhược đáng thương!
Hầu Ngọc Côn cười gằn nói :
- Hừ, cô gái yếu nhược đáng thương ư? Nghe khẩu khí Lý huynh chừng như chẳng muốn cùng ta đi Giang Nam!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Ta dọc đường chưa từng nghĩ chờ cơ hội, nhưng hiện tại ngươi đã cho bọn Sầm, Miêu đi, Ôn cô nương cũng ở đây, ta còn đợi gì chứ!
Hầu Ngọc Côn bên khóe môi hiện một nụ cười miễn cưỡng, gật nhẹ đầu nói :
- Được, được, nhân nước lật thuyền, xem như ta xui xẻo. Ta mải canh chừng ngươi, nhưng không ngờ một lúc sơ ý lại thủ bại. Giờ còn trách ai, chỉ trách ta vừa nhìn thấy Ôn Phi Khanh, thì quên mất ngươi.
Nói rồi quay người bước đi, đến xe ngựa cũng chẳng cần.
Nhìn dáng dấp thiểu não của Hầu Ngọc Côn, Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh vì sao không để tôi giết hắn?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Tôi không thể để chúng hủy Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh chau mày hỏi :
- Huynh hiểu chuyện gì sao?
Lý Tồn Hiếu chỉ gật nhẹ đầu không nói.
Trên khuôn mặt trắng xanh của Ôn Phi Khanh phớt ửng đỏ, trong lòng hổ thẹn cúi gầm mặt xuống, qua một lúc mới ngước mắt lên chậm rãi nói :
- Tôi chẳng để tâm, cũng chẳng sợ gì cả!
Lý Tồn Hiếu thành tâm nói :
- Họa do tôi mà ra, tội tôi phải gánh chịu, tôi trong lòng vô cùng áy náy.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nhìn chàng hỏi :
- Tội do huynh nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tôi nghe vị Giả tiền bối kia nói, Nhị cô nương ra ngoài chính là tìm đến Liễu Ngọc Lân lấy thuốc giải cứu tôi. Không giấu gì cô nương, tôi vốn chẳng tin...
Chàng bỏ lửng câu nói, Ôn Phi Khanh hỏi :
- Vậy giờ vì sao huynh lại tin?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Vừa rồi tôi nghe Hầu Ngọc Côn nói trong cảnh “nghìn cân treo mành” hắn xuất hiện hù khiến Liễu Ngọc Lân sợ bỏ chạy mới cứu cô nương, chỉ một điều này tôi hiểu ra ngay cô nương đã đi gặp Liễu Ngọc Lân và đã bị hắn ám toán...
Ôn Phi Khanh nén tiếng thở dài nói :
- Tôi vốn cũng không muốn để huynh biết, nhưng không ngờ giờ huynh cũng biết. Ài... Chuyện là thế này, Liễu Ngọc Lân giao cho tôi hai viên dược hoàn bảo là giải dược, ai ngờ lại là kích dược do hắn đặc chế. Đến khi tôi trở lại khách điếm thì vị họ Giả kia chẳng thấy đâu, Liễu Ngọc Lân thì ngầm theo chân tôi đến khách điếm, vừa lúc ấy thì hai viên dược hoàn trong tay tôi cũng hóa khí thâm nhập vào trong người tôi từ từ phát tác...
Nói đến đó cô nàng cúi gầm đầu chẳng thể nói tiếp.
Lý Tồn Hiếu lúng túng thật sự nói :
- Nhị cô nương, tôi biết một tiếng hổ thẹn thực còn chưa đủ xin lỗi cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Huynh không cần tự nhận lỗi, cũng không thể tự trách, đây chẳng phải là lỗi của huynh. Đây chỉ là số mệnh trớ trêu của tôi, ai bảo ngày thường tôi hung hăng động một chút là giết người, chưa từng làm qua điều thiện, chưa từng cứu qua một người, vậy mà không hiểu vì sao tôi lại quyết định cứu huynh, còn nhu thuận theo huynh...
Nàng hơi ngừng lại, nhìn chàng bằng ánh mắt thâm sâu chân thật nói tiếp :
- Sau đó tôi nhận ra tính tình mình tự nhiên thay đổi, bấy giờ mới hiểu đã có cảm tình với huynh, cho nên chăm sóc huynh... mà không tiếc mặt cười mày liếc với Liễu Ngọc Lân, ai ngờ bị hủy trong tay hắn. Ài...Số đã thế thì còn biết nói gì hơn, nói ra chỉ thêm hận...
Chữ “hận” thoát trên môi nàng, ánh mắt hằn lên khí như sắp giết người.
Lý Tồn Hiếu đứng im lặng không biết nói gì hơn. Đương nhiên chàng còn nói được gì nữa ngoài hai tiếng “hổ thẹn” đối với thiếu nữ trước mặt chàng, suốt đời này có lẽ chàng không bao giờ quên!
Qua một hồi trầm lặng, nghe tiếng Ôn Phi Khanh nói :
- Thôi, không nói chuyện này nữa, chỉ thêm vô ích. Ài... huynh làm sao lại đi cùng với bọn người tiểu nhân vô sỉ này?
Lý Tồn Hiếu không hề giấu giếm kể ra hết mọi chuyện.
Im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, Ôn Phi Khanh hai mắt tròn xoe nhìn chàng nói :
- Thì ra là thế, Hầu Ngọc Côn nói không sai, tôi cũng tin lão họ Giả kia chính là Trương Viễn Đình. Huynh cứu cha con họ ở Khai Phong, sau đó họ ở cùng tôi trong “Từ thị cổ miếu”, giờ thì lão lại cứu huynh, như thế là hợp tình hợp lý. Người khác ai có thể cứu huynh, ai lại muốn mạo hiểm gây họa sát thân đối mặt với tôi!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Nói thế vị họ Giả kia đúng là Trương Viễn Đình?
- Hẳn là không sai!
- Nghe Hầu Ngọc Côn nói thì người Hàn Tinh môn của cô nương cũng chính đang tìm lão ta?
- Đây là chuyện của phụ thân và ca ca tôi, chẳng liên quan gì đến tôi, giờ thì tôi chẳng còn chút thích thú gì nữa rồi, tôi chỉ muốn tìm ba người : Liễu Ngọc Lân, Hầu Ngọc Côn, và Sở Ngọc Hiên.
Lý Tồn Hiếu cố tình nói lệch sang chuyện khác hỏi :
- Nhị cô nương làm sao lại đến nơi này?
Ôn Phi Khanh nói :
- Tôi đi tìm Liễu Ngọc Lân, nghe ca ca tôi nói hắn đã đi Giang Nam.
- Giang Nam rộng lớn thế này, muốn tìm người thực chẳng dễ chút nào.
- Tôi biết hắn đi Kim Hoa, hắn đến Lãnh Nguyệt môn tìm Cơ bà bà theo ý ca ca tôi làm mối!
Nghe một câu này Lý Tồn Hiếu hiểu ra ít nhiều, trong lòng chàng không khỏi dao động, nói :
- Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa vốn có hôn ước, há cần phải có người mai mối?
Ôn Phi Khanh chau mày nói :
- Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa có hôn ước ư? Ai nói điều này?
- Chính lệnh huynh nói cho tôi biết.
Ôn Phi Khanh bật cười nói :
- Huynh tốt nhất đừng nghe ca ca tôi, căn bản không có chuyện này. Lệnh Hồ Dao Cơ và ca ca tôi trước đây kết bạn với nhau đó là điều sự thực, nhưng theo tôi biết đó cũng chỉ là thân giao giữa hai nhà từ xưa đến nay mà thôi, cũng là do vì cha mẹ tôi trước giờ vẫn cứ coi cô ta như con của mình.
Lý Tồn Hiếu vừa ngạc nhiên vừa mừng mừng trong lòng nói :
- Nói vậy không hề có chuyện ước hôn giữa Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh?
- Vốn là không có.
Lý Tồn Hiếu đầu mày hơi chau lại không nói gì thêm.
Ôn Phi Khanh lại nói :
- Ban đầu tôi không hy vọng huynh nghĩ đến cô ấy, nhưng giờ thì nguyện giúp huynh toàn tâm toàn ý với cô ấy, là vì trong lòng cô ấy chưa từng có hình bóng ca ca tôi, đồng thời ca ca tôi cũng không xứng với cô ấy. Tình yêu không thể có bất cứ một chút gượng ép nào, tuy nhiên huynh cứ yên tâm, cô ta lúc này ở trong Hàn Tinh môn, nhưng tuyệt đối bình an vô sự. Trước khi chưa được Cơ bà bà gật đầu đồng ý, thì người trong Hàn Tinh môn đố ai dám động đến một cọng tóc của Lệnh Hồ Dao Cơ. Theo tôi nhìn thấy thì Liễu Ngọc Lân đi chuyến này chỉ uổng công không, Cơ bà bà sẽ không bao giờ chấp nhận.
Lý Tồn Hiếu hỏi :
- Cô nương làm sao tin chắn như vậy?
Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh yên tâm, tôi biết, con người Cơ bà bà không dễ nói chuyện, vả lại xưa nay bà ấy chẳng có cảm tình với ca ca tôi.
- Sao, Cơ lão lão không có cảm tình với lệnh huynh ư?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói :
- Con người Cơ bà bà rất cổ quái, rất ít người khiến cho bà ta vui vẻ, nói chính xác thì bà ấy nhẹ nhàng dễ dãi hơn với nữ nhi, có lẽ chỉ vì bà ấy thương tôn nữ của mình thôi.
Lý Tồn Hiếu trong lòng nhẹ đi, nhưng không nói gì.
Ôn Phi Khanh thay đổi câu chuyện hỏi :
- Độc trong người huynh trừ hết rồi sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Chưa.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Vậy thì làm sao huynh có thể tụ chân lực điểm huyệt Hầu Ngọc Côn?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tôi chỉ thuận tay điểm vào huyệt Cự Khuyết trên ngực hắn thôi.
Ôn Phi Khanh bật cười lớn, gật đầu nói :
- Thì ra huynh cũng biết dùng mưu lừa hắn!
Hầu Ngọc Côn cười nói :
- Lấy đạo người trị người thì có gì không được!
- Đương nhiên là được, thật cao minh, nhưng... cũng chỉ được nửa năm!
Lý Tồn Hiếu chau mày hiên ngang nói :
- Có thời gian nửa năm đủ để diệt hết lũ tà ma ngoại đạo ấy!
Ôn Phi Khanh tròn mắt nhìn chàng hỏi :
- Huynh cũng đồng tâm giết người ư?
Lý Tồn Hiếu thành thật nói :
- Cô nương, tiêu trừ bọn tà đạo này bất tất phải là chuyện diệt khẩu, cô nương thất thân trong tình trạng chẳng chút hay biết kháng cự, nói ra cũng chẳng phải là chuyện đáng thẹn, chẳng phải là hành vi mất phẩm hạnh!
Ôn Phi Khanh cúi thấp đầu im lặng không nói.
Lý Tồn Hiếu cũng chẳng nói gì thêm chàng phóng mắt nhìn ra bến sông, thấy người trên bến đã qua sông khá nhiều, lúc này một con thuyền nan đổ vào bến, thuyền phu là một trung niên hán tử cứ nhìn về phía họ.
- Nhị cô nương có thuê thuyền sao?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói :
- Tôi đã thuê, lúc vừa định lên thuyền thì gặp Sầm Đông Dương.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Chiếc thuyền kia hẳn là thuyền cô nương thuê, thuyền phu đang chờ.
Ôn Phi Khanh quay đầu nhìn xuống sông, rồi nhìn chàng hỏi :
- Chẳng phải huynh cũng muốn qua sông? Hay là cùng xuống thuyền qua sông với tôi?
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự cuối cùng cũng gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống thuyền, con thuyền nang từ từ hướng ra giữa dòng sông.
Lý Tồn Hiếu đứng bên cạnh Ôn Phi Khanh đầu mũi thuyền, nhìn sóng nước cuồn cuộn trong lòng chàng dâng lên bao cảm xúc, trên mặt hiện nét trầm tư khác thường.
Ôn Phi Khanh nhìn chàng khẽ giọng hỏi :
- Huynh đang nghĩ gì thế?
Lý Tồn Hiếu thốt lên hai câu thơ :
- Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, sóng nước đãi tận anh hùng...
Ôn Phi Khanh đôi môi mấp máy định nói gì nhưng lại thôi, qua một lúc mới nhẹ giọng nói :
- Huynh lần này đến Giang Nam chỉ là để tìm Trương Viễn Đình thôi sao?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp :
- Vâng!
- Không còn chuyện gì nữa sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không, Giang Nam vốn đối với tôi rất xa lạ, nếu như không phải vì tìm Trương Viễn Đình thì chẳng khi nào đến đây!
Ôn Phi Khanh gợi ý :
- Vậy thì trước hết đưa tôi đến Kim Hoa một chuyến, sau đó tôi sẽ đưa huynh đi khắp Giang Nam tìm Trương Viễn Đình, được chứ?
- Cô nương muốn tôi đưa cô nương tìm Liễu Ngọc Lân?
- Đúng, huynh đồng ý chứ?
Lý Tồn Hiếu hơi ngần ngại hỏi :
- Kim Hoa là sở tại của Lãnh Nguyệt môn, tôi đi có bất tiện chăng?
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói :
- Lãnh Nguyệt môn ngoại trừ Lệnh Hồ Dao Cơ ra thì còn ai biết huynh, có gì mà không tiện!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Được, thế thì tôi theo cô nương đến đó một chuyến.
Ôn Phi Khanh chợt nhớ ra một điều hai mắt rạng lên nhìn chàng nói :
- Huynh theo tôi đến Kim Hoa gặp Liễu Ngọc Lân nhất định sẽ lấy thuốc giải bằng được cho huynh, như vậy càng đỡ mất công phải lấy thuốc giải rồi còn chạy khắp nơi tìm huynh!
Lý Tồn Hiếu cảm kích nói :
- Đa tạ cô nương.
- Chớ nên khách khí...
Nàng hơi ngừng lại, có chút do dự rồi nói tiếp :
- Chúng ta quen nhau chẳng phải chỉ một ngày, vậy mà tôi chỉ biết huynh bằng cái tên Lý Tồn Hiếu, ngoài ta không biết gì nữa, huynh có thế nói gì nhiều hơn chăng?
“Không!” Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói :
- Gia phụ khả năng vẫn còn sống, có điều không biết người hiện đang ở đâu, lúc tôi còn nằm nôi thì gia phụ đã rời bỏ nhà đi...
Ôn Phi Khanh hơi ngạc nhiên nói :
- Lệnh tôn là...
Lý Tồn Hiếu nói ngay :
- Cũng là người trong võ lâm.
- Lệnh tôn vì sao lại bỏ nhà đi?
Lý Tồn Hiếu ánh mắt xa vời, sau chút im lặng nói :
- Gia mẫu vốn có một người sư đệ đồng môn tình như thủ túc, sau khi cha mẹ tôi kết hôn rồi, vị sư cữu kia vẫn thường lui tới nhà như người trong gia đình. Chẳng ngờ gia phụ tính khí hẹp hòi, nghi kỵ giữa gia mẫu và vị sư cữu kia có chuyện mờ ám, nên sau một lần hai người cãi vã nhau thì gia phụ bỏ nhà đi...
Ôn Phi Khanh đầu mày nhíu lại nói :
- Sự hiểu nhầm này quá tệ hại!
Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
- Gia mẫu tự hỏi lòng mình không thẹn nên cũng mặc ông ấy, cũng không hề nói chuyện này với vị sư đệ của mình. Do vậy mà sư cữu vẫn cứ thường xuyên lui tới trong nhà, đồng thời so với trước còn nhiều hơn, nhân vì lúc ấy gia mẫu đã mang thai mà không có người chăm sóc...
Ôn Phi Khanh nói :
- Thế thì càng hỏng!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Gia phụ đi một hơi hai năm bặt vô âm tín, vị sư cữu kia đã cho người đi tìm khắp nơi trong ngũ hồ tứ hải, nhưng vẫn không một tin tức. Lúc bấy giờ tôi đã được một tuổi, tình cảnh trong nhà càng cực khổ, vị sư cữu thấy đã hết cách nên mạnh dạn đưa gia mẫu và tôi cùng luôn cả người hầu già trong nhà đến ở trong nhà sư cữu. Nào ngờ... chỉ nửa tháng sau thì nhà sư cữu gặp tai họa, cả nhà lớn nhỏ hơn hai mươi người bị giết sạch, duy nhất chỉ một mình gia mẫu ôm tôi chạy thoát được kiếp nạn ấy...
Ôn Phi Khanh nghe đến đó buông tiếng thở dài nói :
- Thật tàn độc, ai đã hạ độc thủ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không biết, chỉ biết được bọn người kia không ít, mà thân thủ cao cường, cả nhà sư cữu gần ba mươi người chỉ giải quyết trong nháy mắt...
Ôn Phi Khanh nhíu mày nhìn chàng hỏi :
- Lệnh đường cũng không biết bọn người kia là ai?
- Đương thời gia mẫu chỉ lo ôm tôi chạy trốn, còn lòng dạ nào nhìn bọn người này.
- Những chuyện này lệnh đường nói cho huynh biết sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không, là gia sư.
Ôn Phi Khanh ngớ người hỏi :
- Lệnh sư? Vậy còn lệnh đường...
Nghe hỏi đến đây trong hai mắt Lý Tồn Hiếu rưng rưng ngấn lệ nói :
- Nghe gia sư nói, gia mẫu sau khi ôm tôi chạy thoát hiểm tìm đến một ngôi cổ tự trong thâm sơn gặp sư phụ khẩn cầu thâu nhận tôi. Gia sư là cao tăng đắc đạo, nhìn ra đây là một trường nghiệt chướng nên không chịu thâu nhận, gia mẫu cứ thế quỳ bên ngoài nhất định không đi, đồng thời người trích huyết để nuôi tôi khỏi chết đói. Đến khi gia mẫu huyết trong người kiệt cạn giọt cuối cùng, lúc ấy gia sư mới chấp nhận...
Ôn Phi Khanh nghe nói giật mình chau mày hỏi :
- Vì sao lệnh sư phải đợi đến lúc ấy mới gật đầu chấp nhận?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Lúc bấy giờ gia sư ngồi tĩnh tọa trong “Đại Hùng bảo điện”, gia mẫu thì quỳ bên ngoài sân, lại phần đêm tối cho nên gia sư hoàn toàn không biết điều này, mà cũng không thấy được...
Ôn Phi Khanh “A” lên một tiếng nói :
- Thì ra là thế, vậy chẳng trách được lệnh sư.
- Gia sư đối với tôi có đại ân, gia mẫu tình thâm ân trọng thì càng không thể nói, nếu như gia mẫu không trích huyết nuôi tôi lúc ấy thì có lẽ tôi đã chẳng còn sống lớn thành hình hài như hiện tại!
Nói đến cuối câu, đầu mũi chàng cay cay, hai giọt nước mắt chực rơi trên má.
Ôn Phi Khanh trong lòng cũng vô cùng xúc động nói :
- Lệnh đường thật đáng kính, một hành động vỹ đại mà khiến quỷ thần cũng phải nể phục. Ài... tình mẹ bao la trời biển, có thể nói không gì bằng được, mà cũng không có ngôn ngữ nào diễn tả hết được!
- Vâng, cô nương.
Ôn Phi Khanh chuyển giọng nói :
- Vị sư cữu kia cả nhà gần ba mươi mạng người đều bị tận sát mà không một manh mối, lệnh đường thì đã quy tiên không còn ai giải thích cho lệnh tôn. Mối huyết cừu đó lẽ nào không báo, nỗi oan khuất ấy chẳng lẽ nào không rửa sạch?
- Không, cô nương.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Chỉ cần tìm được hai người thì huyết cừu ấy có thể truy tầm đòi lại, oan khuất ấy có thể rửa sạch.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Hai người kia là ai?
- Một người là lão bộc của gia đình tôi, còn một người chính là Trương Viễn Đình.
- Sao? Lão bộc gia đình Lý huynh không bị giết trong kiếp nạn ấy sao?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Theo gia sư nói, gia mẫu có để lại một bức huyết thư, trong huyết thư viết rất cặn kẽ. Gia mẫu viết là sau khi xảy ra huyết kiếp, người đã có quay trở lại xem còn ai sống sót có khả năng cứu không, nhưng cả nhà sư cữu gần ba mươi người đều bỏ mạng, song trong số ấy không hề thấy xác của lão bộc nhà tôi, cho nên gia mẫu nghĩ lão bộc đã nhìn thấy diện mạo của lũ sát nhân kia...
“A” Ôn Phi Khanh thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc và hứng thú nói :
- Nhưng chuyện đã nhiều năm, cứ cho lão bộc không bị giết, nhưng biết lão ấy có còn sống đến ngày hôm nay không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Điều này khó nói, nhỡ như lão ta cũng đã qua đời, thì một hy vọng cuối cùng chính là Trương Viễn Đình.
- Trương Viễn Đình? Làm sao Trương Viễn Đình lại có thể biết gì về chuyện bí mật này chứ? Chẳng lẽ tìm được lão ta thì có khả năng lần ra được manh mối nội tình?
Lý Tồn Hiếu nói :
- “Thiết Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình chính là “Thiên Diện Không Không” Trương Bách Xảo năm xưa. Ông ta có lần đang đêm lẻn vào nhà vị sư cữu để tìm lấy một bảo vậy, nhưng kết quả lại lấy nhầm chiếc hộp gỗ đàn hương của gia mẫu. Theo như trên huyết thư gia mẫu viết, trong chiếc hộp gỗ đàn hương kia có một vật mà có thể rửa nổi oan uổng cho gia mẫu, xóa đi sự hiểu nhầm tai hại!
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi :
- Trong chiếc hộp gỗ đàn hương kia chứa vật gì, huynh biết chứ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Điều này trong huyết thư gia mẫu không nói rõ.
Ôn Phi Khanh chau mày suy nghĩ rồi nói :
- Theo như tôi biết thì sở dĩ Hàn Tinh môn truy tìm Trương Viễn Đình cũng là vì một chiếc hộp gỗ đàn hương, chẳng lẽ chiếc hộp mà Hàn Tinh môn cần tìm cũng chính là chiếc hộp gỗ của lệnh đường?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Điều này khó biết được!
Ôn Phi Khanh nói :
- Chỉ e không phải là một, chiếc hộp gỗ đàn hương huynh cần tìm bên trong chứa một vật có thể rửa nỗi oan khiên của lệnh đường, nếu vậy thì Hàn Tinh môn cần nó để làm gì chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu thừa nhận nói :
- Có lẽ không phải là một chiếc.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói :
- Nhưng làm sao lại biết được chiếc hộp gỗ đàn hương của lệnh đường chính là chiếc hộp trong tay Trương Viễn Đình?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cứ theo như trên huyết thư, gia mẫu nói con người “Thiên Diện Không Không” xưa nay không hề làm chuyện mờ ám, lão ta trước lúc đi còn để lại ký hiệu trên tường.
- Thì ra là thế, như vậy là trước tiên huynh cần phải tìm cho được Trương Viễn Đình lấy lại chiếc hộp, sau đó phải đi tìm lệnh tôn để giải thích mọi chuyện!
- Đúng vậy, chỉ có điều không biết gia phụ còn sống hay không, nếu như người cũng đã tạ thế thì xem như nỗi oan khiên của gia mẫu và vị sư cữu kia vĩnh viễn không có cơ hội giải bày!
Ôn Phi Khanh cảm thán nói :
- Lệnh đường và vị sư cữu kia hai người chết thật thảm, nhất là lệnh đường một con người hy sinh trọn đời vì con, thật là một hành động vỹ đại cao cả, trời xanh như cảm được điều này có lẽ không phụ lòng của người!
Lý Tồn Hiếu mủi lòng gật đầu nói :
- Chỉ cầu mong như vậy.
Hai người chìm trong im lặng, một lúc Ôn Phi Khanh nhìn chàng lại hỏi :
- Người thường không thể dưỡng dục vun bồi được một truyền nhân như Lý huynh, xin thỉnh giáo chẳng hay lệnh sư là...
Lý Tồn Hiếu đáp ngay :
- Tôi có hai vị ân sư.
Ôn Phi Khanh kinh ngạc tròn mắt nhìn chàng nói :
- Sao lại là hai?
- Hai vị này vốn là thế ngoại chí giao, khi gia mẫu quỳ xin một vị câu lưu tôi, thì vừa khéo một vị khác đến thăm bằng hữu. Sau khi gia mẫu trút hơi thở cuối cùng thì hai vị này đã tranh nhau lưu dưỡng tôi, vì thế xảy ra một trận quyết đấu, kết quả chẳng phân thắng bại đành hòa giải, hai vị giao kết mỗi người dốc tâm huyết nuôi dưỡng và truyền thụ võ nghệ cho tôi trong vòng chín năm...
Ôn Phi Khanh “A” lên một tiếng nói :
- Nguyên là như thế, tôi hiểu rồi. Nhất định hai vị ân sư của Lý huynh là cao nhân thế ngoại, huynh có thể nói cho biết là hai vị nào không?
Lý Tồn Hiếu khẽ gật đầu nói :
- Với cô nương tôi không cần phải giấu giếm, nhị vị ân sư một là “Đại Lôi âm tự” Khô Tâm hoà thượng, một vị là “Thiên Ngoại Thần Ma” Độc Cô Trường Minh.
Ôn Phi Khanh vừa nghe thì chấn động cả người, đôi nhãn châu đen láy mở lớn nhìn chăm vào chàng, qua một hồi rất lâu mới nói :
- Là hai vị cao nhân này ư ! Thảo nào mà huynh nhất thân tuyệt học có thể khắc chế được võ học của Hàn Tinh môn. Thì ra nhị vị ân sư của Lý huynh chính là hai cao nhân đứng đầu trong hai làng hắc bạch đạo đương thời...
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Nói ra thêm thẹn, tôi chỉ hấp thụ được ba bốn phần của nhị vị ân sư...
Ôn Phi Khanh định thần nghiêm túc nói :
- Huynh có biết đương kim thiên hạ, duy chỉ có hai người này mới có khả năng khắc chế võ học của Hàn Tinh môn!
- Điều này tôi có nghe Lệnh Hồ cô nương nói qua.
Ôn Phi Khanh vừa nghe hỏi ngay :
- Sao, Lệnh Hồ Dao Cơ biết huynh là truyền nhân của hai vị kỳ nhân này ư?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Cô ta không biết, tôi chưa hề nói.
Ôn Phi Khanh trong lòng kích động mạnh, qua hồi trầm ngâm nói :
- Chẳng ngờ hai vị cao nhân này lại còn có truyền nhân. Theo như tôi biết thì họ xưa nay chưa từng thâu nhận môn đồ, huynh cùng lúc được cả hai cao nhân thâu làm đệ tử đúng là phúc lớn duyên hậu nghìn năm hiếm có. Ha! Huynh thân hoài tuyệt học, hấp thu chân truyền của hai vị cao nhân này, trong tương lai nhất định “Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh, Phi Thúy, Quỳnh Dao” bốn phái đều cúi đầu xưng thần!
Lý Tồn Hiếu cười khổ lắc đầu nói :
- Cô nương, tôi chưa từng có ý cùng người tranh hùng xưng bá!
Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh không cần phải tranh hùng với ai, mà cũng chẳng cần tranh bá với người nào, chỉ cần người trong võ lâm biết được huynh là truyền nhân cùng lúc hai vị kỳ nhân này, thì huynh nhất định là “Võ lâm đệ nhất nhân”.
- Chuyện này xin cô nương đừng nói ra cho người khác biết.
- Sao, huynh không muốn dương danh tứ hải à!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Tôi lần này rời “Đại Lôi Âm tự” hành tẩu giang hồ mục đích chỉ là truy tầm bọn hung thủ kia, đồng thời giải oan khuất cho gia mẫu. Đối với chuyện dương danh tứ hải, tranh bá thiên hạ thực chẳng chút hứng thú.
Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh nên biết, có bao nhiêu người chẳng tiếc mọi hy sinh để tranh lấy danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất”, mà huynh là truyền nhân của hai nhân vật đỉnh danh giang hồ hắc bạch đạo, thực chuyện tranh bá thiên hạ chỉ là chuyện dễ dàng như lấy đồ vật trong túi mình!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Cô nương, tôi hoàn toàn không có một chút mưu cầu danh lợi.
Ôn Phi Khanh nghe chàng nói dứt khoát như vậy trầm mặt suy nghĩ, qua một hồi nói :
- Nếu như huynh đã quyết như vậy thì tốt nhất chẳng dương danh thiên hạ, tránh gây chuyện phiền hà cho mình. Giang hồ là vậy, chỉ cần nghe có người cao cường hơn mình, thì lập tức tìm đến tỷ thí cho bằng được, dù cái giá phải trả nhiều lúc bằng chính tính mạng mình cũng không tiếc!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương nói đúng, trước khi tôi rời khỏi “Đại Lôi Âm tự” gia sư cũng từng dạy, nhân sinh như mộng, đời là biển khổ, càng thanh nhàn đạm bạc bao nhiêu, thân tâm càng an lạc bấy nhiêu, càng gây sóng gió bao nhiêu, thân càng hãm trong khổ ải bấy nhiêu!
Ôn Phi Khanh gật đầu, rồi lại nói :
- Khô Tâm hòa thương là cao tăng đắc đạo, tự nhiên những lời dạy huynh là đỉnh cao của giác ngộ, thế nhưng có một điều khiến tôi khó hiểu, huynh chín năm được “Thiên Ngoại Thần Ma” dung dưỡng làm sao không nhiễm một chút tà ác?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Chín năm đầu tôi ở với “Thiên Ngoại Thần Ma”, nhưng chính năm sau lại ở với Khô Tâm Hòa thượng.
“A” Ôn Phi Khanh như hiểu ra hỏi :
- Điều này ai sắp đặt?
- Chính Khô Tâm hòa thượng.
- Khô Tâm hòa thượng an bài thực khéo, dùng phật pháp vô biên tẩy rửa hết sát khí tà ma chín năm đầu huynh ô nhiễm từ “Thiên Ngoại Thần Ma”!
Nói chuyện với nhau đến đó, bỗng nghe gã thuyền phu nói lớn :
- Sắp đến giữa sông rồi, sóng to nước lớn, xin nhị vị khách gia vào trong thuyền ngồi.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương, mời.
Ôn Phi Khanh nghe theo liền chui vào trong khoang thuyền, cô nàng lúc này ngoan ngoãn hiền thục, thực người ta khó tin đây lại là một nữ sát tinh thành danh trong võ lâm giang hồ.
Khoang thuyền vừa thấp vừa hẹp, hai người cùng chen vào ngồi không tránh chút va chạm, Ôn Phi Khanh thì rất tự nhiên,nhưng Lý Tồn Hiếu chẳng tránh khỏi chút lúng túng.
Con thuyền ra đến giữa sông bắt đầu chòng chành mạnh hơn, nhưng rồi cũng qua rất nhanh, thuyền trầm ổn lại như ban đầu.
Ôn Phi Khanh tay đặt lên ngực thở hắt ra một hơi nói :
- Tôi từ nhỏ đến lớn bôn ba khắp nơi chẳng ít, thế nhưng chung quy chỉ phi ngựa hoặc ngồi xe, ngồi thuyền thế này là lần đầu, vừa rồi thuyền lắc lư sợ chết được!
Lý Tồn Hiếu cười nói :
- Người ta vẫn nói nam thuyền bắc mã, người phương bắc quen cỡi ngựa mà không quen ngồi thuyền, cũng thế thôi.
Dòng sông Trường Giang đoạn này nói rộng năm sáu mươi trượng mà xem ra có hơn, thuyền qua đến bờ bên kia phải mất đến hơn nửa canh giờ. Nước sông chảy xiết, bến thuyền vừa rồi họ xuống qua sông, giờ nhìn lại thì đã nằm phái thượng lưu cách có đến sáu bảy mươi trượng.
Nơi bọn họ lên bờ đã gần Giang Ninh, trả tiền thuyền xong, Ôn Phi Khanh nhìn sắc trời thấy đã chiều nói :
- Sắp tối rồi, chúng ta trước hết vào Kim Lăng tìm một nơi nào nghỉ lại, sáng ngày mai theo đường Phiêu Thủy, Phiêu Dương vào đất Triết Giang, sau đó từ Hàng Châu đi thuyền theo Phú Xuân giang xuống Kim Hoa, được chứ?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương muốn nhân tiện ngắm cảnh Phú Xuân chăng?
Ôn Phi Khanh cười tươi nói :
- Tôi vốn chẳng có một chút hứng thú du sơn ngoạn cảnh, chỉ muốn nhanh chóng tìm gặp Liễu Ngọc Lân băm hắn ra trăm mảnh. Thế nhưng hiện tại ở bên huynh tự nhiên lòng hận thù chừng như vơi đi, nghe nói một vùng Giang Nam cảnh sắc tuyệt đẹp mà Phú Xuân là tiêu biểu nhất, như đã thuận đường thì cũng nên thưởng ngoạn một chút gọi là khai nhãn giới, huynh thấy thế nào?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tôi đã đồng ý theo chân cô nương đến Kim Hoa, giờ cô nương đi đâu tôi cũng theo đến đó.
Ôn Phi Khanh hai mắt đen láy mở tròn xoe nhìn chàng thoáng chút ngạc nhiên nói :
- Tôi đi đến đâu huynh theo đến đó, thật ư?
- Con người tôi không quen hư ngụy, đương nhiên là thật rồi!
Ôn Phi Khanh nét rạng lên, trên môi hiện một nụ cười hồn nhiên tươi tắn như chưa từng có nói :
- Trong lòng tôi giờ nhẹ đi không ít, nếu có thời gian cùng huynh du sơn ngoạn thủy nửa tháng, khả năng tôi biến thành một con người hoàn toàn khác với trước đây.
Lý Tồn Hiếu mặt hơi ửng đỏ, gật đầu nói :
- Cô nương...
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói :
- Thôi, đừng nói. Trong lúc đang vui vẻ thế này đừng nhắc những chuyện trước tránh mất vui, chúng ta đi thôi!
Nói rồi quay người bước đi trước che giấu một nụ cười mãn nguyện trên mặt nàng.
Lý Tồn Hiếu ngầm thở hắt ra một hơi, rồi bước chân theo nàng.
Khi trời ngã chiều thì họ vào đến thành Kim Lăng, trong thành đã lên đèn. Kim Lăng xưa nay phồn thịnh hoa lệ có tiếng, hai người chọn một tửu lâu biên thành lên lầu uống rượu.
Hai người một nam một nữ, nam tuấn tú, nữ diễm kiều, thoạt trông chẳng ít người trầm trồ tán thán cho đôi trai tài gái sắc.
Họ chọn một nhã tòa gần cửa sổ nhìn xuống đường, một bàn ăn với nhiều món đặc sản mang đậm hương vị phương nam và hai hồ mỹ tửu.
Trong khung cảnh này nam nữ cùng nhau đối ẩm bên thành Kim Lăng, tửu hứng dâng cao, thi hứng tuôn trào, bọn họ đối ẩm bàn luận thi phú mà gạt hết đi bao nhiêu thế sự, chẳng biết tự bao giờ hai người lai tâm đầu ý hợp với nhau.
Lý Tồn Hiếu lần đầu cùng giai nhân đối ẩm, chàng chỉ sợ Ôn Phi Khanh quá lượng, nhưng Ôn Phi Khanh lịch duyệt giang hồ, nàng ngược lại khuyên chàng uống đến tận túy.
Thành Kim Lăng lung linh bao ánh đèn hoa, trên tửu lâu tiếng nàng cười trong trẻo như tiếng ngọc, tiếng cười cao sảng khẳng khái, khiến bao nhiêu cặp mắt nhìn không khỏi ái mộ và có chút ghen tuông với Lý Tồn Hiếu.
Phải đến khi hết canh một, hai người mới rồi khỏi tửu lâu, Ôn Phi Khanh nửa đi nửa tựa nhẹ người vào Lý Tồn Hiếu, nàng trở nên ngây thơ hồn nhiên không mảy may gợn chút tà ý. Bọn họ tìm vào trong một khách điếm, Lý Tồn Hiếu thuê hai phòng sát nhau, nhưng chàng còn tiếp chuyện với Ôn Phi Khanh thêm một hồi lâu mới trở về phòng mình nghỉ.
Vào phòng vừa ngồi xuống, điều đầu tiên đập vào mắt chàng mà là một tờ giấy trắng đặt ngay dưới ngọn nến, bên trên có rất nhiều bút tự.
Chàng ngạc nhiên nhấc ngọn đèn ra nắm lấy tờ giấy lên đọc, một mùi hương thoang thoảng phất lên nhè nhẹ, nét bút thanh thoát nhẹ nhàng nhưng có phần vội vã, rõ ràng là nét bút của một nữ nhân, viết rằng: “Sau khi bạn đồng hành ngủ, mời đi bộ đến Thanh Lương sơn, Tảo Diệp lâu hội ngộ”
Bên dưới không hề đề lạc khoản người gởi, vậy là ai?
Lý Tồn Hiếu cố xem kỹ một lần nữa, bất chợt giật mình vì nhận ra ngay dưới một góc cuối cùng của tờ giấy có mấy chữ cực nhỏ ghi “Phỉ Thúy cốc tín thư”
“Phỉ Thúy cốc tín thư”, chẳng lẽ là Lãnh Ngưng Hương?
Thì ra cô ta theo chàng đến tận Giang Nam.
Nhưng cô ta hẹn chàng đến Tảo Diệp lâu, Thanh Lương sơn làm gì? Vì sao phải chờ người bạn đồng hành của chàng ngủ rồi mới đi?
Nghe ra ngữ khí của cô ta không có ý đối địch, người bạn đồng hành đây tất nhiên là Ôn Phi Khanh, chờ Ôn Phi Khanh ngủ rồi mới đi có nghĩa là chỉ mời chàng đến đó một mình.
Làm thế nào đây, đi hay là không đi? Có nên cho Ôn Phi Khanh biết không?
Lý Tồn Hiếu rơi vào trầm tư suy nghĩ rất lâu, rồi dằn tờ giấy lại xuống dưới đèn, đoạn đứng lên bước ra khỏi phòng khép cửa lại...
* * * * *
Gọi là Thanh Lương sơn nhưng chẳng phải ở đâu xa, mà nằm ở phía tây thành Kim Lăng, cách khách điếm Lý Tồn Hiếu và Ôn Phi Khanh nghỉ trọ chẳng xa, chừng sau thời gian tuần trà thì Lý Tồn Hiếu đã đến Thanh Lương sơn.
Lúc này Thanh Lương sơn tịch tĩnh yên lặng, bốn bề không một tiếng động, duy chỉ có tiếng cỏ cây đung đưa và tiếng côn trùng rả rích.
Lý Tồn Hiếu đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một tòa hai tầng lầu nằm lẩn khuất trong lùm cây cách đó không xa, màn đêm tịch mịch, trong lầu không hề nghe thấy một động tĩnh gì.
Chàng thầm nghĩ :
- Trên núi chẳng còn tòa lầu thứ hai, đâu nhất định phải là “Tảo Diệp lâu”!
Đang lúc phân vân thì từ trên lầu một giọng nữ nhân trong trẻo ngân lên theo làn dạ phong :
Giang Nam đệ nhất cảnh là đây
Bốn mặt Thiên Sơn phủ kín chân.
Lý Tồn Hiếu ngưng thần lắng nghe đã nhận ra tiếng ngâm này phát xuất từ ngay trên tầng lầu kia, bấy giờ liền dứt khoát bước chân đến đó.
Vừa lên lầu, chàng khựng người lại, trước mắt chàng bóng một nữ nhân áo trắng đứng tựa lan can, chàng cố nhìn kỹ hơn mới nhận ra nét người kiều diễm xinh đẹp, nhưng lại lạnh lùng, há chẳng phải là Lãnh Ngưng Hương được mệnh danh “Băng mỹ nhân” đó sao?
Lúc này Lãnh Ngưng Hương đứng tựa lan can, mắt ngóng nhìn ra xa, tợ hồ như cô ta không hề nghe biết có người vừa lên lầu, cô ta đứng yên chẳng có một cử động dù rất nhỏ. Duy nhất làn tóc mượt mà và tà áo mỏng phất nhẹ lên trong làn sa phong, ở vào khung cảnh này cơ hồ không ai dám đánh động sự thanh tĩnh của cô nàng.
Lý Tồn Hiếu khựng người đứng lại rất lâu, nhưng thủy chung vẫn chưa lên tiếng.
Rất lâu, rất lâu, cuối cùng chính Lãnh Ngưng Hương lên tiếng phá tan im lặng, nhưng ánh mắt cô ta vẫn nhìn ra ngoài xa.
- Ngươi đến rồi à!
Lý Tồn Hiếu khẽ hắng giọng một tiếng đáp :
- Không sai.
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Chỉ một mình?
- Chẳng phải cô nương chỉ rõ một mình tại hạ đến?
Lãnh Ngưng Hương từ từ quay người lại, hai ánh mắt cực đẹp nhưng cũng cực lạnh lùng, trong màn đêm sáng lạnh như hai ánh hàn tinh chiếu thẳng vào mặt Lý Tồn Hiếu, đồng thời bàn tay ngọc năm ngón trắng muốt giơ nhẹ ra trước nói :
- Tốt, trả lá thư kia lại cho ta.
Lý Tồn Hiếu ngớ người nói :
- Cô nương muốn lấy lại bức thư kia?
- Không sai!
Lãnh Ngưng Hương gật nhẹ đầu chậm rãi nói tiếp :
- Ta trước giờ chưa từng dùng nó viết thư cho người ngoài một chữ, sau khi ta để thư lại rồi thấy hối hận, hiện tại ta muốn thâu hồi nó.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
- Tại hạ không mang nói theo trong người.
- Ngươi không mang trong người, vậy để đâu?
- Trên bàn trong phòng khách điếm, cô nương nếu như cần thiết thì tại hạ có thế quay trở lại một chuyến.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói :
- Bất tất, sau này có lúc ta tìm đến ngươi lấy lại cũng như nhau, ngươi nên cất cho kỹ đừng đánh mất nó.
- Cô nương cứ yên tâm.
- Ngươi không mang theo lại để nó trên bàn trong khách điếm, như thế là có nghĩa gì?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Chẳng có ý gì cả, lúc đi vội vàng nên quên mang theo, hơn nữa tại hạ cũng không biết cô nương cần đến nó.
- Thật vậy chứ?
- Tại hạ chẳng có ý giữ nó…
Giọng Lãnh Ngưng Hương hơi có chút khác thường :
- Ta chẳng sợ chuyện người để lại nó, cũng mặc cho ngươi để lại!
Lý Tồn Hiếu chỉ im lặng không nói gì.
Lãnh Ngưng Hương hai ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn xoáy vào mặt chàng nói :
- Ngươi đối với bạn đồng hành thật trung thực!
- Cô nương nói vậy nghĩa là sao?
Lãnh Ngưng Hương nhìn chàng lạnh đạm nói :
- Ngươi thật không biết, cần ta nói rõ sao?
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc nói :
- Tại hạ cùng người ta trở thành bạn đồng hành, tại hạ đi đâu thực cũng nên nói với người ta một tiếng thì có gì không đúng? Chí ít thì cũng để lại một vài chữ, tránh người ta lo lắng cho mình chứ!
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Ngươi thật chu đáo, thế nhưng ta đã thị ý rõ muốn ngươi một mình đến.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
- Cô nương chẳng thấy sao, tại hạ chẳng mang thêm một người thứ hai!
- À… nhưng khi cô ta nhìn thấy mảnh giấy kia, nhất định sẽ tìm đến, cô ta nhất định sẽ biết ta là ai…
- Không hẳn cô ấy sẽ nhìn thấy?
- Vạn nhất cô ta nhìn thấy thì sao?
Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói :
- Trong thư không hề chỉ rõ người đọc một mình tại hạ, huống gì chẳng phải là chuyện ghê gớm bí mật chẳng để người thứ ba biết. Làm người quang minh lỗi lạc thì chẳng có gì sợ người ta biết, cô nương nếu như nhất quyết không muốn người khác biết, vậy thì chúng ta gặp nhau ngang đây là quá đủ!
Nói rồi chàng dứt khoát quay người bước đi.
- Đứng lại!
Lãnh Ngưng Hương trầm thanh thét một tiếng, thân hình nhẹ nhàng như chiếc lá từ trên lầu phi xuống ngay sau lưng chàng.
Lý Tồn Hiếu dừng chân đứng lại, nhíu mày hỏi :
- Cô nương có gì chỉ giáo?
Sau lưng giọng Lãnh Ngưng Hương lạnh như băng nói :
- Ngươi xem ra còn ngạo hơn ta!
- Cô nương khéo nói, tại hạ chẳng muốn tuỳ tiện cúi đầu trước người khác mà thôi, nhân vì tại hạ không hề sai.
- Ngươi không sai, chẳng lẽ ta sai?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Cô nương cũng chẳng sai, thực ra nói chuyện không hợp, tại hạ giờ nên về là hơn.
Lãnh Ngưng Hương lạnh lùng nói :
- Không được, ta nói không được là không được.
Lý Tồn Hiếu giọng trầm lại khẳng khái nói :
- Tại hạ như muốn đi thì chẳng người nào có thể ngăn cản.
- Hừ! Ngươi thử xem, ngươi chỉ cần bước một bước, ta giết ngươi ngay!
Lý Tồn Hiếu cất tiếng cười lãnh nhiên nói :
- Cô nương, nhớ tại hạ đã nói qua, tại hạ không bao giờ khuất phục trước uy lực!
Nói rồi cất bước đi một cách hiên ngang.
U hương phảng phất, bóng trắng lướt nhanh tới chắn ngang trước mặt chàng cách tầm hai trượng, trên khuôn mặt trắng hòng của Lãnh Ngưng Hương giờ hiện sát cơ trùng trùng.
Lý Tồn Hiếu đỉnh lập ngạo nghễ, hai mắt nhìn thẳng đối phương không hề nhấp nháy.
Đột nhiên sát cơ trong ánh mắt Lãnh Ngưng Hương dần dần biến mất, chỉ nghe giọng cô ta trầm lãnh nói :
- Ngươi quả thực rất cuồng ngạo, có thể nói là người đầu tiên trong đời ta gặp còn cao ngạo hơn cả ta. Có điều ngươi nên biết, ta hẹn ngươi đến đây chẳng phải để ngươi giở thói kiêu ngạo của ngươi!
- Giống nhau thôi, cô nương!
Lý Tồn Hiếu nhún vai phớt hiện nụ cười nhạt nói tiếp :
- Tại hạ theo lời mời mà đến. Đương nhiên cũng chẳng phải đến để nhìn người ta giở thói kiêu căng trước mặt mình!
- Ngươi…
Lãnh Ngưng Hương thốt lên một tiếng, giọng tắt nghẹn lại vì tức giận lẫn hổ thẹn, trong ánh mắt sắc lạnh ấy lại hiện sát cơ. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt rồi lại biến mất, lần này chậm rãi nói :
- Nói cho ta biết, ngươi có biết bạn đồng hành của ngươi là ai không?
- Cô nương hỏi vậy là có ý gì?
- Chớ hỏi, trước tiên trả lời ta!
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp rõ từng tiếng :
- “Hàn Tinh môn” Ôn nhị cô nương.
Lãnh Ngưng Hương “Hừ” một tiếng nói :
- Ban đầu là cùng bọn Hầu Ngọc Côn và Bạch Cốt tam sát, sau lại cùng với Ôn Phi Khanh, sao ngươi mãi cứ đánh bọn với đám người này chứ?
- Có phải đây chính là dụng ý cô nương hỏi tại hạ có biết cô ta là ai chăng?
- Không sai! Giả như ngươi chẳng biết cô ta là ai thì còn được, đây ngươi đã rõ cô ta lai lịch thân thế, ta hỏi ngươi vì sao mãi cứ đi cùng bọn người này chứ?
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm hỏi lại :
- Trong mắt cô nương, bạn Hầu Ngọc Côn, Bạch Cốt tam sát và Ôn cô nương là loại người như thế nào?
Lãnh Ngưng Hương nhíu mày liễu nói :
- Ngươi thực muốn ta nói ra ư?
- Tại hạ đã hỏi rõ?
- Hầu Ngọc Côn, Bạch Cốt tam sát là tiểu nhân, Bạch Cốt tam sát tuy mang tiếng tà ma ngoại đạo, thế nhưng theo ta thấy thì so với Hầu Ngọc Côn còn tốt hơn nhiều. Bởi vì bọn chúng là “chân tiểu nhân”, còn Hầu Ngọc Côn là “ngụy quân tử”. Đến như Ôn Phi Khanh… nếu như ngươi đã biết cô ta là ai, hẳn cũng từng nghe tiếng cô ta thế nào rồi!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tại hạ thừa nhận bọn Hầu Ngọc Côn và Bạch Cốt tam sát đều là tiểu nhân, đều là tà ma ngoại đạo. Thế nhưng luận về Ôn cô nương…
Nói đến đó chàng ngừng lại, chừng như không tiện nói ra suy nghĩ của mình, rồi đổi giọng nói tiếp :
- Tại hạ thầm hiểu hảo ý của cô nương…
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Không, ta vì sao phải có hảo ý với ngươi chứ? Ngươi muốn đi cùng ai thì chẳng ai ngăn được, ta chỉ tiện mồm hỏi vậy mà thôi!
Lý Tồn Hiếu làm như không nghe thấy lại nói :
- Tại hạ đã biết người trong võ lâm sau lưng cô ta rêu rao những gì, tại hạ hoàn toàn không có ý biện hộ cho một ai. Con người Lý mỗ vốn là thế, đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, theo tại hạ biết Ôn cô nương trước đây mệnh danh “nữ sát tinh” là chuyện thực, nhưng cô ta chẳng phải là hạng nữ nhi như những gì người ta nói ra ở miệng.
Đồng thời gần đây tính tình thay đổi rất nhiều, đến tính khí lạm sát cũng thay đổi…
Lãnh Ngưng Hương “A” lên một tiếng nói giọng pha chút mỉa mai :
- Thật vậy ư? Vậy thì ta phải chấp tay chúc mừng, cô ta vì sao lại thay đồi tính tình như vậy, phải chăng là vì có được người tri kỷ tu mi nam tử như ngươi!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Cô nương bất tất phải như thế, lời tại hạ là thực tình, cô nương tin hay không thì tùy, tại hạ không hề cưỡng ép.
“Đúng” Lãnh Ngưng Hương giọng lành lạnh nói tiếp :
- Ôn Phi Khanh là con người như thế nào, căn bản với ta vô can!
- Đây cũng là điều thực tế.
- Í dà! Con người ngươi vì sao chẳng hiểu thế nào là tốt xấu nhỉ?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Đa tạ hảo ý cô nương, thế nhưng tại hạ chẳng phải là đứa trẻ lên ba. Ôn cô nương là người như thế nào, tại hạ hiểu rõ mà cũng chỉ có duy nhất tại hạ hiểu cô ta!
Lãnh Ngưng Hương trong ánh mắt thoáng chút thay đổi, nhưng rất khó nhận ra, lạnh giọng nói :
- Vậy chuyện đồn đãi về cô ta bên ngoài chẳng lẽ không nói có, chỉ là những lời ác ý của thiên hạ?
- Chỉ e cô nương nói đúng, tại hạ dám nói xác thực là thế, có điều chuyện cô ta là “nữ sát tinh” giết người không chớp mắt thì tại hạ thừa nhận, việc đó là sự thực. Nhưng đó là chuyện quá khứ, hiện tại không thể nói thế!
Lãnh Ngưng Hương bật lân tiếng cười nhạt nói :
- Nói như vậy ngươi nhất định đi cùng cô ta?
- Sự thực là thế, cô nương!
- A ha…Ngươi không sợ thiên hạ dèm pha, cho ngươi là…
Lý Tồn Hiếu cắt ngang lời cô ta nói ngay :
- Cô nương, ba tấc lưỡi có thể giết người, tại hạ thừa nhận miệng thiên hạ đáng sợ. Thế nhưng tại hạ làm chuyện gì ngửng đầu không thẹn với trời, cúi mặt chẳng thẹn với đất, thì chẳng phải cố lự thiên hạ nói những gì!
- Khá khen cho một người ngửng đầu không thẹn với trời, cúi mặt chẳng thẹn với đất, giữa ngươi với Ôn Phi Khanh chẳng nói là không có gì đấy chứ!
Một câu này cũng hiểu trong lòng cô nàng đã cay cay, Lý Tồn Hiếu nhún vai đáp :
- Chỉ lấy nghĩa kết giao, tại hạ thiếu nợ cô ta cứu mạng mình!
Lãnh Ngưng Hương ngớ người hỏi lại :
- Ngươi thiếu nợ cô ta cứu mạng ngươi?
- Đúng thế.
- Chuyện thế nào? Xảy ra bao giờ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp thẳng :
- Điều này cô nương bất tất quản đến, đằng nào chỉ biết tại hạ mang ân cứu mạng của cô ta là được!
Lãnh Ngưng Hương cắn môi im lặng không nói gì, qua một hồi rất lâu mới hỏi lại :
- Cô ta từng cứu qua ngươi?
Lý Tồn Hiếu đáp :
- Đương nhiên, nếu không thế thì tại hạ làm sao nói mang ơn cứu mạng của cô ta!
Lãnh Ngưng Hương chừng như vẫn còn không tin điều này, lắc đầu nhè nhẹ nói :
- Theo như ta biết, Ôn Phi Khanh xưa nay chỉ biết giết người, chưa từng biết cứu người là gì!
- Nhưng thực tế thì cô ta đã cứu tại hạ, giữ tính mạng tại hạ đến bây giờ.
Lãnh Ngưng Hương gật nhẹ đầu chậm rãi nói như người mất sức :
- Ta hiểu rồi, giờ thì ta tin tưởng con người Ôn Phi Khanh đã thay đổi!
- Thế thì tốt.
Lãnh Ngưng Hương bỗng nhìn chàng ánh mắt khác thường, thay đổi ngữ khí hỏi :
- Ngươi theo cùng cô ta đến Giang Nam là…
Lý Tồn Hiếu đáp ngay :
- Mỗi người có chuyện riêng của mình.
- Bọn Hầu Ngọc Côn vì sao không còn đi cùng ngươi?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Người nào có chuyện nấy, chung quy tại hạ không thể mãi cùng đi với bọn họ.
Lãnh Ngưng Hương lại hỏi :
- Ngươi có chuyện gì?
- Chuyện riêng!
- Nghe nói ngươi cùng Ôn Phi Khanh định ngao du Phú Xuân giang?
Lý Tồn Hiếu chẳng khỏi kinh ngạc chau mày hỏi :
- Cô nương nghe ai nói?
- Chính miện Ôn Phi Khanh nói.
Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn cô ta chẳng nói gì được.
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
- Hai ngươi trên tửu lâu nói chuyện lớn đến thế, đến ngoài một dặm còn nghe thấy!
Lý Tồn Hiếu đã hiểu ra vấn đề nói :
- Thì ra lúc ấy cô nương cũng ở trên tửu lâu!
- Ta chẳng có nhã hứng đó, như ta vừa nói, hai ngươi cười nói ầm ĩ cứ như chung quanh chẳng có người, chẳng cứ gì phải lên trên tửu lâu mới nghe thấy.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Ôn cô nương muốn đi Kim Hoa, thuận đường ngoạn cảnh Phú Xuân giang.
- Còn ngươi ngươi cũng đi Kim Hoa chăng?
- Không sai.
- Ngươi có biết Kim Hoa chính là lãnh địa của Lãnh Nguyệt môn?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp :
- Tại hạ biết.
- Vậy ngươi theo cô ta đến Kim Hoa làm gì, có thể nói được chứ?
Vị cô nương này thì ra cũng thích nhiều chuyện, Lý Tồn Hiếu trong lòng nghĩ thế, nhưng miệng thì không tiện nói ra.
Chỉ nghe Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
- À… hay là ta hỏi quá nhiều, thế thì ta chẳng hỏi nữa, mà ngươi cũng không phải có nghĩa vụ phải đáp. Nhưng cho ta hỏi một câu cuối cùng…
- Cô nương cứ hỏi.
- Có phải trong người ngươi trúng phải một loại độc mà cho đến giờ vẫn chưa giải hết?
Lý Tồn Hiếu chấn động trong lòng buộc miệng nói :
- Không…
- Chỉ sợ đến ngươi cũng không hề biết, “Phỉ Thúy cốc” trên từ Cốc chủ dưới xuống đến nha hoàn, người nào cũng biết dụng bách độc, nhất là Cốc chủ và ta.
Lý Tồn Hiếu “A” lên một tiếng, nhưng chưa nói gì.
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
- Thế nhưng người “Phỉ Thúy cốc” dùng độc khác với thiên hạ, Phỉ Thúy cốc dùng độc là để tự vệ, không phải dùng để hại người, nếu như chẳng phải trường hợp bất đắc dĩ thì chẳng bao giờ dùng.
- E rằng cô nương nhìn nhầm, tại hạ không hề trúng độc!
- Ta có thể nói ngươi biết, từ sau khi ra khỏi ngôi chùa hoang kia ta theo chân ngươi đến tận Giang Nam, đêm nay ta chẳng cố kỵ hẹn ngươi đến đây hội kiến chính là vì chuyện này.
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự nói :
- Cô nương hỏi tại hạ trúng độc hay không là có ý gì?
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Vừa rồi ta đã nói, “Phỉ Thúy cốc” trên từ Cốc chủ dưới đến nha hoàn chẳng ai không thạo bách độc, nhất là Cốc chủ và ta, ta có thể giúp ngươi giải độc trong người!
Lý Tồn Hiếu ôm quyền nói :
- Hảo ý cô nương tại hạ tâm lĩnh, nhưng chúng ta bình sinh không quen biết, mới gặp nhau lần đầu tại hạ thực không dám…
- A, như vậy là ta không nhìn nhầm, ngươi đích xác là trúng độc!
Biết mình vừa rồi đã lỡ lời, nhưng chuyện đến thế này chẳng còn thể chối quanh, hơn nữa chàng thấy cũng không cần thiết, gật đầu đáp :
- Đúng, tại hạ trúng độc.
- Thế vì sao vừa rồi không thừa nhận?
- Vì tại hạ còn chưa biết tâm ý cô nương.
Lãnh Ngưng Hương chau mày nhìn chàng hàm chút trách móc nói :
- Chẳng lẽ ta hại ngươi, ta với ngươi vốn không thù không oán, cớ gì ta lại đi hại ngươi chứ?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương xin chớ để tâm, tại hạ thất lễ.
- Thì ra ngươi vẫn còn biết nhận sai?
Lý Tồn Hiếu chau mày nói :
- Nhớ tại hạ vừa nói qua, con người tại hạ đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, xưa nay chưa từng biết che đậy đảo lộn trắng đen. Chỉ cần đúng là tại hạ bảo vệ đến cùng.
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn chàng bằng ánh mắt thâm sâu, một lúc nói :
- Giờ thì xem như ta hiểu ngươi nhiều thêm một phần, nói ta biết độc ngươi trúng trong người là…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không hại gì, chỉ là động thủ với người khác, trúng một ngọn ám khí tẩm độc…
- Ngươi nói nghe nhẹ nhàng, há chẳng phải xem nhẹ mạng sống của mình sao? Nên biết đây không phải là đồ chơi, một chút sơ xuất có thể trả giá bằng cả sinh mạng quý báu của mình!
Cô ta hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Trong võ lâm dụng độc chuyên nghiệp chẳng được mấy phái, có thể nói đếm chưa hết đầu ngón tay, ngươi cùng ai động thủ, trúng ám khí độc của ai?
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng giây lát cuối cùng nói thật :
- Liễu Ngọc Lân.
Lãnh Ngưng Hương thất thanh la lên :
- Liễu Ngọc Lân!?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói
- Đúng vậy, cô nương. Liễu Ngọc Lân, một trong Tứ Khôi Ngọc!
Lãnh Ngưng Hương mặt hơi đổi sắc nói :
- Ngươi trúng “Sưu Hồn ngân châm” giấu trong chiếc quạt của hắn?
- Không sai, chính là “Sưu Hồn ngân châm” của hắn.
Lãnh Ngưng Hương gật nhẹ đầu chậm rãi nói :
- Theo như ta biết thì “Sưu Hồn ngân châm” của hắn đích thực bá đạo, trúng thì chết, chỉ sợ đương kim thiên hạ không ai…
Nói đến đó cô ta im lặng không nói tiếp.
Lý Tồn Hiếu cũng lặng thinh chẳng nói gì.
Qua một lúc Lãnh Ngưng Hương lại nói :
- Ngươi nói Ôn Phi Khanh từng cứu ngươi là…
Lý Tồn Hiếu tiếp lời cô ta nói :
- Sau khi tôi trúng độc châm của Liễu Ngọc Lân, chạy chừng mươi dặm thì độc tính phát tác ngã lăn bên đường, chính Ôn cô nương đánh xe ngang qua cứu tôi…
Lãnh Ngưng Hương gật gù nói :
- Thế thì đúng, khi trúng độc chớ nên vọng động, nhất là đề khí mà chạy. Trúng bất cứ loại độc nào, chỉ cần đề khí chạy thục mạng thì độc phát tác càng nhanh.
- Điều này thì tại hạ biết, thế nhưng lúc ấy nếu như không chạy thì cũng chết trong tay Liễu Ngọc Lân.
- Nói cũng đúng, chẳng trách được!
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói tiếp :
- Theo ta biết thì gia môn Liễu Ngọc Lân và Hàn Tinh môn căn bản giao du không tệ, nhất là với vị Ôn thiếu chủ cùng hắn có vẻ tâm đầu ý hợp, Ôn Phi Khanh làm sao dám chịu đắc tội với Liễu Ngọc Lân để cứu ngươi?
- Đấy chính là điểm Ôn Phi Khanh khác với ca ca cô ta và Liễu Ngọc Lân, cũng chứng minh những điều đồn đại trên giang hồ về con người Ôn Phi Khanh hoàn toàn không đúng.
Lãnh Ngưng Hương chau mày nói :
- Là thế nào?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp :
- Thực tế là Ôn cô nương đã cứu mạng tại hạ.
Liễu Ngọc Lân nhấp nháy đôi nhãn châu nhìn chàng nói :
- Theo ta nhận thấy thì cô ta cứu ngươi còn có dụng ý khác, chính vì ngươi là ngươi, cho nên cô ta mới cứu ngươi, chính vì cô ta cứu ngươi, cho nên sau đó mới chuyển đổi tâm tính, ta nói vậy ngươi hiểu chứ?
Điều này thì Lý Tồn Hiếu hiểu hơn ai hết, vì chính Ôn Phi Khanh bộc bạch tâm sự với chàng, thế nhưng chàng không muốn nói ra, bèn nói :
- Tại hạ chỉ là một người vừa xuất đạo giang hồ, thế sự nghe thấy chưa nhiều. Đại nghiệp Hàn Tinh môn trong thiên hạ chẳng nhỏ, Ôn cô nương là người có thân thế địa vị, cô ta cứu tại hạ thì chỉ biết là cứu mình, ngoài ra không dám nghĩ cô ta còn có dụng tâm gì khác.
- Ngươi không dám nghĩ thì chỉ nói để mà nói, nhưng ta tin chắc rằng với người thông minh như ngươi thì đã hiểu ra từ lâu!
Lý Tồn Hiếu chau mày nói :
- Cô nương, tính ra đêm nay nữa là chúng ta gặp nhau lần thứ hai!
- Phải chăng ngươi nghĩ ta nói chuyện hơi quá sâu?
- Thực tế là như thế, tại hạ không muốn phải nhận!
- Thế thì ta không nói những chuyện này nữa, bây giờ nói với ngươi chuyện là sao giải độc cho ngươi…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói :
- Đa tạ hảo ý cô nương, tại hạ không dám phiền nhọc đến phương giá!
- Tại sao ngươi không chấp nhận?
- Tại hạ vừa nói xong, tính đêm nay nữa tại hạ và cô nương chỉ mới gặp nhau hai lần.
Lãnh Ngưng Hương nhíu mày hỏi :
- Giao du quá ít chăng?
- Có thể nói như thế.
Lãnh Ngưng Hương hỏi lại một câu :
- Trước đây khi Ôn Phi Khanh cứu ngươi, giữa hai người thân giao với nhau rồi chăng?
- Cố nhiên trước đó tại hạ chưa từng quen biết Ôn cô nương, nhưng tình huống hoàn toàn khác, lúc ấy tại hạ hôn mê bất tỉnh, vốn chẳng hay biết gì.
- Theo như ngươi nói, thì lúc ấy nếu như ngươi chẳng phải trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, thì Ôn Phi Khanh cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ từ chối?
- Có lẽ thế!
- Cuồng!
Lãnh Ngưng Hương buộc miệng kêu lên, ngưng mắt nhìn chàng chừng như rất kinh ngạc rồi đổi giọng hỏi :
- Nói ta biết, vì sao Ôn Phi Khanh cứu ngươi thì ngươi chấp nhận, mà lại không chấp nhận lòng tốt của ta? Phải chăng vì Phỉ Thúy cốc danh tiếng không bằng Hàn Tinh môn, hay là vì con người ta không bằng Ôn Phi Khanh…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nguầy nguậy nói :
- Cô nương, tại hạ là người không thích nói chuyện danh vọng địa vị…
- Ta hiểu ngươi không phải là hạng người như vậy, nhưng thế thì vì sao?
- Cô nương, tại hạ không thể tuỳ tiện thụ ân của người khác, nợ nhiều khó trả, mà cũng không kham nổi!
Lãnh Ngưng Hương “A” lên một tiếng nói :
- Chẳng lẽ ngươi định có sự báo đáp đối với Ôn Phi Khanh?
- Điều đó đương nhiên, tri ân há không nghĩ chuyện báo đáp!
- Ngươi thiếu cô ta ân cứu mạng, ân cứu mạng sánh bằng trùng sinh tái tạo, chẳng tầm thường chút nào, không biết ngươi định trả bằng cách nào, mà lấy gì để báo đáp đây?
Lý Tồn Hiếu điềm nhiên nói :
- Tại hạ tất nhiên có cách báo đáp, mà cũng có cái để đền đáp.
Lãnh Ngưng Hương tỏ ra nôn nóng gặng hỏi :
- Ta hỏi ngươi làm thể nào để báo đáp, lấy gì để trả ân?
Lý Tồn Hiếu gượng nói :
- Điều này tại hạ chưa nghĩ tới, cô nương bức hỏi khiến tại hạ khó đáp.
- Ta xem cô ta không hy vọng báo đáp, cũng không cần báo đáp.
Lý Tồn Hiếu nói :
- “Cho người chớ nghĩ, nhận người chớ quên”, người thi ân đương nhiên chưa từng thi ân có mục đích, thế nhưng bổn phận người thụ ân lại gi tâm khắc cốt, ngày đêm canh cánh chuyện báo trả.
- Xem ra Ôn Phi Khanh cứu rất đúng người, giờ nếu như ta không mong ngươi đền đáp, không cần ngươi báo trả thì sao?
- Vừa rồi tại hạ nói qua, người thi ân không cần báo đáp, nhưng người thụ ân không thể không báo đáp!
Lãnh Ngưng Hương thấy chàng một mực cương quyết, nhưng không thể nói chàng không có lý, bấy giờ cứ nhìn chàng suy nghĩ một lúc lại nói :
- Thôi thế này, giờ ta giúp ngươi khử độc, sau này ngươi sẽ làm cho ta một chuyện, như thế có qua có lại chẳng ai nợ ai?
- Hảo ý cô nương khiến tại hạ cảm kích, cô nương nếu như có chuyện gì cần đến tại hạ, tại hạ nguyện ra sức giúp một tay, thế nhưng hảo ý cô nương tại hạ xin tâm lĩnh!
- Thế thì chẳng hóa ra ta nợ ngươi sao, ngươi chẳng tùy tiện thụ ân của người, chẳng lẽ ta lại tùy tiện nhận sự giúp đỡ của người khác chăng? Ngươi nên biết rằng, ta cũng là người chẳng phải tùy tiện thọ lĩnh ân người!
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
- Thế thì thôi, tại hạ xin cảm tạ hảo ý cô nương.
- Ài da…Con người ngươi…
Giọng Lãnh Ngưng Hương nghe ra hơi lạt đi, nói :
- Ngươi coi nhẹ tính mạng mình thì ích gì? Ngươi nên biết, Ôn Phi Khanh chỉ có thể cứu người thoát chết, nhưng không thể giải hết độc trong người ngươi, nếu như độc tính ấy cứ tiềm ẩn trong người thì sẽ tổn hại rất lớn đến công lực của ngươi.
- Đa tạ cô nương, điều này tại hạ biết. Tại hạ cũng không giấu gì mà nói cho cô nương biết, Liễu Ngọc Lân hiện tại đang ở Giang Nam, tại hạ chẳng bao lâu sẽ tìm được hắn…
Lãnh Ngưng Hương nhíu mày nói :
- Tìm hắn để lấy giải dược?
- Đúng thế.
- Thế thì khác nào “cùng cáo thương lượng”, hắn chịu giao cho ngươi chăng?
- Chỉ cần tìm được hắn thì chẳng còn ngại hắn không chịu trao ra!
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói :
- Ta biết ngươi thân hoài tuyệt học, nhưng trước khi độc tính trong người ngươi còn chưa giải hết thì ngươi chớ hòng vọng động chân khí, càng không thể quyết đấu trí mạng. Ngươi nhất định không phải là đối thủ của hắn.
- Tại hạ biết, nhưng không ngại vì còn có Ôn …
Nói đến đó chàng nhận ra không tiện bèn nín bặt.
Lãnh Ngưng Hương lạnh giọng giúp chàng nói tiếp :
- Có Ôn Phi Khanh đồng hành, có người trợ giúp đúng chứ?
Cô ta ngừng lại phớt hiện một nụ cười vừa mỉa mai vừa chua chát nói :
- Đúng rồi, ta sao lại quên mất nhỉ! Có Ôn Phi Khanh bên cạnh trợ giúp, thì ngươi có khả năng lấy được thuốc giải, thế nhưng ngươi đã nặng nợ với Ôn Phi Khanh, vì sao lại chịu nhận nợ thêm một lần nữa chứ?
Lý Tồn Hiếu ngớ người chẳng biết nói sao, người ta có ý tốt mà nói, chàng đương nhiên chẳng còn nói gì được nữa. Qua một lúc thật lâu chàng mới thốt lên được mất tiếng :
- Điều này…
Lãnh Ngưng Hương chừng như hết cách thở dài một tiếng nói :
- Ngươi không cần nói gì nữa, tâm ý của ngươi ta đã hiểu rất rõ, tâm ý của ta hy vọng ngươi cũng hiểu được vài phần. Giờ thì chuyện ngươi chịu nhận hay không thì hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi!
Nói rồi phất nhẹ tay lên, một vật trắng bay nhanh đến trước người Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu rất bất ngờ trước hành động này của cô ta, chẳng kịp suy nghĩ gì nữa giơ tay lên bắt lấy.
Lãnh Ngưng Hương nhìn thấy chàng đã giơ tay đón lấy, bèn nói nhanh :
- Ngươi bảo trọng!
Nói chưa dứt câu, thân hình nhẹ như làn sương đêm tung vút lên không thoát nhanh ra ngoài Tảo Diệp lâu.
Lý Tồn Hiếu hiểu, thế nhưng chàng không đuổi theo, đồng thời chàng cũng hiểu với công lực của chàng lúc này muốn đuổi theo cũng không kịp. Mắt ngưng nhìn theo bóng mỹ nhân khuất nhanh trong làn sương khuya, bất giác trong lòng trào dâng lên một cảm giác xôn xao kích động khó tả, đến một lúc lẩm bẩm một mình :
- Cô nương, sao phải khổ vậy…
Ai hiểu được, điều này chỉ nên hỏi Lãnh Ngưng Hương, mà e rằng đến bản thân Lãnh Ngưng Hương cũng không hiểu ra nổi!
Sau hồi ngẩn người nhìn lại tay mình mới nhận ra là một chiếc bình ngọc nhỏ xíu xinh xắn, thoang thoảng một hương thơm dìu dịu.
Trăng lặng sao mờ, Lý Tồn Hiếu rời khỏi Tảo Diệp lâu xuống Thanh Lương sơn, bên tai cơ hồ còn nghe văng vẳng tiếng ngâm trong như ngọc vọng xuống từ Tảo Diệp lâu :
“Giang Nam đệ nhất cảnh là đây.
Bốn mặt Thiên Sơn phủ kín chân”
Xa nhìn lại thành Kim Lăng, chỉ còn heo hắt vào ánh đèn khuya, trong lòng chàng một cảm giác khó tả, cũng không hiểu nó là cái gì.
Về đến khách điếm, phòng của Ôn Phi Khanh tối mịt, cửa cũng khóa kín, vốn nàng có chút hơi men giấc ngủ tất rất ngon lành.
Chàng nhẹ chân vào phòng nằm thẳng lên giường, đến đèn chẳng thắp chỉ sợ đánh động Ôn Phi Khanh...
- Công tử, cô ta đi đến!
Hầu Ngọc Côn nói :
- Ta sở dĩ cho ngừng xe, chính là đợi cô ta đến!
Bóng người áo trắng kia tuy nói là đi chậm rãi, nhưng thực ra tốc độ so với người thường nhanh gấp bội, khoảng cách bốn năm mươi trượng chỉ trong nháy mắt đã đến gần ngoài mười trượng.
Hầu Ngọc Côn hất mạnh tay một cái khiến cả tấm bạt phía sau xe vén hẳn lên, cất tiếng nói lớn :
- Lãnh cô nương đấy sao?
Bóng người áo trắng chậm lại nói :
- Là ta, Hầu Ngọc Côn, người làm gì?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt nói :
- Tôi đoán là cô nương, quả nhiên chính là cô nương...
Nói chuyện vài câu thì Lãnh Ngưng Hương đã đến sau xe, Hầu Ngọc Côn nhảy xuống khỏi xe ôm quyền thi lễ nói :
- Cô nương đi đêm đến tận đây, hẳn cùng đường, có muốn chúng tôi đưa một quãng không?
Lãnh Ngưng Hương chẳng đáp lời hắn, ánh mắt nhìn nhanh vào trong xe hỏi lại :
- Ngươi đi đến đâu?
Hầu Ngọc Côn đáp :
- Tôi có chuyện đi Giang Nam.
Lãnh Ngưng Hương hỏi :
- Nó là ai?
Hầu Ngọc Côn hàm hồ nói một câu :
- Chẳng phải vừa rồi cô nương đã gặp, Lý Tồn Hiếu...
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn thẳng vào Miêu Phương Hương nói :
- Ta muốn hỏi là vị cô nương kia?
Hầu Ngọc Côn “a” lên một tiếng nói :
- Thì ra người cô nương muốn hỏi là cô ta, Miêu Phương Hương một trong Bạch Cốt tam sát.
Lãnh Ngưng Hương mày liễu chau lại nói :
- Bạch Cốt tam sát!
Hầu Ngọc Côn cười nói :
- Bạch Cốt tam sát thật vinh hạnh, đến cô nương cũng biết tới!
Miêu Phương Hương trong xe hơi nghiêng mình thi lễ nói :
- Miêu Phương Hương bái kiến Lãnh cô nương.
Lãnh Ngưng Hương chẳng để ý đến cô ta, nhìn Hầu Ngọc Côn lại hỏi :
- Còn người đánh xe kia?
Hầu Ngọc Côn đáp :
- Lão nhị trong Bạch Cốt Tam Sát, Sầm Đông Dương.
Lãnh Ngưng Hương ánh mắt hồ nghi hỏi :
- Bọn họ là bằng hữu của ngươi?
Hầu Ngọc Côn gật đầu đáp :
- Có thể nói như vậy.
Lãnh Ngưng Hương chau mày nói :
- Có thể nói như vậy? Nghĩa là sao?
- Họ hai người xem tại hạ như chủ nhân, nhưng tại hạ chỉ xem họ như bằng hữu.
Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói :
- Vậy có loại biết, thật chẳng tệ!
Miêu Phương Hương tuy trong lòng không vui vì câu nói mỉa mai này, nhưng chẳng dám lên tiếng, đến một chút biểu hiện trên mặt cũng không.
Hầu Ngọc Côn thì làm như không nghe thấy, cười “hi hi” nói :
- Cô nương có muốn tôi đưa một quãng không?
Lãnh Ngưng Hương lạnh nhạt nói :
- Không cần, đa tạ hảo ý!
Rồi quay người phóng chân vọt đi, lần này thì chẳng đi theo đường lớn.
Hầu Ngọc Côn cười ha hả nói lớn :
- Cô nương đi mạnh khỏe, thứ cho tôi không tiễn chân được!
Chẳng nghe Lãnh Ngưng Hương đáp thêm tiếng nào, chỉ trong chớp mắt bóng trắng đã vọt xa cả trăm trượng, Hầu Ngọc Côn quay người bước lên ngồi trên xe quát lớn :
- Đi, không cần nhanh quá!
Sầm Đông Dương phía trước ứng thanh đáp, rồi vung roi cho ngựa chạy đi.
Hầu Ngọc Côn nhìn Lý Tồn Hiếu cười vui nói :
- Giờ thì đảm bảo cô ta chẳng còn quay lại.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Các hạ thật cao minh.
Miêu Phương Hương chen vào nói :
- Lãnh Ngưng Hương sẽ chẳng bao giờ bày trò thần oai nữa!
- Nói đúng lắm.
Sầm Đông Dương ở phía trước cũng góp lời nói :
- Tốt nhất đừng bao giờ rơi vào tay Sầm mỗ, nếu như vào tay Sầm mỗ nhất định cho cô ta biết mùi mèo vỡn chuột như thế nào! Hắc hắc...
Miêu Phương Hương nói :
- Ngươi thì cũng chỉ dựa vào chút sức lâm trận của mình để ra oai.
Hầu Ngọc Côn cười hô hố nói :
- Ta cũng muốn học theo cách của hắn xem thế nào?
Miêu Phương Hương liếc xéo hắn một cái, trong ánh mắt hàm lộ chút tà khí, một nụ cười bí hiểm trên môi.
Lý Tồn Hiếu vờ làm như không nghe thấy mấy lời cợt nhã của bọn họ, nhắm hờ mắt tựa người vào thành xe chẳng lên tiếng.
- Đúng rồi!
Hầu Ngọc Côn bỗng nhìn Lý Tồn Hiếu cười nói lớn :
- Cứ học theo Lý huynh là hay nhất, đường đi Giang Nam xa xôi khó nhọc, ngựa mệt mỏi thì còn thay được, nhưng con người chẳng phải bằng đồng bằng thép, tốt nhất nhắm mắt dưỡng thần tĩnh khí là hơn hết!
Miêu Phương Hương ném một ánh mắt thâm sâu nhìn Lý Tồn Hiếu rồi cũng nhắm hờ mắt chẳng nói gì thêm.
Cỗ xe ngựa cứ rong ruỗi ngày này qua ngày khác, thay ngựa có đến ba lần, đồng thời còn thay thêm một cỗ xe khác, chạy một hơi đến tận bờ Giang Nam, chung quy không còn thấy bóng Lãnh Ngưng Hương bám theo.
Đến đây thì xe chạy chầm chậm, rèm thùng xe vén cao, Hầu Ngọc Côn phóng mắt ngắm cảnh chung quanh hít sâu một hơi cao hứng nói :
- Chưa qua sông mà đã nghe hương vị Giang Nam. Nhìn xem, chỉ một vùng này đã thấy khác hẳn Trung nguyên, Lý huynh thấy đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu thành thật đáp :
- Đúng thế.
Liền nghe Sầm Đông Dương phía trước hỏi vọng lại :
- Công tử, chúng ta qua sông ở đâu?
Hầu Ngọc Côn nói :
- Vùng này ta không quen, ngươi thấy nơi nào thuận tiện thì qua sông.
“Vâng” Sầm Đông Dương đáp một tiếng, chẳng nói gì thêm.
Miêu Phương Hương nói :
- Công tử, qua sông rồi, chúng ta đi đâu?
Hầu Ngọc Côn nghe hỏi liều quay nhìn Lý Tồn Hiếu cười nói :
- Điều này thì nên hỏi Lý huynh.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tại hạ chỉ nghe Giả tiền bối nói là đi Giang Nam, nhưng đi nơi nào ở Giang Nam thì tại hạ không rõ.
Hầu Ngọc Côn tỏ ra chẳng để ý, cười nói :
- Vậy thì hơi phiền, một vùng Giang Nam rộng lớn thế này mà tìm người thì khác nào mò kim đáy biển!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Đúng là như thế, nhưng tại hạ chẳng còn giúp gì được.
Hầu Ngọc Côn cười vui vẻ nói :
- Lý huynh chớ nên quên, chẳng phải một mình tiểu đệ muốn tìm Trương Viễn Đình.
Lý Tồn Hiếu lại gật đầu thừa nhận :
- Tại hạ biết, chính tại hạ cũng đang muốn tìm lão ta.
Hầu Ngọc Côn cười nói :
- Lý huynh hiểu được thế thì tốt, ban đầu Lý huynh chẳng như tiểu đệ nôn nóng tìm lão ta, nhưng tìm ra sớm ngày nào thì tốt ngày ấy. Phải biết muốn tìm lão ấy chẳng riêng gì hai chúng ta, tránh phải đêm dài lắm mộng!
Hầu Ngọc Côn nói :
- Tại hạ chỉ hận một điều là không tìm được lão ta ngay bây giờ.
Hầu Ngọc Côn vẻ hơi bất người “A” lên một tiếng nói :
- Tiểu đệ không ngờ Lý huynh cũng nôn nóng như thế!
- Chỉ e còn nôn nóng hơn cả các hạ.
Bỗng xe ngừng lại, giọng Sầm Đông Dương phía trước nói lớn :
- Công tử, chúng ta qua sông ở đây, xin mời xuống xe.
Hầu Ngọc Côn nhìn ra ngoài thấy xe ngừng lại bên một bến tàu, sông Trường Giang nằm ngang trước mặt, sóng nước mênh mông cuồn cuộn chảy về Đông, nhìn sang bờ bên kia chỉ thấy một rặng màu xanh xanh, đủ biết mặt sông rộng có đến năm sáu mươi trượng.
Bên bến tàu thuyền lớn thuyền nhỏ đổ san sát bên nhau, người đứng thành đoàn, kẻ qua người lại, tiếng rao bán hàng nhộn nhịp thực không khác gì một chợ trấn ven sông.
Ba người theo nhau xuống xe, Hầu Ngọc Côn nhìn Sầm Đông Dương hỏi :
- Đây là nơi nào?
Miêu Phương Hương nhanh nhảu đáp :
- Bến sông này đã thuộc về địa vực Giang Nam.
Hầu Ngọc Côn đưa mắt nhìn quanh tàu thuyền trên bến hỏi :
- Có dễ mượn thuyền không?
Sầm Đông Dương gật đầu nói :
- Thuyền mướn chẳng khó, có điều... công tử, xe ngựa này...
Hầu Ngọc Côn nói ngay :
- Vốn chẳng phải của ta, bỏ nó đi cũng chẳng sao.
Sầm Đông Dương nói :
- Thế thì dễ, công tử xin chờ ở đây, tôi đi mướn thuyền.
Nói rồi thả bộ đi dọc theo bờ sông.
Hầu Ngọc Côn nhìn xuống bến thuyền nói :
- Người đông thế này mà đều đợi qua sông, nếu chúng ta đợi thì đợi cả nửa ngày đây!
Miêu Phương Hương nói :
- Có cách mà chúng ta chẳng phải chờ lâu...
Vừa nói với nhau mấy câu đã thấy Sầm Đông Dương chen từ trong đám người đứng bên bến thuyền, mặt mày hớt hải chạy nhanh trở lại.
Hầu Ngọc Côn chau mày hỏi ngay :
- Chuyện gì?
Sầm Đông Dương thử gấp nói :
- Công tử, nguy rồi, tôi chạm phải...
Hắn nói chưa hết câu thì nghe giọng Miêu Phương Hương thất thanh la lên :
- A, Ôn Phi Khanh!
Cả Hầu Ngọc Côn và Lý Tồn Hiếu nghe ba tiếng “Ôn Phi Khanh” thì đều ngớ người, mắt nhìn theo ánh mắt Miêu Phương Hương liền nhận ra trên một mô đất cao ngay bên bến sông một bóng nữ nhân áo đen đang đứng. Từ đầu đến chân phục trang một màu đen, đến ngay tấm mạn che mặt bằng lụa cũng mày đen, chẳng phải Ôn Phi Khanh thì là ai?
Hầu Ngọc Côn trên mặt biến sắc nói :
- Cô ta làm sao lại đến đây...
Miêu Phương Hương nói :
- Công tử, cô ta đã nhìn thấy chúng ta.
- Ta biết, nhưng nơi đông người thế này thách cô ta dám làm gì. Chúng ta đi, tìm một nơi khác qua sông!
Nói rồi quay người bước lên xe.
Sầm Đông Dương vội nói :
- Công tử, không đi được.
Hầu Ngọc Côn nghe nói ngừng chân lại hỏi :
- Vì sao lại đi không được?
Sầm Đông Dương cười khổ nói :
- Tôi đang định bẩm công tử, cô ta muốn tôi chuyển lời cho công tử, nói nơi này đông người nên không muốn làm kinh động người khác, mời công tử ra cánh rừng ngoài xa trăm trượng kia chờ, cô ta đến nói chuyện. Cô ta chỉ ngại điều này, giờ công tử bỏ đi chẳng phải vừa hợp tâm ý cô ta sao?
Hầu Ngọc Côn nhìn nhanh về phía bến sông bỗng la lên :
- Ài, cô ta có lẽ thay đổi chủ ý, đến rồi kia!
Sầm Đông Dương quay nhìn thì quả nhiên thấy Ôn Phi Khanh đã rời khỏi gò đất đang đi đến gần.
Miêu Phương Hương cười nhạt nói :
- Cứ để ả đến đây, hừ... chỉ cần ả dám manh động thì ta sẽ nói toạt chuyện của ả đêm ấy ra!
Hầu Ngọc Côn vừa nghe thì trong ánh mắt lóe lên một nét tà khí, nhìn Sầm Đông Dương hỏi :
- Chuyện ngươi kể ta nghe là thực đấy chứ?
Sầm Đông Dương xoa tay cười cười nói :
- Cứ một chuyện Sở Ngọc Hiên nhất định giết bằng được Miêu Phương Hương, công tử chẳng lẽ không hiểu ra sao?
- Đúng!
Hầu Ngọc Côn vỗ tay vui mừng nói :
- Nếu là ta thì ta sẽ phục đầu lạy hai ngươi ba lạy. Nghe đây, hai ngươi nhanh ra ngoài khu rừng kia chờ ta, ta ở đây nói chuyện với cô ta, đi nhanh!
Sầm Đông Dương ngớ người nói :
- Ý công tử là...
- Ta có chủ ý của ta, nếu chờ cô ta đến thì muốn đi cũng không kịp, đi nhanh đi!
Sầm Đông Dương nghe thế chẳng hỏi gì thêm, liền cùng Miêu Phương Hương phóng chân chạy đi ngay.
Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương vừa đi xong thì Ôn Phi Khanh cũng vừa đến gần, Hầu Ngọc Côn ôm quyền thi lễ nói :
- Nhị cô nương vẫn an khang! Từ lần gặp ở tiểu trấn kia, chẳng ngờ giờ lại gặp nhau trên bến Trường Giang này, đúng là quả đất quay tròn!
Ôn Phi Khanh chẳng để ý đến thái độ cung cung kính kính giả tạo của Hầu Ngọc Côn, chỉ nhìn theo bóng bọn Sầm Đông Dương hai người hỏi :
- Bọn chúng vì sao lại đi?
Hầu Ngọc Côn cười hi hi nói :
- Cô nương muốn tìm tôi, có tôi đây chẳng đủ sao?
Ôn Phi Khanh lại nhìn Lý Tồn Hiếu, bất giác trong lòng có chút xao động nói :
- Không ngờ gặp huynh ở đây, tôi tìm huynh đã lâu, làm sao lại gặp huynh ở đây chứ?
Hầu Ngọc Côn chen vào nói :
- Cô nương, Lý huynh hiện tại đã là bằng hữu của tại hạ.
Ôn Phi Khanh liếc xéo hắn một cái nói;
- Ta biết, ta cũng chính đang tìm ngươi.
Hầu Ngọc Côn cười cười nói :
- Nhị cô nương tìm tôi làm gì?
Ôn Phi Khanh lạnh giọng nói :
- Tự ngươi hiểu!
Hầu Ngọc Côn vờ lắc đầu nói :
- Tại hạ không biết, theo tại hạ biết thì lẽ ra Nhị cô nương nên cảm tạ tôi mới phải. Bởi vì trong cảnh nghìn cân treo mành thì tôi xuất hiện hù chạy Liễu Ngọc Lân, cô nương có hiểu bốn chữ “nghìn cân treo mành” kia là chỉ điều gì không?
Ôn Phi Khanh vừa nghe một câu này thì mặt trắng ra, trong ánh mắt lộ thu ba giờ sắc lạnh hằn sát khí, nói :
- Vậy thì ta phải cảm tạ ngươi!
Nói rồi cánh tay ngọc từ từ giơ lên...
Hầu Ngọc Côn không chút hốt hoảng, nói ngay :
- Xem ra Nhị cô nương hiểu nhầm rồi. Tôi tuy đuổi Liễu Ngọc Lân chạy, thế nhưng tôi chẳng phải là người đục nước béo cò, mà người nhân nhà cháy ăn cướp kia chính là Sở Ngọc Hiên!
Ôn Phi Khanh ngơ người, cánh tay ngọc đặt trên hông, lạnh giọng nói :
- Ngươi nói sao, Sở Ngọc Hiên?
Hầu Ngọc Côn cười cườinói :
- Tôi chẳng ngại gì cứ nói thẳng ra cho Nhị cô nương biết, trong khi tôi ở bên ngoài giữ chân Liễu Ngọc Lân, thì Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương ở bên trong cứu cô nương chạy. Bọn Sầm Đông Dương hai người mang cô nương đến một ngôi miếu hoang, chẳng ngờ ở đó chúng gặp phải Sở Ngọc Hiên, chính Sở Ngọc Hiên đánh đuổi bọn họ...
Nói đến đó hắn nheo mắt cười cợt nói tiếp :
- Sau đó chuyện thế nào thì bất tất nói ra!
Ôn Phi Khanh trên mặt không còn chút sắc huyết, sau hồi lặng người hỏi :
- Thật Sở Ngọc Hiên chứ?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói :
- Cô nương biết tại hạ rồi, nếu như là tại hạ thì có chết cũng chẳng bao giờ thừa nhận chuyện này.
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói :
- Thảo nào mà vừa nhìn thấy ta, bọn chúng liền bỏ chạy. Giờ chúng đã chạy thì ta đành tìm ngươi.
Hầu Ngọc Côn ngẩn người nói :
- Nhị cô nương vì sao lại tìm tại hạ, chẳng phải vừa rồi tại hạ đã nói...
Ôn Phi Khanh buông rõ từng tiếng :
- Liễu Ngọc Lân, Sở Ngọc Hiên và ngươi, ta chẳng bỏ qua tên nào!
Hầu Ngọc Côn la lên :
- Cô nương định sát nhân diệt khẩu?
Ôn Phi Khanh giọng lạnh như băng nói :
- Có thể nói như thế, còn có một nguyên nhân khác, chính ngươi đã để cho bọn Sầm Đông Dương bắt ta đi, rõ ràng ngươi cũng manh tâm làm chuyện bất lương!
Dứt lời, tay đặt trên hông từ từ giơ lên.
Hầu Ngọc Côn vội nói lớn :
- Nhị cô nương, nên biết đây là bến thuyền qua sông!
- Hừ! Ta vốn lo làm kinh động quần chúng, nhưng giờ thì ta chẳng còn phải lo quá nhiều như thế.
Nói đến đó, cánh tay đã giơ cao chuẩn bị đẩy chưởng tới...
Hầu Ngọc Côn miệng la bai bải :
- Nhị cô nương, nếu có giết được một mình Hầu Ngọc Côn thì cũng chẳng bị miệng được thiên hạ.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay hơi khựng lại.
Hầu Ngọc Côn nhân cơ hội tấn công ngay :
- Chuyện này thì Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương còn rõ ràng hơn tôi nhiều, Nhị cô nương nhìn kia, bọn họ hia người đứng ngoài khu rừng kia chẳng xa chút nào!
Ôn Phi Khanh trong lòng không khỏi chấn động nói :
- Ta hiểu rồi, nếu ta giết ngươi thì chúng sẽ hủy thanh danh của ta, đúng chứ?
Hầu Ngọc Côn xoa tay vào nhau cười ma mảnh nói :
- Không sai, cô nương là người thông minh, tại hạ cũng phải tính trước một chiêu này, chỉ cần cô nương hạ thủ với tại hạ thì bọn họ hai người theo y như lời tại hạ đã dặn đem chuyện này tuyên bố cho cả thiên hạ đều biết. Thực tình mà nói đây cũng là rơi vào tình thế bất đắc dĩ nên tại hạ mới dùng hạ sách này!
Ôn Phi Khanh ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Hầu Ngọc Côn gằn giọng :
- Hầu Ngọc Côn, con người ngươi thật là hiểm độc!
Hầu Ngọc Côn nhún vai cười nhạt nói :
- Bất độc bất trượng phu, ai cũng không nghĩ cho mình, huống gì chuyện liên quan đến cả tính mạng!
Ôn Phi Khanh nghiến răng nói :
- Hầu Ngọc Côn, ngươi nên biết thanh danh của ta đã bị hủy, ta chẳng còn phải sợ có thêm nhiều người biết về ta!
Hầu Ngọc Côn giữ bình tĩnh nói :
- Nếu đã thế thì Nhị cô nương xin cứ hạ thủ!
Ôn Phi Khanh cất tiếng cười lạnh lùng nói :
- Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi chăng?
Nói rồi trở tay xuất chiêu nhằm vào ngực Hầu Ngọc Côn.
Từ đầu đến giờ Lý Tồn Hiếu vẫn đứng một bên thờ ơ bàng quan, lúc này bỗng nhiên lên tiếng chen vào :
- Cô nương xin chậm tay.
Vừa nói chàng vừa lướt người tới giơ tay cản tay Ôn Phi Khanh lại.
Ôn Phi Khanh ngớ người, cánh tay chùng xuống, nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên lẫn u oán nói :
- Huynh giúp hắn ư?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương xin chớ hiểu nhầm.
Rồi nhìn Hầu Ngọc Côn nói tiếp :
- Các hạ, tại hạ xin hỏi một câu, nếu như hôm nay Nhị cô nương không giết ngươi, thì ngươi có đảm bảo Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương sẽ không...
Hầu Ngọc Côn chẳng đợi chàn ghỏi hết câu, gật đầu nói ngay :
- Đương nhiên, ta có thể đảm bảo, nếu như bọn Sầm, Miêu hai người đem chuyện này nói ra cho ai nghe, thì mọi tội ta xin gánh...
“Hừ”
Hắn nói chưa hết câu thì đột nhiên Lý Tồn Hiếu trơ tay điểm nhanh vào ngực hắn.
Hầu Ngọc Côn chẳng kịp đề phòng hơn nữa hắn nằm mộng cũng không ngờ Lý Tồn Hiếu ra tay với mình, huyệt Cự Khuyết trúng một chỉ khiến người hắn giật lên một cái rồi khựng lại như pho tượng đá.
Lý Tồn Hiếu xuất thủ nhanh như chớp, trầm giọng nói :
- Được, ta thay mặt Nhị cô nương giải quyết chuyện này, người đi đi!
Hầu Ngọc Côn sau phút thất thần giờ chừng như mới hồi tỉnh, hắn hiểu ra tâm mạch bị trúng chỉ lực có thể nguy bất cứ lúc nào, lạt giọng hỏi :
- Lý huynh làm vậy nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Đây là độc môn điểm huyệt của ta, trong nửa năm khí huyết vẫn thông sướng như thường, nhưng sau nửa năm ấy nếu như không được ta tự tay giải huyệt, thì các hạ chết là điều chắc chắn. Cũng có nghĩa là nói, ta thay thế Ôn nhị cô nương nắm ngươi nửa năm, ngươi hiểu rồi chứ.
Hầu Ngọc Côn mặt thất sắc, một lúc mới gượng cười nói :
- Ta chẳng ngời Lý huynh lại giở trò này, lại càng không ngờ Lý huynh giúp cho người nhà Hàn Tinh môn!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Lúc này trong mắt ta chẳng có một vị “Ôn nhị cô nương” mà chỉ là một cô gái yếu nhược đáng thương!
Hầu Ngọc Côn cười gằn nói :
- Hừ, cô gái yếu nhược đáng thương ư? Nghe khẩu khí Lý huynh chừng như chẳng muốn cùng ta đi Giang Nam!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Ta dọc đường chưa từng nghĩ chờ cơ hội, nhưng hiện tại ngươi đã cho bọn Sầm, Miêu đi, Ôn cô nương cũng ở đây, ta còn đợi gì chứ!
Hầu Ngọc Côn bên khóe môi hiện một nụ cười miễn cưỡng, gật nhẹ đầu nói :
- Được, được, nhân nước lật thuyền, xem như ta xui xẻo. Ta mải canh chừng ngươi, nhưng không ngờ một lúc sơ ý lại thủ bại. Giờ còn trách ai, chỉ trách ta vừa nhìn thấy Ôn Phi Khanh, thì quên mất ngươi.
Nói rồi quay người bước đi, đến xe ngựa cũng chẳng cần.
Nhìn dáng dấp thiểu não của Hầu Ngọc Côn, Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh vì sao không để tôi giết hắn?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Tôi không thể để chúng hủy Nhị cô nương.
Ôn Phi Khanh chau mày hỏi :
- Huynh hiểu chuyện gì sao?
Lý Tồn Hiếu chỉ gật nhẹ đầu không nói.
Trên khuôn mặt trắng xanh của Ôn Phi Khanh phớt ửng đỏ, trong lòng hổ thẹn cúi gầm mặt xuống, qua một lúc mới ngước mắt lên chậm rãi nói :
- Tôi chẳng để tâm, cũng chẳng sợ gì cả!
Lý Tồn Hiếu thành tâm nói :
- Họa do tôi mà ra, tội tôi phải gánh chịu, tôi trong lòng vô cùng áy náy.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên nhìn chàng hỏi :
- Tội do huynh nghĩa là sao?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tôi nghe vị Giả tiền bối kia nói, Nhị cô nương ra ngoài chính là tìm đến Liễu Ngọc Lân lấy thuốc giải cứu tôi. Không giấu gì cô nương, tôi vốn chẳng tin...
Chàng bỏ lửng câu nói, Ôn Phi Khanh hỏi :
- Vậy giờ vì sao huynh lại tin?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Vừa rồi tôi nghe Hầu Ngọc Côn nói trong cảnh “nghìn cân treo mành” hắn xuất hiện hù khiến Liễu Ngọc Lân sợ bỏ chạy mới cứu cô nương, chỉ một điều này tôi hiểu ra ngay cô nương đã đi gặp Liễu Ngọc Lân và đã bị hắn ám toán...
Ôn Phi Khanh nén tiếng thở dài nói :
- Tôi vốn cũng không muốn để huynh biết, nhưng không ngờ giờ huynh cũng biết. Ài... Chuyện là thế này, Liễu Ngọc Lân giao cho tôi hai viên dược hoàn bảo là giải dược, ai ngờ lại là kích dược do hắn đặc chế. Đến khi tôi trở lại khách điếm thì vị họ Giả kia chẳng thấy đâu, Liễu Ngọc Lân thì ngầm theo chân tôi đến khách điếm, vừa lúc ấy thì hai viên dược hoàn trong tay tôi cũng hóa khí thâm nhập vào trong người tôi từ từ phát tác...
Nói đến đó cô nàng cúi gầm đầu chẳng thể nói tiếp.
Lý Tồn Hiếu lúng túng thật sự nói :
- Nhị cô nương, tôi biết một tiếng hổ thẹn thực còn chưa đủ xin lỗi cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Huynh không cần tự nhận lỗi, cũng không thể tự trách, đây chẳng phải là lỗi của huynh. Đây chỉ là số mệnh trớ trêu của tôi, ai bảo ngày thường tôi hung hăng động một chút là giết người, chưa từng làm qua điều thiện, chưa từng cứu qua một người, vậy mà không hiểu vì sao tôi lại quyết định cứu huynh, còn nhu thuận theo huynh...
Nàng hơi ngừng lại, nhìn chàng bằng ánh mắt thâm sâu chân thật nói tiếp :
- Sau đó tôi nhận ra tính tình mình tự nhiên thay đổi, bấy giờ mới hiểu đã có cảm tình với huynh, cho nên chăm sóc huynh... mà không tiếc mặt cười mày liếc với Liễu Ngọc Lân, ai ngờ bị hủy trong tay hắn. Ài...Số đã thế thì còn biết nói gì hơn, nói ra chỉ thêm hận...
Chữ “hận” thoát trên môi nàng, ánh mắt hằn lên khí như sắp giết người.
Lý Tồn Hiếu đứng im lặng không biết nói gì hơn. Đương nhiên chàng còn nói được gì nữa ngoài hai tiếng “hổ thẹn” đối với thiếu nữ trước mặt chàng, suốt đời này có lẽ chàng không bao giờ quên!
Qua một hồi trầm lặng, nghe tiếng Ôn Phi Khanh nói :
- Thôi, không nói chuyện này nữa, chỉ thêm vô ích. Ài... huynh làm sao lại đi cùng với bọn người tiểu nhân vô sỉ này?
Lý Tồn Hiếu không hề giấu giếm kể ra hết mọi chuyện.
Im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, Ôn Phi Khanh hai mắt tròn xoe nhìn chàng nói :
- Thì ra là thế, Hầu Ngọc Côn nói không sai, tôi cũng tin lão họ Giả kia chính là Trương Viễn Đình. Huynh cứu cha con họ ở Khai Phong, sau đó họ ở cùng tôi trong “Từ thị cổ miếu”, giờ thì lão lại cứu huynh, như thế là hợp tình hợp lý. Người khác ai có thể cứu huynh, ai lại muốn mạo hiểm gây họa sát thân đối mặt với tôi!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Nói thế vị họ Giả kia đúng là Trương Viễn Đình?
- Hẳn là không sai!
- Nghe Hầu Ngọc Côn nói thì người Hàn Tinh môn của cô nương cũng chính đang tìm lão ta?
- Đây là chuyện của phụ thân và ca ca tôi, chẳng liên quan gì đến tôi, giờ thì tôi chẳng còn chút thích thú gì nữa rồi, tôi chỉ muốn tìm ba người : Liễu Ngọc Lân, Hầu Ngọc Côn, và Sở Ngọc Hiên.
Lý Tồn Hiếu cố tình nói lệch sang chuyện khác hỏi :
- Nhị cô nương làm sao lại đến nơi này?
Ôn Phi Khanh nói :
- Tôi đi tìm Liễu Ngọc Lân, nghe ca ca tôi nói hắn đã đi Giang Nam.
- Giang Nam rộng lớn thế này, muốn tìm người thực chẳng dễ chút nào.
- Tôi biết hắn đi Kim Hoa, hắn đến Lãnh Nguyệt môn tìm Cơ bà bà theo ý ca ca tôi làm mối!
Nghe một câu này Lý Tồn Hiếu hiểu ra ít nhiều, trong lòng chàng không khỏi dao động, nói :
- Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa vốn có hôn ước, há cần phải có người mai mối?
Ôn Phi Khanh chau mày nói :
- Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa có hôn ước ư? Ai nói điều này?
- Chính lệnh huynh nói cho tôi biết.
Ôn Phi Khanh bật cười nói :
- Huynh tốt nhất đừng nghe ca ca tôi, căn bản không có chuyện này. Lệnh Hồ Dao Cơ và ca ca tôi trước đây kết bạn với nhau đó là điều sự thực, nhưng theo tôi biết đó cũng chỉ là thân giao giữa hai nhà từ xưa đến nay mà thôi, cũng là do vì cha mẹ tôi trước giờ vẫn cứ coi cô ta như con của mình.
Lý Tồn Hiếu vừa ngạc nhiên vừa mừng mừng trong lòng nói :
- Nói vậy không hề có chuyện ước hôn giữa Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh?
- Vốn là không có.
Lý Tồn Hiếu đầu mày hơi chau lại không nói gì thêm.
Ôn Phi Khanh lại nói :
- Ban đầu tôi không hy vọng huynh nghĩ đến cô ấy, nhưng giờ thì nguyện giúp huynh toàn tâm toàn ý với cô ấy, là vì trong lòng cô ấy chưa từng có hình bóng ca ca tôi, đồng thời ca ca tôi cũng không xứng với cô ấy. Tình yêu không thể có bất cứ một chút gượng ép nào, tuy nhiên huynh cứ yên tâm, cô ta lúc này ở trong Hàn Tinh môn, nhưng tuyệt đối bình an vô sự. Trước khi chưa được Cơ bà bà gật đầu đồng ý, thì người trong Hàn Tinh môn đố ai dám động đến một cọng tóc của Lệnh Hồ Dao Cơ. Theo tôi nhìn thấy thì Liễu Ngọc Lân đi chuyến này chỉ uổng công không, Cơ bà bà sẽ không bao giờ chấp nhận.
Lý Tồn Hiếu hỏi :
- Cô nương làm sao tin chắn như vậy?
Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh yên tâm, tôi biết, con người Cơ bà bà không dễ nói chuyện, vả lại xưa nay bà ấy chẳng có cảm tình với ca ca tôi.
- Sao, Cơ lão lão không có cảm tình với lệnh huynh ư?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói :
- Con người Cơ bà bà rất cổ quái, rất ít người khiến cho bà ta vui vẻ, nói chính xác thì bà ấy nhẹ nhàng dễ dãi hơn với nữ nhi, có lẽ chỉ vì bà ấy thương tôn nữ của mình thôi.
Lý Tồn Hiếu trong lòng nhẹ đi, nhưng không nói gì.
Ôn Phi Khanh thay đổi câu chuyện hỏi :
- Độc trong người huynh trừ hết rồi sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Chưa.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Vậy thì làm sao huynh có thể tụ chân lực điểm huyệt Hầu Ngọc Côn?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tôi chỉ thuận tay điểm vào huyệt Cự Khuyết trên ngực hắn thôi.
Ôn Phi Khanh bật cười lớn, gật đầu nói :
- Thì ra huynh cũng biết dùng mưu lừa hắn!
Hầu Ngọc Côn cười nói :
- Lấy đạo người trị người thì có gì không được!
- Đương nhiên là được, thật cao minh, nhưng... cũng chỉ được nửa năm!
Lý Tồn Hiếu chau mày hiên ngang nói :
- Có thời gian nửa năm đủ để diệt hết lũ tà ma ngoại đạo ấy!
Ôn Phi Khanh tròn mắt nhìn chàng hỏi :
- Huynh cũng đồng tâm giết người ư?
Lý Tồn Hiếu thành thật nói :
- Cô nương, tiêu trừ bọn tà đạo này bất tất phải là chuyện diệt khẩu, cô nương thất thân trong tình trạng chẳng chút hay biết kháng cự, nói ra cũng chẳng phải là chuyện đáng thẹn, chẳng phải là hành vi mất phẩm hạnh!
Ôn Phi Khanh cúi thấp đầu im lặng không nói.
Lý Tồn Hiếu cũng chẳng nói gì thêm chàng phóng mắt nhìn ra bến sông, thấy người trên bến đã qua sông khá nhiều, lúc này một con thuyền nan đổ vào bến, thuyền phu là một trung niên hán tử cứ nhìn về phía họ.
- Nhị cô nương có thuê thuyền sao?
Ôn Phi Khanh gật đầu nói :
- Tôi đã thuê, lúc vừa định lên thuyền thì gặp Sầm Đông Dương.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Chiếc thuyền kia hẳn là thuyền cô nương thuê, thuyền phu đang chờ.
Ôn Phi Khanh quay đầu nhìn xuống sông, rồi nhìn chàng hỏi :
- Chẳng phải huynh cũng muốn qua sông? Hay là cùng xuống thuyền qua sông với tôi?
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự cuối cùng cũng gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống thuyền, con thuyền nang từ từ hướng ra giữa dòng sông.
Lý Tồn Hiếu đứng bên cạnh Ôn Phi Khanh đầu mũi thuyền, nhìn sóng nước cuồn cuộn trong lòng chàng dâng lên bao cảm xúc, trên mặt hiện nét trầm tư khác thường.
Ôn Phi Khanh nhìn chàng khẽ giọng hỏi :
- Huynh đang nghĩ gì thế?
Lý Tồn Hiếu thốt lên hai câu thơ :
- Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, sóng nước đãi tận anh hùng...
Ôn Phi Khanh đôi môi mấp máy định nói gì nhưng lại thôi, qua một lúc mới nhẹ giọng nói :
- Huynh lần này đến Giang Nam chỉ là để tìm Trương Viễn Đình thôi sao?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp :
- Vâng!
- Không còn chuyện gì nữa sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không, Giang Nam vốn đối với tôi rất xa lạ, nếu như không phải vì tìm Trương Viễn Đình thì chẳng khi nào đến đây!
Ôn Phi Khanh gợi ý :
- Vậy thì trước hết đưa tôi đến Kim Hoa một chuyến, sau đó tôi sẽ đưa huynh đi khắp Giang Nam tìm Trương Viễn Đình, được chứ?
- Cô nương muốn tôi đưa cô nương tìm Liễu Ngọc Lân?
- Đúng, huynh đồng ý chứ?
Lý Tồn Hiếu hơi ngần ngại hỏi :
- Kim Hoa là sở tại của Lãnh Nguyệt môn, tôi đi có bất tiện chăng?
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói :
- Lãnh Nguyệt môn ngoại trừ Lệnh Hồ Dao Cơ ra thì còn ai biết huynh, có gì mà không tiện!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Được, thế thì tôi theo cô nương đến đó một chuyến.
Ôn Phi Khanh chợt nhớ ra một điều hai mắt rạng lên nhìn chàng nói :
- Huynh theo tôi đến Kim Hoa gặp Liễu Ngọc Lân nhất định sẽ lấy thuốc giải bằng được cho huynh, như vậy càng đỡ mất công phải lấy thuốc giải rồi còn chạy khắp nơi tìm huynh!
Lý Tồn Hiếu cảm kích nói :
- Đa tạ cô nương.
- Chớ nên khách khí...
Nàng hơi ngừng lại, có chút do dự rồi nói tiếp :
- Chúng ta quen nhau chẳng phải chỉ một ngày, vậy mà tôi chỉ biết huynh bằng cái tên Lý Tồn Hiếu, ngoài ta không biết gì nữa, huynh có thế nói gì nhiều hơn chăng?
“Không!” Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói :
- Gia phụ khả năng vẫn còn sống, có điều không biết người hiện đang ở đâu, lúc tôi còn nằm nôi thì gia phụ đã rời bỏ nhà đi...
Ôn Phi Khanh hơi ngạc nhiên nói :
- Lệnh tôn là...
Lý Tồn Hiếu nói ngay :
- Cũng là người trong võ lâm.
- Lệnh tôn vì sao lại bỏ nhà đi?
Lý Tồn Hiếu ánh mắt xa vời, sau chút im lặng nói :
- Gia mẫu vốn có một người sư đệ đồng môn tình như thủ túc, sau khi cha mẹ tôi kết hôn rồi, vị sư cữu kia vẫn thường lui tới nhà như người trong gia đình. Chẳng ngờ gia phụ tính khí hẹp hòi, nghi kỵ giữa gia mẫu và vị sư cữu kia có chuyện mờ ám, nên sau một lần hai người cãi vã nhau thì gia phụ bỏ nhà đi...
Ôn Phi Khanh đầu mày nhíu lại nói :
- Sự hiểu nhầm này quá tệ hại!
Lý Tồn Hiếu nói tiếp :
- Gia mẫu tự hỏi lòng mình không thẹn nên cũng mặc ông ấy, cũng không hề nói chuyện này với vị sư đệ của mình. Do vậy mà sư cữu vẫn cứ thường xuyên lui tới trong nhà, đồng thời so với trước còn nhiều hơn, nhân vì lúc ấy gia mẫu đã mang thai mà không có người chăm sóc...
Ôn Phi Khanh nói :
- Thế thì càng hỏng!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Gia phụ đi một hơi hai năm bặt vô âm tín, vị sư cữu kia đã cho người đi tìm khắp nơi trong ngũ hồ tứ hải, nhưng vẫn không một tin tức. Lúc bấy giờ tôi đã được một tuổi, tình cảnh trong nhà càng cực khổ, vị sư cữu thấy đã hết cách nên mạnh dạn đưa gia mẫu và tôi cùng luôn cả người hầu già trong nhà đến ở trong nhà sư cữu. Nào ngờ... chỉ nửa tháng sau thì nhà sư cữu gặp tai họa, cả nhà lớn nhỏ hơn hai mươi người bị giết sạch, duy nhất chỉ một mình gia mẫu ôm tôi chạy thoát được kiếp nạn ấy...
Ôn Phi Khanh nghe đến đó buông tiếng thở dài nói :
- Thật tàn độc, ai đã hạ độc thủ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không biết, chỉ biết được bọn người kia không ít, mà thân thủ cao cường, cả nhà sư cữu gần ba mươi người chỉ giải quyết trong nháy mắt...
Ôn Phi Khanh nhíu mày nhìn chàng hỏi :
- Lệnh đường cũng không biết bọn người kia là ai?
- Đương thời gia mẫu chỉ lo ôm tôi chạy trốn, còn lòng dạ nào nhìn bọn người này.
- Những chuyện này lệnh đường nói cho huynh biết sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không, là gia sư.
Ôn Phi Khanh ngớ người hỏi :
- Lệnh sư? Vậy còn lệnh đường...
Nghe hỏi đến đây trong hai mắt Lý Tồn Hiếu rưng rưng ngấn lệ nói :
- Nghe gia sư nói, gia mẫu sau khi ôm tôi chạy thoát hiểm tìm đến một ngôi cổ tự trong thâm sơn gặp sư phụ khẩn cầu thâu nhận tôi. Gia sư là cao tăng đắc đạo, nhìn ra đây là một trường nghiệt chướng nên không chịu thâu nhận, gia mẫu cứ thế quỳ bên ngoài nhất định không đi, đồng thời người trích huyết để nuôi tôi khỏi chết đói. Đến khi gia mẫu huyết trong người kiệt cạn giọt cuối cùng, lúc ấy gia sư mới chấp nhận...
Ôn Phi Khanh nghe nói giật mình chau mày hỏi :
- Vì sao lệnh sư phải đợi đến lúc ấy mới gật đầu chấp nhận?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Lúc bấy giờ gia sư ngồi tĩnh tọa trong “Đại Hùng bảo điện”, gia mẫu thì quỳ bên ngoài sân, lại phần đêm tối cho nên gia sư hoàn toàn không biết điều này, mà cũng không thấy được...
Ôn Phi Khanh “A” lên một tiếng nói :
- Thì ra là thế, vậy chẳng trách được lệnh sư.
- Gia sư đối với tôi có đại ân, gia mẫu tình thâm ân trọng thì càng không thể nói, nếu như gia mẫu không trích huyết nuôi tôi lúc ấy thì có lẽ tôi đã chẳng còn sống lớn thành hình hài như hiện tại!
Nói đến cuối câu, đầu mũi chàng cay cay, hai giọt nước mắt chực rơi trên má.
Ôn Phi Khanh trong lòng cũng vô cùng xúc động nói :
- Lệnh đường thật đáng kính, một hành động vỹ đại mà khiến quỷ thần cũng phải nể phục. Ài... tình mẹ bao la trời biển, có thể nói không gì bằng được, mà cũng không có ngôn ngữ nào diễn tả hết được!
- Vâng, cô nương.
Ôn Phi Khanh chuyển giọng nói :
- Vị sư cữu kia cả nhà gần ba mươi mạng người đều bị tận sát mà không một manh mối, lệnh đường thì đã quy tiên không còn ai giải thích cho lệnh tôn. Mối huyết cừu đó lẽ nào không báo, nỗi oan khuất ấy chẳng lẽ nào không rửa sạch?
- Không, cô nương.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Chỉ cần tìm được hai người thì huyết cừu ấy có thể truy tầm đòi lại, oan khuất ấy có thể rửa sạch.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Hai người kia là ai?
- Một người là lão bộc của gia đình tôi, còn một người chính là Trương Viễn Đình.
- Sao? Lão bộc gia đình Lý huynh không bị giết trong kiếp nạn ấy sao?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Theo gia sư nói, gia mẫu có để lại một bức huyết thư, trong huyết thư viết rất cặn kẽ. Gia mẫu viết là sau khi xảy ra huyết kiếp, người đã có quay trở lại xem còn ai sống sót có khả năng cứu không, nhưng cả nhà sư cữu gần ba mươi người đều bỏ mạng, song trong số ấy không hề thấy xác của lão bộc nhà tôi, cho nên gia mẫu nghĩ lão bộc đã nhìn thấy diện mạo của lũ sát nhân kia...
“A” Ôn Phi Khanh thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc và hứng thú nói :
- Nhưng chuyện đã nhiều năm, cứ cho lão bộc không bị giết, nhưng biết lão ấy có còn sống đến ngày hôm nay không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Điều này khó nói, nhỡ như lão ta cũng đã qua đời, thì một hy vọng cuối cùng chính là Trương Viễn Đình.
- Trương Viễn Đình? Làm sao Trương Viễn Đình lại có thể biết gì về chuyện bí mật này chứ? Chẳng lẽ tìm được lão ta thì có khả năng lần ra được manh mối nội tình?
Lý Tồn Hiếu nói :
- “Thiết Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình chính là “Thiên Diện Không Không” Trương Bách Xảo năm xưa. Ông ta có lần đang đêm lẻn vào nhà vị sư cữu để tìm lấy một bảo vậy, nhưng kết quả lại lấy nhầm chiếc hộp gỗ đàn hương của gia mẫu. Theo như trên huyết thư gia mẫu viết, trong chiếc hộp gỗ đàn hương kia có một vật mà có thể rửa nổi oan uổng cho gia mẫu, xóa đi sự hiểu nhầm tai hại!
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi :
- Trong chiếc hộp gỗ đàn hương kia chứa vật gì, huynh biết chứ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Điều này trong huyết thư gia mẫu không nói rõ.
Ôn Phi Khanh chau mày suy nghĩ rồi nói :
- Theo như tôi biết thì sở dĩ Hàn Tinh môn truy tìm Trương Viễn Đình cũng là vì một chiếc hộp gỗ đàn hương, chẳng lẽ chiếc hộp mà Hàn Tinh môn cần tìm cũng chính là chiếc hộp gỗ của lệnh đường?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Điều này khó biết được!
Ôn Phi Khanh nói :
- Chỉ e không phải là một, chiếc hộp gỗ đàn hương huynh cần tìm bên trong chứa một vật có thể rửa nỗi oan khiên của lệnh đường, nếu vậy thì Hàn Tinh môn cần nó để làm gì chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu thừa nhận nói :
- Có lẽ không phải là một chiếc.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói :
- Nhưng làm sao lại biết được chiếc hộp gỗ đàn hương của lệnh đường chính là chiếc hộp trong tay Trương Viễn Đình?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cứ theo như trên huyết thư, gia mẫu nói con người “Thiên Diện Không Không” xưa nay không hề làm chuyện mờ ám, lão ta trước lúc đi còn để lại ký hiệu trên tường.
- Thì ra là thế, như vậy là trước tiên huynh cần phải tìm cho được Trương Viễn Đình lấy lại chiếc hộp, sau đó phải đi tìm lệnh tôn để giải thích mọi chuyện!
- Đúng vậy, chỉ có điều không biết gia phụ còn sống hay không, nếu như người cũng đã tạ thế thì xem như nỗi oan khiên của gia mẫu và vị sư cữu kia vĩnh viễn không có cơ hội giải bày!
Ôn Phi Khanh cảm thán nói :
- Lệnh đường và vị sư cữu kia hai người chết thật thảm, nhất là lệnh đường một con người hy sinh trọn đời vì con, thật là một hành động vỹ đại cao cả, trời xanh như cảm được điều này có lẽ không phụ lòng của người!
Lý Tồn Hiếu mủi lòng gật đầu nói :
- Chỉ cầu mong như vậy.
Hai người chìm trong im lặng, một lúc Ôn Phi Khanh nhìn chàng lại hỏi :
- Người thường không thể dưỡng dục vun bồi được một truyền nhân như Lý huynh, xin thỉnh giáo chẳng hay lệnh sư là...
Lý Tồn Hiếu đáp ngay :
- Tôi có hai vị ân sư.
Ôn Phi Khanh kinh ngạc tròn mắt nhìn chàng nói :
- Sao lại là hai?
- Hai vị này vốn là thế ngoại chí giao, khi gia mẫu quỳ xin một vị câu lưu tôi, thì vừa khéo một vị khác đến thăm bằng hữu. Sau khi gia mẫu trút hơi thở cuối cùng thì hai vị này đã tranh nhau lưu dưỡng tôi, vì thế xảy ra một trận quyết đấu, kết quả chẳng phân thắng bại đành hòa giải, hai vị giao kết mỗi người dốc tâm huyết nuôi dưỡng và truyền thụ võ nghệ cho tôi trong vòng chín năm...
Ôn Phi Khanh “A” lên một tiếng nói :
- Nguyên là như thế, tôi hiểu rồi. Nhất định hai vị ân sư của Lý huynh là cao nhân thế ngoại, huynh có thể nói cho biết là hai vị nào không?
Lý Tồn Hiếu khẽ gật đầu nói :
- Với cô nương tôi không cần phải giấu giếm, nhị vị ân sư một là “Đại Lôi âm tự” Khô Tâm hoà thượng, một vị là “Thiên Ngoại Thần Ma” Độc Cô Trường Minh.
Ôn Phi Khanh vừa nghe thì chấn động cả người, đôi nhãn châu đen láy mở lớn nhìn chăm vào chàng, qua một hồi rất lâu mới nói :
- Là hai vị cao nhân này ư ! Thảo nào mà huynh nhất thân tuyệt học có thể khắc chế được võ học của Hàn Tinh môn. Thì ra nhị vị ân sư của Lý huynh chính là hai cao nhân đứng đầu trong hai làng hắc bạch đạo đương thời...
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Nói ra thêm thẹn, tôi chỉ hấp thụ được ba bốn phần của nhị vị ân sư...
Ôn Phi Khanh định thần nghiêm túc nói :
- Huynh có biết đương kim thiên hạ, duy chỉ có hai người này mới có khả năng khắc chế võ học của Hàn Tinh môn!
- Điều này tôi có nghe Lệnh Hồ cô nương nói qua.
Ôn Phi Khanh vừa nghe hỏi ngay :
- Sao, Lệnh Hồ Dao Cơ biết huynh là truyền nhân của hai vị kỳ nhân này ư?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Cô ta không biết, tôi chưa hề nói.
Ôn Phi Khanh trong lòng kích động mạnh, qua hồi trầm ngâm nói :
- Chẳng ngờ hai vị cao nhân này lại còn có truyền nhân. Theo như tôi biết thì họ xưa nay chưa từng thâu nhận môn đồ, huynh cùng lúc được cả hai cao nhân thâu làm đệ tử đúng là phúc lớn duyên hậu nghìn năm hiếm có. Ha! Huynh thân hoài tuyệt học, hấp thu chân truyền của hai vị cao nhân này, trong tương lai nhất định “Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh, Phi Thúy, Quỳnh Dao” bốn phái đều cúi đầu xưng thần!
Lý Tồn Hiếu cười khổ lắc đầu nói :
- Cô nương, tôi chưa từng có ý cùng người tranh hùng xưng bá!
Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh không cần phải tranh hùng với ai, mà cũng chẳng cần tranh bá với người nào, chỉ cần người trong võ lâm biết được huynh là truyền nhân cùng lúc hai vị kỳ nhân này, thì huynh nhất định là “Võ lâm đệ nhất nhân”.
- Chuyện này xin cô nương đừng nói ra cho người khác biết.
- Sao, huynh không muốn dương danh tứ hải à!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Tôi lần này rời “Đại Lôi Âm tự” hành tẩu giang hồ mục đích chỉ là truy tầm bọn hung thủ kia, đồng thời giải oan khuất cho gia mẫu. Đối với chuyện dương danh tứ hải, tranh bá thiên hạ thực chẳng chút hứng thú.
Ôn Phi Khanh nói :
- Huynh nên biết, có bao nhiêu người chẳng tiếc mọi hy sinh để tranh lấy danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất”, mà huynh là truyền nhân của hai nhân vật đỉnh danh giang hồ hắc bạch đạo, thực chuyện tranh bá thiên hạ chỉ là chuyện dễ dàng như lấy đồ vật trong túi mình!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Cô nương, tôi hoàn toàn không có một chút mưu cầu danh lợi.
Ôn Phi Khanh nghe chàng nói dứt khoát như vậy trầm mặt suy nghĩ, qua một hồi nói :
- Nếu như huynh đã quyết như vậy thì tốt nhất chẳng dương danh thiên hạ, tránh gây chuyện phiền hà cho mình. Giang hồ là vậy, chỉ cần nghe có người cao cường hơn mình, thì lập tức tìm đến tỷ thí cho bằng được, dù cái giá phải trả nhiều lúc bằng chính tính mạng mình cũng không tiếc!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương nói đúng, trước khi tôi rời khỏi “Đại Lôi Âm tự” gia sư cũng từng dạy, nhân sinh như mộng, đời là biển khổ, càng thanh nhàn đạm bạc bao nhiêu, thân tâm càng an lạc bấy nhiêu, càng gây sóng gió bao nhiêu, thân càng hãm trong khổ ải bấy nhiêu!
Ôn Phi Khanh gật đầu, rồi lại nói :
- Khô Tâm hòa thương là cao tăng đắc đạo, tự nhiên những lời dạy huynh là đỉnh cao của giác ngộ, thế nhưng có một điều khiến tôi khó hiểu, huynh chín năm được “Thiên Ngoại Thần Ma” dung dưỡng làm sao không nhiễm một chút tà ác?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Chín năm đầu tôi ở với “Thiên Ngoại Thần Ma”, nhưng chính năm sau lại ở với Khô Tâm Hòa thượng.
“A” Ôn Phi Khanh như hiểu ra hỏi :
- Điều này ai sắp đặt?
- Chính Khô Tâm hòa thượng.
- Khô Tâm hòa thượng an bài thực khéo, dùng phật pháp vô biên tẩy rửa hết sát khí tà ma chín năm đầu huynh ô nhiễm từ “Thiên Ngoại Thần Ma”!
Nói chuyện với nhau đến đó, bỗng nghe gã thuyền phu nói lớn :
- Sắp đến giữa sông rồi, sóng to nước lớn, xin nhị vị khách gia vào trong thuyền ngồi.
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương, mời.
Ôn Phi Khanh nghe theo liền chui vào trong khoang thuyền, cô nàng lúc này ngoan ngoãn hiền thục, thực người ta khó tin đây lại là một nữ sát tinh thành danh trong võ lâm giang hồ.
Khoang thuyền vừa thấp vừa hẹp, hai người cùng chen vào ngồi không tránh chút va chạm, Ôn Phi Khanh thì rất tự nhiên,nhưng Lý Tồn Hiếu chẳng tránh khỏi chút lúng túng.
Con thuyền ra đến giữa sông bắt đầu chòng chành mạnh hơn, nhưng rồi cũng qua rất nhanh, thuyền trầm ổn lại như ban đầu.
Ôn Phi Khanh tay đặt lên ngực thở hắt ra một hơi nói :
- Tôi từ nhỏ đến lớn bôn ba khắp nơi chẳng ít, thế nhưng chung quy chỉ phi ngựa hoặc ngồi xe, ngồi thuyền thế này là lần đầu, vừa rồi thuyền lắc lư sợ chết được!
Lý Tồn Hiếu cười nói :
- Người ta vẫn nói nam thuyền bắc mã, người phương bắc quen cỡi ngựa mà không quen ngồi thuyền, cũng thế thôi.
Dòng sông Trường Giang đoạn này nói rộng năm sáu mươi trượng mà xem ra có hơn, thuyền qua đến bờ bên kia phải mất đến hơn nửa canh giờ. Nước sông chảy xiết, bến thuyền vừa rồi họ xuống qua sông, giờ nhìn lại thì đã nằm phái thượng lưu cách có đến sáu bảy mươi trượng.
Nơi bọn họ lên bờ đã gần Giang Ninh, trả tiền thuyền xong, Ôn Phi Khanh nhìn sắc trời thấy đã chiều nói :
- Sắp tối rồi, chúng ta trước hết vào Kim Lăng tìm một nơi nào nghỉ lại, sáng ngày mai theo đường Phiêu Thủy, Phiêu Dương vào đất Triết Giang, sau đó từ Hàng Châu đi thuyền theo Phú Xuân giang xuống Kim Hoa, được chứ?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương muốn nhân tiện ngắm cảnh Phú Xuân chăng?
Ôn Phi Khanh cười tươi nói :
- Tôi vốn chẳng có một chút hứng thú du sơn ngoạn cảnh, chỉ muốn nhanh chóng tìm gặp Liễu Ngọc Lân băm hắn ra trăm mảnh. Thế nhưng hiện tại ở bên huynh tự nhiên lòng hận thù chừng như vơi đi, nghe nói một vùng Giang Nam cảnh sắc tuyệt đẹp mà Phú Xuân là tiêu biểu nhất, như đã thuận đường thì cũng nên thưởng ngoạn một chút gọi là khai nhãn giới, huynh thấy thế nào?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tôi đã đồng ý theo chân cô nương đến Kim Hoa, giờ cô nương đi đâu tôi cũng theo đến đó.
Ôn Phi Khanh hai mắt đen láy mở tròn xoe nhìn chàng thoáng chút ngạc nhiên nói :
- Tôi đi đến đâu huynh theo đến đó, thật ư?
- Con người tôi không quen hư ngụy, đương nhiên là thật rồi!
Ôn Phi Khanh nét rạng lên, trên môi hiện một nụ cười hồn nhiên tươi tắn như chưa từng có nói :
- Trong lòng tôi giờ nhẹ đi không ít, nếu có thời gian cùng huynh du sơn ngoạn thủy nửa tháng, khả năng tôi biến thành một con người hoàn toàn khác với trước đây.
Lý Tồn Hiếu mặt hơi ửng đỏ, gật đầu nói :
- Cô nương...
Ôn Phi Khanh mỉm cười nói :
- Thôi, đừng nói. Trong lúc đang vui vẻ thế này đừng nhắc những chuyện trước tránh mất vui, chúng ta đi thôi!
Nói rồi quay người bước đi trước che giấu một nụ cười mãn nguyện trên mặt nàng.
Lý Tồn Hiếu ngầm thở hắt ra một hơi, rồi bước chân theo nàng.
Khi trời ngã chiều thì họ vào đến thành Kim Lăng, trong thành đã lên đèn. Kim Lăng xưa nay phồn thịnh hoa lệ có tiếng, hai người chọn một tửu lâu biên thành lên lầu uống rượu.
Hai người một nam một nữ, nam tuấn tú, nữ diễm kiều, thoạt trông chẳng ít người trầm trồ tán thán cho đôi trai tài gái sắc.
Họ chọn một nhã tòa gần cửa sổ nhìn xuống đường, một bàn ăn với nhiều món đặc sản mang đậm hương vị phương nam và hai hồ mỹ tửu.
Trong khung cảnh này nam nữ cùng nhau đối ẩm bên thành Kim Lăng, tửu hứng dâng cao, thi hứng tuôn trào, bọn họ đối ẩm bàn luận thi phú mà gạt hết đi bao nhiêu thế sự, chẳng biết tự bao giờ hai người lai tâm đầu ý hợp với nhau.
Lý Tồn Hiếu lần đầu cùng giai nhân đối ẩm, chàng chỉ sợ Ôn Phi Khanh quá lượng, nhưng Ôn Phi Khanh lịch duyệt giang hồ, nàng ngược lại khuyên chàng uống đến tận túy.
Thành Kim Lăng lung linh bao ánh đèn hoa, trên tửu lâu tiếng nàng cười trong trẻo như tiếng ngọc, tiếng cười cao sảng khẳng khái, khiến bao nhiêu cặp mắt nhìn không khỏi ái mộ và có chút ghen tuông với Lý Tồn Hiếu.
Phải đến khi hết canh một, hai người mới rồi khỏi tửu lâu, Ôn Phi Khanh nửa đi nửa tựa nhẹ người vào Lý Tồn Hiếu, nàng trở nên ngây thơ hồn nhiên không mảy may gợn chút tà ý. Bọn họ tìm vào trong một khách điếm, Lý Tồn Hiếu thuê hai phòng sát nhau, nhưng chàng còn tiếp chuyện với Ôn Phi Khanh thêm một hồi lâu mới trở về phòng mình nghỉ.
Vào phòng vừa ngồi xuống, điều đầu tiên đập vào mắt chàng mà là một tờ giấy trắng đặt ngay dưới ngọn nến, bên trên có rất nhiều bút tự.
Chàng ngạc nhiên nhấc ngọn đèn ra nắm lấy tờ giấy lên đọc, một mùi hương thoang thoảng phất lên nhè nhẹ, nét bút thanh thoát nhẹ nhàng nhưng có phần vội vã, rõ ràng là nét bút của một nữ nhân, viết rằng: “Sau khi bạn đồng hành ngủ, mời đi bộ đến Thanh Lương sơn, Tảo Diệp lâu hội ngộ”
Bên dưới không hề đề lạc khoản người gởi, vậy là ai?
Lý Tồn Hiếu cố xem kỹ một lần nữa, bất chợt giật mình vì nhận ra ngay dưới một góc cuối cùng của tờ giấy có mấy chữ cực nhỏ ghi “Phỉ Thúy cốc tín thư”
“Phỉ Thúy cốc tín thư”, chẳng lẽ là Lãnh Ngưng Hương?
Thì ra cô ta theo chàng đến tận Giang Nam.
Nhưng cô ta hẹn chàng đến Tảo Diệp lâu, Thanh Lương sơn làm gì? Vì sao phải chờ người bạn đồng hành của chàng ngủ rồi mới đi?
Nghe ra ngữ khí của cô ta không có ý đối địch, người bạn đồng hành đây tất nhiên là Ôn Phi Khanh, chờ Ôn Phi Khanh ngủ rồi mới đi có nghĩa là chỉ mời chàng đến đó một mình.
Làm thế nào đây, đi hay là không đi? Có nên cho Ôn Phi Khanh biết không?
Lý Tồn Hiếu rơi vào trầm tư suy nghĩ rất lâu, rồi dằn tờ giấy lại xuống dưới đèn, đoạn đứng lên bước ra khỏi phòng khép cửa lại...
* * * * *
Gọi là Thanh Lương sơn nhưng chẳng phải ở đâu xa, mà nằm ở phía tây thành Kim Lăng, cách khách điếm Lý Tồn Hiếu và Ôn Phi Khanh nghỉ trọ chẳng xa, chừng sau thời gian tuần trà thì Lý Tồn Hiếu đã đến Thanh Lương sơn.
Lúc này Thanh Lương sơn tịch tĩnh yên lặng, bốn bề không một tiếng động, duy chỉ có tiếng cỏ cây đung đưa và tiếng côn trùng rả rích.
Lý Tồn Hiếu đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một tòa hai tầng lầu nằm lẩn khuất trong lùm cây cách đó không xa, màn đêm tịch mịch, trong lầu không hề nghe thấy một động tĩnh gì.
Chàng thầm nghĩ :
- Trên núi chẳng còn tòa lầu thứ hai, đâu nhất định phải là “Tảo Diệp lâu”!
Đang lúc phân vân thì từ trên lầu một giọng nữ nhân trong trẻo ngân lên theo làn dạ phong :
Giang Nam đệ nhất cảnh là đây
Bốn mặt Thiên Sơn phủ kín chân.
Lý Tồn Hiếu ngưng thần lắng nghe đã nhận ra tiếng ngâm này phát xuất từ ngay trên tầng lầu kia, bấy giờ liền dứt khoát bước chân đến đó.
Vừa lên lầu, chàng khựng người lại, trước mắt chàng bóng một nữ nhân áo trắng đứng tựa lan can, chàng cố nhìn kỹ hơn mới nhận ra nét người kiều diễm xinh đẹp, nhưng lại lạnh lùng, há chẳng phải là Lãnh Ngưng Hương được mệnh danh “Băng mỹ nhân” đó sao?
Lúc này Lãnh Ngưng Hương đứng tựa lan can, mắt ngóng nhìn ra xa, tợ hồ như cô ta không hề nghe biết có người vừa lên lầu, cô ta đứng yên chẳng có một cử động dù rất nhỏ. Duy nhất làn tóc mượt mà và tà áo mỏng phất nhẹ lên trong làn sa phong, ở vào khung cảnh này cơ hồ không ai dám đánh động sự thanh tĩnh của cô nàng.
Lý Tồn Hiếu khựng người đứng lại rất lâu, nhưng thủy chung vẫn chưa lên tiếng.
Rất lâu, rất lâu, cuối cùng chính Lãnh Ngưng Hương lên tiếng phá tan im lặng, nhưng ánh mắt cô ta vẫn nhìn ra ngoài xa.
- Ngươi đến rồi à!
Lý Tồn Hiếu khẽ hắng giọng một tiếng đáp :
- Không sai.
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Chỉ một mình?
- Chẳng phải cô nương chỉ rõ một mình tại hạ đến?
Lãnh Ngưng Hương từ từ quay người lại, hai ánh mắt cực đẹp nhưng cũng cực lạnh lùng, trong màn đêm sáng lạnh như hai ánh hàn tinh chiếu thẳng vào mặt Lý Tồn Hiếu, đồng thời bàn tay ngọc năm ngón trắng muốt giơ nhẹ ra trước nói :
- Tốt, trả lá thư kia lại cho ta.
Lý Tồn Hiếu ngớ người nói :
- Cô nương muốn lấy lại bức thư kia?
- Không sai!
Lãnh Ngưng Hương gật nhẹ đầu chậm rãi nói tiếp :
- Ta trước giờ chưa từng dùng nó viết thư cho người ngoài một chữ, sau khi ta để thư lại rồi thấy hối hận, hiện tại ta muốn thâu hồi nó.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
- Tại hạ không mang nói theo trong người.
- Ngươi không mang trong người, vậy để đâu?
- Trên bàn trong phòng khách điếm, cô nương nếu như cần thiết thì tại hạ có thế quay trở lại một chuyến.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói :
- Bất tất, sau này có lúc ta tìm đến ngươi lấy lại cũng như nhau, ngươi nên cất cho kỹ đừng đánh mất nó.
- Cô nương cứ yên tâm.
- Ngươi không mang theo lại để nó trên bàn trong khách điếm, như thế là có nghĩa gì?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Chẳng có ý gì cả, lúc đi vội vàng nên quên mang theo, hơn nữa tại hạ cũng không biết cô nương cần đến nó.
- Thật vậy chứ?
- Tại hạ chẳng có ý giữ nó…
Giọng Lãnh Ngưng Hương hơi có chút khác thường :
- Ta chẳng sợ chuyện người để lại nó, cũng mặc cho ngươi để lại!
Lý Tồn Hiếu chỉ im lặng không nói gì.
Lãnh Ngưng Hương hai ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn xoáy vào mặt chàng nói :
- Ngươi đối với bạn đồng hành thật trung thực!
- Cô nương nói vậy nghĩa là sao?
Lãnh Ngưng Hương nhìn chàng lạnh đạm nói :
- Ngươi thật không biết, cần ta nói rõ sao?
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc nói :
- Tại hạ cùng người ta trở thành bạn đồng hành, tại hạ đi đâu thực cũng nên nói với người ta một tiếng thì có gì không đúng? Chí ít thì cũng để lại một vài chữ, tránh người ta lo lắng cho mình chứ!
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Ngươi thật chu đáo, thế nhưng ta đã thị ý rõ muốn ngươi một mình đến.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
- Cô nương chẳng thấy sao, tại hạ chẳng mang thêm một người thứ hai!
- À… nhưng khi cô ta nhìn thấy mảnh giấy kia, nhất định sẽ tìm đến, cô ta nhất định sẽ biết ta là ai…
- Không hẳn cô ấy sẽ nhìn thấy?
- Vạn nhất cô ta nhìn thấy thì sao?
Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói :
- Trong thư không hề chỉ rõ người đọc một mình tại hạ, huống gì chẳng phải là chuyện ghê gớm bí mật chẳng để người thứ ba biết. Làm người quang minh lỗi lạc thì chẳng có gì sợ người ta biết, cô nương nếu như nhất quyết không muốn người khác biết, vậy thì chúng ta gặp nhau ngang đây là quá đủ!
Nói rồi chàng dứt khoát quay người bước đi.
- Đứng lại!
Lãnh Ngưng Hương trầm thanh thét một tiếng, thân hình nhẹ nhàng như chiếc lá từ trên lầu phi xuống ngay sau lưng chàng.
Lý Tồn Hiếu dừng chân đứng lại, nhíu mày hỏi :
- Cô nương có gì chỉ giáo?
Sau lưng giọng Lãnh Ngưng Hương lạnh như băng nói :
- Ngươi xem ra còn ngạo hơn ta!
- Cô nương khéo nói, tại hạ chẳng muốn tuỳ tiện cúi đầu trước người khác mà thôi, nhân vì tại hạ không hề sai.
- Ngươi không sai, chẳng lẽ ta sai?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Cô nương cũng chẳng sai, thực ra nói chuyện không hợp, tại hạ giờ nên về là hơn.
Lãnh Ngưng Hương lạnh lùng nói :
- Không được, ta nói không được là không được.
Lý Tồn Hiếu giọng trầm lại khẳng khái nói :
- Tại hạ như muốn đi thì chẳng người nào có thể ngăn cản.
- Hừ! Ngươi thử xem, ngươi chỉ cần bước một bước, ta giết ngươi ngay!
Lý Tồn Hiếu cất tiếng cười lãnh nhiên nói :
- Cô nương, nhớ tại hạ đã nói qua, tại hạ không bao giờ khuất phục trước uy lực!
Nói rồi cất bước đi một cách hiên ngang.
U hương phảng phất, bóng trắng lướt nhanh tới chắn ngang trước mặt chàng cách tầm hai trượng, trên khuôn mặt trắng hòng của Lãnh Ngưng Hương giờ hiện sát cơ trùng trùng.
Lý Tồn Hiếu đỉnh lập ngạo nghễ, hai mắt nhìn thẳng đối phương không hề nhấp nháy.
Đột nhiên sát cơ trong ánh mắt Lãnh Ngưng Hương dần dần biến mất, chỉ nghe giọng cô ta trầm lãnh nói :
- Ngươi quả thực rất cuồng ngạo, có thể nói là người đầu tiên trong đời ta gặp còn cao ngạo hơn cả ta. Có điều ngươi nên biết, ta hẹn ngươi đến đây chẳng phải để ngươi giở thói kiêu ngạo của ngươi!
- Giống nhau thôi, cô nương!
Lý Tồn Hiếu nhún vai phớt hiện nụ cười nhạt nói tiếp :
- Tại hạ theo lời mời mà đến. Đương nhiên cũng chẳng phải đến để nhìn người ta giở thói kiêu căng trước mặt mình!
- Ngươi…
Lãnh Ngưng Hương thốt lên một tiếng, giọng tắt nghẹn lại vì tức giận lẫn hổ thẹn, trong ánh mắt sắc lạnh ấy lại hiện sát cơ. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt rồi lại biến mất, lần này chậm rãi nói :
- Nói cho ta biết, ngươi có biết bạn đồng hành của ngươi là ai không?
- Cô nương hỏi vậy là có ý gì?
- Chớ hỏi, trước tiên trả lời ta!
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp rõ từng tiếng :
- “Hàn Tinh môn” Ôn nhị cô nương.
Lãnh Ngưng Hương “Hừ” một tiếng nói :
- Ban đầu là cùng bọn Hầu Ngọc Côn và Bạch Cốt tam sát, sau lại cùng với Ôn Phi Khanh, sao ngươi mãi cứ đánh bọn với đám người này chứ?
- Có phải đây chính là dụng ý cô nương hỏi tại hạ có biết cô ta là ai chăng?
- Không sai! Giả như ngươi chẳng biết cô ta là ai thì còn được, đây ngươi đã rõ cô ta lai lịch thân thế, ta hỏi ngươi vì sao mãi cứ đi cùng bọn người này chứ?
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm hỏi lại :
- Trong mắt cô nương, bạn Hầu Ngọc Côn, Bạch Cốt tam sát và Ôn cô nương là loại người như thế nào?
Lãnh Ngưng Hương nhíu mày liễu nói :
- Ngươi thực muốn ta nói ra ư?
- Tại hạ đã hỏi rõ?
- Hầu Ngọc Côn, Bạch Cốt tam sát là tiểu nhân, Bạch Cốt tam sát tuy mang tiếng tà ma ngoại đạo, thế nhưng theo ta thấy thì so với Hầu Ngọc Côn còn tốt hơn nhiều. Bởi vì bọn chúng là “chân tiểu nhân”, còn Hầu Ngọc Côn là “ngụy quân tử”. Đến như Ôn Phi Khanh… nếu như ngươi đã biết cô ta là ai, hẳn cũng từng nghe tiếng cô ta thế nào rồi!
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tại hạ thừa nhận bọn Hầu Ngọc Côn và Bạch Cốt tam sát đều là tiểu nhân, đều là tà ma ngoại đạo. Thế nhưng luận về Ôn cô nương…
Nói đến đó chàng ngừng lại, chừng như không tiện nói ra suy nghĩ của mình, rồi đổi giọng nói tiếp :
- Tại hạ thầm hiểu hảo ý của cô nương…
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Không, ta vì sao phải có hảo ý với ngươi chứ? Ngươi muốn đi cùng ai thì chẳng ai ngăn được, ta chỉ tiện mồm hỏi vậy mà thôi!
Lý Tồn Hiếu làm như không nghe thấy lại nói :
- Tại hạ đã biết người trong võ lâm sau lưng cô ta rêu rao những gì, tại hạ hoàn toàn không có ý biện hộ cho một ai. Con người Lý mỗ vốn là thế, đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, theo tại hạ biết Ôn cô nương trước đây mệnh danh “nữ sát tinh” là chuyện thực, nhưng cô ta chẳng phải là hạng nữ nhi như những gì người ta nói ra ở miệng.
Đồng thời gần đây tính tình thay đổi rất nhiều, đến tính khí lạm sát cũng thay đổi…
Lãnh Ngưng Hương “A” lên một tiếng nói giọng pha chút mỉa mai :
- Thật vậy ư? Vậy thì ta phải chấp tay chúc mừng, cô ta vì sao lại thay đồi tính tình như vậy, phải chăng là vì có được người tri kỷ tu mi nam tử như ngươi!
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp :
- Cô nương bất tất phải như thế, lời tại hạ là thực tình, cô nương tin hay không thì tùy, tại hạ không hề cưỡng ép.
“Đúng” Lãnh Ngưng Hương giọng lành lạnh nói tiếp :
- Ôn Phi Khanh là con người như thế nào, căn bản với ta vô can!
- Đây cũng là điều thực tế.
- Í dà! Con người ngươi vì sao chẳng hiểu thế nào là tốt xấu nhỉ?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Đa tạ hảo ý cô nương, thế nhưng tại hạ chẳng phải là đứa trẻ lên ba. Ôn cô nương là người như thế nào, tại hạ hiểu rõ mà cũng chỉ có duy nhất tại hạ hiểu cô ta!
Lãnh Ngưng Hương trong ánh mắt thoáng chút thay đổi, nhưng rất khó nhận ra, lạnh giọng nói :
- Vậy chuyện đồn đãi về cô ta bên ngoài chẳng lẽ không nói có, chỉ là những lời ác ý của thiên hạ?
- Chỉ e cô nương nói đúng, tại hạ dám nói xác thực là thế, có điều chuyện cô ta là “nữ sát tinh” giết người không chớp mắt thì tại hạ thừa nhận, việc đó là sự thực. Nhưng đó là chuyện quá khứ, hiện tại không thể nói thế!
Lãnh Ngưng Hương bật lân tiếng cười nhạt nói :
- Nói như vậy ngươi nhất định đi cùng cô ta?
- Sự thực là thế, cô nương!
- A ha…Ngươi không sợ thiên hạ dèm pha, cho ngươi là…
Lý Tồn Hiếu cắt ngang lời cô ta nói ngay :
- Cô nương, ba tấc lưỡi có thể giết người, tại hạ thừa nhận miệng thiên hạ đáng sợ. Thế nhưng tại hạ làm chuyện gì ngửng đầu không thẹn với trời, cúi mặt chẳng thẹn với đất, thì chẳng phải cố lự thiên hạ nói những gì!
- Khá khen cho một người ngửng đầu không thẹn với trời, cúi mặt chẳng thẹn với đất, giữa ngươi với Ôn Phi Khanh chẳng nói là không có gì đấy chứ!
Một câu này cũng hiểu trong lòng cô nàng đã cay cay, Lý Tồn Hiếu nhún vai đáp :
- Chỉ lấy nghĩa kết giao, tại hạ thiếu nợ cô ta cứu mạng mình!
Lãnh Ngưng Hương ngớ người hỏi lại :
- Ngươi thiếu nợ cô ta cứu mạng ngươi?
- Đúng thế.
- Chuyện thế nào? Xảy ra bao giờ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp thẳng :
- Điều này cô nương bất tất quản đến, đằng nào chỉ biết tại hạ mang ân cứu mạng của cô ta là được!
Lãnh Ngưng Hương cắn môi im lặng không nói gì, qua một hồi rất lâu mới hỏi lại :
- Cô ta từng cứu qua ngươi?
Lý Tồn Hiếu đáp :
- Đương nhiên, nếu không thế thì tại hạ làm sao nói mang ơn cứu mạng của cô ta!
Lãnh Ngưng Hương chừng như vẫn còn không tin điều này, lắc đầu nhè nhẹ nói :
- Theo như ta biết, Ôn Phi Khanh xưa nay chỉ biết giết người, chưa từng biết cứu người là gì!
- Nhưng thực tế thì cô ta đã cứu tại hạ, giữ tính mạng tại hạ đến bây giờ.
Lãnh Ngưng Hương gật nhẹ đầu chậm rãi nói như người mất sức :
- Ta hiểu rồi, giờ thì ta tin tưởng con người Ôn Phi Khanh đã thay đổi!
- Thế thì tốt.
Lãnh Ngưng Hương bỗng nhìn chàng ánh mắt khác thường, thay đổi ngữ khí hỏi :
- Ngươi theo cùng cô ta đến Giang Nam là…
Lý Tồn Hiếu đáp ngay :
- Mỗi người có chuyện riêng của mình.
- Bọn Hầu Ngọc Côn vì sao không còn đi cùng ngươi?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Người nào có chuyện nấy, chung quy tại hạ không thể mãi cùng đi với bọn họ.
Lãnh Ngưng Hương lại hỏi :
- Ngươi có chuyện gì?
- Chuyện riêng!
- Nghe nói ngươi cùng Ôn Phi Khanh định ngao du Phú Xuân giang?
Lý Tồn Hiếu chẳng khỏi kinh ngạc chau mày hỏi :
- Cô nương nghe ai nói?
- Chính miện Ôn Phi Khanh nói.
Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn cô ta chẳng nói gì được.
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
- Hai ngươi trên tửu lâu nói chuyện lớn đến thế, đến ngoài một dặm còn nghe thấy!
Lý Tồn Hiếu đã hiểu ra vấn đề nói :
- Thì ra lúc ấy cô nương cũng ở trên tửu lâu!
- Ta chẳng có nhã hứng đó, như ta vừa nói, hai ngươi cười nói ầm ĩ cứ như chung quanh chẳng có người, chẳng cứ gì phải lên trên tửu lâu mới nghe thấy.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói :
- Ôn cô nương muốn đi Kim Hoa, thuận đường ngoạn cảnh Phú Xuân giang.
- Còn ngươi ngươi cũng đi Kim Hoa chăng?
- Không sai.
- Ngươi có biết Kim Hoa chính là lãnh địa của Lãnh Nguyệt môn?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp :
- Tại hạ biết.
- Vậy ngươi theo cô ta đến Kim Hoa làm gì, có thể nói được chứ?
Vị cô nương này thì ra cũng thích nhiều chuyện, Lý Tồn Hiếu trong lòng nghĩ thế, nhưng miệng thì không tiện nói ra.
Chỉ nghe Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
- À… hay là ta hỏi quá nhiều, thế thì ta chẳng hỏi nữa, mà ngươi cũng không phải có nghĩa vụ phải đáp. Nhưng cho ta hỏi một câu cuối cùng…
- Cô nương cứ hỏi.
- Có phải trong người ngươi trúng phải một loại độc mà cho đến giờ vẫn chưa giải hết?
Lý Tồn Hiếu chấn động trong lòng buộc miệng nói :
- Không…
- Chỉ sợ đến ngươi cũng không hề biết, “Phỉ Thúy cốc” trên từ Cốc chủ dưới xuống đến nha hoàn, người nào cũng biết dụng bách độc, nhất là Cốc chủ và ta.
Lý Tồn Hiếu “A” lên một tiếng, nhưng chưa nói gì.
Lãnh Ngưng Hương nói tiếp :
- Thế nhưng người “Phỉ Thúy cốc” dùng độc khác với thiên hạ, Phỉ Thúy cốc dùng độc là để tự vệ, không phải dùng để hại người, nếu như chẳng phải trường hợp bất đắc dĩ thì chẳng bao giờ dùng.
- E rằng cô nương nhìn nhầm, tại hạ không hề trúng độc!
- Ta có thể nói ngươi biết, từ sau khi ra khỏi ngôi chùa hoang kia ta theo chân ngươi đến tận Giang Nam, đêm nay ta chẳng cố kỵ hẹn ngươi đến đây hội kiến chính là vì chuyện này.
Lý Tồn Hiếu thoáng chút do dự nói :
- Cô nương hỏi tại hạ trúng độc hay không là có ý gì?
Lãnh Ngưng Hương nói :
- Vừa rồi ta đã nói, “Phỉ Thúy cốc” trên từ Cốc chủ dưới đến nha hoàn chẳng ai không thạo bách độc, nhất là Cốc chủ và ta, ta có thể giúp ngươi giải độc trong người!
Lý Tồn Hiếu ôm quyền nói :
- Hảo ý cô nương tại hạ tâm lĩnh, nhưng chúng ta bình sinh không quen biết, mới gặp nhau lần đầu tại hạ thực không dám…
- A, như vậy là ta không nhìn nhầm, ngươi đích xác là trúng độc!
Biết mình vừa rồi đã lỡ lời, nhưng chuyện đến thế này chẳng còn thể chối quanh, hơn nữa chàng thấy cũng không cần thiết, gật đầu đáp :
- Đúng, tại hạ trúng độc.
- Thế vì sao vừa rồi không thừa nhận?
- Vì tại hạ còn chưa biết tâm ý cô nương.
Lãnh Ngưng Hương chau mày nhìn chàng hàm chút trách móc nói :
- Chẳng lẽ ta hại ngươi, ta với ngươi vốn không thù không oán, cớ gì ta lại đi hại ngươi chứ?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Cô nương xin chớ để tâm, tại hạ thất lễ.
- Thì ra ngươi vẫn còn biết nhận sai?
Lý Tồn Hiếu chau mày nói :
- Nhớ tại hạ vừa nói qua, con người tại hạ đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, xưa nay chưa từng biết che đậy đảo lộn trắng đen. Chỉ cần đúng là tại hạ bảo vệ đến cùng.
Lãnh Ngưng Hương ngưng mắt nhìn chàng bằng ánh mắt thâm sâu, một lúc nói :
- Giờ thì xem như ta hiểu ngươi nhiều thêm một phần, nói ta biết độc ngươi trúng trong người là…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
- Không hại gì, chỉ là động thủ với người khác, trúng một ngọn ám khí tẩm độc…
- Ngươi nói nghe nhẹ nhàng, há chẳng phải xem nhẹ mạng sống của mình sao? Nên biết đây không phải là đồ chơi, một chút sơ xuất có thể trả giá bằng cả sinh mạng quý báu của mình!
Cô ta hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Trong võ lâm dụng độc chuyên nghiệp chẳng được mấy phái, có thể nói đếm chưa hết đầu ngón tay, ngươi cùng ai động thủ, trúng ám khí độc của ai?
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng giây lát cuối cùng nói thật :
- Liễu Ngọc Lân.
Lãnh Ngưng Hương thất thanh la lên :
- Liễu Ngọc Lân!?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói
- Đúng vậy, cô nương. Liễu Ngọc Lân, một trong Tứ Khôi Ngọc!
Lãnh Ngưng Hương mặt hơi đổi sắc nói :
- Ngươi trúng “Sưu Hồn ngân châm” giấu trong chiếc quạt của hắn?
- Không sai, chính là “Sưu Hồn ngân châm” của hắn.
Lãnh Ngưng Hương gật nhẹ đầu chậm rãi nói :
- Theo như ta biết thì “Sưu Hồn ngân châm” của hắn đích thực bá đạo, trúng thì chết, chỉ sợ đương kim thiên hạ không ai…
Nói đến đó cô ta im lặng không nói tiếp.
Lý Tồn Hiếu cũng lặng thinh chẳng nói gì.
Qua một lúc Lãnh Ngưng Hương lại nói :
- Ngươi nói Ôn Phi Khanh từng cứu ngươi là…
Lý Tồn Hiếu tiếp lời cô ta nói :
- Sau khi tôi trúng độc châm của Liễu Ngọc Lân, chạy chừng mươi dặm thì độc tính phát tác ngã lăn bên đường, chính Ôn cô nương đánh xe ngang qua cứu tôi…
Lãnh Ngưng Hương gật gù nói :
- Thế thì đúng, khi trúng độc chớ nên vọng động, nhất là đề khí mà chạy. Trúng bất cứ loại độc nào, chỉ cần đề khí chạy thục mạng thì độc phát tác càng nhanh.
- Điều này thì tại hạ biết, thế nhưng lúc ấy nếu như không chạy thì cũng chết trong tay Liễu Ngọc Lân.
- Nói cũng đúng, chẳng trách được!
Lãnh Ngưng Hương gật đầu nói tiếp :
- Theo ta biết thì gia môn Liễu Ngọc Lân và Hàn Tinh môn căn bản giao du không tệ, nhất là với vị Ôn thiếu chủ cùng hắn có vẻ tâm đầu ý hợp, Ôn Phi Khanh làm sao dám chịu đắc tội với Liễu Ngọc Lân để cứu ngươi?
- Đấy chính là điểm Ôn Phi Khanh khác với ca ca cô ta và Liễu Ngọc Lân, cũng chứng minh những điều đồn đại trên giang hồ về con người Ôn Phi Khanh hoàn toàn không đúng.
Lãnh Ngưng Hương chau mày nói :
- Là thế nào?
Lý Tồn Hiếu gật đầu đáp :
- Thực tế là Ôn cô nương đã cứu mạng tại hạ.
Liễu Ngọc Lân nhấp nháy đôi nhãn châu nhìn chàng nói :
- Theo ta nhận thấy thì cô ta cứu ngươi còn có dụng ý khác, chính vì ngươi là ngươi, cho nên cô ta mới cứu ngươi, chính vì cô ta cứu ngươi, cho nên sau đó mới chuyển đổi tâm tính, ta nói vậy ngươi hiểu chứ?
Điều này thì Lý Tồn Hiếu hiểu hơn ai hết, vì chính Ôn Phi Khanh bộc bạch tâm sự với chàng, thế nhưng chàng không muốn nói ra, bèn nói :
- Tại hạ chỉ là một người vừa xuất đạo giang hồ, thế sự nghe thấy chưa nhiều. Đại nghiệp Hàn Tinh môn trong thiên hạ chẳng nhỏ, Ôn cô nương là người có thân thế địa vị, cô ta cứu tại hạ thì chỉ biết là cứu mình, ngoài ra không dám nghĩ cô ta còn có dụng tâm gì khác.
- Ngươi không dám nghĩ thì chỉ nói để mà nói, nhưng ta tin chắc rằng với người thông minh như ngươi thì đã hiểu ra từ lâu!
Lý Tồn Hiếu chau mày nói :
- Cô nương, tính ra đêm nay nữa là chúng ta gặp nhau lần thứ hai!
- Phải chăng ngươi nghĩ ta nói chuyện hơi quá sâu?
- Thực tế là như thế, tại hạ không muốn phải nhận!
- Thế thì ta không nói những chuyện này nữa, bây giờ nói với ngươi chuyện là sao giải độc cho ngươi…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu dứt khoát nói :
- Đa tạ hảo ý cô nương, tại hạ không dám phiền nhọc đến phương giá!
- Tại sao ngươi không chấp nhận?
- Tại hạ vừa nói xong, tính đêm nay nữa tại hạ và cô nương chỉ mới gặp nhau hai lần.
Lãnh Ngưng Hương nhíu mày hỏi :
- Giao du quá ít chăng?
- Có thể nói như thế.
Lãnh Ngưng Hương hỏi lại một câu :
- Trước đây khi Ôn Phi Khanh cứu ngươi, giữa hai người thân giao với nhau rồi chăng?
- Cố nhiên trước đó tại hạ chưa từng quen biết Ôn cô nương, nhưng tình huống hoàn toàn khác, lúc ấy tại hạ hôn mê bất tỉnh, vốn chẳng hay biết gì.
- Theo như ngươi nói, thì lúc ấy nếu như ngươi chẳng phải trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, thì Ôn Phi Khanh cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ từ chối?
- Có lẽ thế!
- Cuồng!
Lãnh Ngưng Hương buộc miệng kêu lên, ngưng mắt nhìn chàng chừng như rất kinh ngạc rồi đổi giọng hỏi :
- Nói ta biết, vì sao Ôn Phi Khanh cứu ngươi thì ngươi chấp nhận, mà lại không chấp nhận lòng tốt của ta? Phải chăng vì Phỉ Thúy cốc danh tiếng không bằng Hàn Tinh môn, hay là vì con người ta không bằng Ôn Phi Khanh…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nguầy nguậy nói :
- Cô nương, tại hạ là người không thích nói chuyện danh vọng địa vị…
- Ta hiểu ngươi không phải là hạng người như vậy, nhưng thế thì vì sao?
- Cô nương, tại hạ không thể tuỳ tiện thụ ân của người khác, nợ nhiều khó trả, mà cũng không kham nổi!
Lãnh Ngưng Hương “A” lên một tiếng nói :
- Chẳng lẽ ngươi định có sự báo đáp đối với Ôn Phi Khanh?
- Điều đó đương nhiên, tri ân há không nghĩ chuyện báo đáp!
- Ngươi thiếu cô ta ân cứu mạng, ân cứu mạng sánh bằng trùng sinh tái tạo, chẳng tầm thường chút nào, không biết ngươi định trả bằng cách nào, mà lấy gì để báo đáp đây?
Lý Tồn Hiếu điềm nhiên nói :
- Tại hạ tất nhiên có cách báo đáp, mà cũng có cái để đền đáp.
Lãnh Ngưng Hương tỏ ra nôn nóng gặng hỏi :
- Ta hỏi ngươi làm thể nào để báo đáp, lấy gì để trả ân?
Lý Tồn Hiếu gượng nói :
- Điều này tại hạ chưa nghĩ tới, cô nương bức hỏi khiến tại hạ khó đáp.
- Ta xem cô ta không hy vọng báo đáp, cũng không cần báo đáp.
Lý Tồn Hiếu nói :
- “Cho người chớ nghĩ, nhận người chớ quên”, người thi ân đương nhiên chưa từng thi ân có mục đích, thế nhưng bổn phận người thụ ân lại gi tâm khắc cốt, ngày đêm canh cánh chuyện báo trả.
- Xem ra Ôn Phi Khanh cứu rất đúng người, giờ nếu như ta không mong ngươi đền đáp, không cần ngươi báo trả thì sao?
- Vừa rồi tại hạ nói qua, người thi ân không cần báo đáp, nhưng người thụ ân không thể không báo đáp!
Lãnh Ngưng Hương thấy chàng một mực cương quyết, nhưng không thể nói chàng không có lý, bấy giờ cứ nhìn chàng suy nghĩ một lúc lại nói :
- Thôi thế này, giờ ta giúp ngươi khử độc, sau này ngươi sẽ làm cho ta một chuyện, như thế có qua có lại chẳng ai nợ ai?
- Hảo ý cô nương khiến tại hạ cảm kích, cô nương nếu như có chuyện gì cần đến tại hạ, tại hạ nguyện ra sức giúp một tay, thế nhưng hảo ý cô nương tại hạ xin tâm lĩnh!
- Thế thì chẳng hóa ra ta nợ ngươi sao, ngươi chẳng tùy tiện thụ ân của người, chẳng lẽ ta lại tùy tiện nhận sự giúp đỡ của người khác chăng? Ngươi nên biết rằng, ta cũng là người chẳng phải tùy tiện thọ lĩnh ân người!
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
- Thế thì thôi, tại hạ xin cảm tạ hảo ý cô nương.
- Ài da…Con người ngươi…
Giọng Lãnh Ngưng Hương nghe ra hơi lạt đi, nói :
- Ngươi coi nhẹ tính mạng mình thì ích gì? Ngươi nên biết, Ôn Phi Khanh chỉ có thể cứu người thoát chết, nhưng không thể giải hết độc trong người ngươi, nếu như độc tính ấy cứ tiềm ẩn trong người thì sẽ tổn hại rất lớn đến công lực của ngươi.
- Đa tạ cô nương, điều này tại hạ biết. Tại hạ cũng không giấu gì mà nói cho cô nương biết, Liễu Ngọc Lân hiện tại đang ở Giang Nam, tại hạ chẳng bao lâu sẽ tìm được hắn…
Lãnh Ngưng Hương nhíu mày nói :
- Tìm hắn để lấy giải dược?
- Đúng thế.
- Thế thì khác nào “cùng cáo thương lượng”, hắn chịu giao cho ngươi chăng?
- Chỉ cần tìm được hắn thì chẳng còn ngại hắn không chịu trao ra!
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu nói :
- Ta biết ngươi thân hoài tuyệt học, nhưng trước khi độc tính trong người ngươi còn chưa giải hết thì ngươi chớ hòng vọng động chân khí, càng không thể quyết đấu trí mạng. Ngươi nhất định không phải là đối thủ của hắn.
- Tại hạ biết, nhưng không ngại vì còn có Ôn …
Nói đến đó chàng nhận ra không tiện bèn nín bặt.
Lãnh Ngưng Hương lạnh giọng giúp chàng nói tiếp :
- Có Ôn Phi Khanh đồng hành, có người trợ giúp đúng chứ?
Cô ta ngừng lại phớt hiện một nụ cười vừa mỉa mai vừa chua chát nói :
- Đúng rồi, ta sao lại quên mất nhỉ! Có Ôn Phi Khanh bên cạnh trợ giúp, thì ngươi có khả năng lấy được thuốc giải, thế nhưng ngươi đã nặng nợ với Ôn Phi Khanh, vì sao lại chịu nhận nợ thêm một lần nữa chứ?
Lý Tồn Hiếu ngớ người chẳng biết nói sao, người ta có ý tốt mà nói, chàng đương nhiên chẳng còn nói gì được nữa. Qua một lúc thật lâu chàng mới thốt lên được mất tiếng :
- Điều này…
Lãnh Ngưng Hương chừng như hết cách thở dài một tiếng nói :
- Ngươi không cần nói gì nữa, tâm ý của ngươi ta đã hiểu rất rõ, tâm ý của ta hy vọng ngươi cũng hiểu được vài phần. Giờ thì chuyện ngươi chịu nhận hay không thì hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi!
Nói rồi phất nhẹ tay lên, một vật trắng bay nhanh đến trước người Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu rất bất ngờ trước hành động này của cô ta, chẳng kịp suy nghĩ gì nữa giơ tay lên bắt lấy.
Lãnh Ngưng Hương nhìn thấy chàng đã giơ tay đón lấy, bèn nói nhanh :
- Ngươi bảo trọng!
Nói chưa dứt câu, thân hình nhẹ như làn sương đêm tung vút lên không thoát nhanh ra ngoài Tảo Diệp lâu.
Lý Tồn Hiếu hiểu, thế nhưng chàng không đuổi theo, đồng thời chàng cũng hiểu với công lực của chàng lúc này muốn đuổi theo cũng không kịp. Mắt ngưng nhìn theo bóng mỹ nhân khuất nhanh trong làn sương khuya, bất giác trong lòng trào dâng lên một cảm giác xôn xao kích động khó tả, đến một lúc lẩm bẩm một mình :
- Cô nương, sao phải khổ vậy…
Ai hiểu được, điều này chỉ nên hỏi Lãnh Ngưng Hương, mà e rằng đến bản thân Lãnh Ngưng Hương cũng không hiểu ra nổi!
Sau hồi ngẩn người nhìn lại tay mình mới nhận ra là một chiếc bình ngọc nhỏ xíu xinh xắn, thoang thoảng một hương thơm dìu dịu.
Trăng lặng sao mờ, Lý Tồn Hiếu rời khỏi Tảo Diệp lâu xuống Thanh Lương sơn, bên tai cơ hồ còn nghe văng vẳng tiếng ngâm trong như ngọc vọng xuống từ Tảo Diệp lâu :
“Giang Nam đệ nhất cảnh là đây.
Bốn mặt Thiên Sơn phủ kín chân”
Xa nhìn lại thành Kim Lăng, chỉ còn heo hắt vào ánh đèn khuya, trong lòng chàng một cảm giác khó tả, cũng không hiểu nó là cái gì.
Về đến khách điếm, phòng của Ôn Phi Khanh tối mịt, cửa cũng khóa kín, vốn nàng có chút hơi men giấc ngủ tất rất ngon lành.
Chàng nhẹ chân vào phòng nằm thẳng lên giường, đến đèn chẳng thắp chỉ sợ đánh động Ôn Phi Khanh...
/31
|