Soàn soạt!
Khiếp sợ còn không kết thúc thì lại có một chiếc xe ngựa ngừng lại, ba vị lão giả đi tới bên này. Ba người này ăn mặc y phục giống nhau, trên ngực có thêu một chấm nhỏ lóng lánh tỏa sáng.
- Đây là... trang phục của Danh sư, danh sư nhất tinh? Ba vị danh sư nhất tinh?
Trương Mặc đã nhận ra được, nắm đấm tức thì xiết chặt.
- Ta biết, nhất định là ba vị danh sư này muốn giảng bài, cho nên những người này đến đây nghe giảng...
Trương Liêu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nhất định là như vậy, cũng chỉ có danh sư mới có sức hiệu triệu mạnh mẽ như vậy, không cần mở miệng mà đã có thể làm cho nhiều cao thủ như vậy đến đây, thậm chí ngay cả Trầm Truy bệ hạ cũng đích thân tới.
- Xin chào Lưu sư!
- Trang sư, nhiều năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như cũ nha.
- Lần trước bái kiến Trịnh sư là bảy năm trước, không nghĩ tới ngươi lại đến Thiên Huyền thành...
...
Ba vị danh sư vừa xuống xe ngựa đã lập tức dẫn tới náo động, mọi người kiêu căng khó thuần trước đó nhao nhao tiến lên chào hỏi.
- Ba vị đứng ở phía trước ta đi...
Vốn tưởng rằng ba vị này sẽ mở cửa lớn ra bắt chuyện với mọi người rồi đi vào. Thế nhưng hai người lập tức nhìn thấy Trầm Truy bệ hạ nhường vị trí của mình, tam sư cũng ngừng lại, yên tĩnh đứng ở bên ngoài, không nhúc nhích, cùng chờ đợi giống như mọi người.
- Trời...
Trương Liêu, Trương Mặc lần nữa tan vỡ.
Cao thủ Thông Huyền cảnh, lão gia tử đức cao vọng trọng, quốc vương bệ hạ, thậm chí ngay cả danh sư cũng đứng ở trước cửa...
Rốt cuộc tòa phủ đệ này là ai đang ở?
Nực cười, mới vừa rồi hai người bọn họ còn đang nghĩ xem nên đi trộm thế nào...
Phốc!
May mà không có động thủ, bằng không, có lẽ hiện tại đã sớm mất mạng rồi.
Kẽo kẹt!
Trong khi đang chấn động run lẩy bẩy thì đã thấy cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra, một tên béo đi ra.
- Chuyện này... Đây không phải là mập mạp Tôn Cường thuê cửa hàng Thiên Vũ hay sao?
Trương Liêu lập tức nhận ra được.
Trộm cắp nhiều năm ở trong Thiên Huyền thành, lăn lộn chung quanh một chút, cho nên không ít người tam giáo cửu lưu hắn cũng có thể nhận ra được.
Không nói so với Trầm Truy bệ hạ, coi như so với bọn họ thì tên mập mạp trước mắt cũng được coi là kẻ ở đều tầng thấp nhất dưới xã hội.
Hắn lại có thể ở trong phủ đệ này, khiến cho nhiều cường giả, cao thủ như vậy chờ sao?
- Tôn quản gia, không biết ngày hôm nay Dương sư có trở về hay không?
Chương lão gia tử bước lên phía trước, ôm quyền nói.
- Thực sự ngại quá, lão gia còn chưa có trở lại, mời chư vị trở về đi, nếu như lão gia trở về ta sẽ phái người thông báo cho các vị...
Nhìn thấy trước mắt là một mảnh đông nghịt, khóe miệng Tôn Cường co giật một lần, vội nói.
Nương theo tin tức càng truyền càng xa, người đến đây càng ngày càng nhiều. Từ lúc bắt đầu khiếp sợ, cho đến hiện tại hắn cũng đã mất cảm giác đó rồi.
Đương nhiên, chuyện khiến cho Tôn Cường càng thêm mất cảm giác chính là... Vị lão gia này nhà mình...
Dường như đã bốc hơi ra khỏi thế gian vậy, dù thế nào cũng không tìm được...
Nếu như không tìm được nữa, hắn rất sợ những người trước cửa này sẽ trở nên nóng nảy.
Nếu là như vậy, e rằng hắn cũng không cần phải sống nữa...
Cả ngày đối mặt với nhiều cường giả như vậy, nếu không phải do tố chất tâm lý của tốt, nhất định đã không kiên trì được từ lâu rồi.
- Chuyện này, còn chưa có trở lại, chỉ là cũng không quan trọng lắm, chúng ta có thể chờ ở chỗ này...
Nghe thấy Dương sư còn chưa trở lại, mọi người không nhịn được có chút thất vọng.
- Hay là mọi người đừng đợi nữa...
Tôn Cường chỉ lo gặp phải sự cố, hắn đang muốn tiếp tục khuyên can thì đột nhiên nhảy lên, nước mắt trào ra, nhào về một phía:
- Lão gia...
...
- Đây là... Có chuyện gì xảy ra?
Chậm rãi trở lại cửa phủ đệ, Trương Huyền nhìn thấy trước mắt xếp hàng thành hàng dài, vẻ mặt ngây ngốc.
Khiếp sợ còn không kết thúc thì lại có một chiếc xe ngựa ngừng lại, ba vị lão giả đi tới bên này. Ba người này ăn mặc y phục giống nhau, trên ngực có thêu một chấm nhỏ lóng lánh tỏa sáng.
- Đây là... trang phục của Danh sư, danh sư nhất tinh? Ba vị danh sư nhất tinh?
Trương Mặc đã nhận ra được, nắm đấm tức thì xiết chặt.
- Ta biết, nhất định là ba vị danh sư này muốn giảng bài, cho nên những người này đến đây nghe giảng...
Trương Liêu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nhất định là như vậy, cũng chỉ có danh sư mới có sức hiệu triệu mạnh mẽ như vậy, không cần mở miệng mà đã có thể làm cho nhiều cao thủ như vậy đến đây, thậm chí ngay cả Trầm Truy bệ hạ cũng đích thân tới.
- Xin chào Lưu sư!
- Trang sư, nhiều năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như cũ nha.
- Lần trước bái kiến Trịnh sư là bảy năm trước, không nghĩ tới ngươi lại đến Thiên Huyền thành...
...
Ba vị danh sư vừa xuống xe ngựa đã lập tức dẫn tới náo động, mọi người kiêu căng khó thuần trước đó nhao nhao tiến lên chào hỏi.
- Ba vị đứng ở phía trước ta đi...
Vốn tưởng rằng ba vị này sẽ mở cửa lớn ra bắt chuyện với mọi người rồi đi vào. Thế nhưng hai người lập tức nhìn thấy Trầm Truy bệ hạ nhường vị trí của mình, tam sư cũng ngừng lại, yên tĩnh đứng ở bên ngoài, không nhúc nhích, cùng chờ đợi giống như mọi người.
- Trời...
Trương Liêu, Trương Mặc lần nữa tan vỡ.
Cao thủ Thông Huyền cảnh, lão gia tử đức cao vọng trọng, quốc vương bệ hạ, thậm chí ngay cả danh sư cũng đứng ở trước cửa...
Rốt cuộc tòa phủ đệ này là ai đang ở?
Nực cười, mới vừa rồi hai người bọn họ còn đang nghĩ xem nên đi trộm thế nào...
Phốc!
May mà không có động thủ, bằng không, có lẽ hiện tại đã sớm mất mạng rồi.
Kẽo kẹt!
Trong khi đang chấn động run lẩy bẩy thì đã thấy cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra, một tên béo đi ra.
- Chuyện này... Đây không phải là mập mạp Tôn Cường thuê cửa hàng Thiên Vũ hay sao?
Trương Liêu lập tức nhận ra được.
Trộm cắp nhiều năm ở trong Thiên Huyền thành, lăn lộn chung quanh một chút, cho nên không ít người tam giáo cửu lưu hắn cũng có thể nhận ra được.
Không nói so với Trầm Truy bệ hạ, coi như so với bọn họ thì tên mập mạp trước mắt cũng được coi là kẻ ở đều tầng thấp nhất dưới xã hội.
Hắn lại có thể ở trong phủ đệ này, khiến cho nhiều cường giả, cao thủ như vậy chờ sao?
- Tôn quản gia, không biết ngày hôm nay Dương sư có trở về hay không?
Chương lão gia tử bước lên phía trước, ôm quyền nói.
- Thực sự ngại quá, lão gia còn chưa có trở lại, mời chư vị trở về đi, nếu như lão gia trở về ta sẽ phái người thông báo cho các vị...
Nhìn thấy trước mắt là một mảnh đông nghịt, khóe miệng Tôn Cường co giật một lần, vội nói.
Nương theo tin tức càng truyền càng xa, người đến đây càng ngày càng nhiều. Từ lúc bắt đầu khiếp sợ, cho đến hiện tại hắn cũng đã mất cảm giác đó rồi.
Đương nhiên, chuyện khiến cho Tôn Cường càng thêm mất cảm giác chính là... Vị lão gia này nhà mình...
Dường như đã bốc hơi ra khỏi thế gian vậy, dù thế nào cũng không tìm được...
Nếu như không tìm được nữa, hắn rất sợ những người trước cửa này sẽ trở nên nóng nảy.
Nếu là như vậy, e rằng hắn cũng không cần phải sống nữa...
Cả ngày đối mặt với nhiều cường giả như vậy, nếu không phải do tố chất tâm lý của tốt, nhất định đã không kiên trì được từ lâu rồi.
- Chuyện này, còn chưa có trở lại, chỉ là cũng không quan trọng lắm, chúng ta có thể chờ ở chỗ này...
Nghe thấy Dương sư còn chưa trở lại, mọi người không nhịn được có chút thất vọng.
- Hay là mọi người đừng đợi nữa...
Tôn Cường chỉ lo gặp phải sự cố, hắn đang muốn tiếp tục khuyên can thì đột nhiên nhảy lên, nước mắt trào ra, nhào về một phía:
- Lão gia...
...
- Đây là... Có chuyện gì xảy ra?
Chậm rãi trở lại cửa phủ đệ, Trương Huyền nhìn thấy trước mắt xếp hàng thành hàng dài, vẻ mặt ngây ngốc.
/3578
|