Lúc trước Trương Cửu Tiêu nói, trong phong ấn có linh tính, tất cả mọi người có chút không hiểu, nghe xong giải thích, giờ mới hiểu được, nguyên lai là có chuyện như vậy.
- Nói đến nói đi, kết quả còn không phải giống ta sao?
Trương Cửu Tiêu bĩu môi.
Còn tưởng rằng gia hỏa này có thể nói ra lý luận kinh người gì, kết quả nói tới nói lui, cùng hắn lấy được kết luận giống nhau.
- Không giống nhau!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ngươi biết giữa hai bức họa có linh tính xen lẫn, vậy có biết tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, có biết phải làm sao mới có thể tiêu trừ không?
- Ta...
Sắc mặt đỏ lên, Trương Cửu Tiêu nói không ra lời.
Sở dĩ hắn biết rõ những thứ này, là vì ở gia tộc, thấy tận mắt qua có người phá giải tác phẩm cùng loại... Còn vì sao làm như vậy, phá giải như thế nào, lại không hiểu rõ tình hình.
Nói thật nếu biết được, cũng sẽ không biến thành trên đầu tất cả đều là sầu riêng, cái đuôi thô lại dài rồi.
- Linh tính dung hợp tới hai bức họa, có tác dụng cố định, dựa theo tình huống bình thường, dùng biện pháp gì cũng rất khó chia lìa, cưỡng ép đi làm, ngược lại sẽ hủy cả hai bức họa... Thật giống như tính toán tách ra hai tờ giấy dùng keo dán mấy nghìn năm, coi như có thể thành công, ngươi xác định họa quyển phía dưới còn có thể phân biệt được?
Không để ý tới công tử ca tự cho là đúng kia, Trương Huyền nói.
- Cái này...
Da mặt co lại, người mang mặt nạ bằng đồng xanh không còn thái độ kiêu ngạo như vừa rồi, ngược lại trầm mặc xuống.
Mục đích của hắn là vì nhìn phía dưới đến cùng phong ấn cái gì, nếu như cưỡng ép tách ra, phía dưới nhìn không được, phía trên cũng hủy... Tuyệt đối là được không bù mất.
- Không biết Trương sư có biện pháp nào cam đoan phía dưới không xảy ra vấn đề không?
Chần chừ một chút, nhìn qua.
Vị trước mắt này, có thể nói kỹ càng như thế, chứng minh rõ như lòng bàn tay, có lẽ... sự tình người khác khó có thể làm được, hắn có thể hoàn thành.
- Ta nói nhiều như vậy, tự nhiên có nắm chắc!
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
- A? Kính xin chỉ giáo...
Ánh mắt sáng lên, người mang mặt nạ bằng đồng xanh vội vàng ôm quyền.
- Rất đơn giản!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền nói:
- Nếu như hắn dùng những vật khác dung hợp, muốn hoàn thành rất khó, nhưng dùng linh tính ngược lại dễ dàng! Linh tính dung hợp hai bức họa, giống như linh tính thực vật, sẽ dựa theo phương thức đặc biệt sinh trưởng hoặc vận chuyển, mục đích là vì hoàn thành nhiệm vụ, bản thân không có ý thức! Điểm ấy, Nguyễn Hội trưởng chắc hẳn rất rõ ràng.
- Ân!
Nguyễn Hội trưởng gật đầu.
Rất nhiều thực vật cũng có linh tính, khống chế được hấp thu dinh dưỡng, tăng trưởng bản thân... Nhưng sẽ không giống như linh tính động vật, có được ý niệm của mình, chạy tán loạn khắp nơi, xu cát tị hung.
- Nhiệm vụ của linh tính này, chính là dung hợp hai bức họa kia, vĩnh viễn cũng không chia lìa, nếu như... ta có thể biến nó thành linh tính động vật, có được linh trí, các ngươi cảm thấy... Nó còn có thể tiếp tục dung hợp hay không?
Trương Huyền nở nụ cười.
- Cái này...
- Nếu như linh tính này đã có linh trí, vẽ lên mây trắng, thật giống như ở trên người đâm gai, vô cùng khó chịu, nhất định sẽ hủy đối phương!
- Đúng là như thế, chỉ là... Khải Linh cho linh tính này, chỉ sợ không quá dễ dàng a?
- Điểm ấy ta cũng không biết...
...
Tất cả mọi người ánh mắt sáng lên, đồng thời nghi hoặc.
Khải Linh cho binh khí dễ dàng, nhưng mà Khải Linh cho loại linh tính yên lặng mấy nghìn năm này, để nó có được linh trí, chỉ sợ không có đơn giản như vậy!
- Loại phương pháp Khải Linh này, cũng không dễ dàng, nhưng ta vừa vặn có thể làm được!
Trương Huyền nở nụ cười.
- Kính xin Trương sư hỗ trợ... Nếu như có thể hoàn thành, tại hạ tất nhiên có hậu tạ...
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh khom người.
Lúc trước, hắn ai cũng không nhìn, cảm thấy người Thanh Nguyên đế quốc có tiếng không có miếng, nghe xong vị Trương sư trước mắt này phân tích, bội phục đầu rạp xuống đất.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, tìm ra chỗ mấu chốt, hơn nữa tìm ra phương pháp giải quyết chính thức, vô luận nhãn lực hay kiến thức, đều vượt qua người bình thường quá nhiều.
- Trước không cần phải gấp, coi như ta có thể làm được, vì cam đoan không tổn hại hai bức họa, cũng phải trước xác định một ít chuyện mới được...
Trương Huyền nói.
- Vâng!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh gật đầu:
- Không biết Trương sư, cần gì, chỉ cần làm được, ta sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn...
Giải thích dễ dàng, chính thức làm được tất nhiên không đơn giản, nếu không hắn cũng không cầm thứ này lâu như vậy, lại không có biện pháp giải quyết.
- Tạm thời còn không cần!
Trương Huyền lắc đầu, dừng lại một chút, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một cây bút:
- Bức họa này là một chỉnh thể, muốn Khải Linh, nhất định phải phá hư ý cảnh của họa quyển, hoặc là mở ra một lỗ hổng, để ý thức đi vào trong đó, nếu làm như vậy, đối với bức họa có tổn thương, mong được tha thứ!
- Không sao!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhẹ gật đầu.
Hắn muốn là đồ vật dưới phong ấn, coi như họa quyển quý giá, nếu quả thật có thể chứng kiến đồ vật phía dưới, cũng đáng.
- Vậy là tốt rồi...
Nhẹ nhàng thở ra, cầm bút lông trong tay, Trương Huyền đang muốn mài mực, đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Trương Cửu Tiêu cách đó không xa, quát lớn.
- Còn Danh Sư thất tinh, lại ngay cả một chút nhãn lực cũng không có? Còn không qua đây mài mực!
- Nói đến nói đi, kết quả còn không phải giống ta sao?
Trương Cửu Tiêu bĩu môi.
Còn tưởng rằng gia hỏa này có thể nói ra lý luận kinh người gì, kết quả nói tới nói lui, cùng hắn lấy được kết luận giống nhau.
- Không giống nhau!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ngươi biết giữa hai bức họa có linh tính xen lẫn, vậy có biết tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, có biết phải làm sao mới có thể tiêu trừ không?
- Ta...
Sắc mặt đỏ lên, Trương Cửu Tiêu nói không ra lời.
Sở dĩ hắn biết rõ những thứ này, là vì ở gia tộc, thấy tận mắt qua có người phá giải tác phẩm cùng loại... Còn vì sao làm như vậy, phá giải như thế nào, lại không hiểu rõ tình hình.
Nói thật nếu biết được, cũng sẽ không biến thành trên đầu tất cả đều là sầu riêng, cái đuôi thô lại dài rồi.
- Linh tính dung hợp tới hai bức họa, có tác dụng cố định, dựa theo tình huống bình thường, dùng biện pháp gì cũng rất khó chia lìa, cưỡng ép đi làm, ngược lại sẽ hủy cả hai bức họa... Thật giống như tính toán tách ra hai tờ giấy dùng keo dán mấy nghìn năm, coi như có thể thành công, ngươi xác định họa quyển phía dưới còn có thể phân biệt được?
Không để ý tới công tử ca tự cho là đúng kia, Trương Huyền nói.
- Cái này...
Da mặt co lại, người mang mặt nạ bằng đồng xanh không còn thái độ kiêu ngạo như vừa rồi, ngược lại trầm mặc xuống.
Mục đích của hắn là vì nhìn phía dưới đến cùng phong ấn cái gì, nếu như cưỡng ép tách ra, phía dưới nhìn không được, phía trên cũng hủy... Tuyệt đối là được không bù mất.
- Không biết Trương sư có biện pháp nào cam đoan phía dưới không xảy ra vấn đề không?
Chần chừ một chút, nhìn qua.
Vị trước mắt này, có thể nói kỹ càng như thế, chứng minh rõ như lòng bàn tay, có lẽ... sự tình người khác khó có thể làm được, hắn có thể hoàn thành.
- Ta nói nhiều như vậy, tự nhiên có nắm chắc!
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
- A? Kính xin chỉ giáo...
Ánh mắt sáng lên, người mang mặt nạ bằng đồng xanh vội vàng ôm quyền.
- Rất đơn giản!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền nói:
- Nếu như hắn dùng những vật khác dung hợp, muốn hoàn thành rất khó, nhưng dùng linh tính ngược lại dễ dàng! Linh tính dung hợp hai bức họa, giống như linh tính thực vật, sẽ dựa theo phương thức đặc biệt sinh trưởng hoặc vận chuyển, mục đích là vì hoàn thành nhiệm vụ, bản thân không có ý thức! Điểm ấy, Nguyễn Hội trưởng chắc hẳn rất rõ ràng.
- Ân!
Nguyễn Hội trưởng gật đầu.
Rất nhiều thực vật cũng có linh tính, khống chế được hấp thu dinh dưỡng, tăng trưởng bản thân... Nhưng sẽ không giống như linh tính động vật, có được ý niệm của mình, chạy tán loạn khắp nơi, xu cát tị hung.
- Nhiệm vụ của linh tính này, chính là dung hợp hai bức họa kia, vĩnh viễn cũng không chia lìa, nếu như... ta có thể biến nó thành linh tính động vật, có được linh trí, các ngươi cảm thấy... Nó còn có thể tiếp tục dung hợp hay không?
Trương Huyền nở nụ cười.
- Cái này...
- Nếu như linh tính này đã có linh trí, vẽ lên mây trắng, thật giống như ở trên người đâm gai, vô cùng khó chịu, nhất định sẽ hủy đối phương!
- Đúng là như thế, chỉ là... Khải Linh cho linh tính này, chỉ sợ không quá dễ dàng a?
- Điểm ấy ta cũng không biết...
...
Tất cả mọi người ánh mắt sáng lên, đồng thời nghi hoặc.
Khải Linh cho binh khí dễ dàng, nhưng mà Khải Linh cho loại linh tính yên lặng mấy nghìn năm này, để nó có được linh trí, chỉ sợ không có đơn giản như vậy!
- Loại phương pháp Khải Linh này, cũng không dễ dàng, nhưng ta vừa vặn có thể làm được!
Trương Huyền nở nụ cười.
- Kính xin Trương sư hỗ trợ... Nếu như có thể hoàn thành, tại hạ tất nhiên có hậu tạ...
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh khom người.
Lúc trước, hắn ai cũng không nhìn, cảm thấy người Thanh Nguyên đế quốc có tiếng không có miếng, nghe xong vị Trương sư trước mắt này phân tích, bội phục đầu rạp xuống đất.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, tìm ra chỗ mấu chốt, hơn nữa tìm ra phương pháp giải quyết chính thức, vô luận nhãn lực hay kiến thức, đều vượt qua người bình thường quá nhiều.
- Trước không cần phải gấp, coi như ta có thể làm được, vì cam đoan không tổn hại hai bức họa, cũng phải trước xác định một ít chuyện mới được...
Trương Huyền nói.
- Vâng!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh gật đầu:
- Không biết Trương sư, cần gì, chỉ cần làm được, ta sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn...
Giải thích dễ dàng, chính thức làm được tất nhiên không đơn giản, nếu không hắn cũng không cầm thứ này lâu như vậy, lại không có biện pháp giải quyết.
- Tạm thời còn không cần!
Trương Huyền lắc đầu, dừng lại một chút, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một cây bút:
- Bức họa này là một chỉnh thể, muốn Khải Linh, nhất định phải phá hư ý cảnh của họa quyển, hoặc là mở ra một lỗ hổng, để ý thức đi vào trong đó, nếu làm như vậy, đối với bức họa có tổn thương, mong được tha thứ!
- Không sao!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhẹ gật đầu.
Hắn muốn là đồ vật dưới phong ấn, coi như họa quyển quý giá, nếu quả thật có thể chứng kiến đồ vật phía dưới, cũng đáng.
- Vậy là tốt rồi...
Nhẹ nhàng thở ra, cầm bút lông trong tay, Trương Huyền đang muốn mài mực, đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Trương Cửu Tiêu cách đó không xa, quát lớn.
- Còn Danh Sư thất tinh, lại ngay cả một chút nhãn lực cũng không có? Còn không qua đây mài mực!
/3578
|