- Phân bộ của các ngươi, chuyện phát sinh gần đây, đều liên quan đến hắn, ta muốn tận mắt nhìn một chút, đến cùng là thần thánh gì, có thể quấy đến một Danh Sư đường, một phong hào đế quốc gà chó không yên!
Tống sư khẽ nói.
Thân là Danh Sư, trước khi tới đây cũng đã chuyên môn điều tra qua.
Nguyên nhân gây ra sự kiện, là bởi vì Thanh Nguyên đế quốc Trung Thanh Vương bắt một vị quản gia kêu Tôn Cường...
Sau đó mâu thuẫn càng náo càng lớn, cuối cùng đưa đến xông đường.
Mới đi đến Thanh Nguyên thành hơn mười ngày, liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn thật muốn nhìn một chút, Trương Huyền này đến cùng là thần thánh phương nào, có dạng bản lĩnh gì.
- Vâng...
Một vị trưởng lão lên tiếng, đi ra ngoài.
An trưởng lão tiến lên đón.
- Tống sư, tại hạ An Như Pháp trưởng lão... muốn bẩm báo một việc!
- Ta nghe nói qua ngươi, xem như trưởng lão uy tín lâu năm của Thanh Nguyên đế quốc, chuyện gì, cứ nói không sao cả!
Tống sư nhẹ gật đầu.
- Là như vậy… Đêm qua, Hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc Sở Thiên Hành, giam giữ học sinh Lưu Dương của Trương Huyền Trương sư, sau đó... nửa đêm, quản gia Tôn Cường, tính cả dư nghiệt của Độc điện, hạ độc toàn bộ hộ vệ hoàng cung, cứu người ra... Còn giết Sở Thiên Hành...
An trưởng lão nói rõ chi tiết tận mắt nhìn thấy ra.
- Giết Sở Thiên Hành? Sở Thiên Hành chết rồi?
Con ngươi Tống sư co rụt lại, sững sờ tại nguyên chỗ.
- Vâng!
An trưởng lão gật đầu.
- Ai giết?
Tống sư vội vàng nhìn qua.
- Là... học sinh của Trương sư, Lưu Dương, một quyền... Đánh chết!
An trưởng lão nói.
- Cái này...
Đánh giết Hoàng đế của một phong hào đế quốc, quả thực không để Danh Sư đường vào mắt!
Đáng ghét, đáng ghét!
Khuôn mặt Tống sư tái mét.
Danh Sư đường canh giữ một phương, bảo hộ một phương an bình.
Vị Trương sư này, mặc dù thiên tư vô song, nhưng vừa đến liền huyên náo toàn bộ đế quốc gà chó không yên, thậm chí Hoàng đế cũng bị học sinh của hắn giết, Danh Sư đường làm sao bàn giao với dân chúng đế quốc? Quả thực... Tội không thể tha!
- Lập tức mang Trương Huyền cùng học sinh của hắn tới cho ta!
Hàm răng cắn chặt, Tống sư xiết chặt nắm đấm.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, nhất định phải nắm chặt thời gian xử lý, nếu không, náo lên dân biến, đừng nói hắn, xem như Tổng bộ Danh Sư đường cũng không nắm được cục diện.
- Vâng...
Mấy vị trưởng lão nhận lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Thời gian không dài, một tên mập theo ở phía sau đi đến.
- Bái kiến Tống sư, tại hạ quản gia của Trương Huyền Trương sư, Tôn Cường!
Người béo ôm quyền.
- Ngươi chính là Tôn Cường?
Híp mắt lại, Tống sư nhìn qua.
Nói thật, nói tất cả sự tình là bắt nguồn ở trên người Trương sư, còn không bằng nói là tên này làm!
- Vâng, thiếu gia nhà chúng ta, hiện nay không ở Thanh Nguyên thành...
Tôn Cường vội nói.
- Không có?
Vẻ mặt của Tống sư càng thêm khó coi.
- Thiếu gia cùng Ngô sư, cùng đi ra đuổi bắt hung thủ giết chết Cẩu đường chủ! Vì phòng ngừa hung thủ nghe được tin tức, trước thời hạn tránh né, cố ý nói là bế quan!
Tôn Cường giải thích.
Hắn biết thiếu gia cũng không phải bế quan, nếu đối phương là tổng bộ tới, tự nhiên phải nói rõ sự thật.
- Đuổi bắt hung thủ?
Lúc này vẻ mặt của Tống sư mới hòa hoãn một chút, nói tiếp:
- Vậy Lưu Dương đâu?
Trương sư không có mặt, Lưu Dương là hung thủ giết chết Thanh Nguyên Hoàng đế đâu? Làm sao không theo tới?
- Hắn...
Vẻ mặt của Tôn Cường xấu hổ:
- Hắn cũng rời Thanh Nguyên thành, không biết tung tích!
- Rời khỏi, không biết tung tích? Có ý tứ gì?
Khí tức trên thân áp bức đến, mọi người chung quanh đều cảm thấy thân thể phát run, Tống sư nhìn chằm chằm người béo trước mắt, tựa hồ muốn xé nát hắn.
- Bẩm báo Tống sư, sau khi ngộ sát Sở Thiên Hành bệ hạ, Lưu Dương tự giác áy náy, liền lặng lẽ rời đi, ta cũng không biết đi nơi nào...
Tôn Cường vội nói.
Hắn thực sự nói thật.
Từ hoàng thành trở lại Chiến Sư đường, an ủi Lưu Dương vài câu, liền nghĩ biện pháp liên hệ thiếu gia, kết quả liên hệ nửa ngày lại không có liên hệ được, lúc trở lại lần nữa, liền phát hiện vị tiểu thiếu gia này đã biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ lưu lại một phong thư.
- Lặng lẽ rời khỏi? Ta xem là bỏ trốn a!
Tống sư híp mắt lại, xoay người phân phó, đằng đằng sát khí:
- Lập tức lục soát toàn thành, bắt lấy hung thủ giết người cho ta...
- Vâng!
Một đám Danh Sư đi ra ngoài.
- Thân là một quản gia nho nhỏ, không tuân thủ quy củ, thế mà dẫn người xông vào hoàng cung, dùng độc hạ độc hộ vệ... Đồng dạng tội không thể tha! Người tới, trước bắt Tôn Cường này xuống, chờ bắt được Lưu Dương, lại cùng nhau thẩm tra xử lí!
Tống sư quát.
Nghe được hắn nói, lần nữa có Danh Sư đi tới.
- Áp ta xuống? Còn muốn bắt tiểu thiếu gia?
Không nghĩ tới vị Tống sư này quyết định như vậy, Tôn Cường nhíu mày, có chút không vui nhìn qua:
- Thật to gan, ngươi có biết lão gia nhà chúng ta là ai không?
Tống sư khẽ nói.
Thân là Danh Sư, trước khi tới đây cũng đã chuyên môn điều tra qua.
Nguyên nhân gây ra sự kiện, là bởi vì Thanh Nguyên đế quốc Trung Thanh Vương bắt một vị quản gia kêu Tôn Cường...
Sau đó mâu thuẫn càng náo càng lớn, cuối cùng đưa đến xông đường.
Mới đi đến Thanh Nguyên thành hơn mười ngày, liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn thật muốn nhìn một chút, Trương Huyền này đến cùng là thần thánh phương nào, có dạng bản lĩnh gì.
- Vâng...
Một vị trưởng lão lên tiếng, đi ra ngoài.
An trưởng lão tiến lên đón.
- Tống sư, tại hạ An Như Pháp trưởng lão... muốn bẩm báo một việc!
- Ta nghe nói qua ngươi, xem như trưởng lão uy tín lâu năm của Thanh Nguyên đế quốc, chuyện gì, cứ nói không sao cả!
Tống sư nhẹ gật đầu.
- Là như vậy… Đêm qua, Hoàng đế của Thanh Nguyên đế quốc Sở Thiên Hành, giam giữ học sinh Lưu Dương của Trương Huyền Trương sư, sau đó... nửa đêm, quản gia Tôn Cường, tính cả dư nghiệt của Độc điện, hạ độc toàn bộ hộ vệ hoàng cung, cứu người ra... Còn giết Sở Thiên Hành...
An trưởng lão nói rõ chi tiết tận mắt nhìn thấy ra.
- Giết Sở Thiên Hành? Sở Thiên Hành chết rồi?
Con ngươi Tống sư co rụt lại, sững sờ tại nguyên chỗ.
- Vâng!
An trưởng lão gật đầu.
- Ai giết?
Tống sư vội vàng nhìn qua.
- Là... học sinh của Trương sư, Lưu Dương, một quyền... Đánh chết!
An trưởng lão nói.
- Cái này...
Đánh giết Hoàng đế của một phong hào đế quốc, quả thực không để Danh Sư đường vào mắt!
Đáng ghét, đáng ghét!
Khuôn mặt Tống sư tái mét.
Danh Sư đường canh giữ một phương, bảo hộ một phương an bình.
Vị Trương sư này, mặc dù thiên tư vô song, nhưng vừa đến liền huyên náo toàn bộ đế quốc gà chó không yên, thậm chí Hoàng đế cũng bị học sinh của hắn giết, Danh Sư đường làm sao bàn giao với dân chúng đế quốc? Quả thực... Tội không thể tha!
- Lập tức mang Trương Huyền cùng học sinh của hắn tới cho ta!
Hàm răng cắn chặt, Tống sư xiết chặt nắm đấm.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, nhất định phải nắm chặt thời gian xử lý, nếu không, náo lên dân biến, đừng nói hắn, xem như Tổng bộ Danh Sư đường cũng không nắm được cục diện.
- Vâng...
Mấy vị trưởng lão nhận lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Thời gian không dài, một tên mập theo ở phía sau đi đến.
- Bái kiến Tống sư, tại hạ quản gia của Trương Huyền Trương sư, Tôn Cường!
Người béo ôm quyền.
- Ngươi chính là Tôn Cường?
Híp mắt lại, Tống sư nhìn qua.
Nói thật, nói tất cả sự tình là bắt nguồn ở trên người Trương sư, còn không bằng nói là tên này làm!
- Vâng, thiếu gia nhà chúng ta, hiện nay không ở Thanh Nguyên thành...
Tôn Cường vội nói.
- Không có?
Vẻ mặt của Tống sư càng thêm khó coi.
- Thiếu gia cùng Ngô sư, cùng đi ra đuổi bắt hung thủ giết chết Cẩu đường chủ! Vì phòng ngừa hung thủ nghe được tin tức, trước thời hạn tránh né, cố ý nói là bế quan!
Tôn Cường giải thích.
Hắn biết thiếu gia cũng không phải bế quan, nếu đối phương là tổng bộ tới, tự nhiên phải nói rõ sự thật.
- Đuổi bắt hung thủ?
Lúc này vẻ mặt của Tống sư mới hòa hoãn một chút, nói tiếp:
- Vậy Lưu Dương đâu?
Trương sư không có mặt, Lưu Dương là hung thủ giết chết Thanh Nguyên Hoàng đế đâu? Làm sao không theo tới?
- Hắn...
Vẻ mặt của Tôn Cường xấu hổ:
- Hắn cũng rời Thanh Nguyên thành, không biết tung tích!
- Rời khỏi, không biết tung tích? Có ý tứ gì?
Khí tức trên thân áp bức đến, mọi người chung quanh đều cảm thấy thân thể phát run, Tống sư nhìn chằm chằm người béo trước mắt, tựa hồ muốn xé nát hắn.
- Bẩm báo Tống sư, sau khi ngộ sát Sở Thiên Hành bệ hạ, Lưu Dương tự giác áy náy, liền lặng lẽ rời đi, ta cũng không biết đi nơi nào...
Tôn Cường vội nói.
Hắn thực sự nói thật.
Từ hoàng thành trở lại Chiến Sư đường, an ủi Lưu Dương vài câu, liền nghĩ biện pháp liên hệ thiếu gia, kết quả liên hệ nửa ngày lại không có liên hệ được, lúc trở lại lần nữa, liền phát hiện vị tiểu thiếu gia này đã biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ lưu lại một phong thư.
- Lặng lẽ rời khỏi? Ta xem là bỏ trốn a!
Tống sư híp mắt lại, xoay người phân phó, đằng đằng sát khí:
- Lập tức lục soát toàn thành, bắt lấy hung thủ giết người cho ta...
- Vâng!
Một đám Danh Sư đi ra ngoài.
- Thân là một quản gia nho nhỏ, không tuân thủ quy củ, thế mà dẫn người xông vào hoàng cung, dùng độc hạ độc hộ vệ... Đồng dạng tội không thể tha! Người tới, trước bắt Tôn Cường này xuống, chờ bắt được Lưu Dương, lại cùng nhau thẩm tra xử lí!
Tống sư quát.
Nghe được hắn nói, lần nữa có Danh Sư đi tới.
- Áp ta xuống? Còn muốn bắt tiểu thiếu gia?
Không nghĩ tới vị Tống sư này quyết định như vậy, Tôn Cường nhíu mày, có chút không vui nhìn qua:
- Thật to gan, ngươi có biết lão gia nhà chúng ta là ai không?
/3578
|