Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua liên tục hai ngày bận rộn, tất cả mọi người nộp tiền trước đó đã được giải quyết vấn đề. Hắn cũng coi như thanh nhàn.
Phần lớn những người này đều không có cách nào đột phá. Cũng có một phần bản thân mắc bệnh nan y. Hắn kết hợp Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhìn ra chỗ thiếu hụt, cùng với sử dụng tri thức nhận được trong tàng thư khố của vương quốc, cơ bản đều giải quyết viên mãn, tất cả đều vui mừng.
- Ngày kia lại đánh giá sư giả. Cũng không biết đám nhóc con kia tu luyện thế nào...
Duỗi người, hắn lặng lẽ đi ra khỏi phủ đệ.
Hai ngày nay vẫn bận rộn chuyện bên này, hắn không có thời gian rảnh quay về học viện xem. Ngày kia lại đánh giá sư giả. Nếu như đám người Triệu Nhã không làm được theo yêu cầu của mình, muốn giành thắng lợi, khẳng định sẽ phiền phức không ít.
Về phần Lục Tầm, Vương Siêu vẫn chờ ở cửa, hắn cũng lười để ý tới, vẫn chưa triệu kiến. Đợi tròn một ngày, hai người cũng biết mình đã đắc tội vị danh sư này. Chuyện trở thành học đồ của hắn đã biến thành mộng tưởng. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ trở về.
Tìm một địa phương không có người, bỏ đi ngụy trang, khôi phục lại dáng vẻ Trương Huyền, hắn đi nhanh về phía học viện.
- Trương đại sư!
Mới đi đến cửa học viện, hắn liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc. Hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đi nhanh tới.
- Vừa vặn chúng ta muốn đi tới học viện tìm ngươi. Nếu ngươi ở đây, lại tránh được phiền toái.
Đi tới trước mặt, Hoàng Ngữ cười khanh khách mở miệng.
- Tìm ta?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
Hai người này không phải đã kiểm tra bức tranh xong rồi sao? Tiên mua bức tranh lúc trước, cũng đã đưa tới. Hiện tại tìm mình làm gì?
Nếu như còn muốn mua tranh, hắn không ngại lại vẽ thêm một bức, kiếm thêm một khoản thu nhập.
- Chúng ta có khả năng còn có chuyện muốn làm phiền ngươi một chút...
Hoàng Ngữ có chút ngượng ngùng.
- Chuyện gì? Có thể làm được, ta sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ!
Trương Huyền gật đầu.
Hoàng Ngữ từng giúp đỡ hắn, hắn không tiện cự tuyệt. Chỉ có điều, hắn vẫn không nói lời quá chắc chắn. Nếu thật sự có chuyện gì làm không được, hắn đổi giọng vẫn còn kịp.
- Trương đại sư cũng biết chuyện chúng ta trước đó đi tới Lục Trầm đại sư gia cầu bức tranh Mặc Hiên!
Trương Huyền gật đầu.
Chuyện này hắn đã sớm biết. Hình như nàng muốn bức tranh này là để tặng người. Kết quả, mình vẽ ra bức tranh đệ ngũ cảnh, bức tranh này hai người cũng không cần nữa, làm mình còn có chút xấu hổ, cảm thấy có lỗi với Lục Trầm đại sư.
- Chúng ta cần bức tranh Mặc Hiên trên thực tế là để mừng thọ người ta... Ngươi vẽ cho hai người chúng ta, xem như làm quà mừng thọ rất tốt. Chỉ là...
Hoàng Ngữ nói đến đây lại do dự một chút:
- Ta sợ, nếu chẳng may sau khi Điền lão nhìn thấy được bức tranh, muốn gặp được người vẽ tranh, vẫn sẽ có phiền phức... Cho nên, muốn mời người đi cùng chúng ta tham gia tiệc mừng thọ!
- Mừng thọ? Tham gia tiệc mừng thọ?
Trương Huyền bừng tỉnh.
Trước đó Hoàng Ngữ cũng đã nói, muốn tặng bức tranh Mặc Hiên cho người, hóa ra là vì mừng thọ.
- Ta không có hứng thú gì với chuyện tham gia tiệc mừng thọ. Hay là thôi đi!
Trương Huyền lắc đầu.
Cần gì quan tâm là tiệc mừng thọ của ai, đều không có quan hệ gì với hắn, hắn cũng lười đặc biệt chạy tới nịnh hót người khác.
- Trương đại sư, ngươi đi qua đi. Vị Điền lão này là người rất tốt. Ngay cả Thẩm Truy bệ hạ cũng muốn đích thân qua đó...
Thấy hắn lắc đầu, Bạch Tốn lộ vẻ sốt ruột, vội vàng nói.
- Thẩm Truy bệ hạ cũng đi?
Trương Huyền kỳ quái.
Vốn tưởng rằng tiệc mừng thọ này chỉ là người thành đạt làm quan to nào đó. Thẩm Truy bệ hạ cũng muốn đích thân đi, sợ rằng không đơn giản như vậy.
- Đúng vậy, không chỉ bệ hạ đi, lão sư của chúng ta cũng muốn qua. Nói thật với ngươi, mời ngươi đi tham gia tiệc mừng thọ cũng không phải là chúng ta, mà là... lão sư của ta, danh sư Lưu Lăng!
Hoàng Ngữ có chút do dự, mở miệng nói.
- Lưu Lăng là lão sư của nàng?
Ánh mắt Trương Huyền trợn tròn, đầy buồn bực:
- Hắn biết ta sao?
Hoàng Ngữ thân là học đồ trợ giáo, có lão sư là danh sư, nghĩ đến cũng rất dễ dàng. Chỉ là... thân phận của hắn bây giờ là Trương Huyền, không phải “Dương sư“. Vị Lưu đại danh sư này biết mình là ai sao?
Còn đặc biệt sai người ta qua mời mình?
Lẽ nào... thân phận đã bị lộ rồi?
Trương Huyền lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Nếu thật sự bị lộ, tạm thời không nói ngụy trang danh sư là tội lớn, chỉ riêng việc mình một nhân vật nhỏ chưa đủ hai mươi, làm thế nào biết nhiều chuyện như vậy, làm thế nào có năng lực quan sát lợi hại như vậy?
Khẳng định mượn bảo vật lợi hại nào đó!
Thất phu vô tội mang ngọc có tội. Chỉ riêng điều này, là có thể khiến cho vô số người đỏ mắt, vạn kiếp bất phục.
- Không chỉ Lưu sư, ngay cả Trang sư và Trịnh sư cũng biết. Đặc biệt là ngày hôm qua ta nói với bọn họ về chuyện ngươi có thể vẽ ra bức tranh ngũ cảnh, tất cả đều hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
Bạch Tốn nói tiếp.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lão sư biết mình và Hoàng Ngữ quen biết với Trương đại sư, cố ý gọi tới hỏi thăm. Nghe tới vị Trương lão sư này tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu, có thể làm ra bức tranh ngũ cảnh, tất cả đều kích động sắc mặt đỏ lên, giống như phát bệnh. Sau đó cho bọn họ ra mệnh lệnh bắt buộc, ngày hôm nay phải đưa hắn tới tiệc mừng thọ.
- Trương đại sư, đây chính là cơ hội tốt. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy qua lão sư cảm thấy hứng thú đối với một người nào như vậy. Một khi được hắn coi trọng, trở thành học đồ trợ giáo là chuyện ở trong tầm tay!
Ánh mắt Hoàng Ngữ lộ ra sự hâm mộ nồng đậm:
Trải qua liên tục hai ngày bận rộn, tất cả mọi người nộp tiền trước đó đã được giải quyết vấn đề. Hắn cũng coi như thanh nhàn.
Phần lớn những người này đều không có cách nào đột phá. Cũng có một phần bản thân mắc bệnh nan y. Hắn kết hợp Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhìn ra chỗ thiếu hụt, cùng với sử dụng tri thức nhận được trong tàng thư khố của vương quốc, cơ bản đều giải quyết viên mãn, tất cả đều vui mừng.
- Ngày kia lại đánh giá sư giả. Cũng không biết đám nhóc con kia tu luyện thế nào...
Duỗi người, hắn lặng lẽ đi ra khỏi phủ đệ.
Hai ngày nay vẫn bận rộn chuyện bên này, hắn không có thời gian rảnh quay về học viện xem. Ngày kia lại đánh giá sư giả. Nếu như đám người Triệu Nhã không làm được theo yêu cầu của mình, muốn giành thắng lợi, khẳng định sẽ phiền phức không ít.
Về phần Lục Tầm, Vương Siêu vẫn chờ ở cửa, hắn cũng lười để ý tới, vẫn chưa triệu kiến. Đợi tròn một ngày, hai người cũng biết mình đã đắc tội vị danh sư này. Chuyện trở thành học đồ của hắn đã biến thành mộng tưởng. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ trở về.
Tìm một địa phương không có người, bỏ đi ngụy trang, khôi phục lại dáng vẻ Trương Huyền, hắn đi nhanh về phía học viện.
- Trương đại sư!
Mới đi đến cửa học viện, hắn liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc. Hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đi nhanh tới.
- Vừa vặn chúng ta muốn đi tới học viện tìm ngươi. Nếu ngươi ở đây, lại tránh được phiền toái.
Đi tới trước mặt, Hoàng Ngữ cười khanh khách mở miệng.
- Tìm ta?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
Hai người này không phải đã kiểm tra bức tranh xong rồi sao? Tiên mua bức tranh lúc trước, cũng đã đưa tới. Hiện tại tìm mình làm gì?
Nếu như còn muốn mua tranh, hắn không ngại lại vẽ thêm một bức, kiếm thêm một khoản thu nhập.
- Chúng ta có khả năng còn có chuyện muốn làm phiền ngươi một chút...
Hoàng Ngữ có chút ngượng ngùng.
- Chuyện gì? Có thể làm được, ta sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ!
Trương Huyền gật đầu.
Hoàng Ngữ từng giúp đỡ hắn, hắn không tiện cự tuyệt. Chỉ có điều, hắn vẫn không nói lời quá chắc chắn. Nếu thật sự có chuyện gì làm không được, hắn đổi giọng vẫn còn kịp.
- Trương đại sư cũng biết chuyện chúng ta trước đó đi tới Lục Trầm đại sư gia cầu bức tranh Mặc Hiên!
Trương Huyền gật đầu.
Chuyện này hắn đã sớm biết. Hình như nàng muốn bức tranh này là để tặng người. Kết quả, mình vẽ ra bức tranh đệ ngũ cảnh, bức tranh này hai người cũng không cần nữa, làm mình còn có chút xấu hổ, cảm thấy có lỗi với Lục Trầm đại sư.
- Chúng ta cần bức tranh Mặc Hiên trên thực tế là để mừng thọ người ta... Ngươi vẽ cho hai người chúng ta, xem như làm quà mừng thọ rất tốt. Chỉ là...
Hoàng Ngữ nói đến đây lại do dự một chút:
- Ta sợ, nếu chẳng may sau khi Điền lão nhìn thấy được bức tranh, muốn gặp được người vẽ tranh, vẫn sẽ có phiền phức... Cho nên, muốn mời người đi cùng chúng ta tham gia tiệc mừng thọ!
- Mừng thọ? Tham gia tiệc mừng thọ?
Trương Huyền bừng tỉnh.
Trước đó Hoàng Ngữ cũng đã nói, muốn tặng bức tranh Mặc Hiên cho người, hóa ra là vì mừng thọ.
- Ta không có hứng thú gì với chuyện tham gia tiệc mừng thọ. Hay là thôi đi!
Trương Huyền lắc đầu.
Cần gì quan tâm là tiệc mừng thọ của ai, đều không có quan hệ gì với hắn, hắn cũng lười đặc biệt chạy tới nịnh hót người khác.
- Trương đại sư, ngươi đi qua đi. Vị Điền lão này là người rất tốt. Ngay cả Thẩm Truy bệ hạ cũng muốn đích thân qua đó...
Thấy hắn lắc đầu, Bạch Tốn lộ vẻ sốt ruột, vội vàng nói.
- Thẩm Truy bệ hạ cũng đi?
Trương Huyền kỳ quái.
Vốn tưởng rằng tiệc mừng thọ này chỉ là người thành đạt làm quan to nào đó. Thẩm Truy bệ hạ cũng muốn đích thân đi, sợ rằng không đơn giản như vậy.
- Đúng vậy, không chỉ bệ hạ đi, lão sư của chúng ta cũng muốn qua. Nói thật với ngươi, mời ngươi đi tham gia tiệc mừng thọ cũng không phải là chúng ta, mà là... lão sư của ta, danh sư Lưu Lăng!
Hoàng Ngữ có chút do dự, mở miệng nói.
- Lưu Lăng là lão sư của nàng?
Ánh mắt Trương Huyền trợn tròn, đầy buồn bực:
- Hắn biết ta sao?
Hoàng Ngữ thân là học đồ trợ giáo, có lão sư là danh sư, nghĩ đến cũng rất dễ dàng. Chỉ là... thân phận của hắn bây giờ là Trương Huyền, không phải “Dương sư“. Vị Lưu đại danh sư này biết mình là ai sao?
Còn đặc biệt sai người ta qua mời mình?
Lẽ nào... thân phận đã bị lộ rồi?
Trương Huyền lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Nếu thật sự bị lộ, tạm thời không nói ngụy trang danh sư là tội lớn, chỉ riêng việc mình một nhân vật nhỏ chưa đủ hai mươi, làm thế nào biết nhiều chuyện như vậy, làm thế nào có năng lực quan sát lợi hại như vậy?
Khẳng định mượn bảo vật lợi hại nào đó!
Thất phu vô tội mang ngọc có tội. Chỉ riêng điều này, là có thể khiến cho vô số người đỏ mắt, vạn kiếp bất phục.
- Không chỉ Lưu sư, ngay cả Trang sư và Trịnh sư cũng biết. Đặc biệt là ngày hôm qua ta nói với bọn họ về chuyện ngươi có thể vẽ ra bức tranh ngũ cảnh, tất cả đều hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
Bạch Tốn nói tiếp.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lão sư biết mình và Hoàng Ngữ quen biết với Trương đại sư, cố ý gọi tới hỏi thăm. Nghe tới vị Trương lão sư này tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu, có thể làm ra bức tranh ngũ cảnh, tất cả đều kích động sắc mặt đỏ lên, giống như phát bệnh. Sau đó cho bọn họ ra mệnh lệnh bắt buộc, ngày hôm nay phải đưa hắn tới tiệc mừng thọ.
- Trương đại sư, đây chính là cơ hội tốt. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy qua lão sư cảm thấy hứng thú đối với một người nào như vậy. Một khi được hắn coi trọng, trở thành học đồ trợ giáo là chuyện ở trong tầm tay!
Ánh mắt Hoàng Ngữ lộ ra sự hâm mộ nồng đậm:
/3578
|