Hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn trên không.
- Địa Ngục Thanh Long thú, thế nào... Nghe lời của Trương sư?
Khóe miệng của Lạc Huyền Thanh giật một cái, chậm chạm kịp phản ứng.
Đại gia hỏa này, thời điểm hắn tới lần đầu tiên, từng ở phía xa thấy qua, cực kỳ hung mãnh, cường giả Thánh Vực bát trọng cũng chưa chắc có khả năng chống lại...
Lúc đầu hắn nghĩ, mượn nhờ Nhiếp Hồn Kim Châu mê choáng đối phương, sau đó len lén tiến vào hang núi, tìm kiếm Động Hư Hồ Lô, ai biết Trương Thuần xuất hiện.
Ngay sau đó dựa theo kế hoạch lúc trước, gắp lửa bỏ tay người... Chưa kịp hoàn thành, Thanh Long thú này làm sao lại bay tới, hơn nữa nhìn bộ dáng, đối với Trương Huyền nói, lại không chút phản kháng mảy may!
Vội vàng quay đầu nhìn về phía Viên Hiểu, chỉ thấy những người khác cũng nhìn lại, tất cả đều không hiểu ra sao.
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì!
Thấy vạn chúng nhìn trừng trừng, biểu lộ của Viên Hiểu như sắp khóc, hai tay mở ra, trên mặt run rẩy:
- Ta vào sơn động tìm nó, ý định chọc giận, kết quả cái gì cũng không có tìm thấy, vừa ra liền thấy nó liếm ống quần của Trương sư... Cụ thể xảy ra chuyện gì, ta cũng không thấy được!
- Liếm ống quần?
Lông mày của Lạc Huyền Thanh nhảy một cái:
- Chẳng lẽ... Trương sư đã thuần phục Thanh Long thú?
- Còn phải nói nữa sao? Quá rõ ràng ah!
Viên Hiểu gật đầu.
- Nhưng...
Lạc Huyền Thanh đến bây giờ cũng không dám tin tưởng:
- Lúc này mới qua gần hai mươi phút, bằng vào thực lực Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, thuần phục một Thánh thú Động Hư cảnh?
Bày trận có thể nhanh, luyện đan có thể nhanh, giải độc cũng có thể nhanh... nhưng thuần thú cần tình cảm tích lũy, để Thánh thú hoàn toàn thần phục... thời gian ngắn như vậy liền thành công, ngươi xác định không có nói đùa? Coi như Thuần Thú sư cửu tinh, cũng làm không được a!
- Trước khi nhìn thấy hắn, ngươi tin tưởng trận pháp bát tinh có thể bố trí còn dễ dàng hơn kích hoạt trận bàn ư?
Biết hắn không tin, Viên Hiểu hỏi lại.
- Cái này...
Lạc Huyền Thanh lắc đầu.
Thân là thiên tài Lạc gia, thấy qua vô số Trận Pháp sư lợi hại, thậm chí Danh Sư cửu tinh cũng đã gặp không chỉ một vị, bọn họ bày trận cũng không có nhanh như vậy!
Coi như muội muội thiên tư vô song của mình, tốc độ bày trận cũng xa xa không bằng.
- Ngươi tin tưởng, có người bị Xích Vĩ Phong Vương cắn, một chút việc cũng không có, ngược lại người sau bị độc chết ư?
Viên Hiểu hỏi tiếp:
- Ngươi tin tưởng, có người độ lôi kiếp, có thể dọa chạy lôi kiếp, không dám tiếp tục trở về ư?
Lạc Huyền Thanh lại nói không ra lời.
Từ trước đến nay, đều cho rằng bản thân là siêu cấp thiên tài không kém gì muội muội, xem anh hùng thiên hạ không có gì, nhìn thấy người này mới biết được, so sánh với đối phương, còn kém một đoạn rất lớn.
Không thể so sánh nổi.
- Thanh Long thú, vừa rồi ngươi ta đã ước định, ngươi làm gì vậy?
Bên này hạ giọng trò chuyện, trong vách đá, Trương Thuần lần nữa bay ra, vẻ mặt phẫn nộ. Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, người này lại đột nhiên phản bội.
- Ước định vừa rồi hết hiệu lực, chủ nhân của ta bảo ta đánh ngươi... Ngoan, đừng phản kháng!
Thanh Long đảo mắt, đuôi quất tới lần nữa.
Vừa rồi người này hứa hẹn bảo vật trân quý, có điều hiện tại nó đã nhận chủ, tự nhiên không có khả năng làm ra sự tình vi phạm ý nguyện của chủ nhân.
Răng rắc!
Cường giả Động Hư cảnh vận chuyển toàn lực, không gian bốn phía giống như đông cứng, Trương Thuần lùi về phía sau mấy bước, lần nữa bị quất trúng, đầu lại đâm vào trên vách đá.
Lần này so với vừa rồi còn thê thảm hơn, nội tạng lệch vị, xương cốt chặt mấy cái, còn không có leo ra liền phun máu tươi, khuôn mặt trắng bệch.
- Ngươi... Nhận người này là chủ?
Dùng một viên đan dược, khôi phục một chút, từ trong lỗ thủng leo ra, Trương Thuần sắp cắn nát hàm răng.
Vì thuần phục đại gia hỏa này, hắn chuẩn bị rất nhiều đồ vật, vốn cho rằng dễ như trở bàn tay, tất nhiên có khả năng thành công, nằm mơ cũng không nghĩ đến, vừa mới qua mấy chục phút, Thánh thú đã bị người thuần phục, còn cuồng ẩu với hắn!
- Dám sỉ nhục chủ nhân của ta, ngươi tự tìm chết!
Địa Ngục Thanh Long thú híp mắt lại, đuôi lần nữa quét ngang tới. Lần này so với vừa rồi uy lực còn lớn hơn, vừa xuất hiện, không gian trong sơn cốc muốn vỡ vụn, một vết rách đen kịt xuất hiện ở trước mặt Trương Thuần, tựa hồ muốn xé hắn thành bột phấn.
Nhìn thấy công kích này xuất hiện, biết lấy thực lực của hắn bây giờ, căn bản ngăn cản không nổi, cắn răng một cái, lòng bàn tay của Trương Thuần nhiều ra một viên ngọc phù, bỗng nhiên bóp nát.
Ông!
Trên không xuất hiện một đạo gợn sóng, như nước chảy ngăn ở trước người, công kích của Địa Ngục Thanh Long thú rơi vào phía trên, trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng.
- Đại Vũ hộ thân phù! Thủ bút thật lớn!
Mắt Viên Hiểu sáng lên.
- Đại Vũ hộ thân phù?
Trương Huyền nghi ngờ.
- Là hộ thân phù Danh Sư cửu tinh mới có thể luyện chế, một khi kích hoạt, chỉ cần tu vi không cao hơn Thánh Vực cửu trọng, đều có thể nhẹ nhõm chặn lại, không đả thương được chút nào!
Viên Hiểu giải thích:
- Không hổ là thiên tài Trương gia, ngay cả thứ này cũng có!
Trương Huyền líu lưỡi.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn trên không.
- Địa Ngục Thanh Long thú, thế nào... Nghe lời của Trương sư?
Khóe miệng của Lạc Huyền Thanh giật một cái, chậm chạm kịp phản ứng.
Đại gia hỏa này, thời điểm hắn tới lần đầu tiên, từng ở phía xa thấy qua, cực kỳ hung mãnh, cường giả Thánh Vực bát trọng cũng chưa chắc có khả năng chống lại...
Lúc đầu hắn nghĩ, mượn nhờ Nhiếp Hồn Kim Châu mê choáng đối phương, sau đó len lén tiến vào hang núi, tìm kiếm Động Hư Hồ Lô, ai biết Trương Thuần xuất hiện.
Ngay sau đó dựa theo kế hoạch lúc trước, gắp lửa bỏ tay người... Chưa kịp hoàn thành, Thanh Long thú này làm sao lại bay tới, hơn nữa nhìn bộ dáng, đối với Trương Huyền nói, lại không chút phản kháng mảy may!
Vội vàng quay đầu nhìn về phía Viên Hiểu, chỉ thấy những người khác cũng nhìn lại, tất cả đều không hiểu ra sao.
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì!
Thấy vạn chúng nhìn trừng trừng, biểu lộ của Viên Hiểu như sắp khóc, hai tay mở ra, trên mặt run rẩy:
- Ta vào sơn động tìm nó, ý định chọc giận, kết quả cái gì cũng không có tìm thấy, vừa ra liền thấy nó liếm ống quần của Trương sư... Cụ thể xảy ra chuyện gì, ta cũng không thấy được!
- Liếm ống quần?
Lông mày của Lạc Huyền Thanh nhảy một cái:
- Chẳng lẽ... Trương sư đã thuần phục Thanh Long thú?
- Còn phải nói nữa sao? Quá rõ ràng ah!
Viên Hiểu gật đầu.
- Nhưng...
Lạc Huyền Thanh đến bây giờ cũng không dám tin tưởng:
- Lúc này mới qua gần hai mươi phút, bằng vào thực lực Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, thuần phục một Thánh thú Động Hư cảnh?
Bày trận có thể nhanh, luyện đan có thể nhanh, giải độc cũng có thể nhanh... nhưng thuần thú cần tình cảm tích lũy, để Thánh thú hoàn toàn thần phục... thời gian ngắn như vậy liền thành công, ngươi xác định không có nói đùa? Coi như Thuần Thú sư cửu tinh, cũng làm không được a!
- Trước khi nhìn thấy hắn, ngươi tin tưởng trận pháp bát tinh có thể bố trí còn dễ dàng hơn kích hoạt trận bàn ư?
Biết hắn không tin, Viên Hiểu hỏi lại.
- Cái này...
Lạc Huyền Thanh lắc đầu.
Thân là thiên tài Lạc gia, thấy qua vô số Trận Pháp sư lợi hại, thậm chí Danh Sư cửu tinh cũng đã gặp không chỉ một vị, bọn họ bày trận cũng không có nhanh như vậy!
Coi như muội muội thiên tư vô song của mình, tốc độ bày trận cũng xa xa không bằng.
- Ngươi tin tưởng, có người bị Xích Vĩ Phong Vương cắn, một chút việc cũng không có, ngược lại người sau bị độc chết ư?
Viên Hiểu hỏi tiếp:
- Ngươi tin tưởng, có người độ lôi kiếp, có thể dọa chạy lôi kiếp, không dám tiếp tục trở về ư?
Lạc Huyền Thanh lại nói không ra lời.
Từ trước đến nay, đều cho rằng bản thân là siêu cấp thiên tài không kém gì muội muội, xem anh hùng thiên hạ không có gì, nhìn thấy người này mới biết được, so sánh với đối phương, còn kém một đoạn rất lớn.
Không thể so sánh nổi.
- Thanh Long thú, vừa rồi ngươi ta đã ước định, ngươi làm gì vậy?
Bên này hạ giọng trò chuyện, trong vách đá, Trương Thuần lần nữa bay ra, vẻ mặt phẫn nộ. Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, người này lại đột nhiên phản bội.
- Ước định vừa rồi hết hiệu lực, chủ nhân của ta bảo ta đánh ngươi... Ngoan, đừng phản kháng!
Thanh Long đảo mắt, đuôi quất tới lần nữa.
Vừa rồi người này hứa hẹn bảo vật trân quý, có điều hiện tại nó đã nhận chủ, tự nhiên không có khả năng làm ra sự tình vi phạm ý nguyện của chủ nhân.
Răng rắc!
Cường giả Động Hư cảnh vận chuyển toàn lực, không gian bốn phía giống như đông cứng, Trương Thuần lùi về phía sau mấy bước, lần nữa bị quất trúng, đầu lại đâm vào trên vách đá.
Lần này so với vừa rồi còn thê thảm hơn, nội tạng lệch vị, xương cốt chặt mấy cái, còn không có leo ra liền phun máu tươi, khuôn mặt trắng bệch.
- Ngươi... Nhận người này là chủ?
Dùng một viên đan dược, khôi phục một chút, từ trong lỗ thủng leo ra, Trương Thuần sắp cắn nát hàm răng.
Vì thuần phục đại gia hỏa này, hắn chuẩn bị rất nhiều đồ vật, vốn cho rằng dễ như trở bàn tay, tất nhiên có khả năng thành công, nằm mơ cũng không nghĩ đến, vừa mới qua mấy chục phút, Thánh thú đã bị người thuần phục, còn cuồng ẩu với hắn!
- Dám sỉ nhục chủ nhân của ta, ngươi tự tìm chết!
Địa Ngục Thanh Long thú híp mắt lại, đuôi lần nữa quét ngang tới. Lần này so với vừa rồi uy lực còn lớn hơn, vừa xuất hiện, không gian trong sơn cốc muốn vỡ vụn, một vết rách đen kịt xuất hiện ở trước mặt Trương Thuần, tựa hồ muốn xé hắn thành bột phấn.
Nhìn thấy công kích này xuất hiện, biết lấy thực lực của hắn bây giờ, căn bản ngăn cản không nổi, cắn răng một cái, lòng bàn tay của Trương Thuần nhiều ra một viên ngọc phù, bỗng nhiên bóp nát.
Ông!
Trên không xuất hiện một đạo gợn sóng, như nước chảy ngăn ở trước người, công kích của Địa Ngục Thanh Long thú rơi vào phía trên, trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng.
- Đại Vũ hộ thân phù! Thủ bút thật lớn!
Mắt Viên Hiểu sáng lên.
- Đại Vũ hộ thân phù?
Trương Huyền nghi ngờ.
- Là hộ thân phù Danh Sư cửu tinh mới có thể luyện chế, một khi kích hoạt, chỉ cần tu vi không cao hơn Thánh Vực cửu trọng, đều có thể nhẹ nhõm chặn lại, không đả thương được chút nào!
Viên Hiểu giải thích:
- Không hổ là thiên tài Trương gia, ngay cả thứ này cũng có!
Trương Huyền líu lưỡi.
/3578
|