...
- Nước trà đã pha xong. Các ngươi ai tới trước?
Điền lão nhìn quanh một vòng.
- Ta tới đi!
Lục Tầm đứng dậy, trong mắt đầy vẻ tự tin, rất có ý chỉ điểm giang sơn:
- Thủ pháp của Điền huynh gọi là lá rụng về cội, xuất phát từ Trường Phong đại sư trăm năm trước. Hắn quan sát lá trà mọc ra, trải qua ba năm, có cảm giác, sáng lập ra bộ thủ pháp này.
- Lá rụng về cội là lấy mỗi một mảnh lá trà, dựa theo trình tự sinh trưởng trưng bày ở trong dụng cụ trà. Lúc ngâm trà, cũng dựa theo trình tự này. Lá trà giống như người, nắm giữ kinh mạch. Dựa theo trình tự sinh trưởng tiến hành ngâm trà, lại giống như từ bộ rễ cây, ngâm đến cuối. Loại thủ pháp này tiến hành theo chất lượng, có thể phát ra mùi bản chất nhất của lá trà, khiến cho trà đạo đạt được đệ nhị cảnh, trở lại nguyên trạng.
Nói đến đây Lục Tầm vung ống tay áo, khẽ cười:
- Điền huynh, không biết ta nói có thể chính xác hay không?
- Lục huynh tài lớn, không có một chút sai lầm nào.
Điền Long lên tiếng nói.
- Nói xong thủ pháp, nói một chút về mùi trà thơm!
Lục Tầm đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, mỉm cười:
- Mùi thơm xông vào mũi, quanh quẩn không thôi. Người ta giống như đặt mình vào trong vườn trà. Nếu như ta đoán không sai, chắc hẳn là đạt tới trình độ tứ phẩm.
Vì làm rõ ràng đẳng cấp và mùi trà, một ít trà đạo đại sư lợi hại phân đẳng cấp cho mùi trà thơm. Tổng cộng có chín phẩm, từ thấp đến cao.
Mùi trà thơm nhất phẩm, miệng lưỡi sinh ra nước bọt.
Mùi trà thơm nhị phẩm, tâm thần dao động.
...
Mùi trà thơm tứ phẩm, hồn dẫn mộng quấn quanh.
...
Mùi trà thơm cửu phẩm, trăm chim tới triều.
Điền Long thi triển ra thủ pháp trà đạo đệ nhị cảnh, tự nhiên có mùi trà thơm đạt tới trình độ tứ phẩm, hồn dẫn mộng quấn quanh.
Nói cách khác, loại mùi thơm này đủ để khiến người ta uống lần thứ nhất, hồn dẫn mộng quấn quanh, thật lâu không có cách nào quên được.
- Ừ!
Nghe được Lục Tầm trả lời, Điền lão cũng thoả mãn gật đầu.
Không hổ danh là Lục Tầm lão sư, tinh thông đối với trà đạo, nói hoàn toàn chính xác.
- Ta nói xong. Trương Huyền lão sư, tới phiên ngươi...
Lục Tầm mỉm cười, nhìn qua.
- Ta? Ngươi đều nói hết, bảo ta nói cái gì?
Trương Huyền bất đắc dĩ.
Người này cũng quá vô sỉ.
Sát hạch thủ pháp pha trà và mùi trà thơm cực phẩm của đối phương, hắn đều nói hết, bảo mình nói như thế nào?
Nếu nói như nhau, đối phương hoàn toàn có thể nói ngươi là học vẹt, hoặc bắt chước theo.
- Lục huynh chỉ nói tên và xuất xứ của thủ pháp mà thôi. Trà đạo bác đại tinh thâm. Nếu như có lời muốn nói, khẳng định có thể nói không ít. Trương lão sư, không biết là căn bản không biết đây là thủ pháp gì, hay cái gì cũng không nói ra được!
Điền Long ở một bên, cười khanh khách nhìn qua:
- Nếu là như vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên trực tiếp chịu thua, để tránh cho tất cả mọi người xấu hổ!
- Chịu thua? Điều này không phù hợp với tác phong của ta. Nếu chịu thua, cũng là để cho người khác chịu thua!
Trương Huyền lắc đầu. Nói đến đây, khóe miệng hắn nâng lên, thoáng hiện ra vẻ nghiền ngẫm nhìn về phía Điền Long:
- Ngươi nhất định muốn ta nói sao?
- Bớt ở đây giả vờ giả vịt đi!
Điền Long vung ống tay áo.
- Tốt lắm!
Trương Huyền đứng dậy:
- Vừa rồi Lục lão sư nói không sai. Điền Long quả thật sử dụng thủ pháp lá rụng về cội. Đây vốn là tài nghệ cao siêu có thể ngâm ra nước trà tam cảnh. Đáng tiếc... Đến trong tay của hắn, sử dụng chỉ tốt ở bề ngoài, chó má không phải, thất bại!
- Ngươi...
Điền Long thiếu chút nữa nhảy lên.
- Ngươi không cần phải vội vàng phủ nhận!
Trương Huyền thản nhiên cười, chậm rãi đi tới trước mặt Điền Long, tiện tay cầm chén trà lên, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua.
- Chén trà, trà biển, dụng cụ trà, ta cũng không muốn nói nhiều. Phủ đệ của Điền lão cho dù sử dụng không phải là tốt nhất, cũng không kém bao nhiêu. Lại từ thủ pháp ngươi pha trà mà nói, thủ pháp lá rụng về cội, chú ý tiến hành theo chất lượng, nước nóng thẩm thấu vào mạch lạc, giống như lá trà tự chủ hút nước. Trình tự lá trà của ngươi mở ra không có bất kỳ vấn đề gì. Đáng tiếc, ngươi bỏ quên đặc tính của lá trà.
- Lá trà ngươi pha, gọi là Cửu Niên Xuân. Từ khi lá trà sinh ra, đến ngắt lấy đem sao, từng việc trải qua, chín năm là chu kỳ tốt nhất. Mùi thơm cũng rất nồng đậm. Điểm ấy ta nói không sai chứ?
Trương Huyền nhìn qua.
- Không... Không sai!
Điền Long gật đầu.
Cửu Niên Xuân là một loại lá trà rất hiếm hoi, số lượng cũng không nhiều, cơ, cơ bản không có lưu hành ở bên ngoài. Cho dù là Điền phủ bọn họ, cũng thu thập rất lâu, mới tìm được mấy lạng. Cái loại người này trước đó ngay cả trà đạo là gì cũng không hiểu, làm sao biết được?
(1) Trà biển: còn có tên là chén công đạo, là dụng cụ uống trà, hình dáng như ấm trà có miệng rộng không có tay cầm.
- Nước trà đã pha xong. Các ngươi ai tới trước?
Điền lão nhìn quanh một vòng.
- Ta tới đi!
Lục Tầm đứng dậy, trong mắt đầy vẻ tự tin, rất có ý chỉ điểm giang sơn:
- Thủ pháp của Điền huynh gọi là lá rụng về cội, xuất phát từ Trường Phong đại sư trăm năm trước. Hắn quan sát lá trà mọc ra, trải qua ba năm, có cảm giác, sáng lập ra bộ thủ pháp này.
- Lá rụng về cội là lấy mỗi một mảnh lá trà, dựa theo trình tự sinh trưởng trưng bày ở trong dụng cụ trà. Lúc ngâm trà, cũng dựa theo trình tự này. Lá trà giống như người, nắm giữ kinh mạch. Dựa theo trình tự sinh trưởng tiến hành ngâm trà, lại giống như từ bộ rễ cây, ngâm đến cuối. Loại thủ pháp này tiến hành theo chất lượng, có thể phát ra mùi bản chất nhất của lá trà, khiến cho trà đạo đạt được đệ nhị cảnh, trở lại nguyên trạng.
Nói đến đây Lục Tầm vung ống tay áo, khẽ cười:
- Điền huynh, không biết ta nói có thể chính xác hay không?
- Lục huynh tài lớn, không có một chút sai lầm nào.
Điền Long lên tiếng nói.
- Nói xong thủ pháp, nói một chút về mùi trà thơm!
Lục Tầm đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, mỉm cười:
- Mùi thơm xông vào mũi, quanh quẩn không thôi. Người ta giống như đặt mình vào trong vườn trà. Nếu như ta đoán không sai, chắc hẳn là đạt tới trình độ tứ phẩm.
Vì làm rõ ràng đẳng cấp và mùi trà, một ít trà đạo đại sư lợi hại phân đẳng cấp cho mùi trà thơm. Tổng cộng có chín phẩm, từ thấp đến cao.
Mùi trà thơm nhất phẩm, miệng lưỡi sinh ra nước bọt.
Mùi trà thơm nhị phẩm, tâm thần dao động.
...
Mùi trà thơm tứ phẩm, hồn dẫn mộng quấn quanh.
...
Mùi trà thơm cửu phẩm, trăm chim tới triều.
Điền Long thi triển ra thủ pháp trà đạo đệ nhị cảnh, tự nhiên có mùi trà thơm đạt tới trình độ tứ phẩm, hồn dẫn mộng quấn quanh.
Nói cách khác, loại mùi thơm này đủ để khiến người ta uống lần thứ nhất, hồn dẫn mộng quấn quanh, thật lâu không có cách nào quên được.
- Ừ!
Nghe được Lục Tầm trả lời, Điền lão cũng thoả mãn gật đầu.
Không hổ danh là Lục Tầm lão sư, tinh thông đối với trà đạo, nói hoàn toàn chính xác.
- Ta nói xong. Trương Huyền lão sư, tới phiên ngươi...
Lục Tầm mỉm cười, nhìn qua.
- Ta? Ngươi đều nói hết, bảo ta nói cái gì?
Trương Huyền bất đắc dĩ.
Người này cũng quá vô sỉ.
Sát hạch thủ pháp pha trà và mùi trà thơm cực phẩm của đối phương, hắn đều nói hết, bảo mình nói như thế nào?
Nếu nói như nhau, đối phương hoàn toàn có thể nói ngươi là học vẹt, hoặc bắt chước theo.
- Lục huynh chỉ nói tên và xuất xứ của thủ pháp mà thôi. Trà đạo bác đại tinh thâm. Nếu như có lời muốn nói, khẳng định có thể nói không ít. Trương lão sư, không biết là căn bản không biết đây là thủ pháp gì, hay cái gì cũng không nói ra được!
Điền Long ở một bên, cười khanh khách nhìn qua:
- Nếu là như vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên trực tiếp chịu thua, để tránh cho tất cả mọi người xấu hổ!
- Chịu thua? Điều này không phù hợp với tác phong của ta. Nếu chịu thua, cũng là để cho người khác chịu thua!
Trương Huyền lắc đầu. Nói đến đây, khóe miệng hắn nâng lên, thoáng hiện ra vẻ nghiền ngẫm nhìn về phía Điền Long:
- Ngươi nhất định muốn ta nói sao?
- Bớt ở đây giả vờ giả vịt đi!
Điền Long vung ống tay áo.
- Tốt lắm!
Trương Huyền đứng dậy:
- Vừa rồi Lục lão sư nói không sai. Điền Long quả thật sử dụng thủ pháp lá rụng về cội. Đây vốn là tài nghệ cao siêu có thể ngâm ra nước trà tam cảnh. Đáng tiếc... Đến trong tay của hắn, sử dụng chỉ tốt ở bề ngoài, chó má không phải, thất bại!
- Ngươi...
Điền Long thiếu chút nữa nhảy lên.
- Ngươi không cần phải vội vàng phủ nhận!
Trương Huyền thản nhiên cười, chậm rãi đi tới trước mặt Điền Long, tiện tay cầm chén trà lên, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua.
- Chén trà, trà biển, dụng cụ trà, ta cũng không muốn nói nhiều. Phủ đệ của Điền lão cho dù sử dụng không phải là tốt nhất, cũng không kém bao nhiêu. Lại từ thủ pháp ngươi pha trà mà nói, thủ pháp lá rụng về cội, chú ý tiến hành theo chất lượng, nước nóng thẩm thấu vào mạch lạc, giống như lá trà tự chủ hút nước. Trình tự lá trà của ngươi mở ra không có bất kỳ vấn đề gì. Đáng tiếc, ngươi bỏ quên đặc tính của lá trà.
- Lá trà ngươi pha, gọi là Cửu Niên Xuân. Từ khi lá trà sinh ra, đến ngắt lấy đem sao, từng việc trải qua, chín năm là chu kỳ tốt nhất. Mùi thơm cũng rất nồng đậm. Điểm ấy ta nói không sai chứ?
Trương Huyền nhìn qua.
- Không... Không sai!
Điền Long gật đầu.
Cửu Niên Xuân là một loại lá trà rất hiếm hoi, số lượng cũng không nhiều, cơ, cơ bản không có lưu hành ở bên ngoài. Cho dù là Điền phủ bọn họ, cũng thu thập rất lâu, mới tìm được mấy lạng. Cái loại người này trước đó ngay cả trà đạo là gì cũng không hiểu, làm sao biết được?
(1) Trà biển: còn có tên là chén công đạo, là dụng cụ uống trà, hình dáng như ấm trà có miệng rộng không có tay cầm.
/3578
|