- Ngươi vẽ?
Gian phòng im ắng.
Ngay sau đó có tiếng nói vang lên.
- Ngươi nói này bứ tranh ngũ cảnh là ngươi vẽ? Trương Huyền, ngươi thật là khiến ta cười chết rồi. Cho dù giám định và thưởng thức không ra, chịu thua là được, không cần giả vờ như thế!
- Mặt mũi thật là lớn. Thích khoe mẽ, chung quy phải có một giới hạn. Ngươi vẽ? Làm sao không nói, ngươi chính là Vân Thiếu Khanh tông sư?
- Đồ không biết trời cao đất rộng. Ngươi biết bức tranh ngũ cảnh đại biểu cho ý nghĩa không? Còn nói ngươi vẽ? Đùa kiểu gì vậy!
Điền Long, Lục Tầm, Vương Siêu đều lạnh lùng cười ra tiếng. Mỗi một người nhìn về phía Trương Huyền giống như là nhìn một kẻ ngu si.
Bức tranh ngũ cảnh, đó là khái niệm thế nào?
Toàn bộ Thiên Huyền vương quốc, chưa từng một người nào có thể vẽ ra. Ngay cả phụ thân của Lục Tầm, đế sư Lục Trầm đại sư cũng làm không được. Một tiểu tử là lão sư học viện, chưa đầy hai mươi tuổi, nói hắn có thể vẽ ra. Đây không phải là nói đùa là cái gì?
- Lưu Lăng, đây chính là người các ngươi coi trọng, dự định mời làm học đồ sao? Không biết trời cao đất rộng, nói bốc nói phét. Người như thế cũng xứng làm lão sư sao?
Điền lão vung ống tay áo, sắc mặt trầm xuống.
Lưu sư xem bức tranh này như quà mừng thọ đưa qua. Hắn cả ngày ở trong gian phòng, cẩn thận tìm tòi, kinh ngạc tới ngây người, vẫn cảm thấy đây là bức tranh do một do một đại tông sư thư họa lưu lại, sinh lòng ngưỡng mộ. Người này lại nói là hắn vẽ?
Quả thực chính là sỉ nhục danh họa.
- Điền lão sư, bức tranh này...
Nghe được lão sư chất vấn, vẻ mặt Lưu Lăng rầu rĩ:
- ... Thực sự là do Trương Huyền lão sư vẽ!
- Thế nào, ngươi cũng thừa nhận hắn cuồng vọng... Hả? Ngươi nói cái gì?
Điền lão không nghe rõ, lẩm bẩm một câu. Đột nhiên hắn kịp phản ứng, thiếu chút nữa ngất đi, môi run run:
- Hắn... hắn vẽ sao?
- Đúng. Bức tranh này... là do Trương lão sư tự tay vẽ mấy ngày hôm trước...
Lưu Lăng cười khổ nói.
Trước đây, thời điểm Hoàng Ngữ lấy bức tranh này tới, giao cho hắn làm quà mừng, nói thật hắn cũng bối rối.
Bức tranh ngũ cảnh, cho dù ở Bắc Vũ vương quốc nhị đẳng, cũng là bảo vật chỉ có thể gặp không thể cầu, tự nhiên lại xuất hiện từ trong tay một lão sư Hồng Thiên học viện, chưa đủ hai mươi tuổi...
Cho dù hắn chính tai nghe, cũng cảm thấy trong đầu choáng váng, khó có thể tin được.
- Điều này... điều này...
Đồng tử Điền lão co lại, gương mặt già nua thoáng cái đỏ ửng, hận không thể có khe nứt để chui vào.
Lưu Lăng làm danh sư, không có khả năng ăn nói bừa bãi. Điều này cũng đã nói rõ... bức tranh này, thực sự do vị Trương lão sư này vẽ.
Mình luôn mồm sùng bái người ta, lúc còn sống muốn được bái kiến. Kết quả thật sự nhìn thấy, còn chất vấn đối phương...
- Ta không tin... Cho dù hắ học vẽ tranh từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng vẽ ra bức tranh lợi hại như vậy...
Nghe được Lưu sư thừa nhận, Lục Tầm cắn răng nhìn qua.
Vừa rồi khén tác giả bức tranh, khen đến tận bầu trời, lại là loại thủ pháp này, lại là loại phong cách vẽ này... Lại là đại sư này, lại là tông sư kia, hận không thể quỳ liếm. Kết quả... là kẻ hắn vẫn muốn oán giận. Dù đánh chết hắn cũng không tin.
- Ta cũng không tin. Lưu sư ngàn vạn lần đừng để hắn lừa gạt...
Vương Siêu cũng gào thét một tiếng.
Chỉ có điều, tiếng hô của hai người còn chưa có kết thúc, chỉ thấy Trương Huyền đã đi tới trước bức tranh, bàn tay nhẹ nhàng tiếp xúc.
Oong!
Một tiếng động vang lên. Con hươu hoang dã trên bức tranh lập tức giống như sống lại, quay đầu vọt tới, một lát sau tiêu tan trên không trung.
- Đây là... bản nguyên hóa linh? Chỉ có người sáng tác ra bức tranh mới có thể khiến bản nguyên hóa linh?
- Một bức tranh, ẩn chứa tất cả tâm huyết của người sáng tác, cùng tinh khí thần của hắn có thể ăn ý hoàn mỹ. Bức tranh đạt được ngũ cảnh, chỉ cần tác giả chạm vào, lại sẽ tự động hóa linh...
- Vậy... thực sự là hắn vẽ...
Bức tranh đạt được Hóa Linh cảnh, nếu muốn phân biệt người nào vẽ, hết sức dễ dàng. Chỉ cần bàn tay của người sáng tác tiếp xúc, bức tranh cuộn sẽ tự động biểu diễn hiệu quả hóa linh.
Nhìn thấy được con hươu hoang dã chạy nhanh, khí tức trên bức tranh lưu chuyển, cùng Trương Huyền lão sư cách đó không xa ăn ý đan xen lẫn nhau... người ngu đi nữa cũng biết, tác giả bức tranh này nhất định là hắn.
- Điều này... Làm sao có thể?
Lục Tầm thoáng lảo đảo, ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt.
Vừa rồi hắn vẫn tự tin nói tác giả bức tranh này nhất định là Vân Thiếu Khanh đại sư, nhất định là sử dụng bút pháp song câu. Kết quả... hiện thực lại hung hăng đánh tát một cái.
Đại ca, nếu như sớm biết rằng ngươi là tông sư thư họa, ta còn so tài cái lông!
Đây không phải là tìm đánh sao?
Vương Siêu, Điền Long ở bên cạnh cũng cảm thấy toàn thân co giật, sắp ngất đi.
Nhất là Điền Long. Lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Nguyên Ngữ đại sư cũng cung kính đối với người này như thế, thậm chí còn muốn học tập hắn...
Một thư họa sư tông sư có thể vẽ ra bức tranh cấp bậc ngũ cảnh... đáng để hắn tôn kính như vậy.
- Trương Huyền tông sư, là mắt ta kém cỏi. Mong hãy tha lỗi...
Sắc mặt Điền lão cũng khó coi đứng dậy ôm quyền, trong nháy mắt dường như già thêm mười mấy tuổi.
Cả đời truyền thụ kiến thức, giáo dục cách làm người, được hưởng danh tiếng rất lớn, kết quả lại ngã nhào ở đây.
Để cho Lục Tầm sao tài thi họa với một tông thư thư họa sao?
Còn có chuyện gì kích thích hơn nữa không?
Vốn định giúp hắn bái sư, kết quả... lại cứ như vậy gài bẫy hắn, còn là loại hãm hại rất thảm này...
Gian phòng im ắng.
Ngay sau đó có tiếng nói vang lên.
- Ngươi nói này bứ tranh ngũ cảnh là ngươi vẽ? Trương Huyền, ngươi thật là khiến ta cười chết rồi. Cho dù giám định và thưởng thức không ra, chịu thua là được, không cần giả vờ như thế!
- Mặt mũi thật là lớn. Thích khoe mẽ, chung quy phải có một giới hạn. Ngươi vẽ? Làm sao không nói, ngươi chính là Vân Thiếu Khanh tông sư?
- Đồ không biết trời cao đất rộng. Ngươi biết bức tranh ngũ cảnh đại biểu cho ý nghĩa không? Còn nói ngươi vẽ? Đùa kiểu gì vậy!
Điền Long, Lục Tầm, Vương Siêu đều lạnh lùng cười ra tiếng. Mỗi một người nhìn về phía Trương Huyền giống như là nhìn một kẻ ngu si.
Bức tranh ngũ cảnh, đó là khái niệm thế nào?
Toàn bộ Thiên Huyền vương quốc, chưa từng một người nào có thể vẽ ra. Ngay cả phụ thân của Lục Tầm, đế sư Lục Trầm đại sư cũng làm không được. Một tiểu tử là lão sư học viện, chưa đầy hai mươi tuổi, nói hắn có thể vẽ ra. Đây không phải là nói đùa là cái gì?
- Lưu Lăng, đây chính là người các ngươi coi trọng, dự định mời làm học đồ sao? Không biết trời cao đất rộng, nói bốc nói phét. Người như thế cũng xứng làm lão sư sao?
Điền lão vung ống tay áo, sắc mặt trầm xuống.
Lưu sư xem bức tranh này như quà mừng thọ đưa qua. Hắn cả ngày ở trong gian phòng, cẩn thận tìm tòi, kinh ngạc tới ngây người, vẫn cảm thấy đây là bức tranh do một do một đại tông sư thư họa lưu lại, sinh lòng ngưỡng mộ. Người này lại nói là hắn vẽ?
Quả thực chính là sỉ nhục danh họa.
- Điền lão sư, bức tranh này...
Nghe được lão sư chất vấn, vẻ mặt Lưu Lăng rầu rĩ:
- ... Thực sự là do Trương Huyền lão sư vẽ!
- Thế nào, ngươi cũng thừa nhận hắn cuồng vọng... Hả? Ngươi nói cái gì?
Điền lão không nghe rõ, lẩm bẩm một câu. Đột nhiên hắn kịp phản ứng, thiếu chút nữa ngất đi, môi run run:
- Hắn... hắn vẽ sao?
- Đúng. Bức tranh này... là do Trương lão sư tự tay vẽ mấy ngày hôm trước...
Lưu Lăng cười khổ nói.
Trước đây, thời điểm Hoàng Ngữ lấy bức tranh này tới, giao cho hắn làm quà mừng, nói thật hắn cũng bối rối.
Bức tranh ngũ cảnh, cho dù ở Bắc Vũ vương quốc nhị đẳng, cũng là bảo vật chỉ có thể gặp không thể cầu, tự nhiên lại xuất hiện từ trong tay một lão sư Hồng Thiên học viện, chưa đủ hai mươi tuổi...
Cho dù hắn chính tai nghe, cũng cảm thấy trong đầu choáng váng, khó có thể tin được.
- Điều này... điều này...
Đồng tử Điền lão co lại, gương mặt già nua thoáng cái đỏ ửng, hận không thể có khe nứt để chui vào.
Lưu Lăng làm danh sư, không có khả năng ăn nói bừa bãi. Điều này cũng đã nói rõ... bức tranh này, thực sự do vị Trương lão sư này vẽ.
Mình luôn mồm sùng bái người ta, lúc còn sống muốn được bái kiến. Kết quả thật sự nhìn thấy, còn chất vấn đối phương...
- Ta không tin... Cho dù hắ học vẽ tranh từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng vẽ ra bức tranh lợi hại như vậy...
Nghe được Lưu sư thừa nhận, Lục Tầm cắn răng nhìn qua.
Vừa rồi khén tác giả bức tranh, khen đến tận bầu trời, lại là loại thủ pháp này, lại là loại phong cách vẽ này... Lại là đại sư này, lại là tông sư kia, hận không thể quỳ liếm. Kết quả... là kẻ hắn vẫn muốn oán giận. Dù đánh chết hắn cũng không tin.
- Ta cũng không tin. Lưu sư ngàn vạn lần đừng để hắn lừa gạt...
Vương Siêu cũng gào thét một tiếng.
Chỉ có điều, tiếng hô của hai người còn chưa có kết thúc, chỉ thấy Trương Huyền đã đi tới trước bức tranh, bàn tay nhẹ nhàng tiếp xúc.
Oong!
Một tiếng động vang lên. Con hươu hoang dã trên bức tranh lập tức giống như sống lại, quay đầu vọt tới, một lát sau tiêu tan trên không trung.
- Đây là... bản nguyên hóa linh? Chỉ có người sáng tác ra bức tranh mới có thể khiến bản nguyên hóa linh?
- Một bức tranh, ẩn chứa tất cả tâm huyết của người sáng tác, cùng tinh khí thần của hắn có thể ăn ý hoàn mỹ. Bức tranh đạt được ngũ cảnh, chỉ cần tác giả chạm vào, lại sẽ tự động hóa linh...
- Vậy... thực sự là hắn vẽ...
Bức tranh đạt được Hóa Linh cảnh, nếu muốn phân biệt người nào vẽ, hết sức dễ dàng. Chỉ cần bàn tay của người sáng tác tiếp xúc, bức tranh cuộn sẽ tự động biểu diễn hiệu quả hóa linh.
Nhìn thấy được con hươu hoang dã chạy nhanh, khí tức trên bức tranh lưu chuyển, cùng Trương Huyền lão sư cách đó không xa ăn ý đan xen lẫn nhau... người ngu đi nữa cũng biết, tác giả bức tranh này nhất định là hắn.
- Điều này... Làm sao có thể?
Lục Tầm thoáng lảo đảo, ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt.
Vừa rồi hắn vẫn tự tin nói tác giả bức tranh này nhất định là Vân Thiếu Khanh đại sư, nhất định là sử dụng bút pháp song câu. Kết quả... hiện thực lại hung hăng đánh tát một cái.
Đại ca, nếu như sớm biết rằng ngươi là tông sư thư họa, ta còn so tài cái lông!
Đây không phải là tìm đánh sao?
Vương Siêu, Điền Long ở bên cạnh cũng cảm thấy toàn thân co giật, sắp ngất đi.
Nhất là Điền Long. Lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Nguyên Ngữ đại sư cũng cung kính đối với người này như thế, thậm chí còn muốn học tập hắn...
Một thư họa sư tông sư có thể vẽ ra bức tranh cấp bậc ngũ cảnh... đáng để hắn tôn kính như vậy.
- Trương Huyền tông sư, là mắt ta kém cỏi. Mong hãy tha lỗi...
Sắc mặt Điền lão cũng khó coi đứng dậy ôm quyền, trong nháy mắt dường như già thêm mười mấy tuổi.
Cả đời truyền thụ kiến thức, giáo dục cách làm người, được hưởng danh tiếng rất lớn, kết quả lại ngã nhào ở đây.
Để cho Lục Tầm sao tài thi họa với một tông thư thư họa sao?
Còn có chuyện gì kích thích hơn nữa không?
Vốn định giúp hắn bái sư, kết quả... lại cứ như vậy gài bẫy hắn, còn là loại hãm hại rất thảm này...
/3578
|