Trên vị trí người chủ trì cuộc so tài.
Trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Thẩm Bích Như lộ ra một tia phiền muộn và sốt ruột.
Học tâm khảo vấn kết thúc, nàng có việc rời khỏi Thiên Huyền thành, hôm qua mới trở về. Vừa về đến đây, nàng liền nghe đến Sư giả bình trắc. Nàng khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
Trương Huyền này có phải bị điên hay không?
Lục Tầm là ai?
Chiêu bài của học viện Hồng Thiên, lão sư minh tinh chân chính. Cùng hắn so tài... Đây không phải là tìm đánh sao?
Huống gì, người này còn đặc biệt đào đi không ít học viên từ môn hạ của người khác để chuyên khắc chế đám người Triệu Nhã!
- Tại sao lại lỗ mãng như thế...
Cắn chặt răng ngọc, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Thẩm Bích Như càng phiền muộn hơn.
Sau khi biết tin tức này, nàng muốn đi khuyên can. Kết quả... người này không ngờ không có ở đó!
Nàng chạy đến cửa phòng ký túc của đối phương đợi một đêm... mà cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngày hôm sau sẽ phải so tài. Có người nói Lục Tầm cả đêm giáo dục học viên, một đêm chưa từng nghỉ ngơi. Ngươi thì hay rồi. Ném học sinh qua một bên, cả đêm không về...
Có người nào chuẩn bị tranh tài như vậy không?
Gan ngươi cũng lớn quá đi!
Có phải cảm thấy đã không có hi vọng giành thắng lợi, tự động bỏ qua hay không?
Thông qua các chuyện tàng thư các, Hồng Thiên lâu, học tâm khảo vấn, nàng còn tưởng rằng Trương lão sư này chỉ là danh tiếng bên ngoài không tốt, trên thực tế là một người nghiêm khắc thận trọng chăm chỉ. Hiện tại xem ra...
Nghiêm khắc thận trọng chăm chỉ cái rắm ấy!
Ai đã từng thấy sắp phải lên đài đi đấu mà mấy ngày liền cũng không thấy được bóng người không?
- Nghĩ gì thế? Tại sao vừa trở lại đã không yên lòng vậy?
Đang âm thầm tức giận, một dung mạo xinh đẹp xuất hiện ở phía trước.
Một nữ lão sư xinh đẹp khác của học viện, Hàn Quỳnh!
Hàn Quỳnh cũng là mỹ nữ trong trăm người mới có một. Luận về diện mạo, chỉ kém Thẩm Bích Như nửa bậc. Chỉ có điều, nàng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, chính là thời điểm huy hoàng rực rỡ nhất của nữ nhân. Bàn về dáng người, dịu dàng đáng yêu, người sau lại còn xa mới bằng được.
Bởi vậy, người si mê Hàn Quỳnh lão sư càng nhiều hơn. Thậm chí vượt xa Thẩm Bích Như.
Cùng là nữ lão sư xinh đẹp, quan hệ riêng giữa hai người không tệ, được cho là khuê mật tốt nhất.
- Còn không phải vì Trương Huyền kia. Thật không biết đầu óc hắn nghĩ như thế nào. Vừa mới rửa sạch được cái danh xấu, lại muốn so tài cùng Lục Tầm lão sư!
Thẩm Bích Như thở phì phò bực bội nói:
- Một khi thua, những chuyện trước kia, chỉ sợ cũng chẳng còn ai thèm tin nữa!
Vừa rồi học tâm khảo vấn, chứng minh là phòng giáo dục vu oan hãm hại ngươi. Nếu chẳng may so tài thua, các loại lời đồn sẽ lại chen chúc tới. Sau này có nói cái gì cũng không có ai tin tưởng.
- Xem ra... nàng rất quan tâm tới hắn nhỉ?
Hàn Quỳnh mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự giảo hoạt.
- Ai quan tâm tới hắn! Một kẻ kiêu ngạo mà thôi!
Thẩm Bích Như bực bội nói.
- Không quan tâm là tốt rồi. Ta còn tưởng rằng Thẩm đại mỹ nữ của chúng ta động lòng phàm chứ?
Đưa tay ra lười biếng duỗi thắt lưng, lộ ra một đường cong kinh người, Hàn Quỳnh không tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, thoáng hiện ra vẻ kỳ quái hỏi:
- Đúng rồi. Nàng nói xem... Hai người bọn họ so tài rốt cuộc ai có thể thắng?
- Năm học sinh của Trương Huyền, đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương đều không tệ lắm. Chỉ có điều, Lục Tầm lão sư đặc biệt nhằm vào điều này đưa ra bố trí, tìm mấy người Mạc Hiểu, đều khắc chế bọn họ. Ta sợ... ngay từ lúc đầu bọn họ đã bị thua.
Nói đến ai có thể thắng lợi, Thẩm Bích Như không phiền muộn và tức giận như trước, trong mắt mang theo sự bình tĩnh và nhìn xa trông rộng.
Làm lão sư của học viện, nàng biết rõ ràng về tình hình của học sinh. Sau khi nghe được tin tức so tài, nàng đã đặc biệt điều tra qua, biết được bố trí của Lục Tầm.
Người này hành động, thật là tiểu nhân. Nhưng nói thật, đây cũng là một lão sư ưu tú thể hiện ra.
Bất kể đối xử với đối thủ thế nào, đều phải toàn lực ứng phó, tranh thủ điều kiện có lợi nhất, cũng là tố chất cơ bản lão sư và người tu luyện chắc chắn phải có đầy đủ.
- Trừ khi...
Nói đến đây, Thẩm Bích Như dừng lại, ánh mắt lóe lên, mang theo vẻ nhìn xa trông rộng:
- Mấy người Triệu Nhã bọn họ đều đạt được võ giả nhị trọng, dựa vào ưu thế trên cấp bậc, có lẽ còn có thể đánh một trận!
Lục Tầm tìm học sinh, chuyên môn kìm chế đám người Triệu Nhã. Trừ khi bọn họ đột phá, mới có khả năng phá tan loại áp chế này. Bằng không, muốn thắng được, thật sự không có bất kỳ hy vọng nào.
- Đúng vậy!
Hàn Quỳnh cũng gật đầu tán thành.
- Mau nhìn kìa. Trương lão sư bọn họ tới...
- Khí thế thật là mạnh. Triệu Nhã bọn họ, không ngờ... đạt được võ giả nhị trọng?
- Điều này... không thể nào? Mới nửa tháng lại đạt tới võ giả nhị trọng?
...
Hai người đang lo lắng, liền nghe được đoàn người xôn xao một hồi. Ngay sau đó, bọn họ liền thấy Trương Huyền dẫn theo đám người Triệu Nhã đã đi tới.
Thời khắc này, khí tức toàn thân đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương, Vương Dĩnh, giống như phong quang lộ ra, mỗi một hành vi cử chỉ đều tản ra uy thế cường đại.
Võ giả nhị trọng!
Ngoại trừ Viên Đào tệ nhất chỉ có Tụ Tức cảnh hậu kỳ, những người khác đều đã đạt tới Đan Điền cảnh!
- Điều này...
Mắt của hai người Thẩm Bích Như nhất thời sáng lên.
- Xem ra Trương Huyền lão sư này thoạt nhìn không đáng tin cậy, trên thực tế vẫn rất ra sức!
Hàn Quỳnh mỉm cười.
- Hiện tại cũng chỉ có Viên Đào hơi yếu một chút. Những người khác vẫn có hi vọng giành thắng lợi...
Thẩm Bích Như gật đầu, đang muốn nói tiếp, đột nhiên gương mặt trắng bệch.
- Sao vậy?
Thấy bộ dạng này của bằng hữu tốt, Hàn Quỳnh có chút nghi ngờ.
- Là... Lục lão sư và học sinh của hắn tới!
Thẩm Bích Như xiết chặt nắm tay thanh tú.
- Lục lão sư? Tới thì thế nào? Đám người Triệu Nhã đều là võ giả nhị trọng, cơ hội chiến thắng rất lớn...
Hàn Quỳnh mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lập tức nhìn thấy được Lục Tầm và đám người Chu Hồng, Mạc Hiểu từ cách đó không xa đi tới. Khóe miệng nàng cũng giật một cái, lập tức cứng đờ:
- Võ giả tam trọng? Học sinh của hắn, không ngờ... đều đạt được võ giả tam trọng?
Trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Thẩm Bích Như lộ ra một tia phiền muộn và sốt ruột.
Học tâm khảo vấn kết thúc, nàng có việc rời khỏi Thiên Huyền thành, hôm qua mới trở về. Vừa về đến đây, nàng liền nghe đến Sư giả bình trắc. Nàng khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
Trương Huyền này có phải bị điên hay không?
Lục Tầm là ai?
Chiêu bài của học viện Hồng Thiên, lão sư minh tinh chân chính. Cùng hắn so tài... Đây không phải là tìm đánh sao?
Huống gì, người này còn đặc biệt đào đi không ít học viên từ môn hạ của người khác để chuyên khắc chế đám người Triệu Nhã!
- Tại sao lại lỗ mãng như thế...
Cắn chặt răng ngọc, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Thẩm Bích Như càng phiền muộn hơn.
Sau khi biết tin tức này, nàng muốn đi khuyên can. Kết quả... người này không ngờ không có ở đó!
Nàng chạy đến cửa phòng ký túc của đối phương đợi một đêm... mà cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngày hôm sau sẽ phải so tài. Có người nói Lục Tầm cả đêm giáo dục học viên, một đêm chưa từng nghỉ ngơi. Ngươi thì hay rồi. Ném học sinh qua một bên, cả đêm không về...
Có người nào chuẩn bị tranh tài như vậy không?
Gan ngươi cũng lớn quá đi!
Có phải cảm thấy đã không có hi vọng giành thắng lợi, tự động bỏ qua hay không?
Thông qua các chuyện tàng thư các, Hồng Thiên lâu, học tâm khảo vấn, nàng còn tưởng rằng Trương lão sư này chỉ là danh tiếng bên ngoài không tốt, trên thực tế là một người nghiêm khắc thận trọng chăm chỉ. Hiện tại xem ra...
Nghiêm khắc thận trọng chăm chỉ cái rắm ấy!
Ai đã từng thấy sắp phải lên đài đi đấu mà mấy ngày liền cũng không thấy được bóng người không?
- Nghĩ gì thế? Tại sao vừa trở lại đã không yên lòng vậy?
Đang âm thầm tức giận, một dung mạo xinh đẹp xuất hiện ở phía trước.
Một nữ lão sư xinh đẹp khác của học viện, Hàn Quỳnh!
Hàn Quỳnh cũng là mỹ nữ trong trăm người mới có một. Luận về diện mạo, chỉ kém Thẩm Bích Như nửa bậc. Chỉ có điều, nàng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, chính là thời điểm huy hoàng rực rỡ nhất của nữ nhân. Bàn về dáng người, dịu dàng đáng yêu, người sau lại còn xa mới bằng được.
Bởi vậy, người si mê Hàn Quỳnh lão sư càng nhiều hơn. Thậm chí vượt xa Thẩm Bích Như.
Cùng là nữ lão sư xinh đẹp, quan hệ riêng giữa hai người không tệ, được cho là khuê mật tốt nhất.
- Còn không phải vì Trương Huyền kia. Thật không biết đầu óc hắn nghĩ như thế nào. Vừa mới rửa sạch được cái danh xấu, lại muốn so tài cùng Lục Tầm lão sư!
Thẩm Bích Như thở phì phò bực bội nói:
- Một khi thua, những chuyện trước kia, chỉ sợ cũng chẳng còn ai thèm tin nữa!
Vừa rồi học tâm khảo vấn, chứng minh là phòng giáo dục vu oan hãm hại ngươi. Nếu chẳng may so tài thua, các loại lời đồn sẽ lại chen chúc tới. Sau này có nói cái gì cũng không có ai tin tưởng.
- Xem ra... nàng rất quan tâm tới hắn nhỉ?
Hàn Quỳnh mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự giảo hoạt.
- Ai quan tâm tới hắn! Một kẻ kiêu ngạo mà thôi!
Thẩm Bích Như bực bội nói.
- Không quan tâm là tốt rồi. Ta còn tưởng rằng Thẩm đại mỹ nữ của chúng ta động lòng phàm chứ?
Đưa tay ra lười biếng duỗi thắt lưng, lộ ra một đường cong kinh người, Hàn Quỳnh không tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, thoáng hiện ra vẻ kỳ quái hỏi:
- Đúng rồi. Nàng nói xem... Hai người bọn họ so tài rốt cuộc ai có thể thắng?
- Năm học sinh của Trương Huyền, đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương đều không tệ lắm. Chỉ có điều, Lục Tầm lão sư đặc biệt nhằm vào điều này đưa ra bố trí, tìm mấy người Mạc Hiểu, đều khắc chế bọn họ. Ta sợ... ngay từ lúc đầu bọn họ đã bị thua.
Nói đến ai có thể thắng lợi, Thẩm Bích Như không phiền muộn và tức giận như trước, trong mắt mang theo sự bình tĩnh và nhìn xa trông rộng.
Làm lão sư của học viện, nàng biết rõ ràng về tình hình của học sinh. Sau khi nghe được tin tức so tài, nàng đã đặc biệt điều tra qua, biết được bố trí của Lục Tầm.
Người này hành động, thật là tiểu nhân. Nhưng nói thật, đây cũng là một lão sư ưu tú thể hiện ra.
Bất kể đối xử với đối thủ thế nào, đều phải toàn lực ứng phó, tranh thủ điều kiện có lợi nhất, cũng là tố chất cơ bản lão sư và người tu luyện chắc chắn phải có đầy đủ.
- Trừ khi...
Nói đến đây, Thẩm Bích Như dừng lại, ánh mắt lóe lên, mang theo vẻ nhìn xa trông rộng:
- Mấy người Triệu Nhã bọn họ đều đạt được võ giả nhị trọng, dựa vào ưu thế trên cấp bậc, có lẽ còn có thể đánh một trận!
Lục Tầm tìm học sinh, chuyên môn kìm chế đám người Triệu Nhã. Trừ khi bọn họ đột phá, mới có khả năng phá tan loại áp chế này. Bằng không, muốn thắng được, thật sự không có bất kỳ hy vọng nào.
- Đúng vậy!
Hàn Quỳnh cũng gật đầu tán thành.
- Mau nhìn kìa. Trương lão sư bọn họ tới...
- Khí thế thật là mạnh. Triệu Nhã bọn họ, không ngờ... đạt được võ giả nhị trọng?
- Điều này... không thể nào? Mới nửa tháng lại đạt tới võ giả nhị trọng?
...
Hai người đang lo lắng, liền nghe được đoàn người xôn xao một hồi. Ngay sau đó, bọn họ liền thấy Trương Huyền dẫn theo đám người Triệu Nhã đã đi tới.
Thời khắc này, khí tức toàn thân đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương, Vương Dĩnh, giống như phong quang lộ ra, mỗi một hành vi cử chỉ đều tản ra uy thế cường đại.
Võ giả nhị trọng!
Ngoại trừ Viên Đào tệ nhất chỉ có Tụ Tức cảnh hậu kỳ, những người khác đều đã đạt tới Đan Điền cảnh!
- Điều này...
Mắt của hai người Thẩm Bích Như nhất thời sáng lên.
- Xem ra Trương Huyền lão sư này thoạt nhìn không đáng tin cậy, trên thực tế vẫn rất ra sức!
Hàn Quỳnh mỉm cười.
- Hiện tại cũng chỉ có Viên Đào hơi yếu một chút. Những người khác vẫn có hi vọng giành thắng lợi...
Thẩm Bích Như gật đầu, đang muốn nói tiếp, đột nhiên gương mặt trắng bệch.
- Sao vậy?
Thấy bộ dạng này của bằng hữu tốt, Hàn Quỳnh có chút nghi ngờ.
- Là... Lục lão sư và học sinh của hắn tới!
Thẩm Bích Như xiết chặt nắm tay thanh tú.
- Lục lão sư? Tới thì thế nào? Đám người Triệu Nhã đều là võ giả nhị trọng, cơ hội chiến thắng rất lớn...
Hàn Quỳnh mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lập tức nhìn thấy được Lục Tầm và đám người Chu Hồng, Mạc Hiểu từ cách đó không xa đi tới. Khóe miệng nàng cũng giật một cái, lập tức cứng đờ:
- Võ giả tam trọng? Học sinh của hắn, không ngờ... đều đạt được võ giả tam trọng?
/3578
|