Trương Huyền gật đầu.
Vừa rồi tình cảnh nguy cấp, đã thi triển ra phong cấm chân giải, muốn giấu diếm cũng giấu diếm không được, còn không bằng sảng khoái thừa nhận.
- Ngươi lĩnh ngộ phong cấm chân giải, như vậy Lạc gia Lạc Thiên Nhai...
Nhớ tới vị trước mắt này ngụy trang thành hắn, ngay cả các trưởng lão, con gái ruột cũng không thể nhận ra, kết hợp Lạc Thiên Nhai đột nhiên xuất hiện... trong mắt Tưởng Phương Du tràn đầy kinh hoàng.
- Không sai, Lạc Thiên Nhai là ta ngụy trang!
Trương Huyền lần nữa gật đầu.
- Cái này... Khó trách!
Thân thể Tưởng Phương Du run rẩy, rốt cuộc minh bạch, khuôn mặt cười khổ.
Trước đó một mực đang nghĩ, Lạc gia sao vận khí tốt như vậy, mới vừa bị đánh mặt, liền toát ra thiên tài tuyệt thế, náo loạn hồi lâu, vẫn là vị Trương Huyền này...
Tưởng Phỉ Phỉ ở một bên cũng sững sờ.
Một người thân kiêm hai đại tộc trưởng... Còn có loại thao tác này? Cùng đối phương tỷ thí, cái gì cũng không bằng.
Thời gian chân giải, không gian chân giải, linh hồn chân giải... Một người toàn bộ lĩnh ngộ... Lúc nào chân giải không đáng tiền như thế, tùy tiện liền có thể làm được?
Tam đại gia tộc, vài vạn năm qua, trừ tiên tổ, hầu như không có hậu bối hoàn thành... so sánh với tên này, làm sao cảm giác tất cả hậu bối đều giống như phế vật vậy?
- Chư vị!
Sau khi hết khiếp sợ, Tưởng Phương Du tỉnh hồn, nhìn quanh một vòng:
- Ta chỉ nói một việc, cuối cùng lựa chọn ra sao, do các ngươi quyết định!
- Tộc trưởng mời nói!
Đám người Tưởng Phương Vân nhìn qua.
- Hồn ấn trong tàng bảo các biến mất... Đoán không sai, hẳn là bị Trương Huyền lấy đi, hơn nữa luyện hóa!
Tưởng Phương Du nói.
- Là ta lấy đi, nhưng chưa luyện hóa!
Trương Huyền hơi đỏ mặt.
Cướp sạch tàng bảo các của người khác, lông cũng không còn dư lại, lúc này bị trước mặt mọi người hỏi ra, thực sự có chút xấu hổ. Xem ra một lát nữa chỉ có thể trả lại cho đối phương...
- Lấy đi hồn ấn?
Nghe được Tưởng Phương Du nói, tất cả trưởng lão đều chấn động, ngay sau đó Tưởng Phương Vân tiến về phía trước một bước, trực tiếp quỳ mọp xuống đất:
- Vãn bối Tưởng gia, Tưởng Phương Vân, bái kiến hội trưởng!
- Tưởng gia hậu bối, bái kiến hội trưởng!
Các vị trưởng lão khác cũng đồng loạt quỳ xuống.
- Hội trưởng?
Trương Huyền sững sờ.
Mới vừa không phải nói gia chủ ư? Hội trưởng, cái quỷ gì?
- Trương gia chủ đã nhìn qua công pháp Tưởng gia chúng ta, hẳn phải biết linh hồn bí tịch của Tưởng gia chúng ta, truyền thừa từ Vu Hồn sư!
Thấy hắn mê man, Tưởng Phương Du truyền âm tới.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu, điểm ấy trước đó hắn liền nghi ngờ.
Vu Hồn sư không phải đã bị Danh Sư đường tiêu diệt ư? Làm sao vẫn tồn tại? Hơn nữa lưu lại truyền thừa quang minh chính đại như vậy, đứng sừng sững ở đỉnh phong đại lục?
- Hồn ấn, là con dấu của Vu Hồn sư công hội hội trưởng năm đó! Có thể khống chế thứ này, chính là Vu Hồn sư công hội hội trưởng, Tưởng gia chúng ta nguyện ý phụng làm chủ...
Tưởng Phương Du ôm quyền khom người.
Vừa rồi tình cảnh nguy cấp, đã thi triển ra phong cấm chân giải, muốn giấu diếm cũng giấu diếm không được, còn không bằng sảng khoái thừa nhận.
- Ngươi lĩnh ngộ phong cấm chân giải, như vậy Lạc gia Lạc Thiên Nhai...
Nhớ tới vị trước mắt này ngụy trang thành hắn, ngay cả các trưởng lão, con gái ruột cũng không thể nhận ra, kết hợp Lạc Thiên Nhai đột nhiên xuất hiện... trong mắt Tưởng Phương Du tràn đầy kinh hoàng.
- Không sai, Lạc Thiên Nhai là ta ngụy trang!
Trương Huyền lần nữa gật đầu.
- Cái này... Khó trách!
Thân thể Tưởng Phương Du run rẩy, rốt cuộc minh bạch, khuôn mặt cười khổ.
Trước đó một mực đang nghĩ, Lạc gia sao vận khí tốt như vậy, mới vừa bị đánh mặt, liền toát ra thiên tài tuyệt thế, náo loạn hồi lâu, vẫn là vị Trương Huyền này...
Tưởng Phỉ Phỉ ở một bên cũng sững sờ.
Một người thân kiêm hai đại tộc trưởng... Còn có loại thao tác này? Cùng đối phương tỷ thí, cái gì cũng không bằng.
Thời gian chân giải, không gian chân giải, linh hồn chân giải... Một người toàn bộ lĩnh ngộ... Lúc nào chân giải không đáng tiền như thế, tùy tiện liền có thể làm được?
Tam đại gia tộc, vài vạn năm qua, trừ tiên tổ, hầu như không có hậu bối hoàn thành... so sánh với tên này, làm sao cảm giác tất cả hậu bối đều giống như phế vật vậy?
- Chư vị!
Sau khi hết khiếp sợ, Tưởng Phương Du tỉnh hồn, nhìn quanh một vòng:
- Ta chỉ nói một việc, cuối cùng lựa chọn ra sao, do các ngươi quyết định!
- Tộc trưởng mời nói!
Đám người Tưởng Phương Vân nhìn qua.
- Hồn ấn trong tàng bảo các biến mất... Đoán không sai, hẳn là bị Trương Huyền lấy đi, hơn nữa luyện hóa!
Tưởng Phương Du nói.
- Là ta lấy đi, nhưng chưa luyện hóa!
Trương Huyền hơi đỏ mặt.
Cướp sạch tàng bảo các của người khác, lông cũng không còn dư lại, lúc này bị trước mặt mọi người hỏi ra, thực sự có chút xấu hổ. Xem ra một lát nữa chỉ có thể trả lại cho đối phương...
- Lấy đi hồn ấn?
Nghe được Tưởng Phương Du nói, tất cả trưởng lão đều chấn động, ngay sau đó Tưởng Phương Vân tiến về phía trước một bước, trực tiếp quỳ mọp xuống đất:
- Vãn bối Tưởng gia, Tưởng Phương Vân, bái kiến hội trưởng!
- Tưởng gia hậu bối, bái kiến hội trưởng!
Các vị trưởng lão khác cũng đồng loạt quỳ xuống.
- Hội trưởng?
Trương Huyền sững sờ.
Mới vừa không phải nói gia chủ ư? Hội trưởng, cái quỷ gì?
- Trương gia chủ đã nhìn qua công pháp Tưởng gia chúng ta, hẳn phải biết linh hồn bí tịch của Tưởng gia chúng ta, truyền thừa từ Vu Hồn sư!
Thấy hắn mê man, Tưởng Phương Du truyền âm tới.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu, điểm ấy trước đó hắn liền nghi ngờ.
Vu Hồn sư không phải đã bị Danh Sư đường tiêu diệt ư? Làm sao vẫn tồn tại? Hơn nữa lưu lại truyền thừa quang minh chính đại như vậy, đứng sừng sững ở đỉnh phong đại lục?
- Hồn ấn, là con dấu của Vu Hồn sư công hội hội trưởng năm đó! Có thể khống chế thứ này, chính là Vu Hồn sư công hội hội trưởng, Tưởng gia chúng ta nguyện ý phụng làm chủ...
Tưởng Phương Du ôm quyền khom người.
/3578
|