Tiểu Phù Phù cùng Trương Huyền truyền âm giao lưu, Hưng kiếm thánh tự nhiên không biết, còn tưởng rằng lúc trước nói bức họa này có thể là Xuân Thu đại điển, nhi tử mới hưng phấn đến bây giờ. Chỉ là... nói mấy phút rồi, lúc này mới cười rực rỡ như vậy... thần kinh phản ứng quá chậm đi!
- Huyền nhi...
Sợ hắn sẽ cười tắt thở, Hưng kiếm thánh nhịn không được hô một tiếng.
- Ừm!
Trương Huyền khôi phục lại:
- Phụ phân, mẫu thân, bức họa này, chúng ta nhất định phải đạt được!
Hắn cách Cổ Thánh còn có một đoạn thời gian, nhưng cha mẹ đều đạt đến Bất Hủ cảnh đại viên mãn, tùy thời có thể bước ra một bước cuối cùng, nếu như có thể có được bức họa này, để bọn họ tấn cấp... mình sẽ không có áp lực chút nào, trốn ở sau lưng cha mẹ, làm một nhị thế tổ không buồn không lo!
- Tốt!
Thấy nhi tử nói ra lời này, hai người đồng thời gật đầu.
Ong ong ong!
Thời điểm nói chuyện, Triệu Nhã không ngừng công kích đến, phong ấn trong hình vẽ bắt đầu dao động, như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá vỡ.
- Nhanh...
Thấy cảnh này, ánh mắt của tám thanh niên đồng thời sáng lên.
Răng rắc! Răng rắc!
Ngay thời điểm tất cả mọi người chuẩn bị, sau khi phá vỡ phong ấn, đi vào bức tranh tìm được hạch tâm lấy nó đi, đột nhiên, trong tranh vang lên thanh âm khối băng nghiền nát, dòng sông lúc trước đóng băng dần dần hòa tan.
- Nguy rồi, tăng tốc độ, không thì một khi đợi mùa xuân trong tranh đến, băng hàn chi khí sẽ vô dụng...
Một thanh niên hô lên, đi tới sau lưng Triệu Nhã, đưa tay truyền một đoàn chân khí tinh thuần vào trong cơ thể nàng, trợ giúp nàng mau chóng loại bỏ phong ấn.
Mấy người khác dường như cũng ý thức được vấn đề, vội vã đi tới trước mặt, chân khí thông qua phương pháp đặc thù, rót vào trong cơ thể Triệu Nhã, để tốc độ nàng phá giải phong ấn lập tức tăng tốc.
- Mùa xuân trong tranh đến? Chẳng lẽ phong ấn trên bức họa này, cùng mùa có liên quan?
Trương Huyền tiếp tục hỏi thăm.
- Tứ Quý đồ, bốn mùa luân chuyển, phong ấn tương đồng mới có thể che lại lực lượng thiên địa, không tiết ra ngoài. Bọn họ hẳn là suy tính ra, hiện tại vừa vặn ở mùa đông, mới bắt học sinh của ngươi tới! Mùa đông, đối ứng là phong ấn thuộc tính băng hàn, Thuần Âm thể, vừa vặn phù hợp. Bất quá một khi đến mùa xuân, phong ấn mùa xuân sẽ lần nữa sinh ra, không có loại lực lượng này, căn bản không phá nổi!
Tiểu Phù Phù nói.
- Hiện tại băng tuyết hòa tan, đường sông khơi thông, mùa xuân hẳn sắp tới, có cần đi qua hỗ trợ, trước phá vỡ phong ấn lại nói hay không?
Trương Huyền nói.
Phong ấn mùa xuân, phá giải như thế nào hắn không rõ ràng, đến lúc đó không giải quyết được, còn không bằng hiện tại hỗ trợ xử lý, còn bức tranh này, cuối cùng bị ai đạt được, khẳng định vẫn phải dựa vào thực lực nói chuyện.
Nắm giữ năm đại vương giả, nhiều binh khí như vậy, tám cường giả Chư Tử bách gia trước mắt, coi như mạnh mẽ, cũng khẳng định không chống lại được.
- Từ thế giới băng tuyết đi ra là Đại Thành điện, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ là trùng hợp?
Tiểu Phù Phù khẽ nói.
- Cái này...
Trương Huyền sững sờ, ngay sau đó con mắt càng ngày càng sáng, bừng tỉnh hiểu ra:
- Trong tranh vẽ, hiện tại là trời đông giá rét, đâu đâu cũng có băng tuyết, nên sẽ gặp được thế giới băng tuyết, chẳng lẽ...
Nghĩ đến cái này, cổ tay khẽ đảo, Hàn Băng Tinh Thạch lúc trước bị đặt ở trong tế đàn, lập tức xuất hiện.
Thời khắc này tinh thạch đã không còn lạnh lẽo như lúc trước, ngược lại mang theo một loại cảm giác ôn nhuận, như tranh vẽ trước mắt, đang thay đổi về mùa xuân.
- Thì ra là thế...
Trương Huyền giật mình.
- Huyền nhi...
Sợ hắn sẽ cười tắt thở, Hưng kiếm thánh nhịn không được hô một tiếng.
- Ừm!
Trương Huyền khôi phục lại:
- Phụ phân, mẫu thân, bức họa này, chúng ta nhất định phải đạt được!
Hắn cách Cổ Thánh còn có một đoạn thời gian, nhưng cha mẹ đều đạt đến Bất Hủ cảnh đại viên mãn, tùy thời có thể bước ra một bước cuối cùng, nếu như có thể có được bức họa này, để bọn họ tấn cấp... mình sẽ không có áp lực chút nào, trốn ở sau lưng cha mẹ, làm một nhị thế tổ không buồn không lo!
- Tốt!
Thấy nhi tử nói ra lời này, hai người đồng thời gật đầu.
Ong ong ong!
Thời điểm nói chuyện, Triệu Nhã không ngừng công kích đến, phong ấn trong hình vẽ bắt đầu dao động, như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá vỡ.
- Nhanh...
Thấy cảnh này, ánh mắt của tám thanh niên đồng thời sáng lên.
Răng rắc! Răng rắc!
Ngay thời điểm tất cả mọi người chuẩn bị, sau khi phá vỡ phong ấn, đi vào bức tranh tìm được hạch tâm lấy nó đi, đột nhiên, trong tranh vang lên thanh âm khối băng nghiền nát, dòng sông lúc trước đóng băng dần dần hòa tan.
- Nguy rồi, tăng tốc độ, không thì một khi đợi mùa xuân trong tranh đến, băng hàn chi khí sẽ vô dụng...
Một thanh niên hô lên, đi tới sau lưng Triệu Nhã, đưa tay truyền một đoàn chân khí tinh thuần vào trong cơ thể nàng, trợ giúp nàng mau chóng loại bỏ phong ấn.
Mấy người khác dường như cũng ý thức được vấn đề, vội vã đi tới trước mặt, chân khí thông qua phương pháp đặc thù, rót vào trong cơ thể Triệu Nhã, để tốc độ nàng phá giải phong ấn lập tức tăng tốc.
- Mùa xuân trong tranh đến? Chẳng lẽ phong ấn trên bức họa này, cùng mùa có liên quan?
Trương Huyền tiếp tục hỏi thăm.
- Tứ Quý đồ, bốn mùa luân chuyển, phong ấn tương đồng mới có thể che lại lực lượng thiên địa, không tiết ra ngoài. Bọn họ hẳn là suy tính ra, hiện tại vừa vặn ở mùa đông, mới bắt học sinh của ngươi tới! Mùa đông, đối ứng là phong ấn thuộc tính băng hàn, Thuần Âm thể, vừa vặn phù hợp. Bất quá một khi đến mùa xuân, phong ấn mùa xuân sẽ lần nữa sinh ra, không có loại lực lượng này, căn bản không phá nổi!
Tiểu Phù Phù nói.
- Hiện tại băng tuyết hòa tan, đường sông khơi thông, mùa xuân hẳn sắp tới, có cần đi qua hỗ trợ, trước phá vỡ phong ấn lại nói hay không?
Trương Huyền nói.
Phong ấn mùa xuân, phá giải như thế nào hắn không rõ ràng, đến lúc đó không giải quyết được, còn không bằng hiện tại hỗ trợ xử lý, còn bức tranh này, cuối cùng bị ai đạt được, khẳng định vẫn phải dựa vào thực lực nói chuyện.
Nắm giữ năm đại vương giả, nhiều binh khí như vậy, tám cường giả Chư Tử bách gia trước mắt, coi như mạnh mẽ, cũng khẳng định không chống lại được.
- Từ thế giới băng tuyết đi ra là Đại Thành điện, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ là trùng hợp?
Tiểu Phù Phù khẽ nói.
- Cái này...
Trương Huyền sững sờ, ngay sau đó con mắt càng ngày càng sáng, bừng tỉnh hiểu ra:
- Trong tranh vẽ, hiện tại là trời đông giá rét, đâu đâu cũng có băng tuyết, nên sẽ gặp được thế giới băng tuyết, chẳng lẽ...
Nghĩ đến cái này, cổ tay khẽ đảo, Hàn Băng Tinh Thạch lúc trước bị đặt ở trong tế đàn, lập tức xuất hiện.
Thời khắc này tinh thạch đã không còn lạnh lẽo như lúc trước, ngược lại mang theo một loại cảm giác ôn nhuận, như tranh vẽ trước mắt, đang thay đổi về mùa xuân.
- Thì ra là thế...
Trương Huyền giật mình.
/3578
|