Một thuộc hạ đi lên phía trước.
- Con nào?
Vân Đào đầy nghi ngờ.
- Chính là con mỗi ngày đều chạy tới gây phiền toái kia...
Thuộc hạ nói.
- Con đó sao?
Vân Đào nhớ tới điều gì, lộ ra vẻ lúng túng.
- Bây giờ tìm man thú khác, đã không kịp. Nếu như có thể bắt được nó thuần phục, cũng có nghĩa là thông qua sát hạch. Chỉ cần thành thuần thú sư, muốn thuần phục man thú, sau này từ từ làm cũng được!
Vị thuộc hạ này nói tiếp.
- Chuyện này...
Vân Đào có chút do dự, nhìn về phía Trương Huyền trước mặt:
- Tiền bối, quả thực có một con man thú, có khả năng cần tiền bối ra tay giúp đỡ.
- A?
Trương Huyền nhìn qua.
- Là... một con chim kỳ lạ!
Vân Đào nói.
- Man thú bay sao?
Vân Đào này là Ích Huyệt cảnh đỉnh phong. Nếu thực lực cao hơn so với cao, đó chính là Ích Huyệt cảnh, lại là loài chim, sẽ không phải hắn muốn thuần phục một con man thú bay.
Dọc đường đi bọn họ gặp được man thú bay, giang cánh bay lượn, bay vút lên mấy ngàn thước. Cho dù muốn bắt, cũng bắt không được.
- Không tính là man thú bay. Đó là một con không lớn, chỉ lớn hơn so với... bàn tay một chút!
Sắc mặt Vân Đào đỏ lên.
- Lớn chừng bàn tay?
Trương Huyền kinh ngạc.
Từ trong miệng Trầm Bích Như, hắn biết được man thú bay đều có chiều dài mấy trượng, giang cánh ra còn tới hai, ba trượng. Chỉ có kích thước như vậy, có khả năng chở người bay lượn trên bầu trời, ngang dọc chín tầng trời.
Lớn chừng bàn tay... Quả thực không tính là man thú bay, chỉ có thể xem là một loài chim.
- Đúng, chỉ có điều nó tuy rằng chỉ là một con nhỏ, lại thật sự là man thú. Hơn nữa thực lực đạt tới Ích Huyệt cảnh sơ kỳ, còn có phần mạnh hơn so với ta một chút... Chỉ có điều nó không phải là loại chiến đấu, không phải là đối thủ của ta, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Ta căn bản không đuổi kịp!
Vân Đào giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ.
- Một con nhỏ, tốc độ nhanh? Cho dù muốn thuần phục, sợ rằng không dễ tìm đi!
Trương Huyền nhướng mày.
Một con man thú lớn, tốc độ chậm cũng không dễ tìm. Một con man thú bay chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, tốc độ cực nhanh, tùy tiện ẩn nấp ở trong núi rừng rộng lớn này, làm sao có thể tìm được!
Hơn nữa, nó ở trên trời, có thể tùy tiện bay... muốn thuần phục, sợ rằng còn khó hơn so với con báo Kim Thân Thiết Tiễn.
Nghe nói như thế, Vân Đào có chút ngượng ngùng:
- Tìm thì khẳng định không tìm được. Chỉ có điều, mấy ngày qua nó vẫn quấy rầy chúng ta. Cho dù không tìm, nó cũng nhất định sẽ qua.
- Quấy rầy?
Trương Huyền kỳ quái. Tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm đối với man thú, nhưng chúng đối với nhân loại trời sinh mang lòng cảnh giác, giống nhau phát hiện chiến thắng không nổi, có thể trốn xa được bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu, làm sao có thể mỗi ngày đều qua quấy rầy được?
- Cái này... Là ta bịt tổ của nó, cho nên nó tức giận, mỗi ngày đều qua...
Rất nhanh, Vân Đào kể lại mọi chuyện một lần.
Sau khi nghe xong, Trương Huyền lắc đầu, dở khóc dở cười.
Con chim kỳ lạ này thích ăn mật ong dại trong núi rừng hoang dại. Vân Đào cũng không biết chuyện, trong lúc vô ý phát hiện ra tổ của nó và bí mật che giấu trong đó, vì vậy lại lấy hết đồ đi. Không biết nó đã tích trữ bao nhiêu năm, mới được một chút này. Khi phát hiện bị người đánh cắp, nó giận tím mặt, đuổi qua.
Chỉ có điều, hình thể của nó nhỏ, lại không am hiểu chiến đấu, không phải là đối thủ của Vân Đào và thuộc hạ của hắn. Cướp lại không được, nhưng mỗi ngày nó đều đi theo ở phía sau, vào thời gian cố định, sẽ qua quấy rối.
Đã duy trì liên tục bảy, tám ngày. Tính toán thời gian, ngày hôm nay chắc hẳn sẽ lại đi qua.
- Xem ra con chim này cũng rất chấp nhất...
Nghe được ân oán giữa một người một chim, Trương Huyền khẽ cười.
- Nó đều quấy rối thế nào?
Trầm Bích Như ở bên cạnh có chút ngạc nhiên.
Nếu vào thời gian cố định đến gây phiền phức, nhiều cường giả Ích Huyệt cảnh như vậy, lẽ nào không thể nghĩ biện pháp bắt được nó
- Nó...
Sắc mặt Vân Đào đỏ ửng giống như quả táo:
- Khụ khụ, thời điểm nó bay ở ngay phía trên ta liền đại tiện...
- A?
Trương Huyền, Trầm Bích Như nhìn nhau, thiếu chút nữa thì không nhịn được.
Không thể không nói, con chim này quả thật đủ kỳ lạ.
- Cơ bản mỗi lần đều có thể đại tiện trên người ta. Sau khi làm xong, lại bay đến hơn mười thước, đầy khiêu khích, chờ chúng ta đuổi theo, rồi lại bay đi. Mỗi ngày đều phải lăn qua lăn lại một, hai canh giờ...
Đối với con chim kỳ lạ này, nói thật đi, Vân Đào cũng say mê.
Không phải trộm mật của nó sao? Mỗi ngày dây dưa, cũng hành hạ hắn sắp phát điên.
Nếu không muốn thông qua được sát hạch thuần thú sư, hắn cũng sẽ suy nghĩ nên nói ra hay không? Dù sao, thật sự quá mất mặt.
Đường đường là thất vương tử của Hàn Vũ vương quốc, mỗi ngày đều bị một con chim kỳ lạ tới xem mình như nhà vệ sinh, vừa có ý muốn đi ỉa, lại bay tới...
Suy nghĩ một chút cũng có phần muốn phát điên.
- Vậy ngươi trả mật lại cho nó không được sao?
Trầm Bích Như che đôi môi đỏ mọng.
- Ta đã trả lại. Kết quả nó... vẫn mỗi ngày qua quấy rối... Tốc độ của nó quá nhanh, cung tiễn cũng bắn không được. Ta còn nghĩ chờ sau khi thuần phục xong man thú, lại cố gắng tìm nó phiền phức. Nếu như thuần phục báo Kim Thân Thiết Tiễn không được, có thể bắt nó về thuần phục, cũng coi như thông qua sát hạch!
Vân Đào nói đến đây, có chút do dự:
- Chỉ là... tốc độ của nó quá nhanh. Cung tiễn cũng rất khó đuổi được. Muốn bắt được nó... thật sự quá khó khăn. Không biết tiền bối có thể có phương pháp hay không?
- Ta cũng không biết dáng dấp của nó ra sao, lại có dạng tốc độ gì. Ngươi bây giờ hỏi ta, ta có thể có biện pháp gì sao?
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn ngay cả con chim kỳ lạ này cũng chưa nhìn thấy qua, làm sao có thể có biện pháp bắt được?
- Ai, đúng rồi, vừa rồi hắn không phải đã nói, con chim kỳ lạ này mỗi lần qua quấy rối, cũng không phải đều dừng lại ở phía trước hơn mười thước khiêu khích sao? Khi đó nó không bay, ngươi hoàn toàn có thể dựa vào thân pháp bay qua bắt nó!
Trầm Bích Như nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Trương Huyền nói.
Nàng từng nhìn thấy được Vương Dĩnh thi triển thân pháp, tốc độ cực nhanh, giống như thuấn di. Cho dù tốc độ của con chim này có nhanh mấy đi nữa, nói vậy đối với vị Trương lão sư trước mắt này mà nói, cũng không phải là vấn đề lớn.
- Ừ, thật ra có thể suy nghĩ...
Trương Huyền gật đầu.
Sau khi tu vi đạt được Thông Huyền cảnh, khoảng cách và số lần thi triển ra thân pháp thiên đạo, cũng lại tăng lên.
Trước đó, hắn toàn lực thi triển, một phần mười hít thở là có thể lao ra hai mươi thước. Mà bây giờ, một phần mười lần hít thở, hắn hoàn toàn có thể lao qua bốn mươi thước.
Hơn nữa, trước kia cũng chỉ có một lần, hiện tại biến thành hai lần.
Đương nhiên, đây là dưới tình huống thi triển toàn lực. Nếu như giống với Vương Dĩnh, thi triển bản giản lược, dựa vào lượng chân khí của hắn dự trữ, hai, ba mươi lần cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, phương diện tốc độ sẽ giảm đi không ít.
Bản hoàn chỉnh một phần mười lần hít thở bay qua bốn mươi thước. Bản giản lược, một phần mười lần hít thở, chỉ có khoảng ba, bốn thước mà thôi. Hơn nữa, gánh nặng đối với thân thể cũng tương đối nhỏ hơn rất nhiều. Chính vì vậy, thời điểm Vương Dĩnh và Đỗ Lỗi chiến đấu, có thể liên tục thi triển năm, sáu lần, mới cảm thấy kiệt sức.
Dù vậy, cũng rất đáng sợ.
Một phần mười lần hít thở, ba, bốn thước. Một lần hít thở cũng chính là ba, bốn mươi thước. Rất nhiều người thậm chí liền không kịp phản ứng, liền có thể bị đánh trúng.
Cho dù tốc độ của con chim này rất nhanh, cũng chỉ là Ích Huyệt cảnh mà thôi. Nói vậy so với thân pháp thiên đạo, vẫn kém hơn rất nhiều.
- Dựa vào thân pháp? Điều này sợ rằng không được...
Lời hai người nói chuyện, lọt vào trong tai của Vân Đào. Hắn không nhịn được lắc đầu.
Thân pháp cao minh nhất của Hàn Vũ vương quốc bọn họ chính là Quy Hành Thiên Âm Bộ, đã rất nhanh, nhưng so với con chim kỳ lạ này, vẫn còn kém rất xa.
Huống gì, tinh lực con người có hạn. Vị Trương Huyền tiền bối trước mắt này, am hiểu công kích lực lượng. Về phương diện tốc độ chỉ sợ cũng sẽ có chỗ thiếu hụt. Mặc dù biết một bộ thân pháp lợi hại, muốn đuổi kịp con chim kỳ lạ, cũng rất khó làm được. Lại nói, đối phương đến từ Thiên Huyền vương quốc, có thể có thân pháp lợi hại gì?
Theo hắn biết, thân pháp cao minh nhất của vương quốc kia là Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ, cũng chỉ bình thường thôi. So với Quy Hành Thiên Âm Bộ kém hơn không chỉ một sao nửa điểm, không phải ngang bằng cùng một cấp.
Ngay cả thân pháp sau còn không đuổi kịp, càng chưa nói tới thân pháp trước.
Nghĩ vậy, Vân Đào nói tiếp:
- Con chim kỳ lạ này vô cùng cảnh giác, mỗi lần đều đứng ở trong phạm vi nó có thể phản ứng. Cung tiễn cũng bắn không được. Muốn tay không bắt lấy, cơ bản là không có khả năng. Trước đây ta cũng dã nghĩ, nếu như có thể chuẩn bị một loại cạm bẫy, có lẽ... có thể có cơ hội!
- Cạm bẫy chúng ta cũng từng bố trí qua, nhưng không có một lần nào thành công!
Một thuộc hạ nói.
Nghe nói như thế, Vân Đào bất đắc dĩ gật đầu, day day mi tâm:
- Đúng vậy, trước đó chúng ta cũng đã từng bố trí qua cạm bẫy. Kết quả, lại nhiều lần không thành công. Con chim kỳ lạ này cũng biết chúng ta có sự chuẩn bị, chết sống không bị mắc lừa...
Vù vù vù!
Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được không trung vang lên tiếng gió thổi vù vù. Hình như có thứ gì đó từ không trung rơi xuống, lao thẳng tắp về phía trên đầu Vân Đào.
- Tới rồi!
Nghe được tiếng gió thổi, Vân sắc mặt Đào khó coi. Hắn biết chắc là con chim kỳ lạ kia lại tới. Hắn không kịp ngẩng đầu quan sát, thân thể thoáng lắc một cái, đã bay vút sang một bên.
Lạch cạch!
Chỉ có điều... hắn vừa mới chợt lao ra vài bước, đã cảm thấy một mùi hôi. Trên người dính đầy những điểm trắng.
Không cần nhìn đã biết, lại trúng chiêu!
Cảm thấy trên người hôi hám vô cùng, Vân Đào khóc không ra nước mắt. Khi quay đầu nhìn lại, lúc này hắn mới phát hiện, nơi mình vừa đứng, rơi xuống chỉ là một cục đá.
Chim kỳ lạ hình như đã sớm biết hắn sẽ né tránh, cố ý ném xuống cục đá dương đông kích tây, một lần hành động đánh trúng.
- Con chim này còn có thể sớm phán đoán?
Trong mắt nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, Trương Huyền sửng sốt.
Trước đó nghe nói, hắn chỉ cảm thấy lòng thù hận của con chim kỳ lạ này quá mạnh. Hắn không nghĩ tới nó còn rất thông minh.
Nhìn dạng này hoàn toàn khác với con báo Kim Thân Thiết Tiễn lỗ mãng.
Ngẩng đầu nhìn lên, một con chim không lớn lắm xuất hiện ở trong tầm mắt. Về kích thước, đối phương nói không sai, cũng chỉ lớn hơn so với một bàn tay, toàn thân màu den, dáng vẻ tương tự với loài quạ. Trên người nó mang theo khí tức mạnh mẽ, còn lợi hại hơn so với cường giả Ích Huyệt cảnh.
Man thú có kích thước không đồng nhất. Có con lớn giống như báo Kim Thân Thiết Tiễn, tất nhiên cũng lại có loại nhỏ hơn.
Làm bẩn toàn thân Vân Đào, con chim kỳ lạ vô cùng đắc ý.
- Oa oa!
Nó kêu lên hai tiếng, bay đến nơi cách mọi người đại khái chừng ba mươi thước, đôi mắt đen chăm chú nhìn qua, hình như đầy vẻ cười nhạo.
- Đáng giận...
Lại bị đối phương thả phân xuống toàn thân, Vân Đào tuy rằng tức giận, nhưng phần nhiều hơn chính là phiền muộn.
Vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, con chim này đã tới. Muốn bắt được nó, khẳng định là không thể.
Hắn đang rầu rĩ, không biết tiếp theo nên làm cái gì. Chợt trước mắt hắn liền hoa lên. Một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt con chim kỳ lạ, ngón cái, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp một cái.
Vù!
Con chim kỳ lạ bay giống như điện giật còn chưa có kịp phản ứng, lại rơi xuống trong lòng bàn tay của đối phương.
- Đây... là thân pháp sao? Làm sao có thể?
Vân Đào thoáng chút liền cứng đờ.
- Con nào?
Vân Đào đầy nghi ngờ.
- Chính là con mỗi ngày đều chạy tới gây phiền toái kia...
Thuộc hạ nói.
- Con đó sao?
Vân Đào nhớ tới điều gì, lộ ra vẻ lúng túng.
- Bây giờ tìm man thú khác, đã không kịp. Nếu như có thể bắt được nó thuần phục, cũng có nghĩa là thông qua sát hạch. Chỉ cần thành thuần thú sư, muốn thuần phục man thú, sau này từ từ làm cũng được!
Vị thuộc hạ này nói tiếp.
- Chuyện này...
Vân Đào có chút do dự, nhìn về phía Trương Huyền trước mặt:
- Tiền bối, quả thực có một con man thú, có khả năng cần tiền bối ra tay giúp đỡ.
- A?
Trương Huyền nhìn qua.
- Là... một con chim kỳ lạ!
Vân Đào nói.
- Man thú bay sao?
Vân Đào này là Ích Huyệt cảnh đỉnh phong. Nếu thực lực cao hơn so với cao, đó chính là Ích Huyệt cảnh, lại là loài chim, sẽ không phải hắn muốn thuần phục một con man thú bay.
Dọc đường đi bọn họ gặp được man thú bay, giang cánh bay lượn, bay vút lên mấy ngàn thước. Cho dù muốn bắt, cũng bắt không được.
- Không tính là man thú bay. Đó là một con không lớn, chỉ lớn hơn so với... bàn tay một chút!
Sắc mặt Vân Đào đỏ lên.
- Lớn chừng bàn tay?
Trương Huyền kinh ngạc.
Từ trong miệng Trầm Bích Như, hắn biết được man thú bay đều có chiều dài mấy trượng, giang cánh ra còn tới hai, ba trượng. Chỉ có kích thước như vậy, có khả năng chở người bay lượn trên bầu trời, ngang dọc chín tầng trời.
Lớn chừng bàn tay... Quả thực không tính là man thú bay, chỉ có thể xem là một loài chim.
- Đúng, chỉ có điều nó tuy rằng chỉ là một con nhỏ, lại thật sự là man thú. Hơn nữa thực lực đạt tới Ích Huyệt cảnh sơ kỳ, còn có phần mạnh hơn so với ta một chút... Chỉ có điều nó không phải là loại chiến đấu, không phải là đối thủ của ta, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Ta căn bản không đuổi kịp!
Vân Đào giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ.
- Một con nhỏ, tốc độ nhanh? Cho dù muốn thuần phục, sợ rằng không dễ tìm đi!
Trương Huyền nhướng mày.
Một con man thú lớn, tốc độ chậm cũng không dễ tìm. Một con man thú bay chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, tốc độ cực nhanh, tùy tiện ẩn nấp ở trong núi rừng rộng lớn này, làm sao có thể tìm được!
Hơn nữa, nó ở trên trời, có thể tùy tiện bay... muốn thuần phục, sợ rằng còn khó hơn so với con báo Kim Thân Thiết Tiễn.
Nghe nói như thế, Vân Đào có chút ngượng ngùng:
- Tìm thì khẳng định không tìm được. Chỉ có điều, mấy ngày qua nó vẫn quấy rầy chúng ta. Cho dù không tìm, nó cũng nhất định sẽ qua.
- Quấy rầy?
Trương Huyền kỳ quái. Tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm đối với man thú, nhưng chúng đối với nhân loại trời sinh mang lòng cảnh giác, giống nhau phát hiện chiến thắng không nổi, có thể trốn xa được bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu, làm sao có thể mỗi ngày đều qua quấy rầy được?
- Cái này... Là ta bịt tổ của nó, cho nên nó tức giận, mỗi ngày đều qua...
Rất nhanh, Vân Đào kể lại mọi chuyện một lần.
Sau khi nghe xong, Trương Huyền lắc đầu, dở khóc dở cười.
Con chim kỳ lạ này thích ăn mật ong dại trong núi rừng hoang dại. Vân Đào cũng không biết chuyện, trong lúc vô ý phát hiện ra tổ của nó và bí mật che giấu trong đó, vì vậy lại lấy hết đồ đi. Không biết nó đã tích trữ bao nhiêu năm, mới được một chút này. Khi phát hiện bị người đánh cắp, nó giận tím mặt, đuổi qua.
Chỉ có điều, hình thể của nó nhỏ, lại không am hiểu chiến đấu, không phải là đối thủ của Vân Đào và thuộc hạ của hắn. Cướp lại không được, nhưng mỗi ngày nó đều đi theo ở phía sau, vào thời gian cố định, sẽ qua quấy rối.
Đã duy trì liên tục bảy, tám ngày. Tính toán thời gian, ngày hôm nay chắc hẳn sẽ lại đi qua.
- Xem ra con chim này cũng rất chấp nhất...
Nghe được ân oán giữa một người một chim, Trương Huyền khẽ cười.
- Nó đều quấy rối thế nào?
Trầm Bích Như ở bên cạnh có chút ngạc nhiên.
Nếu vào thời gian cố định đến gây phiền phức, nhiều cường giả Ích Huyệt cảnh như vậy, lẽ nào không thể nghĩ biện pháp bắt được nó
- Nó...
Sắc mặt Vân Đào đỏ ửng giống như quả táo:
- Khụ khụ, thời điểm nó bay ở ngay phía trên ta liền đại tiện...
- A?
Trương Huyền, Trầm Bích Như nhìn nhau, thiếu chút nữa thì không nhịn được.
Không thể không nói, con chim này quả thật đủ kỳ lạ.
- Cơ bản mỗi lần đều có thể đại tiện trên người ta. Sau khi làm xong, lại bay đến hơn mười thước, đầy khiêu khích, chờ chúng ta đuổi theo, rồi lại bay đi. Mỗi ngày đều phải lăn qua lăn lại một, hai canh giờ...
Đối với con chim kỳ lạ này, nói thật đi, Vân Đào cũng say mê.
Không phải trộm mật của nó sao? Mỗi ngày dây dưa, cũng hành hạ hắn sắp phát điên.
Nếu không muốn thông qua được sát hạch thuần thú sư, hắn cũng sẽ suy nghĩ nên nói ra hay không? Dù sao, thật sự quá mất mặt.
Đường đường là thất vương tử của Hàn Vũ vương quốc, mỗi ngày đều bị một con chim kỳ lạ tới xem mình như nhà vệ sinh, vừa có ý muốn đi ỉa, lại bay tới...
Suy nghĩ một chút cũng có phần muốn phát điên.
- Vậy ngươi trả mật lại cho nó không được sao?
Trầm Bích Như che đôi môi đỏ mọng.
- Ta đã trả lại. Kết quả nó... vẫn mỗi ngày qua quấy rối... Tốc độ của nó quá nhanh, cung tiễn cũng bắn không được. Ta còn nghĩ chờ sau khi thuần phục xong man thú, lại cố gắng tìm nó phiền phức. Nếu như thuần phục báo Kim Thân Thiết Tiễn không được, có thể bắt nó về thuần phục, cũng coi như thông qua sát hạch!
Vân Đào nói đến đây, có chút do dự:
- Chỉ là... tốc độ của nó quá nhanh. Cung tiễn cũng rất khó đuổi được. Muốn bắt được nó... thật sự quá khó khăn. Không biết tiền bối có thể có phương pháp hay không?
- Ta cũng không biết dáng dấp của nó ra sao, lại có dạng tốc độ gì. Ngươi bây giờ hỏi ta, ta có thể có biện pháp gì sao?
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn ngay cả con chim kỳ lạ này cũng chưa nhìn thấy qua, làm sao có thể có biện pháp bắt được?
- Ai, đúng rồi, vừa rồi hắn không phải đã nói, con chim kỳ lạ này mỗi lần qua quấy rối, cũng không phải đều dừng lại ở phía trước hơn mười thước khiêu khích sao? Khi đó nó không bay, ngươi hoàn toàn có thể dựa vào thân pháp bay qua bắt nó!
Trầm Bích Như nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Trương Huyền nói.
Nàng từng nhìn thấy được Vương Dĩnh thi triển thân pháp, tốc độ cực nhanh, giống như thuấn di. Cho dù tốc độ của con chim này có nhanh mấy đi nữa, nói vậy đối với vị Trương lão sư trước mắt này mà nói, cũng không phải là vấn đề lớn.
- Ừ, thật ra có thể suy nghĩ...
Trương Huyền gật đầu.
Sau khi tu vi đạt được Thông Huyền cảnh, khoảng cách và số lần thi triển ra thân pháp thiên đạo, cũng lại tăng lên.
Trước đó, hắn toàn lực thi triển, một phần mười hít thở là có thể lao ra hai mươi thước. Mà bây giờ, một phần mười lần hít thở, hắn hoàn toàn có thể lao qua bốn mươi thước.
Hơn nữa, trước kia cũng chỉ có một lần, hiện tại biến thành hai lần.
Đương nhiên, đây là dưới tình huống thi triển toàn lực. Nếu như giống với Vương Dĩnh, thi triển bản giản lược, dựa vào lượng chân khí của hắn dự trữ, hai, ba mươi lần cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, phương diện tốc độ sẽ giảm đi không ít.
Bản hoàn chỉnh một phần mười lần hít thở bay qua bốn mươi thước. Bản giản lược, một phần mười lần hít thở, chỉ có khoảng ba, bốn thước mà thôi. Hơn nữa, gánh nặng đối với thân thể cũng tương đối nhỏ hơn rất nhiều. Chính vì vậy, thời điểm Vương Dĩnh và Đỗ Lỗi chiến đấu, có thể liên tục thi triển năm, sáu lần, mới cảm thấy kiệt sức.
Dù vậy, cũng rất đáng sợ.
Một phần mười lần hít thở, ba, bốn thước. Một lần hít thở cũng chính là ba, bốn mươi thước. Rất nhiều người thậm chí liền không kịp phản ứng, liền có thể bị đánh trúng.
Cho dù tốc độ của con chim này rất nhanh, cũng chỉ là Ích Huyệt cảnh mà thôi. Nói vậy so với thân pháp thiên đạo, vẫn kém hơn rất nhiều.
- Dựa vào thân pháp? Điều này sợ rằng không được...
Lời hai người nói chuyện, lọt vào trong tai của Vân Đào. Hắn không nhịn được lắc đầu.
Thân pháp cao minh nhất của Hàn Vũ vương quốc bọn họ chính là Quy Hành Thiên Âm Bộ, đã rất nhanh, nhưng so với con chim kỳ lạ này, vẫn còn kém rất xa.
Huống gì, tinh lực con người có hạn. Vị Trương Huyền tiền bối trước mắt này, am hiểu công kích lực lượng. Về phương diện tốc độ chỉ sợ cũng sẽ có chỗ thiếu hụt. Mặc dù biết một bộ thân pháp lợi hại, muốn đuổi kịp con chim kỳ lạ, cũng rất khó làm được. Lại nói, đối phương đến từ Thiên Huyền vương quốc, có thể có thân pháp lợi hại gì?
Theo hắn biết, thân pháp cao minh nhất của vương quốc kia là Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ, cũng chỉ bình thường thôi. So với Quy Hành Thiên Âm Bộ kém hơn không chỉ một sao nửa điểm, không phải ngang bằng cùng một cấp.
Ngay cả thân pháp sau còn không đuổi kịp, càng chưa nói tới thân pháp trước.
Nghĩ vậy, Vân Đào nói tiếp:
- Con chim kỳ lạ này vô cùng cảnh giác, mỗi lần đều đứng ở trong phạm vi nó có thể phản ứng. Cung tiễn cũng bắn không được. Muốn tay không bắt lấy, cơ bản là không có khả năng. Trước đây ta cũng dã nghĩ, nếu như có thể chuẩn bị một loại cạm bẫy, có lẽ... có thể có cơ hội!
- Cạm bẫy chúng ta cũng từng bố trí qua, nhưng không có một lần nào thành công!
Một thuộc hạ nói.
Nghe nói như thế, Vân Đào bất đắc dĩ gật đầu, day day mi tâm:
- Đúng vậy, trước đó chúng ta cũng đã từng bố trí qua cạm bẫy. Kết quả, lại nhiều lần không thành công. Con chim kỳ lạ này cũng biết chúng ta có sự chuẩn bị, chết sống không bị mắc lừa...
Vù vù vù!
Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được không trung vang lên tiếng gió thổi vù vù. Hình như có thứ gì đó từ không trung rơi xuống, lao thẳng tắp về phía trên đầu Vân Đào.
- Tới rồi!
Nghe được tiếng gió thổi, Vân sắc mặt Đào khó coi. Hắn biết chắc là con chim kỳ lạ kia lại tới. Hắn không kịp ngẩng đầu quan sát, thân thể thoáng lắc một cái, đã bay vút sang một bên.
Lạch cạch!
Chỉ có điều... hắn vừa mới chợt lao ra vài bước, đã cảm thấy một mùi hôi. Trên người dính đầy những điểm trắng.
Không cần nhìn đã biết, lại trúng chiêu!
Cảm thấy trên người hôi hám vô cùng, Vân Đào khóc không ra nước mắt. Khi quay đầu nhìn lại, lúc này hắn mới phát hiện, nơi mình vừa đứng, rơi xuống chỉ là một cục đá.
Chim kỳ lạ hình như đã sớm biết hắn sẽ né tránh, cố ý ném xuống cục đá dương đông kích tây, một lần hành động đánh trúng.
- Con chim này còn có thể sớm phán đoán?
Trong mắt nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, Trương Huyền sửng sốt.
Trước đó nghe nói, hắn chỉ cảm thấy lòng thù hận của con chim kỳ lạ này quá mạnh. Hắn không nghĩ tới nó còn rất thông minh.
Nhìn dạng này hoàn toàn khác với con báo Kim Thân Thiết Tiễn lỗ mãng.
Ngẩng đầu nhìn lên, một con chim không lớn lắm xuất hiện ở trong tầm mắt. Về kích thước, đối phương nói không sai, cũng chỉ lớn hơn so với một bàn tay, toàn thân màu den, dáng vẻ tương tự với loài quạ. Trên người nó mang theo khí tức mạnh mẽ, còn lợi hại hơn so với cường giả Ích Huyệt cảnh.
Man thú có kích thước không đồng nhất. Có con lớn giống như báo Kim Thân Thiết Tiễn, tất nhiên cũng lại có loại nhỏ hơn.
Làm bẩn toàn thân Vân Đào, con chim kỳ lạ vô cùng đắc ý.
- Oa oa!
Nó kêu lên hai tiếng, bay đến nơi cách mọi người đại khái chừng ba mươi thước, đôi mắt đen chăm chú nhìn qua, hình như đầy vẻ cười nhạo.
- Đáng giận...
Lại bị đối phương thả phân xuống toàn thân, Vân Đào tuy rằng tức giận, nhưng phần nhiều hơn chính là phiền muộn.
Vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, con chim này đã tới. Muốn bắt được nó, khẳng định là không thể.
Hắn đang rầu rĩ, không biết tiếp theo nên làm cái gì. Chợt trước mắt hắn liền hoa lên. Một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt con chim kỳ lạ, ngón cái, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp một cái.
Vù!
Con chim kỳ lạ bay giống như điện giật còn chưa có kịp phản ứng, lại rơi xuống trong lòng bàn tay của đối phương.
- Đây... là thân pháp sao? Làm sao có thể?
Vân Đào thoáng chút liền cứng đờ.
/3578
|