- Chính mình cũng cho rằng có lỗi với Nhân tộc, xấu hổ tự sát ở trước Danh Sư đường, chẳng lẽ không phải bởi vì không xứng với Danh Sư?
Một trung niên trên mặt có sẹo khẽ nói.
Khoảng cách Trương Huyền tự sát ở Danh Sư đường, đã qua mười ngày, tin tức sớm đã truyền khắp toàn bộ đại lục.
- Không xứng?
Ngô huynh híp mắt lại:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có biết, bây giờ chúng ta có thể nhẹ nhõm đi vào Địa quật băng tuyết, là bởi vì cái gì không?
- Cái này... Không phải là bởi vì Dị Linh tộc lui binh sao?
Người trung niên mặt sẹo nói.
Những người khác cũng đồng thời gật đầu.
Dị Linh tộc lui binh, bọn họ mới có can đảm đi vào, nếu không đi vào một cái chết một cái, ai cũng không phải rãnh rỗi, muốn đi tìm chết.
- Lui binh? Ha ha!
Ngô huynh cười nhạo:
- Vài vạn năm qua, Địa quật băng tuyết, Dị Linh tộc lui binh không có hơn ngàn lần, cũng có hơn trăm lần, nhưng vì sao chưa từng để người bình thường tiếp cận qua?
- Cái này...
Trung niên mặt sẹo nói không ra lời.
Hai bên giao chiến, vật tư cung cấp, nhân viên thương vong, đều là mấu chốt lui quân, Dị Linh tộc cũng rút lui qua nhiều lần, thế nhưng Danh Sư đường lại chưa bao giờ để người bình thường tiến vào, chẳng lẽ trong này còn có ý nghĩa khác gì?
- Ngô huynh, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Một người nhịn không được nữa hỏi.
- Một tháng trước, ta vừa vặn vâng mệnh đi Tổng bộ Danh Sư đường làm việc, nghe được tin tức này!
Ngô huynh rơi vào trong hồi ức:
- Dị Linh tộc rút lui, nhưng tập kết hơn mười vạn binh lực, đang chuẩn bị phản công!
- Hơn mười vạn binh lực phản công?
Đám người líu lưỡi.
Dị Linh tộc mạnh mẽ, bọn họ thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, nhiều người như vậy một khi phản công, vô cùng có khả năng tạo thành phá hoại khó có thể tưởng tượng, Danh Sư đại lục cũng có thể thủ không được.
- Không đúng... Đã tập kết nhiều lính như vậy, tại sao không có một điểm động tĩnh?
Đám người lần nữa nhìn tới.
Dị Linh tộc gây ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ lại không nghe nói qua, chuyện gì xảy ra?
Còn Khổng miếu, đó là sự tình giữa Tổng bộ Danh Sư đường cùng các đại nhân vật, không có quan hệ gì tới bọn họ, quan tâm thật ra cũng không nhiều.
- Đương nhiên không có động tĩnh... Là bởi vì có một vị Danh Sư, đơn thương độc mã xông vào hơn mười vạn binh sĩ, chém giết toàn bộ!
Trong ánh mắt Ngô huynh lộ ra vẻ kính trọng:
- Là hắn, phá hủy âm mưu của Dị Linh tộc, ép bọn họ tạm thời không còn dám tới! Là hắn chữa trị phong ấn, để Địa quật biến thành tồn tại chúng ta có thể tùy ý thăm dò, mà không phải Tu La Địa Ngục!
- Một người, giết hơn mười vạn Dị Linh tộc?
- Nghe nói những Dị Linh tộc này, tu vi thấp nhất cũng đạt đến Thánh Vực tam trọng...
- Cái này sao có thể? Ngô huynh, người này đến cùng là ai?
Mọi người kìm nén không được, lần nữa nhìn lại.
- Là người các ngươi nói không xứng làm Danh Sư...
Ngô huynh xiết chặt nắm đấm:
- Trương Huyền!
Một trung niên trên mặt có sẹo khẽ nói.
Khoảng cách Trương Huyền tự sát ở Danh Sư đường, đã qua mười ngày, tin tức sớm đã truyền khắp toàn bộ đại lục.
- Không xứng?
Ngô huynh híp mắt lại:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có biết, bây giờ chúng ta có thể nhẹ nhõm đi vào Địa quật băng tuyết, là bởi vì cái gì không?
- Cái này... Không phải là bởi vì Dị Linh tộc lui binh sao?
Người trung niên mặt sẹo nói.
Những người khác cũng đồng thời gật đầu.
Dị Linh tộc lui binh, bọn họ mới có can đảm đi vào, nếu không đi vào một cái chết một cái, ai cũng không phải rãnh rỗi, muốn đi tìm chết.
- Lui binh? Ha ha!
Ngô huynh cười nhạo:
- Vài vạn năm qua, Địa quật băng tuyết, Dị Linh tộc lui binh không có hơn ngàn lần, cũng có hơn trăm lần, nhưng vì sao chưa từng để người bình thường tiếp cận qua?
- Cái này...
Trung niên mặt sẹo nói không ra lời.
Hai bên giao chiến, vật tư cung cấp, nhân viên thương vong, đều là mấu chốt lui quân, Dị Linh tộc cũng rút lui qua nhiều lần, thế nhưng Danh Sư đường lại chưa bao giờ để người bình thường tiến vào, chẳng lẽ trong này còn có ý nghĩa khác gì?
- Ngô huynh, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Một người nhịn không được nữa hỏi.
- Một tháng trước, ta vừa vặn vâng mệnh đi Tổng bộ Danh Sư đường làm việc, nghe được tin tức này!
Ngô huynh rơi vào trong hồi ức:
- Dị Linh tộc rút lui, nhưng tập kết hơn mười vạn binh lực, đang chuẩn bị phản công!
- Hơn mười vạn binh lực phản công?
Đám người líu lưỡi.
Dị Linh tộc mạnh mẽ, bọn họ thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, nhiều người như vậy một khi phản công, vô cùng có khả năng tạo thành phá hoại khó có thể tưởng tượng, Danh Sư đại lục cũng có thể thủ không được.
- Không đúng... Đã tập kết nhiều lính như vậy, tại sao không có một điểm động tĩnh?
Đám người lần nữa nhìn tới.
Dị Linh tộc gây ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ lại không nghe nói qua, chuyện gì xảy ra?
Còn Khổng miếu, đó là sự tình giữa Tổng bộ Danh Sư đường cùng các đại nhân vật, không có quan hệ gì tới bọn họ, quan tâm thật ra cũng không nhiều.
- Đương nhiên không có động tĩnh... Là bởi vì có một vị Danh Sư, đơn thương độc mã xông vào hơn mười vạn binh sĩ, chém giết toàn bộ!
Trong ánh mắt Ngô huynh lộ ra vẻ kính trọng:
- Là hắn, phá hủy âm mưu của Dị Linh tộc, ép bọn họ tạm thời không còn dám tới! Là hắn chữa trị phong ấn, để Địa quật biến thành tồn tại chúng ta có thể tùy ý thăm dò, mà không phải Tu La Địa Ngục!
- Một người, giết hơn mười vạn Dị Linh tộc?
- Nghe nói những Dị Linh tộc này, tu vi thấp nhất cũng đạt đến Thánh Vực tam trọng...
- Cái này sao có thể? Ngô huynh, người này đến cùng là ai?
Mọi người kìm nén không được, lần nữa nhìn lại.
- Là người các ngươi nói không xứng làm Danh Sư...
Ngô huynh xiết chặt nắm đấm:
- Trương Huyền!
/3578
|