- Đây là Nguyên Đãng sơn!
Thảo luận xong, Ngột Thần, Trương Huyền liền cáo từ Lưu Dương, chạy tới vị trí của Bặc Huân Cổ Thánh, sợ bị đám người Linh Hoàng phát hiện, cũng không dám dùng năng lực xé rách không gian, có điều nơi này cách vương thành không xa, chỉ dùng chưa tới một canh giờ liền đến.
Nói là núi, không bằng nói là vực sâu, nhìn một cái, đen kịt không thấy cuối cùng, tản mát ra khí tức âm lãnh băng hàn.
- Ta thử một chút đi!
Ngột Thần tiến về phía trước một bước, huyền phù ở trên vực sâu, hít sâu một hơi:
- Bặc Huân Cổ Thánh, bạn già Thần Dung đến đây viếng thăm!
Thanh âm ngưng tụ thành chỉ, truyền vào chỗ sâu, không biết lan ra bao xa.
Liên tục hô ba lần, dưới vực sâu dường như có mây đen cuồn cuộn, ngay sau đó, từng đạo hào quang năm màu từ phía dưới bắn lên, tựa như cực quang.
Những ánh sáng này vừa xuất hiện, hai người lập tức cảm thấy phi hành không ổn định, thân thể không ngừng lay động, chân khí không do bản thân khống chế, bất cứ lúc nào cũng sẽ từ không trung rơi xuống.
- Là lực lượng nguyên từ!
Trương Huyền nhướng mày.
Loại lực lượng này giống như nam châm, chỉ bất quá đối với chân khí trong cơ thể tu luyện giả có tác dụng phá hoại, làm cho không người nào có thể tự chủ khống chế.
- Hừ!
Ngột Thần nhướng mày, không còn ngụy trang, biến trở về bộ dáng Dị Linh tộc, sát lục chân khí tinh thuần sôi trào, rốt cục ổn định thân hình, chỉ bất quá hắn bị thương không có hoàn toàn khôi phục, vận dụng lực lượng, vẻ mặt lần nữa trở nên trắng bệch.
Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, Yêu Dị Huyền Đao bay ra, đứng ở dưới chân, khống chế thân hình.
Loại lực lượng nguyên từ này, có thể tạo thành phá hoại chân khí, nhưng Yêu Dị Huyền Đao chỉ là vũ khí, không có chân khí, nên không bị ảnh hưởng.
Phía dưới quang mang ngũ thải lần nữa cuồn cuộn, tựa như sóng nước dâng lên, ngay sau đó liền thấy một người mặc hắc bào đứng ở trên quang mang, chậm rãi lơ lửng.
- Bặc Huân Cổ Thánh!
Thần Dung Hoàng ôm quyền.
Trương Huyền nhìn sang.
Vị trước mắt này toàn thân bao phủ ở dưới hắc bào, chỉ có hai con mắt, phát ra màu đỏ tươi, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị, khí tức trên thân nồng đậm mà mạnh mẽ, nhìn không ra rốt cuộc mạnh cỡ nào, có điều so với Bặc Dục Cổ Thánh trước đó thì mạnh hơn.
Thậm chí so với Trương Hoằng Thiên cũng không hề yếu.
Khó trách được Ngột Thần tôn sùng, chỉ sợ ở cảnh giới tích huyết trùng sinh, cũng được cho là cường giả.
- Lão phu sớm đã không để ý tới thế sự, coi như ngươi tự thân tới cũng vô dụng!
Hai tay ẩn giấu ở bóng tối, Bặc Huân Cổ Thánh mặt không hề cảm xúc.
- Tình huống hiện tại ngươi cũng thấy được, mong Bặc Huân huynh có thể ra tay giúp ta!
Thần Dung Hoàng khom người.
Hắn bị trọng thương, sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ, chỉ cần là tu luyện giả liền có thể nhìn ra, không cần tận lực giải thích.
- Người người đều sẽ vẫn lạc, hoàng đế bệ hạ như vậy, bách tính phổ thông cũng giống vậy... Ngươi có thể ở trước khi chết gặp ta một lần, ta đã thỏa mãn, nếu như không có chuyện khác, xin lỗi ta không bồi tiếp!
Vẻ mặt Bặc Huân Cổ Thánh mang theo lạnh lùng, ngũ thải quang mang dưới chân không ngừng lấp lánh, thân ảnh dường như muốn lần nữa ẩn giấu ở trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
- Ta bị người làm hại, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cầu tự tay giết kẻ thù...
Không nghĩ tới tên này lạnh lùng như vậy, Thần Dung Hoàng tràn đầy gấp gáp.
Ta là muốn ngươi hỗ trợ ra tay, ai con mẹ nó trước khi chết tới nhìn ngươi?
Chúng ta giao tình còn không có thâm hậu như vậy...
- Ta sớm đã không để ý quyền lợi, cũng không muốn chạm phải những thứ này...
Bặc Huân Cổ Thánh lắc đầu, chẳng muốn nói nhảm, bàn tay vung lên, ngũ thải quang mang bao phủ toàn bộ vực sâu, bóng người đã đi vào trong bóng tối.
- Còn xin dừng bước!
Thảo luận xong, Ngột Thần, Trương Huyền liền cáo từ Lưu Dương, chạy tới vị trí của Bặc Huân Cổ Thánh, sợ bị đám người Linh Hoàng phát hiện, cũng không dám dùng năng lực xé rách không gian, có điều nơi này cách vương thành không xa, chỉ dùng chưa tới một canh giờ liền đến.
Nói là núi, không bằng nói là vực sâu, nhìn một cái, đen kịt không thấy cuối cùng, tản mát ra khí tức âm lãnh băng hàn.
- Ta thử một chút đi!
Ngột Thần tiến về phía trước một bước, huyền phù ở trên vực sâu, hít sâu một hơi:
- Bặc Huân Cổ Thánh, bạn già Thần Dung đến đây viếng thăm!
Thanh âm ngưng tụ thành chỉ, truyền vào chỗ sâu, không biết lan ra bao xa.
Liên tục hô ba lần, dưới vực sâu dường như có mây đen cuồn cuộn, ngay sau đó, từng đạo hào quang năm màu từ phía dưới bắn lên, tựa như cực quang.
Những ánh sáng này vừa xuất hiện, hai người lập tức cảm thấy phi hành không ổn định, thân thể không ngừng lay động, chân khí không do bản thân khống chế, bất cứ lúc nào cũng sẽ từ không trung rơi xuống.
- Là lực lượng nguyên từ!
Trương Huyền nhướng mày.
Loại lực lượng này giống như nam châm, chỉ bất quá đối với chân khí trong cơ thể tu luyện giả có tác dụng phá hoại, làm cho không người nào có thể tự chủ khống chế.
- Hừ!
Ngột Thần nhướng mày, không còn ngụy trang, biến trở về bộ dáng Dị Linh tộc, sát lục chân khí tinh thuần sôi trào, rốt cục ổn định thân hình, chỉ bất quá hắn bị thương không có hoàn toàn khôi phục, vận dụng lực lượng, vẻ mặt lần nữa trở nên trắng bệch.
Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, Yêu Dị Huyền Đao bay ra, đứng ở dưới chân, khống chế thân hình.
Loại lực lượng nguyên từ này, có thể tạo thành phá hoại chân khí, nhưng Yêu Dị Huyền Đao chỉ là vũ khí, không có chân khí, nên không bị ảnh hưởng.
Phía dưới quang mang ngũ thải lần nữa cuồn cuộn, tựa như sóng nước dâng lên, ngay sau đó liền thấy một người mặc hắc bào đứng ở trên quang mang, chậm rãi lơ lửng.
- Bặc Huân Cổ Thánh!
Thần Dung Hoàng ôm quyền.
Trương Huyền nhìn sang.
Vị trước mắt này toàn thân bao phủ ở dưới hắc bào, chỉ có hai con mắt, phát ra màu đỏ tươi, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị, khí tức trên thân nồng đậm mà mạnh mẽ, nhìn không ra rốt cuộc mạnh cỡ nào, có điều so với Bặc Dục Cổ Thánh trước đó thì mạnh hơn.
Thậm chí so với Trương Hoằng Thiên cũng không hề yếu.
Khó trách được Ngột Thần tôn sùng, chỉ sợ ở cảnh giới tích huyết trùng sinh, cũng được cho là cường giả.
- Lão phu sớm đã không để ý tới thế sự, coi như ngươi tự thân tới cũng vô dụng!
Hai tay ẩn giấu ở bóng tối, Bặc Huân Cổ Thánh mặt không hề cảm xúc.
- Tình huống hiện tại ngươi cũng thấy được, mong Bặc Huân huynh có thể ra tay giúp ta!
Thần Dung Hoàng khom người.
Hắn bị trọng thương, sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ, chỉ cần là tu luyện giả liền có thể nhìn ra, không cần tận lực giải thích.
- Người người đều sẽ vẫn lạc, hoàng đế bệ hạ như vậy, bách tính phổ thông cũng giống vậy... Ngươi có thể ở trước khi chết gặp ta một lần, ta đã thỏa mãn, nếu như không có chuyện khác, xin lỗi ta không bồi tiếp!
Vẻ mặt Bặc Huân Cổ Thánh mang theo lạnh lùng, ngũ thải quang mang dưới chân không ngừng lấp lánh, thân ảnh dường như muốn lần nữa ẩn giấu ở trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.
- Ta bị người làm hại, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cầu tự tay giết kẻ thù...
Không nghĩ tới tên này lạnh lùng như vậy, Thần Dung Hoàng tràn đầy gấp gáp.
Ta là muốn ngươi hỗ trợ ra tay, ai con mẹ nó trước khi chết tới nhìn ngươi?
Chúng ta giao tình còn không có thâm hậu như vậy...
- Ta sớm đã không để ý quyền lợi, cũng không muốn chạm phải những thứ này...
Bặc Huân Cổ Thánh lắc đầu, chẳng muốn nói nhảm, bàn tay vung lên, ngũ thải quang mang bao phủ toàn bộ vực sâu, bóng người đã đi vào trong bóng tối.
- Còn xin dừng bước!
/3578
|