- Đội trưởng...
Mọi người của đội tuần tra toàn bộ điên rồi.
Trời ạ!
Bọn họ lại là đội tuần tra của vương quốc, đại biểu cho tôn nghiêm của vương quốc. Bọn họ đi tới bất kỳ chỗ nào, đều là người khác nơm nớp lo sợ, không dám đắc tội. Điện tại vừa tiến lên, đã bị một tát bay trở về...
- Tiểu tử, ngươi đây là đối nghịch với vương quốc...
Hét lớn một tiếng, bọn họ lại muốn xông qua thay đội trưởng báo thù. Còn chưa nói hết lời, liên tiếp những tiếng động.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Mấy tên hộ vệ, sắc mặt đều nhăn nhó, đồng thời nằm trên mặt đất, kêu thảm một hồi.
- Kết thúc, kết thúc rồi...
Lão bản và tiểu nhị của lữ quán vốn tưởng rằng rất nhanh có thể dàn xếp ổn thoả. Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tóc của bọn họ đều bị kéo rơi xuống.
Ra tay đối với người của đội tuần tra, đây là chuyện đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện qua.
Một lần duy nhất giống như vậy, là mười năm trước, một vị tán tu Tông Sư sơ kỳ gây mâu thuẫn, ra tay độc ác, kết quả gặp phải toàn thành bao vây săn đuổi, không quá một ngày, đã bị lập tức giết chết!
Người này thì hay rồi. Không chỉ đánh đội tuần tra, ngay cả Bạch Thiềm y sư cũng bị bỏng thành đầu heo...
Vốn tưởng rằng chỉ là chuyện rất đơn giản, đội tuần tra đi tới liền có thể giải quyết. Kết quả ầm ĩ lớn như vậy, sớm biết được thì gọi người làm gì... Cái này, phía trên một khi hỏi thăm, mình ngay cả loại côn đồ này cũng tiếp đãi, lữ quán cũng không cần mở, có thể trực tiếp đóng cửa...
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết...
Bạch Thiềm y sư mới từ trong cảm giác đau rát tỉnh táo lại, mắt cũng có chút sưng. Hắn nhìn thấy người của đội tuần tra xung quanh nằm đầy đất, nổi giận một hồi. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trương Huyền:
- Ngươi kết thúc, lần này ngươi thật sự kết thúc rồi. Dám động thủ đối với người của đội tuần tra, ai cũng cứu không được ngươi...
Còn chưa nói dứt lời, cái cổ hắn tê rần, lại cảm thấy yết hầu căng thẳng. Hắn bị người nhấc lên.
Bốp! Bốp! Bốp!
Trên mặt đau rát đau, trái phải cùng lúc, bị liên tục đánh ngoan độc mười mấy cái.
- Ai cũng cứu không được ta? Ngươi xác định chứ?
Trương Huyền cười châm biếm, nhìn qua.
- Ô ô...
Bạch Thiềm y sư khóc.
Đau, thật sự quá đau.
Lớn như vậy hắn chưa từng bị đánh qua.
Hắn không dám nói thừa, chậm rãi mở đôi mắt sưng vù, nhìn về người phía trước mắt vừa đánh hắn. Hắn muốn nhớ kỹ dung mạo của đối phương, quay đầu lại tìm cơ hội băm thây đối phương thành vạn đoạn. Vừa nhìn xuống, sắc mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch.
Quá quen thuộc.
Hồng Liên sơn mạch, chính là hắn đi cùng Mạc Vũ công chúa cùng nhau, một quyền đánh mình ngất xỉu...
Hắn có địa vị như ngày hôm nay, cũng là bởi vì người này giả mạo...
- Không sai, là ta!
Tiện tay ném Bạch Thiềm xuống đất, Trương Huyền thản nhiên nói.
- Ta...
Sắc mặt Bạch Thiềm nhăn nhó.
Nếu nói thế giới này, hắn muốn nhìn thấy ai nhất, vậy nhất định là người trước mắt này. Bởi vì người này giả mạo, hắn mới có địa vị như bây giờ. Nếu nói hắn không muốn gặp ai nhất, cũng chính là vị trước mắt này. Bởi vì một khi thấy, là có thể vạch trần mình là một kẻ giả mạo, căn bản không phải hắn trị bệnh cho đại dược vương.
Không có chuyện này, mọi người của nghiệp đoàn y sư, ai còn tôn kính hắn? Còn coi hắn là rau củ?
Vốn tưởng rằng, chỉ cần phòng bị Mạc Vũ công chúa, nơi nàng xuất hiện, mình không đi, lại có thể thuận lợi tránh né. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải trường hợp này.
Mình lại còn háo sắc che tâm, đùa giỡn học sinh của hắn...
Không phải muốn chết sao?
Cho dù không động thủ, nói thẳng không phải hắn trị bệnh cho đại dược vương, sợ rằng mình còn không có ra khỏi cửa, đã bị vô số y sư đánh chết.
...
- Sư huynh, như vậy sẽ phiền toái...
Nhìn thấy được một đám lăn lộn đầy đất, Bạch Thiềm y sư bị đánh thành đầu heo, Lưu Lăng đã đi tới, không nhịn được lắc đầu.
- Phiền phức? Không có gì là phiền phức cả!
Trương Huyền không để ý.
Nếu ra tay, tất nhiên hắn đã sớm nghĩ xong đối sách tốt nhất có thể được dễ dàng giải quyết. Không giải quyết được, cùng lắm thì hạ kịch độc cho mỗi người này.
Hắn không tin dưới kịch độc, bọn họ còn dám làm càn.
- Đây là đội tuần tra. Đánh bọn họ bị thương...
Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Lưu Lăng muốn nói lại thôi, có chút do dự:
- Nếu không ta đi tới Danh Sư Đường, tìm kiếm sự che chở. Dựa vào thân phận danh sư của ta, Thiên Vũ vương quốc hẳn tạm thời không dám tìm phiền toái. Chỉ là làm như vậy, có thể sẽ bị Danh Sư Đường xét xử...
Danh Sư Đường, có nghĩa vụ bảo vệ danh sư. Nhưng nếu như danh sư làm sai, cũng có quyền lợi xét xử.
Ban đầu, đối phương tìm phiền toái, đám người mình chiếm lý. Hiện tại đánh bọn họ thành như vậy, có lý cũng biến thành vô lý.
- Không cần!
Trương Huyền khoát tay, chỉ Bạch Thiềm bị đánh thành đầu heo:
- Chuyện này, ta tin tưởng hắn sẽ thay chúng ta giải quyết.
- Hắn?
Lưu Lăng có chút choáng váng mơ hồ.
Ngay cả đám người Triệu Nhã cũng đầy nghi ngờ nhìn qua.
Người này vốn chính là tới gây phiền toái. Vừa rồi ngươi cầm một ấm trà đập vào trên đầu của người ta, ngay sau đó lại đánh hắn thành đầu heo...
Thù hận gần như không chết không dừng, còn giúp ngươi giải quyết?
Đùa gì thế?
Ngay cả Lục Tầm đứng một bên, cũng không nhịn được lắc đầu.
Vị Trương sư bá này, các loại chức nghiệp thiên phú tuyệt đối cao, khuyết điểm duy nhất chính là quá lỗ mãng.
Loại tính cách này, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Bạch Thiềm y sư, chuyện này... ngươi xem làm sao bây giờ?
Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Trương Huyền cười khanh khách nhìn về phía vị y sư trước đó đã bị hắn đánh qua một trận.
- Khụ khụ, cái này...
Nhìn thấy được ánh mắt của đối phương cười lại như không cười, Bạch Thiềm y sư rụt cổ lại:
- Chuyện này là ta sai. Là ta mê gái che lấp tâm hồn, gây phiền phức cho học sinh của ngươi. Yên tâm đi, ta rất nhanh có thể xử lý được...
Nói xong, Bạch Thiềm y sư đứng dậy, vẻ mặt đại nghĩa đi tới trước mặt đám người Diêu đội trưởng, cổ tay lật một lần lấy ra một lọ thuốc:
- Đây là thuốc trị liệu ngoại thương. Diêu đội trưởng cầm lấy. Còn nữa, mười vạn kim phiếu này, các ngươi cũng cầm đi, dẫn các huynh đệ ăn bữa ăn ngon...
- Bạch y sư?
Thấy người này tự nhiên mình rút tiền túi ra, thay người đánh hắn nói chuyện, Diêu đội trưởng và rất nhiều thành viên của đội tuần tra cũng sắp phát điên rồi. Hắn đang nghi ngờ, lại nghe bên tai vang lên tiếng nói khẽ của Bạch y sư.
- Xuỵt. Vị trước mắt này cùng Mạc Vũ công chúa quan hệ không tầm thường, kết bạn cùng đi... Còn lại ngươi nên biết phải làm sao rồi đấy...
- Cùng Mạc Vũ công chúa có quan hệ không tầm thường?
Đồng tử của đám người Diêu đội trưởng co lại, toàn thân cũng cứng đờ.
Mọi người của đội tuần tra toàn bộ điên rồi.
Trời ạ!
Bọn họ lại là đội tuần tra của vương quốc, đại biểu cho tôn nghiêm của vương quốc. Bọn họ đi tới bất kỳ chỗ nào, đều là người khác nơm nớp lo sợ, không dám đắc tội. Điện tại vừa tiến lên, đã bị một tát bay trở về...
- Tiểu tử, ngươi đây là đối nghịch với vương quốc...
Hét lớn một tiếng, bọn họ lại muốn xông qua thay đội trưởng báo thù. Còn chưa nói hết lời, liên tiếp những tiếng động.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Mấy tên hộ vệ, sắc mặt đều nhăn nhó, đồng thời nằm trên mặt đất, kêu thảm một hồi.
- Kết thúc, kết thúc rồi...
Lão bản và tiểu nhị của lữ quán vốn tưởng rằng rất nhanh có thể dàn xếp ổn thoả. Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tóc của bọn họ đều bị kéo rơi xuống.
Ra tay đối với người của đội tuần tra, đây là chuyện đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện qua.
Một lần duy nhất giống như vậy, là mười năm trước, một vị tán tu Tông Sư sơ kỳ gây mâu thuẫn, ra tay độc ác, kết quả gặp phải toàn thành bao vây săn đuổi, không quá một ngày, đã bị lập tức giết chết!
Người này thì hay rồi. Không chỉ đánh đội tuần tra, ngay cả Bạch Thiềm y sư cũng bị bỏng thành đầu heo...
Vốn tưởng rằng chỉ là chuyện rất đơn giản, đội tuần tra đi tới liền có thể giải quyết. Kết quả ầm ĩ lớn như vậy, sớm biết được thì gọi người làm gì... Cái này, phía trên một khi hỏi thăm, mình ngay cả loại côn đồ này cũng tiếp đãi, lữ quán cũng không cần mở, có thể trực tiếp đóng cửa...
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết...
Bạch Thiềm y sư mới từ trong cảm giác đau rát tỉnh táo lại, mắt cũng có chút sưng. Hắn nhìn thấy người của đội tuần tra xung quanh nằm đầy đất, nổi giận một hồi. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trương Huyền:
- Ngươi kết thúc, lần này ngươi thật sự kết thúc rồi. Dám động thủ đối với người của đội tuần tra, ai cũng cứu không được ngươi...
Còn chưa nói dứt lời, cái cổ hắn tê rần, lại cảm thấy yết hầu căng thẳng. Hắn bị người nhấc lên.
Bốp! Bốp! Bốp!
Trên mặt đau rát đau, trái phải cùng lúc, bị liên tục đánh ngoan độc mười mấy cái.
- Ai cũng cứu không được ta? Ngươi xác định chứ?
Trương Huyền cười châm biếm, nhìn qua.
- Ô ô...
Bạch Thiềm y sư khóc.
Đau, thật sự quá đau.
Lớn như vậy hắn chưa từng bị đánh qua.
Hắn không dám nói thừa, chậm rãi mở đôi mắt sưng vù, nhìn về người phía trước mắt vừa đánh hắn. Hắn muốn nhớ kỹ dung mạo của đối phương, quay đầu lại tìm cơ hội băm thây đối phương thành vạn đoạn. Vừa nhìn xuống, sắc mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch.
Quá quen thuộc.
Hồng Liên sơn mạch, chính là hắn đi cùng Mạc Vũ công chúa cùng nhau, một quyền đánh mình ngất xỉu...
Hắn có địa vị như ngày hôm nay, cũng là bởi vì người này giả mạo...
- Không sai, là ta!
Tiện tay ném Bạch Thiềm xuống đất, Trương Huyền thản nhiên nói.
- Ta...
Sắc mặt Bạch Thiềm nhăn nhó.
Nếu nói thế giới này, hắn muốn nhìn thấy ai nhất, vậy nhất định là người trước mắt này. Bởi vì người này giả mạo, hắn mới có địa vị như bây giờ. Nếu nói hắn không muốn gặp ai nhất, cũng chính là vị trước mắt này. Bởi vì một khi thấy, là có thể vạch trần mình là một kẻ giả mạo, căn bản không phải hắn trị bệnh cho đại dược vương.
Không có chuyện này, mọi người của nghiệp đoàn y sư, ai còn tôn kính hắn? Còn coi hắn là rau củ?
Vốn tưởng rằng, chỉ cần phòng bị Mạc Vũ công chúa, nơi nàng xuất hiện, mình không đi, lại có thể thuận lợi tránh né. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải trường hợp này.
Mình lại còn háo sắc che tâm, đùa giỡn học sinh của hắn...
Không phải muốn chết sao?
Cho dù không động thủ, nói thẳng không phải hắn trị bệnh cho đại dược vương, sợ rằng mình còn không có ra khỏi cửa, đã bị vô số y sư đánh chết.
...
- Sư huynh, như vậy sẽ phiền toái...
Nhìn thấy được một đám lăn lộn đầy đất, Bạch Thiềm y sư bị đánh thành đầu heo, Lưu Lăng đã đi tới, không nhịn được lắc đầu.
- Phiền phức? Không có gì là phiền phức cả!
Trương Huyền không để ý.
Nếu ra tay, tất nhiên hắn đã sớm nghĩ xong đối sách tốt nhất có thể được dễ dàng giải quyết. Không giải quyết được, cùng lắm thì hạ kịch độc cho mỗi người này.
Hắn không tin dưới kịch độc, bọn họ còn dám làm càn.
- Đây là đội tuần tra. Đánh bọn họ bị thương...
Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Lưu Lăng muốn nói lại thôi, có chút do dự:
- Nếu không ta đi tới Danh Sư Đường, tìm kiếm sự che chở. Dựa vào thân phận danh sư của ta, Thiên Vũ vương quốc hẳn tạm thời không dám tìm phiền toái. Chỉ là làm như vậy, có thể sẽ bị Danh Sư Đường xét xử...
Danh Sư Đường, có nghĩa vụ bảo vệ danh sư. Nhưng nếu như danh sư làm sai, cũng có quyền lợi xét xử.
Ban đầu, đối phương tìm phiền toái, đám người mình chiếm lý. Hiện tại đánh bọn họ thành như vậy, có lý cũng biến thành vô lý.
- Không cần!
Trương Huyền khoát tay, chỉ Bạch Thiềm bị đánh thành đầu heo:
- Chuyện này, ta tin tưởng hắn sẽ thay chúng ta giải quyết.
- Hắn?
Lưu Lăng có chút choáng váng mơ hồ.
Ngay cả đám người Triệu Nhã cũng đầy nghi ngờ nhìn qua.
Người này vốn chính là tới gây phiền toái. Vừa rồi ngươi cầm một ấm trà đập vào trên đầu của người ta, ngay sau đó lại đánh hắn thành đầu heo...
Thù hận gần như không chết không dừng, còn giúp ngươi giải quyết?
Đùa gì thế?
Ngay cả Lục Tầm đứng một bên, cũng không nhịn được lắc đầu.
Vị Trương sư bá này, các loại chức nghiệp thiên phú tuyệt đối cao, khuyết điểm duy nhất chính là quá lỗ mãng.
Loại tính cách này, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Bạch Thiềm y sư, chuyện này... ngươi xem làm sao bây giờ?
Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Trương Huyền cười khanh khách nhìn về phía vị y sư trước đó đã bị hắn đánh qua một trận.
- Khụ khụ, cái này...
Nhìn thấy được ánh mắt của đối phương cười lại như không cười, Bạch Thiềm y sư rụt cổ lại:
- Chuyện này là ta sai. Là ta mê gái che lấp tâm hồn, gây phiền phức cho học sinh của ngươi. Yên tâm đi, ta rất nhanh có thể xử lý được...
Nói xong, Bạch Thiềm y sư đứng dậy, vẻ mặt đại nghĩa đi tới trước mặt đám người Diêu đội trưởng, cổ tay lật một lần lấy ra một lọ thuốc:
- Đây là thuốc trị liệu ngoại thương. Diêu đội trưởng cầm lấy. Còn nữa, mười vạn kim phiếu này, các ngươi cũng cầm đi, dẫn các huynh đệ ăn bữa ăn ngon...
- Bạch y sư?
Thấy người này tự nhiên mình rút tiền túi ra, thay người đánh hắn nói chuyện, Diêu đội trưởng và rất nhiều thành viên của đội tuần tra cũng sắp phát điên rồi. Hắn đang nghi ngờ, lại nghe bên tai vang lên tiếng nói khẽ của Bạch y sư.
- Xuỵt. Vị trước mắt này cùng Mạc Vũ công chúa quan hệ không tầm thường, kết bạn cùng đi... Còn lại ngươi nên biết phải làm sao rồi đấy...
- Cùng Mạc Vũ công chúa có quan hệ không tầm thường?
Đồng tử của đám người Diêu đội trưởng co lại, toàn thân cũng cứng đờ.
/3578
|