- Đây là ý gì...
Tiếp nhận lệnh bài, Mộc Tuyết Tình sửng sốt.
Kịch bản không phải như vậy.
Một người suốt đời không có khả năng chỉ có một lão sư. Nếu như học sinh của mình bị các danh sư khác nhìn trúng, hắn cũng rất có vinh dự.
Không phải hắn nghe được Trương sư nguyện ý thu mình làm học sinh, cảm thấy kinh ngạc, đối với mình càng coi trọng hơn sao?
Ném lệnh bài qua có ý gì?
- Không có ý gì!
Trương Huyền khoát tay, mí mắt vừa nâng lên:
- Nói đúng là... Nàng bị đuổi học!
- Bị đuổi...
Thân thể Mộc Tuyết Tình thoáng lắc lư một cái, thiếu chút nữa thì một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Ta là thiên tài, thiên tài siêu cấp. Bất kể đi tới môn hạ của lão sư nào, đều là tồn tại được người tranh đoạt. Vừa mới gặp lần đầu tiên đã bị đuổi?
Ngươi xác định không phải đang nói đùa?
- Không sai, làm học sinh, không giữ khuôn phép, dựa vào chút thông minh vặt, lừa gạt lão sư... Ta muốn, có ích lợi gì? Yên tâm, ta sẽ bẩm báo sự thật về chuyện này cho học viện, sau đó gửi công văn đi thông cáo tới tất cả học sinh, hoan nghênh tất cả mọi người tới bình luận, sẽ không ủy khuất nàng!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Ta...
Thân thể Mộc Tuyết Tình thoáng lảo đảo một cái.
Nàng bởi vì diện mạo, thiên phú, ở trong toàn bộ học sinh Thiên Vũ học viện, đều rất nổi tiếng, danh tiếng rất lớn. Nếu quả thật bị toàn trường thông cáo đuổi học, sau này nàng còn làm thế nào có mặt mũi gặp người nữa?
Sớm biết rằng vị lão sư này ra bài không theo lẽ thường, nhưng... đây cũng quá không theo lẽ thường!
Dựa theo tưởng tượng của nàng, cho dù đối phương không quá tin tưởng chính mình quen biết với Trương sư, cũng có thể có chỗ cố kỵ.
Dù sao nếu chẳng may nhận thức, có thể trở thành học sinh của Trương sư, thân phận này, đừng nói là một lão sư bình thường. Cho dù là viện trưởng cũng phải suy nghĩ vài phần.
Ai biết người này... căn bản không có ý định suy nghĩ, trực tiếp đuổi học...
Nếu như nói lão sư sát hạch, thành tích lót đáy, là chuyện lão sư rất mất mặt, bị khai trừ lại là chuyện khiến học sinh rất mất mặt.
Cho dù sau này tu vi cao tới đâu, chỉ cần trên lưng cõng cái tội danh này, đều giống như bị một bàn tay ngăn chặn, không có cách nào xoay người.
- Ta không lừa gạt lão sư...
Cắn răng một cái, Mộc Tuyết Tình vội nói.
- Không lừa gạt ta?
Trương Huyền lắc đầu, đứng dậy, chắp hai tay ở sau lưng, ở bên trong phòng học chậm rãi đi lại:
- Đầu tiên, ta vào cửa lớn tiếng như vậy, nàng là cường giả Ích Huyệt cảnh, tự nhiên không phát hiện, vẫn cùng những người khác chậm rãi nói chuyện. Nàng cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao?
- Lão sư tới, không cung kính, cố ý không rảnh để ý tới, đã vi phạm quy tắc thứ mười bảy của học sinh trong Thiên Vũ học viện. Không tuân theo sư trưởng, người nghiêm trọng có thể đuổi học!
- Thứ hai, cố ý ở phạm vi ta có thể nghe được, nói nàng quen biết Trương Huyền danh sư... Trước không nói có phải là sự thật hay không. Nếu như là sự thật, điều này là cố ý muốn dùng danh tiếng của Trương sư ép ta. Quy tắc thứ bốn mươi hai của học sinh quy định, mượn chuyện nhà, bối cảnh, nói năng lỗ mãng đối với lão sư, thậm chí uy hiếp, người nghiêm trọng cũng có thể đuổi học!
- Nếu như là giả, đó chính là cố ý gạt lừa gạt lão sư, vi phạm quy tắc thứ bốn mươi lăm, lấy ngôn luận giả tạo, lừa gạt mê hoặc lão sư, cũng sẽ bị đuổi học!
- Bất kể điều nào, nghiêm khắc chấp hành đều sẽ bị đuổi học. Nàng còn có cái gì để nói?
Quy tắc học sinh của Thiên Vũ học viện, dán đầy khắp trường. Trên đường đến đây, hắn đã ghi nhớ.
Đám hài tử này muốn cho mình một đòn ra oai phủ đầu... Đã như vậy, trước tiên phải khiến cho bọn họ biết lợi hại!
- Ta...
Mộc Tuyết Tình mặt không có chút máu, liên tục lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía lão sư trước mắt giống như là nhìn quái vật.
Không nói hắn vừa tới trường học sao?
Làm sao có thể biết rõ ràng đối với quy tắc học sinh của Thiên Vũ học viện như vậy?
Quan trọng hơn... Không phải nói hắn thích dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh sao? Thế nào miệng cũng lợi hại như vậy?
- Dọn dẹp đồ một chút rồi rời khỏi đây! Ta giảng bài, thích học sinh có tư duy của mình, có suy nghĩ của riêng mình, nhưng không thích có người kích động những học sinh khác đối nghịch với ta!
Trương Huyền xua tay.
Nha đầu kia nói một câu, khiến những học sinh khác đến đây gặp mặt, đủ thấy ở trong đám người, nàng có uy tín rất lớn.
Nếu như gặp mặt lần đầu tiên không gõ một cái, sau này khẳng định không quản được.
Tuy rằng học tập tự do, dạy học không phải là luyện đan, nghiêm ngặt dựa theo quy trình, nhưng ngày đầu tiên hướng dẫn học sinh, không trấn áp đối phương, khiến cho hắn nghe lời, một khi nhảy nhót, quản lý không được là chuyện nhỏ. Quan trọng hơn chính là... đối phương cái gì đều không học được.
Khinh thường vị lão sư ngươi, tri thức tất nhiên cũng sẽ không học thật tốt.
- Lão sư... Mộc học tỷ là học viên có thiên phú nhất của lớp chúng ta, năm nay chỉ mười tám tuổi, lại đạt được Ích Huyệt cảnh, là mục tiêu và phương hướng phấn đấu của tất cả học sinh lớp chúng ta. Vẫn mong lão sư thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Thấy vị lão sư này mới vừa tới lại muốn đuổi học đại tỷ lớn của bọn họ, Mạnh Đào không nhịn được tiến lên.
- Học viên rất có thiên phú? Mục tiêu và phương hướng?
- Bảy tuổi luyện khí, đủ mười một năm, nuốt ba cái Nhuận Huyệt đan, hơn mười viên đan dược, mới mở ra mười hai chỗ huyệt vị. Lực lượng miễn cưỡng đạt được mười hai đỉnh.
- Tu luyện một bộ Du chưởng, ba năm tiểu thành, thậm chí không thuần thục. Cùng người chiến đấu không có cách nào phát huy toàn lực!
- Tu luyện chân khí, ngưng tụ ở thân thể. Có ít nhất bảy chỗ kinh mạch hoàn toàn bị chân khí đục phong kín, khó có thể tinh tiến. Thông Huyền cảnh là một cửa ải lớn...
Nói đến đây, Trương Huyền quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Đào cách đó không xa, âm thanh không hề bận tâm:
- Như vậy... cũng có thể gọi là thiên tài sao? Ngươi đùa gì thế?
- Ta...
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Tiếp nhận lệnh bài, Mộc Tuyết Tình sửng sốt.
Kịch bản không phải như vậy.
Một người suốt đời không có khả năng chỉ có một lão sư. Nếu như học sinh của mình bị các danh sư khác nhìn trúng, hắn cũng rất có vinh dự.
Không phải hắn nghe được Trương sư nguyện ý thu mình làm học sinh, cảm thấy kinh ngạc, đối với mình càng coi trọng hơn sao?
Ném lệnh bài qua có ý gì?
- Không có ý gì!
Trương Huyền khoát tay, mí mắt vừa nâng lên:
- Nói đúng là... Nàng bị đuổi học!
- Bị đuổi...
Thân thể Mộc Tuyết Tình thoáng lắc lư một cái, thiếu chút nữa thì một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Ta là thiên tài, thiên tài siêu cấp. Bất kể đi tới môn hạ của lão sư nào, đều là tồn tại được người tranh đoạt. Vừa mới gặp lần đầu tiên đã bị đuổi?
Ngươi xác định không phải đang nói đùa?
- Không sai, làm học sinh, không giữ khuôn phép, dựa vào chút thông minh vặt, lừa gạt lão sư... Ta muốn, có ích lợi gì? Yên tâm, ta sẽ bẩm báo sự thật về chuyện này cho học viện, sau đó gửi công văn đi thông cáo tới tất cả học sinh, hoan nghênh tất cả mọi người tới bình luận, sẽ không ủy khuất nàng!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Ta...
Thân thể Mộc Tuyết Tình thoáng lảo đảo một cái.
Nàng bởi vì diện mạo, thiên phú, ở trong toàn bộ học sinh Thiên Vũ học viện, đều rất nổi tiếng, danh tiếng rất lớn. Nếu quả thật bị toàn trường thông cáo đuổi học, sau này nàng còn làm thế nào có mặt mũi gặp người nữa?
Sớm biết rằng vị lão sư này ra bài không theo lẽ thường, nhưng... đây cũng quá không theo lẽ thường!
Dựa theo tưởng tượng của nàng, cho dù đối phương không quá tin tưởng chính mình quen biết với Trương sư, cũng có thể có chỗ cố kỵ.
Dù sao nếu chẳng may nhận thức, có thể trở thành học sinh của Trương sư, thân phận này, đừng nói là một lão sư bình thường. Cho dù là viện trưởng cũng phải suy nghĩ vài phần.
Ai biết người này... căn bản không có ý định suy nghĩ, trực tiếp đuổi học...
Nếu như nói lão sư sát hạch, thành tích lót đáy, là chuyện lão sư rất mất mặt, bị khai trừ lại là chuyện khiến học sinh rất mất mặt.
Cho dù sau này tu vi cao tới đâu, chỉ cần trên lưng cõng cái tội danh này, đều giống như bị một bàn tay ngăn chặn, không có cách nào xoay người.
- Ta không lừa gạt lão sư...
Cắn răng một cái, Mộc Tuyết Tình vội nói.
- Không lừa gạt ta?
Trương Huyền lắc đầu, đứng dậy, chắp hai tay ở sau lưng, ở bên trong phòng học chậm rãi đi lại:
- Đầu tiên, ta vào cửa lớn tiếng như vậy, nàng là cường giả Ích Huyệt cảnh, tự nhiên không phát hiện, vẫn cùng những người khác chậm rãi nói chuyện. Nàng cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao?
- Lão sư tới, không cung kính, cố ý không rảnh để ý tới, đã vi phạm quy tắc thứ mười bảy của học sinh trong Thiên Vũ học viện. Không tuân theo sư trưởng, người nghiêm trọng có thể đuổi học!
- Thứ hai, cố ý ở phạm vi ta có thể nghe được, nói nàng quen biết Trương Huyền danh sư... Trước không nói có phải là sự thật hay không. Nếu như là sự thật, điều này là cố ý muốn dùng danh tiếng của Trương sư ép ta. Quy tắc thứ bốn mươi hai của học sinh quy định, mượn chuyện nhà, bối cảnh, nói năng lỗ mãng đối với lão sư, thậm chí uy hiếp, người nghiêm trọng cũng có thể đuổi học!
- Nếu như là giả, đó chính là cố ý gạt lừa gạt lão sư, vi phạm quy tắc thứ bốn mươi lăm, lấy ngôn luận giả tạo, lừa gạt mê hoặc lão sư, cũng sẽ bị đuổi học!
- Bất kể điều nào, nghiêm khắc chấp hành đều sẽ bị đuổi học. Nàng còn có cái gì để nói?
Quy tắc học sinh của Thiên Vũ học viện, dán đầy khắp trường. Trên đường đến đây, hắn đã ghi nhớ.
Đám hài tử này muốn cho mình một đòn ra oai phủ đầu... Đã như vậy, trước tiên phải khiến cho bọn họ biết lợi hại!
- Ta...
Mộc Tuyết Tình mặt không có chút máu, liên tục lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía lão sư trước mắt giống như là nhìn quái vật.
Không nói hắn vừa tới trường học sao?
Làm sao có thể biết rõ ràng đối với quy tắc học sinh của Thiên Vũ học viện như vậy?
Quan trọng hơn... Không phải nói hắn thích dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh sao? Thế nào miệng cũng lợi hại như vậy?
- Dọn dẹp đồ một chút rồi rời khỏi đây! Ta giảng bài, thích học sinh có tư duy của mình, có suy nghĩ của riêng mình, nhưng không thích có người kích động những học sinh khác đối nghịch với ta!
Trương Huyền xua tay.
Nha đầu kia nói một câu, khiến những học sinh khác đến đây gặp mặt, đủ thấy ở trong đám người, nàng có uy tín rất lớn.
Nếu như gặp mặt lần đầu tiên không gõ một cái, sau này khẳng định không quản được.
Tuy rằng học tập tự do, dạy học không phải là luyện đan, nghiêm ngặt dựa theo quy trình, nhưng ngày đầu tiên hướng dẫn học sinh, không trấn áp đối phương, khiến cho hắn nghe lời, một khi nhảy nhót, quản lý không được là chuyện nhỏ. Quan trọng hơn chính là... đối phương cái gì đều không học được.
Khinh thường vị lão sư ngươi, tri thức tất nhiên cũng sẽ không học thật tốt.
- Lão sư... Mộc học tỷ là học viên có thiên phú nhất của lớp chúng ta, năm nay chỉ mười tám tuổi, lại đạt được Ích Huyệt cảnh, là mục tiêu và phương hướng phấn đấu của tất cả học sinh lớp chúng ta. Vẫn mong lão sư thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Thấy vị lão sư này mới vừa tới lại muốn đuổi học đại tỷ lớn của bọn họ, Mạnh Đào không nhịn được tiến lên.
- Học viên rất có thiên phú? Mục tiêu và phương hướng?
- Bảy tuổi luyện khí, đủ mười một năm, nuốt ba cái Nhuận Huyệt đan, hơn mười viên đan dược, mới mở ra mười hai chỗ huyệt vị. Lực lượng miễn cưỡng đạt được mười hai đỉnh.
- Tu luyện một bộ Du chưởng, ba năm tiểu thành, thậm chí không thuần thục. Cùng người chiến đấu không có cách nào phát huy toàn lực!
- Tu luyện chân khí, ngưng tụ ở thân thể. Có ít nhất bảy chỗ kinh mạch hoàn toàn bị chân khí đục phong kín, khó có thể tinh tiến. Thông Huyền cảnh là một cửa ải lớn...
Nói đến đây, Trương Huyền quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Đào cách đó không xa, âm thanh không hề bận tâm:
- Như vậy... cũng có thể gọi là thiên tài sao? Ngươi đùa gì thế?
- Ta...
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
/3578
|