- Vâng!
Thái giám đi ra ngoài.
- Hừ!
Nhớ tới người đáng giận kia, gương mặt Mạc Vũ thâm trầm.
Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn đều là người khác vây quanh nàng. Vẫn lần đầu tiên... a, lần thứ hai, nàng bị đãi ngộ như thế.
Thu được biểu tình của nữ nhi nhìn ở trong mắt, Mạc Thiên Tuyết cười lắc đầu:
- Tiểu Vũ, con phải chú ý một chút, cố gắng tạo quan hệ với Liễu lão sư, không nên tùy hứng như vậy! Hắn lại là thí sinh tốt nhất phụ vương xem trọng!
- Thí sinh tốt nhất?
Phí Hiên vương tử và Nhiên Mộc đặc sứ nhìn nhau, từng người đều lộ ra vẻ cảnh giác.
Thảo nào vị Thiên Tuyết bệ hạ này vẫn trả lời ba phải. Xem ra đã ở Thiên Vũ vương thành hắn đã tìm được một người thích hợp.
- Hừ, ta thật ra muốn xem thử, hắn đến cùng lợi hại tới mức nào, có thể khiến cho Thiên Tuyết bệ hạ coi trọng như vậy...
Phí Hiên vương tử híp mắt lại. Đối với Liễu lão sư vẫn chưa thấy qua, hắn tràn ngập sự thù địch.
Ánh mắt Nhiên Mộc đặc sứ cũng có phần nghiêm trọng.
Bọn họ vừa tới Thiên Vũ vương thành, cũng không biết chuyện Liễu lão sư đại triển thần uy, giải quyết mười chín tạp chứng nghi vấn khó xử lý. Chỉ có điều, có thể khiến cho Thiên Tuyết bệ hạ coi trọng như vậy, khiến cho hắn cũng không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía bên ngoài điện. Hắn lập tức nhìn thấy được một người thanh niên đi theo phía sau thái giám đi tới.
- Thông Huyền cảnh sơ kỳ?
Nhiên Mộc đặc sứ và Phí Hiên vương tử liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhướng mày.
Còn tưởng rằng là một thanh niên tài tuấn thế nào. Không nghĩ tới thực lực kém như vậy, chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ.
Người như thế ở loại địa phương nhỏ Thiên Huyền vương quốc này, xem như là rất mạnh, nhưng ở phạm vi vương quốc nhất đẳng, chỉ có thể cho là bình thường.
- Bệ hạ!
Đi vài bước đến đại sảnh, vị người thanh niên là Liễu lão sư này tùy ý ôm quyền.
- Ách?
Nhìn thấy được hành động của hắn, hai người đầu đầy mê hoặc.
Tình huống bình thường, nhìn thấy được quốc vương bệ hạ, thế nào cũng phải hành lễ. Cho dù không phải lễ quân thần, từng tuổi này cũng phải làm lễ vãn bối. Người này thì hay rồi... Trực tiếp làm một lễ ngang hàng?
Người này chừng hai mươi tuổi, chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ, đối với quốc vương bệ hạ Tông Sư đỉnh phong, làm lễ ngang hàng?
Rốt cuộc hắn cso thân phận gì?
- Thiên Vũ vương thành, ba gia tộc lớn, vô số vương công đại thần... Không có nghe nói tới nhân vật nào có mặt mũi, họ Liễu cả?
Nhiên Mộc đặc sứ càng không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả man thú trấn quốc của Thiên Vũ vương quốc thân thể có bệnh nhẹ, bọn họ đều có thể điều tra rõ ràng. Thế lực phân bố trong vương thành, bọn họ tất nhiên cũng biết rất nhiều, nhưng chưa từng nghe qua thế lực lớn nào họ Liễu.
Ngay cả Danh Sư Đường cũng không có nghe nói có danh sư gì họ Liễu.
Lại nói, nếu quả thật là danh sư, lại không thể gọi là Liễu lão sư, mà là Liễu sư.
- Liễu lão sư, ta thật sự đợi đã lâu, còn tưởng rằng ngày hôm qua sẽ tới. Không nghĩ tới, hôm nay mới đến!
Mạc Thiên Tuyết cười gượng nhìn qua.
Đối phương là thiên tài y đạo, đường đường là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư. Cho dù hắn là quốc vương bệ hạ, cũng không có tư cách giục, chỉ có thể chờ. Chỉ là không nghĩ tới vừa chờ lại hơn một ngày.
- Ngày hôm qua có việc!
Trương Huyền gật đầu, nhìn qua:
- Ngày hôm qua ta đã nói qua, có thể trị bệnh giúp cho ngươi một lần. Ai có bệnh, gọi hắn ra đây!
Sau khi nói xong, hắn nhìn quanh một vòng, mắt rơi vào trên người Phí Hiên vương tử, Nhiên Mộc đặc sứ.
Bị hắn vừa nhìn, lông mày Phí Hiên vương tử lại giật mạnh.
Ban đầu, hắn đối với người này đã khó chịu. Lúc này người này nói xong có bệnh lập tức nhìn qua, khiến cho hắn thiếu chút nữa thì bùng nổ.
- Liễu lão sư đúng không?
Sắc mặt hắn trầm xuống, đi lên.
Trương Huyền nghi ngờ.
- Tại hạ nhị vương tử của Khôn Càn vương quốc, Phí Hiên, ngày hôm nay cố ý tới cầu thân Mạc Vũ công chúa...
Nói đến cầu thân, hắn cố ý nhấn mạnh, muốn xem thử biến hóa của đối phương, lại phát hiện vẻ mặt đối phương đờ đẫn, hình như căn bản không quan tâm.
Lông mày hắn nâng lên, hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đã là người được bệ hạ và công chúa lựa chọn, có dám cùng ta so đấu hay không?
- Người được lựa chọn?
Trương Huyền giống như hòa thượng sờ không thấy tóc.
Ngươi cầu hôn là chuyện của ngươi. Ta trị bệnh là chuyện của ta. Đầu óc của người này có phải có phải có vấn đề hay không? Vừa xuất hiện, lại muốn so đấu một trận?
Lại nói, người được lựa chọn là có ý tứ?
Hắn đang nghi ngờ, đột nhiên trong đầu có linh quang lóe lên, liền hiểu được.
Không phải Mạc Thiên Tuyết mời hắn sang đây xem bệnh sao?
Người này nói năng bừa bãi, sợ rằng chính là bệnh nhân kia...
Ừ, bệnh tâm thần, chắc hẳn là chứng bệnh khó có thể trị liệu trên thân thể. Vừa vặn có thể nhân cơ hội nói ra khó khăn, vơ vét tài sản một chút, xem thử có thể lấy thêm vài khối linh thạch hay không...
Hắn chủ động qua chữa bệnh, chính là vì linh thạch. Cho dù vị bệnh nhân này không nặng, cũng phải cố ý nói lợi hại một chút. Nếu không, hắn không biết xấu hổ lấy tiền như vậy sao?
Chỉ có điều, thấy dáng vẻ người này nói chuyện không đâu, chắc hẳn là bệnh rất nặng. Lừa gạt đối phương hai ba, khối linh thạch, giá trị với số tiền này!
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, vẻ mặt Trương Huyền thoả mãn liếc mắt nhìn Phí Hiên vương tử, gật đầu. Lúc này hắn mới dường như suy nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Mạc Thiên Tuyết:
- Bệ hạ, bệnh nhân này rất nghiêm trọng! Đầu óc có bệnh, thuộc về vấn đề tinh thần. Nếu so với trị liệu bình thường còn phiền phức hơn. Có khả năng cần phải tiêu tốn không ít công phu...
- Phụt...
Còn tưởng rằng hắn gật đầu là đáp ứng so tài, Phí Hiên vương tử đang muốn nói chuyện. Nghe được câu này, một ngụm máu tươi phun ra, thiếu chút nữa thì lập tức ngất đi.
Đầu óc ngươi mới có bệnh, cả nhà đều có bệnh...
Thái giám đi ra ngoài.
- Hừ!
Nhớ tới người đáng giận kia, gương mặt Mạc Vũ thâm trầm.
Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn đều là người khác vây quanh nàng. Vẫn lần đầu tiên... a, lần thứ hai, nàng bị đãi ngộ như thế.
Thu được biểu tình của nữ nhi nhìn ở trong mắt, Mạc Thiên Tuyết cười lắc đầu:
- Tiểu Vũ, con phải chú ý một chút, cố gắng tạo quan hệ với Liễu lão sư, không nên tùy hứng như vậy! Hắn lại là thí sinh tốt nhất phụ vương xem trọng!
- Thí sinh tốt nhất?
Phí Hiên vương tử và Nhiên Mộc đặc sứ nhìn nhau, từng người đều lộ ra vẻ cảnh giác.
Thảo nào vị Thiên Tuyết bệ hạ này vẫn trả lời ba phải. Xem ra đã ở Thiên Vũ vương thành hắn đã tìm được một người thích hợp.
- Hừ, ta thật ra muốn xem thử, hắn đến cùng lợi hại tới mức nào, có thể khiến cho Thiên Tuyết bệ hạ coi trọng như vậy...
Phí Hiên vương tử híp mắt lại. Đối với Liễu lão sư vẫn chưa thấy qua, hắn tràn ngập sự thù địch.
Ánh mắt Nhiên Mộc đặc sứ cũng có phần nghiêm trọng.
Bọn họ vừa tới Thiên Vũ vương thành, cũng không biết chuyện Liễu lão sư đại triển thần uy, giải quyết mười chín tạp chứng nghi vấn khó xử lý. Chỉ có điều, có thể khiến cho Thiên Tuyết bệ hạ coi trọng như vậy, khiến cho hắn cũng không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía bên ngoài điện. Hắn lập tức nhìn thấy được một người thanh niên đi theo phía sau thái giám đi tới.
- Thông Huyền cảnh sơ kỳ?
Nhiên Mộc đặc sứ và Phí Hiên vương tử liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhướng mày.
Còn tưởng rằng là một thanh niên tài tuấn thế nào. Không nghĩ tới thực lực kém như vậy, chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ.
Người như thế ở loại địa phương nhỏ Thiên Huyền vương quốc này, xem như là rất mạnh, nhưng ở phạm vi vương quốc nhất đẳng, chỉ có thể cho là bình thường.
- Bệ hạ!
Đi vài bước đến đại sảnh, vị người thanh niên là Liễu lão sư này tùy ý ôm quyền.
- Ách?
Nhìn thấy được hành động của hắn, hai người đầu đầy mê hoặc.
Tình huống bình thường, nhìn thấy được quốc vương bệ hạ, thế nào cũng phải hành lễ. Cho dù không phải lễ quân thần, từng tuổi này cũng phải làm lễ vãn bối. Người này thì hay rồi... Trực tiếp làm một lễ ngang hàng?
Người này chừng hai mươi tuổi, chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ, đối với quốc vương bệ hạ Tông Sư đỉnh phong, làm lễ ngang hàng?
Rốt cuộc hắn cso thân phận gì?
- Thiên Vũ vương thành, ba gia tộc lớn, vô số vương công đại thần... Không có nghe nói tới nhân vật nào có mặt mũi, họ Liễu cả?
Nhiên Mộc đặc sứ càng không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả man thú trấn quốc của Thiên Vũ vương quốc thân thể có bệnh nhẹ, bọn họ đều có thể điều tra rõ ràng. Thế lực phân bố trong vương thành, bọn họ tất nhiên cũng biết rất nhiều, nhưng chưa từng nghe qua thế lực lớn nào họ Liễu.
Ngay cả Danh Sư Đường cũng không có nghe nói có danh sư gì họ Liễu.
Lại nói, nếu quả thật là danh sư, lại không thể gọi là Liễu lão sư, mà là Liễu sư.
- Liễu lão sư, ta thật sự đợi đã lâu, còn tưởng rằng ngày hôm qua sẽ tới. Không nghĩ tới, hôm nay mới đến!
Mạc Thiên Tuyết cười gượng nhìn qua.
Đối phương là thiên tài y đạo, đường đường là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư. Cho dù hắn là quốc vương bệ hạ, cũng không có tư cách giục, chỉ có thể chờ. Chỉ là không nghĩ tới vừa chờ lại hơn một ngày.
- Ngày hôm qua có việc!
Trương Huyền gật đầu, nhìn qua:
- Ngày hôm qua ta đã nói qua, có thể trị bệnh giúp cho ngươi một lần. Ai có bệnh, gọi hắn ra đây!
Sau khi nói xong, hắn nhìn quanh một vòng, mắt rơi vào trên người Phí Hiên vương tử, Nhiên Mộc đặc sứ.
Bị hắn vừa nhìn, lông mày Phí Hiên vương tử lại giật mạnh.
Ban đầu, hắn đối với người này đã khó chịu. Lúc này người này nói xong có bệnh lập tức nhìn qua, khiến cho hắn thiếu chút nữa thì bùng nổ.
- Liễu lão sư đúng không?
Sắc mặt hắn trầm xuống, đi lên.
Trương Huyền nghi ngờ.
- Tại hạ nhị vương tử của Khôn Càn vương quốc, Phí Hiên, ngày hôm nay cố ý tới cầu thân Mạc Vũ công chúa...
Nói đến cầu thân, hắn cố ý nhấn mạnh, muốn xem thử biến hóa của đối phương, lại phát hiện vẻ mặt đối phương đờ đẫn, hình như căn bản không quan tâm.
Lông mày hắn nâng lên, hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đã là người được bệ hạ và công chúa lựa chọn, có dám cùng ta so đấu hay không?
- Người được lựa chọn?
Trương Huyền giống như hòa thượng sờ không thấy tóc.
Ngươi cầu hôn là chuyện của ngươi. Ta trị bệnh là chuyện của ta. Đầu óc của người này có phải có phải có vấn đề hay không? Vừa xuất hiện, lại muốn so đấu một trận?
Lại nói, người được lựa chọn là có ý tứ?
Hắn đang nghi ngờ, đột nhiên trong đầu có linh quang lóe lên, liền hiểu được.
Không phải Mạc Thiên Tuyết mời hắn sang đây xem bệnh sao?
Người này nói năng bừa bãi, sợ rằng chính là bệnh nhân kia...
Ừ, bệnh tâm thần, chắc hẳn là chứng bệnh khó có thể trị liệu trên thân thể. Vừa vặn có thể nhân cơ hội nói ra khó khăn, vơ vét tài sản một chút, xem thử có thể lấy thêm vài khối linh thạch hay không...
Hắn chủ động qua chữa bệnh, chính là vì linh thạch. Cho dù vị bệnh nhân này không nặng, cũng phải cố ý nói lợi hại một chút. Nếu không, hắn không biết xấu hổ lấy tiền như vậy sao?
Chỉ có điều, thấy dáng vẻ người này nói chuyện không đâu, chắc hẳn là bệnh rất nặng. Lừa gạt đối phương hai ba, khối linh thạch, giá trị với số tiền này!
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, vẻ mặt Trương Huyền thoả mãn liếc mắt nhìn Phí Hiên vương tử, gật đầu. Lúc này hắn mới dường như suy nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Mạc Thiên Tuyết:
- Bệ hạ, bệnh nhân này rất nghiêm trọng! Đầu óc có bệnh, thuộc về vấn đề tinh thần. Nếu so với trị liệu bình thường còn phiền phức hơn. Có khả năng cần phải tiêu tốn không ít công phu...
- Phụt...
Còn tưởng rằng hắn gật đầu là đáp ứng so tài, Phí Hiên vương tử đang muốn nói chuyện. Nghe được câu này, một ngụm máu tươi phun ra, thiếu chút nữa thì lập tức ngất đi.
Đầu óc ngươi mới có bệnh, cả nhà đều có bệnh...
/3578
|