Trước khi hôn mê, trong lòng hắn u oán vô hạn.
Ta có lòng tốt tìm ngươi, trước bị học sinh của ngươi hạ độc, lại bị ngươi một cái tát đánh cho hôn mê...
Đến cùng ta trêu ai ghẹo ai?
- Liễu lão sư...
Đám người Triệu Vũ Tinh cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Không để ý tới mọi người đang giật mình, Trương Huyền lấy ra ngân châm, chân khí điên cuồng phun ra, đâm tới mấy chỗ huyệt vị củ đối phương.
Loại chất độc Phấn Địa Càn này, hắn xem qua sách liên quan, biết chứng bệnh và phương pháp cứu trị. Dựa theo tình huống bình thường, cần phải điều chế giải dược, các loại phiền phức.
Nhưng sử dụng ngân châm và chân khí thiên đạo, sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
Chỉ có điều chân khí của hắn tinh thuần đến cực điểm, không thể để cho người bên ngoài biết được. Mạc Hoằng Nhất thân là thiên tài, thực lực lại tương đương với hắn. Cùng với đến lúc đó không có cách nào giải thích, còn không bằng đánh ngất xỉu trước lại nói sau.
Chỉ chốc lát, mười mấy cây ngân châm lại cắm vào chỗ khí độc tập trung tối đa ở trên người Mạc Hoằng Nhất. Dưới chân khí thiên đạo khơi thông, độc tố bị ngân châm hấp thu, dần dần biến thành màu đen. Gương mặt hắn thoáng lộ ra một chút tái nhợt, cũng được giảm bớt, chậm rãi trở nên hồng nhuận.
- Lợi hại...
Đám người Triệu Vũ Tinh nhìn nhau, từng người chấn động kinh ngạc.
Bọn họ đã sớm nghe nói về vị Liễu lão sư này, liên tục giải quyết mười chín tạp chứng nghi vấn khó xử lý, trở thành hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, y thuật cao minh như thế nào. Nay tận mắt nhìn thấy được, bọn họ mới biết thật đáng sợ.
Chỉ đâm mấy châm, khiến suy yếu Tôn lão sư khôi phục. Chẩn đoán bệnh cũng không cần. những lão sư truyền thụ y thuật trong học viện vừa so sánh với hắn, quả thực cặn bã đến mức không thể lại cặn bã hơn.
- Hai người các ngươi đưa Tôn lão sư trở về. Chắc hẳn qua một lúc lâu sau hắn sẽ tỉnh lại!
Tháo hết châm, xác nhận độc tố trong cơ thể đối phương toàn bộ được giải, Trương Huyền lúc này mới khoát tay áo.
Độc dược nhị phẩm đỉnh phong, đáng sợ đến cực điểm. Cho dù giải quyết, cũng cần có thời gian giảm xóc nhất định có khả năng khôi phục.
Đương nhiên, nếu như hắn rót vào nhiều chân khí thiên đạo một chút, chắc hẳn rất nhanh có thể tỉnh táo. Chỉ có điều, như vậy đồng thời hắn cũng sẽ gặp phiền phức, không có cách nào giải thích.
- Vâng!
Triệu Vũ Tinh hai người một trái một phải, đỡ Tôn lão sư đi về phía phòng học của hắn.
- Có người muốn hạ độc cho ta. Mạc Hoằng Nhất chỉ là vừa vặn gặp phải, xui xẻo uống nước có chứa phấn độc... Chỉ là, rốt cuộc có ai muốn giết ta?
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền hoàn toàn không nghĩ ra được.
Thân phận của hắn bây giờ là “Liễu Trình”, không thế nào đắc tội với người. Sẽ có người nào, tốn công phu lớn như vậy, làm ra phấn độc trân quý như vậy, muốn độc chết mình?
Chẳng lẽ là người của nghiệp đoàn y sư?
Mình thành hội trưởng, có chút không phục?
Lắc đầu.
Y sư cứu sống, lòng mang nhân từ. Có thể trở thành y sư chính thức, cho dù tâm thuật bất chính, cũng không đến mức sử dụng loại thủ đoạn thối nát này.
Trước đó không nói phấn Địa Càn này không có cách nào lấy mạng người. Quan trọng hơn chính là, cho dù giết chết mình, cũng rất dễ dàng bị tổng hội truy tìm điều tra, được một mất mười.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng nghĩ không ra được, rốt cuộc có người nào muốn giết chết hắn. Xoa xoa mi tâm, hắn không rầu rĩ nữa.
- Đi tới chỗ Lộ Trùng xem thử!
Mạnh Đào đi phía trước dẫn đường. Thời gian không lâu lắm, bọn họ đi tới ký túc xá của học sinh.
Lộ Trùng cũng không ở cùng với những học sinh khác, mà là ở trong một phòng nhỏ bên cạnh ký túc xa, nơi chỉ dùng để tới chứa cây lau nhà, tạp vật.
Ký túc xá của Thiên Vũ học viện, cơ bản đều là do bốn học sinh ở một phòng. Hắn sở dĩ lựa chọn nơi đây, chỉ vì sợ mình nói mớ, tiết lộ cơ mật.
Gian phòng chứa đồ tuy nhỏ, bẩn loạn, cũng chỉ có một mình, có thể bảo vệ cho bí mật trong lòng.
- Lộ Trùng, Lộ Trùng, ngày hôm nay thế nào không đi học? Lão sư tới thăm ngươi!
Đi tới trước cửa, Mạnh Đào đập vài cái.
Không thấy có lời đáp lại, tim Trương Huyền chợt đập “thịch thịch” một cái.
Người này thật sự không sẽ phải không chịu nổi kịch độc, đã chết rồi chứ!
Không do dự, hắn một bước đá văng cánh cửa, đi vào.
Gian phòng nhỏ hẹp, đổ đầy loại vật linh tinh, chỉ có điều, được sửa sang lại rất sạch sẽ. Chỗ góc khuất nhất, trên một chiếc giường nhỏ chỉ có thể khiến cho một người nghỉ ngơi trống trải.
- Không có ai?
Nơi này rất nhỏ, rất nhanh lại nhìn hết một vòng, vẫn chưa phát hiện ra bóng người. Nói cách khác... Lộ Trùng cũng không ở đây.
- Lão sư...
Mạnh Đào tinh mắt nhìn thấy gì, cầm lấy đưa tới.
Là một lá thư. Trên viết “Liễu lão sư thân khải“.
Xem ra, biết Trương Huyền sẽ tìm tới, hắn chuẩn bị từ lâu.
Trương Huyền tiện tay xé mở lá thư.
Chỉ có một hàng chữ, đơn giản rõ ràng.
- Liễu lão sư, thứ lỗi cho học sinh bất hiếu. Thù của cha mẹ không thể không báo. Không cần nhớ tới!
- Hắn... đi báo thù sao?
Lông mày hắn nhíu lại một cái.
Sớm biết rằng Lộ Trùng có thù lớn đốt thân, không một ngày nào không muốn đi báo thù. Nhưng vừa mới luyện thành độc thể đã tiến tới, cũng có chút quá sốt ruột!
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút hắn cũng lại bừng tỉnh.
Thù của cha mẹ, không đội trời chung. Nhẫn nhịn hơn hai năm, lúc này thực lực tiến bước lớn, khẳng định lại cũng không nhẫn nại được nữa.
- Không biết kẻ thù của hắn là ai...
Lộ Trùng rất sợ liên lụy tới vị lão sư này, vẫn chưa nói ra kẻ thù là ai. Hiện tại hắn chạy đi báo thù, cho dù muốn tìm, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được!
- Hai ngày nay ngươi lưu tâm quan sát, Thiên Vũ vương thành có người nào bị giết, hoặc xuất hiện náo động gì, lập tức báo cho ta biết!
Trương Huyền phân phó.
Một đám học sinh này, phía sau đều có thân thế rất hiển hách. Để cho một mình hắn đi hỏi thăm, mệt chết cũng không tìm được tin tức gì. Phân phó xuống, chắc hẳn là có thể rất nhanh biết được.
Lộ Trùng nếu giả vờ câm điếc, không dám nói lời nào, nói rõ kẻ thù khẳng định lại ở vương thành, hơn nữa địa vị không thấp!
Một khi có việc, tất nhiên sẽ gây ra chấn động. Đến lúc đó hắn tự nhiên lại có thể tìm tới.
- Lỗ mãng!
Ta có lòng tốt tìm ngươi, trước bị học sinh của ngươi hạ độc, lại bị ngươi một cái tát đánh cho hôn mê...
Đến cùng ta trêu ai ghẹo ai?
- Liễu lão sư...
Đám người Triệu Vũ Tinh cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Không để ý tới mọi người đang giật mình, Trương Huyền lấy ra ngân châm, chân khí điên cuồng phun ra, đâm tới mấy chỗ huyệt vị củ đối phương.
Loại chất độc Phấn Địa Càn này, hắn xem qua sách liên quan, biết chứng bệnh và phương pháp cứu trị. Dựa theo tình huống bình thường, cần phải điều chế giải dược, các loại phiền phức.
Nhưng sử dụng ngân châm và chân khí thiên đạo, sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
Chỉ có điều chân khí của hắn tinh thuần đến cực điểm, không thể để cho người bên ngoài biết được. Mạc Hoằng Nhất thân là thiên tài, thực lực lại tương đương với hắn. Cùng với đến lúc đó không có cách nào giải thích, còn không bằng đánh ngất xỉu trước lại nói sau.
Chỉ chốc lát, mười mấy cây ngân châm lại cắm vào chỗ khí độc tập trung tối đa ở trên người Mạc Hoằng Nhất. Dưới chân khí thiên đạo khơi thông, độc tố bị ngân châm hấp thu, dần dần biến thành màu đen. Gương mặt hắn thoáng lộ ra một chút tái nhợt, cũng được giảm bớt, chậm rãi trở nên hồng nhuận.
- Lợi hại...
Đám người Triệu Vũ Tinh nhìn nhau, từng người chấn động kinh ngạc.
Bọn họ đã sớm nghe nói về vị Liễu lão sư này, liên tục giải quyết mười chín tạp chứng nghi vấn khó xử lý, trở thành hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, y thuật cao minh như thế nào. Nay tận mắt nhìn thấy được, bọn họ mới biết thật đáng sợ.
Chỉ đâm mấy châm, khiến suy yếu Tôn lão sư khôi phục. Chẩn đoán bệnh cũng không cần. những lão sư truyền thụ y thuật trong học viện vừa so sánh với hắn, quả thực cặn bã đến mức không thể lại cặn bã hơn.
- Hai người các ngươi đưa Tôn lão sư trở về. Chắc hẳn qua một lúc lâu sau hắn sẽ tỉnh lại!
Tháo hết châm, xác nhận độc tố trong cơ thể đối phương toàn bộ được giải, Trương Huyền lúc này mới khoát tay áo.
Độc dược nhị phẩm đỉnh phong, đáng sợ đến cực điểm. Cho dù giải quyết, cũng cần có thời gian giảm xóc nhất định có khả năng khôi phục.
Đương nhiên, nếu như hắn rót vào nhiều chân khí thiên đạo một chút, chắc hẳn rất nhanh có thể tỉnh táo. Chỉ có điều, như vậy đồng thời hắn cũng sẽ gặp phiền phức, không có cách nào giải thích.
- Vâng!
Triệu Vũ Tinh hai người một trái một phải, đỡ Tôn lão sư đi về phía phòng học của hắn.
- Có người muốn hạ độc cho ta. Mạc Hoằng Nhất chỉ là vừa vặn gặp phải, xui xẻo uống nước có chứa phấn độc... Chỉ là, rốt cuộc có ai muốn giết ta?
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền hoàn toàn không nghĩ ra được.
Thân phận của hắn bây giờ là “Liễu Trình”, không thế nào đắc tội với người. Sẽ có người nào, tốn công phu lớn như vậy, làm ra phấn độc trân quý như vậy, muốn độc chết mình?
Chẳng lẽ là người của nghiệp đoàn y sư?
Mình thành hội trưởng, có chút không phục?
Lắc đầu.
Y sư cứu sống, lòng mang nhân từ. Có thể trở thành y sư chính thức, cho dù tâm thuật bất chính, cũng không đến mức sử dụng loại thủ đoạn thối nát này.
Trước đó không nói phấn Địa Càn này không có cách nào lấy mạng người. Quan trọng hơn chính là, cho dù giết chết mình, cũng rất dễ dàng bị tổng hội truy tìm điều tra, được một mất mười.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng nghĩ không ra được, rốt cuộc có người nào muốn giết chết hắn. Xoa xoa mi tâm, hắn không rầu rĩ nữa.
- Đi tới chỗ Lộ Trùng xem thử!
Mạnh Đào đi phía trước dẫn đường. Thời gian không lâu lắm, bọn họ đi tới ký túc xá của học sinh.
Lộ Trùng cũng không ở cùng với những học sinh khác, mà là ở trong một phòng nhỏ bên cạnh ký túc xa, nơi chỉ dùng để tới chứa cây lau nhà, tạp vật.
Ký túc xá của Thiên Vũ học viện, cơ bản đều là do bốn học sinh ở một phòng. Hắn sở dĩ lựa chọn nơi đây, chỉ vì sợ mình nói mớ, tiết lộ cơ mật.
Gian phòng chứa đồ tuy nhỏ, bẩn loạn, cũng chỉ có một mình, có thể bảo vệ cho bí mật trong lòng.
- Lộ Trùng, Lộ Trùng, ngày hôm nay thế nào không đi học? Lão sư tới thăm ngươi!
Đi tới trước cửa, Mạnh Đào đập vài cái.
Không thấy có lời đáp lại, tim Trương Huyền chợt đập “thịch thịch” một cái.
Người này thật sự không sẽ phải không chịu nổi kịch độc, đã chết rồi chứ!
Không do dự, hắn một bước đá văng cánh cửa, đi vào.
Gian phòng nhỏ hẹp, đổ đầy loại vật linh tinh, chỉ có điều, được sửa sang lại rất sạch sẽ. Chỗ góc khuất nhất, trên một chiếc giường nhỏ chỉ có thể khiến cho một người nghỉ ngơi trống trải.
- Không có ai?
Nơi này rất nhỏ, rất nhanh lại nhìn hết một vòng, vẫn chưa phát hiện ra bóng người. Nói cách khác... Lộ Trùng cũng không ở đây.
- Lão sư...
Mạnh Đào tinh mắt nhìn thấy gì, cầm lấy đưa tới.
Là một lá thư. Trên viết “Liễu lão sư thân khải“.
Xem ra, biết Trương Huyền sẽ tìm tới, hắn chuẩn bị từ lâu.
Trương Huyền tiện tay xé mở lá thư.
Chỉ có một hàng chữ, đơn giản rõ ràng.
- Liễu lão sư, thứ lỗi cho học sinh bất hiếu. Thù của cha mẹ không thể không báo. Không cần nhớ tới!
- Hắn... đi báo thù sao?
Lông mày hắn nhíu lại một cái.
Sớm biết rằng Lộ Trùng có thù lớn đốt thân, không một ngày nào không muốn đi báo thù. Nhưng vừa mới luyện thành độc thể đã tiến tới, cũng có chút quá sốt ruột!
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút hắn cũng lại bừng tỉnh.
Thù của cha mẹ, không đội trời chung. Nhẫn nhịn hơn hai năm, lúc này thực lực tiến bước lớn, khẳng định lại cũng không nhẫn nại được nữa.
- Không biết kẻ thù của hắn là ai...
Lộ Trùng rất sợ liên lụy tới vị lão sư này, vẫn chưa nói ra kẻ thù là ai. Hiện tại hắn chạy đi báo thù, cho dù muốn tìm, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được!
- Hai ngày nay ngươi lưu tâm quan sát, Thiên Vũ vương thành có người nào bị giết, hoặc xuất hiện náo động gì, lập tức báo cho ta biết!
Trương Huyền phân phó.
Một đám học sinh này, phía sau đều có thân thế rất hiển hách. Để cho một mình hắn đi hỏi thăm, mệt chết cũng không tìm được tin tức gì. Phân phó xuống, chắc hẳn là có thể rất nhanh biết được.
Lộ Trùng nếu giả vờ câm điếc, không dám nói lời nào, nói rõ kẻ thù khẳng định lại ở vương thành, hơn nữa địa vị không thấp!
Một khi có việc, tất nhiên sẽ gây ra chấn động. Đến lúc đó hắn tự nhiên lại có thể tìm tới.
- Lỗ mãng!
/3578
|