Các ngươi nói chuyện, chúng ta đều nghe được. Lại giới thiệu còn có ý nghĩa gì?
Mấu chốt nhất chính là, đã nói ra tên, hơn nữa, nhìn vẻ mặt ngươi mơ hồ, rất rõ ràng, đối phương có gia tộc gì, bối cảnh gì, bao nhiêu tuổi... cũng không biết!
Nói chẳng khác nào không nói, còn không bằng đừng giới thiệu, chúng ta còn có thể bớt nhận tổn thương...
Mạc Hoằng Nhất ở một bên, nước mắt tuôn ra ào ào.
Chuyện gì thế này.
Vì để cho độ tín nhiệm của hai học sinh tăng lên rất nhanh, hắn cũng thiếu chút nữa đối xử với đối phương trở thành tổ tông, mỗi ngày hỏi han ân cần, trên phương diện tu luyện tự mình chỉ điểm, đêm không thể chợp mắt, rất sợ xuất hiện một điểm lệch lạc...
Lại như vậy, độ tín nhiệm của hai người này đối với ta, cũng mới là bốn mươi hai. Ngươi thì hay rồi, ngay cả nhận biết học sinh cũng không nhận ra, tên cũng chưa từng nhớ kỹ, lại đạt được 61...
Ta nhổ vào. Người với người thế nào lại khác biệt lớn như vậy?
Quay đầu lại nhìn về phía hai học sinh của mình, không nhìn còn tốt, vừa nhìn tới, thiếu chút nữa suy sụp.
Chỉ thấy đôi mắt của hai người này đầy mong chờ nhìn về phía “Liễu lão sư“. Rất hiển nhiên, bọn họ một lòng muốn trở thành học sinh của hắn, đối với đám người Mộc Tuyết Tình tràn ngập hâm mộ.
Hai người các ngươi đủ rồi đấy. Cho ta chút mặt mũi. Đừng dùng loại ánh mắt này có được hay không?
Là chưa thấy qua lão sư hay sao? Lại nói, Mạc Hoằng Nhất ta đường đường là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ vương quốc, cũng hoàn toàn không yếu có được hay không?
Trước mắt biến thành màu đen, Mạc Hoằng Nhất rốt cuộc hiểu rõ, cùng đối phương sát hạch danh sư nhị tinh, là quyết định ngu xuẩn tới mức nào.
- Chính là tên biến thái...
Mạc Vũ cũng gắt lên một cái.
Không phải tận mắt nhìn thấy, người khác có khả năng cho rằng vị Trương Huyền này có thể là giả vờ. Độ tín nhiệm không có khả năng đạt được 61. Ngay cả tên người ta cũng không biết. Nhưng nàng lại biết, tuyệt đối là t sựhật.
Người này có đôi khi khôn khéo khiến người ta kinh hoàng, có đôi khi lại hồ đồ làm cho không người nào hiểu được.
Đừng nói là học sinh, cho dù nàng vị đệ nhất mỹ nữ Thiên Vũ vương quốc này, nếu không cùng hắn tìm được đại dược vương, có khả năng ngay cả tên cũng không nhớ được.
Suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta buồn bực.
- Chúng ta biết tên người học sinh này của ngươi. Vậy... có thể cũng thử xem độ tín nhiệm của vị Lộ Trùng này không?
Cố nén phiền muộn, Khương đường chủ không nhịn được mở miệng.
Một học sinh ngay cả tên cũng không biết, độ tín nhiệm đối với hắn còn đạt được 61. Vị Lộ Trùng này thì sao?
Vì người này, ngươi ngay cả Lâm gia cũng tự mình đấu!
Trương Huyền thoáng sửng sốt một chút:
- Cái này...
- Lão sư, học sinh nguyện ý thử xem!
Hắn còn chưa nói dứt lời, Lộ Trùng đã bước lên trước.
Hắn cũng muốn xem thử một chút, mình và lão sư rốt cuộc tín nhiệm cao bao nhiêu.
- Vậy được rồi. Tự mình cẩn thận một chút!
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung qua, biết đã không có cách nào từ chối, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Ban đầu, hắn nghĩ chỉ cần thông qua sát hạch là được, không muốn cho người này lên...
Ôi, muốn giấu mình thế nào lại khó như vậy?
Nếu như để cho Mạc Hoằng Nhất biết ý nghĩ này, nhất định sẽ trực tiếp nôn ra máu.
Đại ca, ta một lòng muốn phách lối, đáng tiếc, chính là phách lối không nổi...
Nhận được sự cho phép, Lộ Trùng đầy cao hứng đi vào phòng tín nhiệm.
Oong!
Phòng tín nhiệm khởi động, ánh sáng chớp động.
- Người học sinh này, độ tín nhiệm có thể cao hơn so với người kia không?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Tô sư có chút kỳ quái, không nhịn được truyền âm qua.
Hắn vừa tới Thiên Vũ vương quốc, liền đến nơi này. Đối với chuyện của Trương Huyền và Lộ Trùng, vẫn chưa nghe nói. Tất nhiên hắn cũng sẽ không biết rõ ràng, quan hệ của hai người, nhất định phải thâm sâu hơn so với vị Ký Ức vừa rồi rất nhiều.
- Tô sư nhìn tiếp là được!
Khương đường chủ khẽ cười.
Hắn tuy rằng không xác định được Lộ Trùng rốt cuộc có độ tín nhiệm bao nhiêu, nhưng một cảnh tượng trước đó vẫn còn ở trong mắt.
Vì báo thù cho học sinh, đường đường Lâm gia cũng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Loại tình huống này, độ tín nhiệm nếu như không cao, hắn cũng sẽ cảm thấy có phải điên rồi hay không.
- Ừ!
Nhìn nhau, Tô sư, Lăng sư biết Khương đường chủ nói như vậy, khẳng định có mục đích của chính mình, không kìm lòng được nhìn sang.
Những người khác cũng muốn xem thử rốt cuộc cao bao nhiêu. Toàn bộ đại sảnh, không có một người nào nói chuyện. Ánh mắt tất cả mọi người đều bắt đầu tập trung qua.
Oong!
Một lát sau, phòng tín nhiệm bắt đầu lắc lư. Trong tiếng động khẽ vang lên, một hàng con số chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy được mấy con số này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, giống như gặp quỷ, ngây người ngay tại chỗ.
Ngay cả Tô sư, Lăng sư, môi cũng run rẩy, tròng mắt sắp rơi xuống đất, không nhịn được thét một tiếng kinh hãi.
- Chín mươi... chín? Độ tín nhiệm chín mươi chín? Đây là...
- Tín nhiệm hoàn mỹ, sinh tử có nhau?
Mấu chốt nhất chính là, đã nói ra tên, hơn nữa, nhìn vẻ mặt ngươi mơ hồ, rất rõ ràng, đối phương có gia tộc gì, bối cảnh gì, bao nhiêu tuổi... cũng không biết!
Nói chẳng khác nào không nói, còn không bằng đừng giới thiệu, chúng ta còn có thể bớt nhận tổn thương...
Mạc Hoằng Nhất ở một bên, nước mắt tuôn ra ào ào.
Chuyện gì thế này.
Vì để cho độ tín nhiệm của hai học sinh tăng lên rất nhanh, hắn cũng thiếu chút nữa đối xử với đối phương trở thành tổ tông, mỗi ngày hỏi han ân cần, trên phương diện tu luyện tự mình chỉ điểm, đêm không thể chợp mắt, rất sợ xuất hiện một điểm lệch lạc...
Lại như vậy, độ tín nhiệm của hai người này đối với ta, cũng mới là bốn mươi hai. Ngươi thì hay rồi, ngay cả nhận biết học sinh cũng không nhận ra, tên cũng chưa từng nhớ kỹ, lại đạt được 61...
Ta nhổ vào. Người với người thế nào lại khác biệt lớn như vậy?
Quay đầu lại nhìn về phía hai học sinh của mình, không nhìn còn tốt, vừa nhìn tới, thiếu chút nữa suy sụp.
Chỉ thấy đôi mắt của hai người này đầy mong chờ nhìn về phía “Liễu lão sư“. Rất hiển nhiên, bọn họ một lòng muốn trở thành học sinh của hắn, đối với đám người Mộc Tuyết Tình tràn ngập hâm mộ.
Hai người các ngươi đủ rồi đấy. Cho ta chút mặt mũi. Đừng dùng loại ánh mắt này có được hay không?
Là chưa thấy qua lão sư hay sao? Lại nói, Mạc Hoằng Nhất ta đường đường là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ vương quốc, cũng hoàn toàn không yếu có được hay không?
Trước mắt biến thành màu đen, Mạc Hoằng Nhất rốt cuộc hiểu rõ, cùng đối phương sát hạch danh sư nhị tinh, là quyết định ngu xuẩn tới mức nào.
- Chính là tên biến thái...
Mạc Vũ cũng gắt lên một cái.
Không phải tận mắt nhìn thấy, người khác có khả năng cho rằng vị Trương Huyền này có thể là giả vờ. Độ tín nhiệm không có khả năng đạt được 61. Ngay cả tên người ta cũng không biết. Nhưng nàng lại biết, tuyệt đối là t sựhật.
Người này có đôi khi khôn khéo khiến người ta kinh hoàng, có đôi khi lại hồ đồ làm cho không người nào hiểu được.
Đừng nói là học sinh, cho dù nàng vị đệ nhất mỹ nữ Thiên Vũ vương quốc này, nếu không cùng hắn tìm được đại dược vương, có khả năng ngay cả tên cũng không nhớ được.
Suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta buồn bực.
- Chúng ta biết tên người học sinh này của ngươi. Vậy... có thể cũng thử xem độ tín nhiệm của vị Lộ Trùng này không?
Cố nén phiền muộn, Khương đường chủ không nhịn được mở miệng.
Một học sinh ngay cả tên cũng không biết, độ tín nhiệm đối với hắn còn đạt được 61. Vị Lộ Trùng này thì sao?
Vì người này, ngươi ngay cả Lâm gia cũng tự mình đấu!
Trương Huyền thoáng sửng sốt một chút:
- Cái này...
- Lão sư, học sinh nguyện ý thử xem!
Hắn còn chưa nói dứt lời, Lộ Trùng đã bước lên trước.
Hắn cũng muốn xem thử một chút, mình và lão sư rốt cuộc tín nhiệm cao bao nhiêu.
- Vậy được rồi. Tự mình cẩn thận một chút!
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung qua, biết đã không có cách nào từ chối, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Ban đầu, hắn nghĩ chỉ cần thông qua sát hạch là được, không muốn cho người này lên...
Ôi, muốn giấu mình thế nào lại khó như vậy?
Nếu như để cho Mạc Hoằng Nhất biết ý nghĩ này, nhất định sẽ trực tiếp nôn ra máu.
Đại ca, ta một lòng muốn phách lối, đáng tiếc, chính là phách lối không nổi...
Nhận được sự cho phép, Lộ Trùng đầy cao hứng đi vào phòng tín nhiệm.
Oong!
Phòng tín nhiệm khởi động, ánh sáng chớp động.
- Người học sinh này, độ tín nhiệm có thể cao hơn so với người kia không?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Tô sư có chút kỳ quái, không nhịn được truyền âm qua.
Hắn vừa tới Thiên Vũ vương quốc, liền đến nơi này. Đối với chuyện của Trương Huyền và Lộ Trùng, vẫn chưa nghe nói. Tất nhiên hắn cũng sẽ không biết rõ ràng, quan hệ của hai người, nhất định phải thâm sâu hơn so với vị Ký Ức vừa rồi rất nhiều.
- Tô sư nhìn tiếp là được!
Khương đường chủ khẽ cười.
Hắn tuy rằng không xác định được Lộ Trùng rốt cuộc có độ tín nhiệm bao nhiêu, nhưng một cảnh tượng trước đó vẫn còn ở trong mắt.
Vì báo thù cho học sinh, đường đường Lâm gia cũng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Loại tình huống này, độ tín nhiệm nếu như không cao, hắn cũng sẽ cảm thấy có phải điên rồi hay không.
- Ừ!
Nhìn nhau, Tô sư, Lăng sư biết Khương đường chủ nói như vậy, khẳng định có mục đích của chính mình, không kìm lòng được nhìn sang.
Những người khác cũng muốn xem thử rốt cuộc cao bao nhiêu. Toàn bộ đại sảnh, không có một người nào nói chuyện. Ánh mắt tất cả mọi người đều bắt đầu tập trung qua.
Oong!
Một lát sau, phòng tín nhiệm bắt đầu lắc lư. Trong tiếng động khẽ vang lên, một hàng con số chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy được mấy con số này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, giống như gặp quỷ, ngây người ngay tại chỗ.
Ngay cả Tô sư, Lăng sư, môi cũng run rẩy, tròng mắt sắp rơi xuống đất, không nhịn được thét một tiếng kinh hãi.
- Chín mươi... chín? Độ tín nhiệm chín mươi chín? Đây là...
- Tín nhiệm hoàn mỹ, sinh tử có nhau?
/3578
|