Trời đều vào chiều, mọi người khá an lạc trong việc nghỉ ngơi tại dinh thự. Dù sao sau những này căng thẳng thần kinh thép, họ cần một chút giải lao. Tất nhiên ngoại trừ Korito Oba cùng Diệp Thần ra, họ chẳng lúc nào là căng thẳng cả, ở tận thế giống như vào vườn bách thú ngắm khỉ một dạng.
Ngồi tại trong dinh thự vườn nhà, Diệp Thần không có ý định đi chào hỏi Souichiro Takagi. Korito Oba thì càng khỏi phải nói, nàng hiện tại tập trung vào chỉ dạy Saeko cùng với chú ý đến Shizuka thái độ. Bí mật của nàng tuyệt đối không thể để kẻ khác biết được. Nếu như Diệp Thần mà biết, nàng không dám tưởng tượng ra hậu quả.
“Đã vào môn hạ của ta thì cũng phải biết tên môn phái. Môn phái của chúng ta tên là… à quên không có tên. Nói chung thì bỏ qua phần này. Hiện tại môn phái có bốn người, ta là chưởng môn, Diệp Thần là ta con trai nuôi. Còn có một cái khác đệ tử, cuối cùng là ngươi. Nhân tiện thì ta cũng nói luôn. Người học võ không phải vì đánh đấm...” Korito Oba khinh phong lẫm liệt nói.
“Ta biết là vì bảo vệ kẻ yếu.” Saeko mở miệng nói lập tức liền ăn một cái gõ vào đầu.
“Ngu ngốc, ý ta là không cần ngươi tranh đấu, nhưng cần ngươi đánh kẻ khác. Giết kẻ khác là được rồi.” Korito Oba dạy bảo mở miệng nói.
“Oba san nói rất đúng, điều thứ hai ngươi cần khắc ghi chính là bạn bè không phải dùng để bán đứng...” Diệp Thần thay thế dạy bảo.
“Ta biết, đồng đội không thể phản bội nhau. Ui sao lại đánh ta?” Saeko gật đầu nói lập tức bị Korit Oba đánh đầu.
“Yếu còn ra gió ngu còn thích thể hiện. Ý của hắn là không được bán đứng chỉ được bán khi được giá. Môn phái chúng ta dùng lời kiếm lời không phải hoan hợp tông dùng lỗ kiếm lời hiểu không?” Korito Oba mở miệng răn dạy.
“Thế nào là dùng lỗ kiếm lời? Hay như vậy?” Saeko cảm giác mình bị cốc đầu đến đần đi nói.
“Hỏi quá ngu, dũng lỗ kiếm lời, khụ khụ ý nói dùng cái lỗ để kiếm cái lời ấy mà. Không nói chuyện này, cái thứ ba ngươi cần ghi nhớ. Kỳ ngộ cùng với tiền bạc đều là đồ vật của nhân vật chính. Động vào là chết đấy, chúng ta chỉ cần đi ngang đánh cái xì dầu là được. Đừng có tranh với đời, đời nó hiếp chết. Con người cứ thuận theo chiều gió mà sống. Người không liên quan đến mình thì sống chết mặc bay.” Korito Oba lần nữa nhắc nhở điều cuối cùng.
“Vậy ai là nhân vật chính?” Saeko càng lúc càng hồ đồ.
“Kẻ nào mạnh thì kẻ ấy nói tính, nắm đấm kẻ nào lớn kẻ đó làm nhân vật chính.” Korito Oba mở miệng cười nói.
“Chân lý xương máu cả đấy, Saeko ngươi tốt nhất lên lấy giấy ghi lại kẻo quên.” Diệp Thần đánh cái xì dầu nói.
“Ách, có lẽ không cần đâu.” Saeko lắc đầu nói. Chân lý gì mà toàn đi ngược lại cách làm người vậy.
“Saeko mặc dù ta là ngươi sư phụ, nhưng cha ông ta cũng có câu, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại bản thân. Ta không phải người có thể khai sáng cho ngươi, chỉ có thể cho ngươi cây nến để thắp sáng ước mơ mà thôi.” Korito Oba vô cùng nghiêm túc ra dáng trưởng bối nhìn Saeko mở miệng nói.
“Mặc dù ta không phải ngươi sư phụ, nhưng cũng tính là ngươi đại sư huynh. Có vấn đề gì tu luyện không hiểu, có thể tìm ta… vào ban đêm.” Diệp Thần cũng một bộ dạng anh cả vỗ vai Saeko đầy tình đồng môn nói.
“Oba sensei cầu mong ngươi dạy dỗ. Đại sư huynh nhẹ nhàng một chút.” Saeko nhấc mình thanh kiếm gỗ bên hông nghiêm túc cúi đầu cầu mong dạy bảo.
“Sẽ nhẹ nhàng, tất nhiên sẽ nhẹ nhàng rồi.” Diệp Thần nuốt vài ngụm nước bọt nói.
“Khụ khụ, Saeko đừng tin hắn, hắn lừa đấy, mấy bà vợ của hắn đều bị hắn chơi tàn rồi. Tin hắn ngươi nhất định bé bằng cây đũa lớn trở thành cây đại thụ.” Korito Oba kéo kéo Saeko nhắc nhở nàng coi chừng nói.
“Sư phụ ngươi không phải cũng đã từng...” Saeko nghi hoặc mở miệng muốn nói.
“Ho… khụ khụ… khụ… Oba san tự dưng ta cảm thấy chóng mặt buồn nôn… khụ… tứ chi co dật, có phải ta… sắp chết rồi không?” Diệp Thần lập tức xà vào Korito Oba trong lòng bệnh tật kêu khổ kêu sở. Để Korito Oba biết mình nhân lúc nàng say rượu cường bạo nàng, hắn tuyệt đối sẽ bị lột da.
“Sắp chết rồi, thì chết luôn đi.” Korito Oba ẩn Diệp Thần ngã sang một bên nói.
“Ngươi là người phụ nữ ác độc. Con tim ta đau quá men. Ách sờ nhầm bên… tim ta đau quá.” Diệp Thần làm bộ bi thương sờ vào mình lồng ngực nói.
“Sờ cái gì đấy? Người không tim không phổi cũng sẽ đau tìm. Mẹ ơi.” Korito Oba kinh ngạc nhìn Diệp Thần hoài nghi mình nhân sinh.
“Này, hai người rốt cuộc có muốn dạy hay là không dạy vậy?” Saeko nghi ngờ nhìn hai cái này con hàng.
“Tất nhiên ta sẽ dạy cho Saeko, nhưng ta chỉ dạy một lần, ngươi ngộ được bao nhiêu liền ngộ bấy nhiêu. Không ngộ được cảm thấy khó quá thì bỏ qua đi. Ta cũng lười nói.” Korito Oba khẽ ngáp một tiếng lười biếng mở miệng nói. Nếu người bình thường nhìn qua đã không muốn học rồi.
“Nhìn một lần ngộ được thì ngộ, không ngộ được, tối đến tìm ta, ta dạy cho.” Diệp Thần chính nghĩa lẫm liệt đại sư huynh nói.
“Đừng nghe hắn, hắn chỉ biết tụ khí tại đan điền, tụ một cái liền lớn cái bụng.” Korito Oba khinh bỉ nói.
“Nói cái gì hả?” Diệp Thần trừng mắt nói. Bà già này cố tính phá hư hắn chuyện tốt.
“Nói ngươi thì sao? Làm sao?” Korito Oba lè lưỡi nói.
“Bây giờ bà thích gì?” Diệp Thần vuốt tóc nhìn Korito Oba nói.
“Thích đánh nhau hả? Giỏi nhào vô.” Korito Oba khiêu khích.
“Giỏi vào trước đi.” Diệp Thần cũng khiêu khích không ra tay.
“Giỏi đánh trước đi.” Korito Oba không sợ.
“Bây giờ bà thích gì?” Diệp Thần liếm môi vẻ có chút không kiên nhẫn.
“Bây giờ làm sao?” Korito Oba cũng vênh mặt lên hỏi.
“Hai người rốt cuộc có dạy hay không vậy?” Saeko im lặng nhìn hai người hỏi.
“Từ từ, ngày hôm nay tôi không dạy cho bà già này một bài học. Tôi không họ Diệp tôi theo họ bà luôn.” Diệp Thần chỉ ngón tay vào mặt Korito Oba nói.
“Saeko ngươi cứ yên tâm, nhanh ấy mà. Ngày hôm nay không dạy tiểu tử này cách làm người. Ta không tên Korito Oba.” Korito Oba cũng kêu Saeko bình tĩnh lại nói.
“Bây giờ thì bà muốn sao?” Diệp Thần nhìn Korit Oba hỏi.
“Giỏi thì xông vào trước đi. Tưởng bố mày sợ à ý lộn bà mày à.” Korito Oba một bộ không sợ hãi nói.
“Thế thì chiến đi. Xông vô. Bà già” Diệp Thần cùng Korito Oba đấu mắt nói.
“Bây giờ muốn thế nào? Làm sao? Gọi ai già?” Korito Oba cũng đối đầu không chịu thua.
“Hai người dừng lại được không?” Saeko nhìn hai người đều mất bình tĩnh lớn giọng nói tay cầm thanh kiếm đều run lên cố gắng cầm cự không chém hai người.
“Ách, bà già ngày hôm nay ta mệt rồi, nếu bà đã chịu thua ta trở về ngủ một giấc, tạm biệt.” Diệp Thần lập tức muốn trốn nói.
“Này này, thế nào lại là ta thua.” Korito Oba giữ hắn lại không cho hắn chạy. Ngươi thế nào lại bỏ ta một mình. Nữ nhân tức giận chính là không nói lý lẽ, hiện tại Saeko giận như vậy, nàng sao dạy bảo.
“Này buông tay ra, nam nữ thụ thai bất thụ thân, ý lộn là thụ thụ bất thân. Mẹ ta nói thắng thua không quan trọng vui vẻ là được rồi. Không nên quan trọng hóa vấn đề quá. Cứ cho là ta thắng là được. Tạm biệt.” Diệp Thần lập tức quay đầu liền trốn.
“Này này,... Ách… Saeko tự dưng ta đau bụng, hôm nay học đến đây thôi. Dạy nhiều quá, sợ tư chất ngươi ngu dốt học không theo kịp. Tạm biệt.” Korito Oba nhìn Saeko một bộ hắc ám bộ mặt muốn đánh nhau lập tức quay đầu liền chạy.
“Đợi đã ta còn chưa có học được cái gì mà? Một thứ cũng không dạy liền kêu là nhiều?” Saeko lập tức cảm giác mình có chút trì độn đuổi theo. Nàng còn chưa học được cái mô tê gì đi. Thế nào lại tư chất ngu dốt? Hai con hàng này ngoài giới thiệu hoành tráng cũng cãi nhau ra, chẳng làm được trò trống gì.
Cuối cùng thì ba người lại tập trung lại một chỗ bắt đầu học võ công.
“Bước đầu tiên cần phải học chính là… là cái gì ý nhỉ? Ấy ấy các ngươi nhìn cái gì? Lâu rồi chưa có dạy đệ tử, cũng phải quên dạy từ đâu chứ? Để ta nhớ xem trong sách giáo khoa chương một nó viết cái gì đã.” Korito Oba ngồi đăm chiêu suy nghĩ rốt cuộc nên dạy thế nào.
“Vô dụng vãi đái.” Diệp Thần nhổ nước bọt khinh bỉ.
“Giỏi ngươi lên dạy đi.” Korito Oba cũng khinh bỉ nói. Ngươi so với ta mạnh hơn bao nhiêu.
“Ách, từ nhỏ sinh ra đã là thiên tài. Học cái gì nhìn cái là biết, khổ thật. Đến chương trình cơ bản cũng không cần học. Kêu ta dạy nàng, dạy cái gì?” Diệp Thần tự hào mở miệng nói.
“Hóa ra là thất học nói mẹ nó ra.” Korito Oba lần thứ hai khinh bỉ hắn.
“Khụ khụ, ta là không cần học không phải thất học.” Diệp Thần đính chính.
“Vậy hai ngươi rốt cuộc dạy ta cái gì hả?” Saeko nghi hoặc hỏi.
“Ách, cái này… hiện tại trong người ngươi tiềm ẩn một sức mạnh phi thường, để chúng ta từ từ khai quật. Môn võ công ắt hẳn phải tự ngươi ngộ ra.” Korito Oba chém gió nói. Nàng ngoài cạch dạy tụ khí vận công pháp ra, mấy cái còn lại chính là mù tịt. Mấy cái võ công nàng dùng đều theo bản năng tự thành cả. Dạy thế nào? Cả đại đệ tử nàng học đều bao năm nửa chiêu đều chưa rõ ràng.
“Khụ khụ, đúng là như vậy, ngộ ra cái gì còn phải xem ngươi thiên tư.” Diệp Thần cũng nói láo. Kỹ năng của hắn đều đến từ hệ thống, hắn dạy người khác sẽ chết người đấy.
“Vậy chúng ta mau bắt đầu đi.” Saeko lập tức háo hức chờ mong.
Diệp Thần cùng Korito Oba một bộ mặt nhìn nhau… dạy cái gì? Bọn họ dạy được cái gì? Dạy sẽ chết người thật đấy.
Ngồi tại trong dinh thự vườn nhà, Diệp Thần không có ý định đi chào hỏi Souichiro Takagi. Korito Oba thì càng khỏi phải nói, nàng hiện tại tập trung vào chỉ dạy Saeko cùng với chú ý đến Shizuka thái độ. Bí mật của nàng tuyệt đối không thể để kẻ khác biết được. Nếu như Diệp Thần mà biết, nàng không dám tưởng tượng ra hậu quả.
“Đã vào môn hạ của ta thì cũng phải biết tên môn phái. Môn phái của chúng ta tên là… à quên không có tên. Nói chung thì bỏ qua phần này. Hiện tại môn phái có bốn người, ta là chưởng môn, Diệp Thần là ta con trai nuôi. Còn có một cái khác đệ tử, cuối cùng là ngươi. Nhân tiện thì ta cũng nói luôn. Người học võ không phải vì đánh đấm...” Korito Oba khinh phong lẫm liệt nói.
“Ta biết là vì bảo vệ kẻ yếu.” Saeko mở miệng nói lập tức liền ăn một cái gõ vào đầu.
“Ngu ngốc, ý ta là không cần ngươi tranh đấu, nhưng cần ngươi đánh kẻ khác. Giết kẻ khác là được rồi.” Korito Oba dạy bảo mở miệng nói.
“Oba san nói rất đúng, điều thứ hai ngươi cần khắc ghi chính là bạn bè không phải dùng để bán đứng...” Diệp Thần thay thế dạy bảo.
“Ta biết, đồng đội không thể phản bội nhau. Ui sao lại đánh ta?” Saeko gật đầu nói lập tức bị Korit Oba đánh đầu.
“Yếu còn ra gió ngu còn thích thể hiện. Ý của hắn là không được bán đứng chỉ được bán khi được giá. Môn phái chúng ta dùng lời kiếm lời không phải hoan hợp tông dùng lỗ kiếm lời hiểu không?” Korito Oba mở miệng răn dạy.
“Thế nào là dùng lỗ kiếm lời? Hay như vậy?” Saeko cảm giác mình bị cốc đầu đến đần đi nói.
“Hỏi quá ngu, dũng lỗ kiếm lời, khụ khụ ý nói dùng cái lỗ để kiếm cái lời ấy mà. Không nói chuyện này, cái thứ ba ngươi cần ghi nhớ. Kỳ ngộ cùng với tiền bạc đều là đồ vật của nhân vật chính. Động vào là chết đấy, chúng ta chỉ cần đi ngang đánh cái xì dầu là được. Đừng có tranh với đời, đời nó hiếp chết. Con người cứ thuận theo chiều gió mà sống. Người không liên quan đến mình thì sống chết mặc bay.” Korito Oba lần nữa nhắc nhở điều cuối cùng.
“Vậy ai là nhân vật chính?” Saeko càng lúc càng hồ đồ.
“Kẻ nào mạnh thì kẻ ấy nói tính, nắm đấm kẻ nào lớn kẻ đó làm nhân vật chính.” Korito Oba mở miệng cười nói.
“Chân lý xương máu cả đấy, Saeko ngươi tốt nhất lên lấy giấy ghi lại kẻo quên.” Diệp Thần đánh cái xì dầu nói.
“Ách, có lẽ không cần đâu.” Saeko lắc đầu nói. Chân lý gì mà toàn đi ngược lại cách làm người vậy.
“Saeko mặc dù ta là ngươi sư phụ, nhưng cha ông ta cũng có câu, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại bản thân. Ta không phải người có thể khai sáng cho ngươi, chỉ có thể cho ngươi cây nến để thắp sáng ước mơ mà thôi.” Korito Oba vô cùng nghiêm túc ra dáng trưởng bối nhìn Saeko mở miệng nói.
“Mặc dù ta không phải ngươi sư phụ, nhưng cũng tính là ngươi đại sư huynh. Có vấn đề gì tu luyện không hiểu, có thể tìm ta… vào ban đêm.” Diệp Thần cũng một bộ dạng anh cả vỗ vai Saeko đầy tình đồng môn nói.
“Oba sensei cầu mong ngươi dạy dỗ. Đại sư huynh nhẹ nhàng một chút.” Saeko nhấc mình thanh kiếm gỗ bên hông nghiêm túc cúi đầu cầu mong dạy bảo.
“Sẽ nhẹ nhàng, tất nhiên sẽ nhẹ nhàng rồi.” Diệp Thần nuốt vài ngụm nước bọt nói.
“Khụ khụ, Saeko đừng tin hắn, hắn lừa đấy, mấy bà vợ của hắn đều bị hắn chơi tàn rồi. Tin hắn ngươi nhất định bé bằng cây đũa lớn trở thành cây đại thụ.” Korito Oba kéo kéo Saeko nhắc nhở nàng coi chừng nói.
“Sư phụ ngươi không phải cũng đã từng...” Saeko nghi hoặc mở miệng muốn nói.
“Ho… khụ khụ… khụ… Oba san tự dưng ta cảm thấy chóng mặt buồn nôn… khụ… tứ chi co dật, có phải ta… sắp chết rồi không?” Diệp Thần lập tức xà vào Korito Oba trong lòng bệnh tật kêu khổ kêu sở. Để Korito Oba biết mình nhân lúc nàng say rượu cường bạo nàng, hắn tuyệt đối sẽ bị lột da.
“Sắp chết rồi, thì chết luôn đi.” Korito Oba ẩn Diệp Thần ngã sang một bên nói.
“Ngươi là người phụ nữ ác độc. Con tim ta đau quá men. Ách sờ nhầm bên… tim ta đau quá.” Diệp Thần làm bộ bi thương sờ vào mình lồng ngực nói.
“Sờ cái gì đấy? Người không tim không phổi cũng sẽ đau tìm. Mẹ ơi.” Korito Oba kinh ngạc nhìn Diệp Thần hoài nghi mình nhân sinh.
“Này, hai người rốt cuộc có muốn dạy hay là không dạy vậy?” Saeko nghi ngờ nhìn hai cái này con hàng.
“Tất nhiên ta sẽ dạy cho Saeko, nhưng ta chỉ dạy một lần, ngươi ngộ được bao nhiêu liền ngộ bấy nhiêu. Không ngộ được cảm thấy khó quá thì bỏ qua đi. Ta cũng lười nói.” Korito Oba khẽ ngáp một tiếng lười biếng mở miệng nói. Nếu người bình thường nhìn qua đã không muốn học rồi.
“Nhìn một lần ngộ được thì ngộ, không ngộ được, tối đến tìm ta, ta dạy cho.” Diệp Thần chính nghĩa lẫm liệt đại sư huynh nói.
“Đừng nghe hắn, hắn chỉ biết tụ khí tại đan điền, tụ một cái liền lớn cái bụng.” Korito Oba khinh bỉ nói.
“Nói cái gì hả?” Diệp Thần trừng mắt nói. Bà già này cố tính phá hư hắn chuyện tốt.
“Nói ngươi thì sao? Làm sao?” Korito Oba lè lưỡi nói.
“Bây giờ bà thích gì?” Diệp Thần vuốt tóc nhìn Korito Oba nói.
“Thích đánh nhau hả? Giỏi nhào vô.” Korito Oba khiêu khích.
“Giỏi vào trước đi.” Diệp Thần cũng khiêu khích không ra tay.
“Giỏi đánh trước đi.” Korito Oba không sợ.
“Bây giờ bà thích gì?” Diệp Thần liếm môi vẻ có chút không kiên nhẫn.
“Bây giờ làm sao?” Korito Oba cũng vênh mặt lên hỏi.
“Hai người rốt cuộc có dạy hay không vậy?” Saeko im lặng nhìn hai người hỏi.
“Từ từ, ngày hôm nay tôi không dạy cho bà già này một bài học. Tôi không họ Diệp tôi theo họ bà luôn.” Diệp Thần chỉ ngón tay vào mặt Korito Oba nói.
“Saeko ngươi cứ yên tâm, nhanh ấy mà. Ngày hôm nay không dạy tiểu tử này cách làm người. Ta không tên Korito Oba.” Korito Oba cũng kêu Saeko bình tĩnh lại nói.
“Bây giờ thì bà muốn sao?” Diệp Thần nhìn Korit Oba hỏi.
“Giỏi thì xông vào trước đi. Tưởng bố mày sợ à ý lộn bà mày à.” Korito Oba một bộ không sợ hãi nói.
“Thế thì chiến đi. Xông vô. Bà già” Diệp Thần cùng Korito Oba đấu mắt nói.
“Bây giờ muốn thế nào? Làm sao? Gọi ai già?” Korito Oba cũng đối đầu không chịu thua.
“Hai người dừng lại được không?” Saeko nhìn hai người đều mất bình tĩnh lớn giọng nói tay cầm thanh kiếm đều run lên cố gắng cầm cự không chém hai người.
“Ách, bà già ngày hôm nay ta mệt rồi, nếu bà đã chịu thua ta trở về ngủ một giấc, tạm biệt.” Diệp Thần lập tức muốn trốn nói.
“Này này, thế nào lại là ta thua.” Korito Oba giữ hắn lại không cho hắn chạy. Ngươi thế nào lại bỏ ta một mình. Nữ nhân tức giận chính là không nói lý lẽ, hiện tại Saeko giận như vậy, nàng sao dạy bảo.
“Này buông tay ra, nam nữ thụ thai bất thụ thân, ý lộn là thụ thụ bất thân. Mẹ ta nói thắng thua không quan trọng vui vẻ là được rồi. Không nên quan trọng hóa vấn đề quá. Cứ cho là ta thắng là được. Tạm biệt.” Diệp Thần lập tức quay đầu liền trốn.
“Này này,... Ách… Saeko tự dưng ta đau bụng, hôm nay học đến đây thôi. Dạy nhiều quá, sợ tư chất ngươi ngu dốt học không theo kịp. Tạm biệt.” Korito Oba nhìn Saeko một bộ hắc ám bộ mặt muốn đánh nhau lập tức quay đầu liền chạy.
“Đợi đã ta còn chưa có học được cái gì mà? Một thứ cũng không dạy liền kêu là nhiều?” Saeko lập tức cảm giác mình có chút trì độn đuổi theo. Nàng còn chưa học được cái mô tê gì đi. Thế nào lại tư chất ngu dốt? Hai con hàng này ngoài giới thiệu hoành tráng cũng cãi nhau ra, chẳng làm được trò trống gì.
Cuối cùng thì ba người lại tập trung lại một chỗ bắt đầu học võ công.
“Bước đầu tiên cần phải học chính là… là cái gì ý nhỉ? Ấy ấy các ngươi nhìn cái gì? Lâu rồi chưa có dạy đệ tử, cũng phải quên dạy từ đâu chứ? Để ta nhớ xem trong sách giáo khoa chương một nó viết cái gì đã.” Korito Oba ngồi đăm chiêu suy nghĩ rốt cuộc nên dạy thế nào.
“Vô dụng vãi đái.” Diệp Thần nhổ nước bọt khinh bỉ.
“Giỏi ngươi lên dạy đi.” Korito Oba cũng khinh bỉ nói. Ngươi so với ta mạnh hơn bao nhiêu.
“Ách, từ nhỏ sinh ra đã là thiên tài. Học cái gì nhìn cái là biết, khổ thật. Đến chương trình cơ bản cũng không cần học. Kêu ta dạy nàng, dạy cái gì?” Diệp Thần tự hào mở miệng nói.
“Hóa ra là thất học nói mẹ nó ra.” Korito Oba lần thứ hai khinh bỉ hắn.
“Khụ khụ, ta là không cần học không phải thất học.” Diệp Thần đính chính.
“Vậy hai ngươi rốt cuộc dạy ta cái gì hả?” Saeko nghi hoặc hỏi.
“Ách, cái này… hiện tại trong người ngươi tiềm ẩn một sức mạnh phi thường, để chúng ta từ từ khai quật. Môn võ công ắt hẳn phải tự ngươi ngộ ra.” Korito Oba chém gió nói. Nàng ngoài cạch dạy tụ khí vận công pháp ra, mấy cái còn lại chính là mù tịt. Mấy cái võ công nàng dùng đều theo bản năng tự thành cả. Dạy thế nào? Cả đại đệ tử nàng học đều bao năm nửa chiêu đều chưa rõ ràng.
“Khụ khụ, đúng là như vậy, ngộ ra cái gì còn phải xem ngươi thiên tư.” Diệp Thần cũng nói láo. Kỹ năng của hắn đều đến từ hệ thống, hắn dạy người khác sẽ chết người đấy.
“Vậy chúng ta mau bắt đầu đi.” Saeko lập tức háo hức chờ mong.
Diệp Thần cùng Korito Oba một bộ mặt nhìn nhau… dạy cái gì? Bọn họ dạy được cái gì? Dạy sẽ chết người thật đấy.
/782
|