Thiên Đạo Hệ Thống
Chương 637 - Highschool Of The Dead-Con Trai Ngủ Cùng Mẹ Mình Có Gì Sai Trái
/782
|
Tấn công bất ngờ, Souichiro Takagi vung kiếm chém mạnh về phía Korito Oba muốn đem nàng chém thành hai nửa. Korito Oba hai tay đều không chạm vào thanh kiếm chỉ nhẹ nhàng châm điếu thuốc khẽ hút một hơi.
“Chỉ huy thật mạnh. Cô nàng chết chắc.” Đám người đi theo nhà Takagi ánh mắt lập tức sáng chói nhìn Souichiro Takagi.
“Cẩn thận.” Mọi người lập tức lo lắng, Saeko liền nghĩ xông đến bảo vệ. Nhưng một cảnh tượng lập tức khiến mọi người đều phải trố mắt nhìn.
Korito Oba khẽ điếu thuốc ra khỏi miệng khẽ thở một hơi, cùng với lúc này, tưởng như không chút nào nguy hiểm Souichiro Takagi. Lập tức bị bay ngược trở lại, chiếc kiếm đang cắm trên mặt đất không hiểu tại sao tự động bay lên trên không trung với một tốc độ cực nhanh cắm thẳng vào cằm của Souichiro Takagi. Lần này hắn hẳn phải đi trồng lại cả hàm răng, cùng lúc này vợ của hắn cũng bị Diệp Thần cắm ngón tay vào chỗ đó, cái chỗ đó đó sau đó liền trở nên mềm oặt người phun ra một chút nước ướt đẫm. Quả nhiên là chồng tung (trên không chung) vợ nứn… g í lộn là chồng tung vợ hứng (tình).
Còn thanh kiếm thì lần nữa thu vào vỏ cắm tại trên mặt đất. Korito Oba nhàn nhã nhả ra một chút khói từ cửa miệng.
“Ta nói rồi, muốn đấu với ta cần một ngàn ngươi trang bị đầy đủ vũ trang rồi hẵng nói.” Korito Oba tự tin nói.
“Cha...” Saya Takagi nhìn thấy cha mình bị đánh gục trên mặt đất, miệng xuất hiện máu không biết sống chết lập tức lo lắng chạy tới.
Takagi phu nhân Takagi Yuriko cũng một bộ kinh hãi nhưng không có chạy tới chỉ lẳng lặng đứng từ phía xa. Hiện tại nàng đều ướt thẫm một mảng váy, đi lên đó nhất định sẽ bị phát hiện ra. Hiện tại mọi người đang tập trung sự chú ý với chồng nàng, hiện giờ đi lên chính là tự hại mình, nàng cũng không ngốc vậy. Lợi dụng lúc hỗn loạn, nàng nhanh chóng chuồn về phòng, trước khi trở lại cũng không quên bắn cho Diệp Thần một cái mị nhãn.
“Quả nhiên là hồ ly tinh.” Diệp Thần nhìn nàng biến mất khẽ lắc đầu thở dài. Cô nàng này đúng là cực phẩm, mặc dù đã sinh con nhưng chỗ đó vẫn còn rất khăn khít, nước non cũng vô cùng đầy đủ, thật sự là cực phẩm. Tiếc là nhân thê không phải xử nữ,. Nhưng cũng không sao, đợi nàng trở thành hắn nữ nhân. Hắn liền nghiên cứu luyện chế Hồi Xuân Đan, mỗi ngày cho nàng uống một viên, mỗi ngày lại phá nàng một lần. Hắc hắc nghĩ đến đã kích thích, hắn muốn xem, một cái nhân thể bị bóc tem đi bóc tem lại không biết bao nhiêu lần sẽ có cảm giác gì.
“Chỉ bị va chạm mạnh thôi, không có chết đâu, nhưng chắc cũng gẫy mất vài cái răng.” Korito Oba lười biếng nhìn đám người nhấc lên mình kiếm dắt vào ngang hông nói.
“Oba sensei… cảm ơn đã nhẹ tay. Các ngươi còn nhìn gì? Còn không mau bê cha ta về phòng nghỉ ngơi?” Saya Takagi biết Korito Oba đã nương tay liền gật đầu đối với đám thủ hạ mở miệng nói.
Bị thúc dục, đám người liền từ trong mơ tỉnh lại, nhanh chóng bế mình thần tượng trở về phòng. Tuy nhiên nhận thức của họ lần nữa bị đánh vỡ. Nam nhân không bao giờ bị đánh bại tạo cho họ niềm tin lại dễ dàng như vậy bị đánh vỡ miệng ngất trên mặt đất. E rằng về sau thủ lĩnh uy quyền sẽ bị mai mọt không ít.
“Vừa rồi… là...” Saeko nghi hoặc nhìn Korito Oba vừa rồi rõ ràng không chạm vào kiếm.
“Nói thử một chút.” Korito Oba nhìn nàng cũng có chút hứng thú lắng nghe.
“Oba sensei, ngươi sử dụng chân của mình đá vào đầu kiếm khiến lưỡi kiếm bật lên đánh vào Takagi gia chủ sao?” Saeko nói ra mình phán đoán nói.
“Ngươi nhìn thấy chân ta có di chuyển hay sao?” Korito Oba sờ sờ cằm hỏi.
“Không có.” Saeko thành thật trả lời, có thể là tốc độ của Oba sensei quá nhanh nàng ánh mắt không thể bắt kịp.
“Xem ra vẫn là quá kém, ngươi vẫn còn cần phải học nhiều thứ lắm.” Korito Oba vỗ vỗ vai Saeko mở miệng nói.
“Ta… nghĩ sai sao?” Saeko mờ mịt hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì. Đám người cũng một mặt ngốc bức, không dùng tay cũng không dùng chân, chẳng lẽ thanh kiếm lại tự bay lên.
“Không chỉ sai, là hoàn toàn sai. Saeko ngươi thật sự còn phải học rất nhiều. Vừa rồi Oba san, nàng là sử dụng khí khiến thanh kiếm bay lên. Nói dễ hiểu thì là Oba san đã đặt một lượng khí của mình vào bên trong vỏ bao thanh kiếm hình thành một tầng áp suất nén lại khi độ nén đạt đến mức cực đại, thanh kiếm sẽ bị bắn ra khỏi vỏ sau đó nhanh chóng trở lại trong vỏ do trọng lực của thanh kiếm cùng lực hút như lúc ngươi thấy.” Diệp Thần bước đến giải thích.
“Này, bí quyết của ta ngươi nói toạc ra thế hả?” Korito Oba nhìn Diệp Thần có chút bất bình, đệ tử của nàng phải để nàng dạy chứ.
“Có chút mánh khóe làm gì xứng gọi là bí quyết.” Diệp Thần nhổ nước bọt coi khinh, ở trong hắn thế giới chỉ cần ám kính cảnh giới đều có thể làm trò này như một trò chơi.
“Nguyên lý đơn giản như vậy, nhưng điều cốt yếu vẫn là ở khả năng kiểm soát lượng khí ngươi đưa vào bên trong thanh kiếm. Không đạt điến mức độ thuần thục vận dụng khí như vậy, thì không thể xông xáo ra bên ngoài được.” Korito Oba vẫn mở miệng nói. Để có thể đạt đến trình độ vận dụng thành thạo như nàng thật không đơn giản.
“Ta hiểu rõ.” Saeko gật đầu nói. Nàng đã thử tu luyện đương nhiên hiểu sơ qua về cách sử dụng khí nén, nhưng có thể vận dụng như Oba sensei nàng hoàn toàn làm không được. Phải biết Oba sensei căn thời gian mà Takagi gia chủ tấn công nàng chỉ cần chậm một giây cũng không được. Cho thấy Korito Oba khả năng nắm giữ đã đạt đến cảnh giới lệ vô hư phát.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nàng cảm thấy so với ăn đống táo kia hữu dụng rất nhiều. Tuy rất hư vô mờ mịt nhưng nàng tin sớm muộn nàng cũng sẽ ngộ ra được. Vừa rồi Korito Oba tùy ý một cách vận dụng để nàng nảy ra rất nhiều ý tưởng về chiêu thức của mình.
“Không nói cái này. Chúng ta vẫn la đi ăn trước. Ta cảm thấy đói rồi. Trời cũng bắt đầu tối, ta còn muốn đi ngủ. Có việc gì mai lại nói.” Diệp Thần khẽ ngáp một cái liền hướng vào trong nhà đi tới.
“Đợi ta với. Ta cũng đói nữa.” Shizuka giáo y muốn bám theo Diệp Thần lập tức bị Korito Oba kéo lại áo không dám cựa quậy tội nghiệp đứng im.
“Ta cũng đi ăn. Mà đúng rồi, Saeko… ngươi rảnh thì dạy dỗ một chút Shizuka cùng Rei và Saya. Chiến lực của các nàng quá yếu, lần sau ta không muốn lần nữa giải quyết mấy việc như thế này. Phiền phức. Mập mạp ngươi lo mà bảo vệ đống súng ống này đi, mất súng thì mất mạng.” Korito Oba bỏ lại mọi người cùng Diệp Thần đi. Nàng không thể để Shizuka tiếp cận Diệp Thần được, như vậy đối với nàng bí mật có nguy hiểm rất lớn.
“Ta không muốn học, Diệp-kun sẽ bảo vệ ta.” Shizuka giáo y không muốn học nói. Đánh nhau cái gì hù nàng sợ chết khiếp hà.
“Im lặng và làm đi hiểu không?” Korito Oba một bộ dạng hung thần ác sát nhìn Shizuka giáo y không nàng cắn chặt môi liên tục gật đầu sợ chết khiếp, chỉ còn thiễu mỗi tiểu ra quần. À mà hình như…
“Xè… tịch tịch…” Một tiếng động nho nhỏ vang lên, Shizuka giáo y đỏ mặt che mình bộ hạ xấu hổ.
“Này ngươi vừa tiểu ra quần đó hả?” Korito Oba ánh mắt nghi ngờ nhìn Shizuka giáo y, cô nàng này không yếu ớt đến thế chứ.
“Không… không có… hu… hic...” Shizuka giáo y đều liên tục lắc đầu như đứa trẻ con bị cô giáo bắt nạt đáng thương nói.
“Thật là… ta có đáng sợ vậy sao?” Korito Oba lẩm bẩm cầm kiếm lên lẩm bẩm quay đầu đi. Shizuka giáo y đứng như trời chồng một dạng không dám di chuyển, chân nàng đều sợ đến cứng lại.
“Này bà già. Bà bắt nạt Shizuka san hơi nhiều rồi đấy.” Diệp Thần thấy Korito Oba đi tới cùng hắn khẽ nhắc nhở nói.
“Có sao? Ngươi cảm thấy xót?” Korito Oba cảm giác có chút khó chịu hỏi.
“Ta đương nhiên xót, đó là nữ nhân của ta.” Diệp Thần khẳng định nói. Hắn không xót nàng, để thằng hàng xóm thương xót nàng sao.
“Vậy còn ta thì sao?” Korito Oba tự chỉ mình bất bình.
“Bà có chỗ nào giống nữ nhân sao?” Diệp Thần giả bộ kinh ngạc như phát hiện ra bí mật động trời trong bộ phim kinh dị nói.
“Ta có chỗ nào không giống, ngực nở, mông cong, cũng có thể sinh con.” Korito Oba nâng mình bộ ngực sữa lớn.
“Ực… khụ khụ… bà là mẹ ta.” Diệp Thần khẽ nuốt nước bọt hồi tưởng lại đêm đó bộ ngực sửa này bị hắn lưỡi mút đi mút lại đều không thấy chán. Quả thật rất hồi tưởng.
“Có đứa con nào nhìn mẹ mình mà muốn ngủ nàng như ngươi sao?” Korito Oba khinh bỉ hỏi.
“Bà là mẹ của ta, con trai ngủ cùng mẹ có gì sai trái?” Diệp Thần không phục nói.
“Tất nhiên là chỉ ngủ thì không sai trái nhưng ngủ mà mang thai thì nó lại là vấn đề khác. Ta vẫn nhớ được ngươi từng nói. Mẹ ta muốn ngươi sinh con cho ta. Chậc chậc, biến thái. Ta nhưng là nhân thê, là phụ nữ có chồng. Dượng của ngươi cũng còn không dám làm ta mang thai đâu.” Korito Oba nhổ nước bọt nhớ lại nói.
“Sớm muộn có ngày, ta khiến bà sinh cho ta một đứa con từ chính cái bụng của bà. Còn nữa dượng cái rắm, ta nói rồi ngươi là mẹ ta cũng là nữ nhân của ta.” Diệp Thần nhìn Korito Oba đầy khao khát chiếm đóng.
“Nếu ta thật sự mang thai ngươi con, Korito Oba ta liền theo họ của ngươi. Sống là người của ngươi, chết là ma của ngươi. Cho ngươi làm chọn đời bồn chứa tinh. Nếu ngươi làm không được, thì về sau gặp ta ngoan ngoan gọi Oba sama là được.” Korito Oba thô tục khinh bỉ nói. Mang thai sao? Chết cười nàng rồi.
“Là ngươi nói. Nếu ta làm được, từ nay về sau ngươi ngoan ngoan ở lại bên cạnh ta làm bồn chứa. Hắc hắc… lão tử nhất định đem ngươi bơm chết.” Diệp Thần thấy Korito Oba chơi lớn như vậy liền lập tức bắt lấy. Lão tử chơi ngươi cả đêm qua, không khiến ngươi mang thai thì gọi ngươi một tiếng Oba Sama cũng không có thua lỗ gì, mà nếu thành công hắc hắc...
“Ngươi vẫn là cứ mơ đi.” Korito Oba lè lưỡi nhìn Diệp Thần nói. Nghĩ đến mang thai, nàng vừa cảm thấy buồn cười vừa rơi nước mắt. Tại sao ư, ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Thần đang đi bên cạnh vui cười ánh mắt trở nên phức tạp, có đau đớn, có xót thương, cũng có thống khổ. Có lẽ hắn cả đời này sẽ không biết nàng đã làm những gì cho hắn hay những gì nàng đã mất đi vì hắn, hoặc là đã chịu những tổn thương nào, kể cả việc mất đi khả năng làm mẹ hay khả năng phân biệt màu sắc, cũng như tuổi thọ của mình... Nhưng nàng tuyệt đối không hối hận về những gì mình hi sinh có lẽ đó là cách mà nàng chuộc tội vì những thứ nàng đã làm tổn thương hắn.
“Chỉ huy thật mạnh. Cô nàng chết chắc.” Đám người đi theo nhà Takagi ánh mắt lập tức sáng chói nhìn Souichiro Takagi.
“Cẩn thận.” Mọi người lập tức lo lắng, Saeko liền nghĩ xông đến bảo vệ. Nhưng một cảnh tượng lập tức khiến mọi người đều phải trố mắt nhìn.
Korito Oba khẽ điếu thuốc ra khỏi miệng khẽ thở một hơi, cùng với lúc này, tưởng như không chút nào nguy hiểm Souichiro Takagi. Lập tức bị bay ngược trở lại, chiếc kiếm đang cắm trên mặt đất không hiểu tại sao tự động bay lên trên không trung với một tốc độ cực nhanh cắm thẳng vào cằm của Souichiro Takagi. Lần này hắn hẳn phải đi trồng lại cả hàm răng, cùng lúc này vợ của hắn cũng bị Diệp Thần cắm ngón tay vào chỗ đó, cái chỗ đó đó sau đó liền trở nên mềm oặt người phun ra một chút nước ướt đẫm. Quả nhiên là chồng tung (trên không chung) vợ nứn… g í lộn là chồng tung vợ hứng (tình).
Còn thanh kiếm thì lần nữa thu vào vỏ cắm tại trên mặt đất. Korito Oba nhàn nhã nhả ra một chút khói từ cửa miệng.
“Ta nói rồi, muốn đấu với ta cần một ngàn ngươi trang bị đầy đủ vũ trang rồi hẵng nói.” Korito Oba tự tin nói.
“Cha...” Saya Takagi nhìn thấy cha mình bị đánh gục trên mặt đất, miệng xuất hiện máu không biết sống chết lập tức lo lắng chạy tới.
Takagi phu nhân Takagi Yuriko cũng một bộ kinh hãi nhưng không có chạy tới chỉ lẳng lặng đứng từ phía xa. Hiện tại nàng đều ướt thẫm một mảng váy, đi lên đó nhất định sẽ bị phát hiện ra. Hiện tại mọi người đang tập trung sự chú ý với chồng nàng, hiện giờ đi lên chính là tự hại mình, nàng cũng không ngốc vậy. Lợi dụng lúc hỗn loạn, nàng nhanh chóng chuồn về phòng, trước khi trở lại cũng không quên bắn cho Diệp Thần một cái mị nhãn.
“Quả nhiên là hồ ly tinh.” Diệp Thần nhìn nàng biến mất khẽ lắc đầu thở dài. Cô nàng này đúng là cực phẩm, mặc dù đã sinh con nhưng chỗ đó vẫn còn rất khăn khít, nước non cũng vô cùng đầy đủ, thật sự là cực phẩm. Tiếc là nhân thê không phải xử nữ,. Nhưng cũng không sao, đợi nàng trở thành hắn nữ nhân. Hắn liền nghiên cứu luyện chế Hồi Xuân Đan, mỗi ngày cho nàng uống một viên, mỗi ngày lại phá nàng một lần. Hắc hắc nghĩ đến đã kích thích, hắn muốn xem, một cái nhân thể bị bóc tem đi bóc tem lại không biết bao nhiêu lần sẽ có cảm giác gì.
“Chỉ bị va chạm mạnh thôi, không có chết đâu, nhưng chắc cũng gẫy mất vài cái răng.” Korito Oba lười biếng nhìn đám người nhấc lên mình kiếm dắt vào ngang hông nói.
“Oba sensei… cảm ơn đã nhẹ tay. Các ngươi còn nhìn gì? Còn không mau bê cha ta về phòng nghỉ ngơi?” Saya Takagi biết Korito Oba đã nương tay liền gật đầu đối với đám thủ hạ mở miệng nói.
Bị thúc dục, đám người liền từ trong mơ tỉnh lại, nhanh chóng bế mình thần tượng trở về phòng. Tuy nhiên nhận thức của họ lần nữa bị đánh vỡ. Nam nhân không bao giờ bị đánh bại tạo cho họ niềm tin lại dễ dàng như vậy bị đánh vỡ miệng ngất trên mặt đất. E rằng về sau thủ lĩnh uy quyền sẽ bị mai mọt không ít.
“Vừa rồi… là...” Saeko nghi hoặc nhìn Korito Oba vừa rồi rõ ràng không chạm vào kiếm.
“Nói thử một chút.” Korito Oba nhìn nàng cũng có chút hứng thú lắng nghe.
“Oba sensei, ngươi sử dụng chân của mình đá vào đầu kiếm khiến lưỡi kiếm bật lên đánh vào Takagi gia chủ sao?” Saeko nói ra mình phán đoán nói.
“Ngươi nhìn thấy chân ta có di chuyển hay sao?” Korito Oba sờ sờ cằm hỏi.
“Không có.” Saeko thành thật trả lời, có thể là tốc độ của Oba sensei quá nhanh nàng ánh mắt không thể bắt kịp.
“Xem ra vẫn là quá kém, ngươi vẫn còn cần phải học nhiều thứ lắm.” Korito Oba vỗ vỗ vai Saeko mở miệng nói.
“Ta… nghĩ sai sao?” Saeko mờ mịt hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì. Đám người cũng một mặt ngốc bức, không dùng tay cũng không dùng chân, chẳng lẽ thanh kiếm lại tự bay lên.
“Không chỉ sai, là hoàn toàn sai. Saeko ngươi thật sự còn phải học rất nhiều. Vừa rồi Oba san, nàng là sử dụng khí khiến thanh kiếm bay lên. Nói dễ hiểu thì là Oba san đã đặt một lượng khí của mình vào bên trong vỏ bao thanh kiếm hình thành một tầng áp suất nén lại khi độ nén đạt đến mức cực đại, thanh kiếm sẽ bị bắn ra khỏi vỏ sau đó nhanh chóng trở lại trong vỏ do trọng lực của thanh kiếm cùng lực hút như lúc ngươi thấy.” Diệp Thần bước đến giải thích.
“Này, bí quyết của ta ngươi nói toạc ra thế hả?” Korito Oba nhìn Diệp Thần có chút bất bình, đệ tử của nàng phải để nàng dạy chứ.
“Có chút mánh khóe làm gì xứng gọi là bí quyết.” Diệp Thần nhổ nước bọt coi khinh, ở trong hắn thế giới chỉ cần ám kính cảnh giới đều có thể làm trò này như một trò chơi.
“Nguyên lý đơn giản như vậy, nhưng điều cốt yếu vẫn là ở khả năng kiểm soát lượng khí ngươi đưa vào bên trong thanh kiếm. Không đạt điến mức độ thuần thục vận dụng khí như vậy, thì không thể xông xáo ra bên ngoài được.” Korito Oba vẫn mở miệng nói. Để có thể đạt đến trình độ vận dụng thành thạo như nàng thật không đơn giản.
“Ta hiểu rõ.” Saeko gật đầu nói. Nàng đã thử tu luyện đương nhiên hiểu sơ qua về cách sử dụng khí nén, nhưng có thể vận dụng như Oba sensei nàng hoàn toàn làm không được. Phải biết Oba sensei căn thời gian mà Takagi gia chủ tấn công nàng chỉ cần chậm một giây cũng không được. Cho thấy Korito Oba khả năng nắm giữ đã đạt đến cảnh giới lệ vô hư phát.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nàng cảm thấy so với ăn đống táo kia hữu dụng rất nhiều. Tuy rất hư vô mờ mịt nhưng nàng tin sớm muộn nàng cũng sẽ ngộ ra được. Vừa rồi Korito Oba tùy ý một cách vận dụng để nàng nảy ra rất nhiều ý tưởng về chiêu thức của mình.
“Không nói cái này. Chúng ta vẫn la đi ăn trước. Ta cảm thấy đói rồi. Trời cũng bắt đầu tối, ta còn muốn đi ngủ. Có việc gì mai lại nói.” Diệp Thần khẽ ngáp một cái liền hướng vào trong nhà đi tới.
“Đợi ta với. Ta cũng đói nữa.” Shizuka giáo y muốn bám theo Diệp Thần lập tức bị Korito Oba kéo lại áo không dám cựa quậy tội nghiệp đứng im.
“Ta cũng đi ăn. Mà đúng rồi, Saeko… ngươi rảnh thì dạy dỗ một chút Shizuka cùng Rei và Saya. Chiến lực của các nàng quá yếu, lần sau ta không muốn lần nữa giải quyết mấy việc như thế này. Phiền phức. Mập mạp ngươi lo mà bảo vệ đống súng ống này đi, mất súng thì mất mạng.” Korito Oba bỏ lại mọi người cùng Diệp Thần đi. Nàng không thể để Shizuka tiếp cận Diệp Thần được, như vậy đối với nàng bí mật có nguy hiểm rất lớn.
“Ta không muốn học, Diệp-kun sẽ bảo vệ ta.” Shizuka giáo y không muốn học nói. Đánh nhau cái gì hù nàng sợ chết khiếp hà.
“Im lặng và làm đi hiểu không?” Korito Oba một bộ dạng hung thần ác sát nhìn Shizuka giáo y không nàng cắn chặt môi liên tục gật đầu sợ chết khiếp, chỉ còn thiễu mỗi tiểu ra quần. À mà hình như…
“Xè… tịch tịch…” Một tiếng động nho nhỏ vang lên, Shizuka giáo y đỏ mặt che mình bộ hạ xấu hổ.
“Này ngươi vừa tiểu ra quần đó hả?” Korito Oba ánh mắt nghi ngờ nhìn Shizuka giáo y, cô nàng này không yếu ớt đến thế chứ.
“Không… không có… hu… hic...” Shizuka giáo y đều liên tục lắc đầu như đứa trẻ con bị cô giáo bắt nạt đáng thương nói.
“Thật là… ta có đáng sợ vậy sao?” Korito Oba lẩm bẩm cầm kiếm lên lẩm bẩm quay đầu đi. Shizuka giáo y đứng như trời chồng một dạng không dám di chuyển, chân nàng đều sợ đến cứng lại.
“Này bà già. Bà bắt nạt Shizuka san hơi nhiều rồi đấy.” Diệp Thần thấy Korito Oba đi tới cùng hắn khẽ nhắc nhở nói.
“Có sao? Ngươi cảm thấy xót?” Korito Oba cảm giác có chút khó chịu hỏi.
“Ta đương nhiên xót, đó là nữ nhân của ta.” Diệp Thần khẳng định nói. Hắn không xót nàng, để thằng hàng xóm thương xót nàng sao.
“Vậy còn ta thì sao?” Korito Oba tự chỉ mình bất bình.
“Bà có chỗ nào giống nữ nhân sao?” Diệp Thần giả bộ kinh ngạc như phát hiện ra bí mật động trời trong bộ phim kinh dị nói.
“Ta có chỗ nào không giống, ngực nở, mông cong, cũng có thể sinh con.” Korito Oba nâng mình bộ ngực sữa lớn.
“Ực… khụ khụ… bà là mẹ ta.” Diệp Thần khẽ nuốt nước bọt hồi tưởng lại đêm đó bộ ngực sửa này bị hắn lưỡi mút đi mút lại đều không thấy chán. Quả thật rất hồi tưởng.
“Có đứa con nào nhìn mẹ mình mà muốn ngủ nàng như ngươi sao?” Korito Oba khinh bỉ hỏi.
“Bà là mẹ của ta, con trai ngủ cùng mẹ có gì sai trái?” Diệp Thần không phục nói.
“Tất nhiên là chỉ ngủ thì không sai trái nhưng ngủ mà mang thai thì nó lại là vấn đề khác. Ta vẫn nhớ được ngươi từng nói. Mẹ ta muốn ngươi sinh con cho ta. Chậc chậc, biến thái. Ta nhưng là nhân thê, là phụ nữ có chồng. Dượng của ngươi cũng còn không dám làm ta mang thai đâu.” Korito Oba nhổ nước bọt nhớ lại nói.
“Sớm muộn có ngày, ta khiến bà sinh cho ta một đứa con từ chính cái bụng của bà. Còn nữa dượng cái rắm, ta nói rồi ngươi là mẹ ta cũng là nữ nhân của ta.” Diệp Thần nhìn Korito Oba đầy khao khát chiếm đóng.
“Nếu ta thật sự mang thai ngươi con, Korito Oba ta liền theo họ của ngươi. Sống là người của ngươi, chết là ma của ngươi. Cho ngươi làm chọn đời bồn chứa tinh. Nếu ngươi làm không được, thì về sau gặp ta ngoan ngoan gọi Oba sama là được.” Korito Oba thô tục khinh bỉ nói. Mang thai sao? Chết cười nàng rồi.
“Là ngươi nói. Nếu ta làm được, từ nay về sau ngươi ngoan ngoan ở lại bên cạnh ta làm bồn chứa. Hắc hắc… lão tử nhất định đem ngươi bơm chết.” Diệp Thần thấy Korito Oba chơi lớn như vậy liền lập tức bắt lấy. Lão tử chơi ngươi cả đêm qua, không khiến ngươi mang thai thì gọi ngươi một tiếng Oba Sama cũng không có thua lỗ gì, mà nếu thành công hắc hắc...
“Ngươi vẫn là cứ mơ đi.” Korito Oba lè lưỡi nhìn Diệp Thần nói. Nghĩ đến mang thai, nàng vừa cảm thấy buồn cười vừa rơi nước mắt. Tại sao ư, ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Thần đang đi bên cạnh vui cười ánh mắt trở nên phức tạp, có đau đớn, có xót thương, cũng có thống khổ. Có lẽ hắn cả đời này sẽ không biết nàng đã làm những gì cho hắn hay những gì nàng đã mất đi vì hắn, hoặc là đã chịu những tổn thương nào, kể cả việc mất đi khả năng làm mẹ hay khả năng phân biệt màu sắc, cũng như tuổi thọ của mình... Nhưng nàng tuyệt đối không hối hận về những gì mình hi sinh có lẽ đó là cách mà nàng chuộc tội vì những thứ nàng đã làm tổn thương hắn.
/782
|