Trời đều sắp tối, chạy thục mạng Đông Phương Bạch đều không dám ngừng nghỉ. Chỉ cần nàng dám dừng lại một giây đồng hồ, đám thú phía sau liền xơi tái nàng ngay lập tức. Không biết tự lúc nào, cước bộ cùng chân của nàng vô cùng đồng đều nhẹ nhàng một cách lạ kỳ khả năng né tránh các chướng ngại vật cũng cải thiện vô cùng lớn. Bao cát ở chân cũng không còn cảm thấy nặng nề. Có lẽ là tại sinh tử bên trong khiến nàng vượt qua bản thân mình nàng vượt qua được giới hạn bản thân.
“Mấy con thú này rốt cuộc là muốn đuổi đến bao giờ chứ?” Đông Phương Bạch nhìn về phía sau mình càng lúc càng nhiều động vật muốn cắn xé nàng, nội tâm nàng đều run rẩy lên. Chỉ cần lỡ một nhịp nàng liền có thể bị xơi tái.
“Phải vào thành trước khi trời tối. Hắn nói vậy nghĩa là sao?” Đông Phương Bạch thấy trời đều chuẩn bị tối đoạn đường vào trong thành vẫn còn cần một đoạn nữa, e rằng trước khi tối sẽ không kịp suy nghĩ. Mặt trời cũng bắt đầu lặn dần xuống, khu rừng bắt đầu tối đen như mực, các chướng ngại vật đều không còn nhìn rõ, lúc này Đông Phương Bạch liền có chút hiểu rõ. Tầm nhìn, thị lực, cả tốc độ đều sẽ bị màn đêm giới hạn lại.
“Chỉ như vậy cũng nghĩ làm khó ta?” Đông Phương Bạch tốc độ vẫn giữ vững nhẹ nhàng tránh né các chướng ngại vật trên đường vốn nhìn không rõ ràng một cách vô cùng nhẹ nhàng. Đây chính là nàng tuyệt kỹ nhìn ban đêm, sau khi bố mẹ bị giết, nàng sống vô cùng khó khăn, buổi tối đều phải mò mẫm tìm đồ ăn đã luyện ra được đôi mắt có thể nhìn ban đêm tối này.
Còn đám động vật một số loài bị ảnh hưởng bởi thị lực đều bị nàng nhanh chóng bỏ mặc lại phía sau.
Hú… tiếng sói tru bắt đầu nổi lên. Loài sói bắt đầu rời tổ kiếm ăn. Những tiếng kêu vang của rơi hút máu vỗ cánh khiến người khác rợn gai ốc, lạnh sống lưng.
“Đợi đã có tiếng động? Chết tiệt là sói.” Đông Phương Bạch mặt đều tái lại. Sói là chúa tể loài săn mồi của đêm tối. Đặc biệt là nó đi săn đều đi theo đàn, tốc độ cũng vô cùng nhanh.
Mất tập trung trong một giây, Đông Phương Bạch cảm thấy một cái mũi dọ vào mình cái mông, tính đớp nàng cái mông nhỏ một cái.
“Khốn nạn, sư phụ ta nhất định không tha cho ngươi...” Đông Phương Bạch lập tức tăng tốc né tránh ra khỏi con sói cắn sợ hết hồn gầm rú. Vốn tưởng khi trời tối xuống nàng có thể an toàn, ai ngờ lại gặp một đám sói hoang. Số nàng thật sự quá khổ rồi.
Diệp Thần lúc này vẫn nhà nhã tại bên ngoài cổng thành gốc cây nhàn nhã uống rượu: “Công thành đều chuẩn bị đóng, vẫn còn chưa có đến nơi. Xem ra tên đệ tử này chết chắc rồi.”
Nhảy từ gốc cây xuống, Diệp Thần tính toán đem ngựa vào trong thành tìm một cái nào đó kỹ viện ăn chơi liền khẽ dừng lại.
“Ta nói vị kia, ngươi rốt cuộc có vào thành hay không? Chúng ta còn phải đóng cổng thành, nếu như không vào. ” Mấy người lính canh cổng thành nhìn thấy Diệp Thần dắt ngựa vào liền dừng lại có chút khó chịu hỏi.
“Tất nhiên rồi, đương nhiên phải vào chứ, ở bên ngoài vừa lạnh, vừa đói lại không có mỹ nữ bầu bạn, ta cũng có điên đâu.” Diệp Thần dắt ngựa mở miệng nói.
Tại bên ngoài thành, cánh rừng hiện tại đang vô cùng sôi động. Đông Phương Bạch cơ thể để đầy vết thương trên người, quần áo đã có một số nơi rách rưới, gương mặt không màng đến cành cây cùng lá cây quét vào bị thương chạy như điên.
“Có thể dẫn dụ được nhiều như vậy dã thú, chẳng lẽ là dược liệu quý hiếm nào đó chăng. Hoặc là có người dật dây chuyện này?” Một nam nhân khuôn mặt có chút sát phạt nhìn xung quanh cảnh tượng cây cối bị đẫm đạp.
“Tướng công hình như phía đó có người đang chạy.” Một cái mỹ phụ xinh đẹp bụng khá lớn có vẻ như đang mang thai đối với tướng công mình nói.
“Có người đang chạy? Trời đều tối không ở trong thành, lại ở đây chạy? Phu nhân, cẩn thẩn một chút ngươi đang mang thai, ta đi giải quyết hắn, đều là ta liên lụy ngươi.” Nam nhân nghi ngờ, chẳng lẽ là tới ám sát hắn kẻ thù.
“Đều là phu thê còn nói gì liên lụy hay không chứ? Chỉ cần chàng yêu ta là được rồi. Nhưng có vẻ như người này không phải người xấu. Đừng lạm sát người vô tội, ta thấy hắn hẳn là đang chạy trốn.” Mỹ phụ can lại mình tướng công tránh hắn động sát ý nói.
“Yên tâm, chỉ cần xác định hắn không phải là kẻ bỉ ổi do bọn tự cho mình là chính phái phái tới. Ta sẽ thả hắn đi.” Nam nhân an ủi vợ của mình nói, thật ra trong lòng hắn đã sớm động sát ý tất sát kẻ này. Giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Vẫn là để ta đi cùng ngươi.” Mỹ phụ bám theo tướng công mình nói. Nàng vô cùng hiểu tướng công mình hắn hẳn đã động sát khí.
“Phu nhân ngươi đang mang thai, đi đến đó chỉ làm ta bị vướng tay.” Nam nhân mở miệng đối với phu nhân của mình nói.
“Ngươi là đang chê ta phiền sao?” Mỹ phụ tính khí hỏi.
“Không phải, ta làm sao có thể.” Nam nhân lập tức lúng túng nói.
“Vậy liền đưa ta đi theo.” Mỹ phụ bám lấy tay nam nhân đòi hỏi. So với sự nguy hiểm của mình, nàng càng quan tâm đến việc phu quân nàng tàn sát người vô tội.
“Được, nhưng ngươi hứa phải cẩn thận, đứng sau lưng của ta.” Nam nhân quan tâm mở miệng nói.
“Ta hứa với ngươi, chúng ta mau đến đó.” Mỹ phụ gật đầu lên đi sát bên cạnh mình phu quân hướng phía hương Đông Phương Bạch đi tới.
Hai người nhìn thấy Đông Phương Bạch lúc này đã kiệt sức tay cầm cây gậy gỗ chĩa xung quanh một đám thú hoang không để bọn chúng lại gần.
“Lần này chẳng lẽ thật chết ở đây sao? Muội muội còn đang chờ ta, ta tuyệt đối không thể chết.” Đông Phương Bạch tay nắm chặt cành cây gỗ dùng những sức lực cuối cùng đối đầu với đám thú hoang.
“Chỉ là một đứa bé mà thôi, chúng ta vẫn là rời đi đi.” Nam nhân vô tâm mở miệng nói. Mặc dù hắn khâm phục cái này tiểu quỷ sự kiên trì nhưng người như vậy rất khó khống chế, hắn không cần thuộc hạ như vậy.
“Phu quân, ngươi mau cứu hắn đi.” Mỹ phụ van nài mình phu quân nói.
“Phu nhân ngươi quá nhân từ, đây có thể là bẫy do bọn chính phái bày ra. Huống chi đứa bé đó sống hay chết liên quan gì đến chúng ta cơ chứ?” Nam nhân không phục nói.
“Phu quân coi như là ta cầu xin ngươi. Nếu ngươi không cứu hắn, ta liền xuống đó cứu hắn.” Mỹ phụ tức giân đe dọa nói.
“Được, ta cứu hắn là được, phu nhân ngươi ngồi ở đây đợi ta.” Nam nhân lập tức có chút gấp gáp nói. Phu nhân hắn mang thai đều sắp sinh, hắn đưa nàng rời khỏi Hắc Mộc Nhai tìm một chỗ kín đáo hạ sinh đứa bé, tuyệt đối không thể để nàng gặp nguy hiểm.
“Ta ở đây đợi ngươi.” Vị mỹ phụ gật đầu nói.
Nam nhân thấy vậy liền từ trên cây hạ xuống hướng tới che trước mặt của Đông Phương Bạch vận nội công đem đám thú vật đẩy lùi.
“Được cứu rồi sao?” Đông Phương Bạch nhìn cái bóng lưng nam nhân lập tức kích động.
“Tiểu huynh đệ ngươi không sao chứ?” Nam nhân quay đầu nhìn đến Đông Phương Bạch mở miệng hỏi.
“Là ngươi?” Đông Phương Bạch muốn cảm tạ lập tức giận dữ ánh mắt chứa đầy sự căm thù nhìn đến người nam nhân trước mặt này. Đây chính là kẻ đã giết chết cha mẹ cùng cả gia đình của nàng giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo Nhậm Ngã Hành.
“Ngươi quen ta?” Nhậm Ngã Hành bàn tay vận lên nội công nổi lên sát khí muốn giết người hỏi. Hắn nhìn ra Đông Phương Bạch trong mắt hận thù đối với mình sâu vô cùng, tiểu quỷ này nhất định không tầm thường.
“Không quen.” Đông Phương Bạch cảm nhận được sát khí của Nhậm Ngã Hành lập tức cúi đầu cắn răng nói. Qua đám thú săn đuổi nàng, đối với sát khí nàng đã vô cùng quen thuộc. Nàng cũng không ngốc, mình chưa bằng người ta mà đâm đầu vào báo thù.
“Thật sự không quen sao? Nếu như vậy ngươi tại sao lại sợ ta như vậy chứ?” Nhậm Ngã Hành đương nhiên sẽ không bị một câu nói qua mặt bước chân hướng đến gần Đông Phương Bạch muốn một chưởng đánh chết nàng.
“Ta… ta không có sợ.” Đông Phương Bạch lùi về phía sau tựa vào cây. Cơ thể đau nhức khiến nàng không thể di chuyển. Không nghĩ tới, nàng chưa trả thù được cho cha mẹ, chưa tìm được em gái đã phải chết dưới tay kẻ thù của mình.
“Là ai sai ngươi đến nói ra có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Nhậm Ngã Hành ánh mắt sắc bén quát.
“Ngươi nói cái gì ta không hiểu? Ngươi muốn làm gì? Sư phụ ta nhưng rất lợi hại. Nếu ngươi dám động đến ta, hắn sẽ giết chết ngươi.” Đông Phương Bạch cắn răng đem cái tên sư phụ vô trách nhiệm treo ở trên miệng.
“Cuối cùng cũng lộ cái đuôi ra. Chịu chết đi.” Nhậm Ngã Hành muốn ra tay giết người.
“Khoan đã phu quân, ngươi không thể giết người vô tội.” Phu nhân của Nhậm Ngã Hành là Tuyết Tâm cùng từ trên cây hạ xuống che trước mặt Đông Phương Bạch nói.
“Phu nhân đừng đứng trước mặt đứa bé này, rất nguy hiểm. Sư phụ của ngươi… là ai nói mau?” Nhậm Ngã Hành mở miệng nói.
“Sư phụ ta hắn là… hắn là… không có tên.” Đông Phương Bạch đều gấp đền vội. Vào giờ phút nào nàng mới nhớ ra, sư phụ nàng hắn mất trí nhớ, cả tên mình cũng không biết.
“Không có tên? Xem ra là ngươi không muốn nói.” Nhậm Ngã Hành sát phạt nói.
“Không phải, sư phụ ta hắn bị mất trí nhớ. Thật sự là không có tên.” Đông Phương Bạch đều cảm thấy oan uổng. Sư phụ nàng thật sự không có tên, tại sao các ngươi không tin.
“Ngã Hành, hắn vốn không có nội lực, ngươi cần gì làm khó một đứa bé chứ?” Tuyết Tâm trách móc nói.
“Phu nhân ngươi không hiểu, hành tẩu giang hồ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Nhậm Ngã Hành quyết tâm hạ sát cái này đứa bé nói. Hắn không muốn để cái này hậu họa trưởng thành nguy hại hắn.
Đông Phương Bạch nhìn trước mặt mình Tuyết Tâm bụng có chút to liền biết nàng nhất định mang thai Nhậm Ngã Hành con trong lòng lập tức nổi lên dị tâm: “Ngươi giết hại ta cha mẹ, khiến ta mất đi thân nhân, muội muội ly tán. Ta có chết cũng phải để ngươi biết cảm giác ta đã phải chịu.”
Đôi tay sờ đến bên người con dao nhỏ, Đông Phương Bạch không chút nào run rẩy hướng sau lưng Tuyết Tâm muốn đâm đến nhưng vừa cầm lấy con dao nhỏ, một hòn đá lập tức đánh trúng nàng bàn tay khiến con dao rơi xuống đất.
“Phu nhân cẩn thận.” Nhậm Ngã Hành kéo phu nhân của mình ra sau lưng, lập tức một chưởng kình phong đánh tới Đông Phương Bạch đầu.
Nhìn thấy kình phong kinh người, chưởng lực mạnh mẽ đánh tới. Đông Phương Bạch liền nhắm mắt lại. Lần này thật sự phải chết rồi sao?
“Mấy con thú này rốt cuộc là muốn đuổi đến bao giờ chứ?” Đông Phương Bạch nhìn về phía sau mình càng lúc càng nhiều động vật muốn cắn xé nàng, nội tâm nàng đều run rẩy lên. Chỉ cần lỡ một nhịp nàng liền có thể bị xơi tái.
“Phải vào thành trước khi trời tối. Hắn nói vậy nghĩa là sao?” Đông Phương Bạch thấy trời đều chuẩn bị tối đoạn đường vào trong thành vẫn còn cần một đoạn nữa, e rằng trước khi tối sẽ không kịp suy nghĩ. Mặt trời cũng bắt đầu lặn dần xuống, khu rừng bắt đầu tối đen như mực, các chướng ngại vật đều không còn nhìn rõ, lúc này Đông Phương Bạch liền có chút hiểu rõ. Tầm nhìn, thị lực, cả tốc độ đều sẽ bị màn đêm giới hạn lại.
“Chỉ như vậy cũng nghĩ làm khó ta?” Đông Phương Bạch tốc độ vẫn giữ vững nhẹ nhàng tránh né các chướng ngại vật trên đường vốn nhìn không rõ ràng một cách vô cùng nhẹ nhàng. Đây chính là nàng tuyệt kỹ nhìn ban đêm, sau khi bố mẹ bị giết, nàng sống vô cùng khó khăn, buổi tối đều phải mò mẫm tìm đồ ăn đã luyện ra được đôi mắt có thể nhìn ban đêm tối này.
Còn đám động vật một số loài bị ảnh hưởng bởi thị lực đều bị nàng nhanh chóng bỏ mặc lại phía sau.
Hú… tiếng sói tru bắt đầu nổi lên. Loài sói bắt đầu rời tổ kiếm ăn. Những tiếng kêu vang của rơi hút máu vỗ cánh khiến người khác rợn gai ốc, lạnh sống lưng.
“Đợi đã có tiếng động? Chết tiệt là sói.” Đông Phương Bạch mặt đều tái lại. Sói là chúa tể loài săn mồi của đêm tối. Đặc biệt là nó đi săn đều đi theo đàn, tốc độ cũng vô cùng nhanh.
Mất tập trung trong một giây, Đông Phương Bạch cảm thấy một cái mũi dọ vào mình cái mông, tính đớp nàng cái mông nhỏ một cái.
“Khốn nạn, sư phụ ta nhất định không tha cho ngươi...” Đông Phương Bạch lập tức tăng tốc né tránh ra khỏi con sói cắn sợ hết hồn gầm rú. Vốn tưởng khi trời tối xuống nàng có thể an toàn, ai ngờ lại gặp một đám sói hoang. Số nàng thật sự quá khổ rồi.
Diệp Thần lúc này vẫn nhà nhã tại bên ngoài cổng thành gốc cây nhàn nhã uống rượu: “Công thành đều chuẩn bị đóng, vẫn còn chưa có đến nơi. Xem ra tên đệ tử này chết chắc rồi.”
Nhảy từ gốc cây xuống, Diệp Thần tính toán đem ngựa vào trong thành tìm một cái nào đó kỹ viện ăn chơi liền khẽ dừng lại.
“Ta nói vị kia, ngươi rốt cuộc có vào thành hay không? Chúng ta còn phải đóng cổng thành, nếu như không vào. ” Mấy người lính canh cổng thành nhìn thấy Diệp Thần dắt ngựa vào liền dừng lại có chút khó chịu hỏi.
“Tất nhiên rồi, đương nhiên phải vào chứ, ở bên ngoài vừa lạnh, vừa đói lại không có mỹ nữ bầu bạn, ta cũng có điên đâu.” Diệp Thần dắt ngựa mở miệng nói.
Tại bên ngoài thành, cánh rừng hiện tại đang vô cùng sôi động. Đông Phương Bạch cơ thể để đầy vết thương trên người, quần áo đã có một số nơi rách rưới, gương mặt không màng đến cành cây cùng lá cây quét vào bị thương chạy như điên.
“Có thể dẫn dụ được nhiều như vậy dã thú, chẳng lẽ là dược liệu quý hiếm nào đó chăng. Hoặc là có người dật dây chuyện này?” Một nam nhân khuôn mặt có chút sát phạt nhìn xung quanh cảnh tượng cây cối bị đẫm đạp.
“Tướng công hình như phía đó có người đang chạy.” Một cái mỹ phụ xinh đẹp bụng khá lớn có vẻ như đang mang thai đối với tướng công mình nói.
“Có người đang chạy? Trời đều tối không ở trong thành, lại ở đây chạy? Phu nhân, cẩn thẩn một chút ngươi đang mang thai, ta đi giải quyết hắn, đều là ta liên lụy ngươi.” Nam nhân nghi ngờ, chẳng lẽ là tới ám sát hắn kẻ thù.
“Đều là phu thê còn nói gì liên lụy hay không chứ? Chỉ cần chàng yêu ta là được rồi. Nhưng có vẻ như người này không phải người xấu. Đừng lạm sát người vô tội, ta thấy hắn hẳn là đang chạy trốn.” Mỹ phụ can lại mình tướng công tránh hắn động sát ý nói.
“Yên tâm, chỉ cần xác định hắn không phải là kẻ bỉ ổi do bọn tự cho mình là chính phái phái tới. Ta sẽ thả hắn đi.” Nam nhân an ủi vợ của mình nói, thật ra trong lòng hắn đã sớm động sát ý tất sát kẻ này. Giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Vẫn là để ta đi cùng ngươi.” Mỹ phụ bám theo tướng công mình nói. Nàng vô cùng hiểu tướng công mình hắn hẳn đã động sát khí.
“Phu nhân ngươi đang mang thai, đi đến đó chỉ làm ta bị vướng tay.” Nam nhân mở miệng đối với phu nhân của mình nói.
“Ngươi là đang chê ta phiền sao?” Mỹ phụ tính khí hỏi.
“Không phải, ta làm sao có thể.” Nam nhân lập tức lúng túng nói.
“Vậy liền đưa ta đi theo.” Mỹ phụ bám lấy tay nam nhân đòi hỏi. So với sự nguy hiểm của mình, nàng càng quan tâm đến việc phu quân nàng tàn sát người vô tội.
“Được, nhưng ngươi hứa phải cẩn thận, đứng sau lưng của ta.” Nam nhân quan tâm mở miệng nói.
“Ta hứa với ngươi, chúng ta mau đến đó.” Mỹ phụ gật đầu lên đi sát bên cạnh mình phu quân hướng phía hương Đông Phương Bạch đi tới.
Hai người nhìn thấy Đông Phương Bạch lúc này đã kiệt sức tay cầm cây gậy gỗ chĩa xung quanh một đám thú hoang không để bọn chúng lại gần.
“Lần này chẳng lẽ thật chết ở đây sao? Muội muội còn đang chờ ta, ta tuyệt đối không thể chết.” Đông Phương Bạch tay nắm chặt cành cây gỗ dùng những sức lực cuối cùng đối đầu với đám thú hoang.
“Chỉ là một đứa bé mà thôi, chúng ta vẫn là rời đi đi.” Nam nhân vô tâm mở miệng nói. Mặc dù hắn khâm phục cái này tiểu quỷ sự kiên trì nhưng người như vậy rất khó khống chế, hắn không cần thuộc hạ như vậy.
“Phu quân, ngươi mau cứu hắn đi.” Mỹ phụ van nài mình phu quân nói.
“Phu nhân ngươi quá nhân từ, đây có thể là bẫy do bọn chính phái bày ra. Huống chi đứa bé đó sống hay chết liên quan gì đến chúng ta cơ chứ?” Nam nhân không phục nói.
“Phu quân coi như là ta cầu xin ngươi. Nếu ngươi không cứu hắn, ta liền xuống đó cứu hắn.” Mỹ phụ tức giân đe dọa nói.
“Được, ta cứu hắn là được, phu nhân ngươi ngồi ở đây đợi ta.” Nam nhân lập tức có chút gấp gáp nói. Phu nhân hắn mang thai đều sắp sinh, hắn đưa nàng rời khỏi Hắc Mộc Nhai tìm một chỗ kín đáo hạ sinh đứa bé, tuyệt đối không thể để nàng gặp nguy hiểm.
“Ta ở đây đợi ngươi.” Vị mỹ phụ gật đầu nói.
Nam nhân thấy vậy liền từ trên cây hạ xuống hướng tới che trước mặt của Đông Phương Bạch vận nội công đem đám thú vật đẩy lùi.
“Được cứu rồi sao?” Đông Phương Bạch nhìn cái bóng lưng nam nhân lập tức kích động.
“Tiểu huynh đệ ngươi không sao chứ?” Nam nhân quay đầu nhìn đến Đông Phương Bạch mở miệng hỏi.
“Là ngươi?” Đông Phương Bạch muốn cảm tạ lập tức giận dữ ánh mắt chứa đầy sự căm thù nhìn đến người nam nhân trước mặt này. Đây chính là kẻ đã giết chết cha mẹ cùng cả gia đình của nàng giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo Nhậm Ngã Hành.
“Ngươi quen ta?” Nhậm Ngã Hành bàn tay vận lên nội công nổi lên sát khí muốn giết người hỏi. Hắn nhìn ra Đông Phương Bạch trong mắt hận thù đối với mình sâu vô cùng, tiểu quỷ này nhất định không tầm thường.
“Không quen.” Đông Phương Bạch cảm nhận được sát khí của Nhậm Ngã Hành lập tức cúi đầu cắn răng nói. Qua đám thú săn đuổi nàng, đối với sát khí nàng đã vô cùng quen thuộc. Nàng cũng không ngốc, mình chưa bằng người ta mà đâm đầu vào báo thù.
“Thật sự không quen sao? Nếu như vậy ngươi tại sao lại sợ ta như vậy chứ?” Nhậm Ngã Hành đương nhiên sẽ không bị một câu nói qua mặt bước chân hướng đến gần Đông Phương Bạch muốn một chưởng đánh chết nàng.
“Ta… ta không có sợ.” Đông Phương Bạch lùi về phía sau tựa vào cây. Cơ thể đau nhức khiến nàng không thể di chuyển. Không nghĩ tới, nàng chưa trả thù được cho cha mẹ, chưa tìm được em gái đã phải chết dưới tay kẻ thù của mình.
“Là ai sai ngươi đến nói ra có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Nhậm Ngã Hành ánh mắt sắc bén quát.
“Ngươi nói cái gì ta không hiểu? Ngươi muốn làm gì? Sư phụ ta nhưng rất lợi hại. Nếu ngươi dám động đến ta, hắn sẽ giết chết ngươi.” Đông Phương Bạch cắn răng đem cái tên sư phụ vô trách nhiệm treo ở trên miệng.
“Cuối cùng cũng lộ cái đuôi ra. Chịu chết đi.” Nhậm Ngã Hành muốn ra tay giết người.
“Khoan đã phu quân, ngươi không thể giết người vô tội.” Phu nhân của Nhậm Ngã Hành là Tuyết Tâm cùng từ trên cây hạ xuống che trước mặt Đông Phương Bạch nói.
“Phu nhân đừng đứng trước mặt đứa bé này, rất nguy hiểm. Sư phụ của ngươi… là ai nói mau?” Nhậm Ngã Hành mở miệng nói.
“Sư phụ ta hắn là… hắn là… không có tên.” Đông Phương Bạch đều gấp đền vội. Vào giờ phút nào nàng mới nhớ ra, sư phụ nàng hắn mất trí nhớ, cả tên mình cũng không biết.
“Không có tên? Xem ra là ngươi không muốn nói.” Nhậm Ngã Hành sát phạt nói.
“Không phải, sư phụ ta hắn bị mất trí nhớ. Thật sự là không có tên.” Đông Phương Bạch đều cảm thấy oan uổng. Sư phụ nàng thật sự không có tên, tại sao các ngươi không tin.
“Ngã Hành, hắn vốn không có nội lực, ngươi cần gì làm khó một đứa bé chứ?” Tuyết Tâm trách móc nói.
“Phu nhân ngươi không hiểu, hành tẩu giang hồ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Nhậm Ngã Hành quyết tâm hạ sát cái này đứa bé nói. Hắn không muốn để cái này hậu họa trưởng thành nguy hại hắn.
Đông Phương Bạch nhìn trước mặt mình Tuyết Tâm bụng có chút to liền biết nàng nhất định mang thai Nhậm Ngã Hành con trong lòng lập tức nổi lên dị tâm: “Ngươi giết hại ta cha mẹ, khiến ta mất đi thân nhân, muội muội ly tán. Ta có chết cũng phải để ngươi biết cảm giác ta đã phải chịu.”
Đôi tay sờ đến bên người con dao nhỏ, Đông Phương Bạch không chút nào run rẩy hướng sau lưng Tuyết Tâm muốn đâm đến nhưng vừa cầm lấy con dao nhỏ, một hòn đá lập tức đánh trúng nàng bàn tay khiến con dao rơi xuống đất.
“Phu nhân cẩn thận.” Nhậm Ngã Hành kéo phu nhân của mình ra sau lưng, lập tức một chưởng kình phong đánh tới Đông Phương Bạch đầu.
Nhìn thấy kình phong kinh người, chưởng lực mạnh mẽ đánh tới. Đông Phương Bạch liền nhắm mắt lại. Lần này thật sự phải chết rồi sao?
/782
|