Cổng thành đều đóng, Diệp Thần cùng với mọi người phải ở lại qua đêm bên ngoài cánh rừng.
Đông Phương Bạch tìm kiếm một chút cành cây khô cùng lá cây bắt đầu ngồi tạo lửa, có vẻ như nàng không giỏi lắm trong việc này đều một thời gian trôi qua đều tạo không ra một ngọn lửa nhỏ. Tay nàng đều cảm thấy đau đớn có chút mỏi.
“Có tạo một ngọn lửa nhỏ cũng không tạo được, ra ngoài xông pha giang hồ thật sự làm ta mất mặt.” Diệp Thần thấy nàng loay hoay liền lắc đầu chê bai nói.
“Ngươi giỏi liền nhóm lửa, đừng có ngồi một bên phán. Ngoài ăn chơi rồi ngủ nữ nhân ngươi còn biết cái gì?” Đông Phương Bạch cầm cành cây ném về phía Diệp Thần tức giận nói. Ngày hôm nay chạy thục mạng lúc nàng cơ thể đều bị thương không nhẹ, đến hiện tại vẫn còn thấy đau đâu.
“Ăn chơi là cuộc đời ta, ngủ nữ nhân là ta số phận. Là đời thì nó sẽ đẩy, là số thì không thể tránh. Ta cũng có muốn thế đâu. Hầy… buồn...” Diệp Thần ra vẻ bất lực ta cũng không muốn như vậy nói.
“Bớt ở đó đóng kịch.” Đông Phương Bạch lè lưỡi trêu chọc.
Diệp Thần liền lớn tiếng thể hiện ra sư phụ quyền uy nói: “Lão tử là sư phụ vẫn là ngươi là sư phụ? Đừng có lề mề mau mau nhóm lửa đi. Sau đó liền đi bắt một con gà rừng về đây cho ta nhắm rượu. Quên nội quy bổn môn rồi sao?”
“Môn phái gì có ta và ngươi là quái gì có nội quy.” Đông Phương Bạch bực dọc nói. Rõ ràng là bắt nạt nàng.
“Lời sư phụ nói luôn đúng, ta nói chính là nội quy. Mau đi kiếm cái gì ăn về đây.” Diệp Thần vô trách nghiệm gia giáo nói.
“Ngươi muốn ăn liền tự mình đi kiếm, ta không làm. Mệt chết ta rồi.” Đông Phương Bạch không chút nào sợ hãi mình sư phụ tìm một chỗ nằm xuống nhắm mắt ngủ.
“Ta làm sao lúc đó lại hồ đồ nhận tên đại đần độn này làm đệ tử chứ?” Diệp Thần không khỏi gãi gãi đầu suy nghĩ. Hắn từ trước đến giờ mình là người hiểu vô cùng rõ. Chính là không phải hạng tốt lành gì, vậy mà rước theo cái cục nợ này vào thân chỉ vì câu thề, ta cho ngươi ngủ với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Mà nửa cái ngón tay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng méo thấy đâu.
“Đệ ta thay tiểu đệ đệ làm.” Tuyết Tâm thấy Diệp Thần có chút tức giận liền lập tức muốn giúp đỡ.
“Phu nhân ngươi đang mang thai, không nên làm việc này. Tiền bối không chê vẫn là để ta thay đệ tử ngài giúp ngài nhóm lửa.” Nhậm Ngã Hành thấy mình phu nhân đứng dạy liền ngăn lại nàng nói. Có vẻ như vị tiền bối này đối với đệ tử của mình rất là yêu thương. Hắn đều hỗn xược vậy đều không có làm gì.
“Vậy sao? Cũng được. Nhậm giáo chủ phiền phức ngươi.” Diệp Thần khẽ nhấp hớp rượu ánh mắt nhìn sang mỹ nhân như họa Tuyết Tâm thưởng thức nàng nói.
Nhậm Ngã Hành không biết đầu mình xuất hiện một thảo nguyên xanh mơn mởn vẫn vui vẻ nói: “Tiền bối không cần câu lệ.”
“Ai cho ngươi làm thay ta? Ta có nhờ đến ngươi giúp sao?” Đông Phương Bạch nghe thấy Nhậm Ngã Hành muốn thay nàng nhóm lửa lập tức liền đang nằm liền bật dậy tức giận nói.
“Tiểu huynh đệ, đều là người trong giang hồ làm gì cần câu lệ ta với ngươi.” Nhậm Ngã Hành khẽ lôi kéo quan hệ nói.
“Sư phụ ta giúp ngươi nhóm lửa, không cần phiền phức người ngoài.” Đông Phương Bạch nhấn mạnh hai chữ người ngoài nói. Nàng không muốn Nhậm Ngã Hành có quan hệ thân thiết với sư phụ mình. Càng không muốn khi nàng báo thù, sư phụ sẽ là người ngăn lại nàng.
“Xem ra tiểu huynh đệ là đối với ta có ác cảm gì đó rồi. Vừa rồi ta muốn giết ngươi chẳng qua chỉ là hiểu lầm đều đã xin lỗi. Tiểu huynh đệ đừng có nhỏ nhen như vậy.” Nhậm Ngã Hành cảm thấy khá giận dữ nói. Hắn tung hoành giang hồ bao nhiêu năm bây giờ lại bị một tên tiểu tử lên mặt, khó mà khiến hắn nhịn được.
“Hai người đang có xích mích gì với nhau sao? Tiểu đệ đệ, Ngã Hành chỉ muốn giúp đỡ ngươi mà thôi, không có ý gì xấu.” Tuyết Tâm muốn hòa giải hai người mối quan hệ nói.
“Vậy ý Tuyết Tâm tỷ tỷ nói ta nhỏ nhen sao? Nữ nhân như cô là loại ta ghét nhất, giả tạo.” Đông Phương Bạch ý vị lời nói có dao nói. Đều đã là sư phụ ta người, còn quan tâm đến phu quân của ngươi như vậy.
“Tiểu đệ đệ ta...” Tuyết Tâm cho rằng Đông Phương Bạch ghen liền khẽ muốn an ủi hắn nhưng vẫn là im lặng không lên tiếng. Nàng hiện tại đang kẹt giữa ba người đàn ông, một người thích nàng, một người là phu quân nàng, còn một người là tên ác ma đang chiếm giữ nàng.
“Tiểu tử, Tuyết Tâm vốn dĩ là muốn tốt cho ngươi đừng có không biết điều.” Nhậm Ngã Hành đều nóng tính muốn bùng nổ sát khí tỏa ra muốn dạy tên này một bài học. Một tên tiểu tử dám như vậy làm nhục phu nhân hắn, đường đường là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo không ai khong sợ. Phu nhân bị người ta khi dễ còn có thể nhịn sao?
“Ta cũng muốn biết rốt cuộc là ai ở đây mới là kẻ không biết điều đây.” Diệp Thần vốn im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Sư phụ...” Đông Phương Bạch nhìn cái này vô trách nghiệm sư phụ nghi ngờ. Hắn đang ra mặt giùm nàng sao?
“Tiền bối, tên tiểu tử này thật không biết tôn sư trọng đạo, xem trời bằng vung, hôm nay để ta thay ngươi dạy dỗ hắn. Tránh hắn về sau phản lại ngươi.” Nhậm Ngã Hành quang minh chính đại lấy lý do động thủ nói.
“Tên đệ tử này… quả thật cần phải dạy dỗ lại.” Diệp Thần cầm quạt khẽ phẩy vài cái gật gù.
“Sư phụ...ngươi…. Nhậm Ngã Hành ngươi thật muốn động thủ sao?” Đông Phương Bạch lùi lại một bước đề phòng hỏi.
“Tiểu tử quỳ xuống ngoan ngoãn nhận lỗi.” Nhậm Ngã Hành cảm thấy mình được tên đệ tử này sư phụ ủng hộ liền lập tức không chút sợ hãi nào nói. Không có sư phụ ngươi làm chỗ dựa, tiểu tử ngươi chính là phế vật.
“Phu quân… như vậy có hơi quá đáng rồi. Vẫn là coi như không có chuyện gì đi.” Tuyết Tâm cảm thấy áy náy nói. Dù sao đêu là do tiểu đệ đệ này thích nàng, nếu không phải vậy… hắn.. cũng không bị ép đến nước này.
“Nực cười, ta làm vậy là tốt cho hắn, dạy hắn cách làm người.” Nhậm Ngã Hành kiên quyết không thể cho qua cơ hội này nói.
“Nhậm Ngã Hành muốn ta quỳ trước mặt ngươi, đừng có mà mơ.” Đông Phương Bạch tuyệt đối không bao giờ quỳ trước kẻ thù của mình nói. Cho dù có chết cũng không bao giờ.
“Vậy để ta giúp ngươi quỳ xuống.” Nhậm Ngã Hành đôi tay hình thành một cái trảo vận công muốn chộp lấy Đông Phương Bạch bả vai đem nàng ấn quỳ trên mặt đất.
“Ngươi… dám...” Đông Phương Bạch lập tức lùi lại ngã ra đằng sau nhìn ưng trảo của Nhậm Ngã Hành muốn bắt lấy. Trong phút chốc chân nàng tự di chuyển đập lên đống lá khố ẩn ngươi lùi về đằng sau tránh thoát Nhậm Ngã Hành ưng trảo.
“Tiểu tử muốn chạy không đơn giản vậy đâu.” Nhậm Ngã Hành khá là ngạc nhiên khi tiểu tử nhìn qua không có gì đặc biệt này tốc độ có thể gần như bắt kịp hắn. Bước chân cùng nhịp bộ lẫn tốc độ đều vô cùng ăn khớp với nhau, rốt cuộc là như thế nào mới có thể luyện đến lô hỏa thanh thuần như vậy. Chỉ tiếc tiểu tử này kinh nghiệm thực chiến quá ít, để lộ quá nhiều sơ hở.
“Thì ra là vậy, sư phụ hắn để cho ta đeo bao cát cùng trải qua sinh tử, chính là để trong thời gian ngắn nhất nâng cao ta thể lực sức chịu đựng cùng tốc độ.” Đông Phương Bạch cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng cùng linh hoạt lạ thường, nếu như bỏ bao cát ra nàng tốc độ có thể lập tức cùng Nhậm Ngã Hành tốc độ cân nhau.
“Không tệ.” Diệp Thần một bên nhìn hai người một kẻ tấn công, một kẻ né tránh khẽ phẩy phẩy cái quạt hài lòng. Tốc độ này mặc dù theo hắn dự kiến còn quá chậm nhưng cũng đủ để sánh với nhị lưu cao thủ tốc độ và tiếp cận nhất lưu. Nhậm Ngã Hành tuy là nhất lưu cao thủ nhưng hắn thiên về chưởng lực cùng nội lực tại tốc độ của Đông Phương Bạch cùng lợi thế địa hình rừng núi tối đen như bây giờ, chỉ cần tiểu tử này không lỡ một nhịp, Nhậm Ngã Hành muốn bắt hắn khó khăn vô cùng.
“Tiểu tử khinh công không tệ, nhưng chỉ dựa vào khinh công tại trước mặt ta bay nhảy là chuyện viển vông.” Nhậm Ngã Hành mặc dù sử dụng ra mình cao nhất tốc độ, mỗi lần gần bắt được Đông Phương Bạch đều để hắn tránh thoát mất liền có chút tức giận nói. Đường đường một nhất lưu cao thủ trung kỳ vậy mà bị một đứa trẻ vờn quanh thật mất mặt.
Nếu để Nhậm Ngã Hành biết, nàng mới chỉ bắt đầu tập luyện dưới sự hướng dẫn điều giáo ma quỷ của Diệp Thần chưa đến một ngày. Hắn có muốn nhục đến phun máu mà chết không.
Ưng trảo hình thành một luồng kình lực, đôi chân dậm mạnh trên mặt đất tạo thành thủ thế sử dụng ra hắn Hấp Tinh Đại Pháp chưa đầy đủ bản. Hiện tại hắn chỉ có thể dùng nội lực của mình hút đối thủ về phía mình sau đó lợi dụng mình chưởng lực đả thương cực mạnh đến đối thủ chân khí kinh mạch, chưa tham ngộ ra diệu dụng hấp thụ chân khí của người khác cho mình sử dụng.
“Chuyện gì… xảy ra?” Đông Phương Bạch mặt biến sắc, cảm thấy cơ thể như bị một lực hút mạnh về phía Nhậm Ngã Hành, đây là đầu tiên nàng đối đầu với kẻ thù.
“Hấp Tinh Đại Pháp? Tiền bối ngươi mau ngăn họ lại.” Tuyết Tâm mặt có chút biến sắc. Nàng vô cùng biết rõ chiêu thức này nguy hiểm ra sao. Phu quân nàng đã dựa vào chính tuyệt kỹ này mà đánh ra một mảnh giang hồ trở thành Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ uy danh thiên hạ.
“Không vội.” Diệp Thần phun ra hai chữ vẫn từ tốn rót rượu uống. Tuyết Tâm một bộ bất đắc dĩ chỉ có thể đứng nhìn hai người.
Chuyển từ hấp chưởng thành ưng trảo, Nhậm Ngã Hành tay lập tức bắt lấy Đông Phương Bạch vai tự mãn nói: “Tiểu tử có giỏi liền tiếp tục chạy đi.”
Hắn có vẻ cũng biết việc gì cũng nên có giới hạn không thể lấy tính mạng tiểu tử này. Nếu không sư phụ hắn hẳn sẽ tức giận.
“Ngươi… hự…” Đông Phương Bạch tức giận lập tức cảm thấy từ Nhậm Ngã Hành tay truyền đến kình lực đem vai nàng bóp mạnh ấn lên vai nàng muốn dùng áp lực khiến nàng quỳ xuống.
“Quỳ xuống đừng ngoan cố, ngươi thoát không khỏi tay ta.” Nhậm Ngã Hành dùng tay bóp mạnh lấy Đông Phương Bạch vai khiến nàng đau đến chết đi sống lại, mồ hôi lạnh đều chảy ra.
“Ta… quỳ ai… cũng không… quỳ… ngươi… hừ hừ...” Đông Phương Bạch cắn răng nhịn đau phát ra từng tiếng.
“Để xem ngươi chịu được bao lâu. Quỳ xuống cho lão tử.” Nhậm Ngã Hành tăng thêm mình lực lượng dường như muốn đem Đông Phương Bạch vai trái cho phế đi. Đôi chân Đông Phương Bạch đều run run khụy xuống muốn quỳ trên mặt đất.
Một chưởng lực từ sau lưng đem nàng hút mạnh giống hệt cảm giác như lúc Nhậm Ngã Hành sử dụng vừa rồi quỷ dị chiêu thức, đem nàng hai gối sắp quỳ trên đất đều đứng thẳng dạy.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt vô cùng ngạc nhiên chưa kịp nhận diện tình hình lập tức cảm giác chân ăn một đá bay về đằng sau, quỳ tại trên mặt đất không thể đứng lên được.
Diệp Thần từ từ mở mắt ra giọng nói có chút nghiêm nghị: “Ngươi… tính là cái thá gì? Muốn để cho đệ tử của ta quỳ xuống?”
“Tiền bối ngươi tính nuốt lời. Rõ ràng ngươi nói hắn cần phải được dạy bảo lại.” Cảm giác hai chân mất đi chi giác, Nhậm Ngã Hành không phục nhìn cái này áo trắng nam nhân hỏi.
“Ta quả thật nói hắn cần dạy dỗ lại. Đệ tử của ta có xấc xược, có hỗn láo, có khi sư diệt tổ đi chăng nữa. Muốn dạy dỗ cũng phải là lão tử dạy, ngươi tính là cái gì? Để hắn quỳ xuống ngươi xứng sao? Muốn thay lão tử dạy đồ đệ? Ha ha… gọi ngươi một tiếng Nhậm giáo chủ ngươi liền cho rằng mình là ai?” Diệp Thần ánh mắt lóe ra sát khí từ từ đứng dạy cười như không cười nói.
“Tại hạ không dám, nhưng tiền bối… ngươi chẳng lẽ không thấy chướng mắt hắn hay sao?” Nhậm Ngã Hành biết tiến biết lùi nói.
“Tiểu Bạch Kiểm là đệ tử ta, ta chướng mắt hắn thì liên quan gì đến ngươi. Kẻ quản nhiều chuyện, chết càng sớm. Chỉ là một nhất lưu trung kỳ nhỏ nhoi, còn nghĩ lật trời hay sao?” Diệp Thần từng bước hướng tới Nhậm Ngã Hành, mỗi bước chân đều khiến Nhậm Ngã Hành cảm thấy áp lực kinh khủng.
Tuyết Tâm thấy vậy lập tức chạy đến cầm lấy Diệp Thần cánh tay nước mắt rơi như mưa nhìn hắn lắc đầu: “Ngươi đã hứa với ta...”
“Ta chỉ hứa không giết hắn, tàn phế mất vài cái chân cái tay… ta… không có thất hứa.” Diệp Thần cười một cách đê tiện nói.
“Tiền bối… ngươi muốn phế đi ta?” Nhậm Ngã Hành kinh dị muốn phản kháng. Hắn biết tên này bao che đệ tử của mình, nhưng không nghĩ tới hắn có thể vì mình đệ tử không nói lý lẽ, thậm chí không hợp một lời liền động sát khí.
“Ngươi đoán xem… ta đã nói rồi. Động ta đệ tử… xa đâu cũng giết.” Diệp Thần nụ cười chợt tắt lộ ra hắn khuôn mặt bình thản, ánh mắt không chút nào có tính người. Giống như kiểu dưới chân của hắn đều là giun dế.
“Sư phụ… để lại hắn nguyên vẹn… hộc hộc...” Đông Phương Bạch cắn răng năm trên mặt đất ôm vai đau nhức nói.
“Ta đang trả thù cho ngươi đấy, im miệng đì thằng đần.” Diệp Thần khó chịu nói.
“Cầu xin ngươi sư phụ… ta có lý do riêng.” Đông Phương Bạch cắn răng nói. Nàng phải tự tay đánh bại giết chết hắn. Đó chính là mục tiêu sống của nàng.
“Nói một chút nghe thử xem sao?” Diệp Thần cảm thấy hứng thú nói.
“Hôm nay ta thua hắn, nếu sư phụ ra tay. Giang hồ sẽ cho rằng sư phụ ngươi dạy đệ tử yếu ớt. Ta… Tiểu Bạch không cần bất cứ ai thay ta ra mặt cho ta thời gian. Ta sẽ tự mình đánh bại hắn.” Đông Phương Bạch cắn răng ôm vai nhịn đau đứng dạy trong mắt lóe ra sự kiên định nhìn Diệp Thần nói.
Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch nghiêm túc cùng khuôn mặt xinh đẹp của hắn tim không khỏi đập mạnh: “Móe nó, tên tiểu tử này lại sài chiêu này… Mỹ nam kế… câu dẫn lão tử.”
Đông Phương Bạch bỗng nhiên cảm giác, tên sư phụ này tuyệt đối là cái khống đệ tử. Hắn sẽ không phải... đối với nam cũng có hứng thú chứ? Theo kiểu có lỗ dễ thương là được à?
Đông Phương Bạch tìm kiếm một chút cành cây khô cùng lá cây bắt đầu ngồi tạo lửa, có vẻ như nàng không giỏi lắm trong việc này đều một thời gian trôi qua đều tạo không ra một ngọn lửa nhỏ. Tay nàng đều cảm thấy đau đớn có chút mỏi.
“Có tạo một ngọn lửa nhỏ cũng không tạo được, ra ngoài xông pha giang hồ thật sự làm ta mất mặt.” Diệp Thần thấy nàng loay hoay liền lắc đầu chê bai nói.
“Ngươi giỏi liền nhóm lửa, đừng có ngồi một bên phán. Ngoài ăn chơi rồi ngủ nữ nhân ngươi còn biết cái gì?” Đông Phương Bạch cầm cành cây ném về phía Diệp Thần tức giận nói. Ngày hôm nay chạy thục mạng lúc nàng cơ thể đều bị thương không nhẹ, đến hiện tại vẫn còn thấy đau đâu.
“Ăn chơi là cuộc đời ta, ngủ nữ nhân là ta số phận. Là đời thì nó sẽ đẩy, là số thì không thể tránh. Ta cũng có muốn thế đâu. Hầy… buồn...” Diệp Thần ra vẻ bất lực ta cũng không muốn như vậy nói.
“Bớt ở đó đóng kịch.” Đông Phương Bạch lè lưỡi trêu chọc.
Diệp Thần liền lớn tiếng thể hiện ra sư phụ quyền uy nói: “Lão tử là sư phụ vẫn là ngươi là sư phụ? Đừng có lề mề mau mau nhóm lửa đi. Sau đó liền đi bắt một con gà rừng về đây cho ta nhắm rượu. Quên nội quy bổn môn rồi sao?”
“Môn phái gì có ta và ngươi là quái gì có nội quy.” Đông Phương Bạch bực dọc nói. Rõ ràng là bắt nạt nàng.
“Lời sư phụ nói luôn đúng, ta nói chính là nội quy. Mau đi kiếm cái gì ăn về đây.” Diệp Thần vô trách nghiệm gia giáo nói.
“Ngươi muốn ăn liền tự mình đi kiếm, ta không làm. Mệt chết ta rồi.” Đông Phương Bạch không chút nào sợ hãi mình sư phụ tìm một chỗ nằm xuống nhắm mắt ngủ.
“Ta làm sao lúc đó lại hồ đồ nhận tên đại đần độn này làm đệ tử chứ?” Diệp Thần không khỏi gãi gãi đầu suy nghĩ. Hắn từ trước đến giờ mình là người hiểu vô cùng rõ. Chính là không phải hạng tốt lành gì, vậy mà rước theo cái cục nợ này vào thân chỉ vì câu thề, ta cho ngươi ngủ với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Mà nửa cái ngón tay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng méo thấy đâu.
“Đệ ta thay tiểu đệ đệ làm.” Tuyết Tâm thấy Diệp Thần có chút tức giận liền lập tức muốn giúp đỡ.
“Phu nhân ngươi đang mang thai, không nên làm việc này. Tiền bối không chê vẫn là để ta thay đệ tử ngài giúp ngài nhóm lửa.” Nhậm Ngã Hành thấy mình phu nhân đứng dạy liền ngăn lại nàng nói. Có vẻ như vị tiền bối này đối với đệ tử của mình rất là yêu thương. Hắn đều hỗn xược vậy đều không có làm gì.
“Vậy sao? Cũng được. Nhậm giáo chủ phiền phức ngươi.” Diệp Thần khẽ nhấp hớp rượu ánh mắt nhìn sang mỹ nhân như họa Tuyết Tâm thưởng thức nàng nói.
Nhậm Ngã Hành không biết đầu mình xuất hiện một thảo nguyên xanh mơn mởn vẫn vui vẻ nói: “Tiền bối không cần câu lệ.”
“Ai cho ngươi làm thay ta? Ta có nhờ đến ngươi giúp sao?” Đông Phương Bạch nghe thấy Nhậm Ngã Hành muốn thay nàng nhóm lửa lập tức liền đang nằm liền bật dậy tức giận nói.
“Tiểu huynh đệ, đều là người trong giang hồ làm gì cần câu lệ ta với ngươi.” Nhậm Ngã Hành khẽ lôi kéo quan hệ nói.
“Sư phụ ta giúp ngươi nhóm lửa, không cần phiền phức người ngoài.” Đông Phương Bạch nhấn mạnh hai chữ người ngoài nói. Nàng không muốn Nhậm Ngã Hành có quan hệ thân thiết với sư phụ mình. Càng không muốn khi nàng báo thù, sư phụ sẽ là người ngăn lại nàng.
“Xem ra tiểu huynh đệ là đối với ta có ác cảm gì đó rồi. Vừa rồi ta muốn giết ngươi chẳng qua chỉ là hiểu lầm đều đã xin lỗi. Tiểu huynh đệ đừng có nhỏ nhen như vậy.” Nhậm Ngã Hành cảm thấy khá giận dữ nói. Hắn tung hoành giang hồ bao nhiêu năm bây giờ lại bị một tên tiểu tử lên mặt, khó mà khiến hắn nhịn được.
“Hai người đang có xích mích gì với nhau sao? Tiểu đệ đệ, Ngã Hành chỉ muốn giúp đỡ ngươi mà thôi, không có ý gì xấu.” Tuyết Tâm muốn hòa giải hai người mối quan hệ nói.
“Vậy ý Tuyết Tâm tỷ tỷ nói ta nhỏ nhen sao? Nữ nhân như cô là loại ta ghét nhất, giả tạo.” Đông Phương Bạch ý vị lời nói có dao nói. Đều đã là sư phụ ta người, còn quan tâm đến phu quân của ngươi như vậy.
“Tiểu đệ đệ ta...” Tuyết Tâm cho rằng Đông Phương Bạch ghen liền khẽ muốn an ủi hắn nhưng vẫn là im lặng không lên tiếng. Nàng hiện tại đang kẹt giữa ba người đàn ông, một người thích nàng, một người là phu quân nàng, còn một người là tên ác ma đang chiếm giữ nàng.
“Tiểu tử, Tuyết Tâm vốn dĩ là muốn tốt cho ngươi đừng có không biết điều.” Nhậm Ngã Hành đều nóng tính muốn bùng nổ sát khí tỏa ra muốn dạy tên này một bài học. Một tên tiểu tử dám như vậy làm nhục phu nhân hắn, đường đường là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo không ai khong sợ. Phu nhân bị người ta khi dễ còn có thể nhịn sao?
“Ta cũng muốn biết rốt cuộc là ai ở đây mới là kẻ không biết điều đây.” Diệp Thần vốn im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Sư phụ...” Đông Phương Bạch nhìn cái này vô trách nghiệm sư phụ nghi ngờ. Hắn đang ra mặt giùm nàng sao?
“Tiền bối, tên tiểu tử này thật không biết tôn sư trọng đạo, xem trời bằng vung, hôm nay để ta thay ngươi dạy dỗ hắn. Tránh hắn về sau phản lại ngươi.” Nhậm Ngã Hành quang minh chính đại lấy lý do động thủ nói.
“Tên đệ tử này… quả thật cần phải dạy dỗ lại.” Diệp Thần cầm quạt khẽ phẩy vài cái gật gù.
“Sư phụ...ngươi…. Nhậm Ngã Hành ngươi thật muốn động thủ sao?” Đông Phương Bạch lùi lại một bước đề phòng hỏi.
“Tiểu tử quỳ xuống ngoan ngoãn nhận lỗi.” Nhậm Ngã Hành cảm thấy mình được tên đệ tử này sư phụ ủng hộ liền lập tức không chút sợ hãi nào nói. Không có sư phụ ngươi làm chỗ dựa, tiểu tử ngươi chính là phế vật.
“Phu quân… như vậy có hơi quá đáng rồi. Vẫn là coi như không có chuyện gì đi.” Tuyết Tâm cảm thấy áy náy nói. Dù sao đêu là do tiểu đệ đệ này thích nàng, nếu không phải vậy… hắn.. cũng không bị ép đến nước này.
“Nực cười, ta làm vậy là tốt cho hắn, dạy hắn cách làm người.” Nhậm Ngã Hành kiên quyết không thể cho qua cơ hội này nói.
“Nhậm Ngã Hành muốn ta quỳ trước mặt ngươi, đừng có mà mơ.” Đông Phương Bạch tuyệt đối không bao giờ quỳ trước kẻ thù của mình nói. Cho dù có chết cũng không bao giờ.
“Vậy để ta giúp ngươi quỳ xuống.” Nhậm Ngã Hành đôi tay hình thành một cái trảo vận công muốn chộp lấy Đông Phương Bạch bả vai đem nàng ấn quỳ trên mặt đất.
“Ngươi… dám...” Đông Phương Bạch lập tức lùi lại ngã ra đằng sau nhìn ưng trảo của Nhậm Ngã Hành muốn bắt lấy. Trong phút chốc chân nàng tự di chuyển đập lên đống lá khố ẩn ngươi lùi về đằng sau tránh thoát Nhậm Ngã Hành ưng trảo.
“Tiểu tử muốn chạy không đơn giản vậy đâu.” Nhậm Ngã Hành khá là ngạc nhiên khi tiểu tử nhìn qua không có gì đặc biệt này tốc độ có thể gần như bắt kịp hắn. Bước chân cùng nhịp bộ lẫn tốc độ đều vô cùng ăn khớp với nhau, rốt cuộc là như thế nào mới có thể luyện đến lô hỏa thanh thuần như vậy. Chỉ tiếc tiểu tử này kinh nghiệm thực chiến quá ít, để lộ quá nhiều sơ hở.
“Thì ra là vậy, sư phụ hắn để cho ta đeo bao cát cùng trải qua sinh tử, chính là để trong thời gian ngắn nhất nâng cao ta thể lực sức chịu đựng cùng tốc độ.” Đông Phương Bạch cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng cùng linh hoạt lạ thường, nếu như bỏ bao cát ra nàng tốc độ có thể lập tức cùng Nhậm Ngã Hành tốc độ cân nhau.
“Không tệ.” Diệp Thần một bên nhìn hai người một kẻ tấn công, một kẻ né tránh khẽ phẩy phẩy cái quạt hài lòng. Tốc độ này mặc dù theo hắn dự kiến còn quá chậm nhưng cũng đủ để sánh với nhị lưu cao thủ tốc độ và tiếp cận nhất lưu. Nhậm Ngã Hành tuy là nhất lưu cao thủ nhưng hắn thiên về chưởng lực cùng nội lực tại tốc độ của Đông Phương Bạch cùng lợi thế địa hình rừng núi tối đen như bây giờ, chỉ cần tiểu tử này không lỡ một nhịp, Nhậm Ngã Hành muốn bắt hắn khó khăn vô cùng.
“Tiểu tử khinh công không tệ, nhưng chỉ dựa vào khinh công tại trước mặt ta bay nhảy là chuyện viển vông.” Nhậm Ngã Hành mặc dù sử dụng ra mình cao nhất tốc độ, mỗi lần gần bắt được Đông Phương Bạch đều để hắn tránh thoát mất liền có chút tức giận nói. Đường đường một nhất lưu cao thủ trung kỳ vậy mà bị một đứa trẻ vờn quanh thật mất mặt.
Nếu để Nhậm Ngã Hành biết, nàng mới chỉ bắt đầu tập luyện dưới sự hướng dẫn điều giáo ma quỷ của Diệp Thần chưa đến một ngày. Hắn có muốn nhục đến phun máu mà chết không.
Ưng trảo hình thành một luồng kình lực, đôi chân dậm mạnh trên mặt đất tạo thành thủ thế sử dụng ra hắn Hấp Tinh Đại Pháp chưa đầy đủ bản. Hiện tại hắn chỉ có thể dùng nội lực của mình hút đối thủ về phía mình sau đó lợi dụng mình chưởng lực đả thương cực mạnh đến đối thủ chân khí kinh mạch, chưa tham ngộ ra diệu dụng hấp thụ chân khí của người khác cho mình sử dụng.
“Chuyện gì… xảy ra?” Đông Phương Bạch mặt biến sắc, cảm thấy cơ thể như bị một lực hút mạnh về phía Nhậm Ngã Hành, đây là đầu tiên nàng đối đầu với kẻ thù.
“Hấp Tinh Đại Pháp? Tiền bối ngươi mau ngăn họ lại.” Tuyết Tâm mặt có chút biến sắc. Nàng vô cùng biết rõ chiêu thức này nguy hiểm ra sao. Phu quân nàng đã dựa vào chính tuyệt kỹ này mà đánh ra một mảnh giang hồ trở thành Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ uy danh thiên hạ.
“Không vội.” Diệp Thần phun ra hai chữ vẫn từ tốn rót rượu uống. Tuyết Tâm một bộ bất đắc dĩ chỉ có thể đứng nhìn hai người.
Chuyển từ hấp chưởng thành ưng trảo, Nhậm Ngã Hành tay lập tức bắt lấy Đông Phương Bạch vai tự mãn nói: “Tiểu tử có giỏi liền tiếp tục chạy đi.”
Hắn có vẻ cũng biết việc gì cũng nên có giới hạn không thể lấy tính mạng tiểu tử này. Nếu không sư phụ hắn hẳn sẽ tức giận.
“Ngươi… hự…” Đông Phương Bạch tức giận lập tức cảm thấy từ Nhậm Ngã Hành tay truyền đến kình lực đem vai nàng bóp mạnh ấn lên vai nàng muốn dùng áp lực khiến nàng quỳ xuống.
“Quỳ xuống đừng ngoan cố, ngươi thoát không khỏi tay ta.” Nhậm Ngã Hành dùng tay bóp mạnh lấy Đông Phương Bạch vai khiến nàng đau đến chết đi sống lại, mồ hôi lạnh đều chảy ra.
“Ta… quỳ ai… cũng không… quỳ… ngươi… hừ hừ...” Đông Phương Bạch cắn răng nhịn đau phát ra từng tiếng.
“Để xem ngươi chịu được bao lâu. Quỳ xuống cho lão tử.” Nhậm Ngã Hành tăng thêm mình lực lượng dường như muốn đem Đông Phương Bạch vai trái cho phế đi. Đôi chân Đông Phương Bạch đều run run khụy xuống muốn quỳ trên mặt đất.
Một chưởng lực từ sau lưng đem nàng hút mạnh giống hệt cảm giác như lúc Nhậm Ngã Hành sử dụng vừa rồi quỷ dị chiêu thức, đem nàng hai gối sắp quỳ trên đất đều đứng thẳng dạy.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt vô cùng ngạc nhiên chưa kịp nhận diện tình hình lập tức cảm giác chân ăn một đá bay về đằng sau, quỳ tại trên mặt đất không thể đứng lên được.
Diệp Thần từ từ mở mắt ra giọng nói có chút nghiêm nghị: “Ngươi… tính là cái thá gì? Muốn để cho đệ tử của ta quỳ xuống?”
“Tiền bối ngươi tính nuốt lời. Rõ ràng ngươi nói hắn cần phải được dạy bảo lại.” Cảm giác hai chân mất đi chi giác, Nhậm Ngã Hành không phục nhìn cái này áo trắng nam nhân hỏi.
“Ta quả thật nói hắn cần dạy dỗ lại. Đệ tử của ta có xấc xược, có hỗn láo, có khi sư diệt tổ đi chăng nữa. Muốn dạy dỗ cũng phải là lão tử dạy, ngươi tính là cái gì? Để hắn quỳ xuống ngươi xứng sao? Muốn thay lão tử dạy đồ đệ? Ha ha… gọi ngươi một tiếng Nhậm giáo chủ ngươi liền cho rằng mình là ai?” Diệp Thần ánh mắt lóe ra sát khí từ từ đứng dạy cười như không cười nói.
“Tại hạ không dám, nhưng tiền bối… ngươi chẳng lẽ không thấy chướng mắt hắn hay sao?” Nhậm Ngã Hành biết tiến biết lùi nói.
“Tiểu Bạch Kiểm là đệ tử ta, ta chướng mắt hắn thì liên quan gì đến ngươi. Kẻ quản nhiều chuyện, chết càng sớm. Chỉ là một nhất lưu trung kỳ nhỏ nhoi, còn nghĩ lật trời hay sao?” Diệp Thần từng bước hướng tới Nhậm Ngã Hành, mỗi bước chân đều khiến Nhậm Ngã Hành cảm thấy áp lực kinh khủng.
Tuyết Tâm thấy vậy lập tức chạy đến cầm lấy Diệp Thần cánh tay nước mắt rơi như mưa nhìn hắn lắc đầu: “Ngươi đã hứa với ta...”
“Ta chỉ hứa không giết hắn, tàn phế mất vài cái chân cái tay… ta… không có thất hứa.” Diệp Thần cười một cách đê tiện nói.
“Tiền bối… ngươi muốn phế đi ta?” Nhậm Ngã Hành kinh dị muốn phản kháng. Hắn biết tên này bao che đệ tử của mình, nhưng không nghĩ tới hắn có thể vì mình đệ tử không nói lý lẽ, thậm chí không hợp một lời liền động sát khí.
“Ngươi đoán xem… ta đã nói rồi. Động ta đệ tử… xa đâu cũng giết.” Diệp Thần nụ cười chợt tắt lộ ra hắn khuôn mặt bình thản, ánh mắt không chút nào có tính người. Giống như kiểu dưới chân của hắn đều là giun dế.
“Sư phụ… để lại hắn nguyên vẹn… hộc hộc...” Đông Phương Bạch cắn răng năm trên mặt đất ôm vai đau nhức nói.
“Ta đang trả thù cho ngươi đấy, im miệng đì thằng đần.” Diệp Thần khó chịu nói.
“Cầu xin ngươi sư phụ… ta có lý do riêng.” Đông Phương Bạch cắn răng nói. Nàng phải tự tay đánh bại giết chết hắn. Đó chính là mục tiêu sống của nàng.
“Nói một chút nghe thử xem sao?” Diệp Thần cảm thấy hứng thú nói.
“Hôm nay ta thua hắn, nếu sư phụ ra tay. Giang hồ sẽ cho rằng sư phụ ngươi dạy đệ tử yếu ớt. Ta… Tiểu Bạch không cần bất cứ ai thay ta ra mặt cho ta thời gian. Ta sẽ tự mình đánh bại hắn.” Đông Phương Bạch cắn răng ôm vai nhịn đau đứng dạy trong mắt lóe ra sự kiên định nhìn Diệp Thần nói.
Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch nghiêm túc cùng khuôn mặt xinh đẹp của hắn tim không khỏi đập mạnh: “Móe nó, tên tiểu tử này lại sài chiêu này… Mỹ nam kế… câu dẫn lão tử.”
Đông Phương Bạch bỗng nhiên cảm giác, tên sư phụ này tuyệt đối là cái khống đệ tử. Hắn sẽ không phải... đối với nam cũng có hứng thú chứ? Theo kiểu có lỗ dễ thương là được à?
/782
|