Đè lên cơ thể Đông Phương Bạch đem nàng ẩn ngã trên mặt đất. Trời bắt đầu khá là tối, Diệp Thần cảm nhận được hơi thở từ mũi Đông Phương Bạch thở vào hắn chiếc mũi. Hương lan thơm khẽ bay nhẹ nhàng. Máu trong cơ thể hắn đều nóng lên. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp khiến bao mỹ nhân đều muốn ghen tị này hắn thật muốn đè nàng ra cưỡng dâm.
“Tiểu Bạch… ta...” Diệp Thần đưa môi muốn hôn lên Đông Phương Bạch chiếc môi hồng mềm mại liền lập tức dừng lại không tiếp tục tiến thêm một bước.
“Khò… khò… sư phụ… ta yêu ngươi… ực…đan dược ngươi luyện rất ngon. Ta yêu đồ ăn ngươi làm.” Đông Phương Bạch nước miếng đều nhỏ ra, nước mắt đều đi đâu hết. Lộ ra một cái tham ăn tiểu ăn hàng.
“Móa, hóa ra là mộng du. Làm lão tử cứ tưởng ngươi thích ta. Hóa ra là thích ta đan dược. Đồ đáng chết.” Diệp Thần mặt đều đen lại. Muốn đem cái tên đệ tử không hiểu phong tình công thụ này bóp chết. Vừa rồi mi có biết mình phạm tội dụ dỗ trai thẳng vào con đường đen tối không hả?
Nhưng nhìn Đông Phương Bạch như vậy quần lấy hắn nghĩ đến hắn khi ngủ cùng nàng tướng ngủ hắn liền cảm thấy có chút buồn cười.
Khẽ đưa miệng hôn lên nàng cái chán một cái, Diệp Thần đưa tay lên nàng gợn tóc kéo nhẹ ôm nàng vào trong ngực mình. Tránh cho gió ban đêm tại rừng núi thổi nàng lạnh. Cơ thể của Đông Phương Bạch mềm mại khiến hắn cảm thấy khẽ run lên. Hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể của nàng cũng khiến máu của hắn sôi trào.
Áp chế toàn bộ mấy cái thú tính chết tiệt đó lại, ôm lấy tên tiểu tử không biết sống chết này trong ngực Diệp Thần khẽ đưa tay sờ lên mặt hắn một cái: “Đến khi nào ngưới mới thôi ám quẻ ta đây hả? Người gì đâu mà kỳ lạ ghê. Đi ngủ cũng đáng yêu dễ thương như con gái vậy. Này này đừng có mà ôm đấy… hừ, hôm nay ngươi mệt rồi nghỉ ngơi đi.”
“Ưm… sư phụ… đừng xa ta… hu hu... ” Dúc vào trong lòng Diệp Thần cảm nhận hơi ấm quen thuộc này. Đông Phương Bạch lập tức an tâm chìm sâu vào trong giấc ngủ. Mấy ngày này nàng thật sự đã rất mệt mỏi rồi. Cơ thể nàng thật sự đã quá sức chịu đựng rồi.
“Trong mơ đều mịt ướt như vậy, yên tâm ta sẽ không xa ngươi… ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, quan tâm đến ngươi. Chỉ là… ngươi không hay biết đó thôi.” Diệp Thần khẽ cười một cái rồi lại cô đơn một mình thở dài. Hắn thừa nhận hắn có chút quan tâm tên đệ tử này hơn tất cả những kẻ hắn từng dạy dỗ qua. Nhưng chỉ là một chút mà thôi. Hắn không cong. Hắn đảm bảo, hắn cũng cảm thấy mình vô cùng kỳ lạ.
Từ trong ngực, Diệp Thần rút ra tới một cây châm ngọc đỏ, là ngày hôm đo Đông Phương Bạch thích mãi không buông tay cây châm.
“Ngươi thích cây châm này như vậy liền đem nó tặng cho ngươi. Là quà sư phụ cho ngươi lần đầu gặp mặt. Về sau đừng có nói ta quỵt đó.” Diệp Thần cầm cây châm nhẹ nhàng đem nó cắm lên Đông Phương Bạch trên đầu khẽ tự mình trêu đùa.
“Rất đẹp… ngươi rất hợp với nó.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch cài trâm trên đầu càng nữ tính hơn liền si mê nhìn khẽ nói.
Cuối cùng lý trí vẫn không thắng nổi con tim, trong một giây phút sao động. Một lần nữa hắn hạ đôi môi mình xuống hôn lên nàng đôi môi hồng nhỏ cảm nạn vị ngọt ngào hương vị đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận lại được lần nữa. Hương vị quyến rũ của tên đệ tử hắn.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi mà Hắc Mộc Nhai bên trên Nhật Nguyệt Thần Giáo đệ tử chạy đến cứu hộ mọi người. Đám người lập tức cảm thấy vui mừng.
“Đông Phương đại trưởng lão, chúng ta được cứu viện, Hắc Mộc Nhai đã gửi người xuống tìm kiếm chúng ta tung tích. Có vẻ như Ngũ Nhạc Kiếm Phái đã thật sự rút lui. Chúng ta có thể trở về môn phái.” Cái này báo tin người đi đến quỳ xuống nói.
“Ư… ưm… ngoáp… thật mỏi…” Đông Phương Bạch tính tình từ trong áo chui ra ngáp một tiếng vô cùng kiều diễm khiến ngay cả trước mặt nàng đám nam nhân đều run rẩy vì tim không ổn định.
“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn.” Đông Phương Bạch cảm giác đám đệ tử muốn làm loạn liền lập tức ánh mắt sắc bén khá quát một tiếng.
“ n, Đông Phương đại trưởng lão,... Ngũ Nhạc Kiếm phái đã rút lui. Người trong môn phái cũng đến viện trợ, chúng ta vẫn là trở lại môn phái hay sao? Mời đại trưởng lão ra chỉ thị.” Mấy cái đệ tử lập tức sợ hãi cúi đầu không dám tiếp tục xem nói.
“Hừ, liền trở về đi.” Đông Phương Bạch ánh mắt sắc bén có chút tức giận. Đây rõ ràng không phai cái gì viện trợ. Rõ ràng là đến nhặt xác cho nàng thì đúng hơn.
Đây là Hắc Mộc Nhai bên dưới, là Nhật Nguyệt Thần Giáo địa bàn, các ngươi liền cả tối chưa có tới đây viện trợ. Vậy mà trời vừa sáng lại tới. Rõ ràng là Nhậm Ngã Hành tên kia quỷ kế muốn lợi dụng nàng đối phó Ngũ Nhạc chính mình thì ngồi ngư ông đắc lợi. Thật sự là vô cùng âm hiểm.
“Đợi đã… tối qua ai đã đến chỗ của ta?” Đông Phương Bạch đang muốn rời đi lập tức phát hiện có gì không đúng liền lập tức kích động hỏi.
“Đông Phương đại trưởng lão ngày hôm qua chúng ta đều tại bên đó. Không dám làm phiền đến đại trưởng lão trị thương. Xung quanh nếu có người đến, chúng ta hẳn sẽ bắt gặp.” Các muốn chúng báo cáo nói.
“Không thể nào như vậy được… còn nữa vết thương của ta… mất rồi?” Đông Phương Bạch đưa tay sờ lên mình cánh tay không còn thấy đau đớn kinh ngạc.
“Chúc mừng Đông Phương đại trưởng lão thần công đại thành, chữa khỏi thương thế.” Đám đệ tử lập tức cho rằng Đông Phương Bạch đạt thành thần công lập tức quỳ xuống chúc mừng.
“Ta… không phải vậy… đây rõ ràng là…. Sư phụ… đúng là hắn… nhất định là hắn mới có thể làm được như vậy.” Đông Phương Bạch có chút bỡ ngỡ sau đó lập tức nhận định ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm người còn để lại một chút dấu vết gì không.
“Đông Phương đại trưởng lão… ngươi chạy đi đâu vậy. Mau theo chúng ta quay về đi… Đông Phương đại trưởng lão.” Đám giáo chúng thấy Đông Phương Bạch lập tức quay người chạy như điên loạn khắp cánh rừng vội vàng đuổi theo lo lắng.
“Các ngươi không được đi theo ta. Cho ta cút hết.” Đông Phương Bạch mất bình tĩnh phất một ống tay áo đem đám giáo đồ đánh toàn bộ lùi lại.
“Đông Phương đại trưởng lão...” Đám giáo chúng không hiểu. Chẳng lẽ đại trưởng lão lại lên cơn rồi hay sao?
“Cút… Toàn bộ cho ta cút hết cho ta.” Đông Phương Bạch không giải thích lập tức hạ mệnh lệnh.
“Tuân lệnh.” Đám môn đồ làm đúng nghĩa vụ diễn viên quần chúng đánh xì dầu ngay lập tức liền quay người biến mất tiêu.
“Mọi người đều đi… chỉ còn ta và ngươi… ngươi còn không chịu gặp ta hay sao… Sư phụ?” Đông Phương Bạch nhìn xung quanh lá cây bay trong gió, gió thổi xào xạc u oán nói.
Diệp Thần đứng tại cành cây phía trên không có trả lời chỉ im lặng đứng đó. Hắn đã quyết định cắt đứt, vậy tại sao vẫn còn đến đây. Chính bản thân hắn đều không hiểu điều đó. Càng lúc hắn càng làm nhiều việc không giống bản thân mình.
“Ngươi không ra? Tại sao chứ? Chẳng lẽ… ta đã làm gì sai sao? Chẳng lẽ ngươi ghét ta đến độ không muốn gặp ta? Vậy tại sao còn quan tâm ta, còn giúp ta chữa thương. Rốt cuộc là tại sao? Ngươi trêu đùa tình cảm của ta như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Cho ta một câu trả lời cũng không được sao.” Đông Phương Bạch uốt ức đều muốn khóc đến. Dù mạnh mẽ bao nhiêu nàng cũng chỉ là một cái nữ nhi mà thôi.
“Ta khóc rồi… ta vì ngươi mà khóc rồi… ngươi trở về đi. Ta cái gì đều nghe ngươi, ngươi không muốn ta trả thù, ta liền là. Ta khẳng định. Ngươi muốn mỹ nhân, ta giúp ngươi kiếm, ta khẳng định. Ngươi muốn ta nuôi ngươi, ta sẽ làm được, ta khẳng đinh. Vậy nên trở về đi được sao?” Đông Phương Bạch đều tuyệt vọng mức độ nói cuối cùng vẫn cầm theo cây châm trên đầu quay trở về Hắc Mộc Nhai.
“Ta ở Hắc Mộc Nhai cả đời này chờ ngươi trở lại.” Đông Phương Bạch rút ra cây châm nắm chặt trong tay trước khi rời đi bỏ lại một câu.
“Hệ thống… tiểu tử này ta muốn quên liền có thể quên hay sao?” Diệp Thần cảm giác trái tim của mình bắt đầu lạc lối. Đạo tâm của hắn bắt đầu không vững hỏi.
Đây chính là điều mà hắn phát hiện ra mấy ngày trước. Khi quyết định rời khỏi Đông Phương Bạch. Cái này hệ thống nói có thể giúp hắn khôi phục ký ức, lúc đầu hắn còn tưởng quỷ thần hay gì đó. Vẫn là ai đó thôi miên hắn, nhưng sau cùng hắn vẫn là hiểu được sơ sơ khi mà cái này hệ thống nói một câu tỉnh bơ: “Có hệ thống, bật hack là đặc quyền của nhân vật chính. Mà ký chủ nghèo vậy, có cái gì mà lừa.”
Cũng đúng, hắn đẹp trai vậy không phải nhân vật chính thì còn là ai đâu.
Keng, ký chủ có thể lựa chọn khôi phục ký ức và xóa đi ký ức lúc ngươi mất trí nhớ. Hoặc là lựa chọn dung hợp. Đây là đầu não của ngươi, ngươi nghịch thế nào đều được, miễn là đừng nghịch ngu.
“Ngu cái con mọe ngươi. Hiện tại còn không quên nàng, ta sợ tương lai không bỏ được tiểu tử này. Nhưng… ta muốn ta của tương lai, kể cả đã quên đi hắn, vẫn sẽ ở lại chăm sóc hắn cho đến khi trưởng thành có cách sao?” Diệp Thần liền mở miệng nói. Hắn đã lựa chọn quên đi, chỉ có bỏ quên quá khứ, hắn mới có thể bỏ mặc Đông Phương Bạch, nếu không làm vậy. Hắn sợ mình sẽ làm tổn thương tiểu tử đó.
Keng, ký chủ đòi nằm đòi lốn. Tiền không có còn đòi hỏi. Bổn hệ thống khinh bỉ ngươi.
“Móa, thật không biết ta trước đây dễ dãi thế nào. Lại để ngươi lên mặt như vậy.” Diệp Thần đều cảm thấy nổ phổi nói.
Keng, ký chủ trước đây nghèo. Hiện tại vẫn nghèo, à không đã nghèo giờ còn thêm ngu nữa. So với trước đây còn có thể nói ngu lâu dốt bền khó đào tạo.
“...” Diệp Thần im lặng không lên tiếng. Được coi như ngươi lợi hại, ngươi thắng.
“Còn có Tuyết Tâm nữ nhân này...” Diệp Thần vẫn là lo nghĩ nói.
Keng, ký chủ lại đòi hỏi. Lại tiếp tục đòi hỏi. Bổn hệ thống nói cho ký chủ biết. Tiền ít mà đòi thịt thơm hả trời. Ta làm ngươi hệ thống cũng có phải làm ngươi ô sin đâu.
“Ta thấy ngươi không phải làm ta hệ thống cũng không phải ô sin. Ngươi sắp lên đầu ngồi làm mẹ ta rồi.” Diệp Thần đều cảm giác muốn cho cái hệ thống xấc xược này ăn dép.
Keng, con mẹ ký chủ méo phải bổn hệ thống. Bổn hệ thống là loài sinh vật không có lỗ, không thể sinh sản. Bập chấm hết.
“Ngươi… giúp vẫn là không giúp?” Diệp Thần liền làm căng.
Keng, hệ thống lỗi.
“Ta hỏi lại giúp vẫn là không giúp?” Diệp Thần lần nữa hỏi. Cái này hệ thống rõ ràng là lười biếng.
Keng, bổn hệ thống vẫn lỗi. Vẫn thích lỗi và cứ lỗi.
“Ta cho ngươi hết linh tệ, ngươi giúp vẫn là không giúp?” Diệp Thần liền lập tức sài tiền đập mặt.
Keng, ký chủ đại cái gì cũng có thể. Ngươi cứ việc nói. Bổn hệ thống phục vụ ký chủ là chuyện đương nhiên.
“...” Diệp Thần lập tức có chút im lặng. Mọe nó, cái này hệ thống có chút tiền vào chính là lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Người ta nói đúng, ở bất cứ đâu có tiền chính là đại gia ngươi. Ho nhẹ một cái người ta cũng vỗ tay như nghe triết lý nhân sinh.
“Tiểu Bạch… ta...” Diệp Thần đưa môi muốn hôn lên Đông Phương Bạch chiếc môi hồng mềm mại liền lập tức dừng lại không tiếp tục tiến thêm một bước.
“Khò… khò… sư phụ… ta yêu ngươi… ực…đan dược ngươi luyện rất ngon. Ta yêu đồ ăn ngươi làm.” Đông Phương Bạch nước miếng đều nhỏ ra, nước mắt đều đi đâu hết. Lộ ra một cái tham ăn tiểu ăn hàng.
“Móa, hóa ra là mộng du. Làm lão tử cứ tưởng ngươi thích ta. Hóa ra là thích ta đan dược. Đồ đáng chết.” Diệp Thần mặt đều đen lại. Muốn đem cái tên đệ tử không hiểu phong tình công thụ này bóp chết. Vừa rồi mi có biết mình phạm tội dụ dỗ trai thẳng vào con đường đen tối không hả?
Nhưng nhìn Đông Phương Bạch như vậy quần lấy hắn nghĩ đến hắn khi ngủ cùng nàng tướng ngủ hắn liền cảm thấy có chút buồn cười.
Khẽ đưa miệng hôn lên nàng cái chán một cái, Diệp Thần đưa tay lên nàng gợn tóc kéo nhẹ ôm nàng vào trong ngực mình. Tránh cho gió ban đêm tại rừng núi thổi nàng lạnh. Cơ thể của Đông Phương Bạch mềm mại khiến hắn cảm thấy khẽ run lên. Hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể của nàng cũng khiến máu của hắn sôi trào.
Áp chế toàn bộ mấy cái thú tính chết tiệt đó lại, ôm lấy tên tiểu tử không biết sống chết này trong ngực Diệp Thần khẽ đưa tay sờ lên mặt hắn một cái: “Đến khi nào ngưới mới thôi ám quẻ ta đây hả? Người gì đâu mà kỳ lạ ghê. Đi ngủ cũng đáng yêu dễ thương như con gái vậy. Này này đừng có mà ôm đấy… hừ, hôm nay ngươi mệt rồi nghỉ ngơi đi.”
“Ưm… sư phụ… đừng xa ta… hu hu... ” Dúc vào trong lòng Diệp Thần cảm nhận hơi ấm quen thuộc này. Đông Phương Bạch lập tức an tâm chìm sâu vào trong giấc ngủ. Mấy ngày này nàng thật sự đã rất mệt mỏi rồi. Cơ thể nàng thật sự đã quá sức chịu đựng rồi.
“Trong mơ đều mịt ướt như vậy, yên tâm ta sẽ không xa ngươi… ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, quan tâm đến ngươi. Chỉ là… ngươi không hay biết đó thôi.” Diệp Thần khẽ cười một cái rồi lại cô đơn một mình thở dài. Hắn thừa nhận hắn có chút quan tâm tên đệ tử này hơn tất cả những kẻ hắn từng dạy dỗ qua. Nhưng chỉ là một chút mà thôi. Hắn không cong. Hắn đảm bảo, hắn cũng cảm thấy mình vô cùng kỳ lạ.
Từ trong ngực, Diệp Thần rút ra tới một cây châm ngọc đỏ, là ngày hôm đo Đông Phương Bạch thích mãi không buông tay cây châm.
“Ngươi thích cây châm này như vậy liền đem nó tặng cho ngươi. Là quà sư phụ cho ngươi lần đầu gặp mặt. Về sau đừng có nói ta quỵt đó.” Diệp Thần cầm cây châm nhẹ nhàng đem nó cắm lên Đông Phương Bạch trên đầu khẽ tự mình trêu đùa.
“Rất đẹp… ngươi rất hợp với nó.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch cài trâm trên đầu càng nữ tính hơn liền si mê nhìn khẽ nói.
Cuối cùng lý trí vẫn không thắng nổi con tim, trong một giây phút sao động. Một lần nữa hắn hạ đôi môi mình xuống hôn lên nàng đôi môi hồng nhỏ cảm nạn vị ngọt ngào hương vị đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận lại được lần nữa. Hương vị quyến rũ của tên đệ tử hắn.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi mà Hắc Mộc Nhai bên trên Nhật Nguyệt Thần Giáo đệ tử chạy đến cứu hộ mọi người. Đám người lập tức cảm thấy vui mừng.
“Đông Phương đại trưởng lão, chúng ta được cứu viện, Hắc Mộc Nhai đã gửi người xuống tìm kiếm chúng ta tung tích. Có vẻ như Ngũ Nhạc Kiếm Phái đã thật sự rút lui. Chúng ta có thể trở về môn phái.” Cái này báo tin người đi đến quỳ xuống nói.
“Ư… ưm… ngoáp… thật mỏi…” Đông Phương Bạch tính tình từ trong áo chui ra ngáp một tiếng vô cùng kiều diễm khiến ngay cả trước mặt nàng đám nam nhân đều run rẩy vì tim không ổn định.
“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn.” Đông Phương Bạch cảm giác đám đệ tử muốn làm loạn liền lập tức ánh mắt sắc bén khá quát một tiếng.
“ n, Đông Phương đại trưởng lão,... Ngũ Nhạc Kiếm phái đã rút lui. Người trong môn phái cũng đến viện trợ, chúng ta vẫn là trở lại môn phái hay sao? Mời đại trưởng lão ra chỉ thị.” Mấy cái đệ tử lập tức sợ hãi cúi đầu không dám tiếp tục xem nói.
“Hừ, liền trở về đi.” Đông Phương Bạch ánh mắt sắc bén có chút tức giận. Đây rõ ràng không phai cái gì viện trợ. Rõ ràng là đến nhặt xác cho nàng thì đúng hơn.
Đây là Hắc Mộc Nhai bên dưới, là Nhật Nguyệt Thần Giáo địa bàn, các ngươi liền cả tối chưa có tới đây viện trợ. Vậy mà trời vừa sáng lại tới. Rõ ràng là Nhậm Ngã Hành tên kia quỷ kế muốn lợi dụng nàng đối phó Ngũ Nhạc chính mình thì ngồi ngư ông đắc lợi. Thật sự là vô cùng âm hiểm.
“Đợi đã… tối qua ai đã đến chỗ của ta?” Đông Phương Bạch đang muốn rời đi lập tức phát hiện có gì không đúng liền lập tức kích động hỏi.
“Đông Phương đại trưởng lão ngày hôm qua chúng ta đều tại bên đó. Không dám làm phiền đến đại trưởng lão trị thương. Xung quanh nếu có người đến, chúng ta hẳn sẽ bắt gặp.” Các muốn chúng báo cáo nói.
“Không thể nào như vậy được… còn nữa vết thương của ta… mất rồi?” Đông Phương Bạch đưa tay sờ lên mình cánh tay không còn thấy đau đớn kinh ngạc.
“Chúc mừng Đông Phương đại trưởng lão thần công đại thành, chữa khỏi thương thế.” Đám đệ tử lập tức cho rằng Đông Phương Bạch đạt thành thần công lập tức quỳ xuống chúc mừng.
“Ta… không phải vậy… đây rõ ràng là…. Sư phụ… đúng là hắn… nhất định là hắn mới có thể làm được như vậy.” Đông Phương Bạch có chút bỡ ngỡ sau đó lập tức nhận định ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm người còn để lại một chút dấu vết gì không.
“Đông Phương đại trưởng lão… ngươi chạy đi đâu vậy. Mau theo chúng ta quay về đi… Đông Phương đại trưởng lão.” Đám giáo chúng thấy Đông Phương Bạch lập tức quay người chạy như điên loạn khắp cánh rừng vội vàng đuổi theo lo lắng.
“Các ngươi không được đi theo ta. Cho ta cút hết.” Đông Phương Bạch mất bình tĩnh phất một ống tay áo đem đám giáo đồ đánh toàn bộ lùi lại.
“Đông Phương đại trưởng lão...” Đám giáo chúng không hiểu. Chẳng lẽ đại trưởng lão lại lên cơn rồi hay sao?
“Cút… Toàn bộ cho ta cút hết cho ta.” Đông Phương Bạch không giải thích lập tức hạ mệnh lệnh.
“Tuân lệnh.” Đám môn đồ làm đúng nghĩa vụ diễn viên quần chúng đánh xì dầu ngay lập tức liền quay người biến mất tiêu.
“Mọi người đều đi… chỉ còn ta và ngươi… ngươi còn không chịu gặp ta hay sao… Sư phụ?” Đông Phương Bạch nhìn xung quanh lá cây bay trong gió, gió thổi xào xạc u oán nói.
Diệp Thần đứng tại cành cây phía trên không có trả lời chỉ im lặng đứng đó. Hắn đã quyết định cắt đứt, vậy tại sao vẫn còn đến đây. Chính bản thân hắn đều không hiểu điều đó. Càng lúc hắn càng làm nhiều việc không giống bản thân mình.
“Ngươi không ra? Tại sao chứ? Chẳng lẽ… ta đã làm gì sai sao? Chẳng lẽ ngươi ghét ta đến độ không muốn gặp ta? Vậy tại sao còn quan tâm ta, còn giúp ta chữa thương. Rốt cuộc là tại sao? Ngươi trêu đùa tình cảm của ta như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Cho ta một câu trả lời cũng không được sao.” Đông Phương Bạch uốt ức đều muốn khóc đến. Dù mạnh mẽ bao nhiêu nàng cũng chỉ là một cái nữ nhi mà thôi.
“Ta khóc rồi… ta vì ngươi mà khóc rồi… ngươi trở về đi. Ta cái gì đều nghe ngươi, ngươi không muốn ta trả thù, ta liền là. Ta khẳng định. Ngươi muốn mỹ nhân, ta giúp ngươi kiếm, ta khẳng định. Ngươi muốn ta nuôi ngươi, ta sẽ làm được, ta khẳng đinh. Vậy nên trở về đi được sao?” Đông Phương Bạch đều tuyệt vọng mức độ nói cuối cùng vẫn cầm theo cây châm trên đầu quay trở về Hắc Mộc Nhai.
“Ta ở Hắc Mộc Nhai cả đời này chờ ngươi trở lại.” Đông Phương Bạch rút ra cây châm nắm chặt trong tay trước khi rời đi bỏ lại một câu.
“Hệ thống… tiểu tử này ta muốn quên liền có thể quên hay sao?” Diệp Thần cảm giác trái tim của mình bắt đầu lạc lối. Đạo tâm của hắn bắt đầu không vững hỏi.
Đây chính là điều mà hắn phát hiện ra mấy ngày trước. Khi quyết định rời khỏi Đông Phương Bạch. Cái này hệ thống nói có thể giúp hắn khôi phục ký ức, lúc đầu hắn còn tưởng quỷ thần hay gì đó. Vẫn là ai đó thôi miên hắn, nhưng sau cùng hắn vẫn là hiểu được sơ sơ khi mà cái này hệ thống nói một câu tỉnh bơ: “Có hệ thống, bật hack là đặc quyền của nhân vật chính. Mà ký chủ nghèo vậy, có cái gì mà lừa.”
Cũng đúng, hắn đẹp trai vậy không phải nhân vật chính thì còn là ai đâu.
Keng, ký chủ có thể lựa chọn khôi phục ký ức và xóa đi ký ức lúc ngươi mất trí nhớ. Hoặc là lựa chọn dung hợp. Đây là đầu não của ngươi, ngươi nghịch thế nào đều được, miễn là đừng nghịch ngu.
“Ngu cái con mọe ngươi. Hiện tại còn không quên nàng, ta sợ tương lai không bỏ được tiểu tử này. Nhưng… ta muốn ta của tương lai, kể cả đã quên đi hắn, vẫn sẽ ở lại chăm sóc hắn cho đến khi trưởng thành có cách sao?” Diệp Thần liền mở miệng nói. Hắn đã lựa chọn quên đi, chỉ có bỏ quên quá khứ, hắn mới có thể bỏ mặc Đông Phương Bạch, nếu không làm vậy. Hắn sợ mình sẽ làm tổn thương tiểu tử đó.
Keng, ký chủ đòi nằm đòi lốn. Tiền không có còn đòi hỏi. Bổn hệ thống khinh bỉ ngươi.
“Móa, thật không biết ta trước đây dễ dãi thế nào. Lại để ngươi lên mặt như vậy.” Diệp Thần đều cảm thấy nổ phổi nói.
Keng, ký chủ trước đây nghèo. Hiện tại vẫn nghèo, à không đã nghèo giờ còn thêm ngu nữa. So với trước đây còn có thể nói ngu lâu dốt bền khó đào tạo.
“...” Diệp Thần im lặng không lên tiếng. Được coi như ngươi lợi hại, ngươi thắng.
“Còn có Tuyết Tâm nữ nhân này...” Diệp Thần vẫn là lo nghĩ nói.
Keng, ký chủ lại đòi hỏi. Lại tiếp tục đòi hỏi. Bổn hệ thống nói cho ký chủ biết. Tiền ít mà đòi thịt thơm hả trời. Ta làm ngươi hệ thống cũng có phải làm ngươi ô sin đâu.
“Ta thấy ngươi không phải làm ta hệ thống cũng không phải ô sin. Ngươi sắp lên đầu ngồi làm mẹ ta rồi.” Diệp Thần đều cảm giác muốn cho cái hệ thống xấc xược này ăn dép.
Keng, con mẹ ký chủ méo phải bổn hệ thống. Bổn hệ thống là loài sinh vật không có lỗ, không thể sinh sản. Bập chấm hết.
“Ngươi… giúp vẫn là không giúp?” Diệp Thần liền làm căng.
Keng, hệ thống lỗi.
“Ta hỏi lại giúp vẫn là không giúp?” Diệp Thần lần nữa hỏi. Cái này hệ thống rõ ràng là lười biếng.
Keng, bổn hệ thống vẫn lỗi. Vẫn thích lỗi và cứ lỗi.
“Ta cho ngươi hết linh tệ, ngươi giúp vẫn là không giúp?” Diệp Thần liền lập tức sài tiền đập mặt.
Keng, ký chủ đại cái gì cũng có thể. Ngươi cứ việc nói. Bổn hệ thống phục vụ ký chủ là chuyện đương nhiên.
“...” Diệp Thần lập tức có chút im lặng. Mọe nó, cái này hệ thống có chút tiền vào chính là lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Người ta nói đúng, ở bất cứ đâu có tiền chính là đại gia ngươi. Ho nhẹ một cái người ta cũng vỗ tay như nghe triết lý nhân sinh.
/782
|