Nhìn trước mặt không đáng tin cậy con mèo mập, Tuyết Tâm có chút chán ghét sinh ra. Mặc dù có chút đáng yêu nhưng ánh mắt của nó nhìn nàng giống như xuyên thấu qua nàng quần áo vậy. Thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Ngươi chính là Miêu gia? Sủng vật của Đông Phương hiền đệ hay sao.” Tuyết Tâm nhìn cái này nghi ngờ hỏi. Mặc dù hai người các ngươi không giống chủ tớ lắm. Có con mèo nào đem cá ươn đập vào mặt mình chủ nhân sao?
“Ý ngươi là con sen Bạch Nhi đó hả? Tất nhiên là không phải. Đông Phương Bạch là bổn miêu gia nuôi sủng vật mới đúng… Meow… Mỹ nữ thế nào có muốn hay không chơi chút tình thú.” Diệp Thần nhìn nằm trên mặt đất bất tỉnh Đông Phương Bạch lấy nàng làm nền nâng cao bảo thân giá trị nói.
Nếu để Đông Phương Bạch biết con mèo chết tiệt này gọi nàng là sủng vật. Nàng hẳn nhất định sẽ tức chết mất. Rõ ràng là nàng cho nó ăn, cho nó mặc, hầu hạ như ông hoàng. Thế quái nào nàng lại là con mèo này sủng vật.
“Là vậy sao? Vậy miêu gia ngươi hôm nay qua đây để làm gì nha?” Tuyết Tâm vẫn không có tỏ ra thái độ khó chịu nói. Dù sao nàng cũng là một cái nữ nhân hiểu phép tắc lễ nghĩa.
“Ta đến chính là vì đứa bé trên lưng của ngươi… Meow… không cần tỏ ra nghiêm túc như vậy. Ta chỉ là dạo này có chút nhàm chán muốn đương cái bảo mẫu mà thôi. Meow...” Diệp Thần vừa mới ngỏ ý, Tuyết Tâm lập tức trở nên cảnh giác lạ thường đề phòng nhìn Diệp Thần.
“Ta không thể đưa nữ nhi của mình cho một con mèo biết nói như ngươi được. Xin hiểu cho, ta vẫn có thể chăm sóc nó.” Tuyết Tâm khẽ lùi lại từ chối nói. Đưa nữ nhi cho một cái thậm chí còn không phải là người chăm sóc. Chưa tính là nó vừa mới đập con cá ươn vào mặt Đông Phương hiền đệ một cách tỉnh bơ, sau đó còn mở giọng trêu đùa tán tỉnh nàng nữa.
Để nữ nhi mình rơi vào tay con mèo này, không khác gì ném vào hố lửa. Đó là chưa tính Nhậm Ngã Hành võ công, hiện tại chỉ có Đông Phương hiền đệ mới có thể miễn cưỡng cùng hắn đấu. Con mèo này… vẫn là thôi đi. Nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm làm như vậy. Đối với cái này miêu gia nàng cảm thấy tin tưởng..
“Meow… đại mỹ nhân ngươi từ chối cũng thật quá nhanh đi… Meow… Miêu gia làm bảo mẫu là trên thế gian thiên hạ đệ nhất. Ngươi yên tâm đến giờ đứa bé cần bú, miêu gia sẽ tự mình cho nó bú no… Meow… bổn miêu còn rất thông minh. Sẽ dạy cho đứa trẻ ngoại ngữ nha… Meow… ví dụ như Kimochi, Yamate, Icu Icu,.... Meow…” Diệp Thần cảm thấy mình thật sự rất thích hợp làm bảo mẫu khoe khoang nói.
Ánh mắt của Tuyết Tâm nghi ngờ nhìn cái này con mèo, ngươi tự mình cho ta nữ nhi bú? Chưa nói ngươi không phải là người, mà dù có là người. Ngươi cũng là giống đực nha. Còn cái gì ngoại quốc từ ngữ. Nghe thôi cũng không phải thứ tốt lành gì rồi.
“Vẫn là thôi đi ta nghĩ tự mình chăm đứa trẻ tốt hơn nhiều.” Tuyết Tâm vẫn là quyết định vô cùng đúng đắn lắc đầu nói.
“Meow… thật không suy nghĩ một chút sao? Bổn miêu gia nhưng là rất tốt bảo mẫu.” Diệp Thần dụ dỗ nói.
“Không thể nào. Doanh Doanh không thể cho ngươi nuôi dưỡng.” Tuyết Tâm liên tục lắc đầu nói.
“Meow… nếu không đồng ý thì thôi vậy.” Diệp Thần khá hiểu lý lẽ nói.
“Cảm ơn miêu gia ngươi hiểu cho.” Tuyết Tâm cũng gật đầu cảm giác cái này con mèo hiểu lý lẽ nói.
“Không cần cảm ơn ta… Meow… thứ không xi được, thì phải cướp được… meow...” Diệp Thần lóe lên ý định trộm cắp nói.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Tuyết Tâm đưa ra mình đoản đao hướng về phía con mèo lộ ra mình sát khí. Bất kỳ ai muốn gây tổn hại cho đứa bé đều phải bước qua nàng xác.
“Vậy đừng trách miêu gia vô tình hăc hắc… Meow… Cá ướp muối thần...” Diệp Thần lập tức xuất hiện trên tay con cá.
“Vụt… bốp…” Một con cá ươn bay đến đập thẳng vào Diệp Thần đem hắn đập bay.
“Meow… ai đánh lén bổn miêu.” Diệp Thần xoay người trên không lộn nhào trên mặt đất sờ sờ lưng mình bẩn thịu mùi cá khó chịu nói.
“Đồ con mèo chết bầm. Dám đập cá lên mặt ta… Ta hôm nay không tha cho ngươi.” Đông Phương Bạch hóa điên lên nói.
“Méo…hóa điên rồi.” Diệp Thần cảm thấy Đông Phương Bạch sát khí lập tức có chút mặt mèo có chút nghệt mặt ra.
Nữ nhân khi hóa điên so với khi tỉnh táo chính là nguy hiểm gấp mười lần nha. Hiện tại Đông Phương Bạch không thể nghi ngờ gì là quả bom chuẩn bị nổ. Kẻ nào bị nàng nhắm tới chính là nguy hiểm mười phần.
“Xem ra phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng thôi.” Diệp Thần nhìn thấy Đông Phương Bạch muốn cho mình làm lẩu liền muốn sử dụng tuyệt kỹ.
“Hừ, có gì bơi đến đây. Bổn trưởn lão hôm nay cho ngươi biết lợi hại. Hừ, đồ mèo đáng chết.” Đông Phương Bạch cắn răng nói.
“Hừ, tuyệt kỹ miêu gia tân kỹ năng hiện nguyên hình.” Diệp Thần khí thế tự tin đứng trước Đông Phương Bạch hét lớn lên.
“Hiện nguyên hình?” Đông Phương Bạch nghi ngờ. Nguyên hình của con mèo chết bằm này? Chẳng lẽ là Bạch Hổ sao? Tuyết Tâm cũng nghi ngờ, cái này con mèo biết nói chẳng lẽ là miêu yêu?
“Meow… meow...” Diệp Thần vô liêm sỉ một cái ngồi trên tảng đá đóng giả một con mèo bán cái manh nhìn Đông Phương Bạch xin kẻ thù rủ lòng thương xót.
Đuỳnh… Đông Phương Bạch cùng Tuyết Tâm đều đứng không vững ngã trên mặt đất. Đừng có đùa, vừa rồi ngươi còn vô cùng đầu trâu mặt ngựa cơ mà, thế nào liền biến thành cái con mèo nhỏ bán manh rồi.
“Nữ nhân là loài động vật sẽ luôn luôn bị hạ gục bởi những thứ dễ thương. Miêu gia manh manh đát thế này, nàng còn dám ra tay sao?” Diệp Thần tự tin giả làm cái con mèo manh đát bình thường kêu Meow Meow không biết ngại.
“Meow… Meow...” Diệp Thần đi tới gần Đông Phương Bạch quần bán cái manh cọ cọ vào nàng quần áo lấy lòng. Hắc hắc, bổn miêu manh siêu cấp vậy, ngươi còn nỡ đánh miêu gia sao?
“Con đầu hàng, bố mèo làm ơn trở lại hình dạng ban đầu cho con nhờ. Nhìn cái cảnh bố kêu meow meow bán cái manh tởm lợm buồn nôn quá.” Đông Phương Bạch lập tức đầu hàng chạy sang một góc nôn so với vừa rồi cá ươn mùi còn nôn mạnh mẽ cầu xin nói.
“Éc… Bổn miêu gia nào có như vậy? Miêu gia manh vậy mà? Meow...” Diệp Thần đưa hai chân lên má kinh ngạc hỏi nhìn sang Tuyết Tâm đợi nàng câu trả lời.
“Ọe...” Tuyết Tâm lúc này vẫn tại nôn mửa cực kỳ nặng. Chỉ có duy nhất Nhậm Doanh Doanh còn nhỏ là cười ha ha liên tục.
“Này, cái thái độ đó là sao hả? Miêu gia dễ thương mà. Á đù, nà ní… Meow...” Diệp Thần không hiểu mình rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Nụ cười của con mèo này kinh dị vồn luôn. Tuyết Tâm thề với trời, lần đầu tiên nàng thấy thứ kinh khủng như nụ cười của cái con mèo này. Mà có vẻ như Diệp Thần cũng quên mất một điều. Hắn chỉ cười với người đã chết thì phải. Nụ cười đương nhiên vô cùng dã man tàn bạo, có trở thành mèo đáng yêu đến mấy chỉ cần cười lên không khác gì một bộ phim kinh dị dài tập chiếu cho vài đứa yếu tim xem thường xuyên trong ngày.
“Khụ,... ta tưởng mình chết mất. Ám ảnh quá, tối nay thảo nào cũng không được ngon giấc rồi.” Đông Phương Bạch cùng với Tuyết Tâm không tự chủ nghĩ cùng một suy nghĩ, cứ nghĩ đến cái bản mặt chó ý lộn mặt mèo của con mèo chết bằm đó cười. Hai người liền cảm thấy sởn da gà buồn nôn.
“Con mèo đó đi đâu mất rồi? Đông Phương hiền đệ ngươi không sao chứ?” Tuyết Tâm lo lắng nhìn Đông Phương Bạch nói.
“Chắc chạy đâu thôi. Còn ta thì ngoài phun toàn bộ những thứ trong bụng ra ngoài, cùng với mùi thơm đậm chất này ra. Hoàn toàn không sao cả. Mà… Doanh Doanh đi đâu mất rồi?” Đông Phương Bạch lắc đầu không sao sau đó nhìn đến Tuyết Tâm trên lưng Nhậm Doanh Doanh biến mất.
“Doanh Doanh không phải vẫn ở trên… lưng ta sao?” Tuyết Tâm đưa tay sờ tới trên lưng nàng liền sờ thấy một cục đá cùng một mảnh giấy khiến nàng lập tức kéo xuống xem.
“Doanh Doanh bỏ nhà theo Miêu gia, là Doanh Doanh tự nguyện. Không cần ma mí lớn cùng má mì nhỏ đi tìm. Ký tên Nhậm Doanh Doanh.” Lật tờ giấy ra xem hai người lặng phắc như tờ.
Đứa trẻ chỉ vừa mới gần tháng tuổi viết thư bỏ nhà ra đi theo con mèo? Chó nó tin. Móa, đây không phải bắt cóc tiết tấu sao?
“Doanh Doanh… Nữ nhi của ta...” Tuyết Tâm đều thẫn thờ quỳ trên mặt đất đau đớn quên cả đi tìm.
Đông Phương Bạch liền tỉnh táo lo lắng, cái này con mèo này não cá vàng rất dễ đem đứa trẻ này đánh rơi mất liền toi: “Lập tức điều động người cho ta đi tìm. Tất cả môn đệ trong phái cho ta tập hợp nghe lệnh.”
Không có một bóng người xuất hiện trước mặt Đông Phương Bạch. Dù sao cũng không có gì là lạ ở đây cả. Trong môn phái ai không biết Đông Phương Bạch là chúa nợ nần không chịu trả tiền. Có ai ngu xuất hiện để bị chấn lột đâu.
“Đông Phương hiền đệ… ngươi… ngươi nhất định phải giúp ta tìm về Doanh Doanh. Nếu không ta không sống nổi mất.” Tuyết Tâm bám lấy Đông Phương Bạch cánh tay cầu xin nói.
“Tuyết Tâm tỷ tỷ ta… cái này...” Đông Phương Bạch ngủi trên người mình cá muốn đi tắm một cái do dự, dù sao đây cũng không liên quan đến nàng nhiều lắm.
“Ngươi chỉ cần giúp ta, ta thay ngươi trả nợ...” Tuyết Tâm lập tức mở miệng nói.
“Là tỷ tỷ nói. Tuyệt đối đừng có mà nuốt lời.” Đông Phương Bạch lập tức hào hứng lao ra ngoài đi tìm nhanh hơn cả tốc độ tên bắn.
Cùng lúc này, Nhậm Ngã Hành tại trong mất thất tu luyện cùng nhận được tin mật báo.
“Hừ, không nghĩ tới đứa bé đó lại có nguồn nội lực tinh khiết đến như vậy. Nếu như ta hấp thu nó cùng ả tiện nhân đó nội lực. Giấc mộng trở thành thiên hạ đệ nhất của ta có thể trong nháy mắt trở thành hiện thực.” Nhậm Ngã Hành ánh mắt tham lam giống như hóa điên một dạng.
Các môn chúng lúc này vẫn tại quỳ trước mặt Nhậm Ngã Hành quỳ chân sẵn sàng đợi mệnh lệnh.
“Lập tức đem ta đứa con gái bé bỏng đến đây gặp ta. Treo thưởng liền là ngàn lạng vàng. Còn về Tuyết Tâm ả nữ nhân này vẫn là không nên chọc tới. Nàng nhưng hiện tại nội lực đạt đến Tiên Thiên cao thủ ta chưa chắc an toàn thắng được nàng. Huống chi Đông Phương tiểu tử kia vẫn còn đang liên tục dòm ngó ta. Vậy nên các ngươi liền lấy danh nghĩa ta muốn tìm nữ nhi của mình cho ta tìm kiếm. Đứa bé nhất định muốn sống, con mèo đó, khử nó đi, làm cho sạch sẽ vào.” Nhậm Ngã Hành mưu mô tính toán nói.
“Tuân lệnh...” Đám người lập tức quỳ gối nhận mệnh.
Trong lúc này, miêu gia Diệp Thần của chúng ta chính lá cõng theo đứa bé trên lưng rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi chơi một vòng. Từ lúc tỉnh dạy đến giờ hắn còn chưa có đi xem cái này thế giới như thế nào đâu.
Lúc này Ngữ Nhạc Kiếm Phái cũng nhanh chóng nhận được tin tức từ nội gián truyền tới. Cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị hành động, đây chính là cơ hội bắt cóc đứa bé này sau đó uy hiếp Nhậm Ngã Hành cùng ma giáo con tin. Có khi còn còn có thể trao đổi ngầm lấy bí quyết Hấp Tinh Đại Pháp. Từ Nhạc Bất Quần đến Tả Lãnh Thiền tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội.
Trong một lúc, Diệp Thần đã phải đối mặt với cả giang hồ truy sát mà vẫn không hề hay biết.
“Ngươi chính là Miêu gia? Sủng vật của Đông Phương hiền đệ hay sao.” Tuyết Tâm nhìn cái này nghi ngờ hỏi. Mặc dù hai người các ngươi không giống chủ tớ lắm. Có con mèo nào đem cá ươn đập vào mặt mình chủ nhân sao?
“Ý ngươi là con sen Bạch Nhi đó hả? Tất nhiên là không phải. Đông Phương Bạch là bổn miêu gia nuôi sủng vật mới đúng… Meow… Mỹ nữ thế nào có muốn hay không chơi chút tình thú.” Diệp Thần nhìn nằm trên mặt đất bất tỉnh Đông Phương Bạch lấy nàng làm nền nâng cao bảo thân giá trị nói.
Nếu để Đông Phương Bạch biết con mèo chết tiệt này gọi nàng là sủng vật. Nàng hẳn nhất định sẽ tức chết mất. Rõ ràng là nàng cho nó ăn, cho nó mặc, hầu hạ như ông hoàng. Thế quái nào nàng lại là con mèo này sủng vật.
“Là vậy sao? Vậy miêu gia ngươi hôm nay qua đây để làm gì nha?” Tuyết Tâm vẫn không có tỏ ra thái độ khó chịu nói. Dù sao nàng cũng là một cái nữ nhân hiểu phép tắc lễ nghĩa.
“Ta đến chính là vì đứa bé trên lưng của ngươi… Meow… không cần tỏ ra nghiêm túc như vậy. Ta chỉ là dạo này có chút nhàm chán muốn đương cái bảo mẫu mà thôi. Meow...” Diệp Thần vừa mới ngỏ ý, Tuyết Tâm lập tức trở nên cảnh giác lạ thường đề phòng nhìn Diệp Thần.
“Ta không thể đưa nữ nhi của mình cho một con mèo biết nói như ngươi được. Xin hiểu cho, ta vẫn có thể chăm sóc nó.” Tuyết Tâm khẽ lùi lại từ chối nói. Đưa nữ nhi cho một cái thậm chí còn không phải là người chăm sóc. Chưa tính là nó vừa mới đập con cá ươn vào mặt Đông Phương hiền đệ một cách tỉnh bơ, sau đó còn mở giọng trêu đùa tán tỉnh nàng nữa.
Để nữ nhi mình rơi vào tay con mèo này, không khác gì ném vào hố lửa. Đó là chưa tính Nhậm Ngã Hành võ công, hiện tại chỉ có Đông Phương hiền đệ mới có thể miễn cưỡng cùng hắn đấu. Con mèo này… vẫn là thôi đi. Nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm làm như vậy. Đối với cái này miêu gia nàng cảm thấy tin tưởng..
“Meow… đại mỹ nhân ngươi từ chối cũng thật quá nhanh đi… Meow… Miêu gia làm bảo mẫu là trên thế gian thiên hạ đệ nhất. Ngươi yên tâm đến giờ đứa bé cần bú, miêu gia sẽ tự mình cho nó bú no… Meow… bổn miêu còn rất thông minh. Sẽ dạy cho đứa trẻ ngoại ngữ nha… Meow… ví dụ như Kimochi, Yamate, Icu Icu,.... Meow…” Diệp Thần cảm thấy mình thật sự rất thích hợp làm bảo mẫu khoe khoang nói.
Ánh mắt của Tuyết Tâm nghi ngờ nhìn cái này con mèo, ngươi tự mình cho ta nữ nhi bú? Chưa nói ngươi không phải là người, mà dù có là người. Ngươi cũng là giống đực nha. Còn cái gì ngoại quốc từ ngữ. Nghe thôi cũng không phải thứ tốt lành gì rồi.
“Vẫn là thôi đi ta nghĩ tự mình chăm đứa trẻ tốt hơn nhiều.” Tuyết Tâm vẫn là quyết định vô cùng đúng đắn lắc đầu nói.
“Meow… thật không suy nghĩ một chút sao? Bổn miêu gia nhưng là rất tốt bảo mẫu.” Diệp Thần dụ dỗ nói.
“Không thể nào. Doanh Doanh không thể cho ngươi nuôi dưỡng.” Tuyết Tâm liên tục lắc đầu nói.
“Meow… nếu không đồng ý thì thôi vậy.” Diệp Thần khá hiểu lý lẽ nói.
“Cảm ơn miêu gia ngươi hiểu cho.” Tuyết Tâm cũng gật đầu cảm giác cái này con mèo hiểu lý lẽ nói.
“Không cần cảm ơn ta… Meow… thứ không xi được, thì phải cướp được… meow...” Diệp Thần lóe lên ý định trộm cắp nói.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Tuyết Tâm đưa ra mình đoản đao hướng về phía con mèo lộ ra mình sát khí. Bất kỳ ai muốn gây tổn hại cho đứa bé đều phải bước qua nàng xác.
“Vậy đừng trách miêu gia vô tình hăc hắc… Meow… Cá ướp muối thần...” Diệp Thần lập tức xuất hiện trên tay con cá.
“Vụt… bốp…” Một con cá ươn bay đến đập thẳng vào Diệp Thần đem hắn đập bay.
“Meow… ai đánh lén bổn miêu.” Diệp Thần xoay người trên không lộn nhào trên mặt đất sờ sờ lưng mình bẩn thịu mùi cá khó chịu nói.
“Đồ con mèo chết bầm. Dám đập cá lên mặt ta… Ta hôm nay không tha cho ngươi.” Đông Phương Bạch hóa điên lên nói.
“Méo…hóa điên rồi.” Diệp Thần cảm thấy Đông Phương Bạch sát khí lập tức có chút mặt mèo có chút nghệt mặt ra.
Nữ nhân khi hóa điên so với khi tỉnh táo chính là nguy hiểm gấp mười lần nha. Hiện tại Đông Phương Bạch không thể nghi ngờ gì là quả bom chuẩn bị nổ. Kẻ nào bị nàng nhắm tới chính là nguy hiểm mười phần.
“Xem ra phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng thôi.” Diệp Thần nhìn thấy Đông Phương Bạch muốn cho mình làm lẩu liền muốn sử dụng tuyệt kỹ.
“Hừ, có gì bơi đến đây. Bổn trưởn lão hôm nay cho ngươi biết lợi hại. Hừ, đồ mèo đáng chết.” Đông Phương Bạch cắn răng nói.
“Hừ, tuyệt kỹ miêu gia tân kỹ năng hiện nguyên hình.” Diệp Thần khí thế tự tin đứng trước Đông Phương Bạch hét lớn lên.
“Hiện nguyên hình?” Đông Phương Bạch nghi ngờ. Nguyên hình của con mèo chết bằm này? Chẳng lẽ là Bạch Hổ sao? Tuyết Tâm cũng nghi ngờ, cái này con mèo biết nói chẳng lẽ là miêu yêu?
“Meow… meow...” Diệp Thần vô liêm sỉ một cái ngồi trên tảng đá đóng giả một con mèo bán cái manh nhìn Đông Phương Bạch xin kẻ thù rủ lòng thương xót.
Đuỳnh… Đông Phương Bạch cùng Tuyết Tâm đều đứng không vững ngã trên mặt đất. Đừng có đùa, vừa rồi ngươi còn vô cùng đầu trâu mặt ngựa cơ mà, thế nào liền biến thành cái con mèo nhỏ bán manh rồi.
“Nữ nhân là loài động vật sẽ luôn luôn bị hạ gục bởi những thứ dễ thương. Miêu gia manh manh đát thế này, nàng còn dám ra tay sao?” Diệp Thần tự tin giả làm cái con mèo manh đát bình thường kêu Meow Meow không biết ngại.
“Meow… Meow...” Diệp Thần đi tới gần Đông Phương Bạch quần bán cái manh cọ cọ vào nàng quần áo lấy lòng. Hắc hắc, bổn miêu manh siêu cấp vậy, ngươi còn nỡ đánh miêu gia sao?
“Con đầu hàng, bố mèo làm ơn trở lại hình dạng ban đầu cho con nhờ. Nhìn cái cảnh bố kêu meow meow bán cái manh tởm lợm buồn nôn quá.” Đông Phương Bạch lập tức đầu hàng chạy sang một góc nôn so với vừa rồi cá ươn mùi còn nôn mạnh mẽ cầu xin nói.
“Éc… Bổn miêu gia nào có như vậy? Miêu gia manh vậy mà? Meow...” Diệp Thần đưa hai chân lên má kinh ngạc hỏi nhìn sang Tuyết Tâm đợi nàng câu trả lời.
“Ọe...” Tuyết Tâm lúc này vẫn tại nôn mửa cực kỳ nặng. Chỉ có duy nhất Nhậm Doanh Doanh còn nhỏ là cười ha ha liên tục.
“Này, cái thái độ đó là sao hả? Miêu gia dễ thương mà. Á đù, nà ní… Meow...” Diệp Thần không hiểu mình rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Nụ cười của con mèo này kinh dị vồn luôn. Tuyết Tâm thề với trời, lần đầu tiên nàng thấy thứ kinh khủng như nụ cười của cái con mèo này. Mà có vẻ như Diệp Thần cũng quên mất một điều. Hắn chỉ cười với người đã chết thì phải. Nụ cười đương nhiên vô cùng dã man tàn bạo, có trở thành mèo đáng yêu đến mấy chỉ cần cười lên không khác gì một bộ phim kinh dị dài tập chiếu cho vài đứa yếu tim xem thường xuyên trong ngày.
“Khụ,... ta tưởng mình chết mất. Ám ảnh quá, tối nay thảo nào cũng không được ngon giấc rồi.” Đông Phương Bạch cùng với Tuyết Tâm không tự chủ nghĩ cùng một suy nghĩ, cứ nghĩ đến cái bản mặt chó ý lộn mặt mèo của con mèo chết bằm đó cười. Hai người liền cảm thấy sởn da gà buồn nôn.
“Con mèo đó đi đâu mất rồi? Đông Phương hiền đệ ngươi không sao chứ?” Tuyết Tâm lo lắng nhìn Đông Phương Bạch nói.
“Chắc chạy đâu thôi. Còn ta thì ngoài phun toàn bộ những thứ trong bụng ra ngoài, cùng với mùi thơm đậm chất này ra. Hoàn toàn không sao cả. Mà… Doanh Doanh đi đâu mất rồi?” Đông Phương Bạch lắc đầu không sao sau đó nhìn đến Tuyết Tâm trên lưng Nhậm Doanh Doanh biến mất.
“Doanh Doanh không phải vẫn ở trên… lưng ta sao?” Tuyết Tâm đưa tay sờ tới trên lưng nàng liền sờ thấy một cục đá cùng một mảnh giấy khiến nàng lập tức kéo xuống xem.
“Doanh Doanh bỏ nhà theo Miêu gia, là Doanh Doanh tự nguyện. Không cần ma mí lớn cùng má mì nhỏ đi tìm. Ký tên Nhậm Doanh Doanh.” Lật tờ giấy ra xem hai người lặng phắc như tờ.
Đứa trẻ chỉ vừa mới gần tháng tuổi viết thư bỏ nhà ra đi theo con mèo? Chó nó tin. Móa, đây không phải bắt cóc tiết tấu sao?
“Doanh Doanh… Nữ nhi của ta...” Tuyết Tâm đều thẫn thờ quỳ trên mặt đất đau đớn quên cả đi tìm.
Đông Phương Bạch liền tỉnh táo lo lắng, cái này con mèo này não cá vàng rất dễ đem đứa trẻ này đánh rơi mất liền toi: “Lập tức điều động người cho ta đi tìm. Tất cả môn đệ trong phái cho ta tập hợp nghe lệnh.”
Không có một bóng người xuất hiện trước mặt Đông Phương Bạch. Dù sao cũng không có gì là lạ ở đây cả. Trong môn phái ai không biết Đông Phương Bạch là chúa nợ nần không chịu trả tiền. Có ai ngu xuất hiện để bị chấn lột đâu.
“Đông Phương hiền đệ… ngươi… ngươi nhất định phải giúp ta tìm về Doanh Doanh. Nếu không ta không sống nổi mất.” Tuyết Tâm bám lấy Đông Phương Bạch cánh tay cầu xin nói.
“Tuyết Tâm tỷ tỷ ta… cái này...” Đông Phương Bạch ngủi trên người mình cá muốn đi tắm một cái do dự, dù sao đây cũng không liên quan đến nàng nhiều lắm.
“Ngươi chỉ cần giúp ta, ta thay ngươi trả nợ...” Tuyết Tâm lập tức mở miệng nói.
“Là tỷ tỷ nói. Tuyệt đối đừng có mà nuốt lời.” Đông Phương Bạch lập tức hào hứng lao ra ngoài đi tìm nhanh hơn cả tốc độ tên bắn.
Cùng lúc này, Nhậm Ngã Hành tại trong mất thất tu luyện cùng nhận được tin mật báo.
“Hừ, không nghĩ tới đứa bé đó lại có nguồn nội lực tinh khiết đến như vậy. Nếu như ta hấp thu nó cùng ả tiện nhân đó nội lực. Giấc mộng trở thành thiên hạ đệ nhất của ta có thể trong nháy mắt trở thành hiện thực.” Nhậm Ngã Hành ánh mắt tham lam giống như hóa điên một dạng.
Các môn chúng lúc này vẫn tại quỳ trước mặt Nhậm Ngã Hành quỳ chân sẵn sàng đợi mệnh lệnh.
“Lập tức đem ta đứa con gái bé bỏng đến đây gặp ta. Treo thưởng liền là ngàn lạng vàng. Còn về Tuyết Tâm ả nữ nhân này vẫn là không nên chọc tới. Nàng nhưng hiện tại nội lực đạt đến Tiên Thiên cao thủ ta chưa chắc an toàn thắng được nàng. Huống chi Đông Phương tiểu tử kia vẫn còn đang liên tục dòm ngó ta. Vậy nên các ngươi liền lấy danh nghĩa ta muốn tìm nữ nhi của mình cho ta tìm kiếm. Đứa bé nhất định muốn sống, con mèo đó, khử nó đi, làm cho sạch sẽ vào.” Nhậm Ngã Hành mưu mô tính toán nói.
“Tuân lệnh...” Đám người lập tức quỳ gối nhận mệnh.
Trong lúc này, miêu gia Diệp Thần của chúng ta chính lá cõng theo đứa bé trên lưng rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi chơi một vòng. Từ lúc tỉnh dạy đến giờ hắn còn chưa có đi xem cái này thế giới như thế nào đâu.
Lúc này Ngữ Nhạc Kiếm Phái cũng nhanh chóng nhận được tin tức từ nội gián truyền tới. Cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị hành động, đây chính là cơ hội bắt cóc đứa bé này sau đó uy hiếp Nhậm Ngã Hành cùng ma giáo con tin. Có khi còn còn có thể trao đổi ngầm lấy bí quyết Hấp Tinh Đại Pháp. Từ Nhạc Bất Quần đến Tả Lãnh Thiền tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội.
Trong một lúc, Diệp Thần đã phải đối mặt với cả giang hồ truy sát mà vẫn không hề hay biết.
/782
|