Vừa chạy, vừa hô to cứu mạng, không phải ai khác chính là Nhậm Doanh Doanh. Ở Hắc Mộc Nhai bên trên, nàng chính là tiểu công chúa đi, nương của nàng ngày nào cũng bắt nàng học cái gì cầm kỳ thi họa. Có đánh chết cũng không muốn dạy nàng võ công. Nói cái gì, giang hồ nguy hiểm. Còn tốt, có Đông Phương thúc thúc thi thoảng sẽ dạy nàng vài chiêu.
Học được một chút võ mèo cào, tại Hắc Mộc Nhai bên trên, ai cũng nhường nàng giả vờ chịu thua khiến nàng liền không biết trời cao đất dày. Hôm nay liền trốn xuống núi, ý đồ một mình dọn sạch Ngũ Nhạc Kiếm Phái khiêu chiến võ lâm. Thành tựu một đời quần hùng. Không nghĩ tới, vừa đi xuống núi liền đã bị hù sợ.
“Cứu mạng,... kya… cứu mạng...” Nhậm Doanh Doanh từ trên núi trốn xuống cả chạy như điên, nàng thật sư khóc không ra nước mắt mất. Tại cái này dãy núi có đánh chết nàng cũng không nghĩ là thật sự có ma.
Vừa rồi nàng chính là thấy tảng đá bay trên trời, một đống kiếm đuổi theo nàng hướng như muốn truy sát. Chưa kể đó là nàng cảm thấy mình bị một cái gì hút bay lên sau đó lực hút liền biến mất để nàng từ trên không ngã xuống.
Thật là tội nghiệp nàng mà. Không nghĩ tới vừa bước chân ra khỏi nhà đã bị khi dễ như vậy. Nàng sống dễ dàng sao? Người ta nói đi đêm lắm có ngày gặp ma. Nàng đi lần đầu, còn là buổi sáng, thế nào vẫn gặp ma chứ.
“Ui da… đau quá...” Nhắm mắt nhắm mũi chạy liền lập tức vướng vào cái gì đó ngã xõng xoài trên mặt đất.
“Mông đau quá… hic… á.... máu máu… Ực,...” Nhậm Doanh Doanh khẽ quay đầu nhìn lại lập tức rùng mình lùi lại sợ hãi.
“Có người chết… cứu mạng… hu hu… có người bị ma giết chết...” Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy Diệp Thần nằm trong vũng máu, mấy thanh kiếm vừa đuổi giết nàng đâm vào người hắn đều cảm thấy run người lùi lại muốn chạy trốn.
Nắm…
“Hu hu.... thế nào… có cái gì nắm ta chân vậy chứ… Mẹ ơi… cứu...” Nhậm Doanh Doanh cả người đều sợ đền chân đều sợ đến hai chân không dám cử động. Nàng ngửi thấy một chút mùi khai khai gì đó. Nàng vừa sợ đến tiểu ra quần nha. Ta còn không có xông pha giang hồ, ta còn chưa muốn chết.
“Cứu… mạng...” Diệp Thần từ dưới đất bò lên tựa đầu vào Nhậm Doanh Doanh bả vai khẽ nói vào tai nàng.
Nhâm Doanh Doanh nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Diệp Thần cùng tóc dài dũ xuống lập tức hét lên, nước mắt nước mũi lan tràn: “Mẹ ơi, có xác chết sống dạy... Ta… ta xỉu… hết vai.”
“Khụ khụ…móa nó, ta để ngươi đến cứu ta không phải để ngươi xỉu. Cho ta tỉnh lại.” Diệp Thần đưa tay túm cổ áo của nàng giật giật nàng tỉnh dạy nhưng vô ích.
“Xem ra… chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi. Không dựa vào bố con nhà thằng nào được rồi.” Diệp Thần thở dài đem kiếm trên người rút ra ném sang một bên, sau đó các vết thương trên cơ thể cũng dần dần chậm chạp khôi phục lại.
Vừa rồi có chút kỳ lạ, cái này tiểu cô nương mùi thơm vừa xông vào mũi hắn. Hắn cơ thể lập tức có phần khôi phục tức thì. Mặc dù nhỏ nhưng đủ để hắn khôi phục thương thế của mình. Có lẽ chỉ cần một vài tiếng sau hắn có thể hoàn toàn khôi phục.
“Có lẽ nhờ cái nội tại này chăng?” Diệp Thần nhìn lên bảng kỹ năng của mình có một ô hình con dê màu vàng nghi hoặc.
“Dê Thánh” Danh Hào: Đối với nữ nhân ý định hấp diêm tỷ lệ thành công 100% giảm dần dựa theo độ chênh lệch tu vi. Kỹ năng ẩn: Kích Thích.
Kỹ Năng Kích Thích:??? (Mời Ký Chủ Tự Tìm Hiểu).
“Mặc dù không chắc lắm, nhưng sao cảm giác cái kỹ năng này giống của mấy thằng biến thái bật dạy vì cái quần lót đẫm mùi vậy nhỉ?” Diệp Thần có cảm giác mình đối với nữ nhân hình như càng lúc càng kém định lực, với lại trước hắn chưa từng chú ý qua, ở cạnh nữ nhân nhiều, khiến cơ thể hắn càng lúc càng mạnh thì phải. Kiểu thải âm bổ dương vậy, thảo nào ở gần Đông Phương Bạch một thời gian, hắn dưới hình dạng mèo yếu nhớt đã có thể đem lôi kiếp đánh tan mấy đạo.
“Cái này đứa nhóc… là Nhậm Doanh Doanh sao?” Diệp Thần cảm nhận trên cơ thể Nhậm Doanh Doanh đứa bé này quen thuộc mùi thơm dược liệu cùng nội lực. Dù sao nàng cũng tắm qua hắn sữa khi chào đời, kể cả khi ở trong bụng mẹ. Chưa tính Tuyết Tâm còn hằng ngày sài hắn dược luyện.
Nhậm Doanh Doanh cơ thể đối với hắn tương đương quen thuộc. Vừa rồi hắn không để ý, giờ chỉ cần khẽ động một cái hắn liền có thể nhận ra. Thảo nào, ở xa như vậy, hắn đều cảm ứng được nàng tồn tại đang đi đến.
“Mau mau… tất cả lập tức mau mau tìm kiếm Nhậm tiểu thư tin tức. Tất cả mau lên. Nếu không để Đông Phương trưởng lão cùng phu nhân biết. Mạng chúng ta đều không còn.”
“Đây là cấm địa, môn phái đệ tử không được vào nha. Nếu không xử phạt theo môn quy.”
“Quản cái gì cấm địa, hiện tại không vào trong chúng ta khẳng định sẽ phải chết. Trước tìm kiếm Nhậm đại tiểu thư cái đã. Nếu nàng thật sự bị bắt đi, không chỉ chúng ta chết, gia đình thân nhân đều phải chết.”
“Nhưng nghe đồn nơi này có ma đó. Ta có chút sợ hãi.”
“Chết cũng sẽ thành ma mà thôi. Mau mau tìm kiếm, trước khi phu nhân cùng Đông Phương trưởng lão phát hiện Doanh Doanh tiểu thư trốn mất.”
Một đám người phụ trách bảo hộ quản thúc Nhậm Doanh Doanh đang liên tục tìm kiếm khắp mọi nơi hình bóng của đứa bé một cách gấp gáp.
Diệp Thần nhìn sang bên cạnh Nhậm Doanh Doanh đang bất tỉnh không biết nghĩ cái gì. Sau đó liền nhấc lên nàng cơ thể ôm lên eo mặc kệ đám người tìm kiếm quay đầu rời đi.
Hiện tại… hắn thật sự có một vấn đề khiến bản thân vô cùng đau đầu. Hắn cũng hoàn toàn nghĩ không ra, hắn chỉ rời đi có năm ngày. Năm đó Nhậm Doanh Doanh đứa bé thế nào lại lớn đến độ như thế này rồi chứ? Cái này thật có chút không hề khoa học.
Điều gì đã xảy ra? Còn có, thế nào hắn cảm thấy Nhậm Doanh Doanh lần này trốn xuống núi hoàn toàn không bình thường. Thật giống như có cái âm mưu nào đó đâu. Đông Phương Bạch cùng Tuyết Tâm không thể sơ xót để đứa bé võ công chẳng ra gì như vậy chạy khỏi tầm mắt của bao nhiêu cái Nhị Lưu cùng Tam Lưu cao thủ được.
Trước khi hắn hiểu hết mọi chuyện xảy ra, đứa bé này. Hắn cần phải bắt giữ cái đã. Ngoài ra, khụ khụ… không phải hắn dâm ô trẻ con cái gì đâu. Đây chỉ là để nàng hỗ trợ chữa cái thương tích mà thôi.
Học được một chút võ mèo cào, tại Hắc Mộc Nhai bên trên, ai cũng nhường nàng giả vờ chịu thua khiến nàng liền không biết trời cao đất dày. Hôm nay liền trốn xuống núi, ý đồ một mình dọn sạch Ngũ Nhạc Kiếm Phái khiêu chiến võ lâm. Thành tựu một đời quần hùng. Không nghĩ tới, vừa đi xuống núi liền đã bị hù sợ.
“Cứu mạng,... kya… cứu mạng...” Nhậm Doanh Doanh từ trên núi trốn xuống cả chạy như điên, nàng thật sư khóc không ra nước mắt mất. Tại cái này dãy núi có đánh chết nàng cũng không nghĩ là thật sự có ma.
Vừa rồi nàng chính là thấy tảng đá bay trên trời, một đống kiếm đuổi theo nàng hướng như muốn truy sát. Chưa kể đó là nàng cảm thấy mình bị một cái gì hút bay lên sau đó lực hút liền biến mất để nàng từ trên không ngã xuống.
Thật là tội nghiệp nàng mà. Không nghĩ tới vừa bước chân ra khỏi nhà đã bị khi dễ như vậy. Nàng sống dễ dàng sao? Người ta nói đi đêm lắm có ngày gặp ma. Nàng đi lần đầu, còn là buổi sáng, thế nào vẫn gặp ma chứ.
“Ui da… đau quá...” Nhắm mắt nhắm mũi chạy liền lập tức vướng vào cái gì đó ngã xõng xoài trên mặt đất.
“Mông đau quá… hic… á.... máu máu… Ực,...” Nhậm Doanh Doanh khẽ quay đầu nhìn lại lập tức rùng mình lùi lại sợ hãi.
“Có người chết… cứu mạng… hu hu… có người bị ma giết chết...” Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy Diệp Thần nằm trong vũng máu, mấy thanh kiếm vừa đuổi giết nàng đâm vào người hắn đều cảm thấy run người lùi lại muốn chạy trốn.
Nắm…
“Hu hu.... thế nào… có cái gì nắm ta chân vậy chứ… Mẹ ơi… cứu...” Nhậm Doanh Doanh cả người đều sợ đền chân đều sợ đến hai chân không dám cử động. Nàng ngửi thấy một chút mùi khai khai gì đó. Nàng vừa sợ đến tiểu ra quần nha. Ta còn không có xông pha giang hồ, ta còn chưa muốn chết.
“Cứu… mạng...” Diệp Thần từ dưới đất bò lên tựa đầu vào Nhậm Doanh Doanh bả vai khẽ nói vào tai nàng.
Nhâm Doanh Doanh nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Diệp Thần cùng tóc dài dũ xuống lập tức hét lên, nước mắt nước mũi lan tràn: “Mẹ ơi, có xác chết sống dạy... Ta… ta xỉu… hết vai.”
“Khụ khụ…móa nó, ta để ngươi đến cứu ta không phải để ngươi xỉu. Cho ta tỉnh lại.” Diệp Thần đưa tay túm cổ áo của nàng giật giật nàng tỉnh dạy nhưng vô ích.
“Xem ra… chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi. Không dựa vào bố con nhà thằng nào được rồi.” Diệp Thần thở dài đem kiếm trên người rút ra ném sang một bên, sau đó các vết thương trên cơ thể cũng dần dần chậm chạp khôi phục lại.
Vừa rồi có chút kỳ lạ, cái này tiểu cô nương mùi thơm vừa xông vào mũi hắn. Hắn cơ thể lập tức có phần khôi phục tức thì. Mặc dù nhỏ nhưng đủ để hắn khôi phục thương thế của mình. Có lẽ chỉ cần một vài tiếng sau hắn có thể hoàn toàn khôi phục.
“Có lẽ nhờ cái nội tại này chăng?” Diệp Thần nhìn lên bảng kỹ năng của mình có một ô hình con dê màu vàng nghi hoặc.
“Dê Thánh” Danh Hào: Đối với nữ nhân ý định hấp diêm tỷ lệ thành công 100% giảm dần dựa theo độ chênh lệch tu vi. Kỹ năng ẩn: Kích Thích.
Kỹ Năng Kích Thích:??? (Mời Ký Chủ Tự Tìm Hiểu).
“Mặc dù không chắc lắm, nhưng sao cảm giác cái kỹ năng này giống của mấy thằng biến thái bật dạy vì cái quần lót đẫm mùi vậy nhỉ?” Diệp Thần có cảm giác mình đối với nữ nhân hình như càng lúc càng kém định lực, với lại trước hắn chưa từng chú ý qua, ở cạnh nữ nhân nhiều, khiến cơ thể hắn càng lúc càng mạnh thì phải. Kiểu thải âm bổ dương vậy, thảo nào ở gần Đông Phương Bạch một thời gian, hắn dưới hình dạng mèo yếu nhớt đã có thể đem lôi kiếp đánh tan mấy đạo.
“Cái này đứa nhóc… là Nhậm Doanh Doanh sao?” Diệp Thần cảm nhận trên cơ thể Nhậm Doanh Doanh đứa bé này quen thuộc mùi thơm dược liệu cùng nội lực. Dù sao nàng cũng tắm qua hắn sữa khi chào đời, kể cả khi ở trong bụng mẹ. Chưa tính Tuyết Tâm còn hằng ngày sài hắn dược luyện.
Nhậm Doanh Doanh cơ thể đối với hắn tương đương quen thuộc. Vừa rồi hắn không để ý, giờ chỉ cần khẽ động một cái hắn liền có thể nhận ra. Thảo nào, ở xa như vậy, hắn đều cảm ứng được nàng tồn tại đang đi đến.
“Mau mau… tất cả lập tức mau mau tìm kiếm Nhậm tiểu thư tin tức. Tất cả mau lên. Nếu không để Đông Phương trưởng lão cùng phu nhân biết. Mạng chúng ta đều không còn.”
“Đây là cấm địa, môn phái đệ tử không được vào nha. Nếu không xử phạt theo môn quy.”
“Quản cái gì cấm địa, hiện tại không vào trong chúng ta khẳng định sẽ phải chết. Trước tìm kiếm Nhậm đại tiểu thư cái đã. Nếu nàng thật sự bị bắt đi, không chỉ chúng ta chết, gia đình thân nhân đều phải chết.”
“Nhưng nghe đồn nơi này có ma đó. Ta có chút sợ hãi.”
“Chết cũng sẽ thành ma mà thôi. Mau mau tìm kiếm, trước khi phu nhân cùng Đông Phương trưởng lão phát hiện Doanh Doanh tiểu thư trốn mất.”
Một đám người phụ trách bảo hộ quản thúc Nhậm Doanh Doanh đang liên tục tìm kiếm khắp mọi nơi hình bóng của đứa bé một cách gấp gáp.
Diệp Thần nhìn sang bên cạnh Nhậm Doanh Doanh đang bất tỉnh không biết nghĩ cái gì. Sau đó liền nhấc lên nàng cơ thể ôm lên eo mặc kệ đám người tìm kiếm quay đầu rời đi.
Hiện tại… hắn thật sự có một vấn đề khiến bản thân vô cùng đau đầu. Hắn cũng hoàn toàn nghĩ không ra, hắn chỉ rời đi có năm ngày. Năm đó Nhậm Doanh Doanh đứa bé thế nào lại lớn đến độ như thế này rồi chứ? Cái này thật có chút không hề khoa học.
Điều gì đã xảy ra? Còn có, thế nào hắn cảm thấy Nhậm Doanh Doanh lần này trốn xuống núi hoàn toàn không bình thường. Thật giống như có cái âm mưu nào đó đâu. Đông Phương Bạch cùng Tuyết Tâm không thể sơ xót để đứa bé võ công chẳng ra gì như vậy chạy khỏi tầm mắt của bao nhiêu cái Nhị Lưu cùng Tam Lưu cao thủ được.
Trước khi hắn hiểu hết mọi chuyện xảy ra, đứa bé này. Hắn cần phải bắt giữ cái đã. Ngoài ra, khụ khụ… không phải hắn dâm ô trẻ con cái gì đâu. Đây chỉ là để nàng hỗ trợ chữa cái thương tích mà thôi.
/782
|