Cảm giác nguy cơ ngập tràn, Tuyết Tâm lập tức hoảng loạn. Không thể nào nghi ngờ, Nhậm Doanh Doanh chính nàng điểm yếu. Hiện tại, nàng thật không thể suy nghĩ cái gì, đem mọi việc đều đổ lên đầu Nhậm Ngã Hành.
Thậm chí hiện tại, nàng hận không thể đích thân xông vào hắn bế quan nơi, một dao đâm chết cái tên không có tình người này. Nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn không có mất đi hoàn toàn lý trí, chỉ khẽ nói với thuộc hạ của mình: “Các ngươi lập tức tìm Đông Phương hiền đệ đến, nói với hắn, Doanh Doanh bị Nhậm Ngã Hành bắt lại. Ta phải giết Nhậm Ngã Hành. Nếu như ta không trở lại, các ngươi từ nay hãy đi theo Đông Phương đại trưởng lão, hắn sẽ thay ta chăm lo cho các ngươi.”
“Phu nhân, chúng ta đều là cô nhi ngươi thu dưỡng. Nguyện cùng ngươi vào sinh ra tử.” Đám thuộc hạ lập tức quỳ xuống trên mặt đất nói. Đối với họ Tuyết Tâm ân trọng như núi, sinh tử báo đáp cũng là không nan từ.
“Không cần các ngươi theo ta. Thêm một người, chỉ chết thêm một mạng. Ta không rõ ràng Nhậm Ngã Hành cảnh giới đã tiến đến đâu. Nếu ta đi một mình, biện pháp bảo vệ tính mạng đương nhiên có thể chạy thoát. Huống hồ, Nhậm Ngã Hành học là Hấp Tinh Đại Pháp, các ngươi đi không chỉ không có lợi, mà còn có hại, vô tình trở thành hắn nguồn cung cấp nội lực.” Tuyết Tâm ngay lập tức phản đối từ chối, nàng không thể để những người này liều mạng vì nàng. Dù sao đây cũng là nàng chuyện riêng.
“Vậy thì phu nhân… ngươi nhất định muốn cẩn thân…. A đúng rồi, phu nhân ngươi không phải có thể nhờ cậy Đông Phương đại trưởng lão hay sao? Đông Phương trưởng lão nội lực quỷ dị, Hấp Tinh Đại Pháp chưa chắc có thể hấp thu sử dụng. Đông Phương trưởng lão yêu” Một cái tùy tùng lập tức đưa ra đề nghị nói.
“Ta cũng đã tính đến việc nhờ cậy Đông Phương hiền đệ. Nhưng không nghĩ tới Ngũ Nhạc Kiếm Phái lại lần nữa tấn công lên Hắc Mộc Nhai. Đông Phương hiền đệ đã sớm đi xuống núi ngăn cơn sóng dữ. Ta chỉ có thể tự dựa vào sức mình, đợi hắn trở lại, e rằng Doanh Doanh đã... ” Tuyết Tâm khẽ đau lòng tự trách mình không hảo hảo chăm sóc tốt nói.
“Phu nhân, ngươi yên tâm. Doanh Doanh tiểu thư nhất định không sao, bình an trở về. Hai người sẽ sớm được đoàn tụ.” Mọi người an ủi mở miệng nói.
“Chỉ mong là như thế.” Tuyết Tâm gật đầu tự trấn an nói.
“Phu nhân ngươi định bao giờ thì đi?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Hiện tại, ngay bây giờ. Càng để lâu, Doanh Doanh càng gặp nguy hiểm.” Tuyết Tâm dứt khoát không chút do dự đáp.
Những năm qua nàng một mực luyện công không chút nào lơ là, vững chắc mình Tiên Thiên cảnh giới. Nội lực mà Diệp Thần để lại vô cùng thuần khiết, giúp đỡ nàng rất nhiều. Tuy nhiên, nàng một mực không cách nào nắm giữ loại này lực lượng, đem chúng toàn bộ phát huy ra. Dù sao tâm pháp của nàng luyện vốn dĩ không phù hợp với nàng cảnh giới. Giống như kiếm không vừa với vỏ kiếm vậy. Chênh lệch khiến nàng không thể nào đem vấn đề giải quyết.
Tại trong căn phòng luyện công của Đông Phương Bạch bây giờ, một cái cao lớn thành thục đầy mùi vị nữ nhân trên tay cầm một tờ giấy nhỏ ghi mật báo khẽ cười một cái: “Đúng như kế hoạch, hiện tại, chỉ cần xem long tranh hổ đấu là được.”
Đem tờ giấy đốt lên thành tro bụi, Đông Phương Bạch khẽ cười một tiếng hướng gần đó bức họa đề thơ đi tới đưa tay lên sờ lên từng nét chữ cười.
“Năm năm trôi qua rồi, ta vẫn không tìm được ngươi. Hiện tại, nữ nhân của ngươi gặp nạn. Ngươi còn có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?... Con mèo chết tiệt.” Đông Phương Bạch khuôn mặt lạnh lẽo khẽ tự hỏi.
Năm năm qua, nàng thay đổi đến chính nàng cũng không nhận ra nữa. Nàng bây giờ đã trở thành một con người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Thậm chí, cả Tuyết Tâm tỷ tỷ, nàng cũng không tiếc đem ra. Hay Doanh Doanh đứa bé, nàng cũng tuyệt đối không bỏ qua lợi dụng. Chỉ cần có thể trả thù kẻ đã giết cả gia đình cùng kẻ đã bỏ rơi nàng, nàng đều không kiêng nể bất cứ điều gì.
Tất cả màn kịch hiện tại, đều là nàng đích thân biên soạn ra. Mục đích chính là để Tuyết Tâm tìm Nhậm Ngã Hành liều mạng, còn bản thân nàng, liền có thể ngồi tọa xem long tranh hổ đấu. Nếu Tuyết Tâm chẳng may chết đi, hắn liền có cơ hội thu vào nàng trong tay thế lực, gia tăng mình lực lượng trong tay. Còn Nhậm Ngã Hành, hắn nhất định ăn quả đắng không hề nhẹ, chí ít cũng bị thương nặng.
Lúc đó, nàng liền có thể lợi dụng cơ hội đem Nhậm Ngã Hành đánh giết. Nhất cử lưỡng tiện, nhất định có thể thành công đem toàn bộ Hắc Mộc Nhai thế lực thu vào trong tay.
“Sư phụ a sư phụ… ngươi không ngờ đến đi. Có phải hay không ngươi rất hận ta? Rất muốn giáo huấn ta?” Đông Phương Bạch cầm lên bình rượu cười cợt. Tửu lượng của nàng đã sớm không giống ngày xưa. Nàng càng sầu tửu càng cay, tửu càng cay, nàng uống càng tỉnh.
“Cheng...” Tiếng bình rượu bị ném xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Đông Phương Bạch ngồi tại gần đó khẽ cười mắt có chút lệ nhòa.
“Ha ha… ha ha...” Tiếng cười vang vọng căn phòng trong sự lẻ loi cô đọng.
Tại dưới chân núi hiện tại, Diệp Thần vẫn còn đang ngồi bên cạnh đống lửa nướng cái con gà quay hắn bắt được. Dù sao bây giờ hắn cần lấy thực vực đạo. Còn chuyện tương lai tạm thời gác nó sang một bên.
“Hắt xì… không biết cái mỹ nữ nào đang đợi mình.” Diệp Thần khẽ hắt xì một cái dụi dụi mình mũi nhìn con gà đang nương mà chảy nước miếng.
Lộc cộc… lộc cộc… lúc này từ trong nhà cũng phát ra rất nhỏ tiếng bước chân nhưng cũng không thể nào đánh lừa được Diệp Thần.
“Tỉnh rồi sao?” Diệp Thần khẽ lẩm bẩm vài tiếng cũng không có đi vào. Giả bộ như không có phát hiện ra nàng đa tỉnh.
Nhậm Doanh Doanh mũi bị mùi thơm đánh tỉnh, từ trên giường bò dạy đi thật nhẹ nhàng ra cửa nhìn về trước cửa quay lưng về trước mặt nàng đep đẽ nam tử áo trắng đang ngồi nướng đồ vật có chút tò mò.
“Ta thế nào lại ở đây? Chẳng lẽ là… bắt cóc sao?” Nhậm Doanh Doanh có chút sợ hãi suy nghĩ.
“Không đúng, ta thế nào cảm thấy cái này nam tử như vậy quan thuộc? A,... hắn hắn… không phải người vừa bị kiếm đâm qua sao? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là ma? Hắn nướng đồ gì vậy chứ.” Nhậm Doanh Doanh đều sợ trốn tại cánh cửa lén lén nhìn.
“Đúng rồi nhỉ? Ăn gà quay cần chút tương ớt.” Diệp Thần nghĩ nghĩ cái gì từ trong không gian lấy ra một lọ tương ớt muốn đem phun ra đĩa.
Phụt…
“Chết, làm mạnh quá dây ra tay rồi.” Diệp Thần nhìn bàn tay dính tương ớt màu đỏ tươi liền đưa lên miệng liếm một cái.
“Chẹp… chẹp mùi vị này… không sai.” Diệp Thần hảo hảo thưởng thức mùi vị tương ớt. Mà không biết lúc này, cô nhóc Nhậm Doanh Doanh đã bị dọa sợ đến tiểu ra quần lần nữa.
“Vừa… vừa rồi… là máu… máu người sao? Không tốt, hắn định bắt cóc mình xong nướng ăn thịt?” Nhậm Doanh Doanh đều cảm thấy muốn ngất xỉu một dạng. Nàng không muốn bị ăn thịt đâu hu hu… mẹ ơi cứu con.
“Chết thât, hình như chút thịt này không đủ ăn thì phải? Có khi cần phải làm thêm.” Diệp Thần chắc mẩm khẽ nghĩ. Mình cần cho Nhậm Doanh Doanh ăn chút gì nha.
“Hư… hư...” Nhậm Doanh Doanh nghe xong cả người đều run cầm cập.
“Còn tốt, mình hôm nay bắt được chút thịt vừa béo vừa tròn lại vừa mập thịt… hắc hắc… chắc hẳn nướng lên ăn sẽ ngon miệng lắm đây.” Diệp Thần cầm lên con dao làm bếp sắc bén khẽ liếm mép một cái cười nói.
“Xìu xìu… mẹ ơi… con muốn về nhà.” Nhậm Doanh Doanh đều mau nước mắt nước mũi. Chân đều đứng không vững, cái này con ma không phải muốn đem nàng nấu đó chứ?
“Mình nên nấu, luộc, hay xào lăn, vẫn là tần ngon đây?... Mặc kệ… trước tiên… chọc tiết trước.” Diệp Thần mài mài qua con dao sờ ta lên cằm chắc mẩm.
“Bịch...” Nhậm Doanh Doanh bò vào trong nhà cả người đều run đến chạy đều không được. Hu hu, nàng không muốn bị chọc tiết đâu.
Ở ngoài thật sự đáng sợ quá, nàng muốn về nhà nha.
Lộc cộc lộc cộc... nghe thấy tiếng bước chân đi lại gần. Nàng đều sợ đển cả người đều run rẩy sau đó lần nữa bất tỉnh nhân sự. Hết vai.
Bước vào bên trong nhà, Diệp Thần nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh bất tỉnh nằm trên mặt đất còn thấy giữ háng ướt ướt nước tiểu. Không khỏi có chút suy tư, cái cô gái này thế nào lại đái dầm nữa? Còn bất tỉnh nữa chứ? Đây chẳng lẽ tương lai thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tiếu ngạo giang hồ hình tượng sao?
Đợi đã hình như có mùi thum thủm… khụ khụ… cô nàng này không phải sợ đến xón… không nói,... không nói. Cô nàng này muốn đóng bỉm nha.
Thậm chí hiện tại, nàng hận không thể đích thân xông vào hắn bế quan nơi, một dao đâm chết cái tên không có tình người này. Nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn không có mất đi hoàn toàn lý trí, chỉ khẽ nói với thuộc hạ của mình: “Các ngươi lập tức tìm Đông Phương hiền đệ đến, nói với hắn, Doanh Doanh bị Nhậm Ngã Hành bắt lại. Ta phải giết Nhậm Ngã Hành. Nếu như ta không trở lại, các ngươi từ nay hãy đi theo Đông Phương đại trưởng lão, hắn sẽ thay ta chăm lo cho các ngươi.”
“Phu nhân, chúng ta đều là cô nhi ngươi thu dưỡng. Nguyện cùng ngươi vào sinh ra tử.” Đám thuộc hạ lập tức quỳ xuống trên mặt đất nói. Đối với họ Tuyết Tâm ân trọng như núi, sinh tử báo đáp cũng là không nan từ.
“Không cần các ngươi theo ta. Thêm một người, chỉ chết thêm một mạng. Ta không rõ ràng Nhậm Ngã Hành cảnh giới đã tiến đến đâu. Nếu ta đi một mình, biện pháp bảo vệ tính mạng đương nhiên có thể chạy thoát. Huống hồ, Nhậm Ngã Hành học là Hấp Tinh Đại Pháp, các ngươi đi không chỉ không có lợi, mà còn có hại, vô tình trở thành hắn nguồn cung cấp nội lực.” Tuyết Tâm ngay lập tức phản đối từ chối, nàng không thể để những người này liều mạng vì nàng. Dù sao đây cũng là nàng chuyện riêng.
“Vậy thì phu nhân… ngươi nhất định muốn cẩn thân…. A đúng rồi, phu nhân ngươi không phải có thể nhờ cậy Đông Phương đại trưởng lão hay sao? Đông Phương trưởng lão nội lực quỷ dị, Hấp Tinh Đại Pháp chưa chắc có thể hấp thu sử dụng. Đông Phương trưởng lão yêu” Một cái tùy tùng lập tức đưa ra đề nghị nói.
“Ta cũng đã tính đến việc nhờ cậy Đông Phương hiền đệ. Nhưng không nghĩ tới Ngũ Nhạc Kiếm Phái lại lần nữa tấn công lên Hắc Mộc Nhai. Đông Phương hiền đệ đã sớm đi xuống núi ngăn cơn sóng dữ. Ta chỉ có thể tự dựa vào sức mình, đợi hắn trở lại, e rằng Doanh Doanh đã... ” Tuyết Tâm khẽ đau lòng tự trách mình không hảo hảo chăm sóc tốt nói.
“Phu nhân, ngươi yên tâm. Doanh Doanh tiểu thư nhất định không sao, bình an trở về. Hai người sẽ sớm được đoàn tụ.” Mọi người an ủi mở miệng nói.
“Chỉ mong là như thế.” Tuyết Tâm gật đầu tự trấn an nói.
“Phu nhân ngươi định bao giờ thì đi?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Hiện tại, ngay bây giờ. Càng để lâu, Doanh Doanh càng gặp nguy hiểm.” Tuyết Tâm dứt khoát không chút do dự đáp.
Những năm qua nàng một mực luyện công không chút nào lơ là, vững chắc mình Tiên Thiên cảnh giới. Nội lực mà Diệp Thần để lại vô cùng thuần khiết, giúp đỡ nàng rất nhiều. Tuy nhiên, nàng một mực không cách nào nắm giữ loại này lực lượng, đem chúng toàn bộ phát huy ra. Dù sao tâm pháp của nàng luyện vốn dĩ không phù hợp với nàng cảnh giới. Giống như kiếm không vừa với vỏ kiếm vậy. Chênh lệch khiến nàng không thể nào đem vấn đề giải quyết.
Tại trong căn phòng luyện công của Đông Phương Bạch bây giờ, một cái cao lớn thành thục đầy mùi vị nữ nhân trên tay cầm một tờ giấy nhỏ ghi mật báo khẽ cười một cái: “Đúng như kế hoạch, hiện tại, chỉ cần xem long tranh hổ đấu là được.”
Đem tờ giấy đốt lên thành tro bụi, Đông Phương Bạch khẽ cười một tiếng hướng gần đó bức họa đề thơ đi tới đưa tay lên sờ lên từng nét chữ cười.
“Năm năm trôi qua rồi, ta vẫn không tìm được ngươi. Hiện tại, nữ nhân của ngươi gặp nạn. Ngươi còn có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?... Con mèo chết tiệt.” Đông Phương Bạch khuôn mặt lạnh lẽo khẽ tự hỏi.
Năm năm qua, nàng thay đổi đến chính nàng cũng không nhận ra nữa. Nàng bây giờ đã trở thành một con người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Thậm chí, cả Tuyết Tâm tỷ tỷ, nàng cũng không tiếc đem ra. Hay Doanh Doanh đứa bé, nàng cũng tuyệt đối không bỏ qua lợi dụng. Chỉ cần có thể trả thù kẻ đã giết cả gia đình cùng kẻ đã bỏ rơi nàng, nàng đều không kiêng nể bất cứ điều gì.
Tất cả màn kịch hiện tại, đều là nàng đích thân biên soạn ra. Mục đích chính là để Tuyết Tâm tìm Nhậm Ngã Hành liều mạng, còn bản thân nàng, liền có thể ngồi tọa xem long tranh hổ đấu. Nếu Tuyết Tâm chẳng may chết đi, hắn liền có cơ hội thu vào nàng trong tay thế lực, gia tăng mình lực lượng trong tay. Còn Nhậm Ngã Hành, hắn nhất định ăn quả đắng không hề nhẹ, chí ít cũng bị thương nặng.
Lúc đó, nàng liền có thể lợi dụng cơ hội đem Nhậm Ngã Hành đánh giết. Nhất cử lưỡng tiện, nhất định có thể thành công đem toàn bộ Hắc Mộc Nhai thế lực thu vào trong tay.
“Sư phụ a sư phụ… ngươi không ngờ đến đi. Có phải hay không ngươi rất hận ta? Rất muốn giáo huấn ta?” Đông Phương Bạch cầm lên bình rượu cười cợt. Tửu lượng của nàng đã sớm không giống ngày xưa. Nàng càng sầu tửu càng cay, tửu càng cay, nàng uống càng tỉnh.
“Cheng...” Tiếng bình rượu bị ném xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Đông Phương Bạch ngồi tại gần đó khẽ cười mắt có chút lệ nhòa.
“Ha ha… ha ha...” Tiếng cười vang vọng căn phòng trong sự lẻ loi cô đọng.
Tại dưới chân núi hiện tại, Diệp Thần vẫn còn đang ngồi bên cạnh đống lửa nướng cái con gà quay hắn bắt được. Dù sao bây giờ hắn cần lấy thực vực đạo. Còn chuyện tương lai tạm thời gác nó sang một bên.
“Hắt xì… không biết cái mỹ nữ nào đang đợi mình.” Diệp Thần khẽ hắt xì một cái dụi dụi mình mũi nhìn con gà đang nương mà chảy nước miếng.
Lộc cộc… lộc cộc… lúc này từ trong nhà cũng phát ra rất nhỏ tiếng bước chân nhưng cũng không thể nào đánh lừa được Diệp Thần.
“Tỉnh rồi sao?” Diệp Thần khẽ lẩm bẩm vài tiếng cũng không có đi vào. Giả bộ như không có phát hiện ra nàng đa tỉnh.
Nhậm Doanh Doanh mũi bị mùi thơm đánh tỉnh, từ trên giường bò dạy đi thật nhẹ nhàng ra cửa nhìn về trước cửa quay lưng về trước mặt nàng đep đẽ nam tử áo trắng đang ngồi nướng đồ vật có chút tò mò.
“Ta thế nào lại ở đây? Chẳng lẽ là… bắt cóc sao?” Nhậm Doanh Doanh có chút sợ hãi suy nghĩ.
“Không đúng, ta thế nào cảm thấy cái này nam tử như vậy quan thuộc? A,... hắn hắn… không phải người vừa bị kiếm đâm qua sao? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là ma? Hắn nướng đồ gì vậy chứ.” Nhậm Doanh Doanh đều sợ trốn tại cánh cửa lén lén nhìn.
“Đúng rồi nhỉ? Ăn gà quay cần chút tương ớt.” Diệp Thần nghĩ nghĩ cái gì từ trong không gian lấy ra một lọ tương ớt muốn đem phun ra đĩa.
Phụt…
“Chết, làm mạnh quá dây ra tay rồi.” Diệp Thần nhìn bàn tay dính tương ớt màu đỏ tươi liền đưa lên miệng liếm một cái.
“Chẹp… chẹp mùi vị này… không sai.” Diệp Thần hảo hảo thưởng thức mùi vị tương ớt. Mà không biết lúc này, cô nhóc Nhậm Doanh Doanh đã bị dọa sợ đến tiểu ra quần lần nữa.
“Vừa… vừa rồi… là máu… máu người sao? Không tốt, hắn định bắt cóc mình xong nướng ăn thịt?” Nhậm Doanh Doanh đều cảm thấy muốn ngất xỉu một dạng. Nàng không muốn bị ăn thịt đâu hu hu… mẹ ơi cứu con.
“Chết thât, hình như chút thịt này không đủ ăn thì phải? Có khi cần phải làm thêm.” Diệp Thần chắc mẩm khẽ nghĩ. Mình cần cho Nhậm Doanh Doanh ăn chút gì nha.
“Hư… hư...” Nhậm Doanh Doanh nghe xong cả người đều run cầm cập.
“Còn tốt, mình hôm nay bắt được chút thịt vừa béo vừa tròn lại vừa mập thịt… hắc hắc… chắc hẳn nướng lên ăn sẽ ngon miệng lắm đây.” Diệp Thần cầm lên con dao làm bếp sắc bén khẽ liếm mép một cái cười nói.
“Xìu xìu… mẹ ơi… con muốn về nhà.” Nhậm Doanh Doanh đều mau nước mắt nước mũi. Chân đều đứng không vững, cái này con ma không phải muốn đem nàng nấu đó chứ?
“Mình nên nấu, luộc, hay xào lăn, vẫn là tần ngon đây?... Mặc kệ… trước tiên… chọc tiết trước.” Diệp Thần mài mài qua con dao sờ ta lên cằm chắc mẩm.
“Bịch...” Nhậm Doanh Doanh bò vào trong nhà cả người đều run đến chạy đều không được. Hu hu, nàng không muốn bị chọc tiết đâu.
Ở ngoài thật sự đáng sợ quá, nàng muốn về nhà nha.
Lộc cộc lộc cộc... nghe thấy tiếng bước chân đi lại gần. Nàng đều sợ đển cả người đều run rẩy sau đó lần nữa bất tỉnh nhân sự. Hết vai.
Bước vào bên trong nhà, Diệp Thần nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh bất tỉnh nằm trên mặt đất còn thấy giữ háng ướt ướt nước tiểu. Không khỏi có chút suy tư, cái cô gái này thế nào lại đái dầm nữa? Còn bất tỉnh nữa chứ? Đây chẳng lẽ tương lai thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tiếu ngạo giang hồ hình tượng sao?
Đợi đã hình như có mùi thum thủm… khụ khụ… cô nàng này không phải sợ đến xón… không nói,... không nói. Cô nàng này muốn đóng bỉm nha.
/782
|