Trước khi Hắc Mộc Nhai bên trong hang động phát nổ, một cái bóng đen từ bên ngoài lẻn vào bên trong hướng thẳng mật động đi tới mang theo nồng đậm sát khí.
Người này không phải ai khác liền chính là Tuyết Tâm phu nhân. Vốn dĩ nàng định buổi tối hôm qua liền hành động xông vào bên trong Hắc Mộc Nhai ám sát Nhậm Ngã Hành, nhưng cuối cùng quyết định của nàng vẫn là thay đổi.
Sát thủ đi ám sát đều vào buổi tối,, vậy nên người bình thường đều sẽ canh phòng vô cùng cận thận. Với lại hiểu rõ tính cách Nhậm Ngã Hành, hắn buổi tối chưa bao giờ dám ngủ sâu, chỉ sợ người phản bội ám sát hắn. Nên ám sát vào buổi tối hoàn toàn không phải quyết định đúng đắn.
“Hừ, có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ. Có kẻ dám tại buổi sáng đòi mạng ngươi đi.” Tuyết Tâm trong tay lóe ra một con dao sáng tại trong mật động di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể. Với nàng sự quen thuộc tránh thoát các loại bẫy rập bầy ra hoàn toàn vô cùng đơn giản.
“Vụt...” Trong lúc nàng lao thẳng lên một mũi tên lập tức từ bên bức tường bắn sang hưởng thẳng nàng đầu bắn tới.
Phập… vội vàng né tránh, mũi tên đem nàng vài sợi tóc cắt đứt đâm thẳng vào trong bức tường bên cạnh khiến Tuyết Tâm ánh mắt khẽ động một cái trở nên cảnh giác hơn.
“Hừ… Nhậm Ngã Hành đem cơ quan cho đổi mới? Không nghĩ tới hắn lại đề phòng ta đến như vậy.” Tuyết Tâm thở phào một cái vuốt vuốt mình mái tóc ánh mắt nghiêm túc nhìn đoạn đường phía trước.
Hiện tại, cơ quan đã không phải trước đây nàng quen thuộc cơ quan. Vốn dĩ không am hiểu cơ quan thuật. Vượt qua cái này hang đông mặc dù nàng tu vi cao cường cũng khó khăn vô cùng. Phải biết hang động này là nơi mà Nhậm Ngã Hành tìm thấy tàn khuyết Hấp Tinh Đại Pháp, vốn dĩ nơi này cơ quan đã vô cùng nguy hiểm. Thêm vào cải biến khó mà khiến người vượt qua.
“Ngươi nghĩ chỉ vậy có thể làm khó được ta sao?” Tuyết Tâm đeo dây áo cởi ra, để lộ ra bên trong trói đầy người nàng là những pháo nổ. Hiện tại chỉ cần tiếp xúc một mồi lửa nàng liền tiêu tùng.
Vốn dĩ đống thuốc nổ này, nàng vốn định để đánh liều một mạng với Nhậm Ngã Hành, nếu như đánh không lại. Nàng liền lập tức ôm lấy hắn sử dụng mình nội lực tự bạo bản thân cộng thêm sức công phá từ thuốc nổ. Chính là đánh bom cảm tử, đem hắn cùng nàng xuống mộ. Không nghĩ tới phải sài ở đây.
Nhanh chóng dùng dây áo cột những pháo nổ với nhau, Tuyết Tâm đem chúng dắt tại trên tay, Nếu như nàng không thể vượt qua đống này cơ quan, vậy nàng liền đem chúng cho hủy diệt. Nàng không tin hủy đi cái này nơi đem hành động đánh sập xuống. Còn không khiến Nhậm Ngã Hành không chịu xông ra.
“Ta không đến tìm ngươi được. Vậy liền để ngươi đến tìm ta.” Tuyết Tâm đem đóng pháo nổ châm lửa lập tức dùng lực đem nó quăng thật sâu vào bên trong. Chính mình thì kiếm một chỗ an toàn nấp vào.
“Xèo… xèo… đoàng… ùng ùng… rầm… rầm...”
Một tiếng nổ phát ra đem tất cả hang động đều rung chuyển dữ dội, tất cả đều nhanh chóng muốn sập xuống. Khắp nơi đều là cháy lớn hỏa hoạn, cùng đất đá sập xuống.
Tiếng động phát ra lớn cũng kích động tất cả mọi người chú ý đến.
“Mọi người nhìn cháy… xuất hiện cháy… không ổn Nhậm giáo chủ gặp nguy hiểm.”
“Có kẻ công kích Nhậm giáo chủ bế quan mật động.”
“Mau cứu giáo chủ, tất cả mọi người theo ta lên đó.”
Đám người lập tức náo loạn tìm đường xông lên Hắc Mộc Nhai cứu giáo chủ.
Từ dưới núi nhìn thấy đám khói bốc lên, Ngũ Nhạc Kiếm Phái người lập tức đại hỉ. Đây chính là họ cơ hội ngàn năm có một để có thể xông thẳng đánh vào Hắc Mộc Nhai địa bàn bên trong, nhân cơ hội loạn lạc đánh cho ma giáo tan tác.
“Mọi người nhìn xem trên Hắc Mộc Nhai xuất hiện cháy lớn.” Định Dật sư thái chú ý bầu trời khói đen bốc lên nghi ngút chỉ lên nói.
“Ở đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Thiên Môn đạo nhân nghi hoặc.
“Ở đó ắt hẳn có bạo loạn gì đó đi. Ma giáo hiện tại nhất định là vô cùng hoảng loạn.” Lưu Chính Phong liền nói.
“Ha ha, quả nhiên trời cũng giúp Tả Lãnh Thiền ta, ngày hôm nay chúng ta nhất định có thể giết sạch ma giáo.” Tả Lãnh Thiền đôi mắt híp lại cười đầy tà ác. Lần này không phải cơ hội của hắn sao? Chính hắn dẫn Ngũ Nhạc Kiếm Phái tấn công lên núi, nếu thành công, danh vọng không phải đều là hắn. Lúc đó hắn trở thành minh chủ của Ngũ Nhạc ai còn dám phản đối.
“Mọi người cẩn thận một chút vẫn là hơn, cẩn thận mắc lừa. Ma giáo từ trước đến giờ thủ đoạn mưu mô. Nếu không cẩn thận chúng ta liền có thể mắc bẫy của bọn chúng. Hay trước tiên vẫn là chờ đợi tình hình rồi tiếp tục đi lên.” Nhạc Bất Quần lập tức đứng ra đề nghị.
Đừng đùa, nếu lần này ma giáo bị diệt, chẳng phải là nói hắn Nhạc Bất Quần ta cả một đời này vĩnh viễn sẽ phải nép sau Tả Lãnh Thiền cái bóng mà sống hay sao? Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được. Lần này đi lên công đánh ma giáo tuyệt đối hắn phải là người có công lao lớn nhất.
“Nhạc chưởng môn nói vậy là sao? Hiện tại ma giáo đại loạn, chính là chúng ta thời cơ tốt nhất. Ngươi lại ngăn cản chúng ta? Chẳng lẽ là ngươi… muốn giúp đỡ ma giáo hay là sao? Nếu ngươi dám cản đường Tả mỗ tiêu diệt ma giáo. Đừng trách Tả mỗ không niệm tình.” Tả Lãnh Thiền ác ý gán tội nói.
“Nhạc mỗ làm người thế nào mọi người đều biết. Ta được giang hồ xưng tụng là Quân Tử Kiếm không phải là ngoa. Tuyệt đối không có hai lòng, ta chỉ là sợ chúng ta dính bẫy ma giáo mới nhắc nhở tránh để Ngũ Nhạc rơi vào vạn kiếp bất phục mà thôi. Tả chưởng môn ngươi không thể nói như vậy.” Nhạc Bất Quần ra vẻ ngụy quân tử nói. Đối với giả nhân giả nghĩa hắn chính là số một.
Có thể nói hắn đã giả tạo đến độ, có thể lừa đến chính bản thân mình cũng tin mình làm việc đều là quân tử làm không sai.
“Tả chưởng môn ngươi đừng nóng giận. Nhạc chưởng môn chỉ là có ý tốt mà thôi. Hoàn toàn không có y trợ giúp ma giáo gì.” Lưu Chính Phong liền đứng ra hòa hoãn.
“Ta cũng cảm thấy Nhạc chưởng môn nói rất đúng, có thể đây là cái quỷ kế ma giáo bầy ra. Dù sao lửa này cháy lúc này không cháy lại cháy vào đúng lúc này chứ?” Thiên Môn lão nhân cũng bán tín bán nghi nói.
“Hừ, nếu như là trời giúp ta. Mà chúng ta lại bỏ qua, liền khó lòng mà có được cơ hội lần sau để tiêu diệt ma giáo. Dù là gì chúng ta đều muốn thử.” Tả Lãnh Thiền bực tức nói. Đều tại tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, hết lần này đến lần khác phản đối hắn.
“Tả chưởng môn hay là như thế này đi, chúng ta phái một cái đệ tử khinh công giỏi lẻn lên trước thám thính tình hình thế nào?” Định Dật sư thái liền đề nghị hỏi.
“Cái này… cũng được. Trước tiên để một cái đệ tử lên đó thám thính tình hình sau đó lập tức trở lại.” Tả Lãnh Thiền gật đầu lùi một bước nói.
Sau đó Ngũ Nhạc liền cử một cái đệ tử hướng Hắc Mộc Nhai bên trên đi đi lên thám thính tình hình, dù sao một người dễ hành động khó bị phát hiện hơn. Còn những người còn lại tiếp tục tiến hành theo kế hoạch chậm chạp che dấu hành tung tiến lên.
Tại mật thất bên trong lúc này, Đông Phương Bạch đã khoác lên bộ trường bào màu đỏ ánh mắt lạnh lẽo đem mật thất mở ra, hướng bên ngoài đi đến, tay vẫn không quên cầm theo đồng tiền xu năm đó nàng và hắn định ước nắm chặt trong tay. Tay còn lại vẫn cầm theo vò rượu uống giở.
“Thời gian đến rồi…” Đông Phương Bạch khẽ thở dài một hơi đem bình rượu đập xuống đất sau đó bước ra ngoài.
Bước ra khỏi cánh cửa này, nàng liền không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.
Thiên lương vì ngươi mà sinh, ác lương cũng vì ngươi mà sinh. Thiên hạ của ta cũng vì ngươi sinh, giang hồ của ta cũng vì ngươi mà tại. Vậy đến khi nào ngươi mới vì ta sinh, vì ta mà tại cầm khăn đỏ.
Từ đằng sau người nàng một bóng đen mang gương mặt giống hệt Diệp Thần nhìn nàng khẽ thở dài lắc đầu: “Tiểu thụ nha tiểu thụ, ngươi rốt cuộc là gây tội nợ gì với Đông Phương Bạch chứ? Nan đề này lưỡng bất toàn pháp. Ngươi không đi… ngươi chết. Ngươi đi… nàng tử. Ngươi sẽ làm sao đây.”
Vào cùng một khoảng khắc thời gian, tất cả mọi người đều bỗng dưng có những toán tính những suy nghĩ khác nhau. Chung quy chỉ có một người… căn nguyên của mọi sự việc xảy ra…
“Hắt xì… mẹ nó có cái người nào đang chửi ta?” Diệp Thần đang ngồi tại bụi cây trên một đồ vật gì đó rất kỳ lạ ở thời đại này với danh nghĩa cứu cả thế giới.
“Bủm… chậc chậc… mẹ nó tối qua con gà rừng nhất định có độc. Mợ lão tử đã nghi rồi mà… ui da… ui da… thoải con mẹ nó mái. Quả nhiên cuộc đời thanh thản nhất đơn giản chỉ là vài tờ báo và những giây phút trong nhà vệ sinh với tiếng rắm nhẹ nhàng du dương.” Diệp Thần đem việc cứu thế giới tạm thời vứt sang một bên. Hiện tại, hắn cần cứu cái bụng của hắn trước khi cứu cái thế giới này. Dù sao thì sau vụ giải cứu thế giới, hắn còn có hẹn với một cái mỹ nữ không thể đem cái đống đồ này đi vào đó được.
Hắn hiện tai vẫn đang rất vô tử từ tốn đi vệ sinh, giải quyết nỗi buồn. Trong khi tại ngoài kia, đang xảy ra vô số việc khiến cả giang hồ đao chao đảo hệt như cái hố xí tự hoại đang tan nát đời vì đống đồ vật hắn thải ra.
“Mọi người… ta đến đây… hự… hự… nhân danh chúa cứu thế… đức mẹ maria ozawa và chin su… PHỦN.” Những âm thanh ghê rợn những câu thần chú cứu vớt chúng sinh khỏi bể khổ vẫn liên tục vang lên sau bụi cây.
Người này không phải ai khác liền chính là Tuyết Tâm phu nhân. Vốn dĩ nàng định buổi tối hôm qua liền hành động xông vào bên trong Hắc Mộc Nhai ám sát Nhậm Ngã Hành, nhưng cuối cùng quyết định của nàng vẫn là thay đổi.
Sát thủ đi ám sát đều vào buổi tối,, vậy nên người bình thường đều sẽ canh phòng vô cùng cận thận. Với lại hiểu rõ tính cách Nhậm Ngã Hành, hắn buổi tối chưa bao giờ dám ngủ sâu, chỉ sợ người phản bội ám sát hắn. Nên ám sát vào buổi tối hoàn toàn không phải quyết định đúng đắn.
“Hừ, có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ. Có kẻ dám tại buổi sáng đòi mạng ngươi đi.” Tuyết Tâm trong tay lóe ra một con dao sáng tại trong mật động di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể. Với nàng sự quen thuộc tránh thoát các loại bẫy rập bầy ra hoàn toàn vô cùng đơn giản.
“Vụt...” Trong lúc nàng lao thẳng lên một mũi tên lập tức từ bên bức tường bắn sang hưởng thẳng nàng đầu bắn tới.
Phập… vội vàng né tránh, mũi tên đem nàng vài sợi tóc cắt đứt đâm thẳng vào trong bức tường bên cạnh khiến Tuyết Tâm ánh mắt khẽ động một cái trở nên cảnh giác hơn.
“Hừ… Nhậm Ngã Hành đem cơ quan cho đổi mới? Không nghĩ tới hắn lại đề phòng ta đến như vậy.” Tuyết Tâm thở phào một cái vuốt vuốt mình mái tóc ánh mắt nghiêm túc nhìn đoạn đường phía trước.
Hiện tại, cơ quan đã không phải trước đây nàng quen thuộc cơ quan. Vốn dĩ không am hiểu cơ quan thuật. Vượt qua cái này hang đông mặc dù nàng tu vi cao cường cũng khó khăn vô cùng. Phải biết hang động này là nơi mà Nhậm Ngã Hành tìm thấy tàn khuyết Hấp Tinh Đại Pháp, vốn dĩ nơi này cơ quan đã vô cùng nguy hiểm. Thêm vào cải biến khó mà khiến người vượt qua.
“Ngươi nghĩ chỉ vậy có thể làm khó được ta sao?” Tuyết Tâm đeo dây áo cởi ra, để lộ ra bên trong trói đầy người nàng là những pháo nổ. Hiện tại chỉ cần tiếp xúc một mồi lửa nàng liền tiêu tùng.
Vốn dĩ đống thuốc nổ này, nàng vốn định để đánh liều một mạng với Nhậm Ngã Hành, nếu như đánh không lại. Nàng liền lập tức ôm lấy hắn sử dụng mình nội lực tự bạo bản thân cộng thêm sức công phá từ thuốc nổ. Chính là đánh bom cảm tử, đem hắn cùng nàng xuống mộ. Không nghĩ tới phải sài ở đây.
Nhanh chóng dùng dây áo cột những pháo nổ với nhau, Tuyết Tâm đem chúng dắt tại trên tay, Nếu như nàng không thể vượt qua đống này cơ quan, vậy nàng liền đem chúng cho hủy diệt. Nàng không tin hủy đi cái này nơi đem hành động đánh sập xuống. Còn không khiến Nhậm Ngã Hành không chịu xông ra.
“Ta không đến tìm ngươi được. Vậy liền để ngươi đến tìm ta.” Tuyết Tâm đem đóng pháo nổ châm lửa lập tức dùng lực đem nó quăng thật sâu vào bên trong. Chính mình thì kiếm một chỗ an toàn nấp vào.
“Xèo… xèo… đoàng… ùng ùng… rầm… rầm...”
Một tiếng nổ phát ra đem tất cả hang động đều rung chuyển dữ dội, tất cả đều nhanh chóng muốn sập xuống. Khắp nơi đều là cháy lớn hỏa hoạn, cùng đất đá sập xuống.
Tiếng động phát ra lớn cũng kích động tất cả mọi người chú ý đến.
“Mọi người nhìn cháy… xuất hiện cháy… không ổn Nhậm giáo chủ gặp nguy hiểm.”
“Có kẻ công kích Nhậm giáo chủ bế quan mật động.”
“Mau cứu giáo chủ, tất cả mọi người theo ta lên đó.”
Đám người lập tức náo loạn tìm đường xông lên Hắc Mộc Nhai cứu giáo chủ.
Từ dưới núi nhìn thấy đám khói bốc lên, Ngũ Nhạc Kiếm Phái người lập tức đại hỉ. Đây chính là họ cơ hội ngàn năm có một để có thể xông thẳng đánh vào Hắc Mộc Nhai địa bàn bên trong, nhân cơ hội loạn lạc đánh cho ma giáo tan tác.
“Mọi người nhìn xem trên Hắc Mộc Nhai xuất hiện cháy lớn.” Định Dật sư thái chú ý bầu trời khói đen bốc lên nghi ngút chỉ lên nói.
“Ở đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Thiên Môn đạo nhân nghi hoặc.
“Ở đó ắt hẳn có bạo loạn gì đó đi. Ma giáo hiện tại nhất định là vô cùng hoảng loạn.” Lưu Chính Phong liền nói.
“Ha ha, quả nhiên trời cũng giúp Tả Lãnh Thiền ta, ngày hôm nay chúng ta nhất định có thể giết sạch ma giáo.” Tả Lãnh Thiền đôi mắt híp lại cười đầy tà ác. Lần này không phải cơ hội của hắn sao? Chính hắn dẫn Ngũ Nhạc Kiếm Phái tấn công lên núi, nếu thành công, danh vọng không phải đều là hắn. Lúc đó hắn trở thành minh chủ của Ngũ Nhạc ai còn dám phản đối.
“Mọi người cẩn thận một chút vẫn là hơn, cẩn thận mắc lừa. Ma giáo từ trước đến giờ thủ đoạn mưu mô. Nếu không cẩn thận chúng ta liền có thể mắc bẫy của bọn chúng. Hay trước tiên vẫn là chờ đợi tình hình rồi tiếp tục đi lên.” Nhạc Bất Quần lập tức đứng ra đề nghị.
Đừng đùa, nếu lần này ma giáo bị diệt, chẳng phải là nói hắn Nhạc Bất Quần ta cả một đời này vĩnh viễn sẽ phải nép sau Tả Lãnh Thiền cái bóng mà sống hay sao? Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được. Lần này đi lên công đánh ma giáo tuyệt đối hắn phải là người có công lao lớn nhất.
“Nhạc chưởng môn nói vậy là sao? Hiện tại ma giáo đại loạn, chính là chúng ta thời cơ tốt nhất. Ngươi lại ngăn cản chúng ta? Chẳng lẽ là ngươi… muốn giúp đỡ ma giáo hay là sao? Nếu ngươi dám cản đường Tả mỗ tiêu diệt ma giáo. Đừng trách Tả mỗ không niệm tình.” Tả Lãnh Thiền ác ý gán tội nói.
“Nhạc mỗ làm người thế nào mọi người đều biết. Ta được giang hồ xưng tụng là Quân Tử Kiếm không phải là ngoa. Tuyệt đối không có hai lòng, ta chỉ là sợ chúng ta dính bẫy ma giáo mới nhắc nhở tránh để Ngũ Nhạc rơi vào vạn kiếp bất phục mà thôi. Tả chưởng môn ngươi không thể nói như vậy.” Nhạc Bất Quần ra vẻ ngụy quân tử nói. Đối với giả nhân giả nghĩa hắn chính là số một.
Có thể nói hắn đã giả tạo đến độ, có thể lừa đến chính bản thân mình cũng tin mình làm việc đều là quân tử làm không sai.
“Tả chưởng môn ngươi đừng nóng giận. Nhạc chưởng môn chỉ là có ý tốt mà thôi. Hoàn toàn không có y trợ giúp ma giáo gì.” Lưu Chính Phong liền đứng ra hòa hoãn.
“Ta cũng cảm thấy Nhạc chưởng môn nói rất đúng, có thể đây là cái quỷ kế ma giáo bầy ra. Dù sao lửa này cháy lúc này không cháy lại cháy vào đúng lúc này chứ?” Thiên Môn lão nhân cũng bán tín bán nghi nói.
“Hừ, nếu như là trời giúp ta. Mà chúng ta lại bỏ qua, liền khó lòng mà có được cơ hội lần sau để tiêu diệt ma giáo. Dù là gì chúng ta đều muốn thử.” Tả Lãnh Thiền bực tức nói. Đều tại tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, hết lần này đến lần khác phản đối hắn.
“Tả chưởng môn hay là như thế này đi, chúng ta phái một cái đệ tử khinh công giỏi lẻn lên trước thám thính tình hình thế nào?” Định Dật sư thái liền đề nghị hỏi.
“Cái này… cũng được. Trước tiên để một cái đệ tử lên đó thám thính tình hình sau đó lập tức trở lại.” Tả Lãnh Thiền gật đầu lùi một bước nói.
Sau đó Ngũ Nhạc liền cử một cái đệ tử hướng Hắc Mộc Nhai bên trên đi đi lên thám thính tình hình, dù sao một người dễ hành động khó bị phát hiện hơn. Còn những người còn lại tiếp tục tiến hành theo kế hoạch chậm chạp che dấu hành tung tiến lên.
Tại mật thất bên trong lúc này, Đông Phương Bạch đã khoác lên bộ trường bào màu đỏ ánh mắt lạnh lẽo đem mật thất mở ra, hướng bên ngoài đi đến, tay vẫn không quên cầm theo đồng tiền xu năm đó nàng và hắn định ước nắm chặt trong tay. Tay còn lại vẫn cầm theo vò rượu uống giở.
“Thời gian đến rồi…” Đông Phương Bạch khẽ thở dài một hơi đem bình rượu đập xuống đất sau đó bước ra ngoài.
Bước ra khỏi cánh cửa này, nàng liền không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.
Thiên lương vì ngươi mà sinh, ác lương cũng vì ngươi mà sinh. Thiên hạ của ta cũng vì ngươi sinh, giang hồ của ta cũng vì ngươi mà tại. Vậy đến khi nào ngươi mới vì ta sinh, vì ta mà tại cầm khăn đỏ.
Từ đằng sau người nàng một bóng đen mang gương mặt giống hệt Diệp Thần nhìn nàng khẽ thở dài lắc đầu: “Tiểu thụ nha tiểu thụ, ngươi rốt cuộc là gây tội nợ gì với Đông Phương Bạch chứ? Nan đề này lưỡng bất toàn pháp. Ngươi không đi… ngươi chết. Ngươi đi… nàng tử. Ngươi sẽ làm sao đây.”
Vào cùng một khoảng khắc thời gian, tất cả mọi người đều bỗng dưng có những toán tính những suy nghĩ khác nhau. Chung quy chỉ có một người… căn nguyên của mọi sự việc xảy ra…
“Hắt xì… mẹ nó có cái người nào đang chửi ta?” Diệp Thần đang ngồi tại bụi cây trên một đồ vật gì đó rất kỳ lạ ở thời đại này với danh nghĩa cứu cả thế giới.
“Bủm… chậc chậc… mẹ nó tối qua con gà rừng nhất định có độc. Mợ lão tử đã nghi rồi mà… ui da… ui da… thoải con mẹ nó mái. Quả nhiên cuộc đời thanh thản nhất đơn giản chỉ là vài tờ báo và những giây phút trong nhà vệ sinh với tiếng rắm nhẹ nhàng du dương.” Diệp Thần đem việc cứu thế giới tạm thời vứt sang một bên. Hiện tại, hắn cần cứu cái bụng của hắn trước khi cứu cái thế giới này. Dù sao thì sau vụ giải cứu thế giới, hắn còn có hẹn với một cái mỹ nữ không thể đem cái đống đồ này đi vào đó được.
Hắn hiện tai vẫn đang rất vô tử từ tốn đi vệ sinh, giải quyết nỗi buồn. Trong khi tại ngoài kia, đang xảy ra vô số việc khiến cả giang hồ đao chao đảo hệt như cái hố xí tự hoại đang tan nát đời vì đống đồ vật hắn thải ra.
“Mọi người… ta đến đây… hự… hự… nhân danh chúa cứu thế… đức mẹ maria ozawa và chin su… PHỦN.” Những âm thanh ghê rợn những câu thần chú cứu vớt chúng sinh khỏi bể khổ vẫn liên tục vang lên sau bụi cây.
/782
|