Nghe thấy tiếng nói của Diệp Thần, từ đằng sau lưng của hắn phía sau tảng đá một cái tiểu ni cô mặt mũi thanh tú, nhìn một cái liền có thể biết sau này lớn lên nhất định trở thành một cái mỹ nữ bại hoại cho xem.
Tiểu ni cô mở to đôi mắt trong veo không có chút nào tà niệm chớp chớp có chút sợ hãi nhìn Diệp Thần ló ló đầu nhìn trộm. Nhiều người như vậy bị giết, nảng quả thật bị hù dọa.
“Tiểu ni cô ngươi sợ ta sao?” Diệp Thần cảm thấy cái này tiểu mỹ nhân có chút run như cầy sấy liền khẽ cười một cách vô cùng “thân thiện” nhìn nàng hỏi.
“Hic… hu hu….” Tiểu ni cô nhìn thấy cái này nụ cười đều cảm giác đến đáng sợ kinh hãi. Mặc dù nói cười nhiều tốt, nhưng nàng không nghĩ tới, một người lại có nụ cười đáng sợ đến mức như vậy.
“Khóc khóc cái rắm. Cho lão tử nín. Mẹ nó, ta nụ cười chẳng lẽ khó coi vậy sao?” Diệp Thần một bộ tức giận hoài nghi.
Mà nghi thì làm, hắn từ không gian lấy ra một cái gương soi gương mặt điển trai của mình vào cười một cái thật là con mẹ nó thân thiện.
“Beng… chó đẻ… đẹp dễ sợ. Hù chết bảo bảo rồi.” Nhìn liếc một cái nụ cười vô cùng “thân thiện” theo cách mà hắn gọi trong gương. Diệp Thần lập tức đem gương đập bể, đưa tay xoa xoa lồng ngực mình bộ bộ bị dọa sợ hãi.
Hắn thề chưa bao giờ nghĩ đến mình có nụ cười dâm tiện ý lộn là thân thiện đến độ như vậy. Con mẹ nó hắn mà đi đóng phim không cần nhiều lên màn ảnh cười một cái đảm bảo đạt được giải thưởng vàng Hollyood nam diễn viên có nụ cười thân ái nhất cùng đạo diễn bộ phim kinh dị giải Ocar. (Liên quan vãi.)
“Ưm… ưm…” Tiểu ni cô hai tay che lại mình miệng sợ hãi cả thở đều không dám đáng thương nhìn Diệp Thần nước mắt dàn dụa.
“Tiểu ni cô ta kêu ngươi nín khóc không kêu ngươi nín thở. Định mệnh ngu thật hay ngu giả vậy trời? Muốn tự sát cũng đừng có dã mãn thế chứ?” Diệp Thần một bộ che chán mình đau đầu nói.
“Hộc hộc… tại… tại… thí… thí...” Tiểu ni cô thở hồng hộc nói chuyện lắp bắp.
“Thí chủ.” Diệp Thần hảo ý nhắc nhở nói. Để cô nàng này nói chắc đến mai quá.|
“Đú…. đú...” Tiểu ni cô lắp bắp trả lời.
“Đú cái gì mà đú, ý ngươi là đúng hả?” Diệp Thần nhìn nàng lau mồ hôi cho bản thân nói. Mẹ lão tử đáng sợ đến độ vậy sao?
“Keng, ký chủ giờ mới biết hay sao? Bổn hệ thống biết từ khi ngươi vẫn là nòng nọc đâu.” Hệ thống châm kim một cái nhè nhẹ nói.
“Ký sinh trùng câm miệng.” Diệp Thần không chút nào khách khí.
Nghe Diệp Thần nói từ mình muốn nói, tiểu ni cô lập tức vui mừng cất tiếng: “Chin… chim… chin...”
“Chính xác?” Diệp Thần liền đoán nói. Chim cái gì mà chim, lão tử không phải ấu dâm, từ trước tới giờ ta chính là toàn bị loli cưỡng bức dâm ấu có được không? Tiểu ni cô ta cảnh báo ngươi, ngươi phải biết tự trọng
“Sờ… sờ...” Tiểu ni cô lắp bắp từng chữ một.
“Sờ cái gì mà sờ? Không cho sờ… ta là nam nhân nhà lành, dâm tăng không đúng con trai mớ là dâm tăng… dâm cô đừng có mà thấy hiền mà bắt nạt.” Diệp Thần che thân thể một bộ giữ gìn đại thế nói.
Tiểu ni cô đều nhanh muốn khóc lớn lên, nàng không phải có ý như thế mà, nhưng cứ định nói ra miệng liền nói không có nổi thành lời đàng hoàng: “Khô… khô...”
“Không phải? Vừa rồi ngươi nói là sai hả?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Đú đú..” Tiểu ni cô vui mừng nói.
“Vậy vừa rồi ngươi nói chin… chim là nói gì?” Diệp Thần liền sờ sờ đầu suy nghĩ.
“Chính…. chính… chính… là… là...” Tiểu ni cô mở miệng nói từng chữ một cố phát ra thành âm tránh gây hiểu lầm.
“Vậy có gì khác nhau sao? Nói không hay còn hay nói.” Diệp Thần một bộ đau đầu nói. Chính xác với chính là khác nhau một chữ nhưng có khác biệt sao? Không có nha. Có cần chính xác đến từng từ như vậy hay không?
“Xi… xi...” Tiểu ni cô mắt đều mau nước muốn xin lỗi.
“Xi gì? Ta không buồn tiểu càng không xida.” Diệp Thần nhìn nàng một bộ ta không hiểu ngươi muốn nói cái gì.
“Xin… xin lỗi.” Tiểu ni cô cố gắng phát biểu ra điều mình nói.
“Hóa ra là muốn nói xin lỗi.” Diệp Thần một bộ hiểu ra nói.
“Tiểu ni cô ngươi tên là gì? Là người của Ngũ Nhạc kiếm phái hay sao?” Diệp Thần nhìn nàng tò mò lên tiếng hỏi. Trong lòng hắn lại có chút chờ mong, đây rất có thể là trong truyền thuyết mỹ nữ Nghi Lâm tiểu sư phụ nha.
“Ta… ta… ta...” Tiểu ni cô lắp bắp mãi không có nói ra được tên của bản thân mình thành lời.
“Thôi ngươi tốt nhất nên là im lặng cho thế giới hòa bình lại đi.” Diệp Thần thấy vậy đều muốn đập đầu vào tường. Hai người bình thường mà nói chuyện như hai thằng tâm thần khuyết tật không bằng.
“Ư ư…” Tiểu ni cô liền gật đầu không tiếp tục dám lên tiếng.
“Ngươi thật sư quá biết xấu hổ đi. Hầy,...” Diệp Thần từ trong người lấy ra một cây ngân châm mỏng đem nó hướng Tiểu ni cô chỉ tới.
Tiểu ni cô lập tức sợ hãi lập tức núp sau tảng đá phía sau.Vừa rồi hình ảnh mà Đông Phương Bạch giết người bằng kim thêu dường như đã in sâu vào trong não hải của nàng.
“Phụt...” Mặc kệ tiểu ni cô thế nào trốn tránh, Diệp Thần châm vẫn là bách phát bách trúng.
“Ui da… đau quá… hu hu...” Tiểu ni cô đều trốn đến vấc ngã cộng thêm kim đâm vào người khiến nàng ngã ra mặt đất đau đớn.
“Ta không hại ngươi, ai kêu ngươi chạy lung tung, ngu ngốc ni cô.” Diệp Thần một bộ ngươi ngã không liên quan đến ta nói.
“Thí chủ… rõ ràng là ngươi sài châm đâm ta nên ta mới ngã.” Tiểu ni cô u oán mở miệng nói.
“Ta là giúp ngươi không tiếp tục nói lắp. Có hảo ý, ngươi trách ta rồi? Quả nhiên ni cô không một cái tốt. Đang yên đang lành làm gà đẻ trứng tự dưng đang yên đang lành đi triệt sản làm cái gì?” Diệp Thần nhổ nước bọt khinh bỉ nói.
“ y, ta không nói lắp nữa?” Tiểu ni cô lập tức phát hiện ra mình không nói lắp liền vui vẻ, rốt cuộc nàng cũng khôi phục thường ngày bộ dáng.
“Bây giờ thì ngươi nói ngươi tên gì được rồi sao?” Diệp Thần nhìn nàng hài lòng nói.
“Tiểu tăng tên Nghi Lâm là Hằng Sơn Phái đệ tử. Thí chủ có thể gọi ta tiểu sư phụ” Nghi Lâm chắp tay trước ngực cúi đầu tự mình giới thiệu nói.
“Một cái tiểu cô nương kêu cái gì tiểu sư phụ này tiểu sư phụ nọ? Lão tử từ trước đến giờ chưa từng gọi cha con thằng nào là sư phụ cả. Ngươi là muốn chiếm ta tiện nghi?” Diệp Thần
“Không có… không có… ta không có biết chiếm tiện nghi của ai cả.” Nghi Lâm khóc lóc cúi đầu nói.
“Ngươi không có chiếm của ta tiện nghi?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.
“Đúng đúng...” Nghi Lâm tiểu ni cô liên tục gật đầu nói.
“Tin ngươi quỷ.” Diệp Thần lè lưỡi không tin nói. Nói đến kỹ thuật ăn xong bỏ trốn cùng diễn sâu, thiên hạ này hắn đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất?
“Nhưng tiểu tăng thật không có lừa ngươi.” Nghi Lâm đều nhanh muốn khóc nói.
“Được, được ta tin ngươi là được. Vậy ta liền không gọi ngươi tiếu sư phụ… ân gọi ngươi Tiểu Lâm muội muội thế nào?” Diệp Thần suy nghĩ một chút liền nói.
“Cũng… cũng có thể.” Nghi Lâm suy nghĩ một chút cũng gật đầu nói. Dù sao nàng cũng nhỏ hơn cái này nam nhân không ít tuổi.
“Tốt, Nghi Lâm muội muội đều là người một nhà rồi, ta họ Diệp tên chỉ một chữ Thần. Gọi ta Diệp ca ca liền tốt. Không Thần ca cũng có thể.” Diệp Thần lập tức tiến đến chiếm tiện nghi.
“Vậy Nghi Lâm sẽ gọi ngươi Thần ca.” Nghi Lâm vui vẻ gật đầu không biết mình bị Diệp Thần hồ nháo biến thành cái người một nhà mà không hay biết.
“Tốt, Tiểu Lâm muội muội. Về sau chúng ta liền là người một nhà.” Diệp Thần vỗ vỗ vai Nghi Lâm tràn đầy ám muội nói.
“Tốt, vừa rồi vẫn là đa tạ thí chủ à không Thần ca ra tay giúp đỡ tiểu Lâm. Phật tổ nhất định sẽ phù hộ người tốt.” Nghi Lâm không có chút nào phản ứng đề phòng nói.
“Nhưng ta không phải người tốt, Phật Tổ hẳn sẽ không phù hộ ta chứ?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Không đúng, Thần ca như vậy giúp đỡ Tiểu Lâm, nhất định là một cái người tốt.” Nghi Lâm liền không tin nói.
“Kẻ giúp ngươi chưa chắc đã là người tốt. Ta nhưng giết rất nhiều rất nhiều người.” Diệp Thần liền không chút nào che giấu nói.
“Nếu vậy cũng là giết người xấu.” Nghi Lâm vẫn không có tin tưởng nói. Lúc đầu nàng có chút sợ hãi nhưng hiện tại… nàng cảm thấy cái này ca ca vô cùng dễ gần.
“Vậy là Ngũ Nhạc là người xấu sao?” Diệp Thần tiếp tục đặt câu hỏi.
“Cái này… nếu vậy ta sẽ vì Thần ca ở trước Phật Tổ tụng kinh xám hối giảm bớt ngươi tội nghiệt.” Nghi Lâm nhìn xung quanh người chết liền kiên định trả lời.
“Nhưng Phật Tổ cũng không dám độ ta.” Diệp Thần một bộ lắc đầu nói.
“Phật Tổ rất tốt bụng, ngài nhất định sẽ giúp đỡ Thần ca, chỉ cần ngươi không tiếp tục giết người tốt. Phật Tổ hẳn sẽ tha thứ.” Nghi Lâm lắc đầu tràn đầy lòng tin vào Phật Tổ nói.
“Ta không cần hắn tha thứ ta? Hắn cũng không dám tha thứ ta.” Diệp Thần cười khinh thường lắc đầu.
“Thần ca ca không tin Phật Tổ sao?” Nghi Lâm nghi hoặc liền hỏi.
“Ta tin, nhưng ở đây... không tin.” Diệp Thần gật đầu sau đó lại lắc đầu. Ở cái vị diện Tây Du nhất định sẽ có Phật Tổ còn ở Kiếm Hiệp địa phương này. Hắn khẳng định không có.
“Nghĩa là sao chứ?” Nghi Lâm nghi hoặc hỏi.
“Ngươi là Phật Tổ đồ đệ ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai?” Diệp Thần một bộ nói hồ nháo.
“Thần ca ca không thích Phật Tổ sao? Hắn rất tốt nha.” Nghi Lâm có chút buồn hỏi.
“Thích chứ… nhưng mà, ta thích ngươi hơn.” Diệp Thần đưa tay sờ lên má của nàng nói. Phật tổ nhà giàu vậy, ta đương nhiên thích hắn tiền tài.
Nghi Lâm mặt liền lập tức có chút đỏ ửng không né tránh tùy ý cho Diệp Thần chiếm tiện nghi.
“Với lại ta thích hắn, hắn cũng không dám thích ta.” Diệp Thần lần nữa mở miệng nói. Ta chuẩn bị đào hắn góc tường đệ tử còn soi hắn hòm tiền hương hỏa, hắn thích ta được sao?
“Tại sao chứ? Thần ca ca tốt vậy, Phật Tổ khẳng định quý mến ngươi như Nghi Lâm … quý mến nguơi. Phật Tổ rất tốt.” Nghi Lâm khẽ đỏ mặt mở miệng bênh vực nói.
“Ngươi luôn miệng nói, Phật Tổ rất tốt. Phật Tổ tốt như vậy thật sao?” Diệp Thần nghi ngờ nói.
“Đúng vậy, rất tốt, rất tốt.” Nghi Lâm liên tục gật đầu nói.
“Vậy ngươi hỏi người một chút, có thể chia hòm hương hỏa cho ta một chút được không?” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng hỏi.
“Cái này… có thể đổi cái khác câu hỏi sao?” Nghi Lâm đều nhanh gấp. Cái này nàng không thể nói nha.
“Đổi một câu… ngươi hỏi hắn một chút… có thể nhường ta vị trí trong tim ngươi sao?” Diệp Thần thả thính không sợ người ta đớp thính nói.
“Ngược lại có thể nha.” Nghi Lâm không có hiểu hết ý của Diệp Thần lập tức đồng ý nói. Nàng có thể đối xử với Thần ca ca tốt hơn nha.
“Nhưng ngươi thích ta… liền không thể thích Phật, ngươi thích Phật thì không thể thích ta. Nghĩ kỹ hay sao?” Diệp Thần liền xoa xoa nàng đầu nói.
“Ta… cái này...” Nghi Lâm không có trả lời do dự không biết nên nói sao.
“Phật Tổ không muốn độ ta, ngay cả tiểu Lâm muội muội cũng không muốn độ ta sao? Phật Tổ a, ngươi độ qua muôn ngàn con người, tại sao người *** à nhầm... độ nàng, không *** à lộn... độ ta chứ?” Diệp Thần ngửa mặt lên trời một cái than thở lộ ra một bộ thần thái sầu bi bi thảm nói.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nghi Lâm nội tâm đều muốn nhanh bị phá vỡ ra đây. Nàng thật sự không biết nên trả lời thế nào?
Tiểu ni cô mở to đôi mắt trong veo không có chút nào tà niệm chớp chớp có chút sợ hãi nhìn Diệp Thần ló ló đầu nhìn trộm. Nhiều người như vậy bị giết, nảng quả thật bị hù dọa.
“Tiểu ni cô ngươi sợ ta sao?” Diệp Thần cảm thấy cái này tiểu mỹ nhân có chút run như cầy sấy liền khẽ cười một cách vô cùng “thân thiện” nhìn nàng hỏi.
“Hic… hu hu….” Tiểu ni cô nhìn thấy cái này nụ cười đều cảm giác đến đáng sợ kinh hãi. Mặc dù nói cười nhiều tốt, nhưng nàng không nghĩ tới, một người lại có nụ cười đáng sợ đến mức như vậy.
“Khóc khóc cái rắm. Cho lão tử nín. Mẹ nó, ta nụ cười chẳng lẽ khó coi vậy sao?” Diệp Thần một bộ tức giận hoài nghi.
Mà nghi thì làm, hắn từ không gian lấy ra một cái gương soi gương mặt điển trai của mình vào cười một cái thật là con mẹ nó thân thiện.
“Beng… chó đẻ… đẹp dễ sợ. Hù chết bảo bảo rồi.” Nhìn liếc một cái nụ cười vô cùng “thân thiện” theo cách mà hắn gọi trong gương. Diệp Thần lập tức đem gương đập bể, đưa tay xoa xoa lồng ngực mình bộ bộ bị dọa sợ hãi.
Hắn thề chưa bao giờ nghĩ đến mình có nụ cười dâm tiện ý lộn là thân thiện đến độ như vậy. Con mẹ nó hắn mà đi đóng phim không cần nhiều lên màn ảnh cười một cái đảm bảo đạt được giải thưởng vàng Hollyood nam diễn viên có nụ cười thân ái nhất cùng đạo diễn bộ phim kinh dị giải Ocar. (Liên quan vãi.)
“Ưm… ưm…” Tiểu ni cô hai tay che lại mình miệng sợ hãi cả thở đều không dám đáng thương nhìn Diệp Thần nước mắt dàn dụa.
“Tiểu ni cô ta kêu ngươi nín khóc không kêu ngươi nín thở. Định mệnh ngu thật hay ngu giả vậy trời? Muốn tự sát cũng đừng có dã mãn thế chứ?” Diệp Thần một bộ che chán mình đau đầu nói.
“Hộc hộc… tại… tại… thí… thí...” Tiểu ni cô thở hồng hộc nói chuyện lắp bắp.
“Thí chủ.” Diệp Thần hảo ý nhắc nhở nói. Để cô nàng này nói chắc đến mai quá.|
“Đú…. đú...” Tiểu ni cô lắp bắp trả lời.
“Đú cái gì mà đú, ý ngươi là đúng hả?” Diệp Thần nhìn nàng lau mồ hôi cho bản thân nói. Mẹ lão tử đáng sợ đến độ vậy sao?
“Keng, ký chủ giờ mới biết hay sao? Bổn hệ thống biết từ khi ngươi vẫn là nòng nọc đâu.” Hệ thống châm kim một cái nhè nhẹ nói.
“Ký sinh trùng câm miệng.” Diệp Thần không chút nào khách khí.
Nghe Diệp Thần nói từ mình muốn nói, tiểu ni cô lập tức vui mừng cất tiếng: “Chin… chim… chin...”
“Chính xác?” Diệp Thần liền đoán nói. Chim cái gì mà chim, lão tử không phải ấu dâm, từ trước tới giờ ta chính là toàn bị loli cưỡng bức dâm ấu có được không? Tiểu ni cô ta cảnh báo ngươi, ngươi phải biết tự trọng
“Sờ… sờ...” Tiểu ni cô lắp bắp từng chữ một.
“Sờ cái gì mà sờ? Không cho sờ… ta là nam nhân nhà lành, dâm tăng không đúng con trai mớ là dâm tăng… dâm cô đừng có mà thấy hiền mà bắt nạt.” Diệp Thần che thân thể một bộ giữ gìn đại thế nói.
Tiểu ni cô đều nhanh muốn khóc lớn lên, nàng không phải có ý như thế mà, nhưng cứ định nói ra miệng liền nói không có nổi thành lời đàng hoàng: “Khô… khô...”
“Không phải? Vừa rồi ngươi nói là sai hả?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Đú đú..” Tiểu ni cô vui mừng nói.
“Vậy vừa rồi ngươi nói chin… chim là nói gì?” Diệp Thần liền sờ sờ đầu suy nghĩ.
“Chính…. chính… chính… là… là...” Tiểu ni cô mở miệng nói từng chữ một cố phát ra thành âm tránh gây hiểu lầm.
“Vậy có gì khác nhau sao? Nói không hay còn hay nói.” Diệp Thần một bộ đau đầu nói. Chính xác với chính là khác nhau một chữ nhưng có khác biệt sao? Không có nha. Có cần chính xác đến từng từ như vậy hay không?
“Xi… xi...” Tiểu ni cô mắt đều mau nước muốn xin lỗi.
“Xi gì? Ta không buồn tiểu càng không xida.” Diệp Thần nhìn nàng một bộ ta không hiểu ngươi muốn nói cái gì.
“Xin… xin lỗi.” Tiểu ni cô cố gắng phát biểu ra điều mình nói.
“Hóa ra là muốn nói xin lỗi.” Diệp Thần một bộ hiểu ra nói.
“Tiểu ni cô ngươi tên là gì? Là người của Ngũ Nhạc kiếm phái hay sao?” Diệp Thần nhìn nàng tò mò lên tiếng hỏi. Trong lòng hắn lại có chút chờ mong, đây rất có thể là trong truyền thuyết mỹ nữ Nghi Lâm tiểu sư phụ nha.
“Ta… ta… ta...” Tiểu ni cô lắp bắp mãi không có nói ra được tên của bản thân mình thành lời.
“Thôi ngươi tốt nhất nên là im lặng cho thế giới hòa bình lại đi.” Diệp Thần thấy vậy đều muốn đập đầu vào tường. Hai người bình thường mà nói chuyện như hai thằng tâm thần khuyết tật không bằng.
“Ư ư…” Tiểu ni cô liền gật đầu không tiếp tục dám lên tiếng.
“Ngươi thật sư quá biết xấu hổ đi. Hầy,...” Diệp Thần từ trong người lấy ra một cây ngân châm mỏng đem nó hướng Tiểu ni cô chỉ tới.
Tiểu ni cô lập tức sợ hãi lập tức núp sau tảng đá phía sau.Vừa rồi hình ảnh mà Đông Phương Bạch giết người bằng kim thêu dường như đã in sâu vào trong não hải của nàng.
“Phụt...” Mặc kệ tiểu ni cô thế nào trốn tránh, Diệp Thần châm vẫn là bách phát bách trúng.
“Ui da… đau quá… hu hu...” Tiểu ni cô đều trốn đến vấc ngã cộng thêm kim đâm vào người khiến nàng ngã ra mặt đất đau đớn.
“Ta không hại ngươi, ai kêu ngươi chạy lung tung, ngu ngốc ni cô.” Diệp Thần một bộ ngươi ngã không liên quan đến ta nói.
“Thí chủ… rõ ràng là ngươi sài châm đâm ta nên ta mới ngã.” Tiểu ni cô u oán mở miệng nói.
“Ta là giúp ngươi không tiếp tục nói lắp. Có hảo ý, ngươi trách ta rồi? Quả nhiên ni cô không một cái tốt. Đang yên đang lành làm gà đẻ trứng tự dưng đang yên đang lành đi triệt sản làm cái gì?” Diệp Thần nhổ nước bọt khinh bỉ nói.
“ y, ta không nói lắp nữa?” Tiểu ni cô lập tức phát hiện ra mình không nói lắp liền vui vẻ, rốt cuộc nàng cũng khôi phục thường ngày bộ dáng.
“Bây giờ thì ngươi nói ngươi tên gì được rồi sao?” Diệp Thần nhìn nàng hài lòng nói.
“Tiểu tăng tên Nghi Lâm là Hằng Sơn Phái đệ tử. Thí chủ có thể gọi ta tiểu sư phụ” Nghi Lâm chắp tay trước ngực cúi đầu tự mình giới thiệu nói.
“Một cái tiểu cô nương kêu cái gì tiểu sư phụ này tiểu sư phụ nọ? Lão tử từ trước đến giờ chưa từng gọi cha con thằng nào là sư phụ cả. Ngươi là muốn chiếm ta tiện nghi?” Diệp Thần
“Không có… không có… ta không có biết chiếm tiện nghi của ai cả.” Nghi Lâm khóc lóc cúi đầu nói.
“Ngươi không có chiếm của ta tiện nghi?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.
“Đúng đúng...” Nghi Lâm tiểu ni cô liên tục gật đầu nói.
“Tin ngươi quỷ.” Diệp Thần lè lưỡi không tin nói. Nói đến kỹ thuật ăn xong bỏ trốn cùng diễn sâu, thiên hạ này hắn đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất?
“Nhưng tiểu tăng thật không có lừa ngươi.” Nghi Lâm đều nhanh muốn khóc nói.
“Được, được ta tin ngươi là được. Vậy ta liền không gọi ngươi tiếu sư phụ… ân gọi ngươi Tiểu Lâm muội muội thế nào?” Diệp Thần suy nghĩ một chút liền nói.
“Cũng… cũng có thể.” Nghi Lâm suy nghĩ một chút cũng gật đầu nói. Dù sao nàng cũng nhỏ hơn cái này nam nhân không ít tuổi.
“Tốt, Nghi Lâm muội muội đều là người một nhà rồi, ta họ Diệp tên chỉ một chữ Thần. Gọi ta Diệp ca ca liền tốt. Không Thần ca cũng có thể.” Diệp Thần lập tức tiến đến chiếm tiện nghi.
“Vậy Nghi Lâm sẽ gọi ngươi Thần ca.” Nghi Lâm vui vẻ gật đầu không biết mình bị Diệp Thần hồ nháo biến thành cái người một nhà mà không hay biết.
“Tốt, Tiểu Lâm muội muội. Về sau chúng ta liền là người một nhà.” Diệp Thần vỗ vỗ vai Nghi Lâm tràn đầy ám muội nói.
“Tốt, vừa rồi vẫn là đa tạ thí chủ à không Thần ca ra tay giúp đỡ tiểu Lâm. Phật tổ nhất định sẽ phù hộ người tốt.” Nghi Lâm không có chút nào phản ứng đề phòng nói.
“Nhưng ta không phải người tốt, Phật Tổ hẳn sẽ không phù hộ ta chứ?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Không đúng, Thần ca như vậy giúp đỡ Tiểu Lâm, nhất định là một cái người tốt.” Nghi Lâm liền không tin nói.
“Kẻ giúp ngươi chưa chắc đã là người tốt. Ta nhưng giết rất nhiều rất nhiều người.” Diệp Thần liền không chút nào che giấu nói.
“Nếu vậy cũng là giết người xấu.” Nghi Lâm vẫn không có tin tưởng nói. Lúc đầu nàng có chút sợ hãi nhưng hiện tại… nàng cảm thấy cái này ca ca vô cùng dễ gần.
“Vậy là Ngũ Nhạc là người xấu sao?” Diệp Thần tiếp tục đặt câu hỏi.
“Cái này… nếu vậy ta sẽ vì Thần ca ở trước Phật Tổ tụng kinh xám hối giảm bớt ngươi tội nghiệt.” Nghi Lâm nhìn xung quanh người chết liền kiên định trả lời.
“Nhưng Phật Tổ cũng không dám độ ta.” Diệp Thần một bộ lắc đầu nói.
“Phật Tổ rất tốt bụng, ngài nhất định sẽ giúp đỡ Thần ca, chỉ cần ngươi không tiếp tục giết người tốt. Phật Tổ hẳn sẽ tha thứ.” Nghi Lâm lắc đầu tràn đầy lòng tin vào Phật Tổ nói.
“Ta không cần hắn tha thứ ta? Hắn cũng không dám tha thứ ta.” Diệp Thần cười khinh thường lắc đầu.
“Thần ca ca không tin Phật Tổ sao?” Nghi Lâm nghi hoặc liền hỏi.
“Ta tin, nhưng ở đây... không tin.” Diệp Thần gật đầu sau đó lại lắc đầu. Ở cái vị diện Tây Du nhất định sẽ có Phật Tổ còn ở Kiếm Hiệp địa phương này. Hắn khẳng định không có.
“Nghĩa là sao chứ?” Nghi Lâm nghi hoặc hỏi.
“Ngươi là Phật Tổ đồ đệ ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai?” Diệp Thần một bộ nói hồ nháo.
“Thần ca ca không thích Phật Tổ sao? Hắn rất tốt nha.” Nghi Lâm có chút buồn hỏi.
“Thích chứ… nhưng mà, ta thích ngươi hơn.” Diệp Thần đưa tay sờ lên má của nàng nói. Phật tổ nhà giàu vậy, ta đương nhiên thích hắn tiền tài.
Nghi Lâm mặt liền lập tức có chút đỏ ửng không né tránh tùy ý cho Diệp Thần chiếm tiện nghi.
“Với lại ta thích hắn, hắn cũng không dám thích ta.” Diệp Thần lần nữa mở miệng nói. Ta chuẩn bị đào hắn góc tường đệ tử còn soi hắn hòm tiền hương hỏa, hắn thích ta được sao?
“Tại sao chứ? Thần ca ca tốt vậy, Phật Tổ khẳng định quý mến ngươi như Nghi Lâm … quý mến nguơi. Phật Tổ rất tốt.” Nghi Lâm khẽ đỏ mặt mở miệng bênh vực nói.
“Ngươi luôn miệng nói, Phật Tổ rất tốt. Phật Tổ tốt như vậy thật sao?” Diệp Thần nghi ngờ nói.
“Đúng vậy, rất tốt, rất tốt.” Nghi Lâm liên tục gật đầu nói.
“Vậy ngươi hỏi người một chút, có thể chia hòm hương hỏa cho ta một chút được không?” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng hỏi.
“Cái này… có thể đổi cái khác câu hỏi sao?” Nghi Lâm đều nhanh gấp. Cái này nàng không thể nói nha.
“Đổi một câu… ngươi hỏi hắn một chút… có thể nhường ta vị trí trong tim ngươi sao?” Diệp Thần thả thính không sợ người ta đớp thính nói.
“Ngược lại có thể nha.” Nghi Lâm không có hiểu hết ý của Diệp Thần lập tức đồng ý nói. Nàng có thể đối xử với Thần ca ca tốt hơn nha.
“Nhưng ngươi thích ta… liền không thể thích Phật, ngươi thích Phật thì không thể thích ta. Nghĩ kỹ hay sao?” Diệp Thần liền xoa xoa nàng đầu nói.
“Ta… cái này...” Nghi Lâm không có trả lời do dự không biết nên nói sao.
“Phật Tổ không muốn độ ta, ngay cả tiểu Lâm muội muội cũng không muốn độ ta sao? Phật Tổ a, ngươi độ qua muôn ngàn con người, tại sao người *** à nhầm... độ nàng, không *** à lộn... độ ta chứ?” Diệp Thần ngửa mặt lên trời một cái than thở lộ ra một bộ thần thái sầu bi bi thảm nói.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nghi Lâm nội tâm đều muốn nhanh bị phá vỡ ra đây. Nàng thật sự không biết nên trả lời thế nào?
/782
|