Vô cùng mẫn cảm với âm thanh, Khúc Dương lập tức phát hiện ra Nhậm Doanh Doanh hướng bên đó lớn tiếng quát: “Là ai?”
“Đại tiểu thư? Sao cô lại ở đây vậy?” Nhìn thấy Doanh Doanh từ tấm màn bước ra đến trước mắt hắn, Khúc Dương nhìn nàng quan tâm.
“Khúc thúc thúc là Đông Phương Bất Bại hại cha con, hắn lợi dụng ta mất tích cùng với vừa rồi trong đại điện, ta còn thấy hắn sử dụng một loại bột phấn gì đó bức cha con phát điên.” Nhậm Doanh Doanh uy khuất nói. Nàng không nghĩ tới mình lại là Đông Phương Bất Bại hại cha mình.
Khúc Dương ánh mắt lập tức nháy động đem tay che lại miệng của Nhậm Doanh Doanh nhìn xung quanh tránh tai vách mạch rừng: “Đại tiểu thư những chuyện như vậy không được nói lung tung nữa.”
“Con không nói bậy, lời con nói đều là thật mà. Chính mắt con đã nhìn thấy...” Nhậm Doanh Doanh bất bình nói.
“Con phải nhớ cho kỹ, cho dù có nhìn thấy cũng phải coi như chưa từng nhìn thấy. Chẳng lẽ con chưa từng nghe qua câu nói này. Hoàn cảnh bất đắc dĩ tuyệt nhiên phải nhịn. Còn nữa phải nhớ chỉ cần còn rừng xanh, sợ gì không có củi đốt. Bây giờ Con có hiểu không?” Khúc Dương tả sứ ánh mắt tin tưởng nói.
“Con hiểu được.” Nhậm Doanh Doanh gật đầu nói. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nàng nhịn được.
“Lừa gạt trẻ con...” Diệp Thần tại trên mái nhà nghe trộm âm thầm khinh thường nghĩ. Khúc Dương là một trong hai tả hộ sứ, nếu nói hắn không biết rõ Nhậm Doanh Doanh chỉ là Nhậm Ngã Hành đồ bổ. Có đánh chết, hắn cũng không tin.
Tất nhiên đây cũng không phải là việc của hắn, dù sao Nhậm Doanh Doanh cũng không thể làm hại gì đến được Đông Phương Bạch. Huống chi còn có Tuyết Tâm tại, nàng hẳn sẽ ngăn mọi chuyện xảy ra. Đông Phương Bạch không động tơ tình với Lệnh Hồ Xung, tất cả liền đều ổn.
Nhanh chóng rời đi tổ điện Nhật Nguyệt Thần Giáo nơi, Diệp Thần liền hướng tới Đông Phương Bạch đại điện, nơi này bắt đầu dời chuyển đi đồ đạc. Hiện tại, nàng đã lên làm giáo chủ không thể tiếp tục ở nơi này. Như vậy quá không hợp thân phận của nàng.
“Lộc cộc...” Diệp Thần đi đến gần cửa gõ vào cánh cửa bên trên ra hiệu mình đã tới.
“Ngươi tới rồi sao? Ta là đang đợi ngươi tới đâu… nấc...” Đông Phương Bạch một thân mùi rượu say bí tỉ hướng hắn đi tới cước bộ đều nhanh không vững vàng.
“Tiểu Bạch, ngươi say rồi?” Diệp Thần đỡ lấy nàng thân thể nói.
“Ai nói ta say? Ta… là Đông Phương Bất Bại… ta sẽ không say… nấc...” Đông Phương Bạch vỗ ngực nấc ra mùi rượu nói.
“Tiểu Bạch ngươi trưởng thành, hiện tai đã là giáo chủ của một phái. Ngươi rốt cuộc là sống như thế nào vậy hả?” Diệp Thần nhìn nàng lắc đầu ngồi xuống bên cạnh nói.
“Ta sống thế nào? Ngươi trước giờ vẫn không phải bất quản sao? Hôm nay lại muốn đóng cái gì lương sư? Đừng có đóng nữa, hôm nay ta thật vui, ta rốt cuộc trả được đại thù, còn có ngươi quay về nữa. Không cãi nhau.” Đông Phương Bạch chu môi ẩn ẩn Diệp Thần người nói.
“Ta không phải đóng cái gì lương sư, ngươi say rồi Tiểu Bạch. Nhưng mà… say được tốt hơn là không thể say.” Diệp Thần nhìn nàng gật gà gật gù như sắp ngã đến nơi nói. Ít ra thì khi say đau cũng sẽ ít hơn.
“Tiểu Bạch ngươi ưa thích ta đúng không?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch đang say hỏi.
“Cái này ngươi còn cần phải hỏi sao?” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần như ngu ngốc hỏi.
“Vậy ngươi hứa với ta… sẽ không bao giờ làm người mình yêu lo lắng. Phải tự làm bản thân vui vẻ và tự biết chăm sóc bản thân. Cho dù sau này chỉ có một người cô đơn trên thế gian… được sao?” Diệp Thần nhìn nàng cho nàng rót rượu nói.
“Vậy ta hứa với ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi gian khó. Hứa rằng sẽ chấm dứt cãi vã kể dù là nhỏ nhất và cũng hứa rằng sẽ chia sẻ với nhau bất cứ điều gì.” Đông Phương Bạch một mặt chờ mong nhìn Diệp Thần nói.
“Ta… đồng ý.” Diệp Thần nhìn nàng cuối cùng cũng gật đầu nói.
“Ngươi đồng ý? Không lừa ta?” Đông Phương Bạch kinh ngạc nói. Phải biết hắn chưa từng đồng ý với nàng ý kiến.
“Có vấn đề? Nếu ta không làm được, vậy ta liền sẽ chết.” Diệp Thần nhìn nàng nghi hoặc liền thề độc.
“ y, không cần nói. Ta tin ngươi...” Đông Phương Bạch vội vàng đưa tay che miệng của hắn lại lo lắng nói.
Diêp Thần đem tay nàng gỡ xuống tươi cười trêu chọc nàng đỏ mặt. Hắn lừa nàng… đây là lần cuối cùng. Về sau… cũng không có cơ hội tiếp tục lừa nàng.
Lập tức xà vào lòng Diệp Thần để hắn ôm nàng trong lòng Đông Phương Bạch nước mắt đều rơi ra vui vẻ: “Sư phụ… ngươi biết không? Ta luôn mơ về một hôn lễ, tổ chức cho hạnh phúc đôi ta. Trải qua bao lần gian khổ xa cách mới được bên nhau. Ta cũng đã quen một mình chờ đợi tình yêu. Dù mệt mỏi bao nhiêu những vẫn muốn được ở bên ngươi. Chỉ cần nghĩ ta cũng dường như quên đi bao nhọc nhằn khó khăn.”
“Thật sao?” Diệp Thần nhìn nàng khẽ ôm trong lòng môi cắn chặt nói.
“Có nhớ năm đó người rời đi trong ngày tuyết sao? Ta đã rất buồn và cảm thấy có lỗi. Vậy nên… ta từng tự lòng hứa với ngươi. Dù khoảng khắc chia ly năm đó có trôi qua thì… sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau. Ta sẽ vứt bỏ mọi thứ và mãi mãi bên cạnh ngươi để bước tiếp con đường ngươi đã chọn.” Đông Phương Bạch một bộ hạnh phúc dáng vẻ nói.
“Những ngày tháng tươi đẹp cùng ngươi tại giang hồ… liệu có thể quay trở lại lần nữa sao?” Đông Phương Bạch mở miệng thỉnh cầu.
“Tiểu Bạch ngươi say, hiện tai ngươi là giáo chủ ma giáo. Trên giang hồ đệ nhất cao thủ? Ngươi bỏ được sao? Điều đó không công bình với ngươi.” Diệp Thần nhìn nàng khuyên can nói.
“Ta mặc kệ… ta không nghe… ta sẽ luôn luôn yêu ngươi… dù điều đó có ngốc nghếch đi chăng nữa. Ta cũng mặc kệ dù cho có công bình hay không.” Đông Phương Bạch ôm tai lắc đầu liên tục nói. Vào giờ phút này, nàng thật say, say men rượu nay mai sẽ tỉnh, nhưng nàng say men tình khó tỉnh lắm người ơi.
“Đại tiểu thư? Sao cô lại ở đây vậy?” Nhìn thấy Doanh Doanh từ tấm màn bước ra đến trước mắt hắn, Khúc Dương nhìn nàng quan tâm.
“Khúc thúc thúc là Đông Phương Bất Bại hại cha con, hắn lợi dụng ta mất tích cùng với vừa rồi trong đại điện, ta còn thấy hắn sử dụng một loại bột phấn gì đó bức cha con phát điên.” Nhậm Doanh Doanh uy khuất nói. Nàng không nghĩ tới mình lại là Đông Phương Bất Bại hại cha mình.
Khúc Dương ánh mắt lập tức nháy động đem tay che lại miệng của Nhậm Doanh Doanh nhìn xung quanh tránh tai vách mạch rừng: “Đại tiểu thư những chuyện như vậy không được nói lung tung nữa.”
“Con không nói bậy, lời con nói đều là thật mà. Chính mắt con đã nhìn thấy...” Nhậm Doanh Doanh bất bình nói.
“Con phải nhớ cho kỹ, cho dù có nhìn thấy cũng phải coi như chưa từng nhìn thấy. Chẳng lẽ con chưa từng nghe qua câu nói này. Hoàn cảnh bất đắc dĩ tuyệt nhiên phải nhịn. Còn nữa phải nhớ chỉ cần còn rừng xanh, sợ gì không có củi đốt. Bây giờ Con có hiểu không?” Khúc Dương tả sứ ánh mắt tin tưởng nói.
“Con hiểu được.” Nhậm Doanh Doanh gật đầu nói. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nàng nhịn được.
“Lừa gạt trẻ con...” Diệp Thần tại trên mái nhà nghe trộm âm thầm khinh thường nghĩ. Khúc Dương là một trong hai tả hộ sứ, nếu nói hắn không biết rõ Nhậm Doanh Doanh chỉ là Nhậm Ngã Hành đồ bổ. Có đánh chết, hắn cũng không tin.
Tất nhiên đây cũng không phải là việc của hắn, dù sao Nhậm Doanh Doanh cũng không thể làm hại gì đến được Đông Phương Bạch. Huống chi còn có Tuyết Tâm tại, nàng hẳn sẽ ngăn mọi chuyện xảy ra. Đông Phương Bạch không động tơ tình với Lệnh Hồ Xung, tất cả liền đều ổn.
Nhanh chóng rời đi tổ điện Nhật Nguyệt Thần Giáo nơi, Diệp Thần liền hướng tới Đông Phương Bạch đại điện, nơi này bắt đầu dời chuyển đi đồ đạc. Hiện tại, nàng đã lên làm giáo chủ không thể tiếp tục ở nơi này. Như vậy quá không hợp thân phận của nàng.
“Lộc cộc...” Diệp Thần đi đến gần cửa gõ vào cánh cửa bên trên ra hiệu mình đã tới.
“Ngươi tới rồi sao? Ta là đang đợi ngươi tới đâu… nấc...” Đông Phương Bạch một thân mùi rượu say bí tỉ hướng hắn đi tới cước bộ đều nhanh không vững vàng.
“Tiểu Bạch, ngươi say rồi?” Diệp Thần đỡ lấy nàng thân thể nói.
“Ai nói ta say? Ta… là Đông Phương Bất Bại… ta sẽ không say… nấc...” Đông Phương Bạch vỗ ngực nấc ra mùi rượu nói.
“Tiểu Bạch ngươi trưởng thành, hiện tai đã là giáo chủ của một phái. Ngươi rốt cuộc là sống như thế nào vậy hả?” Diệp Thần nhìn nàng lắc đầu ngồi xuống bên cạnh nói.
“Ta sống thế nào? Ngươi trước giờ vẫn không phải bất quản sao? Hôm nay lại muốn đóng cái gì lương sư? Đừng có đóng nữa, hôm nay ta thật vui, ta rốt cuộc trả được đại thù, còn có ngươi quay về nữa. Không cãi nhau.” Đông Phương Bạch chu môi ẩn ẩn Diệp Thần người nói.
“Ta không phải đóng cái gì lương sư, ngươi say rồi Tiểu Bạch. Nhưng mà… say được tốt hơn là không thể say.” Diệp Thần nhìn nàng gật gà gật gù như sắp ngã đến nơi nói. Ít ra thì khi say đau cũng sẽ ít hơn.
“Tiểu Bạch ngươi ưa thích ta đúng không?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch đang say hỏi.
“Cái này ngươi còn cần phải hỏi sao?” Đông Phương Bạch nhìn Diệp Thần như ngu ngốc hỏi.
“Vậy ngươi hứa với ta… sẽ không bao giờ làm người mình yêu lo lắng. Phải tự làm bản thân vui vẻ và tự biết chăm sóc bản thân. Cho dù sau này chỉ có một người cô đơn trên thế gian… được sao?” Diệp Thần nhìn nàng cho nàng rót rượu nói.
“Vậy ta hứa với ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi gian khó. Hứa rằng sẽ chấm dứt cãi vã kể dù là nhỏ nhất và cũng hứa rằng sẽ chia sẻ với nhau bất cứ điều gì.” Đông Phương Bạch một mặt chờ mong nhìn Diệp Thần nói.
“Ta… đồng ý.” Diệp Thần nhìn nàng cuối cùng cũng gật đầu nói.
“Ngươi đồng ý? Không lừa ta?” Đông Phương Bạch kinh ngạc nói. Phải biết hắn chưa từng đồng ý với nàng ý kiến.
“Có vấn đề? Nếu ta không làm được, vậy ta liền sẽ chết.” Diệp Thần nhìn nàng nghi hoặc liền thề độc.
“ y, không cần nói. Ta tin ngươi...” Đông Phương Bạch vội vàng đưa tay che miệng của hắn lại lo lắng nói.
Diêp Thần đem tay nàng gỡ xuống tươi cười trêu chọc nàng đỏ mặt. Hắn lừa nàng… đây là lần cuối cùng. Về sau… cũng không có cơ hội tiếp tục lừa nàng.
Lập tức xà vào lòng Diệp Thần để hắn ôm nàng trong lòng Đông Phương Bạch nước mắt đều rơi ra vui vẻ: “Sư phụ… ngươi biết không? Ta luôn mơ về một hôn lễ, tổ chức cho hạnh phúc đôi ta. Trải qua bao lần gian khổ xa cách mới được bên nhau. Ta cũng đã quen một mình chờ đợi tình yêu. Dù mệt mỏi bao nhiêu những vẫn muốn được ở bên ngươi. Chỉ cần nghĩ ta cũng dường như quên đi bao nhọc nhằn khó khăn.”
“Thật sao?” Diệp Thần nhìn nàng khẽ ôm trong lòng môi cắn chặt nói.
“Có nhớ năm đó người rời đi trong ngày tuyết sao? Ta đã rất buồn và cảm thấy có lỗi. Vậy nên… ta từng tự lòng hứa với ngươi. Dù khoảng khắc chia ly năm đó có trôi qua thì… sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau. Ta sẽ vứt bỏ mọi thứ và mãi mãi bên cạnh ngươi để bước tiếp con đường ngươi đã chọn.” Đông Phương Bạch một bộ hạnh phúc dáng vẻ nói.
“Những ngày tháng tươi đẹp cùng ngươi tại giang hồ… liệu có thể quay trở lại lần nữa sao?” Đông Phương Bạch mở miệng thỉnh cầu.
“Tiểu Bạch ngươi say, hiện tai ngươi là giáo chủ ma giáo. Trên giang hồ đệ nhất cao thủ? Ngươi bỏ được sao? Điều đó không công bình với ngươi.” Diệp Thần nhìn nàng khuyên can nói.
“Ta mặc kệ… ta không nghe… ta sẽ luôn luôn yêu ngươi… dù điều đó có ngốc nghếch đi chăng nữa. Ta cũng mặc kệ dù cho có công bình hay không.” Đông Phương Bạch ôm tai lắc đầu liên tục nói. Vào giờ phút này, nàng thật say, say men rượu nay mai sẽ tỉnh, nhưng nàng say men tình khó tỉnh lắm người ơi.
/782
|