Nhìn mình đáng thương sư phụ Nhạc Bất Quần, Lệnh Hồ Xung cảm thấy đầy đau đớn cùng mặc cảm. Trong lòng hắn cao cả vĩ đại, người ân sư duy nhất đáng để hắn học tập cứ như vậy đi tong. Các danh môn chính phái không nghĩ tới chỉ vì một quyển Tịch Tà Kiếm Phổ liền có thể không biết liêm sỉ như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Thần nói đúng: “Giờ này, liêm sỉ để làm cái gì đâu?”
Lệnh Hồ Xung đi đến bế lên sư phụ của mình thi thể muốn đem nó đi chôn cất, một ngày làm ân sư cả đời làm ân sư, hắn không bỏ được.
“Này này, bỏ tay xuống làm cái gì vậy hả?” Diệp Thần ánh mắt tức giận gõ gõ Lệnh Hồ Xung bất bình.
“Người đều chết, ta chỉ là nghĩ đi chôn cất. Diệp huynh, dù hắn có phạm tội không thể tha thứ thì cũng là ta ân sư. Ta muốn đem hắn chôn cất đàng hoàng có thể sao? Còn có thi thể của các sư huynh đệ bị sư phụ sát hại, ta không thể làm ngơ.” Lệnh Hồ Xung ánh mắt có chút phẫn nộ, người đều chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngược thi sao.
“Ngươi có làm ngơ được hay không thì liên quan gì đến lão tử? Có biết đống xác này đều là tiền không hả? Đợi một hồi ta công khai bán đấu giá, người nhà của mấy cái này xác chắc hẳn đều sẽ mua lại đi. Nếu không thì cũng có khối cừu nhân muốn thu mua để ngược thi hả giận.” Diệp Thần một bộ mê tiền tài dáng dấp nói.
“Dã man, tàn bạo, vô nhân đạo như vậy? Mẹ nó, tên này so Nhạc Bất Quần còn tiện, lợi dụng người ta khi còn sống. Đến cả khi chết rồi cũng không buông tha, bóc lột toàn bộ thân thế giá trị. Quá ác độc.” Khúc Dương, Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ Xung đám người đều không khỏi khinh nhỉ một tiếng.
“Phi, lão tử là thương nhân, biết cái gì là thương nhân không? Có lợi ắt làm, vô lợi ắt chán, tẩu tán thương gia. Đừng có nói mấy cái xác này, chỉ cần giá tiền đầy đủ, mẹ của Nhạc Bất Quần ta còn đào mả lên bán có được không? Thật ra thì ta cũng là một người tốt, rất có lương tâm. Nhưng ngươi xem ta còn hai cái lão bà cần phải nuôi. Về sau còn có rất nhiều lão bà, các nàng sinh con cũng cần tiền nha, còn cho đứa trẻ đi học, còn tiền tã lót. Ta chỉ là kiếm thêm chút đỉnh mà thôi.” Diệp Thần cảm thấy mình rất có lương tri nói.
“Không biết liêm sỉ.” Đám người một bộ khinh bỉ dáng vẻ, ngày hôm qua ngươi lừa tiền còn có thể thiếu hay là sao.
“Tướng công… ta...” Nghi Lâm thấy thế cũng nhìn mình sư phụ thân xác. Dù sư phụ làm nhiều sai lầm. Nhưng nàng đã biết hối lỗi, với lại từ nhỏ sư phụ nuôi nàng lớn lên. Nàng không thể cứ vậy để sư phụ chết bên ngoài.
“Đi đi thôi. Đừng để về sai hối hận là được rồi. Dù sao nàng cũng từng là ngươi sư phụ. Đem nàng chôn đi.” Diệp Thần gật đầu đồng ý nói. Nghi Lâm dù sao cũng quá thiện lương. Hắn không muốn nàng mất đi sự thiên lương này vì hắn.
“Trọng sắc khinh bạn.” Đám người nhìn Diệp Thần mặt mũi tràn đầy hắc ám. Đặc biệt Lệnh Hồ Xung mặt của hắn đều đen, thế nào ngươi đối xử với Nghi Lâm tốt như vậy, còn với ta thì… dù gì ta cũng là nhân vật chính, ngươi không thể nể mặt chút sao.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đậu má, chưa thấy trai đẹp bao giờ à mà nhìn.” Diệp Thần trừng mắt lại nhìn đám người quát lớn.
Đám người liền thầm khinh bỉ: “Chúng ta sống cả đời chưa bao giờ thấy đứa nào mặt dày như ngươi. Chẳng lẽ là hắn đã luyện thành môn võ công da mặt dày trong truyền thuyết hay là sao? Da mặt thật có thể dày như vậy.”
“Diệp huynh đệ, ta còn chút bạc ở đây, ngươi có thể hay không để sư phụ của ta yên nghỉ?” Lệnh Hồ Xung có ý muốn cầu xin đút cho Diệp Thần chút bạc lẻ nói.
Diệp Thần cầm bạc xem qua một chút sau đó cất vào trong túi giả ngu: ”Ngươi vừa nói cái gì cơ?”
“Ta chính là muốn đem sư phụ...” Lệnh Hồ Xung liền mỉm cười cho rằng Diệp Thần ngầm đồng ý nói.
“Được thôi, đem tiền đến.” Diệp Thần thản nhiên trả lời.
“Tiền ta đều vừa đưa ngươi. Ngươi đều nhận.” Lệnh Hồ Xung mặt đều hắc ám nói.
“Ta nhận bao giờ? Có ai thấy không? Giơ tay lên coi.” Diệp Thần nghi hoặc nhìn đám người.
Mọi người đều giơ một tay lên chứng tỏ thấy Diệp Thần nhận tiền. Sau đó còn có chút trừng mắt, tên này khốn nạn vậy, đều nhận bạc còn đê tiện chơi bẩn. Bọn họ không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Ngươi xem bọn họ đều không có giơ tay.” Diệp Thần trắng trợn nói dối.
“Ngươi mù sao chúng ta đều giơ tay. Ngươi đều nhận tiền, không cần ức hiếp hắn quá đáng đi.” Đám người lập tức muốn nổi điên nói.
“Đa tạ mọi người vì ta lên tiếng, các ngươi thật đáng tin tưởng.” Lệnh Hồ Xung đều cảm động suýt nữa thì rơi nước mắt quỳ xuống đất cảm tạ.
“Ta ức hiếp hắn… bao giờ chứ?” Diệp Thần nhấc lên cái ghế nhìn đám người nghi hoặc.
“Hừ, ngươi còn dám nói là không ức hiếp hắn. Ta nói cho ngươi biêt. Lệnh Răng Hô, đừng thấy Diệp huynh đệ hiền mà bắt nạt, muốn đem xác sư phụ của mình đi, tất nhiên muốn nộp tiền. Diệp huynh ngươi thấy ta nói phải hay không?” Phong Thanh Dương và Khúc Dương cả Lưu Chính Phong lập tức lớn tiếng quát, chỉ trong nháy mắt lật mặt một trăm tám mươi độ.
“Ngươi thấy không? Đây không phải ta nói, là họ nói.” Diệp Thần nhún vai tràn đầy vô tội.
“Còn không phải do ngươi uy hiếp.” Lệnh Hồ Xung đều tức muốn hộc máu. Đám các ngươi thật sự bỉ ổi, chỉ bị một chút uy hiếp liền đem ta bán không còn. Còn đâu nữa tình nghĩa, tình đoàn kết, tình đồng chí đâu.
“Ta nói… Diệp tiên sinh này… thật ra chúng ta hiện tại đã không phải là người. Ta nghĩ là… chúng ta trước hơn lên rời khỏi đây đi, mặt trời đều sắp xuống núi ta lo...” Lưu Chính Phong nghĩ đến cái gì liền muốn báo cho Diệp Thần biết.
“Không có việc gì, ta biết rõ. Không phải trở thành giống như quái vật sao?” Diệp Thần từ trong người xuất ra ba cái ống tiêm có chút dung dịch tiêm vào Định Nhàn sư thái cùng với Nhạc Bất Quần trong cơ thể, sau đó một cái liền là Lưu Chính Phong cơ thể.
“Nghi Lâm ngươi đem sư phụ ngươi thi thể đi được rồi.” Diệp Thần xnog việc gật đầu nói.
Nghi Lâm lập tức vui mừng đem theo sư phụ cùng các tỷ muội ra phía sau phái chôn cất.
“Nghi Lâm tỷ tỷ ta đi cùng ngươi.” Khúc Phi Yên thấy Nghi Lâm nặng nề vác xác liền đi theo phụ giúp.
“Vừa rồi là...” Khúc Dương lập tức lo lắng nhìn mình hiền đệ.
“Là… là ngươi… Miêu… miêu gia?” Lưu Chính Phong thấy Diệp Thần xuất ra kỳ lạ như vậy đồ vật lập tức sợ hãi ngã trên mặt đất.
“Miêu gia ngươi cái gì… đợi đã Miêu gia? Cái này sao có thể? Hắn rõ ràng là...” Khúc Dương lập tức kinh nghi. Là ma giáo người hắn không hề xa lạ gì miêu gia, chính là năm đó khiến Đông Phương Bất Bại nổi điên con mèo đâu. Hắn còn đặc biệt ham tiền hắc ám. Những mặt này hoàn toàn phù hợp với tên này, mà ngoài con mèo thành tinh đó rõ, ai có thể có thần kỳ như vậy pháp thuật chứ.
“Chậc, ngươi xem ra nhận biết ta?” Diệp Thần hài lòng, dù sao Lưu Chính Phong cũng là hắn thành quả năm đó tạo ra. Từ con chuột bạch này hắn phát hiện ra viruss thây ma có thể phát triển rất đa dạng. Có thể trong trường hợp thích hợp cho hắn tạo ra một binh đoàn không biết đau đớn thây ma có võ công mạnh mẽ.
“Ta...” Lưu Chính Phong cắn răng không có đáp lại. Cũng chính là thừa nhận.
“Vừa rồi ta thuốc giải, hiện tại họ cũng không thể sống lại. Mà ngươi thời gian cũng không còn nhiều nữa đâu. Dù sao thì… ngươi vốn đã chết. Khi trời tối đến, cũng là lúc ngươi quy tiên.” Diệp Thần nhìn Lưu Chính Phong báo trước cho hắn nói.
“Cái gì? Không có cách cứu sao?” Khúc Dương lập tức hoảng hốt nói.
“Có cứu, nhưng mà… ta tại sao phải cứu hắn?” Diệp Thần ánh mắt tràn đầy muốn ăn đấm nói.
“Ngươi… Chính Phong… là ta có lỗi với đệ.”Khúc Dương khóc không ra nước mắt nói.
“Không sao Khúc đại ca, ta tội lỗi quá nhiều, không đáng được sống. Chỉ mong trước khi chết có thể sắp xếp cho người nhà, rồi cùng với ngươi hợp tấu một khúc nhạc phổ cuối cùng.” Lưu Chính Phong không quan tâm đến mình sống chết nói.
“Hiền đệ a,... đi, chúng ta liền ra sau núi đàm nhạc phổ.” Khúc Dương để cho Lưu Chính Phong sắp xếp mình gia thất. Sau đó lập tức kéo Lưu Chính Phong rời ra sau núi cầm theo chính mình đàn.
Diệp Thần đối với âm nhạc thời này không có hứng thú, dù sao thì nhạc cổ trang làm sao có thể so với nhạc hiện đại được chứ: “Đợi đã, tiếu ngạo giang hồ nhạc phổ tại cái thời đại này…. bán rất là được giá đi. Đây là tiền cả nha.”
“Các ngươi đợi đã, lão phu cũng muốn xem thử đệ nhất giang hồ về âm luật rốt cuộc có thể tấu cái gì.” Phong Thanh Dương một bộ hứng thú đi theo.
“Khụ khụ, ta đối với nhạc phổ tự dưng có hứng thú, liền đi ra sau núi cùng hai cái này lão đầu xem họ rốt cuộc làm cái gì.” Diệp Thần liền bê theo hai cái thê tử của mình muốn rời đi. Lệnh Hồ Xung thấy hai bọn người rời đi cũng không có tiếp tục lưu lại liền cũng nhanh chóng rời đi.
“Khúc đại ca, chúng ta tại nơi này bắt đầu đàn tấu đi.” Ra sau núi Hành Sơn, Lưu Chính Phong liền chọn một chỗ gió mát phong cảnh hữu ý nói.
“Được, thời gian không còn sớm, chúng ta liền hợp tấu.” Khúc Dương cũng gật đầu nói.
Diệp Thần cũng vào chỗ ngồi hảo hảo chờ đợi hai cái lão đầu này tử vong đem nhạc phổ giao cho hắn.
“ y da, ta thế nào liền quên mất… hầy, ngọc sáo vốn đem theo mình đều để quên tại thư phòng. Không có nhạc cụ, chúng ta thế nào đàm đạo?” Lưu Chính Phong sờ bên hông mình phát hiện nhạc cụ của mình không thấy thở dài tiếc nuối, chẳng lẽ di nguyện cuối cùng cũng không thể thực hiện.
“Cái định mệnh, lão tử đi đến tân đây, các ngươi lại không thổi?” Diệp Thần mặt đều mộng bức nói.
“Cái này cũng không trách chúng ta, hầy, đều là không có nhạc cụ.” Khúc Dương bất đắc dĩ nói. Xem ra vẫn là không còn cơ hội.
“Vẫn là để ta ra tay đi.” Diệp Thần trong ngực giả vờ móc móc ra một viên thuốc thực chất là từ không gian lấy ra. Đây chính là hắn trong một lần nghịch chơi quay được cái này viên thuốc, không nghĩ tới, hôm nay vậy mà có cơ hội sử dụng.
“Đây là…?” Khúc Dương có điềm không may nhìn cái này viên thuốc phát ra kỳ dị quang mang hỏi.
“Là ta sưu tầm chơi một viên thần kỳ đan dược, nếu như uống vào có thể đem cơ thể mình ngẫu nhiên một bộ phận hóa thành thứ mình muốn, hiệu lực trong ba canh giờ.” Diệp Thần ném viên thuốc cho Khúc Dương nói.
“Cái này… thật thần kỳ như vậy sao?” Lưu Chính Phong kinh ngạc nói.
“Trên đời thật có loại đan dược thần kỳ như vậy?” Phong Thanh Dương cũng nghi ngờ hỏi.
“Thật hay giả, thử còn không phải là biết rồi sao?” Diệp Thần nhàm chán nói.
“Chính Phong hiền đệ, thuốc này để ta uống đi, dù sao thì ngươi tấu sáo không thể chỉ sử dụng một tay được, ta đánh đàn, dùng một tay không ảnh hưởng là bao nhiêu.” Khúc Dương nhìn Lưu Chính Phong mở miệng nói.
“Vậy liền đa tạ Khúc đại ca rồi.” Lưu Chính Phong gật đầu nói.
Ngay lập tức Khúc Dương liền đem viên thuốc uống vào không do dự, sau đó liền chờ đợi mình cánh tay phát sinh biến hóa.
“Ta nói Diệp tiểu tử, cái này viên thuốc có phải không là hàng lừa gạt? Nếu không bao giờ mới có hiệu quả nha?” Khúc Dương thấy mình cánh tay không có thay đổi nói.
“Hiệu quả lập tức. Chẳng qua ta nói là ngẫu nhiên một bộ phận cũng không có bảo là nhất thiết phải là cánh tay.” Diệp Thần ý vị cười đê tiện nhìn Khúc Dương nói.
“Chẳng có lẽ…” Khúc Dương cảm thấy có chút rùng mình suy nghĩ.
“Khúc đại ca có việc gì vậy?” Lưu Chính Phong nhìn Khúc Dương biến sắc nghi hoặc hỏi.
“Con người sinh ra có bốn chi, riêng đàn ông có năm, hiện tại bốn chi đều không sao… hắc hắc… ngươi hiểu.” Diệp Thần thấy Khúc Dương xấu hổ không lên tiếng liền thay hắn giải thích.
Nghe đến đây, Phong Thanh Dương ngồi một bên sắc mặt đều muốn đỏ: “Mẹ nó, cái này ai mà dám thổi nha.”
Lưu Chính Phong nhìn nhìn Khúc Dương mặt lập tức đen, hắn rốt cuộc hiểu nha. Thế này thì còn làm ăn cái rắm hả? Đây rõ ràng là ông trời trêu ngươi có được hay là không. Chỗ nào đều có thể nhưng tại sao nhất thiết phải là chỗ đó cơ chứ.
“Lưu hiền đệ xem ra bản nhạc này thật không thể hợp xướng được rồi.” Khúc Dương có chút buồn bã nói.
“Khúc đại ca… hầy...” Lưu Chính Phong cắn răng lắc đầu nói.
“Hai người các ngươi thật là… đều sắp chết chú ý cái gì hình tượng. Liêm sỉ giờ làm cái gì, ở đây chỉ có ta, Lưu Chính Phong, Khúc Dương còn có Lệnh Răng Hô, Phong Thanh Dương mấy cái người. Đều là đàn ông cả, không nói ra ngoài ai biết nha. Huống hồ, người làm nhạc sĩ không câu nệ tiểu tiết. Cứ như vậy kết thúc, các ngươi không cảm thấy đau lòng sao? m nhạc không có lỗi nha. Nhạc khí chỉ cần thổi là được, hà cớ gì phải phân biệt chứ?” Diệp Thần đứng một bên thầm kêu hỏng khuyên can.
“Đúng vậy, Khúc đại ca… hắn nói rất đúng. Chúng ta đều là người sắp chết. Huống hồ âm nhạc không có lỗi, nhạc khí chỉ cần dùng được là được. Khúc đại ca… ta không ngại. Dù gì thì… cũng không phải lần đầu.” Lưu Chính Phong càng nói càng bé.
“Nhưng mà… được rồi, vẫn là như vậy đi. Dù sao cũng là người sắp chết, còn có cái gì đê giữ. Diệp Thần hắn nói đúng. Giờ này liêm sỉ để làm cái gì?” Khúc Dương gật đầu bắt đầu giải khai quần áo.
Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung tai cũng không có điếc ngược lại nghe rất thính. Nghe xong sau đó mặt đều đen, các ngươi hai cái đàn ông… hầy, có cần đói khát thế không. Trong trường hợp này thì có thể thông cảm, nhưng mà… cũng không phải lần đầu là có ý gì chứ? Có mùi đam mỹ ở đây.
Trong một lúc, một màn ảnh kinh dị kết hợp với đam mỹ cùng với đại lão và tinh thần âm nhạc cao thượng bắt đầu diên ra. Thi thoảng chúng ta còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc do mệt nhọc khi dốc lòng với âm nhạc, ngoài ra còn có thể nghe thấy tiếng “chụt chụt” rùng rợn từ miệng Lưu Chính Phong đang miệt mài với công việc thổi sáo của mình.
Một bên, Phong Thanh Dương ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn, trong đầu tam quan đều muốn co dật: “Nam nhi với nam nhi cũng có thể làm như vậy được sao?”
Lệnh Hồ Xung mặt đều mộng bức nhìn cái này cảnh tượng đau mắt tự hỏi: “Ta là ai? Ta đang ở đâu, ta đang nhìn cái gì?”
“Ta nói Diệp tiểu tử không phải nói biến cái đó thành nhạc khí sao? Ta thấy sao Khúc Dương… hắn mặt mũi có chút không bình thường đâu. Còn có nhạc khí còn có thể bắn sao?” Phong Thanh Dương đỏ mặt hỏi.
“Khụ khụ, mặc dù biến thành nhạc khí nhưng mà dù sao cũng là một bộ phận của con người. Mà tất nhiên thuốc của ta rất xịn, đương nhiên không ảnh hưởng đến vấn đề tuần hoàn cùng sinh lý đi.” Diệp Thần khẽ ho một tiếng nói.
Cứ như vậy, bản nhạc phổ “Tiếu Ngạo Giang Hồ” ra đời trong nồng đậm mùi sữa và đam mỹ đầy cay mắt. Một bên Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung đều mau nôn ọe không biết bao nhiêu lần, chỉ có Diệp Thần vẫn an nhiên điềm tĩnh cầm trên tay máy quay.
“Hắc hắc, trở về thời hiện đại đem cái này video phát lên trên mạng… không cần nói nhất định bán đắt giá. Đặc sắc như vậy cơ mà, Lưu Chính Phong không hổ là thiên hạ đệ nhất thổi sáo nhân nha.” Diệp Thần gật gù cầm trong tay máy quay hài lòng tính toán.
Nếu việc này để hai người Khúc Dương và Lưu Chính Phong biết được, khẳng định có chết cũng muốn đào mả lên cùng hắn liều mạng đi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Thần nói đúng: “Giờ này, liêm sỉ để làm cái gì đâu?”
Lệnh Hồ Xung đi đến bế lên sư phụ của mình thi thể muốn đem nó đi chôn cất, một ngày làm ân sư cả đời làm ân sư, hắn không bỏ được.
“Này này, bỏ tay xuống làm cái gì vậy hả?” Diệp Thần ánh mắt tức giận gõ gõ Lệnh Hồ Xung bất bình.
“Người đều chết, ta chỉ là nghĩ đi chôn cất. Diệp huynh, dù hắn có phạm tội không thể tha thứ thì cũng là ta ân sư. Ta muốn đem hắn chôn cất đàng hoàng có thể sao? Còn có thi thể của các sư huynh đệ bị sư phụ sát hại, ta không thể làm ngơ.” Lệnh Hồ Xung ánh mắt có chút phẫn nộ, người đều chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngược thi sao.
“Ngươi có làm ngơ được hay không thì liên quan gì đến lão tử? Có biết đống xác này đều là tiền không hả? Đợi một hồi ta công khai bán đấu giá, người nhà của mấy cái này xác chắc hẳn đều sẽ mua lại đi. Nếu không thì cũng có khối cừu nhân muốn thu mua để ngược thi hả giận.” Diệp Thần một bộ mê tiền tài dáng dấp nói.
“Dã man, tàn bạo, vô nhân đạo như vậy? Mẹ nó, tên này so Nhạc Bất Quần còn tiện, lợi dụng người ta khi còn sống. Đến cả khi chết rồi cũng không buông tha, bóc lột toàn bộ thân thế giá trị. Quá ác độc.” Khúc Dương, Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ Xung đám người đều không khỏi khinh nhỉ một tiếng.
“Phi, lão tử là thương nhân, biết cái gì là thương nhân không? Có lợi ắt làm, vô lợi ắt chán, tẩu tán thương gia. Đừng có nói mấy cái xác này, chỉ cần giá tiền đầy đủ, mẹ của Nhạc Bất Quần ta còn đào mả lên bán có được không? Thật ra thì ta cũng là một người tốt, rất có lương tâm. Nhưng ngươi xem ta còn hai cái lão bà cần phải nuôi. Về sau còn có rất nhiều lão bà, các nàng sinh con cũng cần tiền nha, còn cho đứa trẻ đi học, còn tiền tã lót. Ta chỉ là kiếm thêm chút đỉnh mà thôi.” Diệp Thần cảm thấy mình rất có lương tri nói.
“Không biết liêm sỉ.” Đám người một bộ khinh bỉ dáng vẻ, ngày hôm qua ngươi lừa tiền còn có thể thiếu hay là sao.
“Tướng công… ta...” Nghi Lâm thấy thế cũng nhìn mình sư phụ thân xác. Dù sư phụ làm nhiều sai lầm. Nhưng nàng đã biết hối lỗi, với lại từ nhỏ sư phụ nuôi nàng lớn lên. Nàng không thể cứ vậy để sư phụ chết bên ngoài.
“Đi đi thôi. Đừng để về sai hối hận là được rồi. Dù sao nàng cũng từng là ngươi sư phụ. Đem nàng chôn đi.” Diệp Thần gật đầu đồng ý nói. Nghi Lâm dù sao cũng quá thiện lương. Hắn không muốn nàng mất đi sự thiên lương này vì hắn.
“Trọng sắc khinh bạn.” Đám người nhìn Diệp Thần mặt mũi tràn đầy hắc ám. Đặc biệt Lệnh Hồ Xung mặt của hắn đều đen, thế nào ngươi đối xử với Nghi Lâm tốt như vậy, còn với ta thì… dù gì ta cũng là nhân vật chính, ngươi không thể nể mặt chút sao.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đậu má, chưa thấy trai đẹp bao giờ à mà nhìn.” Diệp Thần trừng mắt lại nhìn đám người quát lớn.
Đám người liền thầm khinh bỉ: “Chúng ta sống cả đời chưa bao giờ thấy đứa nào mặt dày như ngươi. Chẳng lẽ là hắn đã luyện thành môn võ công da mặt dày trong truyền thuyết hay là sao? Da mặt thật có thể dày như vậy.”
“Diệp huynh đệ, ta còn chút bạc ở đây, ngươi có thể hay không để sư phụ của ta yên nghỉ?” Lệnh Hồ Xung có ý muốn cầu xin đút cho Diệp Thần chút bạc lẻ nói.
Diệp Thần cầm bạc xem qua một chút sau đó cất vào trong túi giả ngu: ”Ngươi vừa nói cái gì cơ?”
“Ta chính là muốn đem sư phụ...” Lệnh Hồ Xung liền mỉm cười cho rằng Diệp Thần ngầm đồng ý nói.
“Được thôi, đem tiền đến.” Diệp Thần thản nhiên trả lời.
“Tiền ta đều vừa đưa ngươi. Ngươi đều nhận.” Lệnh Hồ Xung mặt đều hắc ám nói.
“Ta nhận bao giờ? Có ai thấy không? Giơ tay lên coi.” Diệp Thần nghi hoặc nhìn đám người.
Mọi người đều giơ một tay lên chứng tỏ thấy Diệp Thần nhận tiền. Sau đó còn có chút trừng mắt, tên này khốn nạn vậy, đều nhận bạc còn đê tiện chơi bẩn. Bọn họ không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Ngươi xem bọn họ đều không có giơ tay.” Diệp Thần trắng trợn nói dối.
“Ngươi mù sao chúng ta đều giơ tay. Ngươi đều nhận tiền, không cần ức hiếp hắn quá đáng đi.” Đám người lập tức muốn nổi điên nói.
“Đa tạ mọi người vì ta lên tiếng, các ngươi thật đáng tin tưởng.” Lệnh Hồ Xung đều cảm động suýt nữa thì rơi nước mắt quỳ xuống đất cảm tạ.
“Ta ức hiếp hắn… bao giờ chứ?” Diệp Thần nhấc lên cái ghế nhìn đám người nghi hoặc.
“Hừ, ngươi còn dám nói là không ức hiếp hắn. Ta nói cho ngươi biêt. Lệnh Răng Hô, đừng thấy Diệp huynh đệ hiền mà bắt nạt, muốn đem xác sư phụ của mình đi, tất nhiên muốn nộp tiền. Diệp huynh ngươi thấy ta nói phải hay không?” Phong Thanh Dương và Khúc Dương cả Lưu Chính Phong lập tức lớn tiếng quát, chỉ trong nháy mắt lật mặt một trăm tám mươi độ.
“Ngươi thấy không? Đây không phải ta nói, là họ nói.” Diệp Thần nhún vai tràn đầy vô tội.
“Còn không phải do ngươi uy hiếp.” Lệnh Hồ Xung đều tức muốn hộc máu. Đám các ngươi thật sự bỉ ổi, chỉ bị một chút uy hiếp liền đem ta bán không còn. Còn đâu nữa tình nghĩa, tình đoàn kết, tình đồng chí đâu.
“Ta nói… Diệp tiên sinh này… thật ra chúng ta hiện tại đã không phải là người. Ta nghĩ là… chúng ta trước hơn lên rời khỏi đây đi, mặt trời đều sắp xuống núi ta lo...” Lưu Chính Phong nghĩ đến cái gì liền muốn báo cho Diệp Thần biết.
“Không có việc gì, ta biết rõ. Không phải trở thành giống như quái vật sao?” Diệp Thần từ trong người xuất ra ba cái ống tiêm có chút dung dịch tiêm vào Định Nhàn sư thái cùng với Nhạc Bất Quần trong cơ thể, sau đó một cái liền là Lưu Chính Phong cơ thể.
“Nghi Lâm ngươi đem sư phụ ngươi thi thể đi được rồi.” Diệp Thần xnog việc gật đầu nói.
Nghi Lâm lập tức vui mừng đem theo sư phụ cùng các tỷ muội ra phía sau phái chôn cất.
“Nghi Lâm tỷ tỷ ta đi cùng ngươi.” Khúc Phi Yên thấy Nghi Lâm nặng nề vác xác liền đi theo phụ giúp.
“Vừa rồi là...” Khúc Dương lập tức lo lắng nhìn mình hiền đệ.
“Là… là ngươi… Miêu… miêu gia?” Lưu Chính Phong thấy Diệp Thần xuất ra kỳ lạ như vậy đồ vật lập tức sợ hãi ngã trên mặt đất.
“Miêu gia ngươi cái gì… đợi đã Miêu gia? Cái này sao có thể? Hắn rõ ràng là...” Khúc Dương lập tức kinh nghi. Là ma giáo người hắn không hề xa lạ gì miêu gia, chính là năm đó khiến Đông Phương Bất Bại nổi điên con mèo đâu. Hắn còn đặc biệt ham tiền hắc ám. Những mặt này hoàn toàn phù hợp với tên này, mà ngoài con mèo thành tinh đó rõ, ai có thể có thần kỳ như vậy pháp thuật chứ.
“Chậc, ngươi xem ra nhận biết ta?” Diệp Thần hài lòng, dù sao Lưu Chính Phong cũng là hắn thành quả năm đó tạo ra. Từ con chuột bạch này hắn phát hiện ra viruss thây ma có thể phát triển rất đa dạng. Có thể trong trường hợp thích hợp cho hắn tạo ra một binh đoàn không biết đau đớn thây ma có võ công mạnh mẽ.
“Ta...” Lưu Chính Phong cắn răng không có đáp lại. Cũng chính là thừa nhận.
“Vừa rồi ta thuốc giải, hiện tại họ cũng không thể sống lại. Mà ngươi thời gian cũng không còn nhiều nữa đâu. Dù sao thì… ngươi vốn đã chết. Khi trời tối đến, cũng là lúc ngươi quy tiên.” Diệp Thần nhìn Lưu Chính Phong báo trước cho hắn nói.
“Cái gì? Không có cách cứu sao?” Khúc Dương lập tức hoảng hốt nói.
“Có cứu, nhưng mà… ta tại sao phải cứu hắn?” Diệp Thần ánh mắt tràn đầy muốn ăn đấm nói.
“Ngươi… Chính Phong… là ta có lỗi với đệ.”Khúc Dương khóc không ra nước mắt nói.
“Không sao Khúc đại ca, ta tội lỗi quá nhiều, không đáng được sống. Chỉ mong trước khi chết có thể sắp xếp cho người nhà, rồi cùng với ngươi hợp tấu một khúc nhạc phổ cuối cùng.” Lưu Chính Phong không quan tâm đến mình sống chết nói.
“Hiền đệ a,... đi, chúng ta liền ra sau núi đàm nhạc phổ.” Khúc Dương để cho Lưu Chính Phong sắp xếp mình gia thất. Sau đó lập tức kéo Lưu Chính Phong rời ra sau núi cầm theo chính mình đàn.
Diệp Thần đối với âm nhạc thời này không có hứng thú, dù sao thì nhạc cổ trang làm sao có thể so với nhạc hiện đại được chứ: “Đợi đã, tiếu ngạo giang hồ nhạc phổ tại cái thời đại này…. bán rất là được giá đi. Đây là tiền cả nha.”
“Các ngươi đợi đã, lão phu cũng muốn xem thử đệ nhất giang hồ về âm luật rốt cuộc có thể tấu cái gì.” Phong Thanh Dương một bộ hứng thú đi theo.
“Khụ khụ, ta đối với nhạc phổ tự dưng có hứng thú, liền đi ra sau núi cùng hai cái này lão đầu xem họ rốt cuộc làm cái gì.” Diệp Thần liền bê theo hai cái thê tử của mình muốn rời đi. Lệnh Hồ Xung thấy hai bọn người rời đi cũng không có tiếp tục lưu lại liền cũng nhanh chóng rời đi.
“Khúc đại ca, chúng ta tại nơi này bắt đầu đàn tấu đi.” Ra sau núi Hành Sơn, Lưu Chính Phong liền chọn một chỗ gió mát phong cảnh hữu ý nói.
“Được, thời gian không còn sớm, chúng ta liền hợp tấu.” Khúc Dương cũng gật đầu nói.
Diệp Thần cũng vào chỗ ngồi hảo hảo chờ đợi hai cái lão đầu này tử vong đem nhạc phổ giao cho hắn.
“ y da, ta thế nào liền quên mất… hầy, ngọc sáo vốn đem theo mình đều để quên tại thư phòng. Không có nhạc cụ, chúng ta thế nào đàm đạo?” Lưu Chính Phong sờ bên hông mình phát hiện nhạc cụ của mình không thấy thở dài tiếc nuối, chẳng lẽ di nguyện cuối cùng cũng không thể thực hiện.
“Cái định mệnh, lão tử đi đến tân đây, các ngươi lại không thổi?” Diệp Thần mặt đều mộng bức nói.
“Cái này cũng không trách chúng ta, hầy, đều là không có nhạc cụ.” Khúc Dương bất đắc dĩ nói. Xem ra vẫn là không còn cơ hội.
“Vẫn là để ta ra tay đi.” Diệp Thần trong ngực giả vờ móc móc ra một viên thuốc thực chất là từ không gian lấy ra. Đây chính là hắn trong một lần nghịch chơi quay được cái này viên thuốc, không nghĩ tới, hôm nay vậy mà có cơ hội sử dụng.
“Đây là…?” Khúc Dương có điềm không may nhìn cái này viên thuốc phát ra kỳ dị quang mang hỏi.
“Là ta sưu tầm chơi một viên thần kỳ đan dược, nếu như uống vào có thể đem cơ thể mình ngẫu nhiên một bộ phận hóa thành thứ mình muốn, hiệu lực trong ba canh giờ.” Diệp Thần ném viên thuốc cho Khúc Dương nói.
“Cái này… thật thần kỳ như vậy sao?” Lưu Chính Phong kinh ngạc nói.
“Trên đời thật có loại đan dược thần kỳ như vậy?” Phong Thanh Dương cũng nghi ngờ hỏi.
“Thật hay giả, thử còn không phải là biết rồi sao?” Diệp Thần nhàm chán nói.
“Chính Phong hiền đệ, thuốc này để ta uống đi, dù sao thì ngươi tấu sáo không thể chỉ sử dụng một tay được, ta đánh đàn, dùng một tay không ảnh hưởng là bao nhiêu.” Khúc Dương nhìn Lưu Chính Phong mở miệng nói.
“Vậy liền đa tạ Khúc đại ca rồi.” Lưu Chính Phong gật đầu nói.
Ngay lập tức Khúc Dương liền đem viên thuốc uống vào không do dự, sau đó liền chờ đợi mình cánh tay phát sinh biến hóa.
“Ta nói Diệp tiểu tử, cái này viên thuốc có phải không là hàng lừa gạt? Nếu không bao giờ mới có hiệu quả nha?” Khúc Dương thấy mình cánh tay không có thay đổi nói.
“Hiệu quả lập tức. Chẳng qua ta nói là ngẫu nhiên một bộ phận cũng không có bảo là nhất thiết phải là cánh tay.” Diệp Thần ý vị cười đê tiện nhìn Khúc Dương nói.
“Chẳng có lẽ…” Khúc Dương cảm thấy có chút rùng mình suy nghĩ.
“Khúc đại ca có việc gì vậy?” Lưu Chính Phong nhìn Khúc Dương biến sắc nghi hoặc hỏi.
“Con người sinh ra có bốn chi, riêng đàn ông có năm, hiện tại bốn chi đều không sao… hắc hắc… ngươi hiểu.” Diệp Thần thấy Khúc Dương xấu hổ không lên tiếng liền thay hắn giải thích.
Nghe đến đây, Phong Thanh Dương ngồi một bên sắc mặt đều muốn đỏ: “Mẹ nó, cái này ai mà dám thổi nha.”
Lưu Chính Phong nhìn nhìn Khúc Dương mặt lập tức đen, hắn rốt cuộc hiểu nha. Thế này thì còn làm ăn cái rắm hả? Đây rõ ràng là ông trời trêu ngươi có được hay là không. Chỗ nào đều có thể nhưng tại sao nhất thiết phải là chỗ đó cơ chứ.
“Lưu hiền đệ xem ra bản nhạc này thật không thể hợp xướng được rồi.” Khúc Dương có chút buồn bã nói.
“Khúc đại ca… hầy...” Lưu Chính Phong cắn răng lắc đầu nói.
“Hai người các ngươi thật là… đều sắp chết chú ý cái gì hình tượng. Liêm sỉ giờ làm cái gì, ở đây chỉ có ta, Lưu Chính Phong, Khúc Dương còn có Lệnh Răng Hô, Phong Thanh Dương mấy cái người. Đều là đàn ông cả, không nói ra ngoài ai biết nha. Huống hồ, người làm nhạc sĩ không câu nệ tiểu tiết. Cứ như vậy kết thúc, các ngươi không cảm thấy đau lòng sao? m nhạc không có lỗi nha. Nhạc khí chỉ cần thổi là được, hà cớ gì phải phân biệt chứ?” Diệp Thần đứng một bên thầm kêu hỏng khuyên can.
“Đúng vậy, Khúc đại ca… hắn nói rất đúng. Chúng ta đều là người sắp chết. Huống hồ âm nhạc không có lỗi, nhạc khí chỉ cần dùng được là được. Khúc đại ca… ta không ngại. Dù gì thì… cũng không phải lần đầu.” Lưu Chính Phong càng nói càng bé.
“Nhưng mà… được rồi, vẫn là như vậy đi. Dù sao cũng là người sắp chết, còn có cái gì đê giữ. Diệp Thần hắn nói đúng. Giờ này liêm sỉ để làm cái gì?” Khúc Dương gật đầu bắt đầu giải khai quần áo.
Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung tai cũng không có điếc ngược lại nghe rất thính. Nghe xong sau đó mặt đều đen, các ngươi hai cái đàn ông… hầy, có cần đói khát thế không. Trong trường hợp này thì có thể thông cảm, nhưng mà… cũng không phải lần đầu là có ý gì chứ? Có mùi đam mỹ ở đây.
Trong một lúc, một màn ảnh kinh dị kết hợp với đam mỹ cùng với đại lão và tinh thần âm nhạc cao thượng bắt đầu diên ra. Thi thoảng chúng ta còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc do mệt nhọc khi dốc lòng với âm nhạc, ngoài ra còn có thể nghe thấy tiếng “chụt chụt” rùng rợn từ miệng Lưu Chính Phong đang miệt mài với công việc thổi sáo của mình.
Một bên, Phong Thanh Dương ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn, trong đầu tam quan đều muốn co dật: “Nam nhi với nam nhi cũng có thể làm như vậy được sao?”
Lệnh Hồ Xung mặt đều mộng bức nhìn cái này cảnh tượng đau mắt tự hỏi: “Ta là ai? Ta đang ở đâu, ta đang nhìn cái gì?”
“Ta nói Diệp tiểu tử không phải nói biến cái đó thành nhạc khí sao? Ta thấy sao Khúc Dương… hắn mặt mũi có chút không bình thường đâu. Còn có nhạc khí còn có thể bắn sao?” Phong Thanh Dương đỏ mặt hỏi.
“Khụ khụ, mặc dù biến thành nhạc khí nhưng mà dù sao cũng là một bộ phận của con người. Mà tất nhiên thuốc của ta rất xịn, đương nhiên không ảnh hưởng đến vấn đề tuần hoàn cùng sinh lý đi.” Diệp Thần khẽ ho một tiếng nói.
Cứ như vậy, bản nhạc phổ “Tiếu Ngạo Giang Hồ” ra đời trong nồng đậm mùi sữa và đam mỹ đầy cay mắt. Một bên Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung đều mau nôn ọe không biết bao nhiêu lần, chỉ có Diệp Thần vẫn an nhiên điềm tĩnh cầm trên tay máy quay.
“Hắc hắc, trở về thời hiện đại đem cái này video phát lên trên mạng… không cần nói nhất định bán đắt giá. Đặc sắc như vậy cơ mà, Lưu Chính Phong không hổ là thiên hạ đệ nhất thổi sáo nhân nha.” Diệp Thần gật gù cầm trong tay máy quay hài lòng tính toán.
Nếu việc này để hai người Khúc Dương và Lưu Chính Phong biết được, khẳng định có chết cũng muốn đào mả lên cùng hắn liều mạng đi.
/782
|