Thiên Đế Kiếm

Chương 14

/30


Hàn Phi tỉnh dậy . Mái tóc xoăn của hắn đã trở thành một đống lù xù như tổ quạ trên đầu .

Cảm giác đầu tiên mà Hàn Phi cảm nhận được là rét . Cái lạnh như một con rắn, nó trườn vào cổ, bò xuống sống lưng và làm người Hàn Phi run bần bật . Vừa mới ngồi dậy, hắn lại nằm ngay xuống dưới tấm chăn ấm . Không có gì vui thú hơn chuyện cuộn tròn trong chăn vào mùa đông như một con sâu nằm kỹ trong kén . Hàn Phi có thể nằm cả ngày trong chăn được .

Sau mấy ngày mệt nhọc, cuối cùng Hàn Phi cũng tới được Phạt Mộc Trường vào đêm hôm qua . Hắn đã thuê phòng trong một quán trọ nhỏ trên sườn núi đầy tuyết . Lạnh và mệt mỏi đã làm Hàn Phi lười lẫm , hắn chẳng muốn bước chân tới Phạt Mộc Lĩnh nữa, cái hắn cần là thức ăn và một giấc ngủ . Trong tấm chăn dày và ấm, Hàn Phi ngủ say như chết, không có chút suy nghĩ quái gì tới chuyện sáng ngày mai phải ra Phạt Mộc Lĩnh để gặp Phó bang chủ Truy Tấn của Long Hổ nữa .

Và vì không có chút suy nghĩ gì nữa nên Hàn Phi cứ nằm lì trong chăn . Hắn ngại cái chuyện bước chân tới Phạt Mộc Lĩnh lúc này, tuyết đang rơi trắng xóa ngoài kia . Lúc này, có dùng xẻng cũng không thể bậy nổi Hàn Phi ra khỏi chăn .

Nằm trong chăn, Hàn Phi lại nghĩ tới chuyện mấy hôm trước khi gặp Doãn Ái .

*

* *

Hàn Phi tới gặp Doãn Ái . Hắn nghĩ trước khi đi xa cũng nên thông báo trước với người yêu một chút, mặc dù bây giờ hắn chẳng còn thấy chút tình yêu gì ở cái gọi là người yêu ấy cả . Và không có sai khi Hàn Phi bắt gặp Doãn Ái tựa lưng vào tường, co đùi lên dáng điệu gợi tình , ả đang nói chuyện với một thằng trai tơ mới lớn . Mẹ kiếp ! Con đĩ ! Doãn Ái đã gần hai mươi tư tuổi, vậy mà nó lại đang mồi chài một thằng con nít chưa đủ mười tám ! Tại sao trên đời này lại có loại đàn bà như thế nhỉ ? Cái mặt Doãn Ái xinh lắm , đôi mắt mơ mộng hồng hồng, cặp môi mỏng với son đỏ chót , và tất nhiên, những đường cong tuyệt mĩ ở eo, trên bắp đùi, bả vai trần trên cơ thể khiến Doãn Ái có thể làm đổ bất cứ thằng đàn ông nào đang đi đường, mà đã đổ thì đừng hòng có dậy được . Đã vậy, con đĩ lại hay cười, cười rất tình tứ, đôi môi cong lên, hai khoé miệng nhếch vừa khéo và nụ cười ấy như mời mọc , chuyện rỏ dãi như thấy miếng ăn ngon ở những thằng đàn ông khi thấy nụ cười Doãn Ái là không có lạ . Đàn ông ham muốn chuyện ấy là điều bình thường, nhưng một con đàn bà thì thích gì ? Hàn Phi đã từng ngủ với điếm, hắn biết rõ những đứa gái điếm ấy chẳng ham hố gì cái đó, chẳng qua vì đồng tiền mà chúng chấp nhận thôi . Phụ nữ đa phần không phải lúc nào cũng thích cái chuyện mà cánh đàn ông thích . Nhưng cái con Doãn Ái này thì thật không thể chấp nhận nổi ! Tại sao lại sinh ra một thứ đàn bà như thế này ? Hàn Phi từng nghe trước đây Doãn Ái thích thằng nào là nó cho ngủ một đêm ngay , nhưng cái tình hồi ấy làm Hàn Phi mờ mắt, hắn nghĩ rằng con người có thể thay đổi, nếu mình thật lòng thì đâu sợ người mình yêu phản bội ? Và hắn cay đắng nhận ra lời khuyên của Hàn Vệ là đúng , Doãn Ái đúng là một con đĩ không cần kỹ viện . Kể cũng lạ khi Thất Hiền Sứ Giả , bố của Doãn Ái chiều con một cách mù quáng . Ông ta là người có thế lực lớn trên khắp Đại Lục, đến cả Hạ Phong Tướng Quân còn phải kính nể . Bố thì giỏi mà con dạy không nên, nực cười . Vì thế, Doãn Ái được thể ngang tang khắp thành Kiếm Tiên, các hàng buôn bán sợ Doãn Ái một vành . Ả nổi tiếng với bài mua hàng không trả tiền, thấy người ta làm gắt thì chơi câu : “ Để sau trả ! Lằng nhằng ! “ . Mà đụng vào Doãn Ái thì đừng hòng yên thân, trước tiên là cửa hàng của anh sẽ bị dỡ, hoặc bị đốt , sau đó đến thân anh bị ăn đòn một trận nhừ tử, sợ đến nỗi có khi phải bỏ biệt xứ . Chẳng nói, ai cũng biết thừa Thất Hiền Sứ Giả đứng sau mọi chuyện đó, bênh con đến thế là cùng ! Biết vậy nên dân tình tránh xa con quỷ cái Doãn Ái ra , không có ngày thiệt thân .

Thằng trai tơ đang cười cợt khi thấy cái bắp đùi nõn nà của Doãn Ái bỗng tái mặt khi thấy ánh mắt bực bội của Hàn Phi . Hắn cúi đầu xuống như để nhận lỗi rồi lủi thủi lùi đi như chó . Doãn Ái cũng đã nhận ra sự có mặt của Hàn Phi , ả thả váy xuống, ôm chầm lấy Hàn Phi và tặng vào má hắn một nụ hôn ngọt như đường :

-Ghét quá ! Mấy hôm nay em chẳng thấy chàng đâu cả !

Doãn Ái cười, đôi mắt híp cả lại , trông hết sức đĩ thoã . Và không có gì hay hơn chuyện tặng một cái vả thật kêu lên mặt con trời đánh này . Nhưng Hàn Phi trấn tĩnh lại ngay cái ý định đó của mình , hắn nói :

-Ai vậy ?

Doãn Ái liến láu ngay :

-À ! Bạn đấy mà, chàng bận tâm làm gì !

Hàn Phi đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ , hắn lại nói tiếp :

-Ta có chuyện muốn nói…

-Gì vậy chàng ?

-Khoảng hai tuần nữa, ta không có mặt ở Kiếm Tiên đâu . Phải lên Phạt Mộc Trường một chuyến .

-Chàng cho em đi với !

-Không được . Lần này là chuyện của gia đình .

-Chàng đã hứa là đưa em đi chơi một chuyến rồi cơ mà ! Em đợi mãi mà chẳng thấy đâu cả !

“ Đó là trước đây . “ – Hàn Phi nghĩ bụng . Trước đây, Hàn Phi còn rất yêu Doãn Ái, hắn từng hứa là sẽ đưa Doãn Ái đi chơi một chuyến thật xa, ở mội nơi rất xa . Nhưng giờ đây, cái ý định ấy cũng trở nên xa vời như chính cái địa điểm mà Hàn Phi đã tưởng tượng .

-Để sau đi , đến thông báo vậy thôi cho khỏi lo lắng . Thôi, ta về đây .

-Khoan đã ! Chàng bỏ đi như vậy mà coi được sao ? Cả tuần nay chẳng thấy mặt mũi chàng đâu cả ! Chàng có biết là em nhớ chàng như thế nào không ?

“ Bổn cũ soạn lại “ , Doãn Ái nhớ gì Hàn Phi, ả nhớ cái túi tiền của hắn thì có . Dịp này là lúc để Doãn Ái móc hết mọi thứ có trong túi hắn đây mà ! Hàn Phi biết tỏng . Nhưng thôi, sắp bỏ rồi, chiều con đĩ một tý cũng được . Sau này cho dứt tình luôn đi .

Và thế là Hàn Phi đưa Doãn Ái đi chơi .

*

* *

Hàn Phi ngáp dài .

Chiều hôm ấy, hình như Doãn Ái có gì đó linh cảm không tốt, hình như ả đã đánh hơi thấy sự muốn chia tay của Hàn Phi nên tiền của Hàn Phi vơi đi khá ít, không nhiều như mọi hôm . Lần đầu tiên, Hàn Phi thấy tiền của mình sau buổi đi chơi với Doãn Ái còn rủng rỉnh chán, chứ không như thường lệ là lép kẹp, còn vài đồng sắt, có khi còn chẳng còn đồng nào .

Tốt một hôm, không thể tốt cả đời . Giờ này Hàn Phi không biết Doãn Ái đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông trong suốt mấy ngày qua . Hàn Phi còn ở Kiếm Tiên, bọn chúng còn sợ, giờ Hàn Phi đi rồi, để lại một con ả ngon lành thế kia, thằng nào chịu được ? Có tài thánh !

Hàn Phi thở mạnh, những suy nghĩ từ nãy giờ của hắn về Doãn Ái làm lưng hắn nóng rực lên , con sâu Hàn Phi tung chăn dậy . Vớ lấy cái áo khoác mặc vào .

Hàn Phi bước ra khỏi phòng, quán trọ này hình như có mỗi hắn là đang ở đây . Những phòng trọ khác im lìm và không thấy có người ở .

Hàn Phi bước ra ngoài phòng khách, chẳng có ai cả, những chiếc bàn ghế cũ kĩ đã tróc hết lớp sơn bên ngoài, dựng chỏng chơ lên nhau . Gió lùa vào lạnh ngắt cả căn phòng .

Nhưng Hàn Phi thấy người mình bỗng ấm lạ lùng, một giọng nói dịu dàng làm hắn quay lại :

-Công tử đã dậy rồi sao ?

Bà chủ quán trọ là một cô gái , người nhỏ nhắn, khuôn mặt đang bị đám tóc rối bời và dài che khuất . Hai bàn tay của cô đỏ ửng lên vì lạnh, đã thế lại còn ướt át vì nước .

-Tôi đã đun nước nóng cho công tử rồi . Công tử hãy vào rửa mặt đi, không nước nguội đấy !

Nói rồi cô gái lại đi vào trong, Hàn Phi nhìn theo .

Rửa mặt sạch sẽ rồi Hàn Phi ra ngoài, lúc này thì cái mũi hắn làm việc ngay tức thì bởi mùi thức ăn thơm lựng và nóng .

-Tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng rồi đấy !

Hàn Phi ngồi xuống, tay hắn chưa gắp mà mồm đã nhai soàn soạt . Hắn ăn rất ngon, quả thực những món ăn cô gái làm ngon không kém gì những món ăn do Hàn phu nhân làm cả .

Dường như đã mệt mỏi, cô gái ngồi xuống một cái ghế, hai tay co ro lại một chút vì lạnh . Hàn Phi cứ nhìn ngắm cô gái suốt, không hiểu sao lại thế ? Máu hám gái của hắn bắt đầu nổi lên thì phải ? Không phải thế ! Có cái gì đó rất khác lạ .

-Sao cô không ngồi đây ? – Hàn Phi gọi – Chúng ta hãy nói chuyện một chút .

-Công tử đang ăn, tôi không muốn làm phiền .

-Không sao đâu mà ! Trời đang rét, nói chuyện một tí cho ấm người thì đâu có sao ?

Cô gái cười :

-Vậy cũng được .

Cô gái đứng dậy, lấy dây cột lại mái tóc rối bời của mình . Và lúc này Hàn Phi mới thực sự thấy rõ khuôn mặt cô gái, một khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt hiền hoà và hai má ửng hồng vì lạnh . Mái tóc của cô gái đen và dài tới tận đầu gối .

-Công tử ăn ngon chứ ?

-À… - Hàn Phi ấp úng khi miệng của hắn còn đang há hốc - …tất nhiên rồi ! Rất ngon !

Hàn Phi để ý thấy đôi tay của cô gái . Đôi tay không được đẹp lắm . Những ngón tay hơi to, đầu ngón tay có vẻ như sưng lên và đỏ, lòng bàn tay nứt nẻ như ruộng khô . Có lẽ tại phải làm việc và ngâm nước nhiều trong trời lạnh nên tay cô gái mới như vậy . Đôi tay này khác hẳn đôi tay dài, ngón tay đeo đầy nhẫn, móng tay đỏ chót của Doãn Ái .

-Cô là chủ quán trọ ở đây sao ? – Hàn Phi hỏi .

-Vâng . – Cô gái tươi cười – Tôi là chủ quán trọ này, kiêm luôn đầu bếp và giặt giũ nữa .

-Vậy cô ở một mình à ?

-Vâng . Tôi là đứa bé mồ côi , tôi được một người bà nhận nuôi, bà ấy giờ sống ở phía Bắc Phạt Mộc Trường . Thỉnh thoảng tôi lại lên đó chơi với bà .

Hàn Phi sượng, hắn không nghĩ là đã đụng chạm tới gia cảnh của người khác .

-Tôi…xin lỗi…

-Không sao đâu, công tử . Mỗi người mỗi cảnh mà .

-Từ nãy giờ không hỏi, tên cô là gì nhỉ ?

-Tôi họ Hoàng, tên Hài . Hoàng Nhữ Hài . Vậy còn công tử ?

-Hàn Phi .

Nhữ Hài hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía Hàn Phi như thể Hàn Phi là một sinh vật lạ . Hàn Phi nhìn xuống dưới người mình xem có cái gì không mà sao Nhữ Hài lại nhìn hắn như thế ?

-Tôi bị sao chăng ? – Hàn Phi hỏi .

-Công tử họ Hàn ?

-Ờ…vâng…

-Công tử có quan hệ gì tới một người tên là Hàn Thuyên không ? Người mà vẫn hay được thiên hạ gọi là Ngài Hàn ấy !

Hàn Phi thấy héo cả ruột . Ngài Hàn rất tốt, nhưng đó là đối với những người mà ngài tin tưởng . Chứ còn trong chuyện bang phái thì ngài cũng thuộc vào hàng khét tiếng . Tiếng tốt có, mà tiếng xấu cũng không thiếu .

-Tôi…là con trai của ông ấy… - Hàn Phi ấp úng .

-A ! Vậy hóa ra công tử là con trai của bác ấy sao ?

-Cô quen bố tôi ?

-Hồi trước tôi từng gặp ngài rồi . Hồi còn bé, khi ấy Ngài Hàn có lên Phạt Mộc Trường, ngài đã giúp tôi thoát khỏi chết đói . Anh thấy đấy, rồi ngài ấy gửi tôi lại cho một người , mà người ấy bây giờ chính là bà của tôi .

-Bà của cô ? Bà ấy biết bố tôi ư ?

-Tôi không rõ . Nhưng hình như vậy .

-Bà ấy tên là gì ?

-Tôi không biết . Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ toàn gọi là bà, chứ tôi chưa bao giờ hỏi tên thật của bà ấy là gì . Một người bà rất tốt .

-Vậy sao…

Thấy Hàn Phi để ý tới bàn tay của mình, Nhữ Hài nói :

-Tay của tôi xấu lắm phải không ?

-Ơ…không phải thế…

-Tôi biết chứ… - Nhữ Hài đưa tay mình lên - Trời rét mà phải ngâm nước suốt ngày thì khó chịu lắm . Anh cứ tưởng tượng xem, ban đầu cho tay vào nước, buốt không thể tả nổi . Rồi sau đó, cảm thấy nước như ấm lên, nhưng thực ra không phải nước ấm lên, mà là tay mình đã mất cảm giác . Lạnh lắm, nên đầu ngón tay của tôi hay bị sưng và đỏ, ngứa ngáy như có con gì ở bên trong đốt vậy . Nhưng rồi lâu cũng thành quen thôi mà .

-Vậy ở một mình thế này, đến lúc ốm thì cô làm thế nào ?

-Đóng cửa quán, chui vào chăn mà ngủ thôi… - Nhữ Hài cười, hai má cô phinh phính làm lộ rõ vết ửng đỏ như đánh phấn - …tự mình chăm sóc lấy mình . Cũng may là tôi chưa bao giờ bị bệnh nặng cả, lần gần đây nhất là cách đây một năm rồi .

Hàn Phi thấy mình khác hẳn với cô gái . Chiếc áo hắn mặc không phải là ít tiền, đôi giày hắn đi phải thuộc loại đắt, trong khi Nhữ Hài mặc quần áo hết sức bình thường, chỗ vá chỗ khâu, có chỗ còn bung cả chỉ . Nhữ Hài là một cô gái bình thường, nếu không muốn nói là hết sức quê mùa . Giả sử Nhữ Hài mà ở Kiếm Tiên Thành, người ta sẽ đổ dồn con mắt vào cô, soi mói bình phẩm đủ kiểu . Và nhất là đối với các cô gái quý tộc ở Kiếm Tiên, chắc chắn họ sẽ nhăn mặt như ngửi thấy mùi thối khi thấy Nhữ Hài, họ sẽ nói Nhữ Hài đúng là một đứa sai lầm của tạo hoá .

Nhưng Hàn Phi thấy ngượng với Nhữ Hài chứ không phải hắn khinh Nhữ Hài . Vì cái gì ? Hàn Phi mặc đồ đắt tiền, tiền rủng roẻng trong túi, nhưng hắn không biết tạo ra đồng tiền, mà chỉ ăn bám Ngài Hàn . Từ khi rời bỏ đội ngũ lính Kiếm Tiên để về Hàn Gia sống, Hàn Phi chẳng mó tay vào bất cứ việc gì ngoài chuyện đi tán gái, tiền lương khi còn trong quân đội thì dĩ nhiên là bị cắt . Hắn còn chẳng được như Hàn Vệ . Hàn Vệ còn ngày ngày chạy đôn chạy đáo quản lý “ thổ ” của Hàn Thuỷ ở Kiếm Tiên . Nhữ Hài có thể mặc áo rách, trông quê mùa, nhưng cô gái ấy có thể làm ra tiền bằng công sức của mình . Ngài Hàn từng nói : “ Đừng có thấy một thằng ăn mặc đẹp đẽ, túi tiền cồm cộm mà cho nó là giàu . Hãy hỏi nó xem nó có biết kiếm tiền không ? “ . Đàn ông đàn ang gì chứ mà ăn bám thì là cái loại vứt ! Một người phụ nữ lam lũ làm ăn còn hơn chán bao thằng công tử khoe mẽ ngoài kia mà chẳng giúp được gì cho đời .

-Công tử sao vậy ? - Nhữ Hài nói – Bát canh còn đang nóng đấy, ăn lúc này mới ngon !

-À…vâng…

Hàn Phi húp soạt một cái . Nước canh nóng trôi qua cổ Hàn Phi, ngon và ấm .

-Cô nấu ăn khá lắm ! – Hàn Phi cười .

-Một lời khen cũng được .

Hàn Phi đứng dậy, hắn cần phải tới Phạt Mộc Lĩnh . Oằn oài mãi từ nãy tới giờ rồi .

-Công tử đi chơi sao ? - Nhữ Hài hỏi .

-Ồ…Không ! Tôi phải tới Phạt Mộc Lĩnh để làm việc .

-Vậy trưa nay công tử có quay lại đây không ?

-Có lẽ là không . Chắc phải đến tối tôi mới về được .

-Vậy công tử nên mặc cho ấm . Bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm .

Nhữ Hài định đứng dậy thì cô bỗng khuỵu xuống . Khớp chân của cô lại đau vì trời quá lạnh . Hàn Phi phản ứng nhanh tức thì, hắn đỡ lấy Nhữ Hài . Tay của Hàn Phi đang nắm lấy tay Nhữ Hài, Hàn Phi thấy bàn tay của cô ráp và thô cứng như vỏ cây .

-Cô không sao chứ ? – Hàn Phi hỏi, rõ ràng là hắn đang lo lắng .

-Không…làm phiền công tử rồi…

Nhữ Hài rút tay của mình ra khỏi tay Hàn Phi đang cố gắng một cách hơi quá để nắm chặt tay cô .

Hàn Phi mang theo một cái túi đựng quần áo, đề phòng tối nay phải ngủ lại ở Phạt Mộc Lĩnh . Hắn định đem theo tiền, quán trọ này trơ thơ lơ trên sườn núi , không có một ai qua lại . Hắn sợ rằng cô gái kia là một ả hám tiền, sẽ vào phòng và cướp sạch đồ của hắn . Đến lúc ấy thì đố ai mà tìm được cô ta ở đâu . Cái quán trọ nhỏ xíu này bỏ đi cũng được .

Nhưng Hàn Phi nghĩ vậy , hắn lại không làm vậy . Có cái gì đó làm hắn tin tưởng . Hàn Phi để lại tiền của mình ở trong phòng .

Hàn Phi bước ra ngoài, trời âm u mịt mù, ánh nắng không có mặt ở đây . Từng cơn gió thổi qua làm Hàn Phi chốc chốc lại run lên .

-Công tử đi đường cẩn thận đấy ! Tuyết rơi nhiều lắm !

-Cám ơn !

Nói rồi Hàn Phi men theo sườn núi đi xuống .

Nhữ Hài quay vào trong nhà, cô muốn nghỉ một chút . Hai bàn tay của cô tê và buốt dại đi . Kể cũng hay khi gặp được Hàn Phi, con trai của Ngài Hàn . Nhữ Hài không rõ là Ngài Hàn còn nhớ mình không . Có lẽ là không, ngài đã giúp nhiều người, đâu thể nhớ hết được . Nhữ Hài cười một mình, sống ở trên sườn núi này tuy có hơi khắc nghiệt một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy vui . Nhữ Hài thích yên tĩnh, cô không thích những nơi ồn ã náo nhiệt .

Nhữ Hài đang sưởi tay cạnh bếp lửa thì có tiếng bước chân vào quán , cô quay lại . Một người mặc áo khoác đen, mũ trùm kín đầu, đặc biệt người này lại mang mặt nạ và nổi bật hơn với mái tóc hung .

Quỷ Nhân .

Nhưng Nhữ Hài lại cười :

-A ! Anh đã về rồi sao ?

Quỷ Nhân không đáp, hắn lặng lẽ bước vào trong . Tay trái của hắn có vẻ như bị thương vì phải băng bó .

-Có cần tôi pha nước nóng không ? - Nhữ Hài nói vọng lại .

-Không cần – Quỷ Nhân đáp cụt lủn .

Nhữ Hài không hỏi gì thêm nữa . Cô không biết rõ người này, chỉ biết là đàn ông . Anh ta đã ở trong quán trọ của Nhữ Hài được gần một tuần rồi . Ít nói, và có vẻ hơi thô lỗ , đó là những gì mà Nhữ Hài thấy ở người này . Cô không giận lắm về chuyện ấy, mỗi người một tính cả . Duy có một điều làm Nhữ Hài khó hiểu là người đàn ông đeo mặt nạ này toàn đi vào trong đêm và trở về quán trọ vào buổi sáng hôm sau .

“ Lạnh quá ! “ - Nhữ Hài xuýt xoa . Cô đi ra nhà sau để chặt một ít củi, cái bếp cần có thêm lửa .

Quỷ Nhân lặng lẽ mở cửa phòng , thở dài nặng nhọc tỏ vẻ bực mình . Và Quỷ Nhân càng bực mình hơn khi không hiểu vì sao cửa sổ phòng lại mở toang hoác ra thế kia !

Bỗng Quỷ Nhân thấy một con chim ưng đang đậu dưới mặt sàn . Có lẽ nó đã cố sức để đẩy cửa vào .

Quỷ Nhân biết là đưa thư, hắn lần dưới chân con chim ưng và thấy một phong thư cuộn tròn nhỏ xíu, được dấu khá kỹ dưới bắp chân con chim .

Quỷ Nhân mở thư, một dòng chữ nguệch ngoạc viết hết sức cẩu thả :

Hàn Phi đã tới Phạt Mộc Trường .

Quỷ Nhân vứt thư sang một bên .

Dạ Nhãn đã nói rằng, kể từ nay nếu gặp bất cứ đứa nào trong Hàn Thuỷ thì cứ giết thẳng tay .

Vậy coi như là số phận Hàn Phi đã nằm trong tay hắn .



Hà Gia Nhạ ra ngoài, anh muốn đi chơi một chút . Thực ra thì ngày nào Gia Nhạ cũng đi chơi, vấn đề là ở chỗ anh không thích ở trong nhà . Gia Nhạ muốn ra Tổ Long Thành Tây tìm Trúc Mai . Anh thích được trò chuyện với cô gái ấy . Buổi sáng này ở Tổ Long lại có nắng đẹp, thật thích hợp cho việc bách bộ và tán dóc . Hà Gia Nhạ cười .

Nhưng vừa ra tới cửa, một giọng khàn khàn đã cản bước chân của Gia Nhạ :

-Đi đâu vậy ?

Gia Nhạ quay lại, cha anh đang đứng ở cửa . Khuôn mặt quắc thước, ánh mắt diều hâu dữ tợn của cha không làm Gia Nhạ sợ, anh không hiểu vì sao người ta lại sợ ánh mắt ấy của cha anh .

-Con muốn ra ngoài một lát , ở trong nhà mãi buồn quá ! – Gia Nhạ nói .

-Con đi chơi suốt ngày rồi mà không chán sao ?

Gia Nhạ nhún vai .

-Vào đây, ta có chuyện muốn nói với con . – Hà Gia Nhạ nói – Rồi tí nữa đi sau cũng được .

Hà Gia Nhạ nghe lời cha, mặc dù lúc này anh thích đi chơi hơn , nhưng anh cũng muốn xem cha anh định nói với anh điều gì .

Người gia nhân nghiêng ấm trà, dòng nước trà thơm màu vàng nhạt bốc nghi ngút khói trong chén . Hà Gia Đoàn nhấp lấy một ngụm rồi ông ta hỏi con :

-Cuối tuần này con có bận việc gì không ?

Hà Gia Nhạ là người tự do, anh chẳng bị một cái gì ràng buộc nên không bao giờ anh bận bịu .

-Dạ…không .

-Thế thì cuối tuần này, con cùng với ta tới nhà Trưởng lão Tổ Long đi . Ông ấy có tổ chức một buổi sinh nhật cho cô cháu gái . Ta cũng chẳng muốn đi, sinh nhật với chả sinh nguyệt, nhưng mà…

-Đi để cha nhờ vả ông già đó chứ gì ?

-Mày đừng có cướp lời cha mày thế được không ? – Hà Gia Đoàn cười – Ừ thì…nhờ vả, đương nhiên . Thời buổi ngày nay, đi lễ lạt, ăn uống chủ yếu là để nhờ vả chứ để làm gì ?

-Nếu con không nhầm thì cha đang có khúc mắc với Hàn Thuỷ chứ gì ?

-Ừ . Nắm bắt nhanh đấy . Ta vẫn không thể nào ưa được cái bộ mặt hỉ hả của lão già Hàn Thuyên hôm trước . Con khỉ già ấy khó chơi hơn ta tưởng . Bọn oắt con của lão ấy ở đây được thể làm bộ, chúng nó lại bắt đầu lấn Độc Tâm rồi .

Hà Gia Nhạ gãi đầu :

-Thì cha cứ việc ra nói thẳng với người ta , việc gì mà phải chơi cửa sau thế ?

-Con trai, con thông minh nhanh nhạy thật đấy, nhưng còn ngây thơ lắm ! – Hà Gia Đoàn nói – Nếu dùng nước bọt mà đưa chúng nó biến đi được thì ta đã chẳng làm bang chủ . Hàn Thuỷ là bang phái mạnh nhất Đại Lục lúc này, chúng ta ở phận chiếu dưới, giờ chòi lên trên, thằng già Hàn Thuyên nó nghe chắc ? Nhất là sau khi ta đã gây chuyện với lão già ấy .

-Nói vậy , thì cái vụ Thiết Thủ bị chặn đánh là do cha làm ?

-Ngoài ta ra, ai còn đủ sức làm chơi bài đó ? Nói thẳng nhé, bọn Nguyên Phong , Minh Chí Bảo và Khuất Bá chưa chắc đã có đủ gan làm chuyện ấy . Sau khi Thiên Lệ Thành sập tiệm, ta đã gửi thư cho bọn họ xử lý Thiết Thủ . Thực ra lúc đầu ta nghĩ thằng Thiết Thủ gây ra vụ đó thật, nhưng khi biết được Thiên Lệ Thành bị sập là do Thuỷ Thuật nên ta nghĩ ngay Thiết Thủ chẳng dính dáng gì cả . Thiết Thủ có phải là người biết dùng Thuỷ Thuật đâu ?

-Vậy cha cố tình để cho hắn dính dáng vào ?

-Tất nhiên . Còn gì tốt hơn là nhân cơ hội đó để hạ bệ Hàn Thuỷ ? Hàn Thuỷ đã lấn át quá nhiều ở Tổ Long . Chúng ta mang tiếng là có “ thổ “ ngay ở Tổ Long, thế mà lại bị bọn Hàn Thuỷ ở mãi tít trên Kiếm Tiên Thành quấy nhiễu , hỏi xem có bực không ?

-Thật là… – Hà Gia Nhạ lắc đầu, anh thở dài .

-Sao ? Con phải hiểu chứ, sống ở trong cái thời đại nhiễu nhương này thì phải biết chớp lấy cơ hội . Không bị người ta ăn mất lúc nào chẳng biết .

-Nhưng con thấy…Hàn lão bá cũng là người có uy tín đấy chứ ? Đâu phải là kẻ bội nghĩa ?

-Ta đâu có bảo lão già ấy bội nghĩa ? Ừ, nói thẳng ra thì lão già này chơi cũng được , không có gì phàn nàn . Có điều ta là người kình lão trước, thành ra ở thế đối đầu nhau, đơn giản vậy thôi .

-Cha không thể làm hoà với ông ấy được sao ?

-Ta chẳng đã nói rằng muốn đưa Độc Tâm lên làm bang phái mạnh nhất rồi sao ?

Hà Gia Nhạ biết điều ấy . Mặc dù anh không thích tham vọng đó của cha , nhưng Gia Nhạ hiểu ý do vì sao cha anh lại muốn như vậy .

Thuở thiếu thời, Hà Gia Đoàn lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở thành Tây Tổ Long . Cha của ông là một người lính của Kiếm Tiên Thành, hồi đó vẫn còn đang là thời kỳ Đại Hỗn Loạn . Kiếm Tiên đã kiểm soát được Tổ Long, họ đưa dân và lính tới đây để sinh cơ lập nghiệp ở đây, mẹ thì thể chất yếu, chỉ buôn bán lặt vặt ngoài chợ . Cuộc sống khốn khó làm Hà Gia Đoàn phải sống lăn lóc đời sớm . Đằng sau cái vẻ hào nhoáng, giàu có của khu chợ Thành Tây Tổ Long là sự chém giết lẫn nhau, sự phản bội , sự bất tín, tất cả chỉ vì đồng tiền . Hà Gia Đoàn được cha đưa vào trại lính huấn luyện từ lúc mười ba tuổi, buổi sáng thì tới trại luyện tập, tối về ra chợ làm thêm . Tất cả mọi nghề Gia Đoàn đã từng trải qua, kéo xe , bới rác, rửa bát tại quán ăn, bốc vác hàng . Mọi nghề cực nhọc Hà Gia Đoàn đều đã trải qua , nên mỗi tối về, có khi chẳng ăn cơm, Gia Đoàn lăn ra ngủ như chết .

Nhưng hồi đó Gia Đoàn còn ý nghĩ rằng, đó là làm thêm để kiếm tiền phụ giúp gia đình . Cho tới một ngày kia, sau một ngày bốc vác nặng nhọc, Gia Đoàn được trả cho một số tiền kha khá, cậu bé đủng đỉnh bước về nhà , cậu nghĩ tới miếng thịt quay nóng dòn, đỏ lựng, thơm phưng phức . Gia Đoàn suốt ngày chỉ có cơm với rau, nên cậu bé thèm thịt . Gia Đoàn mua về để cha mẹ cùng ăn nữa . Rồi cái ước vọng nhỏ nhoi ấy không thành hiện thực , Gia Đoàn đã bị một đám lớn tuổi đánh cho một trận nhừ tử trong một con hẻm . Chúng cướp sạch bách tiền . Lần đầu tiên trong đời Gia Đoàn hiểu được cái cảm giác tiền mình làm ra bị người khác cướp mất .

Và từ sự tủi nhục ấy, Gia Đoàn đã ý thức rằng, mình phải mạnh mẽ hơn, phải tàn nhẫn hơn thì mới mong hòng sống nổi tại cái đất Tổ Long này . Bắt đầu từ ấy, Gia Đoàn trở thành một kẻ nhẫn tâm như bao kẻ nhẫn tâm khác . Gia Đoàn không những đánh nhau để bảo vệ túi tiền của mình, mà còn đánh nhau để cướp lấy túi tiền của người khác . Một tối ở hồ Tổ Long, một người phụ nữ nhà khá giả đi qua, Gia Đoàn thấy có thể cướp được, hắn dí con dao vào cổ người phụ nữ và bắt cô ta bỏ hết toàn bộ những gì có giá trị trên người xuống . Người phụ nữ kháng cự quyết liệt hơn Gia Đoàn tưởng, anh đành làm tới . Gia Đoàn thọc con dao vào bụng người phụ nữ, ấn xuống kéo đứt ruột , người phụ nữ chết, bao nhiêu tiền Gia Đoàn lột sạch, cả cái hoa tai Gia Đoàn không gỡ ra mà cũng nghiến răng dứt nốt . Gia Đoàn liệng cái xác xuống hồ . Sau này, có đứa chơi khăm đã tố giác Hà Gia Đoàn giết người . Rất may , người phụ nữ mà Gia Đoàn giết là một ả gái điếm, mà đã là gái điếm thì sống chết thế nào tuỳ chúng mày . Gia Đoàn chỉ bị tống vào tù có ba tháng rồi lại được thả ra .

Tuy vậy, đối với người cha thì việc Gia Đoàn vào tù là một chuyện không thể chấp nhận được . Ông là một người nghiêm khắc, và ông đã từ mặt đứa con trai của mình , mặc cho người vợ can ngăn . Gia Đoàn buồn lắm, anh đành vào sống tạm với bọn du côn trong một cái miếu cũ ở Tổ Long . Thỉnh thoảng Gia Đoàn về nhà để thăm mẹ và đưa cho mẹ một ít tiền, tất nhiên lúc ấy cha Gia Đoàn đi vắng, người mẹ thương con sống lăn lộn ngoài phố chỉ biết khóc, nước mắt bà cứ chảy xuống không thôi .

Được ba năm, cha của Hà Gia Đoàn đã tử trận trên chiến trường Oán Linh . Người mẹ lại khóc, khóc như mưa ban ngày, khóc hờ trong đêm, bà lại ra đi vì bệnh tật hành hạ , mặc dù Hà Gia Đoàn đã cố gắng tìm mọi Dược Sư để có thể chạy chữa cho mẹ, nhưng bất lực.

Chỉ còn một mình, Hà Gia Đoàn tập hợp bọn du côn đường phố lại thành một băng đảng chuyên đi đánh thuê, ngày là lính, đêm là cướp . Có lần băng đảng ấy bị cao thủ đánh chết hết, không còn ai, ngoại trừ Gia Đoàn . Sau lần ấy, Gia Đoàn lại càng trưởng thành hơn, anh nhận ra, muốn thành lập băng đảng, bang phái thì trước tiên mình phải mạnh đã . Và bẵng đi một thời gian, Gia Đoàn không còn sống tại khu thành Tây Tổ Long nữa, anh vào ở hẳn trong doanh trại quân đội và luyện tập . Học võ, Gia Đoàn lại ngộ rằng, trên đời này không hề có đứa nào gọi là thiên tài, chỉ có sự nỗ lực, đó mới là thiên tài . Vậy là trong mười năm, từ một tên lính quèn, Gia Đoàn đã leo lên tới vị trí đội trưởng đội bảo vệ Tổ Long, tất nhiên, không phải tất cả đều là sự cố gắng, mà một phần cũng nhờ Gia Đoàn biết luồn lách , biết bợ đỡ những kẻ quyền cao chức trọng . Gia Đoàn không hề xấu hổ chuyện ấy, thiên hạ đã tham tiền, nó sống vì tiền, thì anh cũng phải dùng tiền mới sống được , muốn chửi thì hãy chửi kẻ nào làm ra tiền ấy .

Mười năm trôi đi, đủ để thay đổi con người . Gia Đoàn thấy mình đã đủ mạnh, anh rời khỏi vị trí đội trưởng , và bắt đầu xay dựng vương quốc riêng của mình . Gia Đoàn tập hợp quanh mình vài kẻ thân tín, và cùng nhau dựng nên Độc Tâm . Mặc dù Hà Gia Đoàn mạnh, nhưng những kẻ mạnh hơn Gia Đoàn thì đếm không xuể ! Thế nên Gia Đoàn nghĩ rằng phải làm nhỏ đã, Độc Tâm ban đầu chỉ là một đám người mở hàng trong chợ , sau đó nếu người nào muốn có được chỗ bán cạnh đất của Độc Tâm, người đó phải nộp tiền . Và cách này có cái hay là nhiều người không muốn phải trả tiền, nên đã bằng lòng theo Độc Tâm , vậy là thêm người . Nhưng hại thì cũng có, gặp phải kẻ ngang ngược, cứng đầu thì đánh nhau là chuyện thường thấy , đôi lúc kẻ địch quá mạnh, Gia Đoàn phải đích thân ra tay . Cứ thế, Độc Tâm ngày càng lớn mạnh .

Và khi lớn mạnh rồi thì những vấn đề mới là nảy sinh . Độc Tâm không thể cứ ru rú mãi trong chợ Tổ Long được . Khi ấy là được bốn năm, lúc đó chiến tranh Đại Hỗn Loạn đã gần đi tới hồi kết, Tích Vũ Thành đã ký kết lại với Kiếm Tiên Thành các hiệp ước về kinh tế, thành Tây Tổ Long vốn đã náo nhiệt, nay lại càng náo nhiệt hơn bởi người tộc Vũ tới đây buôn bán . Gia Đoàn với tầm nhìn xa trông rộng đã biết rằng thành Tây Tổ Long về sau sẽ trở thành một khu chợ buôn bán sầm uất nhất . Hồi đó nào có mấy ai nghĩ được như Gia Đoàn ? Khu chợ ấy ban đầu chỉ là chợ của người tộc Nhân thôi, nhưng con đường vận chuyển hàng hoá lại tập trung về thành Tây . Tất nhiên, Gia Đoàn không thể nghĩ sâu xa đến mức rằng sau này người tộc Thú cũng sẽ tới đây, nhưng dù gì anh cũng đã nhìn ra được một điều tất yếu rằng, khu chợ này sẽ trở thành một mỏ vàng để anh khai thác triệt để . Cũng trong thời gian ấy, Hà Gia Đoàn đã lấy một cô gái về làm vợ, khi ấy Hà Gia Đoàn đã ba mươi nhăm tuổi .

Tất nhiên, những kẻ có tầm nhìn như Hà Gia Đoàn khá nhiều , và nổi bật hồi ấy có bang Thiếu Cung là mạnh nhất Tổ Long , bang chủ tên là Viêm Tiến . Viêm Tiến cũng đã nhận thấy khu chợ thành Tây Tổ Long là một món hời lớn, nên hắn cũng nhảy vào, với mục đích thâu tóm khu chợ . Và chuyện Thiếu Cung giáp mặt Độc Tâm là điều khó tránh khỏi . Thiếu Cung không thể ngờ là trong khu chợ này lại tồn tại một bang phái như Độc Tâm , phần vì Độc Tâm chưa phải là bang phái nổi tiếng . Và Thiếu Cung đã ra mặt dùng vũ lực với Độc Tâm, không một hai gì hết, hai bên gây gổ với nhau là chuyện thường tình . Ban đầu Thiếu Cung mạnh hơn Độc Tâm rất nhiều, lại có nhiều bang phái khác vây quanh, nên người của Độc Tâm bị tổn hại lớn , có lúc Độc Tâm đã bị mất hoàn toàn đất tại thành Tây . Nhưng trời đã cho Hà Già Đoàn một cái đầu để biết suy nghĩ và cho anh ta cơ hội mười mươi . Viêm Tiến là một kẻ ngạo mạn, hắn không thích các vị trưởng lão Tổ Long, hắn ra mặt kình nhau với các vị . Hồi đó, do quân lính chủ yếu dồn cho chiến trường để Kiếm Tiên Thành chiến đấu với Vạn Hoá Thành , nên các vị trưởng lão không thể làm gì được Thiếu Cung và các bang phái khác . Hà Gia Đoàn thấy đây là một cơ hội tốt, anh bắt đầu quà cáp, bắt tay thân mật với các vị trưởng lão và cũng chính Hà Gia Đoàn là người khởi xướng ra phong trào chen chân vào vị trí lãnh đạo Tổ Long của các bang phái sau này . Độc Tâm phải nương nhờ các vị trưởng lão, tạm chiếm “ thổ “ trên thành Bắc Tổ Long , mặc khác vẫn len lỏi vào khu chợ Tổ Long Thành Tây . Thiếu Cung đã nhiều lần ra thành Bắc và định quần với Độc Tâm một trận, nhưng đều bị các vị trưởng lão Tổ Long ngăn lại, Viêm Tiến tức mà không thể làm gì được, có thể Viêm Tiến kình nhau với các vị trưởng lão, nhưng hắn hiểu chỉ cần động nhẹ tới lông chân của các vị thôi là hắn chết liền . Hơn nữa, các vị trưởng lão Tổ Long còn giúp sức Độc Tâm trong việc đặt ra nhiều loại thuế, nhiều quy định rất phức tạp đối với Thiếu Cung . Tới lúc Viêm Tiến hiểu ra rằng phải đem tiền đến trước mặt các vị trưởng lão thì đã quá muộn . Một năm sau, Độc Tâm đã quyết định chiếm lại khu chợ thành Tây . Những vụ thanh toán đẫm máu do Độc Tâm gây ra nhằm vào người của Thiếu Cung làm Viêm Tiến bực bội hết sức . Thiếu Cung ngày càng mất “ thổ “ , tầm ảnh hưởng bị giảm đi rõ rệt, các bang phái nhỏ ngày càng rời xa Thiếu Cung . Và trong một đêm bão bùng, Viêm Tiến đã trận quyết đấu với Hà Gia Đoàn, Viêm Tiến bị lưỡi kiếm đâm xuyên tim, chết mà mắt còn mở trừng trơ tráo .

Vậy là Độc Tâm đã trở thành bang phái mạnh nhất Tổ Long . Có được khu chợ thành Tây, Độc Tâm phất như diều gặp gió . Thời kỳ Đại Hỗn Loạn kết thúc, mặc dù các vị trưởng lão đã có binh lính chuyên bảo vệ thành, sức mạnh của các vị tăng gấp bội, nhưng Hà Gia Đoàn thấy không còn cần nữa . Ông ta bắt đầu quay trở lại giống như Viêm Tiến trước đây, ra thế đối chọi với các vị trưởng lão . Các vị trưởng lão bấy giờ mới thở dài “ nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà “ , Hà Gia Đoàn có được vị trí thành phần lãnh đạo Tổ Long nhờ các hoạt động kinh tế mạnh mẽ . Khu chợ thành Tây có hoạt động được là nhờ Độc Tâm , và nhờ có khu chợ ấy mà Tổ Long Thành mới tồn tại .

Hà Gia Đoàn đã có được tất cả, nên ông ta nghi ngờ tất cả . Và sự nghi ngờ của ông ta thường là đúng . Một thuộc hạ thân tín dưới quyền Hà Gia Đoàn đã móc ngoặc với các vị trưởng lão Tổ Long để cung cấp thông tin nội bộ cho các vị . Hà Gia Đoàn biết việc đó, ông ta không xử kín, mà cho đám sát thủ xử ngay người thuộc hạ lâu năm giữa phố, để cho các vị trưởng lão biết rằng Hà Gia Đoàn không phải là kẻ ngu . Hà Gia Đoàn không tiếc mạng người , kể cả người thân tín với mình nhất .

Nhưng Hà Gia Đoàn không đến nỗi quá vô tình . Người vợ đã mất đi bởi bệnh viêm phổi, để lại hai đứa con trai . Gia Đoàn ngồi im lặng trong phòng, không cả đưa quan tài ra nghĩa trang . Đó là người duy nhất mà ông ta tin tưởng . Gia Đoàn nhớ lại một cô gái bình thường buôn bán ở khu chợ thành Tây, một người vợ đã cùng ông khổ cực trong suốt thời gian Độc Tâm bị khủng hoảng . Được một người phụ nữ như thế, đời này dễ có mấy ai ? Hà Gia Đoàn vốn đã lạnh lùng, từ ngày vợ mất, ông càng trở nên lạnh hơn, và tàn nhẫn hơn .

-Ta không nghĩ Hàn Thuỷ lại mạnh đến vậy …– Hà Gia Đoàn nói tiếp – … lão già Hàn Thuyên thâm hơn ta tưởng . Ai mà ngờ được Hàn Thuỷ lại có thể chen chân được ở đây chứ ? Ngay trên đất của chúng ta !

-Vậy nên cha đã cho sát thủ của chúng ta đi để hạ sát Thiết Thủ ?

-Ừ . Biết được lịch trình của nó, ta cử anh em Song Điểu đi, bảy đứa kia là Thái Nhật, Bát Đỉnh Điện, Chu Tước góp vào . Thằng Thiết Thủ đúng là quái vật, mười đứa mà giết còn năm .

-Anh em Song Điểu không sao chứ ?

-Không . Hai đứa ấy thì không, nhưng Bạch Cự Điểu suýt chết . May mà Hắc Diệu Điểu cứu được . Nghe Hắc Diệu Điểu nói thì tí nữa là Bạch Cự Điểu bị Thiết Thủ chặt bay người rồi .

-Con thật sự chẳng thích chuyện cha làm tí nào cả . Đang yên lành, tự nhiên lại rối lên .

-Sao mà phải uỷ mị như đàn bà vậy ? – Gia Đoàn gắt – Trước sau gì con cũng phải nhúng tay vào thôi !

-Con không thích ! Nếu thật sự có thể làm cho mọi người hạnh phúc thì con chấp nhận làm bang chủ ngay ! Nhưng nhìn cách cha hành sự như vậy , con không hề muốn dính dáng vào chuyện bang phái tí nào !

-Ta đâu có ép con phải làm như ta ! Mỗi thời một khác, thời đại này của ta , phải khôn ngoan, phải lừa lọc, thì mới sống được ! Nhưng vài chục năm nữa, nếu thiên hạ cứ tiếp tục ổn định thế này, cách sống lại thay đổi , đến lúc ấy con làm bang chủ , vẫn có thể giúp mọi người được ? Có sao đâu ? Có khi lúc ấy Độc Tâm lại trở thành một nơi làm ăn, làm việc của dân tình không biết chừng !

Hà Gia Nhạ thở dài, cha anh nói cũng đúng, ông là người có thể thấy trước sự việc .

-Thế sao cha không kêu Tập ca làm bang chủ ?

-Thằng Tập hả ? Tính nó con còn lạ gì ! Nóng như lửa đốt, không biết kiềm chế, nó chỉ là đứa dùng được trong bạo lực thôi . Nó chẳng khác gì thằng Hàn Vệ - con trai cả của ông già Hàn Thuyên .

Hà Gia Nhạ mệt mỏi, anh chẳng muốn nghe nữa . Lúc này anh cần ra ngoài hơn bao giờ hết, cứ động đến bang phái, đầu Gia Nhạ cứ rối tung hết cả lên .

-Mà này …– Gia Đoàn nói – …con đã gặp cháu gái trưởng lão bao giờ chưa ? Con bé sắp được tổ chức sinh nhật ấy ?

-Dạ có . Con từng gặp cô ta rồi , nhưng mà không biết tên .

-Con bé ấy trông thế nào ?

-Cũng được…

Hà Gia Nhạ nhăn trán, anh hỏi ngay :

-Cha hỏi vậy là sao ?

-Biết rõ rồi còn hỏi .

-Cha à…đừng có gán ghép con như vậy chứ !

-Sớm muộn gì thì cũng phải lấy vợ . Nếu con chưa tìm được đứa nào thì nên ngắm con bé ấy đi .

-Con hỏi thật , cha làm vậy, liệu cha có nghĩ rằng con được hạnh phúc không ? Hay là chỉ để phục vụ mục đích của cha ?

Hà Gia Đoàn hơi nóng mặt . Thằng con trai ông còn quá trẻ để hiểu chuyện này .

-Con trai… khi nào con lớn, làm cha, con sẽ hiểu sự khó khăn đè nặng lên đôi vai người cha như thế nào .

-Nói gì thì nói, cha đừng phủ nhận chuyện cha gán ghép con là để phục vụ mục đích của mình . – Gia Nhạ đã bắt đầu mất bình tĩnh .

-Vậy thì sao chứ ? Con có hiểu rằng bây giờ ta chỉ cần hở ra cái gì là bọn trưởng lão cái thành này sẽ trị ta đến nơi đến chốn không ? Con có biết bao nhiêu kẻ đang nhăm nhe ngày đêm tới gặp mặt lão già trưởng lão Tổ Long để hớt lẻo mọi thứ về ta à ?

-Vậy sao ngày trước cha vẫn lấy mẹ ?

Hà Gia Đoàn lặng người . Ông không thể ngờ là Gia Nhạ lại nói như thế . Giữa hai cha con luôn có mối bất hoà, nhưng chưa bao giờ đến độ thế này .

Gia Đoàn khoát tay :

-Thôi ! Ta chỉ nói vậy thôi, đi đi …

Gia Nhạ biết là cha đang rất cáu, anh biết vậy nên nói trước :

-Con chào cha…

Gia Nhạ bước ra khỏi cửa, Hà Gia Tập đã đứng chờ sẵn .

-Tập ca…

Hà Gia Tập bước tới, lắc đầu ra vẻ ngao ngán .

-Mày nói hơi quá rồi đấy ! – Giọng của Gia Tập khàn khàn y chang người cha Gia Đoàn vậy .

-Đệ quả thực không thích tí nào .

-Đàn bà quanh đi quẩn lại cũng chỉ là đàn bà . Tình cha con mày không giữ, lại đi bảo vệ cái tình yêu chết tiệt gì gì đó…

-Đệ đã yêu ai đâu !

-Thế thì mày lựa luôn đi còn gì nữa . Tao nghe nói đứa cháu gái của trưởng lão cũng xinh lắm, nó vừa hiền vừa tốt nữa . Mày kêu ca gì ?

-Huynh nghĩ xem, đệ và cô ta chưa gặp mặt nhau bao giờ, bây giờ đùng cái cha nói bảo cặp kè với cô ta ! Đệ không muốn làm tổn thương người khác , lấy nhau rồi mà chẳng ai được hạnh phúc .

Gia Tập cười nhạt, vỗ bàn tay to như tay gấu lên đầu Gia Nhạ :

-Mày lắm chuyện quá đấy !

-Thôi, đệ đi đây .

Gia Nhạ muốn gặp Trúc Mai , anh cần một người để tâm sự .

Gia Nhạ bước ra khỏi nhà . Gia Tập đứng đó mà trông thằng em trai, thằng em trai hắn thông minh, nhưng vẫn còn khù khờ lắm .

-Tập à ?

Gia Tập quay lại, Gia Đoàn đã đứng ở đó, khuôn mặt của ông ta hơi tỏ vẻ bực mình .

-Vâng , thưa cha…

-Đi theo thằng Nhạ xem nó thích con bé nào vậy .

-Vậy thôi sao cha ?

-Mày xem Gia Nhạ đang thích đứa nào, xem nó là người thế nào, nếu thấy không được thì mày cứ việc cho con bé ấy câm họng luôn đi .

-Con rõ rồi .



----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 3 phút và 16 giây -----

Phòng khách trong dinh làm việc của trưởng lão tất bật hơn mọi ngày, người đi qua đi lại nườm nượp, nếu không có cái biển đề chữ “Đại Sảnh Tích Vũ Thành “ , người ta dễ nghĩ đây là cái chợ .

Và tất nhiên Hoa Anh cũng nghĩ thế, cô đã chờ Ẩn Giả ở đây được nửa canh giờ rồi . Ẩn Giả đang bận họp .

Tối qua, Hoa Anh định bụng là đến gặp Ẩn Giả để nói chuyện ngay, nhưng cô được thông báo là Ẩn Giả đã ra ngoài ngoại ô để làm việc nên Hoa Anh đành phải đợi tới sáng nay mới đến gặp Ẩn Giả được .

Hoa Anh vẫn không thể nào quên được những gì mà cô nhìn thấy . Vết xăm vằn vện trên cánh tay Xích Vân làm cô giật mình . Hoa Anh đã từng được nghe tới những vết xăm ấy là do cái gì gây ra . Cô dự cảm có điều gì đấy không hay ở cái tên Xích Vân này, không rõ là hắn xuất hiện ở đây là nhằm mục đích gì ? Tại sao hắn lại cứ bám riết theo Hoa Anh để làm gì ?

Một người đi qua trước mặt Hoa Anh, tay bưng chồng giấy cao ngất ngưởng quá đầu . Hoa Anh phải đỡ hộ anh ta mới làm chồng giấy không đổ xuống .

Nhưng nhỡ đâu những suy nghĩ của Hoa Anh chỉ là mơ hồ thì sao ? Xăm hình trên tay là chuyện không hiếm, cái tên Xích Vân này có thể cũng là xăm thôi . Nhưng điều làm Hoa Anh nghi ngờ là họa tiết của những vết xăm trên cánh tay Xích Vân rất, rất kỳ quái, nó không rõ là hình thù gì, không ra một biểu tượng gì, những vết xăm màu đen đặc và lan ra khắp cánh tay . Một điều lạ thường nữa là nếu xăm thì thường là xăm bởi một đường trên tay, đằng này những vết xăm trên cánh tay Xích Vân lại từng vết , từng vết một giống như những con đỉa lớn đang bám trên tay . Những hình thù của vết xăm, Hoa Anh nhìn không rõ lắm, tuy nhiên cô vẫn nhớ láng máng những vết xăm đều có đặc điểm chung là uốn lượn , hoặc xoắn quện đan chặt vào nhau từng mảng một . Nếu mà xăm được những hình như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian .

Như vậy chỉ có thể là…

-Nghĩ gì mà ghê thế hả nhóc con ? – Một bàn tay mềm mại dịu dàng đặt lên tóc Hoa Anh .

-Đệ tử lớn rồi mà sư phụ ! Đừng gọi là nhóc con nữa !

-Thế so với ta ngươi không nhóc con thì là cái gì ? Mà thôi, ta nghe là ngươi định gặp ta tối hôm qua phải không ? Sao, có chuyện gì ?

-Dạ có . Hôm qua đệ tử…

-Có gì từ từ nói, ngồi ra chỗ khác đi, ở đây dễ làm vướng chân mọi người , đang làm việc tất bật thế này người ta dễ cáu lắm .

Vũ Tộc Ẩn Giả và Hoa Anh đi vào sâu hơn bên trong đại sảnh . Ở đây, những tán cây mọc um tùm, đâm xuyên vào trong toà nhà, chim chóc bay cả vào đây . Nhưng không vì thế mà người tộc Vũ cảm thấy vướng víu, họ yêu cây cối như yêu chính mình vậy .

-Sao, có chuyện gì đây ? – Ẩn Giả hỏi .

-Sư phụ, đệ tử muốn hỏi, có phải Cấm Môn Quan là môn kiếm pháp gây ra những vết xăm trên cơ thể phải không ạ ?

-Không phải là vết xăm, chỉ từa tựa vết xăm thôi . Nhưng…ngươi hỏi cái đó làm gì ?

Hoa Anh kể lại câu chuyện tối hôm qua cô gặp Xích Vân . Tất nhiên là Hoa Anh đã bỏ đi vài tình tiết lăng nhăng ruồi nhặng như cô đấm Xích Vân chẳng hạn .

-Ừm…vậy ngươi nghĩ là cái tên Xích Vân đó là người Uất Hận Thành ư ?

-Dạ . Và đệ tử nghĩ hắn đã học Cấm Môn Quan .

Ẩn Giả suy nghĩ hồi lâu . Rồi bà nói :

-Cũng nên lưu ý một chút . Tuy vậy, còn quá sớm để kết luận cái tên Xích Vân ấy là người Uất Hận Thành, và khả năng hắn học được Cấm Môn Quan là rất ít , gần như không có .

-Sao vậy sư phụ ?

-Muốn hiểu cặn kẽ chứ gì ? Thôi được, ta đã nói cho ngươi nghe về Thái Cực Khí chưa ?

-Dạ chưa…

-Thế thì nghe này . Thái Cực là hình vẽ biểu thị cho âm dương, quan niệm rằng mọi vật trên thế gian này đều có hai mặt , tốt và xấu, đan xen với nhau . Cũng vậy, trong cơ thể người, chân khí cũng phân chia và tồn tại theo hai dạng : một dạng biểu thị cho mặt suy nghĩ tốt đẹp gọi là Chính Khí , dạng thứ hai biểu thị cho suy nghĩ xấu xa gọi là Tà Khí . Ta không biết các vị thần thế nào, chứ trong cơ thể ta , ngươi, và những người khác, đều tồn tại Chính Khí và Tà Khí . Khi chiến đấu, những ý định giết đối thủ, những suy nghĩ về động cơ giết người, cho dù mục đích có là gì đi chăng nữa , đều là những suy nghĩ xấu xa , và khi thi triển thuật, Tà Khí sẽ phát sinh . Còn nếu sử dụng thuật vào mục đích cứu người, thì sẽ phát sinh Chính Khí .

-Vậy thuật của Vũ Mang chúng ta là gì hả sư phụ ?

-Chúng ta sử dụng nhiều các thuật về Kim, chủ yếu là sát thương đối thủ nên dòng chân khí lưu chuyển thường xuyên trong cơ thể chúng ta là Tà Khí .

-Tức là xấu xa sao ?

Ẩn Giả cười mỉm, đôi môi của bà óng ánh :

-Nói là xấu xa , chứ kỳ thực xấu xa và tốt đẹp chẳng có gì khác nhau . Chẳng qua đó chỉ là suy nghĩ của con người đã nảy sinh tốt đẹp và xấu xa thôi . Tà Khí thực chất là một dòng chân khí sinh ra để sát thương đối thủ, chứ không phải là tà ác gì , Chính Khí là dòng chân khí hồi phục lại những vết thương trên cơ thể, chẳng qua gọi tên vậy để dễ phân biệt ấy mà .

-Vậy Vũ Linh là những người mang nhiều Chính Khí sao ?

-Đúng rồi, ngươi hiểu nhanh đấy . Vũ Linh là lớp người vừa chiến đấu, vừa là những dược sư cấp tốc trên chiến trường , họ dùng những hiểu biết về y thuật để cứu chữa đồng đội , nên dòng chân khí lưu chuyển trong cơ thể họ phần nhiều là Chính Khí .

-Vậy Chí Mệnh Thỷ là thuật mang nhiều Tà Khí sao ?

-Không hẳn , mặc dù Chí Mệnh Thỷ của chúng ta là thứ gây sát thương lớn . Nhưng các Thần Thú và Kiếm Khách mới thực sự là những người mang nhiều Tà Khí . Nếu người nào đã từng thấy một Thần Thú mắt long sòng sọc, ý thức gần như chỉ có mỗi một điều là giết chết đối thủ trong thuật Hủy Thiên Diệt Địa thì mới biết Tà Khí trong cơ thể Thần Thú đó khủng khiếp như thế nào .

-Vậy còn Cấm Môn Quan ?

-Muốn hiểu Cấm Môn Quan thì phải hiểu thực chất Tà Khí và Chính Khí, tại sao nó lại có tên gọi như thế . Nghe kỹ nhé, Chính Khí luôn luân chuyển một cách điều hòa trong cơ thể, nên các cơ quan nội tạng cũng ở trạng thái điều tiết nhịp nhàng, nên không có gì . Còn Tà Khí thì khác, nó di chuyển nhanh , mạnh nên chuyện nó ảnh hưởng tới nội tạng là điều dễ hiểu . Hơn nữa, máu trong cơ thể cũng luân chuyển cùng với chân khí, nên mỗi khí dùng thuật để hạ sát đối thủ, người ta thở dốc và mệt là vì tim phải đập nhanh để điều hoà lượng máu . Chính vì đặc điểm này mà dòng chân khí ấy mới có tên là Tà Khí . Tuy nhiên, do cơ thể luôn phát sinh ra một dòng Chính Khí điều hòa để cản trở Tà Khí nên không có chuyện một người chết vì dùng Tà Khí quá nhiều cả .

-Vậy Cấm Môn Quan ? – Hoa Anh nôn nóng .

-Giờ thì nói tới Cấm Môn Quan . Theo như những gì mà ta biết và từng chứng kiến, thì Cấm Môn Quan là môn kiếm pháp của Hắc Đế . Có mười ba tầng học . Từ Nhất Môn, Nhị Môn, Tam Môn cho tới Tam Thập Quỷ Môn . Một trong những kiếm pháp mạnh nhất mà lịch sử Hoàn Mỹ từng biết .

-Vậy…

-Nghe ta nói hết đây, cứ lanh chanh ! Ngươi biết là ta học Thánh Tiễn Tâm Pháp chứ gì ? Thực ra nó ở trong Tam Thiên Tâm Pháp của Ngũ Hành Tộc . Thánh Tiễn Tâm Pháp là một trong ba bộ đó . Cơ sở của Thánh Tiễn Tâm Pháp là lấy Chính Khí làm chủ đạo, và khi dùng thuật thì Tà Khí và Chính Khí phải đi kèm, tạo nên uy lực và sức công phá lớn, đồng thời do sử dụng nhiều Chính Khí nên cơ thể sẽ được hồi phục liên tục , dòng Chính Khí ấy làm cho nội tạng, thể chất chậm đi sự lão hoá và đó là lý do vì sao ta là một con bé mười chín tuổi mang đầu óc của một bà già một trăm tuổi . Tuy thế, muốn Chính Khí và Tà Khí phát huy được cùng một lúc, cơ thể ta nhiều khi phải chịu những đau đớn đến lộng óc . Hồi đầu, ta đã từng suýt chết vì Tà Khí và Chính Khí lẫn lộn với nhau, điều cấm kỵ nhất đấy , khi phát thuật theo Thánh Tiễn Tâm Pháp, nếu để Tà Khí và Chính Khí đi cùng một đường sẽ làm cho nội tạng không chịu đựng nổi và chết là chuyện không có gì khó .

Hoa Anh định hỏi nhưng cô lại thôi . Ẩn Giả cười, bà đưa tay véo má Hoa Anh :

-Ngươi lúc nào cũng thế ! Không chịu đựng nổi bí mật !

-Sư phụ nói Cấm Môn Quan đi !

-Thôi được rồi . Ta chỉ nói ngắn thế này, Cấm Môn Quan không giống bất cứ môn phái nào khác cả . Các môn phái khác đều lấy sự điều hoà làm cốt lõi, Cấm Môn Quan lại là kiểu lệch .

-Lệch ?

-Nó không giống Thánh Tiễn Tâm Pháp của ta . Cấm Môn Quan lấy Tà Khí làm chính, và chèn Chính Khí , nói dễ hiểu hơn, Cấm Môn Quan yêu cầu người học không có Chính Khí .

-Không có Chính Khí ư ?

-Thực ra Chính Khí vẫn tồn tại, nhưng không đáng kể , không đáng nói . Cấm Môn Quan rất, rất khắc nghiệt , nó yêu cầu Tà Khí toàn cơ thể . Các đường kiếm và thuật của Cấm Môn Quan không đẹp mắt, không rườm rà, cái mà nó cần là giết chết đối thủ . Sát ý trong đầu luôn tồn tại, lúc nào cũng là giết và giết . Và vì không có Chính Khí điều hòa , ngăn cản Tà Khí, nên mức độ huỷ diệt của Cấm Môn Quan là vô hạn . Cái giá phải trả cho sự huỷ diệt đó là cơ thể sẽ ngày càng bị Tà Khí ăn mòn, dẫn đến việc trên cơ thể xuất hiện những vết màu đen như vết xăm . Những vết xăm ấy sẽ hàng ngày hàng giờ rút cạn sinh khí trong cơ thể .

-Nói vậy , học Cấm Môn Quan, đồng nghĩa với việc là sẽ chết sớm ?

-Có lẽ là thế . Nhưng ta đã gặp Thiên Tử thứ ba mươi hai của Uất Hận Thành, hồi đó ông ấy đã gần chín mươi tuổi . Ta nghĩ là…

-Gì ạ ?

Ẩn Giả định nói nhưng bà thở dài :

-Thôi, đừng nói nữa .

Hoa Anh thấy Ẩn Giả có vẻ như không hài lòng lắm khi nói về Thiên Tử Uất Hận Thành, cô chuyển sang chuyện khác :

-Vậy…có thật Cấm Môn Quan là sự liên hệ với ma quỷ không ?

-Quỷ ở trong mỗi người , mỗi người đều có một con quỷ . Nếu vươn được tới sức mạnh của quỷ, con người sẽ giống như thần thánh , sẽ là bất diệt , như Hắc Đế vậy . Có điều ông ta đã tự sát…

-Đệ tử tưởng là ông ta đã bị giết ?

-Không, ông ta đã tự sát . Thiên Tử Uất Hận Thành đã nói cho ta nghe .

-Vậy sao ?

-Con người làm thần thánh thì khó , làm quỷ thì dễ . Nhưng để trở thành một con quỷ mà thần thánh phải cúi đầu giống như Hắc Đế thì xưa nay chưa ai làm được . Chính vì thế, các Kiếm Khách ở Uất Hận Thành đều sống chết , không tiếc mạng mình để đạt tới cảnh giới Quỷ Kiếm . Cảnh giới của sự tàn ác và huỷ diệt của kiếm , đó chính là Tam Thập Quỷ Môn Quan .

-Cấm Môn Quan khủng khiếp như vậy sao ?

-Nhưng có điều, nó làm người ta cô đơn, không cảm xúc…

Hoa Anh thở dài, cô thật sự không muốn trở thành một người cô đơn chút nào .

-À ! – Ẩn Giả nói – Ta còn chưa nói với ngươi, Cấm Môn Quan là kiếm pháp chỉ dành cho một số người thôi, và thường thường, đó là môn kiếm pháp của Thiên Tử Uất Hận Thành . Người Uất Hận Thành có một đặc điểm kỳ lạ, họ chỉ chọn lấy Kiếm Khách làm Thiên Tử thôi , những người tộc khác có tài năng bao nhiêu cũng không được làm Thiên Tử .

-Nói thế là…

-Đừng có nghĩ buồn cười vậy chứ ! Thiên Tử Uất Hận Thành đời thứ ba mươi ba đã già lắm rồi, hơn ta nhiều thì phải ! Cái tên Xích Vân gì gì đó của ngươi không thể là Thiên Tử được .

Hoa Anh nghĩ ngợi một lúc, cô đang tự hỏi mình rất nhiều thứ .

-Thôi, ngươi đi làm việc đi . Công việc đang nhề nhãi ra kia kìa !

-Dạ vâng ! Đệ tử đi đây . – Hoa Anh đi ra cửa đại sảnh .

-Này ! – Ẩn Giả gọi lại – Tối nay nhớ về đi ăn với ta nhé !

Đợi Hoa Anh đi hỏi, Vũ Tộc Ẩn Giả đứng dậy ngay, ra khỏi đại sảnh . Bà bước đi phăm phăm về phía trước giữa đường phố đông nghẹt người .

“ Cái tên Xích Vân gì gì đó không thể là Thiên Tử được .

Trừ phi…”



----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 5 phút và 14 giây -----

Hàn Ngọc và Kế Đô , đi cùng nhau , nhưng cả hai người đều im lặng , không ai nói gì . Trong khi đường phố Tích Vũ thì vẫn vui vẻ tấp nập, tiếng người cười nói làm Hàn Ngọc hơi chạnh lòng lại một chút .

Hàn Ngọc đã đi khỏi Hàn Gia được hơn hai tuần, cô vừa mới đến Tích Vũ Thành vào ngày hôm qua .

Mới đi hai tuần, nhưng Hàn Ngọc đã thay đổi nhiều . Không còn mái tóc dài đen óng ả xuống lưng nữa, thay vào đó là mái tóc buộc đuôi ngựa và đã cắt ngắn bớt . Khuôn mặt Hàn Ngọc cũng đã thêm vài vết sẹo nho nhỏ vừa mới lành lại . Còn tay thì phải băng bó lại để cầm máu . Bọn quái vật trên Ma Thiên Nhai làm Hàn Ngọc bị thương khá nhiều, ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, những gì mà cô học được từ chuyến đi với Kế Đô, đó là phải tàn nhẫn với kẻ thù, không tàn nhẫn không thể sống .

*

* *

Con quái vật Mị Yêu là một thứ dễ lừa người, nó mang vẻ đ

/30

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status