Tu luyện Hàn Băng Quyết ảnh hưởng cả tới tính cách của con người.
Trước kia Thiên Vũ là một kẻ lạc quan và phóng khoán, pha lẫn chút văn nhược thư sinh. Thì giờ đây, gã làm cho người khác có cảm giác mình là một khối băng sắc lạnh.
Nụ cười giá buốt, ánh mắt như dao, khí tức khiến người khác nhìn vào liền sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
Chớp chớp mi, gã thu hồi tia sắc lạnh trong ánh mắt lại, bước xuống giường cất đi Hàn Khí Đan trên bàn, rồi lấy Tâm Hỏa Thạch ra kiểm tra cấp độ.
Nhìn con số trên Tâm Hỏa Thạch, trên mặt gã thoáng hiện ra ý cười nhàn nhạt. Tuy chỉ đạt cấp mười một, nhưng cũng đủ để gã thi triển ra Hàn Băng Quyết trong tình huống bất ngờ được rồi.
Cười lạnh một tiếng, Thiên Vũ khẽ vận tâm niệm, Cửu Chuyển Vô Cực cấp tốc hoán đổi thuộc tính chân khí, lập tức một luồng khí thế áp bách thật lớn bùng ra, Tam Dương Chân Khí vùn vụt tăng lên. Trên bề mặt Tâm Hỏa Thạch, là dòng chữ "Cấp một trăm mười lăm".
Trong một đêm, Thiên Vũ dùng sáu viên Tụ Khí Đan, một viên Hàn Khí Đan, Tâm Hỏa tăng liền một mạch từ cấp bảy mươi ba lên đến một trăm mười lăm. Tròn trịa tăng bốn mươi hai cấp, nếu nói ra ngoài, có thể khiến người cười nhạo mà không tin. Bởi tốc độ như vậy quả thực quá kinh hãi, mà bản thân Thiên Vũ cũng ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng chỉ chốc lát gã đã lấy lại tinh thần, khẽ cười rồi lẩm bẩm: "Cuối cùng hôm nay ta cũng đã vượt qua cảnh giới Tức Nhược Du Ti (mềm yếu như tơ), bước vào cảnh giới Nạp Khí Dung Lô rồi. Trịnh sư phụ có nói, đây là cảnh giới cơ bản, là nền tảng quyết định cho quá trình tu luyện sau này, ta phải cẩn thận mới được. Tuy Tâm Hỏa tiến cấp rất nhanh, nhưng vì thế mà lực bạo phát lại không cân xứng, thể chất lại càng không sánh bằng. Ta cần nỗ lực hơn mới được a!"
Thiên Vũ tròn mắt nhìn quanh phòng, lật tay phóng ra một chưởng, một hư ảnh thủ chưởng nhàn nhạt xuất hiện giữa không trung. Cự Linh Chưởng từ vô ảnh biến thành hư ảnh, uy lực theo đấy tăng vọt gấp mười lần.
Cười to sung sướng, Thiên Vũ bắt đầu diễn luyện một loạt Khai Sơn Quyền, Linh Xà Quyền, Cự Linh Chưởng, quyền phong vùn vụt, chưởng ảnh ngập trời, chiến ý cường liệt, sát khí xung thiên.
Một quầng sáng lóe lên, Loan Đao Tà Nguyệt xuất ra.
Thiên Vũ đã bắt đầu thi triển Thiên Lang Trảm, chỉ thấy đao ảnh giăng giăng, dày dặc ngưng tụ thành một con Thiên Lang, nhào ra cắn xé bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, Thiên Vũ đã thể hiện một thực lực không kém chút nào, khác hẳn với trước kia, đã bắt đầu có vài phần khí độ của Võ Giả.
Gã thu đao dừng lại, khí định thần nhàn, không tỏ ra mỏi mệt chút nào, trái lại toàn thân thư sướng, chân khí từ bây giờ đã có thể tự động vận hành, lưu chuyển khắp châu thân.
Kỳ thực cảnh giới hiện tại của gã vẫn rất thấp, dù so với trước đây mạnh hơn không ít thì trong đám đệ tử Ngoại môn, cũng chỉ xem như là kẻ mới ngấp nghé bước chân vào.
Đương nhiên, thành tích như vậy, đã hết sức kinh người rồi.
Gã dùng Tụ Khí Đan mới vỏn vẹn tám ngày, Tâm Hỏa từ cấp mười bốn đã tăng lên một trăm mười lăm. Trong khoảng thời gian đó, trừ mất một ngày vì thụ thương phải ngừng sử dụng, thì chân chính phục dụng Tụ Khí Đan được bảy ngày, Tâm Hỏa tăng liền một trăm cấp. Dù trong mười vạn đệ tử của Thiện Vũ Minh, cũng cực kỳ hiếm thấy. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trịnh Vân thường nói, đan dược có thể thần tốc đề thăng cấp độ của Tâm Hỏa, rút ngắn được thời gian tu luyện. Nhưng thể chất con người không phải ai cũng giống nhau, khả năng hấp thụ dược lực cũng bất đồng. Cho nên, trạng thái thân thể, cũng như tư chất trời sinh, chia ra làm hai loại biểu hiện một nội một ngoại, mới là điều kiện quyết định cuối cùng trong việc nâng cao thực lực.
Mà lúc này, thể trạng của Thiên Vũ cực kỳ khác thường, khả năng hấp thụ đan dược cũng đặc biệt mạnh mẽ. Tâm Hỏa tăng cấp nhanh chóng, biểu hiện nền móng nội tại của gã cực tốt.
Mà năng lực bên ngoài thì không giống như thế, tuy gã vẫn nỗ lực khổ luyện, nhưng tốc độ, lực bạo phát cũng chỉ thường thường bậc trung, hoàn toàn không thể so sánh với tố chất của thân thể.
Về điểm này, thực ra Thiên Vũ hiện tại vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được. Gã chỉ một mực khổ luyện nội công, đề cao cấp độ Tâm Hỏa, chứ tại phương diện ngoại công, rõ ràng thua sút cả một mảng lớn.
May mà bây giờ gã đã phần nào ý thức được vấn đề này, có điều muốn giải quyết không phải là chuyện dễ. Bởi nội tại gã càng cao, thì chênh lệch ngoại tại lại càng nhiều, càng khó mà bù đắp.
Về phần vì sao như vậy, Thiên Vũ đến giờ vẫn chưa biết được. Chỉ có thể suy đoán do tác dụng của viên đan châu lúc trước, còn lại nguyên nhân ra làm sao thì gã chịu.
Cười khổ một lúc, Thiên Vũ mới đi thay đồ, gã nhét miếng hộ giáp vào bên trong y phục, lắp Đoạt Mệnh Thần Châm lên song thủ, kiểm tra cẩn thận túi vật phẩm một lần, đem những linh đan diệu dược bỏ cả vào Huyễn Linh Giới, rồi mới mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đứng trước cửa, Thiên Vũ lạnh lùng bình thản nhìn những đệ tử Ngoại môn trong Thiên Tự Khu qua lại. Số lượng đệ tử trong Thiên Tự Khu hôm nay giảm hẳn đi so với hôm qua, hiển nhiên là bọn họ đã bắt đầu lên đường làm nhiệm vụ cả rồi.
Là đệ tử Ngoại môn kiệt xuất nhất của Phân đường Thiết Thạch, tính tình ai nấy đều vô cùng cao ngạo. Sau khi nhận nhiệm vụ không ít người liền đi ngay trong đêm, căn bản không thèm quan tâm cái gì là nghi thức xuất phát sáng nay, mà Phân đường Thiết Thạch vốn cũng không tận lực kiểm soát gì chuyện này.
Thiên Vũ thì không biết như vậy, bằng không, tối qua gã cũng đã lên đường rồi.
Trầm ngâm thoáng chốc, Thiên Vũ mới bước chân ra khỏi Thiên Tự Khu, nhắm hướng Thực Đường đi thẳng.
Trên đường, gã nhác thấy Sử Thiên Thu đứng một mình, biết là hắn chờ mình, bèn tiến lại gần.
Nhìn chằm chằm Thiên Vũ, Sử Thiên Thu kinh ngạc:
- Ngươi lại thay đổi a! Chuyện gì đây trời?
Thiên Vũ bình thản:
- Ta vẫn là ta thôi, chỉ là lực lượng có tăng lên chút ít. Huynh đứng đây đợi ta sao? Có việc gì không vậy?
Sử Thiên Thu hạ giọng:
- Nói cho ngươi biết một tin. Mười đại cao thủ của Tân Nhân Tam Thập Nhị Đường trước đây, ngoại trừ ba người Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Hạ Tùng ra thì bảy người còn lại đều tham gia nhận nhiệm vụ cả đấy!
Thiên Vũ mắt hấp háy, nhẹ giọng:
- Cảm ơn huynh nhắc nhở.
Sử Thiên Thu khá kinh ngạc, bèn hỏi:
- Ngươi không kinh hãi hay lo lắng gì sao? Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ cười cười:
- Toàn bộ địch nhân của ta đều tham gia, ta cũng xem đó là một nhiệm vụ, cho nên có gì mà phải kinh ngạc chứ!?
Sử Thiên Thu gật đầu:
- Cẩn tắc vô áy náy, ngươi đã có chuẩn bị vậy thì ta an tâm. Ta muốn nhắc nhở cho ngươi thêm chuyện này, cũng xem như tặng cho ngươi một cái nhân tình, sau này có cơ hội, ngươi trả lại cho ta là được!
Thiên Vũ cười to:
- Còn phải xem nhân tình này của huynh có bao nhiêu giá trị mới được.
Sử Thiên Thu cũng cười:
- Tự nhiên là rất to lớn rồi. Bằng không ta sẽ không mặt dày mà nhắc tới đâu. Lúc này ngươi xuất môn làm nhiệm vụ, tình cảnh quả thật vô cùng bất lợi. Nếu có thể, ngươi cần lưu ý quan sát hành tung của Niếp Tiểu Song, sẽ có lúc nàng giúp ngươi hóa nguy thành an đó. Nhớ kỹ, không được nói cho nàng ta biết, là ta nhắc ngươi đấy nhé!
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc, liền hiểu ra ý tứ của Sử Thiên Thu, gã hạ giọng:
- Cảm ơn huynh! Có điều tại sao không cho Niếp Tiểu Song biết rõ tình hình chứ? Nàng cùng huynh vốn có quan hệ mà...
Trước kia Thiên Vũ là một kẻ lạc quan và phóng khoán, pha lẫn chút văn nhược thư sinh. Thì giờ đây, gã làm cho người khác có cảm giác mình là một khối băng sắc lạnh.
Nụ cười giá buốt, ánh mắt như dao, khí tức khiến người khác nhìn vào liền sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
Chớp chớp mi, gã thu hồi tia sắc lạnh trong ánh mắt lại, bước xuống giường cất đi Hàn Khí Đan trên bàn, rồi lấy Tâm Hỏa Thạch ra kiểm tra cấp độ.
Nhìn con số trên Tâm Hỏa Thạch, trên mặt gã thoáng hiện ra ý cười nhàn nhạt. Tuy chỉ đạt cấp mười một, nhưng cũng đủ để gã thi triển ra Hàn Băng Quyết trong tình huống bất ngờ được rồi.
Cười lạnh một tiếng, Thiên Vũ khẽ vận tâm niệm, Cửu Chuyển Vô Cực cấp tốc hoán đổi thuộc tính chân khí, lập tức một luồng khí thế áp bách thật lớn bùng ra, Tam Dương Chân Khí vùn vụt tăng lên. Trên bề mặt Tâm Hỏa Thạch, là dòng chữ "Cấp một trăm mười lăm".
Trong một đêm, Thiên Vũ dùng sáu viên Tụ Khí Đan, một viên Hàn Khí Đan, Tâm Hỏa tăng liền một mạch từ cấp bảy mươi ba lên đến một trăm mười lăm. Tròn trịa tăng bốn mươi hai cấp, nếu nói ra ngoài, có thể khiến người cười nhạo mà không tin. Bởi tốc độ như vậy quả thực quá kinh hãi, mà bản thân Thiên Vũ cũng ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng chỉ chốc lát gã đã lấy lại tinh thần, khẽ cười rồi lẩm bẩm: "Cuối cùng hôm nay ta cũng đã vượt qua cảnh giới Tức Nhược Du Ti (mềm yếu như tơ), bước vào cảnh giới Nạp Khí Dung Lô rồi. Trịnh sư phụ có nói, đây là cảnh giới cơ bản, là nền tảng quyết định cho quá trình tu luyện sau này, ta phải cẩn thận mới được. Tuy Tâm Hỏa tiến cấp rất nhanh, nhưng vì thế mà lực bạo phát lại không cân xứng, thể chất lại càng không sánh bằng. Ta cần nỗ lực hơn mới được a!"
Thiên Vũ tròn mắt nhìn quanh phòng, lật tay phóng ra một chưởng, một hư ảnh thủ chưởng nhàn nhạt xuất hiện giữa không trung. Cự Linh Chưởng từ vô ảnh biến thành hư ảnh, uy lực theo đấy tăng vọt gấp mười lần.
Cười to sung sướng, Thiên Vũ bắt đầu diễn luyện một loạt Khai Sơn Quyền, Linh Xà Quyền, Cự Linh Chưởng, quyền phong vùn vụt, chưởng ảnh ngập trời, chiến ý cường liệt, sát khí xung thiên.
Một quầng sáng lóe lên, Loan Đao Tà Nguyệt xuất ra.
Thiên Vũ đã bắt đầu thi triển Thiên Lang Trảm, chỉ thấy đao ảnh giăng giăng, dày dặc ngưng tụ thành một con Thiên Lang, nhào ra cắn xé bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, Thiên Vũ đã thể hiện một thực lực không kém chút nào, khác hẳn với trước kia, đã bắt đầu có vài phần khí độ của Võ Giả.
Gã thu đao dừng lại, khí định thần nhàn, không tỏ ra mỏi mệt chút nào, trái lại toàn thân thư sướng, chân khí từ bây giờ đã có thể tự động vận hành, lưu chuyển khắp châu thân.
Kỳ thực cảnh giới hiện tại của gã vẫn rất thấp, dù so với trước đây mạnh hơn không ít thì trong đám đệ tử Ngoại môn, cũng chỉ xem như là kẻ mới ngấp nghé bước chân vào.
Đương nhiên, thành tích như vậy, đã hết sức kinh người rồi.
Gã dùng Tụ Khí Đan mới vỏn vẹn tám ngày, Tâm Hỏa từ cấp mười bốn đã tăng lên một trăm mười lăm. Trong khoảng thời gian đó, trừ mất một ngày vì thụ thương phải ngừng sử dụng, thì chân chính phục dụng Tụ Khí Đan được bảy ngày, Tâm Hỏa tăng liền một trăm cấp. Dù trong mười vạn đệ tử của Thiện Vũ Minh, cũng cực kỳ hiếm thấy. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trịnh Vân thường nói, đan dược có thể thần tốc đề thăng cấp độ của Tâm Hỏa, rút ngắn được thời gian tu luyện. Nhưng thể chất con người không phải ai cũng giống nhau, khả năng hấp thụ dược lực cũng bất đồng. Cho nên, trạng thái thân thể, cũng như tư chất trời sinh, chia ra làm hai loại biểu hiện một nội một ngoại, mới là điều kiện quyết định cuối cùng trong việc nâng cao thực lực.
Mà lúc này, thể trạng của Thiên Vũ cực kỳ khác thường, khả năng hấp thụ đan dược cũng đặc biệt mạnh mẽ. Tâm Hỏa tăng cấp nhanh chóng, biểu hiện nền móng nội tại của gã cực tốt.
Mà năng lực bên ngoài thì không giống như thế, tuy gã vẫn nỗ lực khổ luyện, nhưng tốc độ, lực bạo phát cũng chỉ thường thường bậc trung, hoàn toàn không thể so sánh với tố chất của thân thể.
Về điểm này, thực ra Thiên Vũ hiện tại vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được. Gã chỉ một mực khổ luyện nội công, đề cao cấp độ Tâm Hỏa, chứ tại phương diện ngoại công, rõ ràng thua sút cả một mảng lớn.
May mà bây giờ gã đã phần nào ý thức được vấn đề này, có điều muốn giải quyết không phải là chuyện dễ. Bởi nội tại gã càng cao, thì chênh lệch ngoại tại lại càng nhiều, càng khó mà bù đắp.
Về phần vì sao như vậy, Thiên Vũ đến giờ vẫn chưa biết được. Chỉ có thể suy đoán do tác dụng của viên đan châu lúc trước, còn lại nguyên nhân ra làm sao thì gã chịu.
Cười khổ một lúc, Thiên Vũ mới đi thay đồ, gã nhét miếng hộ giáp vào bên trong y phục, lắp Đoạt Mệnh Thần Châm lên song thủ, kiểm tra cẩn thận túi vật phẩm một lần, đem những linh đan diệu dược bỏ cả vào Huyễn Linh Giới, rồi mới mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đứng trước cửa, Thiên Vũ lạnh lùng bình thản nhìn những đệ tử Ngoại môn trong Thiên Tự Khu qua lại. Số lượng đệ tử trong Thiên Tự Khu hôm nay giảm hẳn đi so với hôm qua, hiển nhiên là bọn họ đã bắt đầu lên đường làm nhiệm vụ cả rồi.
Là đệ tử Ngoại môn kiệt xuất nhất của Phân đường Thiết Thạch, tính tình ai nấy đều vô cùng cao ngạo. Sau khi nhận nhiệm vụ không ít người liền đi ngay trong đêm, căn bản không thèm quan tâm cái gì là nghi thức xuất phát sáng nay, mà Phân đường Thiết Thạch vốn cũng không tận lực kiểm soát gì chuyện này.
Thiên Vũ thì không biết như vậy, bằng không, tối qua gã cũng đã lên đường rồi.
Trầm ngâm thoáng chốc, Thiên Vũ mới bước chân ra khỏi Thiên Tự Khu, nhắm hướng Thực Đường đi thẳng.
Trên đường, gã nhác thấy Sử Thiên Thu đứng một mình, biết là hắn chờ mình, bèn tiến lại gần.
Nhìn chằm chằm Thiên Vũ, Sử Thiên Thu kinh ngạc:
- Ngươi lại thay đổi a! Chuyện gì đây trời?
Thiên Vũ bình thản:
- Ta vẫn là ta thôi, chỉ là lực lượng có tăng lên chút ít. Huynh đứng đây đợi ta sao? Có việc gì không vậy?
Sử Thiên Thu hạ giọng:
- Nói cho ngươi biết một tin. Mười đại cao thủ của Tân Nhân Tam Thập Nhị Đường trước đây, ngoại trừ ba người Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Hạ Tùng ra thì bảy người còn lại đều tham gia nhận nhiệm vụ cả đấy!
Thiên Vũ mắt hấp háy, nhẹ giọng:
- Cảm ơn huynh nhắc nhở.
Sử Thiên Thu khá kinh ngạc, bèn hỏi:
- Ngươi không kinh hãi hay lo lắng gì sao? Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ cười cười:
- Toàn bộ địch nhân của ta đều tham gia, ta cũng xem đó là một nhiệm vụ, cho nên có gì mà phải kinh ngạc chứ!?
Sử Thiên Thu gật đầu:
- Cẩn tắc vô áy náy, ngươi đã có chuẩn bị vậy thì ta an tâm. Ta muốn nhắc nhở cho ngươi thêm chuyện này, cũng xem như tặng cho ngươi một cái nhân tình, sau này có cơ hội, ngươi trả lại cho ta là được!
Thiên Vũ cười to:
- Còn phải xem nhân tình này của huynh có bao nhiêu giá trị mới được.
Sử Thiên Thu cũng cười:
- Tự nhiên là rất to lớn rồi. Bằng không ta sẽ không mặt dày mà nhắc tới đâu. Lúc này ngươi xuất môn làm nhiệm vụ, tình cảnh quả thật vô cùng bất lợi. Nếu có thể, ngươi cần lưu ý quan sát hành tung của Niếp Tiểu Song, sẽ có lúc nàng giúp ngươi hóa nguy thành an đó. Nhớ kỹ, không được nói cho nàng ta biết, là ta nhắc ngươi đấy nhé!
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc, liền hiểu ra ý tứ của Sử Thiên Thu, gã hạ giọng:
- Cảm ơn huynh! Có điều tại sao không cho Niếp Tiểu Song biết rõ tình hình chứ? Nàng cùng huynh vốn có quan hệ mà...
/302
|