Từ điểm này có thể chứng thật, Hoa Thanh là một người có tính cách kiên nghị không hề muốn đầu cơ trục lợi.
Hoa Thanh đi ở phía trước, tập trung lưu ý mọi động tĩnh, sau khi đi qua một ngọn núi phía trước xuất hiện vài cái nhân ảnh, khiến cho Hoa Thanh và Thiên Vũ cùng chú ý.
Dưới ánh mặt trời, trong một chỗ khe núi, bảy thân ảnh chia ra ở ba phương vị, hình thành thế đỉnh ba chân, là một trận hình vững chắc nhất.
Nhóm đầu tiên là hai đệ tử Ngoại môn Thiết Thạch Phân Đường, nhìn dáng người là có thể thấy được tuổi khoảng chừng từ 20 đến 24, trên mặt luôn mang ý cười tự phụ.
Nhóm thứ hai có ba người, có một nam tử trẻ tuổi mặc phục sức đệ tử Ngoại môn, bên cạnh hắn đứng một già một trẻ thân mặc cẩm ý, ba người tạo ra mối quan hệ nhìn qua có chút quái dị. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trong đó, lão già tuổi khoảng sáu mươi, hai mắt nửa khép nửa mở thỉnh thoảng lóe ra hàn quang, trên mặt âm trầm lộ ra vài phần hờ hững.
Một nam tử trẻ tuổi khác ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú lạnh lùng, thường xuyên di động ánh mắt, hẳn là một loại người cơ trí, thông minh.
Nhóm thứ ba là một nam một nữ, nữ tử một thân quần áo đỏ hồng, dáng người phá lệ bắt mắt, một cái khăn che mặt ẩn giấu dung mạo nàng, làm cho người ta có cảm giác thần bí.
Cô gái này ánh mắt rất kỳ dị, không thể nói là lạnh như băng, mà lộ ra một cỗ ngạo khí, trong vô hình tản mát ra một cỗ khí chất cao quý, làm cho người ta có cảm giác cần phải kính trọng nàng.
Bên cạnh nữ tử y phục đỏ tươi này là một nam tử cỡ mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ khá điển trai, người này Thiên Vũ có chút nhận thức, chính là Húc Dương ở Hỏa Linh Môn, hắn lúc này đang dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn hai nhóm người bên kia.
Nhìn rõ ràng tình thế phía trước, Hoa Thanh thấp giọng nói: "Chúng ta đi qua đó hay tạm thời tránh né?"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Ở trong đó có một người quen của ta, nàng thu hồi mặt nạ rồi đi theo ta xem thế nào."
Lúc này, Thiên Vũ đã lộ ra bổn lai diện mục nhưng Hoa Thanh vẫn còn đeo mặt nạ.
Trong khe núi, cô gái y phục đỏ hồng nhận ra hai người Thiên Vũ trước tiên, hai tròng mắt bắn ra tia sáng quét tới Thiên Vũ và Hoa Thanh vài lần, lại không có bên kia có bất cứ phản ứng nào.
Lập tức, lão giả ở nhóm thứ hai kia cũng phát hiện Thiên Vũ và Hoa Thanh, trên khuôn mặt âm trầm nhìn không ra biến hóa, thế nhưng ánh mắt lại phóng ra ra luồng khí âm hàn, mặc dù còn cách xa nhau mấy trăm trượng, Thiên Vũ vẫn cảm giác được ánh mắt âm lãnh này, trong lòng liền âm thầm cảnh giác.
Một lát sau, thân ảnh Thiên Vũ và Hoa Thanh xuất hiện ở trong khe núi. Húc Dương sau khi nhìn thấy Thiên Vũ, nhãn tình liền sáng lên lại mang theo một chút gì đó khó hiểu.
Thiên Vũ nhận thấy kỳ quái, cũng không muốn vạch trần chi tiết kỳ lạ của Húc Dương, không nhanh không chậm mang theo Hoa Thanh đi tới gần bảy người, cẩn thận đánh giá bảy người kia.
Bảy người kia cũng đồng thời đánh giá Thiên Vũ và Hoa Thanh, hai người đệ tử Ngoại môn nhóm đầu tiên, có người nhìn Thiên Vũ rồi lên tiếng.
"Thiên Vũ, ngươi không phải chạy tới đây để chấp hành nhiệm vụ hả?"
Ngữ khí trêu chọc mang theo vài phần khinh miệt, hiển nhiên Thiên Vũ ở trong mắt hai người đệ tử Ngoại môn này, phân lượng xem ra khá nhẹ.
Thiên Vũ nhìn tới người vừa lên tiếng, thần sắc bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Ta đi ngang qua nơi đây, có được hay không?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Gã đệ tử Ngoại môn khẽ nhíu chân mày, hiển nhiên hắn không có chút hảo ý nào.
"Thời gian khác đi qua nơi này tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ chỉ sợ phải hỏi người ở đây rồi."
Thiên Vũ nhìn qua bảy người trong sân, ánh mắt dừng tại trên người nữ tử mặc đồ đỏ, lập tức hỏi: "Mấy vị xưng hô thế nào?"
Nữ tử này hờ hững không nói, Húc Dương lại mở miệng trả lời: "Ta gọi là Húc Dương, đây là sư tỷ ta. Hai nhóm người này xuất phát từ Phân Đường Thiết Thạch, chỉ là tên kia còn có hai người hầu."
Thiên Vũ sóng mắt khẽ chuyển, nhìn tới một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y ở bên cạnh lão giả, hỏi: "Vị sư huynh này xưng hô thế nào?"
Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nói: "Phượng Vân Thiên."
Ngắn gọn sáng tỏ, từng chữ quý như vàng, ngạo khí quanh thân quá rõ ràng.
Thiên Vũ khẽ nhíu mày, cái tên này hắn căn bản chưa từng nghe qua, thế nhưng mơ hồ cảm giác được Phượng Vân Thiên này tuyệt đối không đơn giản.
Hoa Thanh bên cạnh lại khẽ biến sắc, than nhẹ: "Đệ tử Ngoại môn tổ thứ nhất Phượng tam công tử, nghĩ không ra lại gặp phải hắn ở chỗ này." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe vậy liền chấn động, Phượng Vân Thiên trước mắt này dĩ nhiên là nhân vật kiệt xuất nhất trong hàng đệ tử Ngoại môn, Thiên Vũ trước đó không thể dự liệu được chuyện này.
Nhìn kỹ Phượng Vân Thiên vài lần, Thiên Vũ chuyển ánh mắt qua hai gã đệ tử Ngoại môn, hỏi: "Hai người là…?"
Hai người này liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó mở miệng nói: "Ta gọi là Triệu Kiếm Linh, người này chính là Tôn Trường Hà, cùng đến từ tổ thứ ba."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Đệ tử tổ thứ ba cũng tương đối kiệt xuất rồi, còn hơn hai người chúng ta chỉ ở tổ 64, thật sự là không ngờ nổi."
Triệu Kiếm Linh hừ lạnh nói: "Ngươi đang châm chọc chúng ta?"
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Không dám, ta là người mới của tổ 64, sao dám châm chọc hai vị."
Tôn Trường Hà cười lạnh nói: "Ta thế nào lại cảm giác được ngươi có ý tứ kia hả."
Thiên Vũ nhìn Tôn Trường Hà, hỏi ngược lại: "Ngươi có phải cảm giác được chúng ta rất dễ khi dễ hay không?"
Tôn Trường Hà cười to nói: "Nếu bàn về khi dễ, nơi này ngoại trừ bọn ngươi ra thì còn ai vào đây chứ?"
Thiên Vũ vuốt cằm nhẹ nhàng nói: "Lời này rất chân thật, xem ra người hiền bị người khinh, ngựa lành bị người cưỡi, quả thật rất có đạo lý."
Tôn Trường Hà cười hỏi: "Ngươi không phục?"
Thiên Vũ mỉm cười kỳ dị, nhìn lướt qua nữ tử đồ đỏ và Phượng Vân Thiên, ý vị thâm trường nói: "Bên trong những người này, ta nếu như không phục ai, chỉ sợ cũng chỉ có hai người rồi."
Thiên Vũ nói lời này ý tứ rất rõ ràng, trong ba nhóm người đứng ở đây, chỉ có Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà là có thực lực yếu nhất.
Lời này vừa nói ra, Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà nhất thời giận dữ, bọn họ tâm lý cũng biết nọ vậy Phượng Vân Thiên không thể trêu vào, nhưng dù sao hai người đều là đệ tử kiệt xuất tổ thứ ba của Phân Đường Thiết Thạch, đều có ngạo khí của riêng mình, há có thể để cho Thiên Vũ mới đi vào tổ 64 này châm chọc bọn họ?
Nghe Thiên Vũ nói như vậy, nữ tử mặc đồ đỏ và Phượng Vân Thiên đều hơi ngạc nhiên, song song đưa ánh mắt nhìn qua.
Hiển nhiên, lấy thân phận và thực lực trước mắt của Thiên Vũ, công nhiên châm chọc Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà là một chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Hoa Thanh mặt mũi bình thường, buổi sáng này Thiên Vũ vừa mới giết ba tên Võ giả, đối với Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà chỉ là hai gã đệ tử thực lực còn yếu kém, tự nhiên sẽ không để ý quá mức.
Đương nhiên, Hoa Thanh cũng không đồng ý với cách thức Thiên Vũ đang sử dụng, dù sao lấy tình cảnh trước mắt của hai người cũng không thích hợp gây thù chuốc oán thêm làm gì.
Húc Dương cũng hơi kinh ngạc, hắn cũng nghe nói về thân phận của Thiên Vũ ở trong Phân Đường Thiết Thạch, biết được Thiên Vũ đã là đệ tử Ngoại môn, thế nhưng tổ 64 và tổ thứ ba có sự chênh lệch với nhau rất lớn, Thiên Vũ công nhiên khiêu khích như vậy, đó là một chuyện cực kỳ không sáng suốt
Hoa Thanh đi ở phía trước, tập trung lưu ý mọi động tĩnh, sau khi đi qua một ngọn núi phía trước xuất hiện vài cái nhân ảnh, khiến cho Hoa Thanh và Thiên Vũ cùng chú ý.
Dưới ánh mặt trời, trong một chỗ khe núi, bảy thân ảnh chia ra ở ba phương vị, hình thành thế đỉnh ba chân, là một trận hình vững chắc nhất.
Nhóm đầu tiên là hai đệ tử Ngoại môn Thiết Thạch Phân Đường, nhìn dáng người là có thể thấy được tuổi khoảng chừng từ 20 đến 24, trên mặt luôn mang ý cười tự phụ.
Nhóm thứ hai có ba người, có một nam tử trẻ tuổi mặc phục sức đệ tử Ngoại môn, bên cạnh hắn đứng một già một trẻ thân mặc cẩm ý, ba người tạo ra mối quan hệ nhìn qua có chút quái dị. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trong đó, lão già tuổi khoảng sáu mươi, hai mắt nửa khép nửa mở thỉnh thoảng lóe ra hàn quang, trên mặt âm trầm lộ ra vài phần hờ hững.
Một nam tử trẻ tuổi khác ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú lạnh lùng, thường xuyên di động ánh mắt, hẳn là một loại người cơ trí, thông minh.
Nhóm thứ ba là một nam một nữ, nữ tử một thân quần áo đỏ hồng, dáng người phá lệ bắt mắt, một cái khăn che mặt ẩn giấu dung mạo nàng, làm cho người ta có cảm giác thần bí.
Cô gái này ánh mắt rất kỳ dị, không thể nói là lạnh như băng, mà lộ ra một cỗ ngạo khí, trong vô hình tản mát ra một cỗ khí chất cao quý, làm cho người ta có cảm giác cần phải kính trọng nàng.
Bên cạnh nữ tử y phục đỏ tươi này là một nam tử cỡ mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ khá điển trai, người này Thiên Vũ có chút nhận thức, chính là Húc Dương ở Hỏa Linh Môn, hắn lúc này đang dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn hai nhóm người bên kia.
Nhìn rõ ràng tình thế phía trước, Hoa Thanh thấp giọng nói: "Chúng ta đi qua đó hay tạm thời tránh né?"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Ở trong đó có một người quen của ta, nàng thu hồi mặt nạ rồi đi theo ta xem thế nào."
Lúc này, Thiên Vũ đã lộ ra bổn lai diện mục nhưng Hoa Thanh vẫn còn đeo mặt nạ.
Trong khe núi, cô gái y phục đỏ hồng nhận ra hai người Thiên Vũ trước tiên, hai tròng mắt bắn ra tia sáng quét tới Thiên Vũ và Hoa Thanh vài lần, lại không có bên kia có bất cứ phản ứng nào.
Lập tức, lão giả ở nhóm thứ hai kia cũng phát hiện Thiên Vũ và Hoa Thanh, trên khuôn mặt âm trầm nhìn không ra biến hóa, thế nhưng ánh mắt lại phóng ra ra luồng khí âm hàn, mặc dù còn cách xa nhau mấy trăm trượng, Thiên Vũ vẫn cảm giác được ánh mắt âm lãnh này, trong lòng liền âm thầm cảnh giác.
Một lát sau, thân ảnh Thiên Vũ và Hoa Thanh xuất hiện ở trong khe núi. Húc Dương sau khi nhìn thấy Thiên Vũ, nhãn tình liền sáng lên lại mang theo một chút gì đó khó hiểu.
Thiên Vũ nhận thấy kỳ quái, cũng không muốn vạch trần chi tiết kỳ lạ của Húc Dương, không nhanh không chậm mang theo Hoa Thanh đi tới gần bảy người, cẩn thận đánh giá bảy người kia.
Bảy người kia cũng đồng thời đánh giá Thiên Vũ và Hoa Thanh, hai người đệ tử Ngoại môn nhóm đầu tiên, có người nhìn Thiên Vũ rồi lên tiếng.
"Thiên Vũ, ngươi không phải chạy tới đây để chấp hành nhiệm vụ hả?"
Ngữ khí trêu chọc mang theo vài phần khinh miệt, hiển nhiên Thiên Vũ ở trong mắt hai người đệ tử Ngoại môn này, phân lượng xem ra khá nhẹ.
Thiên Vũ nhìn tới người vừa lên tiếng, thần sắc bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Ta đi ngang qua nơi đây, có được hay không?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Gã đệ tử Ngoại môn khẽ nhíu chân mày, hiển nhiên hắn không có chút hảo ý nào.
"Thời gian khác đi qua nơi này tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ chỉ sợ phải hỏi người ở đây rồi."
Thiên Vũ nhìn qua bảy người trong sân, ánh mắt dừng tại trên người nữ tử mặc đồ đỏ, lập tức hỏi: "Mấy vị xưng hô thế nào?"
Nữ tử này hờ hững không nói, Húc Dương lại mở miệng trả lời: "Ta gọi là Húc Dương, đây là sư tỷ ta. Hai nhóm người này xuất phát từ Phân Đường Thiết Thạch, chỉ là tên kia còn có hai người hầu."
Thiên Vũ sóng mắt khẽ chuyển, nhìn tới một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y ở bên cạnh lão giả, hỏi: "Vị sư huynh này xưng hô thế nào?"
Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nói: "Phượng Vân Thiên."
Ngắn gọn sáng tỏ, từng chữ quý như vàng, ngạo khí quanh thân quá rõ ràng.
Thiên Vũ khẽ nhíu mày, cái tên này hắn căn bản chưa từng nghe qua, thế nhưng mơ hồ cảm giác được Phượng Vân Thiên này tuyệt đối không đơn giản.
Hoa Thanh bên cạnh lại khẽ biến sắc, than nhẹ: "Đệ tử Ngoại môn tổ thứ nhất Phượng tam công tử, nghĩ không ra lại gặp phải hắn ở chỗ này." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nghe vậy liền chấn động, Phượng Vân Thiên trước mắt này dĩ nhiên là nhân vật kiệt xuất nhất trong hàng đệ tử Ngoại môn, Thiên Vũ trước đó không thể dự liệu được chuyện này.
Nhìn kỹ Phượng Vân Thiên vài lần, Thiên Vũ chuyển ánh mắt qua hai gã đệ tử Ngoại môn, hỏi: "Hai người là…?"
Hai người này liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó mở miệng nói: "Ta gọi là Triệu Kiếm Linh, người này chính là Tôn Trường Hà, cùng đến từ tổ thứ ba."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Đệ tử tổ thứ ba cũng tương đối kiệt xuất rồi, còn hơn hai người chúng ta chỉ ở tổ 64, thật sự là không ngờ nổi."
Triệu Kiếm Linh hừ lạnh nói: "Ngươi đang châm chọc chúng ta?"
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Không dám, ta là người mới của tổ 64, sao dám châm chọc hai vị."
Tôn Trường Hà cười lạnh nói: "Ta thế nào lại cảm giác được ngươi có ý tứ kia hả."
Thiên Vũ nhìn Tôn Trường Hà, hỏi ngược lại: "Ngươi có phải cảm giác được chúng ta rất dễ khi dễ hay không?"
Tôn Trường Hà cười to nói: "Nếu bàn về khi dễ, nơi này ngoại trừ bọn ngươi ra thì còn ai vào đây chứ?"
Thiên Vũ vuốt cằm nhẹ nhàng nói: "Lời này rất chân thật, xem ra người hiền bị người khinh, ngựa lành bị người cưỡi, quả thật rất có đạo lý."
Tôn Trường Hà cười hỏi: "Ngươi không phục?"
Thiên Vũ mỉm cười kỳ dị, nhìn lướt qua nữ tử đồ đỏ và Phượng Vân Thiên, ý vị thâm trường nói: "Bên trong những người này, ta nếu như không phục ai, chỉ sợ cũng chỉ có hai người rồi."
Thiên Vũ nói lời này ý tứ rất rõ ràng, trong ba nhóm người đứng ở đây, chỉ có Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà là có thực lực yếu nhất.
Lời này vừa nói ra, Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà nhất thời giận dữ, bọn họ tâm lý cũng biết nọ vậy Phượng Vân Thiên không thể trêu vào, nhưng dù sao hai người đều là đệ tử kiệt xuất tổ thứ ba của Phân Đường Thiết Thạch, đều có ngạo khí của riêng mình, há có thể để cho Thiên Vũ mới đi vào tổ 64 này châm chọc bọn họ?
Nghe Thiên Vũ nói như vậy, nữ tử mặc đồ đỏ và Phượng Vân Thiên đều hơi ngạc nhiên, song song đưa ánh mắt nhìn qua.
Hiển nhiên, lấy thân phận và thực lực trước mắt của Thiên Vũ, công nhiên châm chọc Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà là một chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Hoa Thanh mặt mũi bình thường, buổi sáng này Thiên Vũ vừa mới giết ba tên Võ giả, đối với Triệu Kiếm Linh và Tôn Trường Hà chỉ là hai gã đệ tử thực lực còn yếu kém, tự nhiên sẽ không để ý quá mức.
Đương nhiên, Hoa Thanh cũng không đồng ý với cách thức Thiên Vũ đang sử dụng, dù sao lấy tình cảnh trước mắt của hai người cũng không thích hợp gây thù chuốc oán thêm làm gì.
Húc Dương cũng hơi kinh ngạc, hắn cũng nghe nói về thân phận của Thiên Vũ ở trong Phân Đường Thiết Thạch, biết được Thiên Vũ đã là đệ tử Ngoại môn, thế nhưng tổ 64 và tổ thứ ba có sự chênh lệch với nhau rất lớn, Thiên Vũ công nhiên khiêu khích như vậy, đó là một chuyện cực kỳ không sáng suốt
/302
|