Đây là một loại chuyển biến tính cách vô cùng thần kỳ, không chỉ Hoa Thanh cảm thấy kinh ngạc, ngay cả bản thân Thiên Vũ cũng không rõ gì lắm. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Tôn Trường Hà căm tức nhìn Thiên Vũ, giận dữ nói: "Tiểu tử thúi, ngươi dám châm chọc chúng ta trước mặt mọi người, hôm nay há có thể tha cho ngươi."
Triệu Kiếm Linh thì lại lãnh đạm nói: "Nếu như ngươi nguyện ý quỳ xuống nhận lỗi, rồi để cho Hoa Thanh bồi tiếp hai huynh đệ chúng ta vui đùa một chút, bản thân ta có thể suy nghĩ về việc tha cho ngươi một mạng."
Đối với Tôn Trường Hà uy hiếp đe dọa thì Thiên Vũ không thèm để ý, nhưng mà lời Triệu Kiếm Linh nói lại lập tức chọc giận Thiên Vũ, trên mặt hiện ra một cỗ sát khí nồng đậm.
"Muốn ta quỳ xuống cũng không khó, ngươi lại dám có tâm tư với Hoa Thanh quả thực tội đáng chết vạn lần, ta làm sao không giết ngươi được đây."
Ngữ khí hàm chứa uy nghiêm lẫn khí phách, vào giờ khắc này, Thiên Vũ tức giận đến nỗi quanh thân tràn đầy sát khí.
Đối với câu nói của Triệu Kiếm Linh, Hoa Thanh cũng vô cùng phẫn nộ, sau lại nhìn thấy Thiên Vũ phản ứng mãnh liệt như thế, trong lòng Hoa Thanh ngược lại dâng lên một cảm giác vui sướng mơ hồ, thoáng cái kéo khoảng cách hai người gần nhau lại.
Nhìn bộ dáng Thiên Vũ tràn đầy tức giận, Tôn Trường Hà khinh thường nói: "Chỉ bằng một mình ngươi vừa mới gia nhập Ngoại môn, quả thực không biết tự lượng sức."
Triệu Kiếm Linh cười lạnh nói: "Ngươi còn không có bản lãnh để giết ta. Tiểu tử, ta cho ngươi biết, ta sẽ không dễ dàng cho ngươi chết, ta muốn cho ngươi nhìn xem ta sẽ lăng nhục Hoa Thanh như thế nào, chà đạp nàng ra sao, ta muốn ngươi biết được cảm giác tuyệt vọng có tư vị gì, rõ ràng thế nào là sống không bằng chết." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ bị Triệu Kiếm Linh nói hoàn toàn nổi giận, mặc dù hắn quen biết Hoa Thanh mới có mấy ngày, nhưng trong tiềm thức Thiên Vũ, Hoa Thanh xem như đã thuộc về hắn, hắn quyết không thể tha thứ nam nhân khác lăng mạ nàng, mặc dù là chỉ dùng lời nói vũ nhục cũng không được.
Giận dữ Triệu Kiếm Linh, ngữ khí Thiên Vũ cực kỳ tàn khốc.
"Mặc kệ ngươi là ai, ngươi dám khinh nhờn sinh mạng người ta quan tâm nhất, ta nhất định làm cho ngươi hối hận không kịp! Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, hành động hôm nay của ngươi là ngu xuẩn đến mức nào."
Thiên Vũ từ từ tiến lên, khí thế bức người, ánh mắt tập trung vào người Triệu Kiếm Linh.
Tôn Trường Hà khẽ nhíu mày, hỏi: "Ngươi lên hay là ta lên?"
Triệu Kiếm Linh cười to nói: "Hắn dĩ nhiên không biết tự lượng sức mình mà đi khiêu khích ta, tự nhiên là do ta lên thu thập hắn."
Tôn Trường Hà liếc mắt qua Hoa Thanh một cái, cười cười dâm đãng nói: "Cô bé Hoa Thanh này ở trong phân đường đã nổi danh đại mỹ nữ từ lâu, hôm nay cuối cùng có cơ hội nhấm nháp tư vị của nàng rồi."
Triệu Kiếm Linh cũng cười nói: "Cơ hội khó có được, gặp chuyện tốt như vậy chúng ta nên cẩn thận nắm giữ mới là chính đạo."
Hoa Thanh sắc mặt xanh mét, hai tên hạ lưu này khiến cho nàng cảm thấy ác tâm, nàng hận không thể tự tay xé nát bọn họ.
Thiên Vũ lại càng giận dữ công tâm, cũng may Hàn Băng chân khí trong cơ thể hắn có tác dụng áp chế nộ khí, mới giúp cho hắn vẫn duy trì tỉnh táo, không có xúc động đến mức vọng động.
Triệu Kiếm Linh tiến lên hai bước nhìn Thiên Vũ, khinh thường nói: "Tiểu tử, ta nếu ra tay trước ngươi sẽ nói ta khi dễ ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu, miễn cho ngươi chết không cam lòng."
Thiên Vũ lãnh khốc nói: "Không cần phải nhiều như thế, chỉ cần một quyền là ta có thể đánh cho ngươi hối tiếc không kịp rồi."
Triệu Kiếm Linh cười to nói: "Thật cuồng vọng, ta xem ngươi căn bản là còn chưa tỉnh ngủ mà."
Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Không tin thì ngươi tới đây thử."
Ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm thủng hàng phòng ngự tâm linh Triệu Kiếm Linh, Thiên Vũ đánh ra một quyền tốc độ cũng không nhanh, nó tạo cho người ta một loại cảm giác thật quái dị.
Triệu Kiếm Linh tránh khỏi tầm mắt Thiên Vũ, tay phải chém ra một chưởng với bảy thành thực lực, hiển nhiên là muốn một chưởng đánh gục Thiên Vũ.
Triệu Kiếm Linh hiểu rõ, đệ tử tổ 64 thường thì có giá trị Tâm Hỏa từ 50 đến 60 điểm, mà giá trị Tâm Hỏa của hắn đã vượt qua 190 điểm, trị số chênh lệch hơn gấp ba lần, vì thế thực lực thực tế rõ ràng cao thấp rõ ràng, hắn muốn giết Thiên Vũ quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Triệu Kiếm Linh phân tích vô cùng chính xác, nhưng mà hắn lại quên mất một câu nói, đó là biết người biết ta bách chiến bách thắng, hắn chỉ là nghe nói về Thiên Vũ mà không hề hiểu rõ, chưa bao giờ tự bản thân đi nhận thức đối phương, cho nên hắn nhất định phải xui xẻo.
Nháy mắt đó, một quyền Thiên Vũ cùng một chưởng Triệu Kiếm Linh giao nhau giữa không trung, va chạm cùng giao hội, trong nháy mắt hai cỗ lực lượng chấn động đối chọi nhau trong vô hình.
Chỉ trong một cái chớp mắt đó, trên mặt Triệu Kiếm Linh lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn đánh ra một chưởng bảy thành thực lực, Cự Linh Chưởng Pháp nghênh chiến Khai Sơn Quyền, dĩ nhiên tạo thành tràng diện cân bằng? Làm sao hắn không khiếp sợ cho được?
Ở bên ngoài, Tôn Trường Hà và Hoa Thanh đang xem cuộc chiến lại có sắc thái khác nhau, ánh mắt Tôn Trường Hà nghi hoặc, cơ hồ muốn hiện lên hàng chữ không thể tin được.
Về phần Hoa Thanh đã trải qua một màn buổi sáng kia, đối với biểu hiện của Thiên Vũ nàng mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng đã không còn ngạc nhiên như vậy.
Ngay lúc mà Triệu Kiếm Linh kinh ngạc, lực đạo trên nắm tay Thiên Vũ đột nhiên biến mất, điều này làm cho chưởng lực Triệu Kiếm Linh thoáng cái dũng mãnh vào trong cơ thể Thiên Vũ.
Đến lúc đó, Triệu Kiếm Linh đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng cuồng tiếu nói: "Thiên Vũ, ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực gì mạnh mẽ lắm, thì ra chỉ là đầu hổ đuôi chuột mà..."
Chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thân thể Triệu Kiếm Linh đột nhiên run lên, hai mắt Thiên Vũ lạnh như băng giống như tử thần, bắn ra một cỗ khí tàn khốc mà âm trầm.
Một khắc kia, thực khí do Triệu Kiếm Linh cực khổ tu luyện trong nháy mắt bị Thiên Vũ cắn nuốt, chỉ còn mỗi cái xác không lộ vẻ vô cùng suy yếu, môi hắn run lên nhè nhẹ, tựa hồ muốn nói câu gì, lại phát không ra thanh âm.
Vào lúc này, nắm tay Thiên Vũ đột nhiên truyền ra một đạo lực lượng, nhanh chóng chấn lui Triệu Kiếm Linh.
Cùng lúc đó, một đạo hàn quang hiện lên, trong tay Thiên Vũ xuất hiện một bả tiêm đao thuận thế chặt đứt hai tay Triệu Kiếm Linh, sau đó đâm mũi đao cắm vào giữa hai chân Triệu Kiếm Linh, trực tiếp chặt đứt “căn cơ” hắn.
Triệu Kiếm Linh bất lực ngã xuống đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thanh âm thê lương tựa như ác quỷ, làm cho Tôn Trường Hà đứng một bên cũng cảm thấy lạnh người.
Trong thời gian ngắn ngủi này, một gã chuẩn Võ giả lại thua trong tay Thiên Vũ, chiến bại bi thảm như thế, ngay cả nguyên nhân ra sao Tôn Trường Hà cũng không có nhìn kịp, điều này khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Hoa Thanh cũng đồng dạng kinh ngạc, mặc dù nàng có thể đoán được kết quả, thế nhưng bởi vì không rõ huyền cơ trong đó, trong lòng vẫn khó tránh khỏi nảy lên sự ngạc nhiên.
Thiên Vũ xoay người nhìn Tôn Trường Hà, ngữ khí lạnh như băng: "Tới phiên ngươi rồi."
Ba chữ ngắn gọn lạnh lẽo băng hàn, giống như u phong từ địa ngục bao phủ tâm linh Tôn Trường Hà.
Chỉ qua chốc lát, hắn từ một gã tâm cao khí ngạo không ai bì được, cho rằng thu thập Thiên Vũ và Hoa Thanh đó là chuyện rất là dễ dàng.
Nhưng mà bây giờ kết quả hiện ra ngoài dự đoán, Triệu Kiếm Linh chỉ một chiêu đã thảm bại, điều này làm cho Tôn Trường Hà rất kinh sợ lại không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?
Nhìn Thiên Vũ chậm rãi đi tới, Tôn Trường Hà sắc mặt âm trầm, hắn không có thời gian để lưỡng lự, hắn phải ứng phó nguy cơ trước mắt trước đã
Tôn Trường Hà căm tức nhìn Thiên Vũ, giận dữ nói: "Tiểu tử thúi, ngươi dám châm chọc chúng ta trước mặt mọi người, hôm nay há có thể tha cho ngươi."
Triệu Kiếm Linh thì lại lãnh đạm nói: "Nếu như ngươi nguyện ý quỳ xuống nhận lỗi, rồi để cho Hoa Thanh bồi tiếp hai huynh đệ chúng ta vui đùa một chút, bản thân ta có thể suy nghĩ về việc tha cho ngươi một mạng."
Đối với Tôn Trường Hà uy hiếp đe dọa thì Thiên Vũ không thèm để ý, nhưng mà lời Triệu Kiếm Linh nói lại lập tức chọc giận Thiên Vũ, trên mặt hiện ra một cỗ sát khí nồng đậm.
"Muốn ta quỳ xuống cũng không khó, ngươi lại dám có tâm tư với Hoa Thanh quả thực tội đáng chết vạn lần, ta làm sao không giết ngươi được đây."
Ngữ khí hàm chứa uy nghiêm lẫn khí phách, vào giờ khắc này, Thiên Vũ tức giận đến nỗi quanh thân tràn đầy sát khí.
Đối với câu nói của Triệu Kiếm Linh, Hoa Thanh cũng vô cùng phẫn nộ, sau lại nhìn thấy Thiên Vũ phản ứng mãnh liệt như thế, trong lòng Hoa Thanh ngược lại dâng lên một cảm giác vui sướng mơ hồ, thoáng cái kéo khoảng cách hai người gần nhau lại.
Nhìn bộ dáng Thiên Vũ tràn đầy tức giận, Tôn Trường Hà khinh thường nói: "Chỉ bằng một mình ngươi vừa mới gia nhập Ngoại môn, quả thực không biết tự lượng sức."
Triệu Kiếm Linh cười lạnh nói: "Ngươi còn không có bản lãnh để giết ta. Tiểu tử, ta cho ngươi biết, ta sẽ không dễ dàng cho ngươi chết, ta muốn cho ngươi nhìn xem ta sẽ lăng nhục Hoa Thanh như thế nào, chà đạp nàng ra sao, ta muốn ngươi biết được cảm giác tuyệt vọng có tư vị gì, rõ ràng thế nào là sống không bằng chết." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ bị Triệu Kiếm Linh nói hoàn toàn nổi giận, mặc dù hắn quen biết Hoa Thanh mới có mấy ngày, nhưng trong tiềm thức Thiên Vũ, Hoa Thanh xem như đã thuộc về hắn, hắn quyết không thể tha thứ nam nhân khác lăng mạ nàng, mặc dù là chỉ dùng lời nói vũ nhục cũng không được.
Giận dữ Triệu Kiếm Linh, ngữ khí Thiên Vũ cực kỳ tàn khốc.
"Mặc kệ ngươi là ai, ngươi dám khinh nhờn sinh mạng người ta quan tâm nhất, ta nhất định làm cho ngươi hối hận không kịp! Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, hành động hôm nay của ngươi là ngu xuẩn đến mức nào."
Thiên Vũ từ từ tiến lên, khí thế bức người, ánh mắt tập trung vào người Triệu Kiếm Linh.
Tôn Trường Hà khẽ nhíu mày, hỏi: "Ngươi lên hay là ta lên?"
Triệu Kiếm Linh cười to nói: "Hắn dĩ nhiên không biết tự lượng sức mình mà đi khiêu khích ta, tự nhiên là do ta lên thu thập hắn."
Tôn Trường Hà liếc mắt qua Hoa Thanh một cái, cười cười dâm đãng nói: "Cô bé Hoa Thanh này ở trong phân đường đã nổi danh đại mỹ nữ từ lâu, hôm nay cuối cùng có cơ hội nhấm nháp tư vị của nàng rồi."
Triệu Kiếm Linh cũng cười nói: "Cơ hội khó có được, gặp chuyện tốt như vậy chúng ta nên cẩn thận nắm giữ mới là chính đạo."
Hoa Thanh sắc mặt xanh mét, hai tên hạ lưu này khiến cho nàng cảm thấy ác tâm, nàng hận không thể tự tay xé nát bọn họ.
Thiên Vũ lại càng giận dữ công tâm, cũng may Hàn Băng chân khí trong cơ thể hắn có tác dụng áp chế nộ khí, mới giúp cho hắn vẫn duy trì tỉnh táo, không có xúc động đến mức vọng động.
Triệu Kiếm Linh tiến lên hai bước nhìn Thiên Vũ, khinh thường nói: "Tiểu tử, ta nếu ra tay trước ngươi sẽ nói ta khi dễ ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu, miễn cho ngươi chết không cam lòng."
Thiên Vũ lãnh khốc nói: "Không cần phải nhiều như thế, chỉ cần một quyền là ta có thể đánh cho ngươi hối tiếc không kịp rồi."
Triệu Kiếm Linh cười to nói: "Thật cuồng vọng, ta xem ngươi căn bản là còn chưa tỉnh ngủ mà."
Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Không tin thì ngươi tới đây thử."
Ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm thủng hàng phòng ngự tâm linh Triệu Kiếm Linh, Thiên Vũ đánh ra một quyền tốc độ cũng không nhanh, nó tạo cho người ta một loại cảm giác thật quái dị.
Triệu Kiếm Linh tránh khỏi tầm mắt Thiên Vũ, tay phải chém ra một chưởng với bảy thành thực lực, hiển nhiên là muốn một chưởng đánh gục Thiên Vũ.
Triệu Kiếm Linh hiểu rõ, đệ tử tổ 64 thường thì có giá trị Tâm Hỏa từ 50 đến 60 điểm, mà giá trị Tâm Hỏa của hắn đã vượt qua 190 điểm, trị số chênh lệch hơn gấp ba lần, vì thế thực lực thực tế rõ ràng cao thấp rõ ràng, hắn muốn giết Thiên Vũ quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Triệu Kiếm Linh phân tích vô cùng chính xác, nhưng mà hắn lại quên mất một câu nói, đó là biết người biết ta bách chiến bách thắng, hắn chỉ là nghe nói về Thiên Vũ mà không hề hiểu rõ, chưa bao giờ tự bản thân đi nhận thức đối phương, cho nên hắn nhất định phải xui xẻo.
Nháy mắt đó, một quyền Thiên Vũ cùng một chưởng Triệu Kiếm Linh giao nhau giữa không trung, va chạm cùng giao hội, trong nháy mắt hai cỗ lực lượng chấn động đối chọi nhau trong vô hình.
Chỉ trong một cái chớp mắt đó, trên mặt Triệu Kiếm Linh lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn đánh ra một chưởng bảy thành thực lực, Cự Linh Chưởng Pháp nghênh chiến Khai Sơn Quyền, dĩ nhiên tạo thành tràng diện cân bằng? Làm sao hắn không khiếp sợ cho được?
Ở bên ngoài, Tôn Trường Hà và Hoa Thanh đang xem cuộc chiến lại có sắc thái khác nhau, ánh mắt Tôn Trường Hà nghi hoặc, cơ hồ muốn hiện lên hàng chữ không thể tin được.
Về phần Hoa Thanh đã trải qua một màn buổi sáng kia, đối với biểu hiện của Thiên Vũ nàng mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng đã không còn ngạc nhiên như vậy.
Ngay lúc mà Triệu Kiếm Linh kinh ngạc, lực đạo trên nắm tay Thiên Vũ đột nhiên biến mất, điều này làm cho chưởng lực Triệu Kiếm Linh thoáng cái dũng mãnh vào trong cơ thể Thiên Vũ.
Đến lúc đó, Triệu Kiếm Linh đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng cuồng tiếu nói: "Thiên Vũ, ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực gì mạnh mẽ lắm, thì ra chỉ là đầu hổ đuôi chuột mà..."
Chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thân thể Triệu Kiếm Linh đột nhiên run lên, hai mắt Thiên Vũ lạnh như băng giống như tử thần, bắn ra một cỗ khí tàn khốc mà âm trầm.
Một khắc kia, thực khí do Triệu Kiếm Linh cực khổ tu luyện trong nháy mắt bị Thiên Vũ cắn nuốt, chỉ còn mỗi cái xác không lộ vẻ vô cùng suy yếu, môi hắn run lên nhè nhẹ, tựa hồ muốn nói câu gì, lại phát không ra thanh âm.
Vào lúc này, nắm tay Thiên Vũ đột nhiên truyền ra một đạo lực lượng, nhanh chóng chấn lui Triệu Kiếm Linh.
Cùng lúc đó, một đạo hàn quang hiện lên, trong tay Thiên Vũ xuất hiện một bả tiêm đao thuận thế chặt đứt hai tay Triệu Kiếm Linh, sau đó đâm mũi đao cắm vào giữa hai chân Triệu Kiếm Linh, trực tiếp chặt đứt “căn cơ” hắn.
Triệu Kiếm Linh bất lực ngã xuống đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thanh âm thê lương tựa như ác quỷ, làm cho Tôn Trường Hà đứng một bên cũng cảm thấy lạnh người.
Trong thời gian ngắn ngủi này, một gã chuẩn Võ giả lại thua trong tay Thiên Vũ, chiến bại bi thảm như thế, ngay cả nguyên nhân ra sao Tôn Trường Hà cũng không có nhìn kịp, điều này khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Hoa Thanh cũng đồng dạng kinh ngạc, mặc dù nàng có thể đoán được kết quả, thế nhưng bởi vì không rõ huyền cơ trong đó, trong lòng vẫn khó tránh khỏi nảy lên sự ngạc nhiên.
Thiên Vũ xoay người nhìn Tôn Trường Hà, ngữ khí lạnh như băng: "Tới phiên ngươi rồi."
Ba chữ ngắn gọn lạnh lẽo băng hàn, giống như u phong từ địa ngục bao phủ tâm linh Tôn Trường Hà.
Chỉ qua chốc lát, hắn từ một gã tâm cao khí ngạo không ai bì được, cho rằng thu thập Thiên Vũ và Hoa Thanh đó là chuyện rất là dễ dàng.
Nhưng mà bây giờ kết quả hiện ra ngoài dự đoán, Triệu Kiếm Linh chỉ một chiêu đã thảm bại, điều này làm cho Tôn Trường Hà rất kinh sợ lại không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?
Nhìn Thiên Vũ chậm rãi đi tới, Tôn Trường Hà sắc mặt âm trầm, hắn không có thời gian để lưỡng lự, hắn phải ứng phó nguy cơ trước mắt trước đã
/302
|