Hoa Thanh nghe vậy thì chấn động, cao thủ cấp Võ Tướng là tồn tại đáng sợ đến cỡ nào chứ, không nghĩ tới Thiên Vũ lại thiếu chút nữa chết ở trong tay đối phương.
Hồng Liên mang khăn che mặt nên nhìn không ra cảm xúc, nhưng ngữ khí của nàng lại hết sức lạnh nhạt.
"Người này tên là Đỗ Tinh Vũ, đến từ Phù Cừ Thành, bề ngoài nhìn như trẻ tuổi, trên thực tế đã hơn 40 tuổi, là Nhị đương gia của Đỗ thị thương hội, ở trong Phù Cừ Thành cũng là nhân vật nổi danh lừng lẫy."
Hoa Thanh nhìn Cẩm Y lão giả khoảng lục tuần kia, hỏi: "Lão đầu này nhìn dáng dấp cũng không đơn giản, hắn là ai?"
Hồng Liên nói: "Người này là tổng quản Phượng gia Điền Thất, Phượng gia tại Tây Bắc Phù Cừ Thành, trấn Vọng Xuyên uy chấn một phương, cũng là gia tộc không dễ dàng trêu chọc"
Thiên Vũ không hiểu nói: "Nếu Phượng gia uy chấn một phương ở trấn Vọng Xuyên, vậy Phượng Vân Thiên này vì sao lại bỏ gần cầu xa, chạy đến trấn Thiết Thạch gia nhập Phân Đường Thiết Thạch? Chi bằng cứ trực tiếp tiến vào phân đường ở trấn Vọng Xuyên đi."
Hồng Liên nhẹ giọng nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, Phượng gia ở Vọng Xuyên trấn là một danh gia vọng tộc, trong đám trẻ tuổi xuất hiện không ít nhân vật kiệt xuất. Phượng Vân Thiên lựa chọn tới phân đường Thiết Thạch là muốn tránh khỏi xung đột với huynh đệ đồng tộc."
Hoa Thanh nói: "Đây là sự một lựa chọn rất sáng suốt."
Với khoảng cách mấy trượng, Hồng Liên và Thiên Vũ, Hoa Thanh nói chuyện tự nhiên không qua khỏi tai Đỗ Tinh Vũ, Điền Thất, Phượng Vân Thiên, nhưng ba người vẫn như cũ không nói một lời, hiển nhiên không khí giữa bọn họ đang rất khẩn trương.
Trong ba người, Đỗ Tinh Vũ là bình tĩnh nhất, nhưng Điền Thất và Phượng Vân Thiên thì chịu áp lực gấp bội, dù sao đối mặt với một cao thủ cấp bậc Võ Tướng, chỉ vẻn vẹn cỗ khí thế vô hình kia đã làm cho trong lòng hai người sinh ra rất nhiều gánh nặng tâm lí.
Song đúng như Hồng Liên đã nói, Phượng gia ở trấn Vọng Xuyên cũng rất nổi danh, Phượng Vân Thiên là đệ tử kiệt xuất của truyền thừa huyết mạch Phượng gia, Đỗ Tinh Vũ nếu muốn giết hắn, trong lòng cũng không tránh khỏi có chỗ cố kỵ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Vô hình chung trong lúc đang giằng co, Đỗ Tinh Vũ phá vỡ yên lặng, hờ hững nói: "Nể mặt gia chủ Phượng gia, ta hôm nay tạm thời tha cho các ngươi một mạng, cút đi."
Điền Thất trầm giọng nói: "Đỗ Tinh Vũ ngươi không nên càn rỡ, đắc tội với người của Phượng gia, cho tới bây giờ ai cũng không có kết quả gì tốt."
Bỏ lại một câu nói, Điền Thất lôi kéo Phượng Vân Thiên xoay người, mấy lần nhấp nhô liền biến mất không thấy đâu nữa.
Đỗ Tinh Vũ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn đám người Hồng Liên, sau khi nhìn rõ bộ dáng Thiên Vũ, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi nếu không muốn chết thì nên cút càng xa càng tốt, không nên xuất hiện trước mặt ta."
Thiên Vũ nghe vậy chấn động, Đỗ Tinh Vũ chỉ dùng ánh mắt một cái đã sinh ra một cổ áp lực vô hình, trong nháy mắt tác dụng lên trên người của hắn, vững vàng trói buộc chặt thân thể của hắn làm cho hắn ngay cả một ý niệm phản kháng cũng không có.
Cao thủ cấp bậc như thế, sự chênh lệch uy thế làm cho Thiên Vũ kinh hãi run người.
Tựa hồ cảm thấy được Thiên Vũ gặp nguy hiểm, Hồng Liên đột nhiên mở miệng nói: "Đỗ Tinh Vũ, ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không người hối hận sẽ là ngươi."
Đỗ Tinh Vũ nhìn Hồng Liên mấy lần, cười to nói: "Khẩu khí lớn đó, chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám đe dọa ta, thật là không biết tự lượng sức mình."
Hồng Liên cười lạnh nói: "Phải không? Vậy ngươi có muốn thử một lần hay không?"
Hồng Liên bước nhẹ nhàng đi tới, trong nháy mắt đã xuất hiện cách Đỗ Tinh Vũ sáu thước, cả người giống như lăng không mà đi, lộ ra một loại thần bí không nói nên lời.
Đỗ Tinh Vũ sắc mặt chợt biến hóa, thân thể trong nháy mắt lui về phía sau vài thước, chất vấn: "Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra?"
Hồng Liên hờ hững nói: "Chớ có hỏi ta là ai, ngươi nếu thức thời thì mau mau cút đi."
Đỗ Tinh Vũ híp mắt lại, phản bác: "Ta nếu không muốn rời đi thì sao?"
Hồng Liên đạm mạc nói: "Ta sẽ đứng ở chỗ này, nếu ngươi không ngại thì cứ thử động thủ một lần xem."
Đỗ Tinh Vũ không biết nên nói gì, hắn tự nhận là cao nhân ánh mắt độc đáo, nhưng lúc này nhìn nhìn lại vẫn không xem thấu thực lực Hồng Liên, điều này làm cho hắn không dám tùy tiện động thủ.
Đến cấp bậc như Đỗ Tinh Vũ đã chính là cao thủ thực sự, cũng đã hiểu biết rõ ràng chỉ cần có chút sai lầm sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục, vì vậy cao thủ như bọn họ so với các võ giả bình thường thường luôn cẩn thận hơn rất nhiều.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đứng phía sau Hồng Liên, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng, mặc dù hai người cũng biết Hồng Liên có Thiên Tinh Xích Diễm lợi hại, nhưng Đỗ Tinh Vũ dù sao cũng là cấp bậc Võ tướng chính là cao thủ hiếm thấy, thực lực cường hãn làm cho người ta cảm thấy kinh khủng. Trong lòng hai người há có thể không lo lắng cho Hồng Liên sao?
Hồng Liên ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Đỗ Tinh Vũ, giọng nói lạnh như băng: "Khoảng cách như thế này chỉ một chưởng là sẽ rõ ràng, ngươi tại sao còn do dự?"
Đỗ Tinh Vũ sắc mặt biến ảo không ngừng, hừ lạnh nói: "Ta nếu xuất thủ, người khác sẽ cười nhạo ta lấy lớn hiếp nhỏ."
Hồng Liên cười lạnh nói: "Ngươi đến cả tim và mật cũng sợ hãi như vậy thì mau rời đi. Võ tướng như vậy ta còn chẳng thèm ngó tới."
Xoay người, Hồng Liên thoáng một cái liền trở về bên cạnh Thiên Vũ cùng Hoa Thanh, mang theo hai người trực tiếp rời đi.
Đỗ Tinh Vũ lăng không đứng ở đó, thần sắc trên mặt cực kì khó coi, một câu nói của Hồng Liên nhìn như rất tùy ý, kì thực lại cho hắn sự châm chọc rất lớn, để cho hắn vô cùng lúng túng rồi cũng không dám tùy tiện động thủ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Xem ra có đôi khi cẩn thận quá mức, cũng không phải là chuyện tốt.
Thiên Vũ và Hoa Thanh theo sát phía sau Hồng Liên đi xa hơn mười dặm mới bay ra khỏi khu vực Loạn Thạch Cốc.
Hồng Liên dừng lại nhìn Thiên Vũ và Hoa Thanh, hai mắt ẩn sau tấm khăn che mặt lộ ra một tia lấp lánh thần bí và xinh đẹp vô ngần.
"Nơi này không phải là phân đường Thiết Thạch, hai người các ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu có duyên chúng ta còn có thể lại gặp nhau."
Thiên Vũ nói: "Thay ta hỏi thăm Húc Dương, nếu rãnh rỗi ta sẽ đi gặp hắn."
Hồng Liên nhìn Thiên Vũ hỏi: "Ngươi từng tới Nhã Tâm Các?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Đi tới hai lần, nàng chớ trách cứ Húc Dương."
Hồng Liên không nói gì xoay người rời đi, điều này làm cho Thiên Vũ đoán không ra nàng có tức giận hay không nữa.
Hoa Thanh nhìn Hồng Liên đi xa rồi nhẹ giọng nói: "Trước kia tựa hồ như ngươi không biết nàng ta?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Ta chỉ là quen biết sư đệ của nàng, nhưng đã nghe qua đại danh của nàng. Đi thôi, lúc này trước tiên chúng ta nên rời đi, buổi tối còn phải đi tìm Hắc Thiết Thạch nữa." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Ra khỏi Loạn Thạch Cốc, Thiên Vũ và Hoa Thanh quan sát địa hình bốn phía, để ý tìm chỗ hoang vắng chạy đi.
Lúc này đã vào xế chiều giờ Dậu, Thiên Vũ và Hoa Thanh tìm một chỗ bí mật trong rừng cây để ẩn thân, sau đó bắt đầu thu dọn lại tất cả công việc của ngày hôm nay.
Hồi sáng sớm, Thiên Vũ và Hoa Thanh ở trong rừng trúc gặp được rất nhiều người, trong đó bao gồm đại hán áo đen Lữ Đại Vĩ, Cẩm Y lão giả Diệp Vinh Quang, Tà Kiếm Kinh Hồn - Quân Mạc Vấn, Phù Cừ Kim gia - Kim Mạc Nhất, cô bé xinh đẹp Đinh Linh, cùng với một nam tử anh tuấn trang phục thư sinh.
Sau đó, Thiên Vũ từ trong miệng Diệp Vinh Quang mới biết được chuyện Trịnh Vân bị trọng thương trong lòng thập phần lo lắng.
Đến Loạn Thạch Cốc, Thiên Vũ và Hoa Thanh lại gặp được Minh Dương, Lý Bạch Vân, Hồng Liên và thiếu niên áo trắng, cũng từ trên thi thể chiếm được bốn túi trữ vật, tất cả đều giao cho Hoa Thanh.
Sau tiến vào Loạn Thạch Cốc, hai người tao ngộ gió lốc tập kích, trong lúc vô tình tiến vào tầng một mê cung dưới đất gặp được Thạch Bích Long.
Sau đó Hoa Thanh đuổi theo kia thân ảnh màu đỏ tiến vào Huyễn Hình động phủ rồi chiếm được phương pháp tu luyện của Phượng Hoàng Niết Bàn.
Thiên vũ gặp gỡ Âm Thiên Thành, Phạm Hoa Phong, Thành Cương, Đỗ Tinh Vũ là bốn vị cao thủ cấp Võ tướng, giải khai phong ấn Thổ Hoàng Long Khí chiếm được hai mươi hai cái túi trữ vật, cùng với ý thức thần bí kia, do đó nắm giữ huyền dương khí luyện thuật Nghịch Thiên Quyết
Hồng Liên mang khăn che mặt nên nhìn không ra cảm xúc, nhưng ngữ khí của nàng lại hết sức lạnh nhạt.
"Người này tên là Đỗ Tinh Vũ, đến từ Phù Cừ Thành, bề ngoài nhìn như trẻ tuổi, trên thực tế đã hơn 40 tuổi, là Nhị đương gia của Đỗ thị thương hội, ở trong Phù Cừ Thành cũng là nhân vật nổi danh lừng lẫy."
Hoa Thanh nhìn Cẩm Y lão giả khoảng lục tuần kia, hỏi: "Lão đầu này nhìn dáng dấp cũng không đơn giản, hắn là ai?"
Hồng Liên nói: "Người này là tổng quản Phượng gia Điền Thất, Phượng gia tại Tây Bắc Phù Cừ Thành, trấn Vọng Xuyên uy chấn một phương, cũng là gia tộc không dễ dàng trêu chọc"
Thiên Vũ không hiểu nói: "Nếu Phượng gia uy chấn một phương ở trấn Vọng Xuyên, vậy Phượng Vân Thiên này vì sao lại bỏ gần cầu xa, chạy đến trấn Thiết Thạch gia nhập Phân Đường Thiết Thạch? Chi bằng cứ trực tiếp tiến vào phân đường ở trấn Vọng Xuyên đi."
Hồng Liên nhẹ giọng nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, Phượng gia ở Vọng Xuyên trấn là một danh gia vọng tộc, trong đám trẻ tuổi xuất hiện không ít nhân vật kiệt xuất. Phượng Vân Thiên lựa chọn tới phân đường Thiết Thạch là muốn tránh khỏi xung đột với huynh đệ đồng tộc."
Hoa Thanh nói: "Đây là sự một lựa chọn rất sáng suốt."
Với khoảng cách mấy trượng, Hồng Liên và Thiên Vũ, Hoa Thanh nói chuyện tự nhiên không qua khỏi tai Đỗ Tinh Vũ, Điền Thất, Phượng Vân Thiên, nhưng ba người vẫn như cũ không nói một lời, hiển nhiên không khí giữa bọn họ đang rất khẩn trương.
Trong ba người, Đỗ Tinh Vũ là bình tĩnh nhất, nhưng Điền Thất và Phượng Vân Thiên thì chịu áp lực gấp bội, dù sao đối mặt với một cao thủ cấp bậc Võ Tướng, chỉ vẻn vẹn cỗ khí thế vô hình kia đã làm cho trong lòng hai người sinh ra rất nhiều gánh nặng tâm lí.
Song đúng như Hồng Liên đã nói, Phượng gia ở trấn Vọng Xuyên cũng rất nổi danh, Phượng Vân Thiên là đệ tử kiệt xuất của truyền thừa huyết mạch Phượng gia, Đỗ Tinh Vũ nếu muốn giết hắn, trong lòng cũng không tránh khỏi có chỗ cố kỵ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Vô hình chung trong lúc đang giằng co, Đỗ Tinh Vũ phá vỡ yên lặng, hờ hững nói: "Nể mặt gia chủ Phượng gia, ta hôm nay tạm thời tha cho các ngươi một mạng, cút đi."
Điền Thất trầm giọng nói: "Đỗ Tinh Vũ ngươi không nên càn rỡ, đắc tội với người của Phượng gia, cho tới bây giờ ai cũng không có kết quả gì tốt."
Bỏ lại một câu nói, Điền Thất lôi kéo Phượng Vân Thiên xoay người, mấy lần nhấp nhô liền biến mất không thấy đâu nữa.
Đỗ Tinh Vũ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn đám người Hồng Liên, sau khi nhìn rõ bộ dáng Thiên Vũ, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi nếu không muốn chết thì nên cút càng xa càng tốt, không nên xuất hiện trước mặt ta."
Thiên Vũ nghe vậy chấn động, Đỗ Tinh Vũ chỉ dùng ánh mắt một cái đã sinh ra một cổ áp lực vô hình, trong nháy mắt tác dụng lên trên người của hắn, vững vàng trói buộc chặt thân thể của hắn làm cho hắn ngay cả một ý niệm phản kháng cũng không có.
Cao thủ cấp bậc như thế, sự chênh lệch uy thế làm cho Thiên Vũ kinh hãi run người.
Tựa hồ cảm thấy được Thiên Vũ gặp nguy hiểm, Hồng Liên đột nhiên mở miệng nói: "Đỗ Tinh Vũ, ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không người hối hận sẽ là ngươi."
Đỗ Tinh Vũ nhìn Hồng Liên mấy lần, cười to nói: "Khẩu khí lớn đó, chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám đe dọa ta, thật là không biết tự lượng sức mình."
Hồng Liên cười lạnh nói: "Phải không? Vậy ngươi có muốn thử một lần hay không?"
Hồng Liên bước nhẹ nhàng đi tới, trong nháy mắt đã xuất hiện cách Đỗ Tinh Vũ sáu thước, cả người giống như lăng không mà đi, lộ ra một loại thần bí không nói nên lời.
Đỗ Tinh Vũ sắc mặt chợt biến hóa, thân thể trong nháy mắt lui về phía sau vài thước, chất vấn: "Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra?"
Hồng Liên hờ hững nói: "Chớ có hỏi ta là ai, ngươi nếu thức thời thì mau mau cút đi."
Đỗ Tinh Vũ híp mắt lại, phản bác: "Ta nếu không muốn rời đi thì sao?"
Hồng Liên đạm mạc nói: "Ta sẽ đứng ở chỗ này, nếu ngươi không ngại thì cứ thử động thủ một lần xem."
Đỗ Tinh Vũ không biết nên nói gì, hắn tự nhận là cao nhân ánh mắt độc đáo, nhưng lúc này nhìn nhìn lại vẫn không xem thấu thực lực Hồng Liên, điều này làm cho hắn không dám tùy tiện động thủ.
Đến cấp bậc như Đỗ Tinh Vũ đã chính là cao thủ thực sự, cũng đã hiểu biết rõ ràng chỉ cần có chút sai lầm sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục, vì vậy cao thủ như bọn họ so với các võ giả bình thường thường luôn cẩn thận hơn rất nhiều.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đứng phía sau Hồng Liên, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng, mặc dù hai người cũng biết Hồng Liên có Thiên Tinh Xích Diễm lợi hại, nhưng Đỗ Tinh Vũ dù sao cũng là cấp bậc Võ tướng chính là cao thủ hiếm thấy, thực lực cường hãn làm cho người ta cảm thấy kinh khủng. Trong lòng hai người há có thể không lo lắng cho Hồng Liên sao?
Hồng Liên ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Đỗ Tinh Vũ, giọng nói lạnh như băng: "Khoảng cách như thế này chỉ một chưởng là sẽ rõ ràng, ngươi tại sao còn do dự?"
Đỗ Tinh Vũ sắc mặt biến ảo không ngừng, hừ lạnh nói: "Ta nếu xuất thủ, người khác sẽ cười nhạo ta lấy lớn hiếp nhỏ."
Hồng Liên cười lạnh nói: "Ngươi đến cả tim và mật cũng sợ hãi như vậy thì mau rời đi. Võ tướng như vậy ta còn chẳng thèm ngó tới."
Xoay người, Hồng Liên thoáng một cái liền trở về bên cạnh Thiên Vũ cùng Hoa Thanh, mang theo hai người trực tiếp rời đi.
Đỗ Tinh Vũ lăng không đứng ở đó, thần sắc trên mặt cực kì khó coi, một câu nói của Hồng Liên nhìn như rất tùy ý, kì thực lại cho hắn sự châm chọc rất lớn, để cho hắn vô cùng lúng túng rồi cũng không dám tùy tiện động thủ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Xem ra có đôi khi cẩn thận quá mức, cũng không phải là chuyện tốt.
Thiên Vũ và Hoa Thanh theo sát phía sau Hồng Liên đi xa hơn mười dặm mới bay ra khỏi khu vực Loạn Thạch Cốc.
Hồng Liên dừng lại nhìn Thiên Vũ và Hoa Thanh, hai mắt ẩn sau tấm khăn che mặt lộ ra một tia lấp lánh thần bí và xinh đẹp vô ngần.
"Nơi này không phải là phân đường Thiết Thạch, hai người các ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu có duyên chúng ta còn có thể lại gặp nhau."
Thiên Vũ nói: "Thay ta hỏi thăm Húc Dương, nếu rãnh rỗi ta sẽ đi gặp hắn."
Hồng Liên nhìn Thiên Vũ hỏi: "Ngươi từng tới Nhã Tâm Các?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Đi tới hai lần, nàng chớ trách cứ Húc Dương."
Hồng Liên không nói gì xoay người rời đi, điều này làm cho Thiên Vũ đoán không ra nàng có tức giận hay không nữa.
Hoa Thanh nhìn Hồng Liên đi xa rồi nhẹ giọng nói: "Trước kia tựa hồ như ngươi không biết nàng ta?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Ta chỉ là quen biết sư đệ của nàng, nhưng đã nghe qua đại danh của nàng. Đi thôi, lúc này trước tiên chúng ta nên rời đi, buổi tối còn phải đi tìm Hắc Thiết Thạch nữa." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Ra khỏi Loạn Thạch Cốc, Thiên Vũ và Hoa Thanh quan sát địa hình bốn phía, để ý tìm chỗ hoang vắng chạy đi.
Lúc này đã vào xế chiều giờ Dậu, Thiên Vũ và Hoa Thanh tìm một chỗ bí mật trong rừng cây để ẩn thân, sau đó bắt đầu thu dọn lại tất cả công việc của ngày hôm nay.
Hồi sáng sớm, Thiên Vũ và Hoa Thanh ở trong rừng trúc gặp được rất nhiều người, trong đó bao gồm đại hán áo đen Lữ Đại Vĩ, Cẩm Y lão giả Diệp Vinh Quang, Tà Kiếm Kinh Hồn - Quân Mạc Vấn, Phù Cừ Kim gia - Kim Mạc Nhất, cô bé xinh đẹp Đinh Linh, cùng với một nam tử anh tuấn trang phục thư sinh.
Sau đó, Thiên Vũ từ trong miệng Diệp Vinh Quang mới biết được chuyện Trịnh Vân bị trọng thương trong lòng thập phần lo lắng.
Đến Loạn Thạch Cốc, Thiên Vũ và Hoa Thanh lại gặp được Minh Dương, Lý Bạch Vân, Hồng Liên và thiếu niên áo trắng, cũng từ trên thi thể chiếm được bốn túi trữ vật, tất cả đều giao cho Hoa Thanh.
Sau tiến vào Loạn Thạch Cốc, hai người tao ngộ gió lốc tập kích, trong lúc vô tình tiến vào tầng một mê cung dưới đất gặp được Thạch Bích Long.
Sau đó Hoa Thanh đuổi theo kia thân ảnh màu đỏ tiến vào Huyễn Hình động phủ rồi chiếm được phương pháp tu luyện của Phượng Hoàng Niết Bàn.
Thiên vũ gặp gỡ Âm Thiên Thành, Phạm Hoa Phong, Thành Cương, Đỗ Tinh Vũ là bốn vị cao thủ cấp Võ tướng, giải khai phong ấn Thổ Hoàng Long Khí chiếm được hai mươi hai cái túi trữ vật, cùng với ý thức thần bí kia, do đó nắm giữ huyền dương khí luyện thuật Nghịch Thiên Quyết
/302
|